Chap 11 Sống chung

Nakamura Yurika đã mở cửa nhà mình vô số lần, giơ tay bật đèn trong nhà, vẻ buồn ngủ trong mắt cô đột nhiên chuyển thành bối rối, những đồ vật đập vào mắt cô vẫn là những thứ đó nhưng rõ ràng là chúng có trật tự hơn rất nhiều.

Rèm cửa cao từ trần đến sàn được kéo kín, những chiếc gối ôm trên ghế sofa được xếp thành từng cặp, những chiếc ghế đẩu cao dưới quầy bar phòng bếp đã được sắp xếp thẳng hàng, một vài chai gia vị ban đầu được đặt trên mặt bàn cũng được thu thập, sắp xếp, phân loại đến không còn dấu vết trên bàn.

Khi bước vào phòng, cửa sổ được mở để thông gió, ga trải giường đã được thay, quần áo trên móc cũng được điều chỉnh theo màu sắc và độ dài. Cây phơi quần áo ban đầu được đặt ở cuối giường đã được chuyển đến ban công nhỏ bên ngoài cửa sổ, phía trên được phủ ga trải giường và bộ quần áo cô mặc ngày hôm qua. Trong nháy mắt, khuôn mặt của Nakamura Yurika bỗng nhiên đỏ bừng, sao ngay cả đồ lót cũng...

Mọi thứ theo thứ tự này đều khiến người ta nhớ đến người phụ nữ ngăn nắp.

Điện thoại vang lên đúng lúc, trên màn hình hiện lên câu:"Yurika, chị đang ở tầng dưới nhà em."

Có lẽ những người yêu nhau có khả năng bắt gặp nhau trong nháy mắt từ xa. Nakamura Yurika bước ra khỏi cửa chung cư và ngước mắt lên khóa mục tiêu.

Bóng dáng người đến như đã hẹn vẫn còn ở ngã tư ấy. Mùa hè sắp đến rồi. Người đó mặc một chiếc áo khoác màu đen có mũ, có lẽ để bảo vệ mối quan hệ của mình, cẩn thận hơn một chút, người kia cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen và đeo một chiếc khẩu trang cùng màu, như muốn hòa vào màn đêm.

Nakamura Yurika bước đi nhanh hơn, khi đứng đối diện, cô thấy một chiếc vòng vầng trăng khuyết trên cổ đối phương, khóe môi cô càng nhếch lên: "Chị đang đeo cái chị tự mua hay cái em tặng chị? "

"Bí mật." Chỉ có đôi mắt của Sugai Yuuka lộ ra, nhưng cô lại cười đến híp cả mắt.

Cô cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào người trước mặt, Nakamura Yurika vẫn đang mặc bộ quần áo mà cô đã chuẩn bị cho khi đi làm ban ngày, chắc cô ấy mới đi làm về không lâu, có vẻ như cô đã đến đúng lúc.

"Hôm nay em đã vất vả rồi. Ăn cơm có đúng giờ không?"

Đêm qua họ vui vẻ mãi đến gần hai giờ sáng mới đi ngủ, dù cả hai đều có lịch trình riêng, nhưng địa điểm ghi hình của Nakamura Yurika xa hơn chỗ cô, cách nhà gần một tiếng rưỡi lái xe.

Đồng hồ báo thức reo lên trước bình minh. Mặc dù Nakamura Yurika rúc đầu vào cổ cô một lúc và giận dỗi khi thức dậy, nhưng dù sao đi nữa vẫn nên rời khỏi giường, từ trước đến nay cô vẫn luôn thực hiện công việc của mình một cách rất nghiêm túc.

Điều Sugai Yuuka lo lắng là những điều trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người yêu, chẳng hạn những điều cơ bản nhất như ăn và ngủ. Mặc dù trước khi ra khỏi cửa cô đã dặn đi dặn lại Nakamura Yurika phải ăn sáng, trong giờ ăn trưa cũng nhắn hỏi trên Line và nhận được phản hồi nhưng cô vẫn vô thức hỏi trực tiếp.

Nakamura Yurika ngượng ngùng trả lời:"Đã ăn."

Ăn đồ ăn vặt, cũng tính là ăn đi...

Sugai Yuuka hài lòng gật đầu:"Chúng ta lên xe trước đi."

Sau đó cô nắm tay bạn gái, bước tới chiếc xe màu đen bên cạnh.

Tài xế lái chiếc xe 7 chỗ từ nhà đi, phía trước và phía sau được ngăn cách bằng một chiếc TV. Lúc này, TV đang phát quảng cáo rầm rộ. Hàng ghế sau rộng rãi, có một quầy trà nhỏ ở giữa hai chỗ ngồi, nhưng sự riêng tư vượt trội không ngăn được một số điều quá mức xảy ra.

Tuy nhiên, Sugai Yuuka ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng không liếc nhìn người bên cạnh. Cho dù cô rất muốn thực hiện một số đặc quyền nhất định của bạn gái.

Cô không biết trước hôm nay tài xế sẽ lái chiếc xe này, thành thật mà nói, điều này sẽ dễ khiến cô nhớ đến cảnh cả gia đình cùng đi chơi. Khi đến đây, cô là người duy nhất ngồi ở ghế sau và xem phim truyền hình để giết thời gian. Nhưng có bạn gái bên cạnh lại là một chuyện khác.

Có lẽ là quá đáng khi nói rằng cô như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhưng sự thật là cô cảm thấy hơi khó chịu, như thể đang bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, điều này khiến cô choáng váng.

Có chuyện gì với người này vậy? Nakamura Yurika tò mò, mơ hồ đoán được Sugai Yuuka có thể lại xấu hổ, sau khi trải qua chuyện thân mật như vậy tối qua, vẫn cảm thấy không quen sao? Một khi có những suy đoán tiêu cực, tâm trạng sẽ trở nên chán nản, biểu hiện sẽ u ám và im lặng.

Liếc qua khóe mắt, nhận ra vẻ mặt của Nakamura Yurika không được tốt. Sugai Yuuka nhe răng cười, tìm chủ đề:"Yurika, chúng ta sẽ đến nhà hàng Haidilao ở Ueno phải không?"

Kỹ năng trò chuyện của người này thực vụng về, rốt cuộc ban ngày cô đã gửi tên và địa chỉ của cửa hàng cho cô ấy, Nakamura Yurika tức giận đáp:"Đúng, đúng, đúng."

Sugai Yuuka đột nhiên ngồi thẳng dậy, Lin Dongyu, người đã lâu không gặp, xuất hiện trong cơ thể Nakamura Yurika, là đầu gỗ cũng biết có chuyện gì đó không ổn.

Cô ngơ ngác nhìn chiếc mũi thẳng của Nakamura Yurika, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ công việc hôm nay không thuận lợi?.

Tuy nhiên, TV vang lên một giai điệu quen thuộc vào thời điểm không thích hợp, Nakamura Yurika cũng nhìn lên. Hóa ra đó là bộ phim "Shanai Shokeinin ~ Kanojo wa Teki wo Keshite Iku ~" (Nữ Đao Phủ Công Sở ~ Cô Ấy Xóa Sổ Kẻ Thù Của Mình ~) đang được phát lại. Cô không rời mắt, hắng giọng và lạnh lùng hỏi:"Chị chọn ai giữa Fukase Nozomi và Lin Dongyu?"

"Nakamura Yurika."

Chỉ có người được gọi tên mới biết câu trả lời trịnh trọng và nhanh chóng của Sugai Yuuka dễ dàng làm cô hài lòng, thế nhưng bỏ qua như vậy luôn cảm giác quá qua loa, nên cô tạm thời giả làm Lin Dongyu, đến tận quán lẩu.

Ngay khi xuống xe, cả hai ăn ý mà đeo khẩu trang lên. Có một hàng người xếp hàng ở lối vào Haidilao và các bài hát Trung Quốc đang vang lên trong cửa hàng. Sugai Yuuka đã đặt trước một phòng riêng nhỏ. Sau khi người phục vụ cùng cô kiểm tra thông tin đặt phòng và số phòng riêng, cô thấy Nakamura Yurika khoanh tay đi phía trước, cô không còn cách nào khác ngoài sợ hãi đi theo phía sau.

Nakamura Yurika là một bé mèo con rất tò mò, nhưng lần này người phục vụ đang múa mì cũng không hề thu hút được sự chú ý của cô. Mặt khác, cô lại chấn động trước cảnh một nhóm người phục vụ giơ bảng hiệu đèn và hát xung quanh.

Họ lần lượt ngồi xuống, người phục vụ đi theo họ kịp thời đưa IPad gọi món. Do là một nhà hàng nước ngoài, lo lắng rằng khách hàng địa phương có thể gặp một số trở ngại, người phục vụ ân cần nói bằng tiếng Nhật rằng nếu có bất cứ điều gì họ không hiểu, có thể hỏi cô ấy, nhưng Nakamura Yurika nhìn vào menu và trả lời bằng tiếng Trung.

Nghe họ nói chuyện qua lại, Sugai Yuuka cười khổ trong lòng, ngoại trừ từ "chúng ta", cô không hiểu một chữ nào trong đó.

May mắn thay, Nakamura Yurika không hoàn toàn coi cô như không khí, trong vòng hai phút người phục vụ gật đầu và rút lui.

Nakamura Yurika nhận thấy người đối diện đã cởi bỏ khẩu trang và mũ ra, sau đó không hiểu sao di chuyển từ phía đối diện sang bên cạnh cô, đôi môi ẩn dưới chiếc khẩu trang không khỏi cong lên. Cô tò mò không biết câu đầu tiên Sugai Yuuka sẽ nói là gì.

Thật bất ngờ, Sugai Yuuka đưa tay tháo khẩu trang của cô ra, không cho cô thời gian để phản ứng, cô ấy hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.

Nakamura Yurika như thể bị ghim chặt, ngẩn ra hồi lâu.

Cách đây không lâu, cô cũng hôn mũi Sugai Yuuka như thế này. Không, chính xác hơn là cô cũng hôn mũi Harumoto Itsuki như thế này.

Cô vừa mở miệng hỏi, thì người cách chưa đến mười centimet đã ngắt lời cô:"Chị biết em đang đóng vai Lin Dongyu, vừa rồi chị dùng phương thức của Harumoto Itsuki dỗ dành em, nhưng chị nghĩ, bây giờ Yurika hẳn đã tỉnh táo lại rồi."

Nakamura Yurika vô cùng bối rối, lại nhìn thấy Sugai Yuuka nhướng mày, mỉm cười nhẹ nhàng. Tóc trên đầu cô ấy có chút xẹp xuống do đội mũ, nên theo bản năng cô đưa tay ra xoa xoa.

Không ngờ Sugai Yuuka lại nắm lấy cổ tay cô, đột nhiên hỏi:"Nếu Sugai Yuuka muốn dỗ dành em thì cô ấy nên dùng phương pháp nào?"

"Chị nợ em một lần."

Nakamura Yurika suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra câu trả lời như vậy, Sugai Yuuka đột nhiên hiểu ý cô, nhưng vẫn giả vờ bối rối nói:"Ý em chỉ phương diện kia?"

Nhưng đôi má chợt đỏ bừng đã phản bội cô. Nakamura Yurika chạm lên khóe môi của cô, mỉm cười nói:"Uhm", rồi rời đi và tiếp tục mở menu điện tử trên tay.

"Ồ, ồ, uhm."

"Vậy thì thỏa thuận, Yukka, nhất định đừng quên nhé." Nakamura Yurika trong lòng cười khúc khích, nhưng vẫn bình tĩnh nói:"Thực đơn có bản tiếng Nhật, chị muốn ăn gì?"

Sugai Yuuka ngồi sát lại bên cạnh cô, tựa đầu vào vai cô, nhìn màn hình:"Tiếng Trung của Yurika có vẻ tiến bộ rõ rệt."

"Chính là chị cũng xem không hiểu tiếng Trung." Tất nhiên, sau khi luyện tập, cách phát âm tiếng Trung của Sugai Yuuka đã trở nên chính xác hơn và cô cũng có thể viết chính xác.

"Em vừa nói gì với người phục vụ vậy?"

"Em nói đây là lần đầu tiên em dẫn một người bạn Nhật Bản đi ăn lẩu và em muốn cô ấy giúp em chuẩn bị hai loại nước lẩu." Nửa thật nửa giả.

Sugai Yuuka không nghi ngờ gì, vì ngay khi cô gọi món xong, người phục vụ đã gõ cửa mang nước lẩu vào.

Nồi lẩu bốn ngăn, Sugai Yuuka chọn vị nấm và vị cà chua, trong khi Nakamura Yurika chọn vị thái và vị Mala cay mà lần trước cô không dám động đũa vì tò mò.

Chiếc bàn dần dần được lấp đầy bởi các loại nguyên liệu. Sugai Yuuka trực giác cảm thấy trải nghiệm này rất mới mẻ nên cô đã nhấc điện thoại di động lên để chụp ảnh lại. Tuy nhiên, tay cô rất không ổn định, thường hướng về phía Nakamura Yurika mà chụp.

Nồi lẩu đang sôi sùng sục, nguyên liệu lần lượt được cho vào nồi, và được nhúng đều trong nồi, làn khói lan rộng. Rõ ràng chỉ có hai người trong phòng riêng, nhưng Nakamura Yurika thực lòng cảm thấy rằng ở đây còn náo nhiệt hơn việc tụ tập cùng các staff và các fan Trung Quốc ở Thượng Hải.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Sugai Yuuka ăn lẩu Trung Quốc nhưng cô biết rõ độ chín của món ăn. Chỉ trong thời gian ngắn, chiếc bát nhỏ của Nakamura Yurika đã chất thành một ngọn núi nhỏ, tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

Nói được hai câu, Sugai Yuuka không biết rằng mình đang dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Nakamura Yurika cầm đũa.

Vị giác của Nakamura Yurika đã được mở ra, và cô thực sự đang đói. Cô gắp một miếng thịt bò chấm vào nước sốt đặc biệt do người phục vụ pha chế. Sau khi cắn một miếng, nước lẩu tràn ngập, hài lòng vì nó ngon, cô dùng đũa gắp rất nhiều đồ cho Sugai Yuuka, còn toàn là thịt.

"Việc quay phim Business Marriage (Đối Tác Hôn Nhân) đã kết thúc. Yukka không cần phải ăn kiêng vì bạn diễn nữa. Cần ăn nhiều thịt hơn."

Rõ ràng là cô ấy nói vậy với một nụ cười, nhưng tại sao nó lại khiến người ta dựng tóc gáy.

"Hả? Chị không giảm cân vì bạn diễn của mình."

"Em đã xem cuộc phỏng vấn của chị."

Đôi đũa của Sugai Yuuka run lên một chút, nhưng ánh mắt không trốn tránh, nhét miếng thịt vào miệng và tự tin nói:"Chị làm vì công việc."

"A, có đúng không?"

"Đúng vậy! Hơn nữa chị cũng chú ý đến việc tuyên truyền của bộ phim Shanai Shokeinin ~ Kanojo wa Teki wo Keshite Iku ~ (Nữ Đao Phủ Công Sở ~ Cô Ấy Xóa Sổ Kẻ Thù Của Mình ~). Em không đăng lại bảng xếp hạng cảnh hôn, cảnh hôn trong Chaser Game W xếp thứ ba trong danh sách."

Lúc này lôi ra chuyện cũ, thật dễ thương.

"Em đã nhìn thấy và cũng đã ấn thích."

"Được rồi, vậy hòa nhau."

Nakamura Yurika nhìn người bên cạnh một cách khó hiểu, thật là, này tính hòa nhau cái gì,"Hôm nay chị cũng cùng bạn diễn ghi hình tuyên truyền phim."

Sugai Yuuka đáp lại ánh mắt sắc bén của người yêu và buột miệng nói thẳng:"Yurika hẳn cũng biết rằng chiếc váy chị mặc trong sự kiện hôm nay là loại váy khoét sâu, trên ngực chị có một miếng dán. Nó dùng để che cái gì?"

"Là để che dấu dấu hôn mà Nakamura-san cố ý để lại nhằm tuyên bố chủ quyền của mình."

"Chị bằng lòng để em ở trên người chị lưu lại, chỉ có em mới có thể."

"Có lẽ em hẳn là nên tin vào chị, cũng nên tin tưởng chính mình."

Trạng thái vừa tiến tới vừa nói chuyện này khiến Nakamura Yurika nghĩ rằng người này rất đẹp trai, có lẽ cô không phải là người duy nhất nghĩ đến đêm qua.

Trong bầu không khí khẩn trương và quyến rũ này cô chịu thua, không phải vì không có gì để nói mà là chạm đến là thôi vẫn có thể xem là một kiểu vui vẻ.

Người phục vụ tới vài lần để lấy đĩa và thêm nước lẩu. Sugai Yuuka hỏi cô có muốn gọi hai chai bia hay không. Cô cũng cảm thấy lẩu nóng và bia lạnh rất hợp nhau nên gật đầu không phản đối.

Nhưng trước khi đồ uống được mang ra, Sugai Yuuka đã cắn một miếng trong ngăn lẩu cay vượt quá khả năng chịu đựng cay của bản thân. Ngoài ra còn có một loại ớt không rõ nguồn gốc ẩn giấu trong thứ đó. Sau khi nuốt nó, cô bị nghẹn bởi vị cay còn sót lại và ho liên tục, trong mắt cô chợt rưng rưng nước mắt. Nakamura Yurika cũng sợ hãi, vội vàng đưa nước và nhẹ nhàng vỗ lưng cô:"Chị không sao chứ?"

Một lúc sau, Sugai Yuuka bình tĩnh lại nhưng mặt vẫn đỏ bừng:"Chị không sao, Yurika, chị chợt nhận ra cay là đau đớn."

"Cổ họng chị đau quá, ugh..."

Những tiếng rên rỉ còn lại của cô bị tiếng gõ cửa của người phục vụ làm cho sợ hãi quay lại trong cổ họng. Cô đặt đôi mắt lên vai Nakamura Yurika và cọ thật mạnh cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của người phục vụ bước ra và tiếng đóng cửa lại, đối diện với đôi mắt sâu và sáng ngời của Nakamura Yurika.

Nakamura Yurika thấy bạn gái của mình dễ thương, vừa đáng thương vừa hài hước, nên mở hai lon, mỗi người một lon, chạm vào tay Sugai Yuuka và trịnh trọng nói: "かんぱい, hôm nay em rất vui, cảm ơn chị."

"Rất vui được gặp chị, vẫn luôn thực cảm ơn chị."

Khóe môi Sugai Yuuka cong lên, ánh mắt dịu dàng trìu mến nhưng nước mắt vẫn chưa khô.  Nakamura Yurika nhìn khuôn mặt tươi cười mang theo nước mắt của người kia và thấy một nỗi cô đơn khó tả.

Sau khi ăn uống xong, vẫn là lên chiếc xe này.

Sugai Yuuka sau đó vẫn hướng đôi đũa của mình vào ngăn vị lẩu cay gắp vài lần, cô nghi ngờ rằng mình thích vị cay đã kích thích các dây thần kinh đau và truyền chúng lên não tạo ra cảm giác đau. Nakamura Yurika đùa giỡn gọi cô là M, Sugai Yuuka không phản bác. Cô mơ hồ cảm thấy rằng mình có thể có tiềm năng trở thành là M.

Chỉ là khả năng uống rượu của Nakamura Yurika thực sự ở mức trung bình. Cô ấy có lẽ còn chưa uống hết một chai, má cô ấy ửng hồng đến tận mang tai, nói nhẹ nhàng hơn. Sugai Yuuka thấy phần lớn đồ ăn trên bàn đã bị tiêu diệt, xác định Nakamura Yurika đã ăn đủ no, cô gọi điện cho lái xe.

Nói một cách hợp lý thì cô nên cho địa chỉ của Nakamura Yurika và yêu cầu lái xe đưa cô ấy về nhà trước. Tuy nhiên, Sugai Yuuka không nói gì, ôm lấy Nakamura Yurika ngồi vào ghế sau, máy điều hòa trong xe hơi lạnh, Nakamura Yurika cau mày, không thích ánh sáng chói lóa của ngọn đèn trên đầu, Sugai Yuuka ôm cô ngồi xuống rồi tắt đèn trên đầu đi, bật ngọn đèn nhỏ lên.

Tửu lượng của Nakamura Yurika thực ra không quá kém. Cô biết mình khác với Lin Dongyu, người cần uống rượu và giao lưu trong công việc. Cô không có khả năng uống rượu nên chỉ uống một ít trước mặt những người thân thiết. Cô hiếm khi cho phép bản thân uống đến bất tỉnh, sau khi uống rượu, cô không thích ồn ào, thay vào đó, cô trở lên im lặng hơn, chẳng hạn như lúc này, giữ tỉnh táo rồi nhắm mắt ngủ.

Cô nhận thấy có người đã điều chỉnh ghế ngồi và đắp cho cô một chiếc chăn nhỏ, sau đó cảm nhận được mùi hương của người khác càng ngày càng gần.

Nakamura Yurika khẽ mở mắt, hơi thở phả vào má Sugai Yuuka:"Sao vậy?"

Sugai Yuuka nhớ lại lần tới lần trước họ đi uống rượu cùng nhau. Nakamura Yurika nói rằng cô ấy không thể uống nhiều, cô ấy cũng là kiểu người nói nhiều và sẽ nói sự thật sau khi uống rượu. Cô không muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng cô đã không còn là một quý cô nữa khi không chuẩn bị đưa Nakamura Yurika về nhà.

"Em có thể cho chị biết tại sao em không vui lúc đến đây không?"

Tay của Nakamura Yurika đột nhiên bị nắm lấy, đôi mắt lấp lánh dường như có dòng chảy róc rách:"Em tưởng mình sẽ nhận được một nụ hôn." Cô rất không hài lòng với điều này, đuôi mắt phồng lên, ủy khuất tự nhiên hiện ra trong mắt người khác."Chẳng những không có, Yukka hình như còn có chút sợ hãi."

Sugai Yuuka chống hai tay vào hai bên ghế, nghiêng người tìm kiếm trong khung cảnh mờ mịt, môi chạm vào nhau truyền đến cùng hương vị rượu, cảm giác ẩm ướt, nóng bức cùng hơi thở nóng hổi đẩy nhau ra, mặt hai người áp vào nhau, hơi thở phả vào tai nhau, thật nóng bỏng.

Hơi nóng ẩm thổi qua và Nakamura Yurika nghe thấy lời xin lỗi của Sugai Yuuka.

"Chị xin lỗi, là chị không đúng."

"Nhưng chị không có ý xa cách em, chỉ là gia đình chị không mấy khi sử dụng chiếc xe này, nó chỉ được sử dụng khi cả gia đình đi du lịch hoặc dự tiệc. Vì thế khi ngồi vào chị luôn có cảm giác như gia đình của mình đang nhìn chằm chằm vào chị, thật kỳ lạ..."

"Em sẽ cố gắng hiểu cảm giác này. Yukka lo lắng gia đình sẽ biết?"

"Không phải, chỉ là chị thấy điều đó kỳ lạ thôi, hơn nữa chị gái của chị đã biết chuyện của chúng ta rồi."

"Cái gì?" Nakamura Yurika mắt mở to ngồi dậy, Sugai Yuuka một bên chỉnh lại ghế sau cho người đang sợ hãi, một bên an ủi nói:"Đừng lo lắng, chị ấy rất ủng hộ chúng ta, còn ba mẹ ..."

Nakamura Yurika kìm nén sự hoảng loạn của mình và ngắt lời bằng giọng nói dịu dàng:"Về phía ba mẹ không cần nóng vội."

"Hmm, không biết ba mẹ của Yurika có tức giận không nếu họ biết chúng ta ở cùng nhau?" Sugai Yuuka càng quan tâm đến điều gì đó thì cô càng trở nên kém tự tin hơn, giọng nói của cô ấy cũng trở nên nhỏ hơn nhiều.

"Không đâu, mẹ em rất thích chị."

"Thật sự?"

"Thật sự, Yukka chính là con nhà người ta trong tâm trí của mẹ em."

"Yurika sẽ không nói dối chị phải không?"

Nakamura Yurika khẽ chớp mắt, bình thản nói:"Em sẽ không."

Mặt khác, cô rất chắc chắn rằng không ai có thể đối với người khác không giữ lại chút nào. Nghĩ đến điều này, trong lòng cô trần ngập cảm giác mất mát, đồng thời cảm thấy có lỗi với Sugai Yuuka. Cô đưa tay qua quầy trà, kéo cổ tay của Sugai Yuuka, nhưng lại được mười ngón tay siết chặt.

Ánh mắt mê ly mà nhìn người bên cạnh nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.

"Nếu Nakamura Yurika muốn dỗ dành chị thì cô ấy nên dùng cách nào đây?"

Cảm thấy những ngón tay của Sugai Yuuka hơi cuộn tròn, rồi sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Nhà của em rất trống, là chuẩn bị chuyển nhà sao?"

"À, vốn dĩ em không có nhiều đồ lắm, nhưng em đã nói với chị là em đã đổi văn phòng. Văn phòng mới cách xa nhà, nên em đang cân nhắc việc chuyển đi."

"Nếu tạm thời chưa tìm được nơi thích hợp để ở, em có thể đến nhà chị được không? Trong nhà chị còn dư một phòng, em biết mà."

Sugai Yuuka dừng một lúc, lại nhìn một cái đầy ẩn ý, ​​cố gắng tăng độ mạnh mẽ trong lời nói của mình.

"Hãy đến sống với chị, đó là cách em dỗ dành chị."

Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm xúc chảy trong không gian yên tĩnh, trái tim của Sugai Yuuka không tìm được nơi nào để dừng chân, lên xuống, lơ lửng trong không trung.

Nhưng trên thực tế, từng phút từng giây lặng im trôi qua cũng không hề lãng phí. Nakamura Yurika mím môi hai lần nói:"Hôm nay khi bước vào nhà, em thấy trong nhà thay đổi kinh thiên động địa."

"Chị cũng không làm gì cả..."

"Không, chị có." Nakamura Yurika khẳng định:"Yukka, chị có, chị đã làm được rất nhiều, sự xuất hiện của chị đã tạo ra những thay đổi lớn trong thế giới của em và em."

Trái tim của Sugai Yuuka đập nhanh không kiểm soát, cô đáp lại theo bản năng:"Chị cũng rất vui khi được đến thế giới của em, và rất hoan nghênh em đến với thế giới của chị."

Sự lý trí và tình cảm của Nakamura Yurika xung đột trong giây lát và người chiến thắng đã được phân định. Bất kể sau này quyết định sống chung có đúng đắn hay không, giờ phút này, cô thực sự nguyện ý chung sống cùng Sugai Yuuka và tin rằng hai người sẽ hạnh phúc, nếu không may mắn, cô không hối hận.

"Vậy thì em sẽ dỗ dành chị theo cách chị đề xuất."

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top