Chap 1: Nỗi uất ức của nữ chính
" Này Eve!! Xem hình chồng tao nè ! Hihi ôi trời anh í ngầu dữ hén! Chòi oi ngắm mãi mà chẳng chán gì cả! Ah ah có khi tối nay ảnh sẽ rủ tao đi hẹn hò đấy hí hí! "
Eve chống cằm tỏ vẻ chán nản, cô đánh nhẹ vào vai con bạn thân:
" Mày cứ ngồi đấy mà ảo tưởng đi, trong khi tụi mày mới chấp nhận hẹn hò hôm qua thôi mà, chưa gì đã chồng với vợ..."
Cô bé hất mặt sang một bên rồi "hứ" một tiếng. Con bạn thân nhìn nó khinh bỉ, nhưng chốc sau lại cười toe toét rồi ụi vào vai Eve:
" Hay là... Mày đang ghen đấy à? Haha "
"A-ai bảo thế!!! Chỉ là...tao thấy mày cứ luyên thuyên ba hoa như con chym nên tao thấy phiền thôi! "
" Thôi biết rồi... Mà kể ra tao cũng buồn cho mày, sao đã từng này tuổi vẫn chưa có đứa nào hết vậy? "
Eve toát mồ hôi hột, ậm ừ không biết phải nói sao vì 16 mùa xuân của cô dành trọn cho 16 chàng mà chẳng chàng nào đáp lại tình cảm cả. Cô thích một cách vô tư vẻ ngoài của mấy chàng trông có vẻ đẹp đẹp chút, không thì nhà giàu, học giỏi các thứ mà chẳng hề quan tâm đến vẻ bên trong. Đôi khi cỡ vài năm là lại có đứa tỏ tình cô mà tụi nó toàn mấy đứa xí quắc, mồm thì chanh chua, mặt thì lỗ rỗ toàn mụn, học thì đần như bò, thế nên cứ được hẹn ra ngoài gặp thì con bé giật mình rồi chạy mất dép.
Eve túm lấy cái cặp, nhân lúc con bạn thân không để ý là chạy thục mạng xuống căn tin, chứ cứ để nó hỏi thế nữa thì nhục mặt chết.
........
Con bé ủ rũ cứ nhìn xuống đất mà đi. Kể ra con bạn mình nói cũng đúng, 16 tuổi rồi mà chẳng có anh nào đàng hoàng tán tỉnh hay được anh đẹp trai nào chấp nhận tình cảm cả. Khi có người yêu chắc vui phải biết...
Tự nhiên bụng cô réo một tiếng rõ to. Cứ tưởng xuống đây lánh nạn chút thôi ai ngờ đói thật, nó đành tặc lưỡi rút vài tờ lẻ trong cặp định tiến tới chỗ căn tin mua bánh mì thì bị một thằng con trai đang hối hả chạy bán sống bán chết, nứớc mắt nước mũi chảy tè le rồi cánh tay áo thì bị rách vài miếng va vào nó suýt thì ngã.
( Quái lạ, làm gì mà kinh vậy nhỉ?)
Nó phủi áo phủi quần bực dọc đứng dậy. Thằng kia thì đã chạy xa rồi trong khi chẳng hề xin lỗi lấy một câu, Eve trong lòng càng thấy khó chịu.
( Loại người gì đâu bất lịch sự )
Không lâu sau lại có tiếng bước chân đạp mạnh lên sàn nhà một cách nhanh chóng, không phải một người nữa mà là mười mấy đứa ấy! Con bé hốt hoảng nép vào cái trụ gần đó, tụi nó mà đụng phải cô thì bây giờ cô bẹp dí thành cái giẻ chùi chân rồi. Không những hốt hoảng, nó còn sợ hãi run lẩy bẩy khi đám người ấy mỗi đứa cầm một cái gậy bóng chày, một số thì cầm ba cây thước 50 cm rồi ngậm một cái vào mồm như Zoro, vài đứa khác thì chôm của bà bán trong căn tin mấy cái chảo chạy rầm rập như chân ngựa. Sợ thì sợ nhưng mà trí tò mò cứ lấn át, cô liếc ra ngoài xem thế nào:
" Ôi thổ thần thiên địa ơi, tụi này định chơi mốt sẹo một bên mắt hay sao vậy? Đứa không có sẹo hay thương tích gì thì quấn băng các kiểu nhìn cho ngầu lòi nữa chứ! Tụi này đi diễn thời trang hay sao? "
Chờ cho tụi nó chạy qua mình, con bé thấy có vẻ như là sắp ẩu đả nên hùa theo mấy học sinh khác chạy theo xem thế nào. Mấy chuyện đánh nhau, đánh ghen hay chửi nhau là cô thích lắm, cảm giác như có kịch hay để lót dép ngồi xem vậy. Con bé chạy đi nhưng lại quay trở lại, rút tiền ra mua vài bịch bỏng ngô rồi thêm ly coca nữa. Nó cười toe toét rồi chạy vội đi, bà bán trong căn tin thì lắc đầu khó hiểu. Song, bả quay lại định rửa chén thì mấy cái chảo chưa kịp rửa mất tiêu ở đâu không thấy, bả nổi điên chửi bới một mình đủ cho cả trường nghe:
" Bớ mấy cái thằng ôn con lấy chảo của tao!!!!! "
........
Tụi học sinh xô đẩy nhau ngó ngang ngó dọc nhìn cho được cảnh tượng sắp xảy ra. Giữa khuôn viên trường, thằng chạy bán sống bán chết ấy thì sợ hãi vì bị tụi "người mẫu thời trang" chặn xung quanh không có đường thoát. Hắn quỳ xuống van lạy rồi khóc lóc, có vẻ như hắn đã làm gì lũ người ấy nên bị chặn đánh, tội nghiệp thật. Tụi học sinh nháo nhào chỉ dám đứng nhìn hay quay video vì bén mảng lại gần thì vạ lây ngay. Còn bé Eve thì chồm lên chồm xuống nhìn cho được bộ phim hấp dẫn thì chẳng thấy gì cả, cái tội chân ngắn thật tội lỗi, nó định chen qua nhưng mà ngửi thấy mùi nách của lũ con trai thì tái mét cả mặt suýt xỉu. Nó chỉ còn cách đứng đó và nghe ngóng sự việc qua mấy mẹ đứng gần đấy tường thuật lại.
" Hình như là nhóm đầu gấu trường mình đấy mày... Ngày nào mà chẳng có ẩu đả chứ "
" Mà sao thằng đấy bị đánh vậy? Thấy tội quá..."
" Có lẽ không chịu đưa tiền cho tụi nó này nọ đó, hay cướp bồ chẳng hạn, xoay xoay toàn mấy vụ đấy thôi!"
" Chẳng có ngày nào yên nghỉ cả nhỉ, mỗi ngày đến trường là một ngày được xem đánh nhau "
" Ấy!! Nhìn kìa thằng đấy bị lột đồ rồi. Trời ơi mặt bị đánh tím hết cả... Cả cái quần lót mà tụi nó cũng không tha..."
Eve nghe mấy bà tám kể thì thấy tiếc muốn đứt ruột vì không được xem cảnh hấp dẫn. Nó đành nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng mùi nách của mấy lão đực rựa rồi chen qua cho bằng được. Và ai ngờ nó lại thành công...
Nó ngồi xụp xuống lấy bỏng ngô ra cháp lia lịa không quên dán mắt vào cuộc ẩu đả, mấy thằng đứng cạnh thì cũng thò tay vào lấy vài miếng mà nhìn chằm chằm vào "bộ phim" như nó. Nhưng mà cứ tưởng được chỗ xem tốt thì hoá ra lũ côn đồ xúm vào đánh loạn cả mắt, bụi sân thì bay lên làm mờ cả cảnh hay, nó bực dọc chán nản, định quay về thì một mẹ bên cạnh kêu to:
" T-tụi bây!!!! Chị...chị... LÀ CHỊ BEAR!!! CHỊ BEAR XUẤT HIỆN RỒI!!!!"
Vừa dứt lời thì đám học sinh ồ lên rõ to rồi bắt đầu rộn ràng tiếp. Con bé thì nhíu mày khó hiểu ( Bear? Là ai vậy? Chị nào cơ? )
Phía khuôn viên, sau lớp bụi mờ mờ ảo ảo, có một bóng dáng cao to, mái tóc dài phảng phất, chiếc áo được khoác trên vai cũng bay theo nhịp gió trông ngầu đến lạ. Cái bóng ấy mỗi lúc một rõ hơn, đó...chẳng phải là một cô gái hay sao? Cô ta đến gần chỗ thằng học sinh bị đánh, bọn đầu gấu xung quanh phải giật mình mà lùi ra hai phía để cô bước vào. Cô ta cúi người xuống, ngồi tướng ngầu lòi rồi nâng cằm hắn lên để nhìn rõ mặt. Cô cười gian rồi tát cho hắn một cú rõ đau, nếu là cậu ta thì cảm giác cứ như sắp rụng cả quai hàm. Eve sửng sốt, cứ tưởng có vị cứu tinh nào đến cứu sinh linh tội nghiệp ấy hoá ra là đồng bọn với nhau, nó bắt đầu thấy áy náy, xót xa cho hắn mà cũng xót cho bản thân vì không biết giúp được gì.
Cô gái lạ hoắc kia vòng tay trước ngực, cười khoái chí:
" Thế nào? Đau không cưng? Biết đau sao vẫn ngoan cố thế hả? "
Cô ta ngoe nguẩy cái chân dưới cằm cậu, cậu ta chỉ biết ngậm ngùi mà quỳ đó khóc, máu khắp cơ thể rỉ ra thấm vào đất cát.
(Chắc cậu ấy... Đau lắm...)
Eve hỏi nhỏ sang cô bạn bên cạnh:
" Này, tại sao không báo giáo viên?? Cứ để như thế thì...ác quá..."
" Ôi dào cậu nghĩ sao thế? Chị ấy con hiệu trưởng đó, vì hiệu trưởng phải đi nước ngoài nên dành quyền tạm thời cho chỉ...mà có ai dám đụng đâu, con cưng của hiệu trưởng mà..."
( Gì cơ? Con cưng? Con cưng kiểu gì mà để cho bả làm vậy chứ? Ông có dành quyền thì dành ai xứng đáng hơn chút chứ!!! Tôi mà là ông tôi kỉ luật cô ta lâu rồi!!)
Eve chửi xéo trong lòng, mắt hậm hực nhìn về cô gái đó. Người gì đâu vô tâm quá mức! ( Thực ra mày cx vô tâm đấy Eve à, chỉ biết ngồi xem còn vênh mặt :v) Lúc sau, nó thấy cô ghé sát tai thằng con trai và thì thầm gì đấy khiến hắn phăi trợn tròn mắt, mặt trắng bệch, hắn lại quỳ xuống chân cô mà van nài. Chẳng lấy làm thương tiếc, cô đá phăng thằng ấy ra ngã sóng soài trên đất rồi ném một cuốn sổ vào mặt hắn:
" Từ nay cấm mày bén mảng đến đây! Nội trong hôm nay, nếu mày không nộp đơn thôi học thì đừng trách tao ác ý!! "
Cô ta quay phắt đi, dáng kiêu ngạo bước vào hành lang nơi bọn học sinh đang tụ tập đông đúc. Tụi nó hoảng sợ tháo chạy, một vài đứa thì trốn đi mất, cả Eve cũng hốt hoảng nấp sau cột trụ gần đó. Nó thấy uất ức vô cùng, tại sao người như cô ta có thể dễ dàng cho thôi học một học sinh vô tội chứ? Dù chưa hiểu chuyện lắm... Nó thấy cô ta đi qua mình, lòng như muốn đuổi theo đấm cho một phát nhưng thôi vì có lẽ cô ta cũng sẽ đuổi học mình cho coi.
...........
Eve quay trở lại lớp, vừa ngồi bịch xuống bàn thì con bạn thân ngồi cạnh chìa điện thoại trước mặt nó:
"Mày xem, video vụ ẩu đả ban nãy đã up lên mạng rồi đây này!"
"Tao chả muốn xem nữa, học đây"
"Gì cơ? Nhưng mà đoạn này có chị Bear đó, ngầu dữ !!"
Chắc đến cô gái ban nãy, con bé giật mình, trí tò mò bắt đầu lan toả, nó liếc sang cái điện thoại. Khung cảnh lúc ấy thật sự có hơi tàn nhẫn... Nó lại thấy bứt rứt liền bất giác đập tay mạnh xuống bàn, con bạn thân thì trố mắt ngạc nhiên rồi lay lay nó:
" Ê này ... Mày sao vậy?"
" T-TAO TAO KHÔNG BIẾT! TAO KHÔNG BIẾT CHỊ TA!!! Nhưng mà tao thấy tức lắm..."
"... Chuyện này thì như cơm bữa thôi, mày bận tâm làm gì chứ? ... Đúng rồi, mày mới chuyển trường đến nên không biết chứ gì, tao kể cho nghe..."
Con bé ghét cô ta, nhưng cũng tò mò muốn biết. Nó chăm chú lắng nghe, mày có hơi nhíu lại.
" Chị Bear nghe nói khi xưa rất ngoan hiền, gương mẫu nhưng sau khi hiệu trưởng đi nước ngoài thì thay đổi hẳn: tính tình bắt đầu lạnh nhạt đi rồi lại xảy ra 2,3 vụ đánh nhau mỗi ngày. Chị còn được tụi đầu gấu đẩy lên làm thủ lĩnh nữa nên ai cũng khiếp sợ. Cơ mà không hiểu sao lại nhìn rất "hot" với tụi con gái, chị ấy mà đến gần là y như rằng lại có tiếng gầm rú vang lên... Mà chắc mày cũng không để ý...à ừm...hihi... Bạn trai tao cũng là thủ lĩnh đầu gấu đấy hihihi! Những lúc tao gặp khó khăn là có ngay đôi bàn tay săn chắc ôm lấy tao, bảo vệ tao nè!! Ây da~~ sướng quá hà~~~~"
Con bạn thân nói xong thì ôm má lắc lư cái người, rên rỉ như mấy phim đen không bằng í. Mà ban nãy nó nói người yêu nó là đầu gấu... Chẳng phải là đồng bọn với lũ sáng nay sao? Con bé hơi sợ vì đã nghe qua mấy chuyện côn đồ lừa tình dối người chơi một đêm rồi vứt như vứt rác, nó chưa hề nghĩ là tình cảm ấy sẽ kéo lâu dài. Nó lo sợ cho con bạn không biết liệu bả sẽ ra sao đây nhưng không dám nói, chứ mở mồm là bị bạt tai lập tức...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top