iv. Là mùi sữa đấy.

Mặc dù đã cố gắng lắm rồi, nhưng Lưu Vũ vẫn không tài nào có thể dọn dẹp nhà đón khách tới được. Sau giấc ngủ được chừng gần tiếng đồng hồ, anh lại lao vào với những thiết kế bày lung tung khắp xong, vừa cắt vải vừa tự nhủ nốt cái này thôi, rồi đến khi hoàn thành tới bộ thứ năm rồi, Lưu Vũ vẫn chưa nhấc mình ra khỏi ghế được.

Đến khi mà chiều tới, Trương Gia Nguyên bấm chuông cửa, Lưu Vũ mới hết hồn chạy ra.

"Mời vào nhà."

Anh cười gượng, nhìn trông sượng trân dễ sợ, nghiêng người mở toang cánh cửa để Trương Gia Nguyên đi vào. Sau khi đã yên vị cho cậu ngồi trên sofa phòng khách rồi, Lưu Vũ mới cuống cuồng vào bếp pha xong một ấm trà, rồi lại cuống cuồng đi ra ngoài.

Chất lỏng sóng sánh màu nâu nhạt rót vào tách, dậy mùi hoa nhài thơm ngát, Trương Gia Nguyên nhấp một ngụm, vừa đưa mắt đánh giá căn nhà của Lưu Vũ vừa cảm thán.

Nhà ảnh đẹp thật.

Thế mà Lưu Vũ lại bảo.

"Nhà anh có hơi bừa, xin đừng để ý."

Bừa chỗ nào cơ anh ơi?

Trương Gia Nguyên không dám nói lên nỗi lòng, chỉ có thể giả làm người đoan trang ngồi đấy cười, bắt chuyện.

"Anh muốn treo tranh ở đâu ạ? Phòng khách này sao?"

"Ừ, anh nghĩ ở đấy được nhất. Cậu nghĩ xem có ổn không?"

"Tuyệt lắm á, rất hợp."

"Thế thì tốt rồi, vậy cậu sắp xếp đo đạc chút xíu đi, anh có hơi bận."

Lưu Vũ không muốn nói là anh sợ ánh mắt của cậu nhóc này quá, nhìn trông ngây thơ non nớt mà cứ như sẽ có con sói xé nát vỏ bọc bước ra vậy. Không chừng ăn luôn anh cũng nên ấy.

Thế mà đứa nhóc ngây thơ như sói đội lốt cừu kia - rất thản nhiên uống trà đàm đạo với anh.

"Một chút nữa ạ, trà ngon ghê. Anh ăn trưa chưa?"

Lưu Vũ giật thót.

"Rồi, còn cậu?"

"Cũng thế ạ, cơ mà anh hình như đang mệt hả? Mắt anh thâm quầng luôn á."

Không không không. Cảm ơn quan tâm, đi làm dùm được không? Tôi sắp tìm hố chui xuống vì nhục đây này.

Mắc tội cố nốt làm gì rồi giờ đầu bù tóc rối đi gặp người ta nhỉ? Điểm thiện cảm chắc -1000 huhu.

"Em có cách để biết anh mệt hay không nè, anh nhắm mắt lại đi."

"Nhưng để làm gì cơ?"

"Anh cứ nhắm mắt đi đã."

Lưu Vũ nhắm mắt lại thật. Không hiểu sao, chỉ là trong một khoảnh khắc anh thấy mình nghe theo cũng chẳng có gì xảy ra cả, và anh đánh liều. Trương Gia Nguyên không hề đụng chạm gì anh, nhưng hương gỗ hoàng đàn cứ thế từ từ tràn ra khắp phòng, và bên tai anh văng vẳng những con số.

Trương Gia Nguyên đếm.

"Một."

"Hai."

"Ba."

"B--"

Con số tiếp theo còn chưa thoát khỏi đầu lưỡi, cả cơ thể Lưu Vũ đả đổ nhào về phía đối diện, nặng nề ngủ mất. Trương Gia Nguyên thong thả dang rộng tay ôm anh vào lòng, đắm chìm trong xúc cảm mềm mại.

Quả nhiên suy nghĩ của cậu là đúng mà.

Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại, ôm cơ thể mềm mềm thơm thơm của người cậu mơ ước bấy lâu nay, buông thả theo trái tim mình. Mấy phút trôi qua, cuối cùng cậu cũng nhận ra hành động của mình tội lỗi đến thế nào, không nỡ mà đặt anh nằm xuống sofa, cởi áo ngoài đắp lên.

Để ra mà nói, Trương Gia Nguyên thích Lưu Vũ cũng lâu rồi, chỉ là thấy nói ra có hơi nực cười quá. Anh ấy còn chưa từng nói chuyện với cậu, cũng chẳng quen cậu, hình như hai người từng học chung một trường đại học đấy, cơ mà còn chẳng lướt qua nhau lấy một lần.

Thế mà Trương Gia Nguyên lại thích Lưu Vũ.

Cậu lẳng lặng ngắm nhìn phòng ngủ của anh ấy, đẹp đẽ gọn gàng. Không biết lúc tỉnh dậy anh ấy có giận vì cậu tự ý đi xung quanh nhà không nhỉ?

Mà Trương Gia Nguyên chẳng quan tâm, dù gì cậu cũng tự tiện lừa anh ấy đi ngủ đó thôi. Thức lâu quá rồi, lại còn bỏ bữa.

Anh ấy mệt mỏi quá.

Đúng lúc Trương Gia Nguyên tính đứng dậy ra ngoài nấu cho anh ấy một ít đồ, tay cậu bỗng dưng quơ phải thứ gì đó.

Một hộp thuốc vỏ trắng rơi xuống ga giường, bên trong đã rỗng một hai vỉ, Trương Gia Nguyên đọc cái tên viết trên đấy.

Melatonin.

Anh Lưu Vũ bị rối loạn giấc ngủ á?

Thôi được rồi, cậu cũng biết là anh ấy thức khuya nhiều vì việc bận, nhưng đến tận mức này thì. . .

Thế là Trương Gia Nguyên quyết định đi tìm hồ sơ bệnh án của Lưu Vũ, cậu tìm qua một lượt trong phòng, cuối cùng phát hiện nó ở trong ngăn tủ nhỏ.

Tình trạng rất không ổn.

Đã hai tháng rồi cơ mà.

Mặc dù là mối quan hệ của cả hai còn chưa tới mức độ có thể quan tâm nhau nhiều như người thân bên cạnh, nhưng mà Trương Gia Nguyên quyết định rồi.

Nếu anh ấy không chăm bản thân thì cậu phải chăm giúp ảnh thôi.

Cậu nhóc hai mươi tư tuổi họ Trương hứng trí bừng bừng đi ra ngoài, không quên trả tất cả mọi thứ về nguyên trạng như chưa có ai đụng qua. Cậu kiểm tra tủ lạnh, phát hiện đồ ăn thế mà chẳng còn có gì để nấu cả, rốt cuộc lại phải lái xe tới siêu thị mua đồ, về lại vội vàng vào bếp. Vì Trương Gia Nguyên từng nghe loáng thoáng người bệnh như Lưu Vũ không thể ngủ lâu đâu, dù có dùng pheromone kích thích đi chăng nữa.

Chắc tí nữa anh ấy dậy liền.

Trương Gia Nguyên nghĩ thế, vừa tự nhủ vừa điên cuồng tăng tốc độ xào nấu. Một đống đồ ăn cuối cùng cũng được làm xong, xếp gọn ghẽ trên bàn, thế mà người cậu dành cả tâm huyết để nấu - Lưu Vũ - vẫn đang ngủ ngon lành trên ghế sofa.

Trương Gia Nguyên: ". . ."

Hơi lạ lạ, mà chắc ảnh mệt thôi.

Thế là cậu lại lần mò đi đo đo đạc đạc khung tranh để treo trên tường phòng khách, sau đó lại dọn nhà dùm Lưu Vũ, còn đặc biệt kỹ tính xếp từng mẩu vải vụn lại gọn gàng, sợ mình vứt mất cái nào ảnh cần thì xong đời, đến cả giấy đã vo tròn cũng không dám bỏ vào thùng rác.

Nhìn như này có khác gì con dâu nhỏ mới về nhà chồng mà phải tỉ mỉ để chồng không giận không cơ chứ?

Ấy chết, bậy nào, có cưới cũng là cậu cưới về chứ.

Mặc dù ảnh chắc gì thích mình huhu.

Nhưng mà nếu Lưu Vũ thích thì mình về nhà ảnh cũng được.

Trương Gia Nguyên hỗn loạn trong suy nghĩ của chính mình, thẳng thừng kí một cái vào đầu.

Đau chưa? Cho chừa tội mơ tưởng lung tung.

Lực tay cậu cũng không có nhỏ, nghe 'cốp' một tiếng giòn giã, đau tới tí thì ứa nước mắt. Trương Gia Nguyên khổ không thể nói ngồi xuống trước mặt anh crush, vừa ngắm anh ấy ngủ vừa cười.

Đột nhiên cậu cảm thấy không đúng lắm.

Có mùi sữa ngòn ngọt từ từ thấm vào trong không khí, len qua từng ngóc ngách trong cơ thể cậu, giống như dòng điện đánh thẳng vào đại não.

Đầu Trương Gia Nguyên nổ 'đùng' một tiếng,

Cứu mạng!

Cậu bối rối không thôi, tự dưng tỏa ra pheromone như vậy trước mặt một alpha là cậu đây, bộ không sợ bị ăn mất hả?

Thế nhưng mà Lưu Vũ vẫn chưa hề có phản ứng gì cả, cứ thế gục đầu trên sofa ngủ ngon lành, thậm chí thần thái còn tươi tắn hơn trước.

Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng hiểu là do miếng dán che sau gáy bị rơi xuống rồi, cậu cuống cuồng dán lại thật cẩn thận, rồi viết nhanh một tờ giấy để ở trên bàn, sau cùng lao nhanh ra khỏi nhà Lưu Vũ.

Thật sự không dám nghĩ nữa, cậu thế mà bị pheromone bức đến 'lên'.

Trương Gia Nguyên ngồi ở trong xe, vừa cố gắng bình ổn hô hấp vừa trấn an người anh em bên dưới.

Nhưng mà mùi của anh ấy thơm thật.

Là mùi sữa đấy.

;;

tính để mai đăng vì đang viết dở chương kế, định chơi đánh úp cho mng mà vừa hóng được em Cá ôm gối hình Nguyên Nguyên trên poster vlog nên đăng luôn =))))))))))) chi tiết xin nhìn ảnh đầu trang.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top