xvii. Cậu nói, "Lưu Vũ, chúng ta tạm thời tách ra được không anh?"
Hôm đến bệnh viện, Lưu Vũ dậy từ rất sớm. Lúc ấy Trương Gia Nguyên vẫn còn mơ màng ngủ, theo thói quen ôm chặt hông anh, Lưu Vũ chỉ đành dỗ dành cậu một chút, cuối cùng mới có thể xuống giường.
Kì thật Lưu Vũ cũng không cần phải dậy sớm như vậy, chỉ là người ta bảo tâm phiền ý loạn nên cần một chỗ yên tĩnh, Lưu Vũ tập yoga cả một tiếng đồng hồ, tập đến mức mồ hôi cũng thấm ướt sũng áo phông lót bên trong mới mệt mỏi nằm xuống một lát. Anh lấy tay che đi đôi mắt của mình, không trung chỉ còn lại tiếng thở hổn hển và tiếng thảm yoga ma sát với sàn nhà. Lúc ấy Lưu Vũ đột nhiên nghĩ ngợi, có phải anh đã lo lắng quá rồi không?
Trương Gia Nguyên gọi anh xuống ăn sáng, Lưu Vũ cũng bày ra vẻ mặt vui vẻ ăn hết mấy món cậu làm, hôn chào tạm biệt một cái trước khi đi làm. Lưu Vũ nhớ cái dáng vẻ chúc anh đi làm vui vẻ của cậu, anh đã nghe tới bao nhiêu lần cơ mà, hôm nay đột nhiên lại buồn đến thế.
Từ khu 2E ra ngoài là hai hướng đường lớn, đường đến công ty sẽ là bên phải, Lưu Vũ đánh tay lái qua bên trái, không còn do dự mà tới bệnh viện thành phố. Sáng sớm khá ít người tới khám, Lưu Vũ báo tên xong thì theo thứ tự đi kiểm tra từng phần một. Lúc qua chỗ khám dành cho pheromone, Lưu Vũ đột nhiên hay là một ngày nào đó dắt nhóc nhà mình tới chỗ này kiểm tra thử độ xứng đôi của pheromone, đó gần như là niềm tự hào của bất kỳ alpha hay omega nào trên đời này, mặc dù chỉ là mấy con số.
Kiểm tra rất ổn thỏa, sức khỏe của Lưu Vũ cũng không có vấn đề, chỉ số hầu như đều toàn diện. Đáng lẽ Lưu Vũ sẽ rất vui, cho đến khi anh cầm tờ đơn chẩn bệnh trên tay.
Lưu Vũ biết trên đó sẽ ghi những gì.
Rối loạn lo âu lan tỏa*.
Rối loạn lo âu lan tỏa được xếp vào nhóm các rối loạn liên quan đến stress, mã theo ICD 10 là F41.1 với đặc tính là những mối lo lắng dai dẳng lan tỏa, tản mạn, không khu trú vào một sự kiện hay một hoàn cảnh đặc biệt nào ở xung quanh hoặc có liên quan với những sự kiện đã qua không còn tính thời sự nữa. Rối loạn này thường liên quan với stress trường diễn, tiến triển thay đổi nhưng có xu hướng mạn tính.
Nặng không? Có.
Đáng lo không? Có.
Lâu đến như vậy mà, sao lại không lo cho được, huống hồ bản thân anh còn đang có một cuộc sống tốt đẹp đến thế.
Dai dẳng.
Tản mạn.
Hệt như những gì của một năm trước.
Mới ban đầu sự nghiệp của Lưu Vũ không được thuận lợi lắm, anh vấp phải thương trường đầy gió tanh mưa máu, lại vào đúng năm kinh tế bị đình trệ. Cậu sinh viên hai mươi hai tuổi bắt đầu lập nghiệp không dễ dàng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất vững rồi, Lưu Vũ vẫn không thể ngăn bản thân mình gục ngã.
Lưu Vũ nhớ, chứng mất ngủ của anh sinh ra khi anh phải bay đi bay lại quá nhiều nước chỉ trong vòng một vài tháng ngắn ngủi, rào cản do chênh lệch múi giờ khiến cơ thể không được nghỉ ngơi, mà công việc cũng không cho Lưu Vũ nghỉ ngơi. Chất kích thích vào bụng anh còn nhiều hơn cơm, mỗi ngày ngoài làm việc cũng chỉ có làm việc, cộng thêm cả áp lực từ nhiều phía, hồi đó Lưu Vũ đã đau đến mức chỉ có thể chui vào một góc khóc thầm. Lưu Vũ sống hơn hai mươi năm, những cảm xúc tác động lên trái tim cũng dường như chai sạn hẳn, anh cũng chẳng còn cảm thấy tổn thương là gì nữa. Ấy thế mà ở nơi đất khách quê người, miệt mài vươn lên trong sự công nhận ít ỏi, Lưu Vũ lại một mình lau nước mắt.
Sự nghiệp sau đó như diều gặp gió mà phất lên, rất tốt, rất ổn định. Lưu Vũ lập được một công ty nhỏ cho riêng mình, làm một thương hiệu thời trang mình thiết kế. Người thân chúc mừng anh nhiều đến nỗi không đếm xuể, Lưu Vũ cũng chỉ có thể trưng ra nụ cười thương mại mà nói cảm ơn. Sáo rỗng và mệt mỏi, nhưng cái gì anh cũng chẳng nói, chỉ có lặng lẽ chịu đựng.
Lưu Vũ hiểu, hiểu hết chứ. Nhưng anh chủ quan buông bỏ bản thân mình, để di chứng cứ ngày một lớn dần như con virus ăn mòn mọi tế bào trong cơ thể, cuối cùng lại quật ngã anh lần nữa.
Những cô đơn và tuyệt vọng bủa vây lấy tâm hồn, nhấn mình anh vào trong bóng tối.
Một năm trước khi nền kinh tế đứng chựng lại, Lưu Vũ lại trở về những ngày tháng bắt đầu, mệt mỏi gánh cả công ty. Anh cũng chẳng nhớ vỉ thuốc ngủ mình bóc là bao nhiêu rồi, cũng chẳng nhớ ở nhà đã chất được một xe melatonin chưa, càng không rõ lời khuyên khám tâm lý nhiều đến mức nào. Patrick rất quan tâm Lưu Vũ, thằng bé năm lần bảy lượt năn nỉ anh đi khám một lần, còn thề thốt mình đã mời được bác sĩ nổi tiếng nữa. Lưu Vũ một phần quá bận, một phần không để ý, cứ thế dùng lý do để cho qua.
Mãi cho đến một tháng trước, khi bản thân đã hạnh phúc cùng với Trương Gia Nguyên, Lưu Vũ mới nghĩ đến chứng bệnh của mình. Anh rõ hơn ai hết những gì mình làm vào lúc stress có thể khiến Trương Gia Nguyên sợ hãi và đau lòng, Lưu Vũ không muốn cậu ấy đau lòng, nên anh bằng lòng đi khám.
Bác sĩ trẻ tuổi qua màn hình điện tử, chỉ vừa nhìn đã nói một câu anh có bệnh nền tâm lý, Lưu Vũ khẽ cười một cái, không hề phủ nhận. Những gì bọn họ trò chuyện hôm ấy rất đơn giản, cũng chỉ là test thông thường, kết quả sẽ gửi lại sau đó. Lưu Vũ là một người dễ dàng chấp nhận mọi chuyện, chỉ là khi kết quả đã cầm trên tay, anh lại không nói được một câu 'cảm ơn' đơn giản nhất.
"Em nghĩ anh nên tiếp nhận điều trị, anh Lưu Vũ. Anh không thể buông bỏ bản thân một lần sao ạ?"
Lưu Vũ khẽ mỉm cười, lắc đầu.
"Không thể."
Bản chất nguyên sơ của con người có cơ thể và linh hồn, khi cơ thể mệt mỏi sẽ dùng linh hồn bù trừ sang đó, mà khi linh hồn cũng đã mệt rồi, người ta sẽ buông xuôi cơ thể. Lưu Vũ thì khác, 'bản thân' của anh đã thắt cả cơ thể lẫn linh hồn làm một, bảo anh buông bỏ một lần, có khác gì khiến Lưu Vũ chết một lần đâu?
Trời nắng cũng có thể chuyển sang mưa rào, Lưu Vũ bước trên hành lang trống rỗng, vò nát kết quả trên tay. Lưu Vũ cứng đầu, rất cứng đầu. Ai cũng biết điều đấy, một khi anh đã yêu thích thứ gì, ngàn vạn lần cũng không bao giờ để nó bị thương tổn.
Trương Gia Nguyên là ánh nắng của Lưu Vũ, mà ánh nắng sẽ không bao giờ buồn tủi.
Cho nên ổn mà, Lưu Vũ sẽ bình thản chấp nhận mọi thứ.
Công việc ở công ty vẫn chưa có ai xử lý, lúc Lưu Vũ lái xe quay về cũng đã hơn mười một giờ, Trương Gia Nguyên sẽ gọi để nhắc anh đi ăn trưa. Lưu Vũ nghe cái giọng nói phấn khởi của cậu nhóc mà bật cười, vừa mở camera trò chuyện vừa ăn xong bữa trưa, rồi lại mỉm cười cúp máy.
Dù thế nào Lưu Vũ vẫn sẽ mỉm cười với Trương Gia Nguyên, đem mềm mại của anh dành tặng hết cho cậu ấy.
Một nửa 'bản thân' của Lưu Vũ dành trọn cho Trương Gia Nguyên.
Lưu Vũ không biết bản thân có thể chống chọi với quá trình điều trị như thế nào, nhưng anh vẫn sẽ im lặng ôm lấy nó, một ngày, một tuần, một tháng hay là một năm đi chăng nữa, Lưu Vũ sẽ mãi như thế.
Cho đến một chiều nọ, Trương Gia Nguyên 'buông bỏ' anh.
Cảm xúc của cậu ấy lúc đó rất tệ, Lưu Vũ vừa trở về nhà đã bị cậu chất vấn. Lưu Vũ thấy Trương Gia Nguyên đã khóc, anh rất muốn đưa tay những giọt nước mắt ấy, cuối cùng bị từ chối. Trước mắt như một khoảng không tối đen, không có ánh sáng, không có cảm giác, chỉ có âm thanh mà Trương Gia Nguyên phát ra lại rõ ràng đến vậy.
Cậu nói, "Lưu Vũ, chúng ta tạm thời tách ra được không anh?"
Trương Gia Nguyên 'buông bỏ' Lưu Vũ như thế, Lưu Vũ cảm thấy bầu trời của mình cũng sụp đổ.
Hết thảy đều vỡ tan.
ngược nhau 3 chương hoặc 2 chương nếu như tôi thấy đủ =))) chúc chị em ăn thủy tinh dui dẻ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top