16.
Thời gian từ studio riêng của Suga đến căn hộ của Jeon Jungkook là rất lâu, nhưng không hiểu thế nào tôi vẫn đồng ý bắt taxi đến đó trong thời tiết mưa gió như thế này.
Anh Suga nhờ tôi mang bản nhạc phổ của một bài hát do chính Jungkook tự sáng tác sang căn hộ của cậu ấy ở khu Kang Nam, nơi này cách trung tâm Seoul đến vài chục cây số, xa như vậy nhưng có vẻ như đối với một người đang yêu đơn phương như tôi thì khoảng cách không trở thành vấn đề to lớn lắm. Biết nói sao nhỉ, sâu thẳm trong lòng tôi vẫn muốn được nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng có vẻ đăm chiêu của cậu ấy, đôi mắt cứ vương vấn những nỗi niềm khó tả, giống như đang có rất nhiều tâm sự không thể nói ra.
Đã tuyên bố không muốn còn bất cứ sự liên quan nào với Jungkook, nhưng thật sự phải thừa nhận trái tim tôi không thể chịu đựng được khi cả tháng trời không được nhìn thấy cậu ấy. Nỗi nhớ ấy cứ vây lấy tâm trí tôi, dai dẳng mỗi khi đêm về. Bây giờ tưởng tượng ra cái cách mà Jungkook sẽ nhìn tôi khi bỗng nhiên mở cửa đập vào mắt mình chính là người mà cậu ấy không hề muốn gặp, nếu không mất mặt mà xấu hổ thì ánh mắt kì quặc của Jungkook cũng sẽ khiến tôi bủn rủn chân tay. Tôi bỗng thấy mình chẳng khác nào một người đang cảm thấy chột dạ vì đã làm nhiều chuyện sai trái.
Jungkook sẽ chẳng muốn thấy tôi, tôi đoán là như vậy.
Tôi đã phải suy nghĩ lại rất nhiều lần trước khi đưa đến quyết định nhấn chuông cửa nhà Jungkook. Vẫn chưa thấy cậu ấy xuất hiện, nhưng thân thể tôi lại phản ứng như thể Jungkook đang đứng nhìn mình với ánh mắt không hề dễ chịu, cứ tự nhiên như vậy tôi né tránh ra khỏi vùng có camera quan sát.
Cánh cửa bật mở, tiếng kêu của nó như vang lên cùng lúc với nhịp đập cuối cùng của trái tim. Đứng trước cậu ấy, trái tim này chẳng khác nào đang ngừng đập. Hồi hộp có, nhưng cảm giác lo lắng xâm lấn đầu óc càng nhiều hơn nhiều hơn.
Đầu tóc Jungkook ướt nhẹp như thể vừa mới tắm xong, chiếc khăn tắm màu đỏ trên cổ cậu ấy đọng lại những giọt nước long lanh phản chiếu dưới ánh đèn điện của hành lang tựa như những viên pha lê đầy đủ màu sắc. Đúng như suy nghĩ ban đầu của tôi, cậu ấy không hề có biểu hiện tích cực nào ngoài việc hơi ngạc nhiên và rồi lại dùng đôi mắt sâu thẳm đó chiếu lên người đối diện.
"Có chuyện gì không?"
Giọng nói của Jungkook xưa nay vẫn luôn trong trẻo và ngọt ngào như vậy, đứng trước tôi lại có vẻ như xen lẫn thêm một độ trầm cần thiết. Cơ miệng tôi trong chốc lát ngừng hoạt động, đôi mắt đong đầy sự nhớ nhung cứ thế dương lên nhìn cậu ấy. Tôi chỉ đứng nhìn cho đến khi nào thỏa mãn được ý muốn của bản thân, Jungkook tuyệt nhiên cũng chẳng thắc mắc hay hỏi thêm bất cứ thứ gì. Chúng tôi đứng nhìn nhau như vậy, hành lang có một vài người đi lại, nhưng dường như chẳng có gì tác động đến sự yên tĩnh giữa cả hai.
Tôi bắt đầu lên tiếng phá tan đi sự im lặng có đôi phần gượng gạo này.
"Anh Suga nhờ tôi đưa cho cậu cái này"
Tôi chìa một tập giấy được kẹp trong kíp tài liệu mà Suga đưa lúc chiều ra trước mặt Jungkook, thấy cậu ấy nhận, nhưng chẳng có lấy một lời cảm ơn. Khó hiểu là Jungkook bỗng nhiên cầm lấy tay tôi rồi kéo đi thẳng vào trong nhà khiến đầu óc tôi như bị đình trệ trong chốc lát.
"Tôi phải về rồi, chị Yerin đang bị thương"
Tôi nói rồi tự nhiên rất muốn cười cợt bản thân mình. Cậu ấy đâu có giữ tôi ở lại?
"Uống chút trà nóng rồi trở về"
Vẫn là giọng nói ngọt ngào kia, nhưng sự lạnh lùng trong chốc lát theo hương trà nóng mà trở nên ấm áp đến lạ thường. Bàn tay đang vân vê một góc áo của tôi liền buông ra, tôi có cảm giác sự ấm áp của Jungkook dù là trong phút chốc thôi cũng đủ khiến trái tim mình tan chảy, nhìn cậu ấy bằng vẻ mặt lạ lẫm, tôi lại chẳng dám nói lời cảm ơn.
Trà gừng của Jungkook khiến tâm trạng như đang chìm sâu dưới lòng đại dương lạnh lẽo của tôi bỗng trở lại với sự ấm áp vô cùng của vùng khí hậu nhiệt đới. Ở vùng khí hậu này, vạn vật sinh sôi nảy nở rất tươi tốt, vì vậy mà trong lòng tôi cũng có cảm giác lâng lâng khó tả. Tôi đang dần xóa đi những cảm giác lo sợ ban đầu.
"Cảm ơn cậu"
Và cuối cùng lời cảm ơn ấy cũng được nói ra.
Không chỉ giọng nói, đến ánh mắt Jungkook nhìn tôi bây giờ cũng có chút gì đó khác lạ. Lạ ở đây là không giống với vẻ lạnh lùng và đầy tâm sự lúc bình thường của cậu ấy. Cậu ấy nhìn tôi như thể nhìn thấy người mà cậu ấy yêu quý. Không biết có phải do hạnh phúc quá nên đâm ra hoang tưởng rồi hay không, nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn muốn giữ riêng cho bản thân mình những khoảnh khắc được người mình thương thầm quan tâm bằng một chút gì đó ấm áp.
"Lâu rồi không gặp, cậu hình như mỗi ngày ăn uống không đầy đủ"
Jungkook nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa, tôi mong là bản thân mình cảm nhận đúng. Hoặc để tôi ảo tưởng một chút, rằng sự lo lắng kia không phải là vô thực.
"Tôi... vẫn bình thường"
"Trời mưa lớn như vậy mà cậu dám bắt taxi đến đây một mình sao?"
"Anh Suga nói chuyện này rất gấp, nên..."
Thật ra vẫn là do tôi tự nguyện. Nếu như bản thân không thích, sẽ chẳng ai có thể ép buộc được tôi. Anh Suga vẫn còn rất nhiều cách để chuyển tập tài liệu này đến cho Jungkook.
"Nên cậu mới mặc mưa gió như thế này để đến đây sao?"
Tôi chỉ biết gật đầu. Bởi vì biết rõ bản thân không thể thừa nhận trước mặt Jungkook, rằng tôi chỉ vì nhớ cậu ấy mà chạy đến.
"Đừng ngốc nghếch như vậy"
Ánh mắt hoang mang bất ngờ nhìn lên gương mặt cương nghị của Jungkook, tôi thấy đôi mắt to tròn của cậu ấy như đang xoáy sâu vào tận tâm can mình. Ánh mắt tha thiết này, chưa một lần tôi dám nghĩ cậu ấy sẽ dành cho tôi. Jungkook lặng lẽ lấy khăn tắm trên cổ của cậu ấu, lau đi vài giọt nước còn đọng lại trên chiếc áo khoác da của tôi do lúc xuống taxi đã chạy bộ vào tòa nhà với khoảng cách lên đến vài chục mét. Trời mưa rất lớn.
"Tôi không hề xứng đáng..."
"Đừng nghĩ nhiều, mục đích chính của tôi là giúp đỡ anh Suga, anh ấy cũng đã giúp tôi rất nhiều trong việc sáng tác"
Không biết Jungkook có nhìn ra sự dối trá trong mắt của tôi hay không, theo tôi đoán bản thân mình sẽ có thể làm rất tốt với vai trò là một diễn viên. Tôi nhác thấy tấm hình của IU được đóng khung một cách tỉ mỉ và sạch đẹp ở trên giá sách của cậu ấy, bỗng nhiên kịp thời ngăn chặn bản thân lún sâu trong ảo tưởng về sự ngọt ngào và quan tâm mà Jungkook dành cho mình. Vì sau tất cả, người mà cậu ấy thật sự yêu và dành hết sự quan tâm của mình cũng chỉ có một mình IU.
Tôi thấy bản thân mình cần phải đứng dậy, chạy thật xa khỏi nơi này, trước khi trái tim mình trở nên vỡ vụn. Nhưng Jungkook đã kịp thời níu lấy bàn tay đang run lên bần bật của tôi.
"Tôi rất muốn nói cho cậu biết, đây là điều mà tôi luôn vướng mắc trong mấy ngày qua, tôi..."
Chuông cửa vang lên thêm một lần nữa khiến cho những lời nói của cậu ấy trở thành dang dở. Tôi rất muốn nghe cậu ấy thổ lộ cảm xúc thật sự trong lòng mình, nhưng lại sợ sẽ nghe được những điều mà bản thân không hề muốn nghe. Vì thế tôi không đủ can đảm để nghe thêm một điều gì nữa. Mặc do bàn tay ấm áp vẫn níu lấy tay tôi thật chặt, tôi vẫn buông ra và chạy thật nhanh đến mở cửa. Đến lúc này, gương mặt ở đằng sau cánh cửa khiến tia hi vọng trong tôi một lần nữa bị sụp đổ hoàn toàn.
Là IU.
Lần đầu cậu ấy đối xử với tôi ấm áp, lần đầu cậu ấy nhìn tôi một cách ôn nhu và cũng là lần đầu bàn tay tôi chạm vào bàn tay mà cứ ngỡ như là trái tim rất đỗi ngọt ngào của cậu ấy. Mọi thứ từ hữu thực trở về với con số không tròn trĩnh.
-------
Lễ trao giải the Fact Yuna thật sự quá xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top