Chap 23
Hoàng hôn rủ nắng lên những mái nhọn, những gờ tường của nhà thờ Croth, công trình nguy nga nhất con người tạo ra. Lần đầu tiên tôi tới nơi này là khi nào, tôi không còn nhớ, chỉ nhớ như in rằng lần đầu tiên gặp người đó cũng chính tại đây.
Eunha...
Nàng là con người, sẽ già đi rồi chết. Cái ngày không còn nàng rồi sẽ đến.
Từ lúc gặp Eunha, thế giới của tôi đã thay đổi, trở nên rộng lớn lộng lẫy không gì sánh bằng. Vì Eunha trong mắt tôi vô vàn những màu sắc xinh đẹp phản chiếu.
Khẩu súng trong tay tôi chĩa về phía quả táo trên cành. "Linh hồn tôi", trái táo đỏ chín mọng tỏa hương thơm rồi sẽ thối rữa. Đó là những lời đã viết trong tờ khế ước nhận từ bà lão.
Tôi gửi gắm ước muốn và nguyện trả giá.
Tôi đã ước. Tôi muốn trở thành con người. Dù bất cứ giá gì, tôi sẽ không do dự. Chỉ cần là người ở bên canh Eunha. Chỉ cần như vậy, tôi sẽ chấp nhận bất kể thể loại đau đớn nào.
"Tạm biệt..."
Tôi phải gửi lời chào này đến ai? Một thiên thần, một sinh mệnh mang tên Yuju, sẽ không còn nữa. Những đồng đội của tôi, Jennie, và...
Tôi nổ súng, chấm dứt tất cả.
Hàng vạn chiếc lông vũ trắng bung tỏa trên trời.
Chỉ có khuôn mặt nở nụ cười của người đã khen những chiếc lông vũ này thật đẹp còn in dấu trong tâm tưởng.
oOo
Một cơn quặn thắt đột ngột trong lồng ngực khiến tôi đau đến không thở nổi. Ngài Iceburg đứng ở bên cạnh nghi hoặc nhìn tôi.
"Eunha, có chuyện gì sao? Em không khỏe à?"
"Không, em không sao."
"Không được. Ta phải đưa em tới chỗ bác sĩ."
"Em không sao, đừng lo."
"Nếu thiên thần của ta bị bệnh, ta sẽ đau lòng đến không sống nổi mất."
Thiên thần... sao? Tôi bất giác nhìn ra cửa sổ. Nếu ngoài đó có một thiên thần, hẳn là người ấy đang bay lượn trong không trung, tự do tự tại.
"Nếu em có thể gặp được thiên thần..."
Iceburg tỏ ra sốt sắng rồi rất nhanh sau đó lại tiếp tục chăm chú vào bộ lễ phục.
"Em vẫn còn tin vào những chuyện như vậy sao? Nhưng đừng bay đi thật, anh sẽ cô đơn lắm."
"Ngài Iceburg!"
"À, chiếc nhẫn này..."
"Dạ?"
"Anh biết em coi trọng chiếc nhẫn này, nhưng đã đến lúc em mang nhẫn đính hôn của chúng ta rồi."
Iceburg lấy ra một hộp nhỏ từ túi áo, đem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong ấy đeo lên ngón áp út của tôi.
"Đẹp quá."
"Nó thật xứng với sắc đẹp cua em."
"Cảm ơn ngài."
"Cảm ơn vì em đã thích nó. Giờ đã có chiếc nhẫn này rồi, chiếc nhẫn cũ của em có thể tháo ra được chứ?"
"Dạ, nhưng..."
"Để ta giữ nó giùm em."
Chiếc nhẫn bông hoa vẫn mang trên tay bị tháo ra. Tôi không cách nào nhớ được tại sao mình lại đeo nó.
Nhìn chiếc nhẫn với viên kim cương lấp lánh trên tay trái, tôi ngây ngẩn nghĩ.
Cơn đau vừa nãy có lẽ chỉ là ảo giác. Nhưng tại sao...
Dường như là hụt hẫng, dường như là đơn độc. Là cảm giác khi ta vừa mất đi thứ gì đó quan trọng lắm.
Bầu trời đỏ đến buồn thảm, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy mất mát khôn xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top