Yunjae Light NC-17 [complete]
Post-er: Truyện này ko phải do mình sáng tác và cũng chưa đc sự cho phép của tác giả. Mình post truyện này lên wp đơn giản chỉ vì yêu thích và muốn chia sẻ cho mọi người. Dưới tên tác giả mình có đăng kèm link gốc của truyện. Nếu tác giả ko đồng ý thì cm cho mình. Mình sẽ xóa truyện này ngay lập tức. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
P/s: cảm ơn Au vì đã viết ra câu chuyện này.
========================================
[NC 17] Light
Author: Héo (Hero_KJJ)
http://www.hero-sexyjj.com/diendan/showthread.php?t=2887
Disclaimer: YunJae is not mine but YunJae in fic is mine
Pairing: YunJae
Category/Genre: Yaoi
Rating: NC-17
Warning: Fic có những cảnh quan hệ thể xác giữa hai người đàn ông, cụ thể là Yunho và Jaejoong của DBSK | THSK | TVXQ!. Nếu bạn không thích hoặc không thể chấp nhận nổi quan hệ này, hãy click back. Author hòan tòan không chịu trách nhiệm nếu như bạn có tổn thương gì về tinh thần sau khi đọc fic. Có thể comment để chê fic, để chê cảnh yaoi không hay, nhưng bạn không có quyền nói tôi bệnh họan hay tình yêu của hai người trong fic của tôi là bệnh họan chỉ vì cảnh đó. Hãy tôn trọng author và tình yêu của tôi. Cảm ơn.
Summary: YunHo và JaeJoong yêu nhau nhưng bị bố Jae ngăn cản. Liệu họ có thể đến với nhau?
Status: Completed
Notes: Chưa được sự đồng ý của tác giả vui lòng đừng đem Fic ra khỏi 4rum.
Tôn trọng người khác,tôn trọng bản thân và giữ lấy tự trọng.Cảm ơn !
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 1:
Mưa....Lạnh.....
Những cơn gió rét đến run người cứ thế thổi vào, luồn vào từng ngóc ngách trong quần áo, chạm đến da thịt lạnh ngắt......
Lâu rồi không có cảm giác lạnh đến gai người, mùa đông thật sự đến rồi à?
Tôi thích mùa đông......
Bầu trời mùa đông không trong, cao, xanh được như mùa hè; không có chút vàng của mùa thu; cũng không đẹp được như mùa xuân mà hơi xam xám! Có lẽ đây là lý do tôi thích mùa đông nhất, vì bầu trời mùa đông mang màu mắt của người tôi yêu, vì mùa đông là mùa mà người tôi yêu sinh ra!
***" 'I love you' 'You're the only one',
I want to yell those words out into the sky
I love you, my heart which feels like bursting is calling out to you
I love you, I love you,
You're the most beautiful in this world,
This dream-like heart,
More than the air I breathe."
Tôi thích đoạn này, thật sự rất thích đoạn này! Ước gì tôi có thể hát bài hát này cho cậu ấy nghe.***
Lạnh thật! Đã khoác thêm áo, đi tất rồi mà vẫn thấy lạnh. Chẹp, đông mà!
Mấy hôm nay đi bộ đi học, đi dưới hàng cây trong trường, ngước mắt lên nhìn chẳng thấy còn mấy cái lá, lá bỏ cây theo gió rồi...Khổ thân cây! Vậy tôi có khổ thân không nhỉ? Có lẽ là có đấy.
"Jae à, mình nhớ cậu quá!" - Tôi thốt lên trong vô thức.
~~~~~FlashBack~~~~~
_[Jae à, Jae thích là lá cây hay thích là cây?]
_[Jae thích là lá cây!]
_[Sao Jae lại thích là lá cây?]
_[Vì Jae có thể bay đến nhiều nơi.]
_[Vậy Yun sẽ là gió nhé, Yun sẽ đưa cậu đi.]
_[Nhớ nhé! Ngoắc tay đi.]
_[Yun hứa!]
~~~~End FlashBack~~~~~
Jae rời khỏi tôi như lá rời khỏi cây, dường như không chút gì luyến tiếc. Đã hơn 2 năm rồi, tôi đã bắt đầu quen với việc không có Jae bên cạnh, quen với việc làm cái gì cũng làm một mình. Từ khi Jae đi, tôi không tiếp xúc với bất kỳ ai ngoại trừ cha tôi. Tôi sống khép mình, đêm nào tôi cũng lôi nỗi đau, lôi những kỷ niệm tàn úa của mình ra để gặm nhấm, rồi lại giấu tuốt nó nơi sâu nhất trong trái tim mình.
~~~~~FlashBack~~~~~
_[Jae à, Jae đi thật sao?]
_[Ừ!]
_[ Jae không thể ở lại à?]
_[Không, Jae không thể!]
_[ Jae sẽ viết thư và gửi mail cho Yun nhé!]
_[Ừ!]
_[Nhớ nhé! Ngoắc tay đi.]
_[Đó là trò con nít! Bỏ đi.]
_[Ah uhm, vậy Jae hứa đi!]
_[Ừ, hứa!]
_[Vậy Jae đi nhé! Mình sẽ rất nhớ Jae đó!]
_[Ừ, đi đây!]
Tôi quay mặt đi, cố gắng không lộ chút cảm xúc nào trên mặt mình, cố gắng không để Yun nhìn thấy nước mắt sắp trực trào khỏi mắt tôi.
_[CON KHÔNG ĐI!]
_[JaeJoong, con không thể không đi, con phải sang Mỹ và giúp bố. Sau này con sẽ là người kế thừa, là 1 C.E.O của công ty DongSaeng.]
_[Con không thích làm C.E.O, bố bảo chị Soo Young đi ấy!]
_[Soo Young sắp lấy chồng rồi, nó sắp không thuộc dòng họ Kim nữa.]
_[Nhưng con không thích, CON PHẢI Ở LẠI VỚI YUNHO!]
_[Mày điên à! Tao nói cho mày biết, nếu mày không chịu đi thì thằng YunHo sẽ gánh hậu quả thay mày đó.]
_[Bố....bố....bố....]
_[Nhớ những gì tao đã nói! Tùy mày!]
~~~~~End FlashBack~~~~~
Thế đấy, tôi bất lực hoàn toàn trước quyền lực của bố tôi. Hiện là C.E.O của công ty DongSaeng, ông có tất cả, ông đã muốn gì thì chắc chắn phải có thứ đó. Tôi hận bố tôi, hận ông vì đã khiến tôi mất đi người mẹ mà tôi yêu thương và giờ đây lại khiến tôi phải rời bỏ YunHo - người mà tôi yêu nhất!
2 năm rồi....Nhanh thật!
Tôi đã không giữ đúng lời hứa của mình, tôi đã không liên lạc với YunHo, không 1 bức thư, không 1 cái mail, không 1 cuộc điện thoại. Tôi thèm được nghe giọng nói của YunHo, thèm được nhìn thấy nụ cười của cậu ấy, thèm được cậu ấy luồn tay vào tóc tôi rồi thốt lên: "Sao mà tóc Jae mượt thế nhỉ?"
" 'I love you' 'You're the only one',
I want to yell those words out into the sky
I love you, my heart which feels like bursting is calling out to you
I love you, I love you,
You're the most beautiful in this world,
This dream-like heart,
More than the air I breathe."
"Yun à, mình nhớ cậu quá!'
"HAPPY BIRTHDAY TO YOU!
HAPPY BIRTHDAY TO YOU!
HAPPY BIRTHDAY TO JAEJOONG!
HAPPY BIRTHDAY TO YOU!"
Hôm nay là sinh nhật của JaeJoong, tôi tự hỏi không biết cậu ấy có tổ chức sinh nhật không nữa. Nhưng dù sao tôi cũng tổ chức cho cậu ấy rồi. Chiều nay tôi đã mua 1 cái bánh kem và cắm 20 que nến trên đó.
"Cậu đã 20 tuổi rồi cơ đó, Jae nhỉ? Sinh nhật vui vẻ nhé!"
-TBC-
Chap 2:
Hôm nay công việc nhiều thật! Tôi quyết định không về nhà bằng ô tô nữa, tôi đi bộ dọc phố Washington. Đi qua cửa hàng bánh kem, tôi chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Hừ, lại 1 sinh nhật cô đơn nữa! Thật buồn......
~~~~~FlashBack~~~~~
_[Jae à, sinh nhật vui vẻ nhé! Hì, đây là quà sinh nhật của Yun!]
_[Cái gì thế?]
_[Jae phải về nhà mới được mở ra đó. Nhớ chưa?]
_[Nhưng Jae muốn mở luôn ở đây cơ.]
_[Yun đã bảo không được mà. Jae mà mở ở đây thì Yun giận Jae đó.]
_[Jae nhớ rồi. Jae nghe lời Yun mà.]
YunHo phì cười khi tôi nói câu đó. Tôi cũng cười, rồi chào YunHo, chạy thật nhanh về nhà để mở món quà sinh nhật của Yun.
Ôi trời! Cái gì đây? Tôi cười lăn lộn trên sàn nhà, Yun đan cho tôi 1 cái khăn len mới ghê chứ! Trông đúng phong cách YunHo. Chiếc khăn màu xam xám - đúng màu Yun thích, vẫn còn nhiều lỗi nhưng tôi rất thích! Tôi quàng chiếc khăn vào cổ, hít lấy hít để mùi thơm vani ngòn ngọt trên chiếc khăn - mùi của Yun đấy!
Tôi chạy vội sang nhà Yun, bấm chuông inh ỏi. Yun vừa mở cửa tôi đã ôm chầm lấy Yun, ôm chặt đến nỗi Yun phải thốt lên:
_[Jae à, thả mình ra đi, mình sắp nghẹt thở rồi!]
_[Yun....Cảm ơn Yun nhiều lắm! Jae yêu Yun nhất!]
Tôi thơm nhẹ vào má YunHo rồi chạy một mạch về nhà, cố không để Yun thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi! 17 tuổi....Tôi sung sướng và hạnh phúc đến phát điên!
~~~~~End FlashBack~~~~~
Tôi bước vào cửa hàng bánh kem, mua 1 cái bánh nhỏ và ăn hết veo để tự an ủi mình rồi lẩm bẩm: "Sinh nhật vui vẻ nhé Jae!"
Tôi về nhà, giật mình khi thấy bố tôi đang ngồi uống trà với một cô gái lạ hoắc nào đó, bình thường ông cứ phải nửa đêm mới về mà.
_Bố! - Tôi chào ông 1 cách cụt lủn rồi vào bước lên cầu thang.
_Jae, con ngồi xuống đây đã!
Tôi quay lại, ngồi xuống ghế sofa, không buồn nhìn mặt ông và cô gái lạ hoắc kia.
_Jae con, đây là Hye Bin, con gái của Chủ tịch Lee!
_Chào cô! Tôi là JaeJoong.
_Vâng, chào anh! Em tên là Hye Bin.
_Jae à, bố muốn 2 đứa tìm hiểu nhau, bố đã nói chuyện với Hye Bin rồi!
_CÁI GÌ CƠ? - Tôi thốt lên.
_2 nhà Lee và Kim đã có hẹn ước từ trước và bố muốn 2 con tìm hiểu nhau trong vòng 2 tuần. Chúng ta sẽ tổ chức lễ kết hôn vào ngày 10/2.
_Bố! Không được.
_Đừng có cãi. Hye Bin đã đồng ý rồi. Con phải nghe lời bố.
_KHÔNG!
_Im ngay! Bố bảo là đừng có cãi mà!
_Nhưng......
_JaeJoong!
Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào bố tôi rồi quay sang nhìn HyeBin, có vẻ như cô ta không có ý kiến gì.
Tôi đứng dậy, đi lên phòng rồi đóng cửa cái RẦM! Chắc bố tôi điên rồi, cả cái cô HyeBin kia nữa!
_JaeJoong, mở cửa cho bố!
_Không!
_Mở ngay!
_Con đã bảo là không mà!
_Tao nhắc lại, mày có mở cửa không?
Bất lực, tôi ra mở cửa cho bố tôi vì tôi biết, nếu tôi không mở thì ông sẽ cầm búa hay 1 cái gì đó để phá cửa vào.
_JaeJoong, con có biết là công ty chúng ta đang khó khăn về tài chính không?
_Con biết!
_Con biết Chủ tịch Lee chứ?
_Con biết!
_Vậy con có biết ông Lee đang có ý định đầu tư vào công ty mình không?
_Con biết!
_Thế đó! Hôn nhân của 2 con là cách duy nhất để cải thiện tài chính cho công ty, đã thế 2 nhà lại có hẹn ước trước nữa, như thế lại càng tiện!
_Nhưng con không thích!
_Không thích không được!
_Tại sao bố cứ coi con như con rối của bố thế? Con không muốn bị bố điều khiển nữa!
_Câm ngay! Mày là con tao, mày phải nghe lời tao.
_Nhưng.....
_Không nhưng nữa! Từ ngày mai mày phải đưa đón HyeBin đi làm, hiểu chưa?
_Con....
_Mày mà làm trái lời tao thì cứ chờ đó mà xem kết cục!
Càng ngày tôi càng hận ông, tôi căm thù ông đến tận xương tủy. Nhưng tôi chẳng thể làm được gì. Tôi sợ ông sẽ làm gì YunHo, tôi sợ YunHo bị thương. Hồi tôi học cấp 3, có lần ông đã sai người đánh YunHo chỉ vì tôi đi chơi với YunHo mà không có sự đồng ý của ông. Lần đó tôi đã rất sợ, sợ ông kinh khủng, và đến giờ cũng vậy!
Và rồi, tôi làm theo lời ông vì YunHo là cuộc sống của tôi!
Ngày 6/2.....
Hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi tự hỏi mình rằng không biết JaeJoong có nhớ đến sinh nhật tôi không nhỉ? Năm nay sinh nhật tôi lại có tuyết rơi, tuyết trắng xóa, đẹp như Jae vậy!
~~~~~FlashBack~~~~~
_[Yun à, cậu nhắm mắt lại đi.]
_[Để làm gì?]
_[Thì cậu cứ nhắm lại đi.]
_[Được rồi!]
Jae cầm tay tôi, dắt tôi đi. Tôi tò mò không biết cậu ấy dẫn tôi đi đâu, cậu ấy thật lắm trò!
_[Yun mở mắt được rồi đó!]
Tôi mở mắt ra. Hóa ra Jae dẫn tôi vào cái nhà kho bỏ trống đằng sau nhà cậu! Chu oa, trước mặt tôi là 1 cái chiếc bánh kem socola hình trái tim, ở trên bánh có viết chữ "Happy Birthday to Yunnie" và "YunJae Love" nữa, 17 ngọn nến to thắp xung quanh chúng tôi. Đúng là Jae có khác, lãng mạn thật!
Tôi quay sang nhìn Jae, cậu đang nhìn tôi cười, ánh nến làm cậu đẹp như 1 công chúa vậy! Lúc đó tôi không biết mình đã làm gì nữa, tôi chỉ biết lúc tôi ý thức lại được mình thì đôi môi của tôi đang gắn chặt lấy đôi môi cậu rồi. Nhưng Jae ko hề từ chối, cậu để yên cho tôi hôn và cũng đáp trả lại tôi 1 nụ hôn ấm áp hơn bao giờ hết!
~~~~~End FlashBack~~~~~
-TBC-
Chap 3:
Tôi dứt khỏi dòng hồi ức khi nghe tiếng gọi của bố tôi.
_YunHo, xuống đây mau lên!
Tôi chạy xuống, nghe giọng bố tôi có vẻ rất háo hức!
_Con đọc đi!
Cầm tờ báo trên tay, tôi điếng người! Đập vào mắt tôi là cái title to đùng: "C.E.O công ty DongSaeng - Kim JaeJoong sẽ kết hôn cùng Lee Hye Bin- con gái chủ tịch Lee Won Bin vào ngày 10/2!"
Tôi điếng người! JaeJoong sắp kết hôn sao? Cô gái bên cạnh cậu là là con gái chủ tịch Lee thật ư? Đây là quà sinh nhật mà JaeJoong tặng cho tôi sao? Cậu ra đi không một lý do và bây giờ đùng 1 phát cậu kết hôn với cái cô Hye Bin đó. Tôi vừa cười, vừa nuốt nước mắt vào tim và nghĩ: "Quả là 1 cặp đôi giàu có!"
_Con sao thế YunHo? Shock đúng không? Bố cũng sock này! Cậu Jae càng ngày càng thành đạt nhỉ? Lại cưới cô vợ rõ xinh nữa chứ! Đợt này bố con ta chắc được sang Mỹ 1 chuyến đó con nhỉ?
_.................................
Tôi không nói gì, lặng lẽ đi lên phòng! Sinh nhật năm nay còn buồn hơn sinh nhật năm ngoái của tôi. Tôi đã cố quên đi JaeJoong nhưng càng cố quên thì hình ảnh cậu càng hiện rõ trong tâm trí tôi. Giờ đây, chỉ cần nhắm mắt lại, dường như cả trái tim, ý nghĩ và cả tâm hồn của tôi đều chứa đầy hình ảnh của cậu. Tôi cắn chặt môi, cố gắng không để tiếng khóc bật ra, cắn đến mức bật máu. Nhưng tôi không hề cảm thấy đau, nỗi đau về thể xác này có là gì so với nỗi đau tinh thần mà tôi đã chịu đựng 2 năm nay!
"Yun hận Jae, Jae à, Yun hận Jae! Tại sao Jae có thể nhẫn tâm với Yun đến thế hả Jae? Tại sao Jae cứ xé nát tim Yun thế hả Jae? Nhìn thấy Yun đau khổ Jae sung sướng lắm sao? Sao Jae ác vậy?"
Tôi muốn hét những suy nghĩ đó của tôi lên, nhưng câu duy nhất tôi có thể thốt ra vẫn là câu: "Yun nhớ Jae đến phát điên Jae à! Yun yêu Jae nhiều lắm, Jae có biết không?"
Tôi giật mình tỉnh giấc! Tôi có cảm giác như YunHo đang gọi tên tôi. Ối, hôm nay là sinh nhật cậu ấy! Tôi phải tổ chức cho cậu ấy mới được.
Tôi đi đánh răng rửa mặt rồi đi ra siêu thị mua ít bột mỳ, ít kem, ít sơ-ri và socola. Hôm nay tôi sẽ tự tay làm cho Yun 1 chiếc bánh sinh nhật! Hì, nghĩ đến đó mà tôi thấy vui vui lạ.
2 tiếng sau.
Cuối cùng chiếc bánh cũng hoàn chỉnh. Đã 2 năm rồi tôi không hề vào bếp, cũng đã 2 năm rồi kể từ lần đầu tiên tôi tập làm bánh kem để tặng Yun. Chậc, thời gian sao mà trôi nhanh thế nhỉ?
Tôi cắm đúng 20 que nến lên trên chiếc bánh tôi mới làm rồi cũng hát bài "Happy Birthday to You" và tưởng tượng ra nụ cười tươi rói của Yun khi nhìn thấy chiếc bánh này. Luôn luôn là như vậy, tôi luôn nhắm mắt lại, tưởng tượng ra khuôn mặt, cố gằn óc nhớ lại giọng nói của Yun để nỗi đau trong tôi dịu bớt lại - đó là cách để tôi có thể tồn tại trong suốt 2 năm qua.
Tôi cắt chiếc bánh ra làm 4 phần rồi vừa ăn bánh vừa nhâm nhi tách café mới pha. Tay tôi với lấy tờ báo Today và suýt nghẹn khi đọc cái title to đùng: "C.E.O công ty DongSaeng - Kim JaeJoong sẽ kết hôn cùng Lee Hye Bin - con gái chủ tịch Lee Won Bin vào ngày 10/2!"
Cái quái gì đây? Tại sao bố tôi....bố tôi....lại làm như thế? Tại sao lúc nào ông cũng tự quyết định hết tương lai của tôi vậy? Ông có phải là bố tôi nữa không đây?
Yun....Yun.....
Yun của tôi...Yun sẽ thế nào khi đọc tin này đây? Yun sẽ khóc đúng không? Chắc Yun hận tôi lắm, chắc là Yun căm ghét tôi lắm!
" Yun....Yun à.....Jae không.....không phải lỗi của Jae! Yun à, Yun đừng có ghét Jae, đừng có hận Jae....Yun!'
Chiếc bánh sao có vị mằn mặn thế nhỉ? Nãy giờ nó vẫn ngọt và thơm lắm mà! Hình như nước mắt tôi đang rơi thì phải, những giọt nước mắt rơi xuống chiếc bánh, ngấm vào từng milimet!
Tôi chạy vào phòng bố tôi, không buồn gõ cửa xin phép. Có vẻ bố tôi biết chuyện gì đang xảy ra nên ông không để tôi hé miệng nói lời nào:
_Bố đã nói rồi! Con là con trai bố, con phải nghe lời. Với lại con cũng đã đồng ý với bố rồi! Con muốn gặp YunHo phải không? Bố đã mời gia đình cậu ta đến đây dự tiệc cưới rồi. Chắc là đến ngày mùng 8 cậu ta sẽ đến. Con cố chờ đi. Bố đã thu xếp ổn thỏa rồi! Giờ thì ra ngoài cho bố nghỉ! MAU!
Tôi cứng đơ người trước lời nói của ông. Tại sao ông ta lại là bố tôi cơ chứ? À mà cũng đúng, là bố tôi nên ông mới hiểu những suy nghĩ chưa thốt thành lời của tôi.
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng ông và đi lên phòng mình. Đầu óc tôi trống rỗng, giờ tôi thực sự không biết nên làm gì nữa! Tôi yêu YunHo nhưng tôi cũng bất lực trước tình yêu đó. Giữa chúng tôi đã có 1 bức tường sắt chắn ngang - đó là bố tôi!
Cả ngày hôm đó tôi không hề nói câu nào với bố tôi. Sao ông ta lại tàn nhẫn thế nhỉ? Trong mắt ông ta chỉ có Tiền và Quyền thôi sao? Cái thứ gọi là tình yêu trong ông chắc đóng băng lâu rồi, chắc ông chẳng còn trái tim nữa!
Tối hôm đó, tôi giam mình trong phòng. Tôi ngồi trong bong tối, mở toang hết cửa sổ ra. Cái giá lạnh của mùa đông thật khủng khiếp nhưng tôi thích cái lạnh ấy - vì Yun thích mùa đông mà! Tôi thích mùa đông, vì mùa đông tôi thường được Yun ôm vào lòng, người Yun ấm lắm ấy!
-TBC-
Chap 4:
~~~~~FlashBack~~~~~
_[Jae à, đưa tay Jae cho Yun!]
_[Làm gì cơ?]
_[Tay Jae lạnh lắm, đưa đây Yun làm ấm cho.]
Tôi đỏ mặt nhưng vẫn đưa tay cho Yun. Yun nắm chặt lấy tay tôi rồi bỏ vào túi áo Yun. Yun lồng 10 ngón tay vào với nhau, công nhận tay Yun ấm thật!
Bất giác, tôi rùng mình.
_[Jae lạnh à?]
_[Ư...Hình như là hơi! Hì...]
_[Ngồi sát vào đi, Yun làm ấm cho.]
_[Ư......]
Tôi nép vào lòng Yun, cứ như con mèo đang nũng nịu chủ vậy. 1 tay để trong túi áo Yun, 1 tay tôi vòng ra sau ôm lấy Yun, tôi cũng muốn sưởi ấm cho Yun.
_[Jae ấm hơn chưa?]
_[Jae ấm lắm, cảm ơn Yun nhé!]
_[Chỉ cảm ơn không thôi à?]
_[Chứ không Yun muốn Jae làm gì nữa?]
_[Hôn Yun đi!]
_[Yun xấu!]
Tôi cấu nhẹ vào người Yun làm Yun rên lên. Nhưng tôi vẫn đặt đôi môi mình lên đôi môi dày của Yun! Một nụ hôn ấm áp trong một đêm đông lạnh giá!
Và Yun lại ôm chặt lấy tôi, còn tôi vùi đầu vào lòng Yun.
_[Jae à, Yun muốn....]
_[Yun muốn gì cơ?]
_[Chuyện đó ý.]
_[Chuyện gì?]
_[Jae đừng có tỏ vẻ là không biết được không? Khó nói lắm!]
_[Yun hư thật!]
_[Jae muốn không?]
_[Nhưng Jae sợ.]
_[Jae sợ gì cơ?]
_[Sợ đau.]
_[Yun sẽ không làm Jae đau đâu mà. Yun hứa!]
_[Nhưng mà......Trời lạnh lắm, giờ mà không mặc gì.....thì.....]
_[Jae với Yun đắp chăn là được mà.]
_[Nhưng.......]
_[Jae sợ thì thôi vậy!]
_[Không không.....Chỉ là Jae chưa từng......nên.....]
_[Yun cũng thế mà. Không sao đâu! Dù sao mình cũng đã 17 tuổi rồi mà! Làm nha!]
_[Ừ.....]
Thế rồi Yun bế tôi lên giường và hôn tôi, lần đầu tiên lưỡi Yun đưa vào miệng tôi, hơi nhột nhột nhưng mà hay hay! Lưỡi Yun bắt đầu lùng sục trong miệng tôi, từng ngõ ngách một. Một tay Yun ôm chặt lấy eo tôi, 1 tay bắt đầu cởi từng cúc áo tôi ra. Tay Yun chạm vào người tôi làm tôi hơi rùng mình. Rồi tay Yun vuốt dọc sống lưng tôi, chạm đến cạp quần thì Yun dừng lại và thì thầm vào tai tôi:
_Jae muốn Yun cởi hộ hay Jae tự cởi?
Tôi đỏ lừ cả mặt.
_Để Jae tự cởi cũng được.
_Yun cởi hộ cho.
Tôi im lặng, không nói gì và để cho Yun cởi quần mình. Hic, cuối cùng trên người tôi chỉ còn duy nhất cái quần nhỏ. Bỗng tay Yun chạm vào cái ấy của tôi làm tôi rên lên, lần đầu tiên trong đời có người chạm vào chỗ kín đáo nhất của mình làm tôi thấy ngài ngại. Tôi đẩy Yun ra và nói:
_Yun à....Jae thấy sao sao ấy!
_Jae ngại đúng không?
_Ư....Jae thấy là lạ! Người Jae nóng hết rồi này.
_Yun biết mà. Jae có muốn tiếp tục không?
_Ư.....Có mà! - Tôi vùi đầu vào lòng Yun và nói.
_Hì, vậy chẳng lẽ Jae để Yun cứ mặc cái đống này trên người sao?
_Vậy để Jae cởi hộ Yun há.
_Uh!
Thế là tôi bắt đầu cởi quần áo trên người Yun ra và cũng chỉ để lại duy nhất cái quần nhỏ. Lần đầu da thịt chạm vào da thịt, người chúng tôi cứ nóng rực lên, cái ấy bắt đầu có phản ứng.
Yun ôm chặt lấy tôi và hôn tôi một cách mãnh liệt. Một lần nữa lưỡi Yun lại sục sạo vào miệng tôi, 2 chiếc lưỡi bắt đầu quấn vào nhau, nước bọt tiết ra nhiều kinh khủng, ứa hết cả ra chăn. Môi Yun rời khỏi môi tôi, rồi cắn nhẹ lên tai tôi trong khi 1 tay thì "đi chu du" khắp cơ thể tôi làm chỗ ấy của tôi giật giật liên tục và dựng lên 1 cách khó khăn khi bị cái quần nhỏ bó chặt lấy. Tôi cũng cảm nhận được cái ấy của Yun đang dựng lên và chạm vào cái ấy của tôi.
Yun hôn cổ tôi và trượt xuống ngực, cắn vào đầu vú tôi còn 1 tay thì day day đầu vú còn lại đau gần chết nhưng khoái cảm trong người tôi ngày càng dâng lên.
Buông tha cho 2 đầu vú, Yun trượt xuống dưới eo tôi, dùng lưỡi liếm liếm phần bụng dưới khiến tôi căng cứng người lên. Rồi Yun lại trườn lên trên, nhủ thầm vào tai tôi:
_Hết luôn nhé!
_Ư.....
Yun đưa tay luồn vào trong quần nhỏ của tôi, nắm chặt lấy cái ấy còn tay kia từ từ kéo cái quần nhỏ của tôi ra.
_Jae....Jae.....có muốn làm giống Yun không?
Tôi ngượng chin mặt nhưng vì sự kích thích, tò mò nên tôi gật đầu.
Yun cầm tay tôi, đặt lên cạp quần nhỏ của mình. Tôi cũng bắt chước luồn tay vào bên trong quần Yun. Hic, cái của Yun to thật! Mà có cái gì đó nhớt nhớt nữa chứ. Tay kia của tôi cũng từ từ kéo cái quần nhỏ của Yun ra, giờ đây, trên người chúng tôi không còn gì ngoài cái chăn đang đắp!
_Yun ra rồi! Yun...Yun.... không chịu được nữa.
_Ra...ra....cái đó á?
_Uh....
Bỗng Yun ép chặt tôi xuống, hôn tôi cuồng nhiệt! Rồi lưỡi Yun trượt 1 đường dài xuống ngay cái ấy của tôi khiến tôi phải bấu chặt tay vào đệm. Yun hôn nhẹ lên cái lỗ tí ti trên cái ấy, liếm quanh cái ấy rồi đưa luôn vào mồm và mút chùn chụt. Đã thế, Yun còn cắn nhẹ vào chỗ 2 hòn bi làm tôi rên lên đầy khoái lạc. Có lẽ là lần đầu nên tôi không chịu nổi, tôi ra ngay trong miệng Yun làm Yun suýt sặc!
Tôi nghe thấy tiếng Yun đang nuốt cái chất trăng trắng ấy, có vẻ rất ngon!
Yun ngồi dậy, ghé sát vào mặt tôi, cái chất nhầy trăng trắng ấy vẫn đang còn dính trên khóe môi Yun trông gợi cảm kinh khủng.
_Jae....Jae.....gợi tình...quá đấy!
_Jae cũng..... muốn thử!
Yun cười phì.
_Yun sợ miệng Jae nhỏ, không vừa đâu!
_Kệ! Jae thích.
Yun lại cười. Sao Yun hay cười thế nhỉ? Yun nhổm người dậy, chống 2 tay, quỳ và dạng 2 chân ra. Tôi nằm ở dưới, xoay người lại và trườn xuống dưới. Hic, cái ấy của Yun quả thật là to hơn của tôi nhiều. Tôi cũng bắt chước Yun, hôn 1 phát lên đầu cái ấy rồi bắt đầu liếm quanh nó. Yun hơi khụy chân xuống 1 chút để tôi dễ dàng mút cái ấy hơn. Tôi cũng mút, cũng ngậm nhưng mà cái ấy thật sự không vừa với miệng tôi. Khoái lạc dâng lên trong tôi ngày càng mãnh liệt, bất giác tôi cầm chặt lấy cái của mình.
_Jae...ư.....Yun.....ko chịu được!
Bỗng người Yun nằm sập xuống, cái ấy chọc thẳng vào họng tôi làm tôi nghẹn cứng lại, xương Yun đập vào môi tôi làm tôi cắn phải lưỡi bật máu. Biết là sai nên Yun nhổm dậy ngay và kéo tôi lên. Nhìn thấy lưỡi tôi chảy máu, Yun dung môi mình mút hết chỗ máu ấy, hôn tôi để xin lỗi!
_Tiếp nhé!
_Ư....Vâng!
Thế rồi Yun lật ngược tôi lại, 2 tay xoa xoa cặp mông tôi. Tôi cảm nhận hơi thở nóng hổi của Yun đang phả vào mông mình. Yun banh cặp mông tôi ra, đưa chiếc lưỡi gợi cảm vào giữa và làm ướt cái lỗ đen ấy. Chỗ đó ướt rượt, nước bọt của Yun chảy xuống và chạm vào cái ấy làm nó lại không nghe lời tôi, giật giật!
_Jae....
_Ư...
_Lần đầu sẽ hơi đau nhưng Jae cố chịu nha!
_Ư...ư.....
_Nếu đau quá thì cắn chặt gối nha, đừng la to đó!
_Ư.....
Và thế là Yun bắt đầu cuộc hành trình khám phá bên trong tôi. Cái ấy của Yun chạm vào cái nơi kín nhất của tôi, 2 tay Yun vẫn xoa bóp cặp mông rồi banh nó ra. Cái ấy bắt đầu cọ xát vào cái lỗ đó của tôi khiến cả người tôi như nở ra hết cỡ. Rồi từ từ, nhẹ nhàng, Yun đưa cái ấy của mình vào bên trong lỗ đen huyền bí.
Đau....đau......đau quá!
Tôi muốn hét lên nhưng nghe lời Yun, tôi cố cắn chặt vào gối, 2 tay bấu chặt lấy thành giường. Không chịu được, khi cái ấy của Yun ngày càng đâm sâu vào người mình tôi la toáng lên.
_Á...Á.....Đau....đau quá.....Yun.....Đau!
_Jae....Jae chịu đau....tí...đi!
_Á....đau lắm! Dừng lại......dừng.....Yun......đau! Á....Á....Á.....
_Giờ....không....không được.
_Jae đau....đau......dừng lại......đi.......AAAAAAAAAAAAAAAA!
Không thèm để ý đến tiếng la của tôi nữa, Yun như con thú hoang, cứ cố tiến sâu hơn vào bên trong tôi. Và rồi khi chạm đến tuyến tuyền liệt, sự khoái cảm trong tôi dâng lên hết cỡ, tôi căng mông lên khiến cái ấy thọc sâu hơn. 1 dòng tinh dịch ấm nóng đang chảy vào người tôi...Giờ đây, chúng tôi đã hoàn toàn thuộc về nhau!
_Yun...xuất rồi!
_Jae....Jae....biết!
_Cố....cố chịu....nhé!
_Ư...ư......
Tôi rên lên đầy nhục cảm khi Yun tiếp tục những động tác nhịp nhàng, lên - xuống không ngừng. Cái chất trăng trắng ấy của tôi cũng đã ra hết ga giường, âm ấm, nhơn nhớt và nhầy!
_Ahhhhhh....uhhhhhhhh.....
_Nhanh....nhanh hơn...nhé!
_Ư....ư....
Thế rồi Yun làm nhanh, nhanh hơn, thở gấp hơn trong khi tôi bấu chặt lấy thành giường, rên rỉ trong khoái lạc.
1 lúc sau, có lẽ vì mệt quá, Yun nằm đè luôn lên tôi trong khi cái ấy vẫn nằm bên trong tôi. Yun vòng tay ôm lấy ngực tôi, 1 tay nắm lấy cái ấy của tôi như muốn trêu chọc tôi vậy. Yun thì thầm vào tai tôi, hơi thở nóng rực:
_Cảm....cảm...giác....thế nào?
_Hơi...hơi đau....nhưng mà Jae.....thích.
_Jae....Jae....có muốn....tiếp tục...không?
_Ư......
Vừa dứt lời, Yun nhổm dậy, xoay người tôi lại một cách khó khăn vì cái ấy vẫn đang dính chặt trong tôi. 2 chân tôi quắp lấy eo Yun và Yun lại từ từ, nhịp nhàng di chuyển cái ấy trong người tôi.
_Ahhhhhhh.....uhhhhhhhhhhh......nhanh....nhanh nữa lên Yun!
Yun càng ngày càng làm nhanh hơn. 2 chân tôi quắp chặt lấy eo Yun, cố để cho cái ấy sâu hơn vào trong mình. Tinh dịch của Yun cứ thế chảy bên trong tôi còn của tôi thì bắn hết lên bụng Yun - thứ dung dịch trắng đục thuần khiết đẹp lạ thường!
_Ưmmmmmmmmm.....nữa....Yun à.....nữa đi!
Cái ấy cọ xát vào cái lỗ đen của tôi nhanh đến mức tôi thấy rát nhưng tôi không muốn Yun ngừng lại, tôi không muốn dứt cái cảm giác đê mê, phê phê, lâng lâng trong mình. Tôi muốn cảm nhận tình yêu của Yun một cách trọn vẹn nhất!
Mọi thứ giờ đã đến mức tột đỉnh. Cả 2 chúng tôi đều mệt lử, kiệt sức. Yun từ từ, chầm chậm rút cái ấy ra khỏi người tôi vì sợ tôi đau. Thật sự, cái ấy của Yun và chỗ kín đó của tôi đều đau rát vì ở trong nhau quá lâu và làm việc quá nhiều! Tôi không dám chắc là mai tôi có thể đứng dậy mà đi được nữa.
_Jae mệt không?
_Có.
_Jae đau ko?
_Có.
_Jae thích không?
_Có.
_Yun yêu Jae!
_Jae cũng yêu Yun!
Tôi đỏ mặt đáp lại. Tôi nằm trên tay Yun và vùi đầu vào ngực Yun, Yun ôm chặt lấy tôi. 2 thân thể trần truồng quấn chặt lấy nhau và dần dần chìm vào giấc ngủ!
Lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện ấy! Năm 17 tuổi tôi đã được nếm cảm giác thế nào là tình yêu trọn vẹn!
~~~~~ End FlashBack~~~~~
Chap 5:
"Yun à, Jae lạnh lắm! Yun sưởi ấm cho Jae đi. Yun à....Jae lạnh!"
"Jae à, Yun lạnh lắm! Yun muốn có Jae ở bên Yun! Jae à, Yun nhớ Jae lắm!"
"Yun...Jae đã luôn cố gắng chịu đựng, luôn cố gắng làm việc để hình ảnh Yun có thể "ra đi" 1 chút nào đó, nhưng hình như đó là chuyện không thể Yun à! Jae không thể xóa hình ảnh của Yun, không thể quên khuôn mặt của Yun, nụ cười của Yun, giọng nói ấm áp của Yun! Jae nhớ những cái ôm ấm áp của Yun, nhớ nụ hôn ngọt ngào của Yun! Jae nhớ hết thảy con người Yun! Jae yêu Yun lắm Yun à!"
"Jae....Jae có biết là Jae rất tàn nhẫn với Yun không? Jae có biết là Jae đã bóp nát trái tim Yun không? Jae có biết Yun yêu Jae nhiều đến mức nào không? Tại sao Chúa lại cho Yun gặp Jae để rồi giờ đây Yun đau khổ thế này? Yun nhớ khuôn mặt đẹp như thiên sứ của Jae, Yun nhớ tiếng cười trong vắt của Jae, nhớ sự nũng nịu của Jae, nhớ bàn tay mềm mại và đẹp nhưng luôn lạnh ngắt của Jae! Yun nhớ Jae đến phát điên! Yun yêu Jae lắm Jae à!"
"Yun, Jae lạnh! Jae không chịu được nữa, ôm Jae đi Yun!"
"Jae, Yun muốn ôm Jae, Yun muốn sưởi ấm cho Jae!"
"Jae.....lạnh......lắm!!!!! Yun, cứu Jae!"
"Jae à, nắm lấy tay Yun đi. Yun sẽ sưởi ấm cho Jae!"
"Yun......."
"Jae...."
Hình như đêm qua tôi đã thấy Yun nắm tay tôi. Có phải không nhỉ? Mà tôi đang ở chỗ quái nào đây? Chỗ nào mà toàn màu trắng ấy nhỉ? Thiên đường à? Cũng được thôi, ở thiên đường thì tôi có thể nhìn thấy Yun, rồi tôi sẽ bay xuống và tôi có thể đứng cạnh Yun, có thể ôm Yun, cả hôn Yun nữa.
_Cậu nhà bị viêm phổi thôi, Chủ tịch đừng lo quá!
_Còn 3 ngày nữa là lễ kết hôn rồi mà nó chẳng chịu giữ gìn sức khỏe gì cả. Đúng là cái thằng con hư hỏng!
_Mai là cậu nhà có thể xuất viện rồi mà. Chủ tịch đừng lo.
_Thôi được rồi!
Ồ, vậy ra tôi vẫn chưa chết à? Hóa ra là tôi đang ở trong bệnh viện. Đúng là bó tay với tôi luôn!
Nhưng có đúng tối qua Yun nắm tay tôi không nhỉ? Hôm nay Yun mới đến cơ mà. Tôi điên rồi!
Vừa đáp xuống sân bay International tôi đã thấy có mấy cái xe ô tô đón mình.
_Cậu là Jung YunHo?
_Phải, là tôi.
_Đi theo chúng tôi.
_Đi đâu cơ?
_Đến bệnh viên?
_HẢ? Sao lại đến bệnh viện?
_Cậu chủ đang ở đó!
CÁI GÌ? Jae đang nằm viện ư?
Mấy người đó đưa tôi đến bệnh viện thăm Jae. Jae đang ngủ! Trông Jae vẫn đẹp như ngày nào, mà có khi còn đẹp hơn nữa ấy chứ. Tôi muốn chạm vào khuôn mặt ấy, chạm vào mái tóc ấy, chạm vào đôi môi ấy. Chà, cái thói quen vẫn không thay đổi - khi ngủ, Jae thường hay chu mồm, trông dễ thương đến mức người khác chỉ muốn căn vào đôi môi ấy, dĩ nhiên tôi không ngoại lệ!
Tôi cứ ngồi bên cạnh Jae như thế. 2 năm nay lòng tôi luôn luôn rối bời, không bao giờ yên bình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thiên sứ của Jae thì tôi cảm thấy mọi ưu phiền, mọi lo âu của tôi đều tan biến hết. Không kiềm chế được, tôi nắm lấy bàn tay Jae, bàn tay nhỏ bé ấy vẫn vừa với lòng bàn tay tôi nhất. Dường như cả tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ còn mình tôi và Jae trên thế giới này.
_Anh là YunHo phải không?
Tôi giật mình, thả vội tay Jae ra làm Jae hơi cựa mình nhưng vẫn tiếp tục giấc ngủ của mình. Quay lại, hóa ra là Hye Bin! Nhìn cô ngoài đời trông đẹp hơn rất nhiều!
_Uh, tôi là YunHo. Cô là Hye Bin phải không?
_Dạ, em là Hye Bin! Hì, nghe anh JaeJoong kể nhiều về anh nhưng em chưa được gặp anh bao giờ. Trông anh....đẹp hơn nhiều so với em tưởng tượng!
_Ah..uhm....Cảm ơn cô!
_Có gì đâu ạ. Em chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi mà. Ah mà anh đã ăn gì chưa? Anh bay cả đêm qua đây chắc mệt lắm. Anh ăn ít cơm đi, em làm đấy. Hì, còn đây là cháo của anh JaeJoong!
_Không, tôi không đói lắm. Tí nữa tôi ăn ở căng-tin bệnh viện cũng được mà!
_Anh cứ ăn đi. Đồ ăn ở bệnh viện khó ăn lắm! Anh cứ ăn đi cơm nắm đi. Không sao đâu mà, em tự làm đấy!
_Cảm ơn cô nhé! Thôi, tôi ra ngoài sảnh ăn, cô chăm sóc JaeJoong nhé!
_Vâng! Hì, anh ăn ngon miệng nhé! Em làm ngon lắm đấy!
Hye Bin nháy mắt, cười nghịch. Trông cô rất dễ mến, qua cách nói chuyện tôi thấy cô thực sự là 1 cô gái tốt. Jae quả là biết cách chọn người! Tôi mỉm cười.
Bỗng có người đặt tay lên vai tôi. Tôi quay lại, hóa ra là bác Park - quản gia nhà Jae.
_Oh YunHo, lâu lắm không gặp cháu! Bố cháu không đi cùng sao?
_Không ạ. Bố cháu bận việc, phải về quê nên mình cháu sang thôi!
_Thế ông Jung vẫn khỏe chứ?
_Vâng ạ, bố cháu vẫn khỏe ạ. Nhưng sao JaeJoong lại phải nhập viện thế bác?
_Bác cũng chẳng hiểu nữa. Trời thì lạnh buốt mà cậu chủ cứ mở toang hết cửa sổ ra, cuối cùng là bị viêm phổi đấy.
_Cậu ấy....Sao cậu ấy làm thế? Cậu ấy.....
_ Bác cũng không rõ nữa! Dạo ni ông chủ với cậu chỉ hay cãi nhau lắm. Chắc vì vụ kết hôn của cậu chủ. Hình như cậu chủ bị ông chủ ép hay sao ấy.
_HẢ? Ép ấy ạ?
_Uh, khổ thân cậu chủ. Ông chủ coi cậu ấy như con rối ấy! Suốt ngày bắt làm này làm nọ, đến khổ! Kể từ ngày sang Mỹ đến giờ, bác chưa từng nhìn thấy nụ cười trên môi cậu chủ.
_Nhưng mà Chủ tịch Kim thương cậu ấy lắm cơ mà bác.
_Mặc dù bác đã theo nhà họ Kim 30 năm nay nhưng bác cũng chẳng hiểu Chủ tịch mấy. Ông ấy kín đáo lắm! Mà chúng ta về thôi. Chiều nay cậu chủ xuất viện rồi. Có lẽ chúng ta nên về nhà và đón tiếp cậu chủ.
_À, dạ vâng!
Suốt quãng đường đi tôi cứ suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa tôi và bác Park. Vậy là Jae bị ép chứ không phải là cậu ấy yêu Hye Bin à? Vậy là Jae vẫn còn tình cảm với mình ư?
Tôi mien man trong dòng suy nghĩ mà không hay biết xe đã dừng trước cửa nhà Jae tự lúc nào.
_YunHo, YunHo à, đến nơi rồi.
Tôi giật mình.
_Ah dạ vâng! Cháu cảm ơn bác.
Bác Park không nói gì, chỉ mỉm cười. Trong gia đình Jae, ngoài chủ tịch Kim ra thì những người còn lại tôi đều rất quý, đặc biệt là bác Park. Bác biết chuyện của tôi và Jae nên bác luôn ủng hộ và giúp đỡ chúng tôi. Bác cứ như là người cha thứ 2 của tôi vậy!
_YunHo à, đây là phòng mà chủ tịch Kim đã chuẩn bị cho cháu. Cháu cứ nghỉ ngơi đi nhé. Khoảng 4h đi đón cậu chủ, bác sẽ gọi cháu dậy!
_Vâng! Cháu cảm ơn bác nhiều lắm!
_Có gì đâu. Mà cháu có đói không? Bác bảo nhà bếp mang vài món cho cháu nhé.
_Thôi bác ạ. Cháu ăn ở bệnh viện rồi, giờ vẫn còn no này! Hì, thôi cháu nghỉ đây!
_Uh, nghỉ đi nhé!
Nhà Chủ tịch Kim có khác, đẹp nhưng lạnh lẽo kinh khủng! Tôi ngồi xuống ghế bành, mải mê suy nghĩ, đặt ra đủ mọi giả thiết rồi ngủ lúc nào không hay.
Tôi cảm nhận được YunHo đang bên cạnh tôi, ánh mắt Yun nhìn tôi vẫn như trước. Yun cầm lấy tay tôi, bàn tay ấm áp của anh giờ sao lạnh thế nhỉ? Lạnh hơn trước rất nhiều. Có lẽ là tại tôi!
Bỗng anh thả vội tay tôi ra, tôi cựa mình tỏ vẻ không vui. Tôi nghe thấy giọng của Hye Bin. Hic, tại HyeBin mà Yun thả tay tôi ra sao? Tôi thấy không vui tí nào. Đã thế HyeBin còn mời Yun của tôi ăn cơm nữa chứ. Mà quái thật, tôi đã kể về Yun cho HyeBin lần nào đâu nhỉ? Lại còn khen đẹp trai nữa chứ. Sao HyeBin biết về Yun nhỉ?
-TBC-
Chap 5:
~~~~~FlashBack~~~~~
_Đây là Jung YunHo, là bạn của JaeJoong nhà bác. Khoảng 1 tiếng nữa cậu ta sẽ đến. Đây là 1 vài thông tin về cậu ta. Cháu đọc đi nhé!
_Dạ! Nhưng sao phải làm thế bác?
_Cháu cứ đọc đi đã! Nếu gặp YunHo cháu nhớ nói chuyện với cậu ta, làm sao để cậu ta nghĩ là cháu là JaeJoong nhà bác đã quen và thân nhau rất lâu rồi nhé!
_Nhưng bác à, sao cháu lại phải làm thế? Cứ nói thật cũng được mà. Nếu nói dối thì anh JaeJoong sẽ biết và trách cả cháu lẫn bác. Thế thì không được đâu!
_Không sao đâu. Nó nghe lời bác nhất! Nó không trách cháu đâu. Có gì bác chịu trách nhiệm hết mà! Cháu đừng lo. Chỉ cần làm những gì bác nói thôi, cháu hiểu không?
_Nhưng bác à....Cháu...cháu...không làm được đâu bác à!
_Cháu làm được! Đừng lo. Nếu không thì sẽ có chuyện không hay xảy ra đó.
~~~~~End FlashBack~~~~~
Yun về rồi. Tôi muốn xuất viện quá, tôi muốn được ngắm nhìn khuôn mặt của Yun quá, tôi muốn ôm lấy Yun. Mặc dù bàn tay của Yun lạnh hơn trước nhưng cái siết tay thì không thể lẫn vào đâu được!
"Yun vẫn yêu Jae đúng không? Vẫn yêu Jae như ngày trước đúng không, Yun của Jae?"
4h chiều 8/2
_Bác Park à, Yun đang ở đâu bác?
_Cậu chủ! Từ từ thôi, cậu chưa khỏe hẳn đâu.
_Bác Park, bác nói cho cháu đi! Đi mà bác Park.
_Cậu YunHo đang ở phòng dành cho khách ở tầng 3 ấy! Nhưng cậu chủ nhớ đi nhẹ thôi, câụ YunHo đang ngủ, cậu ấy đi máy bay mệt lắm.
_Ôi, cháu yêu bác Park! Cảm ơn bác Park nhé.
_Cậu chủ nhớ là 6h Chủ tịch về rồi, cậu chủ đừng ở phòng cậu YunHo lâu đấy.
_Cháu nhớ, cháu nhớ mà!
Tôi chạy nhanh lên tầng 3, nhẹ nhàng mở cửa và vào phòng. Yun của tôi đang ngủ ngon lành trên ghế bành, trông cứ buồn cười sao ấy. Tôi lấy ghế rồi ngồi trước mặt Yun, ngắm Yun cho đã con mắt, bù cho 2 năm nay tôi không được nhìn thấy. Vẫn đôi môi dày gợi cảm ấy, vẫn sống mũi cao cao ấy, vẫn đôi long mày rậm ấy, chỉ có làn da là trắng hơn trước thôi. Nói chung là Yun vẫn đẹp như ngày nào! Chuyện, Yun của tôi mà.....
Tôi cứ ngồi như thế, ngắm Yun mãi mà vẫn không thấy chán! Thi thoảng tôi thấy Yun chau mày, có lẽ Yun mơ thấy ác mộng chăng. Ngày trước Yun mà mơ thấy ác mộng, khi tỉnh dậy Yun đều gọi điện kể cho tôi hết.
~~~~~FlashBack~~~~
_[Alô, Jae à!]
_[Ư...gì thế Yun? Nửa đêm rồi sao còn gọi cho Jae? Có chuyện gì à?]
_[Lúc nãy Yun mơ thấy ác mộng!]
_[Hả, ác mộng gì thế?]
_[Yun mơ thấy Yun với Jae đi đảo JeJu chơi.]
_[Ủa, thế mà là ác mộng sao?]
_[Còn nữa, để Yun kể cho. Yun với Jae đi thuyền, đang đi thì có 1 con cá mập bơi đến cạnh thuyền của tụi mình, nó cứ thúc đầu vào thuyền làm thuyền chao đảo.]
_[Ủa, sao tự nhiên con cá mập đó lại bơi đến cạnh thuyền tụi mình làm gì?]
_[Yun biết sao được. Chài, có lẽ nó nhìn thấy Jae đẹp quá nên ghen với Yun chăng?]
_[Yun......]
_[Hì....Nhưng đúng thật mà, thuyền chao đảo mạnh quá, Jae trượt chân ngã xuống nước, thế nào con cá cuỗm mất Jae của Yun!]
_[Yun....Yun mơ gì kỳ vậy?]
_[Thế là Yun rút kiếm ra, kiếm ở đâu Yun cũng không biết nữa! Hic, thế là Yun đánh nhau với con cá mập để cứu Jae. Đánh nhau mãi mà vẫn không giết được con cá mập, Yun tức quá, hét toáng lên rồi tỉnh giấc luôn!]
_[Thế cuối cùng Yun có cứu được Jae không?]
_[Yun không biết nữa! Thôi, Yun đi ngủ để mơ tiếp đây, mơ tiếp chắc chắn Yun sẽ cứu được Jae!]
_[Hì, vậy chúc Yun ngủ ngon nha! Nhớ cứu Jae đó....]
_[Chắc chắn rồi! Jae ngủ ngon nghen!]
_[Uh! Jae sẽ ngủ để kiểm tra giấc mơ của Yun xem Yun có cứu đc Jae không.]
_[Yun đã bảo là chắc chắn rồi mà! Jae dập máy trước đi.]
_[Yun dập trước đi!]
_[Jae dập trước đi!]
_[Rồi! Jae dập máy đây.]
_[Uh, Jae ngủ đi nha!]
~~~~~End FlashBack~~~~~
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
_Cậu chủ à, Chủ tịch về rồi! Cậu chủ mau xuống nhà đi.
_Vâng, cháu biết rồi. Cháu xuống liền à!
Tôi quay lại nhìn Yun thêm lúc nữa! Thật sự tôi không muốn rời đi tí nào. Giá như tôi có đủ cam đảm, đủ mạnh mẽ để có thể chống lại bố tôi và đến bên Yun. Nhưng....nhưng tôi không muốn Yun phải chịu đau đớn, không muốn Yun của tôi bị thương! Tôi biết chính tôi đã làm tổn thương cả 2, lỗi là ở tôi cả. Nỗi đau mà cả 2 chúng tôi phải chịu đựng có lẽ chẳng ai có thể hiểu được. Nó đau, đau lắm!
_Cậu chủ à, Chủ tịch đang tìm cậu. Cậu xuống ngay đi nhé.
_Dạ vâng. Cháu xuống ngay đây.
Tôi mở cửa và rời khỏi phòng, ko dám quay lại nhìn Yun. Tôi sợ mình quay lại rồi lại không thể dứt bước đi được!
Tôi vội xuống nhà, bố tôi và Hye Bin đều đang ngồi uống trà.
_Con đã đỡ hơn chưa? Có thấy mệt nữa không?
_Con khỏe rồi bố ạ. Con không sao cả.
_Con chẳng chịu giữ gìn sức khỏe gì cả. Sắp kết hôn đến nơi rồi mà. Hôm đó con làm gì mà mở toang hết cửa sổ ra vậy hả?
_Không có gì đâu mà bố. Chỉ là con thấy hơi bức bối nên mở cửa sổ thôi. Không ngờ ngủ quên nên bị viêm phổi.
_Có điều hòa đó, sao con không bật?
_Con không thích.
_Rồi, thôi! Đi ăn cơm. Bác Park, lên lầu gọi cậu YunHo xuống ăn cơm.
_Dạ vâng, thưa Chủ tịch!
Tôi tỉnh ngủ và nghe thấy tiếng cửa đóng cái "Cạch". Có mùi Cherry, hình như Jae vừa ở đây xong thì phải. Chậc, ngay cả mùi hương của Jae 2 năm nay vẫn không đổi. Tôi rất thích mùi Cherry trên người Jae - thơm dịu, mát nữa. Mỗi khi ngửi mùi thấy này tôi cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn! Tôi nhắm mắt lại, cố hít hết mùi Cherry còn sót lại trong phòng. Mùi hương vây quanh tôi, cứ như thể Jae đang ôm lấy tôi vậy! Đã 2 năm nay, tôi không được ngửi thấy mùi này, tôi "thèm" nó quá!
_YunHo à, xuống ăn cơm đi cháu!
_Dạ vâng! Cháu xuống liền.
Cả bữa ăn tôi không ăn được mấy, mà đúng hơn là tôi nuốt không trôi. Chủ tịch Kim cứ bàn đến lễ kết hôn của Jae và Hye Bin như muốn chọc tức tôi vậy. Jae cũng chẳng nói gì mấy, chỉ ậm ừ vài lần mỗi khi Chủ tịch hỏi! Tôi cố ăn nhanh rồi xin phép lên phòng nghỉ ngơi, chứ không cứ ngồi đây chắc tôi chết vì nghẹn cục tức trong họng mất.
-TBC-
Chap 6:
Đêm......Gió lạnh thật!
Ngày kia là lễ kết hôn của Jae rồi! Thật sự tôi không biết mình đang làm gì ở đây nữa. Tôi như 1 con rối trong tay Chủ tich Kim vậy, trông tôi chẳng khác nào 1 thằng hề - ngu ngốc, ngớ ngẩn, lại hơi khùng khùng nữa chứ! Đúng là hâm thật!
Đã 1h sang rồi mà tôi vẫn không thể chợp mắt nổi. Mở cửa phòng, khoác thêm áo, tôi đi ra vườn ngồi! Không khí nửa đêm có khác,lại có tuyết nữa, lạnh dã man.
Có mùi Cherry!
Chậc, đúng là tôi hâm thật rồi! Tưởng tượng vớ vẩn.
Có tiếng khóc nấc!
Có đúng là tôi hâm thật không nhỉ?
Hình như có bóng người ngoài kia!
Tôi đi lại gần, quả nhiên tôi không hề điên! Jae mà.
Tôi ngồi xuống cạnh Jae, cứ ngồi im như thế không nói câu nào. Còn Jae vẫn ngồi khóc. Một lúc sau Jae tựa đầu vào vai tôi, vẫn không ngừng khóc.
_Yun biết hết mọi chuyện rồi! Bác Park đã kể cho Yun nghe. Yun xin lỗi vì Yun đã nghi ngờ Jae, Yun tưởng Jae không còn yêu Yun nữa nên Yun đã trách Jae rất nhiều. Yun xin lỗi!
_Yun....hức....Jae xin.....hức....lỗi!
_Jae không có lỗi gì cả. Jae nín đi, Yun không thích Jae khóc đâu.
Tôi quay sang nhìn Jae, lấy tay lau nước mắt cho Jae, phải cố nhịn cười vì trông mặt Jae lúc khóc - nước mắt nước mũi tùm lum cả lên, trông không khác gì 1 đứa con nít.
Jae để yên cho tôi lau nước mắt rồi bất ngờ Jae ôm lấy tôi, dụi mặt vào áo tôi.
_Jae thích lau như thế này hơn.
Tôi phì cười. Jae của tôi vẫn chẳng thay đổi tẹo nào, vẫn cứ trẻ con như thế, vẫn luôn nũng nịu tôi như thế. Tôi luồn tay, dí sát mũi vào tóc Jae. Tôi thích mùi thơm từ tóc Jae, vừa có hương Cherry, vừa man mát, ngòn ngọt, dìu dịu, thơm nhẹ và ngửi hoài không chán.
_Yun vẫn không hiểu.
_Yun không hiểu gì cơ?
_Sao tóc Jae mượt vậy?
Jae thúc đầu vào ngực tôi làm tôi suýt la lên.
_Yun hôn Jae được không?
_Ư......
Tôi đặt lên môi Jae 1 nụ hôn nồng cháy hơn bất ký nụ hôn nào trước đây, nụ hôn lâu nhất của chúng tôi, nụ hôn mà tôi luôn khao khát, thèm muốn trong 2 năm nay.
Gió vẫn rít từng hồi, trời vẫn lạnh, tuyết vẫn rơi,nhưng tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết!
_Yun yêu Jae!
_Jae cũng yêu Yun!
2 người vẫn ôm nhau, vẫn sưởi ấm cho nhau, sưởi ấm cho 2 trái tim lạnh giá đã bị đóng băng trong 2 năm qua mà không hề hay biết ở trong căn nhà sau lưng họ, có 1 người đang đứng cạnh cửa sổ, chứng kiến từ đầu đến cuối mọi chuyện và trong lòng đầy bực tức.
_Chuyện này sắp kết thúc rồi con trai yêu của ta ạ.
Sáng tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong phòng mình. Có lẽ đêm qua Yun đã đưa tôi vào phòng. Đã 2 năm rồi, giờ đây tôi mới thấy mình được hồi sinh. Đã 2 năm rồi, giờ mới có người lau những giọt nước mắt của tôi.
~~~~~FlashBack~~~~~
Không ngủ được nên tôi ra vườn ngồi. Yun đang ở đây, đang ở ngay trong căn nhà của tôi, vậy mà tôi chẳng thể làm gì. Lúc ăn cơm, nhìn thấy bố tôi cứ làm khó cho Yun mà tôi tức anh ách, thương Yun quá!
Giờ tôi nên làm gì nhỉ? Còn 2 ngày nữa là đến lễ kết hôn, dù không hề muốn nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì được. Yêu mà không được đến bên nhau, yêu mà lúc nào cũng phải lo sợ...Tôi giận bản thân mình quá yếu đuối, ước gì tôi có thể cùng Yun bỏ trốn đến 1 nơi thật xa, nơi mà không ai biết đến chúng tôi, 1 nơi mà bố tôi không thể tìm thấy! Nhưng đó mãi chỉ là mong ước.....
Tuyết bắt đầu rơi, lạnh buốt!
Tôi không biết mình đã khóc từ bao giờ, chỉ cảm nhận được vị mằn mặn trên khóe môi và có gì đó ấm ấm trên má.
"Yun à, giờ Jae phải làm gì đây?"
~~~~~End FlashBack~~~~~
_Cậu chủ dậy chưa ạ?
_Dạ, cháu dậy rồi.
_Cậu chủ đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng nhé. Ông chủ đang chờ.
_Cháu biết rồi.
Chậc, sáng nào cũng vậy. Đều đều mỗi sang bác Park đều gõ cửa phòng gọi tôi dậy và hầu như sang nào tôi cũng phải ngồi ăn sang cùng bố tôi như 1 nghĩa vụ vậy, đến là nản. Mà sao không thấy Yun xuống ăn sang cùng nhỉ?
_Bác Park à, YunHo chưa ngủ dậy ạ?
_Tôi không rõ nữa, để tôi lên xem cậu ấy dậy chưa.
_Dạ.
_Lát nữa con phải đi chọn áo cưới với Hye Bin đó.
_................
_Sao bố nói mà con không đáp lại hả?
_Bố à, con thực sự không muốn cưới Hye Bin, bố đừng ép con nữa.
_Im ngay. Mai là lễ kết hôn rồi mà mày còn dám nói linh tinh thế hả? Mày muốn chọc tức bố mày à?
_Nhưng con không thể lấy người mà con không yêu.
_Câm!
_Con không thể lúc nào cũng phải chịu sự điều khiển của bố được. Con sẽ không lấy Hye Bin đâu!
_Tao bảo mày câm! Đừng có chọc tao tức lên, cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của mày, hiểu chưa?
_Nhưng con.....
_Thằng YunHo đang ở đây! Mày nhớ lấy điều đó......
Bố tôi gằn giọng khi nói đến tên YunHo làm tôi lạnh cả sống lưng. Tôi giật mình, chạy vội lên phòng Yun.
_Bác Park, Yun....YunHo dậy....dậy chưa ạ?
_Cậu YunHo đi đâu rồi ấy, tôi không thấy cậu ấy trong phòng.
Tôi chạy nhanh vào phòng Yun, quần áo trong vali Yun vẫn nguyên vẹn, Yun có thể đi đâu được chứ.....Ơ......
Tôi lại chạy vội xuống nhà.
_Bố, bố đưa Yun đi đâu rồi?
_Hừ, gọi là Yun cơ đó, thân mật nhỉ?
_BỐ, BỐ ĐƯA YUN ĐI ĐÂU RỒI?
_Đừng có to giọng với tao. Tối qua 2 đứa mày làm gì chẳng lẽ tao không biết, tao đã nói rõ với mày là đừng có chọc tức tao mà mày vẫn không chịu nghe lời. Tốt hơn hết là bây giờ mày nên ngoan ngoãn chút đi, đừng làm tao điên tiết lần nữa.
_Vậy YunHo đâu?
_Hừ, xấc láo nhỉ? Tao sẽ "trả" lại thằng YunHo khi nào mày làm xong lễ cưới.
_Bố....bố......
Tôi ngã khụy xuống! Đáng lẽ ra....đáng lẽ ra tôi phải sáng suốt hơn, tôi lại làm cho Yun của tôi phải chịu đau đớn rồi, tôi lại ngu ngốc rồi. Tôi vò đầu, rứt tóc, cố làm cho mình đau, tôi đang cố dùng nỗi đau thể xác để xoa dịu nỗi đau tinh thần của mình.
_Bác Park, đưa JaeJoong lên nhà, sửa soạn quần áo cho nó. Khoảng 30p nữa xuống nhà để tôi đưa nó đến chỗ Hye Bin.
_Dạ vâng, thưa Chủ tịch.
Bác Park đưa tôi lên phòng.
_Bác Park à, cháu nên làm gì bây giờ hả bác? Tại sao bố cháu lại ác độc như thế? Tại sao cháu không thể đến bên người mà cháu yêu thương hả bác? Tại sao...??????
_Cậu chủ, đừng xúc động quá. Tôi hiểu mà.
_Bác không hiểu được đâu. Cháu như sắp phát điên, cháu thà chết còn hơn sống mà cứ để bố cháu hành hạ cháu như thế này.
_Cậu chủ, đừng làm gì dại dột.
_Nhưng giờ cháu phải làm thế nào đây bác? Cháu không muốn kết hôn với HyeBin.
_Tôi nghĩ cậu nên làm theo lời ông chủ đã, nếu không cậu YunHo.......
_Cháu...cháu không....Hức, Yun....Yun....Nhưng cháu yêu....yêu Yun!
Tôi bật khóc, bác Park ôm lấy tôi vỗ về như 1 người cha thật sự vậy.
_Đừng khóc, cậu chủ phải cứng rắn lên. Tôi sẽ cố tìm và đưa cậu YunHo về trước lễ cưới của cậu chủ. Tôi hứa đó!
_Hức hức....Dạ.
-TBC-
Chap 7:
Tôi đang ở chỗ quái quỷ nào vậy nhỉ? Ở đâu mà tối vậy?
Đầu tôi hơi choáng. Tôi không thể nhớ được sao mình lại đến đây nữa. Những gì tôi có thể nhớ được là đêm qua tôi đã ngồi cùng Jae ở vườn, sau đó Jae ngủ gục trên vai tôi nên tôi đã đưa Jae vào phòng, rồi tôi cũng lên phòng mình để đi ngủ. Sau đó chẳng thể nhớ thêm gì. Nhức đầu quá!
Im lặng và tối om!
Mắt tôi dần thích nghi với bóng tối. Tôi đứng dậy, cố mò đến cửa. Tôi chạm vào tường và đi men theo tường, tìm xem cửa ở chỗ nào. Quái lạ là chỗ nào cũng nhẵn thin như nhau! Tôi điên mất.
Jae.....
Tôi muốn gặp Jae.
Tôi quỳ xuống đất, bò quanh quanh xem có gì không. Có vè như xung quanh tôi đều trống trơn, chẳng có gì. Làm thế nào để thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này đây?
Tôi nghe thấy tiếng bước chân ở trên, tôi đang ở trong 1 cái hầm à?
Ánh sáng ở đâu chiếc rọi xuống làm tôi chói mắt.
_Hey, thức ăn của mày đó. Ơn phước cho mày là Chủ tịch Kim còn cho mày ăn.
Tôi chưa kịp thích nghi với ánh sáng đó thì mọi thứ lại tối om như lúc đầu. Chủ tịch Kim à? Bố của Jae đúng không? Ông ta đã nhốt tôi vào đây sao?
"Ọt...ọt....."
Tôi xoa bụng, phải rồi, từ hôm qua đến giờ tôi mới ăn có tí. Tôi bò xuống, lần tìm bọc thức ăn, tôi phải ăn để sống, sống để gặp Jae chứ.
Bọn nó cũng không đến nỗi tồi lắm, cho tôi cả cái đèn pin. Ồ, có cơm trộn với kimchi và gà quay nữa! Đúng là hài thật.
Ăn xong tôi bật đèn pin chiếu khắp phòng. Quả là căn phòng trống trơn chẳng có gì thật. Còn cửa ra là cái nắp hầm lúc nãy bọn nó đưa thức ăn cho tôi.
HẢ? Đã 9h tối rồi cơ á?
Thế tôi đã ngủ từ khi nào? Tôi ngủ bao nhiêu tiếng vậy trời?
_HyeBin à, anh không thể lấy em được.
_Anh JaeJoong à, anh đang nói gì vậy? Mai đã là lễ kết hôn rồi mà.
_Anh thực sự không thể lấy em được. Hơn nữa, chúng ta không yêu nhau, lấy nhau về cũng làm khổ nhau thôi.
_Em yêu anh mà.
_Anh và em mới gặp nhau chưa đầy 1 tháng, thế thì sao......???
_Em biết anh từ trước đó cơ. Em làm ở bộ phận Marketing cạnh phòng anh mà. Chỉ là anh không để ý thôi.
_Ơ..ừ....Nhưng anh không yêu em thì sao anh có thể lấy em được.
_Sau này anh sẽ yêu em thôi. Chắc chắn em sẽ làm anh hạnh phúc.
_Không, anh đã có người anh yêu rồi. Không ai có thể làm anh hạnh phúc ngoài người đó.
_Em sẽ làm tốt hơn cô ta. Chỉ là anh mới biết em nên anh chưa yêu em thôi. Chắc chắn sau này anh sẽ yêu em.
_Không, anh không thể. Anh rất quý em, nhưng đó chỉ là tình cảm giữa 1 người anh trai với em gái thôi.
_Giờ ko thể thay đổi gì được đâu. Em không muốn làm trái lời bố em, hơn nữa em yêu anh, em không muốn anh là của người khác.
_Anh đã là của người ấy lâu rồi.
_Cái gì cơ?
_Anh yêu YunHo, YunHo cũng yêu anh và anh đã là của YunHo lâu rồi.
_Anh điên à? Anh đừng lấy anh YunHo ra hù em.
_Anh không điên. Nếu em không tin hãy hỏi bác Park, nếu không hỏi thẳng bố anh thì em sẽ biết! Anh thật sự không thể lấy em được.
_Không.....không.....Anh nói dối!
_Anh xin lỗi!
Chắc là HyeBin sẽ hiểu cho tôi, cô ấy là người tốt, rồi cô ấy sẽ hủy hôn với tôi thôi. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn!
"Reng...reng....."
_A lô, HyeBin à? - Thấy điện thoại của HyeBin mà tôi thấy mừng.
_Anh JaeJoong à, em đã hỏi chuyện bố anh rồi. Em không tin sao anh lại yêu 1 người như YunHo.
_CÁI GÌ?
_Bố anh đã nói hết rồi. Anh YunHo yêu anh nhưng anh không đáp lại nên anh YunHo đe dọa và ép anh phải làm thế này chứ gì. Đã thế thì em sẽ không từ bỏ anh đâu!
_Không, HyeBin à, em nhầm rồi.
_Em sẽ không nghe anh nữa đâu. Lần đầu gặp YunHo em không nghĩ anh ta là người như thế. Không hiểu sao bác Kim lại mời anh ta đến dự lễ kết hôn của chúng ta nữa cơ chứ.
_Bố anh nói dối đó, em đừng có tin ông ấy.
_Em dập máy đây!
_HyeBin.....HyeBin.....Alo, HyeBin à....
Vậy đấy, bố tôi lại giở trò bẩn thỉu ra rồi! Giờ thì coi như chấm hết, mọi việc chấm hết rồi....thực sự chấm hết rồi.
Sáng.....
Sao thời gian trôi nhanh thế nhỉ? Mới thoắt cái trời đã sáng, cả đêm qua tôi chẳng chợp mắt được! Mệt quá....
Vẫn chưa có tin tức gì từ bác Park, không biết bác đã tìm được Yun chưa nữa. Tôi thấy lo quá!
_JaeJoong, dậy chưa? Mau thay lễ phục đi. Sắp đến giờ rồi đó. Bố đến nhà thờ trước đây, đừng có mà đến trễ.
_Vâng! - Tôi uể oải đáp lại.
Thay lễ phục xong tôi xuống nhà, tay vẫn giữ khư khư cái điện thoại và chờ tin của bác Park. Sao bác mãi không gọi cho tôi thế nhỉ?
"Reng....reng....." .Tôi giật mình, vội nhấc máy.
_JaeJoong, con làm cái quái gì mà lâu thế? Mau lên.
_Dạ.
Là bố tôi. Tôi miễn cưỡng bước lên ô tô.
_Đi thôi, cậu lái xe nhanh lên chút hộ tôi kẻo Chủ tịch lại kêu.
-TBC-
Chap 8:
Ngồi trên ô tô, tôi cố gắng chợp mắt 1 lát.
Quái, đây đâu phải là đường đến nhà thờ, cái cậu lái xe này đưa tôi đi đâu đây không biết.
_Này cậu, cậu là người mới hay sao mà không biết đường đến nhà thờ vậy?
_Dạ thưa cậu chủ, tôi mới đến là từ sáng nay.
Cái giọng quen quen ấy nhỉ? Và người ấy dừng xe, cởi mũ và quay mặt lại. Là Yun của tôi!
Không kìm nổi hạnh phúc, tôi rướn lên ôm chầm lấy Yun và chúng tôi hôn nhau lâu thật lâu. Khi cả 2 gần nghẹt thở thì tôi mới chịu buông tha cho Yun.
_Sao anh thoát được khỏi nơi ấy? Bác Park đến cứu anh à? Sao anh không chịu gọi trước cho em? Em lo quá!
_Hả? Em á? Haha....Mới sau có 1 đêm mà Jae đã xưng hô khác rồi à?
_Ư...Nếu Yun không thích thì thôi.
_Đùa đấy! Gọi Yun là anh nha.
_Ư.....Hì! Anh Yunnie~~~~~
_Joongie~~~~
~~~~~FlashBack~~~~~
Tôi nghe có tiếng ồn ào bên trên, hình như đang có đánh nhau hay sao ấy. Bỗng nắp hầm mở toang ra, có tiếng của bác Park.
_YunHo, mau túm vào cái dây này bác kéo lên. Mau lên!
_Bác Park à?
_Uh, bác đây. Mau lên cháu!
Tôi vội túm vào sợi dây bác Park thả xuống. Quả thật trên này có đánh nhau, chắc là bác Park "mang quân" đến cứu tôi.
_Mau lên ô tô đi cháu. Cậu chủ sắp phải đi rồi.
_Đi đâu bác?
_Nhà thờ.
Trên ô tô bác Park kể hết cho tôi mọi chuyện. Bác đã chuẩn bị cho chúng tôi 1 căn nhà nhỏ ở vùng ChungNam, ở đó có đầy đủ tiện nghi. Bác còn đưa cho tôi 2 vé máy bay và 2 thẻ tín dụng, bác nói đó là số tiền mà Jae đã nhờ bác giữ, bác đã gửi vào thẻ hộ Jae và 1 thẻ là tiền tiết kiệm của bác.
_Giờ bác đã hết nghĩa vụ rồi. Có lẽ đây là điều cuối cúng bác có thể làm cho 2 đứa. Có thể Chủ tịch sẽ tìm ra 2 cháu nhưng hãy sống bên nhau, hãy sống hạnh phúc dù chỉ trong 1 thời gian ngắn ngủi đó nhé.
_Cháu cảm ơn bác, thật sự cháu rất cảm ơn bác. Chúng cháu mang ơn bác suốt đời này!
_Bác còn nợ cậu chủ nhiều lắm! Cháu đừng nói thế.
Tôi ôm chầm lấy bác Park, cả đời tôi chưa từng gặp người nào tốt như bác. Thực sự, thực sự tôi rất cảm động trước tình cảm của bác dành cho 2 chúng tôi.
~~~~End FlashBack~~~~~
Tôi kể lại mọi chuyện cho Jae trên đường ra sân bay. Jae đã suýt bật khóc!
1 ngày sau chúng tôi về đến Hàn Quốc.
Chúng tôi đến căn nhà mà bác Park đã chuẩn bị. 1 căn nhà nhỏ, giản dị nhưng ấm áp vô cùng. Tôi ôm lấy Jae, chúng tôi sẽ bắt đầu 1 cuộc sống hoàn toàn mới ở nơi đây - 1 nơi mà không ai biết đến chúng tôi!
Đêm ngày 11/2
Đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chúng tôi.
Sau khi ăn uống và tắm táp sạch sẽ chúng tôi tiến hành "việc mà ai cũng biết là việc gì ấy".
Chúng tôi mặc Hanbook - lễ phục truyền thống của Hàn Quốc. Tôi bế Jae lên giường và nhẹ nhàng đặt lên môi Jae 1 nụ hôn. Tay tôi luồn vào bên trong bộ lễ phục. Giật mình khi tay chạm ngay vào cái ấy của Jae.
_Em không mặc quần áo lót à?
_Mặc làm gì? Mặc rồi kiểu gì cũng bị anh làm tan tành mà. Hihi.....
Ôi, Joongie của tôi!
Mặc dù bộ lễ phục hơi khó cởi nhưng bàn tay nhỏ nhắn của Jae vẫn thoăn thoắt cởi hết từng cúc áo và dây trên người tôi.
_Em muốn đến thế cơ à?
_3 năm rồi em không được "thưởng thức mùi vị của Yunnie nhỏ" mà.
_Ôi trời! Anh chịu em rồi.
_Anh không muốn à? Lần đầu tiên anh chẳng hành em gần chết đó còn gì.
_Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng mà đêm còn dài mà em yêu!
_Yunnie không thích thì thôi, em cũng đành chịu vậy.
Tôi phì cười. Joongie hờn, quay lưng lại với tôi. Ôi, làn da trắng nõn, mịn màng, cặp mông của Joongie cong lên như muốn khiêu khích tôi vậy. Cái ấy của tôi bắt đầu giật giật và dựng đứng lên.
Biết rằng không thể kiềm chế được mình, tôi cúi xuống cắn nhẹ vào cặp mông đang cong lên của Joongie làm Joongie kêu lên.
_Yunnie làm gì vậy?
_Em cứ thế này sao anh chịu được.
_Yunnie không thích cơ mà.
_Ai bảo anh không thích, anh trêu Joongie thôi.
Vừa nói dứt lời tôi lao vào hôn Jae điên cuồng, lưỡi tôi sục sạo vào trong miệng Jae, tôi mút mút cái lưỡi và đôi môi của Joongie đến khi nó đỏ lừ cả lên. Tạm buông tha cho đôi môi ấy, tôi hôn xuống cổ và cắn vào tai Joongie - nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể Jae làm Jae căng người lên khiến cái ấy của Jae đập vào cái ấy của tôi, "gây ra phản ứng mãnh liệt".
Tôi liếm 1 đường dài quanh cổ Joongie và trượt xuống đầu vú đã cương cứng của Joongie, cắn và mút 1 bên vú, bên còn bên kia thì tôi nhường cho bàn tay của mình. Tay kia thì cứ thả phanh đi thăm thú khắp nơi trên cơ thể Joongie, đến khi chạm vào cái ấy của Joongie thì bất giác tay tôi túm chặt lấy làm Joongie rên lên.
Tôi lại trượt 1 đường đến giữa cặp đùi Joongie, dừng ở đó 1 lát rồi bỏ qua cái chính giữa, cúi xuống liếm quanh cặp đùi của Joongie.
_Yun...Yunnie....đừng đùa nữa. Em....em.... không chịu.....chịu được. Ư...ư.....
Tôi muốn "hành hạ" Joongie 1 chút. Tôi giả vờ như không nghe thấy Joongie đang rên lên, tôi liếm hết đùi rồi xuống bắt chân và ngậm luôn ngón chân cái của Joongie, tay kia thì vuốt ve cặp đùi nõn nà của Joongie.
_Yun....Yunnie, Joongie nhỏ....đang.....
Có vẻ như Joongie không chịu được nữa, tôi trườn lên, đặt Joongie nhỏ vào lòng bàn tay và cúi xuống hôn vào đầu. Sau đó tôi liếm hết chiều dài, vòng quanh Joongie nhỏ. Đến lúc tôi bỏ cả vào mồm và mút thì Joongie bắt đầu xuất.
Đã lâu rồi tôi không được nếm mùi vị thơm ngon này, tôi uống hết, cố không chừa ra tí nào. Chắc Joongie cũng giống tôi nên Joongie ra rất nhiều, nhiều kinh khủng. Trông tôi lúc này thật sự chẳng khác nào đứa bé đang bú ti mẹ!
Chỗ ấy của tôi phản ứng mạnh mẽ và cũng bắt đầu xuất ra.
_Em...em..... muốn.....Yunnie nhỏ.
Không ngần ngại, tôi quay người lại cho Joongie "nếm". Chưa xoay người xong Joongie đã túm chặt lấy cái ấy và đưa vào miệng mình làm tôi đau chảy cả nước mắt. Joongie cũng liếm, cũng mút, thi thoảng lại còn cắn nhẹ vào 2 hòn bi của tôi khiến 2 tay tôi phải bấu chặt vào ga giường, không dám kêu lên. Âm thanh phát ra từ miệng Joongie gợi cảm không thể tả nổi. Chắc Joongie phải "thèm" lắm thì mới hành động như thế!
Sau khi thưởng thức đã của nhau, tôi quay người lại và nằm đối mặt với Joongie. Trông mặt Joongie có vẻ rất thỏa mãn, trên môi vẫn đang còn dính cái chất trắng đục ấy.
2 chân chúng tôi quắp vào nhau và cọ xát cái ấy vào với nhau. Khoái cảm cứ thế dâng lên trong chúng tôi, chỗ ấy ngày càng nóng rực và căng cứng lên. Sự ma sát tăng nhanh dần lên, cái cảm giác đau rát đầy nhục cảm lẫn lộn trong tôi.
2 tay Yunnie vẫn không ngừng xoa bóp cặp mông tôi. Bất chợt Yun lật người tôi lại, trườn người xuống và đưa cái lưỡi nóng hổi vào giữa cặp mông ấy. Chiếc lưỡi đầy dâm dục, ướt át của anh đang bôi trơn cái lỗ ấy của tôi! Anh còn cố thọc lưỡi mình vào cái huyệt ấy nhưng hình như không được. Hơi thở gấp gáp của anh phả vào mông tôi, nhột nhột khiến nó cong lên. Rồi lưỡi anh trượt qua giữa đùi tôi, liếm láp cái ấy.
Rồi cái ấy từ từ dần đến giữa mông tôi - cứng rắn, nóng hổi, đầy nhục dục!
Anh bắt đầu xâm chiếm con người tôi, điên cuồng và mạnh mẽ. Càng vào sâu tôi càng đau nhưng càng thích! Dục vọng như cái vực sâu không đáy vậy.
Người tôi như muốn tan chảy ra khi anh cố đưa cái ấy và thật sâu, thật trọn vẹn.
_Yunnie....Yun.....Ahhhhhhhh................Nữa...nữa.....Nhanh nữa đi!
Tôi rên lên, tay tôi bấu chặt lấy ga giường còn tay anh thì ôm chặt lấy hông tôi, ra sức đẩy vào, rút ra. Những chuyển động lên xuống ngày càng nhanh dần của anh làm tôi muốn phát điên. Tôi cảm giác thấy đệm ở phần dưới ướt nhoẹt, dinh dính, nhầy nhầy. Tinh dịch của tôi đã ra hết ga giường!
Sâu, thật sâu!
Ấm áp....Thực sự rất ấm áp......
Anh đã ra bên trong tôi, cái dòng dung dịch trắng đục ấy đang chảy trong người tôi, ngấm vào từng milimet một trong cơ thể tôi. Nó như muốn hòa tan tôi và anh vào với nhau.
Tiếng da thịt đập vào da thịt nghe dâm dục kinh khủng, nó kích thích làm đầu óc tôi mụ cả đi. Miệng tôi khô khốc, chân tay rã rời, chỗ ấy vẫn đang dính chặt vào cơ thể anh bắt đầu rát nhưng không ai trong chúng tôi muốn dừng lại.
_Yunnie.....Em...em khát!
Yunnie cố xoay người tôi lại, cả 2 chúng tôi nằm nghiêng, 2 chân tôi quắp lấy eo Yunnie, cái ấy của Yunnie vẫn đang "chơi đùa nghịch ngợm" bên trong tôi còn Joongie nhỏ thì đang ngọ nguậy trên bụng Yunnie.
Anh liếm quanh môi tôi, đưa lưỡi vào trong miệng tôi và làm ướt vòm miệng khô khốc của tôi. Anh hôn lên mắt tôi, lên mũi tôi, lên má rồi luồn chiếc lưỡi vào tai tôi làm chỗ ấy phụt ra tinh dịch. Cứ như thể anh đang trêu chọc tôi vậy!
_Joongie muốn...muốn Yunnie nhỏ....nhỏ ở trong...trong nữa không?
_Ư....Cứ để Yun..Yunnie nhỏ.....nhỏ nghịch tí đi.
_Bên trong em ......thế nào?
_Nóng....Ướt....Và ngon tuyệt!
Anh cười rồi lại tiếp tục những động tác ra - vào nhịp nhàng. Tôi lại rên lên khi chiếc lỗ nhỏ của tôi bắt đầu dãn ra một lần nữa, từng nếp nhăn tan ra, thít chặt lấy Yunnie bé nhỏ.Đến lúc cả 2 chúng tôi đều mệt lử anh mới chịu rút Yunnie nhỏ ra. Có lẽ Yunnie nhỏ phải nằm bên trong người tôi đến 1 tiếng ấy!
_Joongie mệt không?
_Yunnie hành em gần chết rồi.
_Tại Joongie quyến rũ quá mà.
_....................
_Joongie muốn tiếp không?
Dù cả người đã rã rời nhưng khi nghe Yunnie nói vậy tôi vẫn gật đầu cái rụp.
Tôi chồm lên, kéo mạnh Yunnie xuống và trèo lên người anh. Tôi nửa nằm, nửa ngồi, chiếc lưỡi di chuyển ẩm ướt và cuồng loạn trên da thịt anh, liếm sạch những vết nhầy trắng của tôi vô tình làm văng lên.
Yunnie mỉm cười thích thú, miệng thóat ra những tiếng rên rỉ phấn khích. Tôi cắn nhẹ lên đầu vú anh đầy trêu chọc. Anh bắt đầu rên lên, đôi bàn tay xoa nắn nhẹ trên đôi mông tròn, săn chắc của tôi 1 cách thích thú.
Thỏa thuê, tôi di chuyển xuống và bắt đầu mút "cái ấy" của anh. Lưỡi tôi quấn lấy nó và chà xát.
Tôi ngồi trong lòng anh, anh đang giang hai chân ra hai bên. Tay cầm Yunnie nhỏ và đút vào bên trong miệng mình. Cái cảm giác nóng bỏng lại bao bọc tôi.
Tiếng rên của tôi và anh vang cả phòng, lấn áp đi tiếng thở hổn hển, tiếng sột sọat da thịt cọ vào nhau.
Cả đêm hôm đó chúng tôi không hề rời nhau một giây phút nào. Mặc dù đã quần nhau cả đêm nhưng đến tận sáng Yunnie vẫn không chịu buông tha cho tôi! Tinh dịch trong người chúng tôi không ngừng phun ra, vương vãi khắp sàn nhà và giường. Chăn gối vứt lung tung khắp phòng, cả cái ga giường ướt nhoẹt!
Người tôi như muốn gãy đôi, cả cái ấy và cái huyệt của tôi đều đau rát và đỏ ửng, trên người tôi đầy vết răng cắn của Yunnie, 2 đầu vú cũng đau và đỏ lừ!
_Nữa nhé!
_Tha cho em....Yunnie....Em mệt lắm!
_Không được!
Tôi la toáng lên khi Yunnie xâm nhập vào tôi lần thứ n. Không hiểu Yunnie có phải là con người không nữa, sao mà anh khỏe đến thế không biết.
_Ahhhhhhhhhhhhhh................Đừng mà!
_Lần....lần này nữa....nữa thôi!
_Ư.....ư......Nhanh nữa đi.....Ahhhh.......uhhhhhhhhh.............ah..............
_Anh biết!
Cái lỗ ấy của tôi như đang bị xé rách toạc ra vậy, đau đến chảy nước mắt ,nhưng tôi không muốn phải dừng lại.
_Đừng dừng....Nữa đi!
_Hự.....hự......
_Nhanh.....Mau.....
_Hự...hự.....hự.....
Tôi cứ rên tên Yunnie đầy nhục dục! Tiếng rên rỉ của tôi làm Yunnie càng làm nhanh hơn.
Sự cọ xát của cái ấy của Yunnie và cái huyệt của tôi khiến cơ thể tôi nổ tung. Sức nóng lan tỏa như muốn thiêu cháy cả 2 chúng tôi vậy.
_Mạnh hơn....mạnh.... ah.... hơn.... ah......ah
Sau lần thứ n+1 này, cuối cùng Yunnie cũng chịu buông tha cho tôi.
_Em đau lắm! Chỗ ấy đau lắm!
_Anh xin lỗi.
_Dừng lại thôi nhé.
_Ừ!
Bỗng anh cúi người xuống, banh nhẹ cặp mông tôi và lại đưa chiếc lưỡi dâm dục của mình vào. Anh càng liếm, cái ấy của tôi càng phun tinh dịch, rát kinh khủng.
_Làm ơn....Dừng lại đi Yunnie!
_Anh chỉ muốn làm chỗ ấy bớt đau thôi mà.
_Nhưng Joongie nhỏ cứ xuất ra, rát lắm!
Anh cố kéo chăn lên đắp cho tôi. Vô thức, tôi giật cái chăn ra, dang 2 chân ra, để lộ Joongie nhỏ không ngừng rỉ ra cái dung dịch trăng trắng, sền sệt, nhầy nhầy đang thấm xuống ga giường.
- Vẫn còn "đói" à? - Anh nằm nghiêng người, lồng ngực áp vào tấm lưng trần của tôi, Yunnie bé bỏng đè chặt lên đường kẻ giữa mông của tôi. Không đáp lời, tôi hích mông ngược lại về phía anh, cọ xát lên người anh.
Anh phì cười, hai tay tách mông tôi để làm hiện chiếc lỗ nhỏ huyền bí của tôi. Trong khi đẩy Yunnie bé lên, anh liếm một đường dọc theo xương sống của tôi làm tôi hơi rùng mình, từ miệng bật ra một tiếng rên nhỏ.
_Em chịu rồi! Đau lắm.
_Uh, vậy để lúc khác nhé.
Yunnie ôm tôi vào lòng, quấn lấy nhau, chúng tôi cùng chìm dần vào giấc ngủ!
-TBC-
Chap 9:
Tôi đỏ mặt khi thấy Yunnie nói vậy. Tôi cười và ngồi dậy mặc quần áo. Bỗng Yunnie giật phăng cái áo tôi đang định mặc.
_Joongie không cần mặc đâu. Ở đây có ai nhìn mất đâu mà lo.
_Nhưng...chẳng lẽ cứ thế này mà nấu cơm sao?
_Có sao đâu. Adam và Eva ngày xưa cũng thế mà.
Hic, Yunnie của tôi sao càng ngày càng quái tính thế nhỉ?
_Em đi tắm đã. Người rich rich, khó chịu lắm!
_Tắm chung nhé!
Tôi ngượng nghịu gật đầu. Sau khi tắm táp sạch sẽ xong, anh bế tôi ra ngoài. Cả hai giờ đã sạch sẽ tinh tươm và chúng tôi cũng chưa vội mặc quần áo vào. Anh ngồi lên giường và tôi ngồi lên trên đùi anh, cả hai lau khô người cho nhau. Nhưng việc lau khô cuối cùng lại biến thành một cuộc vật lộn và cuối cùng là anh đè tôi xuống giường và hôn ngấu nghiến. Ban đầu tôi còn chống cự lại vì chỗ ấy vẫn còn đau nhưng sau đó đành mặc cho anh làm gì thì làm, đơn giản vì tôi cũng muốn vậy mà!
Làm tình xong anh không cho tôi mặc quần áo nữa. Hic, làm sao tôi chịu nổi khi cái ấy của anh cứ trước mặt tôi như muốn khiêu khích tôi vậy!
Thế là cả tôi và YunHo đều trần truồng đi lại trong nhà. Tôi ngượng chín cả mặt nhưng cũng không muốn làm trái lời Yunnie. Trong lúc tôi nấu bữa ăn thì Yunnie giúp tôi dọn bàn ăn và chuẩn bị vài thứ lặt vặt. Mặc dù bữa ăn của chúng tôi chỉ có vài món đơn giản nhưng thực sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Những tuần sau đó chúng tôi vẫn sống như thế. Đêm nào cũng làm tình đến sáng, có những lần làm tình ngay trong bếp, có lần thì trên sân thượng, có lần thì trong nhà tắm. Có lần tôi vừa đi chợ về Yunnie đã đè tôi xuống ngay sau cửa ra vào, xé rách hết sạch quần áo của tôi và lại làm tình ngay chỗ đó mặc dù chúng tôi vừa mới làm tình xong cách đó chưa đầy 1 tiếng!
Mặc dù chỗ ấy của tôi mỗi lần làm tình đều đau rát nhưng chúng tôi vẫn không thể ngừng lại được. 1 tháng sau tôi gần như không thể ngồi và đi đứng bình thường. Mỗi lần muốn đi đâu Yunnie đều phải bế tôi đi. Ơn Chúa là chúng tôi không mấy khi phải ra khỏi nhà nên cũng đỡ phần nào.
Cuộc sống của chúng tôi cứ yên bình diễn ra cho đến 1 ngày tôi nhận được 1 cuộc điện thoại của bác Park.
_YunHo à cháu?
_Bác Park à? Bác Park phải không?
_Uh, bác đây. Có chuyện rồi, Chủ tịch đã tìm ra chỗ ở của 2 cháu rồi, các cháu nên tìm chỗ nào đó để tránh đi.
_HẢ? Sao Chủ tịch lại tìm ra vậy bác?
_Cả tháng nay Chủ tịch sai người đi lùng sục khắp nơi. Hôm kia có 1 người ở ChungNam đã nhìn thấy cháu, người đó đã gọi điện nói cho Chủ tịch biết. Mai Chủ tịch định bay sang Hàn Quốc.
_Vậy....vậy....Chủ tịch có biết bác đã....???
_Không, hiện tại thì Chủ tịch không biết gì cả. Cháu và cậu chủ hãy tìm nơi nào đó để tránh đi.
_Cháu biết rồi ạ. Cháu cảm ơn bác, thực sự cảm ơn bác.
_Có gì đâu. Chúc 2 cháu may mắn nhé!
_Vâng, cháu chào bác.
Tôi dập máy. Chúng tôi nên làm gì bây giờ? Chúng tôi biết trốn ở đâu đây? Đã thế chỗ ấy của Jae còn chưa lành hẳn, đi đứng đang còn khó thì làm sao mà trốn được cơ chứ.
_Có chuyện gì mà trông anh lo lắng vậy Yunnie của em?
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng Joongie.
_Joongie à.....Ưm....
_Có chuyện gì thế? Nói cho em biết đi. Ai vừa gọi điện thế?
_Ưm...Thật ra....Bố em đã tìm ra chỗ ở của 2 chúng ta rồi. Bác Park vừa gọi điện, bác bảo mai bố em sẽ bay sang Hàn, chúng ta nên tìm 1 chỗ khác để trốn.
_Em biết rồi 1 ngày ông ta sẽ tìm ra mà. Không đi đâu cả, chúng ta cứ ở đây, em không muốn trốn tránh nữa, dù có phải chết em cũng nguyện chết theo anh.
_Joongie...Em đừng ăn nói bậy bạ chứ!
_Ở bên anh, em không sợ gì hết! Chết cũng được.
_Joongie....
Joongie ôm chầm lấy tôi và nói:
_Yunnie à, hứa với em là đừng bỏ em lại 1 mình đi, hứa với em là chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau đi.
_Joongie à, cả tháng nay ở bên nhau mà em vẫn muốn anh hứa những điều ngớ ngẩn như thế ư?
_Nhưng em muốn nghe.
_Anh yêu người tên là Kim Jae Joong. Nhờ em nhắn với cậu ấy rằng anh yêu cậu ấy hơn bất kỳ ai, yêu hơn chính bản thân mình, rằng anh sẽ không bao giờ từ bỏ cậu ấy, dù có hết kiếp này đến kiếp khác, dù có chết đi sống lại, anh vẫn mãi yêu cậu ấy bằng cả trái tim không bao giờ chết của mình, em nghe rõ rồi chứ?
Joongie không đáp lại, chỉ dụi đầu vào ngực tôi cười rúc rích. Tôi nói nghe buồn cười lắm à?
Bỗng tôi cảm nhận thấy có cái gì đó vừa trượt xuống chân mình. Ôi trời, mới chỉ vài câu nói của tôi thôi mà Joongie đã hưng phấn đến thế cơ à? Hic.....
Bộ áo ngủ của tôi cũng nối gót theo bộ áo ngủ của Joongie. Dâm dục trong người tôi dâng trào mãnh liệt, tôi đẩy Joongie vào tường, không ngừng hôn vào môi Joongie. Tay tôi điên cuồng rờ khắp người Joongie, tại sao chỗ nào của Joongie cũng hấp dẫn vậy nhỉ?
Yunnie nhỏ đã bắt đầu dựng thẳng phóc lên đòi gặp Joongie nhỏ. Không để Yunnie nhỏ phải đợi lâu, tôi áp sát người vào Joongie rồi cọ xát Yunnie nhỏ vào Joongie nhỏ.
Tôi liếm 1 đường đến rốn Joongie rồi trượt vào giữa cặp đùi nõn nà của Joongie, hôn lên cái miệng ti tí của Joongie nhỏ vào thưởng thức cái chất trăng trắng sền sệt đang rỉ ra ở cái miệng ấy. Joongie vẫn đang rên rỉ, những tiếng rên rỉ chứa đầy dục vọng.
_Yun...Yunnie....Làm ơn.....ăn...ăn em đi!
Mặc dù biết chỗ ấy của Joongie vẫn chưa lành hẳn nhưng giờ đây không gì có thể ngăn tôi được. Tôi xoay người Joongie lại, cái cặp mông khiêu gợi ấy cứ cong lên làm Yunnie nhỏ ngày càng hưng phấn và không chịu nghe lời tôi.
Tôi dùng lưỡi bôi trơn cái huyệt của Joongie và nhanh chóng làm Yunnie nhỏ thỏa mãn dục vọng của nó.
_Ah....Ah....Ah.........
Joongie hét lên khi tôi tiến sâu hơn vào bên trong em. Đầu Joongie ngửa lên trong khi cơ thể co cứng lại, cố gắng chịu đựng những kích thích đầy khoái cảm từ bên trong.
Không có chỗ nào để bấu vào, Joongie cào vào tường.
_Yunie.....Cho em xuống.
Tôi đè người Joongie xuống sàn nhà lạnh ngắt. Joongie rên rỉ, 2 tay bấu chặt lấy vai tôi, 2 chân quấn quanh eo tôi rồi cùng tôi chuyển động với nhịp điệu điên cuồng để cố nhấn Yunie nhỏ vào thật sâu, thật trọn vẹn.
Tôi cũng thở hổn hển khi di chuyển vào phía bên trong chật hẹp nhưng vô cùng nóng bỏng của Joongie, nó khiến anh muốn phát rồ phát dại.
_Em ngon.....ngon khủng...khủng khiếp!
_Nữa....nữa....đi! Nhanh....nhanh hơn đi. Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh..............Uhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Joongie hét lên đầy thỏa mãn sau 1 cú đẩy nữa của tôi và tôi biết mình đã không làm Joongie thất vọng.
Thêm vài cú đẩy nóng bỏng và mạnh bạo nữa, chúng tôi gần như đến đỉnh. Tôi rên khẽ lên khi cảm nhận được cái dung dịch trắng đục của Joongie bắn lên bụng tôi trong khi Yunnie nhỏ đang phóng thích vào bên trong chật hẹp của Joongie.
Sau khi 2 cơ thể đã gắn chặt với nhau hồi lâu, tôi từ từ "đưa" Yunnie nhỏ ra ngoài. Chắc hẳn Yunnie nhỏ cũng sắp nghẹt thở khi ở trong cái lỗ đen huyền bí ấy của Joongie.
Khi Yunnie nhỏ vừa được "hít thở bầu không khí trong lành", từ "cái môi chum chím" phụt ra tinh dịch, bắn hết lên người, lên mặt và cả môi Joongie. Joongie dung lưỡi liếm cái chất sền sệt ấy, trông khiêu gợi kinh khủng.
Tôi dùng tay vuốt nhẹ vào cái huyệt chưa kịp khép lại sau khi "tạm biệt" Yunnie nhỏ của Joongie, cố làm sao để chỗ đó bớt đau hơn.
_Đau lắm không Joongie?
_Không đau, em không đau tẹo nào.
Joongie nói từng chữ cách khó khăn.
_Em...em muốn Yunnie.
Không ngần ngại, tôi trườn người lên Joongie, di Yunnie nhỏ từ chỗ Joongie nhỏ trượt lên đến cái miệng đang phát ra những tiếng rên khiêu khích tôi.
Joongie bắt đầu nhấm nháp phần đầu của Yunnie. Chiếc lưỡi Joongie từ tốn liếm sạch những vết dịch trắng vương trên Yunnie nhỏ sau đó tiến xuống phần thân. Miệng Joongie cũng theo sự dẫn đường của chiếc lưỡi mà bắt đầu chiếm cứ toàn bộ tôi. Sau đó, Joongie di miệng mình xuống mút nhẹ lấy hai hòn bi và cắn nhẹ lên chúng, một tay vuốt dọc theo Yunnie nhỏ đã căng cứng.
Tôi xoay người lại, một tay tôi vuốt liên tục Joongie nhỏ, chiếc lưỡi cùng hàm răng tung hoàng khắp phía sau của Joongie để lại những vệt ướt át cùng những dấu ửng đỏ đầy nhục cảm.
Không thể tưởng tượng nổi sao trên đời lại có người khỏe như Joongie cơ chứ. Trông em bình thường có vẻ mềm yếu nhưng khi đã làm tình thì ôi thôi rồi, không ai, không thứ gì có thể ngăn cản em lại được.
Từng giây, từng phút cơ thể chúng tôi cứ dính chặt lấy nhau; từng giây từng phút chúng tôi không ngừng làm tình. Những gì xuất ra từ bên trong em cũng khiến tôi ăn đủ no. 1 tháng 30 ngày, 1 ngày 24h, vị chi là 720h, có lẽ chúng tôi phải làm tình đến 600h mất! 1 con số đáng kinh ngạc! Cuộc sống của chúng tôi là vậy, "ăn nhau" mà sống, điên vì nhau, cuồng loạn vì nhau!
Tối hôm đó, sau khi đã bôi thuốc vào chỗ ấy của Joongie, chúng tôi ngồi ăn cơm. Tôi tưởng chừng đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn cơm.
_Tay nghề em vẫn như xưa nhỉ? Ngon ghê!
_Hihi, ngon bằng Joongie nhỏ không?
_Dĩ nhiên......
_Hứ, đã thế thì sau Yunnie đừng có mà "ăn" nữa nhá.
_Anh đã nói hết đâu. Joongie nhỏ ngon hơn nhiều.
_Vậy giờ anh muốn ăn cái gì hơn?
_Joongie nhỏ chăng?
_Ngày nào anh cũng "ăn" mà anh không chán à?
_Oh không. Mỗi ngày Joongie nhỏ có mỗi vị chứ, nhưng vị nào cũng tuyệt!
_Yunnie "ăn" không?
_Haha....Tí nữa nhé! Anh phải ăn xong cơm đã.
_Hứ, vậy anh thích cơm hơn chứ gì.
_Anh có nói thế đâu. Nhưng Joongie mới bôi thuốc mà. Joongie khỏe ghê há.
_Đâu có. Ngày nào Yunnie chẳng khiến em lết không nổi mà.
_Ai bảo Joongie cứ khiêu khích anh. Để Joongie nhỏ "nhông nhông" đi lại trong nhà hỏi sao Yunnie nhỏ cứ đòi.
_Thế ai bắt em không được mặc quần áo nhỉ?
_Haha...Joongie của anh đúng là......
_Là sao cơ?
_Là người anh yêu có khác.
_Yunnie....
_Không đúng à?
_Yunnie của em càng ngày càng quái tính.
_Anh học từ em cả đó.
_Yunnie xấu!
Joongie bĩu môi rồi đứng dậy sắp bát đĩa vào bồn rửa bát. Trên người Joongie chỉ mặc độc 1 cái áo sơ mi trắng của tôi, ơn Chúa là cái áo dài đến đùi Joongie chứ không thì tôi lại phát điên lên mất.
Lúc lấy bát đũa của tôi mang ra bồn rửa bát, không may Joongie làm rơi cái thìa. Joongie cúi xuống nhặt, phơi cả cặp mông tròn tròn xinh xinh trước mặt tôi. Ôi mẹ ơi, sao mà cái số tôi "đen" thế không biết!
Tôi kéo Joongie vào lòng, ôm chặt lấy em. Cặp mông ấy đặt ngay trên Yunnie nhỏ, chỉ cách nhau có 1 lớp khăn tắm của tôi.
_Em cố tình đúng không? Em khiêu khích anh hả?
_Đâu có. Yunnie toàn nghĩ xấu về em thôi à.
_Vậy lần sau em đừng có "lỡ tay" như thế nữa, chứ không Yunnie nhỏ không chịu được đâu.
_Hihi....Dạ vâng ạ!
Tôi phì cười, Joongie của tôi sao mà dễ thương thế không biết.
Và sau khi rửa bát xong, chậc, chắc ai cũng biết việc mà chúng tôi sẽ làm. Thế đó, có lúc nào chúng tôi rời khỏi nhau được đâu cơ chứ!
Mỗi lần làm tình, trong mắt tôi chỉ còn có Yunnie, mọi thứ xung quanh gần như bị xóa nhòa hết. Sau bữa cơm tôi qua, chúng tôi lại quần nhau đến sáng!
_Nữa....nữa đi.....Nhanh nữa lên!
_Joong....Joongie....
_Ahhhhhhhh.............Uhhhhhhhhhh...................Ăn hết...hết em đi!
Cả 2 chúng tôi làm tình gần như đến mức điên loạn, cho đến khi mệt lử, kiệt sức vì những cú hích, cú đẩy chúng tôi mới chịu dừng lại.
Mọi thứ xung quanh tôi dần hiện ra. Cả 2 đều giật mình khi thấy có người đang đứng ở cửa ra vào phòng ngủ của chúng tôi. Là bố tôi, có lẽ ông đã thấy tất cả!
-TBC-
Chap 10:
Yunnie vội vơ quần áo để mặc nhưng đen đủi thay là chúng tôi có mấy khi mặc quần áo đâu cơ chứ. Thế là Yunnie đành quấn khăn tắm, chạy vội ra tủ quần áo để cho chúng tôi mặc. Bố tôi nói giọng lạnh tanh:
_Mặc xong, ra phòng khách!
Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề, chúng tôi ra phòng khách.
_Ngồi xuống!
_Bố....
_Thưa Chủ tịch....
Bố tôi không nói gì, sự im lặng đáng sợ bao trùm khắp nhà khiến tôi rùng mình.
Bố tôi ôm lấy tôi. Thật sự bố tôi làm sao thế này? Thà ông cứ đánh, cứ mắng còn hơn, ông là thế này khiến tôi sợ.
_Bố xin lỗi vì đã ép con, đã khiến con buồn trong suốt thời gian qua.
_Bố à, bố đừng làm con sợ.
Bố tôi buông tôi ra. Ông lau nước mắt và nhắm mắt lại. 1 lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, ông nói:
_Bố xin lỗi 2 đứa. Bố đã khiến 2 đứa khổ nhiều rồi.
_Bác Kim à, chúng cháu hiểu những gì bác làm mà, bác chỉ muốn tốt cho JaeJoong thôi.
_Bố à.
_Thực ra, trước đây bố cũng....cũng.....đã yêu 1 người con trai. Người đó chính là...là....là bác Park
_SAO CƠ? - cả 2 chúng tôi thốt lên.
_Bố và bác Park đã từng yêu nhau.
_Thật sao bố? Vậy mẹ con....?
_Mẹ con là người tốt, nhưng bố đã không biết trân trọng bà ấy. Tất cả lỗi lầm đều từ bố mà ra.
_Lỗi lầm gì cơ bố?
_Ngày trước, bố và bác Park rất yêu nhau, số phận đã đưa đẩy 2 đứa trẻ mồ côi đến với nhau - bố mồ côi mẹ, bác Park mồ côi cha. Bố và bác ấy cũng giống như con và YunHo, chơi thân với nhau từ bé rồi lớn lên nảy sinh tình cảm với nhau. Bố và bác ấy như hình với bóng, lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng thực sự chúng ta chưa từng làm chuyện ấy.
Cả tôi và Yunnie đều phì cười. Bố tôi kể chuyện như con nít vậy!
_Có 1 lần bố tò mò, muốn thử nhưng bác Park từ chối, bác bảo bố chưa đủ tuổi, hồi đó bố mới có 17. Bố giận bác Park lắm, bố nghĩ bác Park không yêu bố hết mình nên mới vậy. 1 năm sau, khi bố tròn 18, bác Park có nhắc đến chuyện ấy, bố tỏ vẻ kiêu căng nên đã không đồng ý. Bác Park có vẻ rất thất vọng, còn bố, bố chỉ muốn chọc bác cho bõ tức. Ai dè, làm bác Park giận đến mức đòi chia tay. Bố vẫn tự kiêu tự đại, không chịu làm lành trước, thế là chúng ta chia tay.
Giọng bố tôi nghẹn ngào, tôi tưởng như ông đang phiêu du vào hồi ức vậy.
_Bố đi du học và không có liên lạc gì của bác Park. Sau 2 năm bố về, bố được biết bác đang làm cho công ty HanGye. Bố gặp và nói chuyện với bác, nhưng bác rất lạnh lùng, nói chuyện không có chút cảm xúc. Bố rất buồn, nhưng bố tin là bác vẫn còn yêu bố. 1 tháng sau, bà ngoại con bắt bố kết hôn với 1 người phụ nữ - đó là mẹ con. Bố thầm nghĩ, khi nghe tin này bác Park sẽ đến, ai ngờ đâu bác Park không đến. Quả thật lúc đó bố gần như suy sụp. Bố tự hứa là sẽ sống thật tốt, sẽ làm mẹ con hạnh phúc. Nhưng 1 tuần sau bố nghe tin bác Park đang ở bệnh viện, hôm đám cưới bố, bác đã vội vã đến để ngăn cản nhưng không may bị tai nạn. Đó là lý do bố luôn hận mẹ con và đã đối xử tệ bạc với cả con.
_Vậy....vậy bố đã đưa bác Park về nhà mình à?
_Bác Park xuất viện nhưng tiền chi trả viện phí lớn nên bố đã trả hộ. Thế là bác tình nguyện đến nhà mình làm quản gia. Mẹ con đã biết chuyện của bố, bà ấy luôn sống trong tủi nhục và đau khổ, vì thế mà bà ấy đã ra sớm tạm biệt cõi đời này. Nhưng kể từ ngày đó, bố và bác Park hầu như rất ít khi nói chuyện, có gì quan trọng bố mới nói với bác. Sau khi mẹ con mất, bác Park xin phép bố về quê thăm mẹ, rồi bác biệt tăm biệt tích, bố gần như không có chút liên lạc nào. 5 năm sau, bác quay về và dẫn theo 1 đứa bé, đó là ChangMin. Con nhớ ChangMin chứ?
_Vâng, con nhớ.
ChangMin kém tôi và YunHo 5 tuổi, cậu nhóc rất lém lỉnh và dễ thương, tôi và YunHo coi Min như em út vậy, chúng tôi thường chơi trò gia đình, tôi là mẹ, Yun là bố và Min là con. Năm Min 10 tuổi, bác Park đưa Min sang Anh học và Min đã định cư ở bên đó cùng với em gái của bác. Khi ấy chúng tôi đã rất buồn, đêm trước ngày Min đi, tôi, Yun và Min đã khóc sướt mướt! Không biết giờ thằng nhóc thế nào rồi?
Bố tôi kể tiếp.
_Bố nghĩ bác Park đã về quê lấy vợ và có nhóc ChangMin nên bố rất giận. Kể từ đó bố càng lạnh lùng với bác Park hơn nhưng bố vẫn cố gằn lòng chăm sóc ChangMin như con. Bố đã luôn sống trong đau khổ và dằn vặt!
Kể xong, bố tôi im lặng. Mắt ông lơ đãng nhìn xung quanh. 1 lúc sau ông nói:
_Tối qua bác Park đã đến phòng và nói chuyện với bố, bác đã kể hết mọi chuyện cho bố nghe.
~~~~~FlashBack~~~~~
Cộc cộc....
_Vào đi!
_Chủ tịch. Tôi có chuyện muốn nói.
_Anh Park hả? Có chuyên gì không?
_Tôi muốn nói về chuyện của cậu chủ và YunHo.
_Còn chuyện gì về 2 đứa nữa? Tôi đã tìm ra chỗ ở của 2 đứa, mai tôi sẽ bay về Hàn Quốc.
_Chính tôi đã giúp cậu chủ và cậu YunHo bỏ trốn.
_CÁI GÌ? Sao anh dám....?
_Su à, em có nghĩ là làm thế với chúng là quá đáng không?
_Anh đừng có gọi tùy tiện tên tôi!
_Su à, chẳng lẽ em muốn 2 đứa lặp lại vết xe đổ của chúng ta ư?
_Tôi đã bảo anh đừng tùy tiện gọi tên tôi mà! Tôi...tôi....
_Nghe anh nói đã Su.
_Anh....anh......anh nói đi.
_Em có muốn JaeJoong lại phải chịu những đau khổ như em không? Dù em có ghét bỏ nó vì nó là con của Soo Hee thì nó vẫn là con của em, em không thể tàn nhẫn với nó được. Em không nên chia cắt tình yêu của 2 đứa!
JunSu nhìn vào mắt YooChun. Đã lâu lắm rồi ông không nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt đã từng làm ông bối rối biết nhường nào. Đã 25 năm trôi qua mà ánh mắt của YooChun nhìn ông vẫn không đổi, nhưng ông đã không hề nhận ra điều đó trong suốt 25 năm ấy!
_Chunnie.......
YooChun ôm lấy JunSu và bất giác JunSu cũng ôm chặt lấy YooChun. Ông thèm khát cái ôm này đã lâu, lâu lắm rồi. Ông thèm cái ôm ấm áp và nhẹ nhàng của YooChun, thèm được ngửi mùi thơm trên người YooChun, thèm được chạm vào làn da của YooChun! Cái ôm của YooChun cũng vẫn thế, vẫn khiến con tim ông dù đã già nhưng vẫn loạn nhịp. Cái ôm như thể YooChun muốn chứng tỏ tình yêu của YooChun dành cho ông vẫn vẹn nguyên, không hề thay đổi. Và tình yêu của ông cũng thế!
_Su à, anh xin lỗi!
_Không, lỗi là ở em. Vì hồi đó em quá kiêu căng, em quá ương bướng nên đã làm cho tình yêu của chúng ta tan vỡ!
_Em có biết khi anh nghe tin em cưới vợ, anh đã phát điên lên không? Anh dường như không thể kiểm soát nổi bản thân mà lao xe như điên trên đường. Anh không tin em lại làm thế với anh.
_Cũng tại anh lạnh lùng với em nên em mới dùng kế đó chứ. Nhưng....nhưng mà....
_Sao cơ?
_ChangMin là con của anh à?
_Ah! Đợt anh về quê thăm mẹ ốm nặng, anh đã cứu sống bé Min. Bé Min đã bị người mẹ tàn nhẫn của nó vứt bỏ và anh đã đưa bé Min về nuôi. Cũng nhờ bé Min mà mẹ anh mới có thể khỏe lại được đó.
_Vậy ư? Thế mà em lại nghi ngờ anh, em xin lỗi!
_Không sao mà, giờ đây em hiểu là được. Thế chuyện của JaeJoong và YunHo em tính sao?
_Mai em sẽ bay sang Hàn và lôi cổ 2 đứa về chứ sao. Thật sự em cũng không muốn chia rẽ 2 đứa nhưng nỗi đau trong quá khứ khiến em chỉ muốn phát điên lên. Ơn Chúa là anh đã giúp em thoát khỏi sự mù quáng ấy! Nếu không em sẽ hối hận cả đời mất.
_Vậy lôi cổ 2 đứa về rồi em định làm gì?
_Em sẽ bàn giao công việc lại cho vợ chồng Soo Young, 2 vợ chồng nó sẽ quản lý công ty bên Mỹ. Em sẽ về Hàn cùng JaeJoong và tổ chức đám cưới cho 2 đứa nó.
_Nhưng, chủ tịch Lee....?
_Có lẽ ông ta sẽ không hợp tác với công ty em nữa, nhưng em tin vào năng lực con rể em, chắc chắn vợ chồng Soo Young sẽ làm tốt.
_Ừ, vậy em nghỉ đi. Mai anh sẽ cùng em bay sang Hàn.
_Chunnie à.....Um....
_Gì thế?
_Đêm nay....đêm nay anh ngủ...ngủ cùng em được không?
YooChun cười. Mặc dù đã ngoài 50 nhưng tính con nít của JunSu vẫn không thay đổi và YooChun yêu cái tính ấy nhất của Su.
YooChun nằm lên giường JunSu và ôm JunSu vào lòng. 2 người chìm dần vào giấc ngủ. Đã lâu lắm rồi 2 người mới có 1 giấc ngủ yên bình đến thế!
~~~~~End FlashBack~~~~~
Bác Park bước vào. Bố tôi ngước mặt lên nhìn, ánh mắt bố tôi ánh lên niềm vui, bố tôi mỉm cười. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy gương mặt ông đẹp và hiền hòa đến thế, dù rằng người ta nói tôi rất giống bố nhưng tôi đã từng luôn ghét nhìn vào khuôn mặt và ánh mắt lạnh băng của ông.
_Chun à, em đã làm đúng theo lời hứa!
Bác Park ngồi xuống cạnh bố tôi. Bác nhìn chúng tôi và nháy mắt.
_Chài, giờ thì nghĩa vụ của anh hết rồi nhỉ? Có lẽ đã đến lúc anh nên xin nghỉ việc rồi.
_Hả? Anh định đi đâu?
_Dĩ nhiên anh sẽ làm việc anh đã chờ đợi 30 năm nay chứ.
_Việc gì cơ Chun?
_Việc em vừa chứng kiến ấy!. Chắc hẳn 2 đứa có kinh nghiệm lắm, YunHo nhỉ?
Yunnie đỏ mặt, anh quay sang nhìn tôi và cười. Bố tôi cũng đỏ mặt!
_Chun à, chúng mình già....già rồi mà.
_Nhưng em còn khỏe lắm, đêm qua ôm anh chặt lắm cơ mà.
_Chun.....
Bác Park cười phá lên. Ngồi nói chuyện 1 lúc rồi bố tôi và bác Park ra về.
_Thôi, 2 đứa ở đến cuối tuần rồi chuyển lên Seoul nhé. Bố sang Mỹ thu xếp nốt công việc rồi sẽ về.
_Ủa, vậy công việc bên đó thì sao hả bố?
_Bố đã bàn bạc với chị con, 2 vợ chồng nó sẽ quản lý công ty bên Mỹ, con và YunHo sẽ quản lý công ty ở Hàn. Còn bố với bác Park.....Hì, chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi.
Tôi nhìn bố tôi, trông ông thật hạnh phúc. Tôi không ngờ bên trong con người thật sự của ông lại ấm áp đến thế.
Tôi và YunHo tiễn bố tôi và bác Park về. Trông 2 người thật đẹp đôi, cũng như tôi và Yunnie vậy. Hì.......
Bỗng có 2 bàn tay luồn vào trong quần tôi. Hic, thôi, chào mọi người nhé! Tôi lại tiếp tục nhiệm vụ của mình đây!
_AAAAAAAAAAA, YUNNIE.....ANH CÓ THÍCH KHÔNG? EM GIẾT ANH!
_HAHAHAHAHAHA.............
Tiếng cười của họ vang khắp căn nhà! Hạnh phúc thực sự đã đến bên họ!
The End
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top