Chương 45: Bỏ đi.
Chương 45: Bỏ đi.
Cám ơn bạn TrangTrn102, bạn ấy đã phát hiện một chuyện cực kì kinh khủng, truyện của tui từ chương 39 đã nhảy cóc lên chương 41 :)). Vậy nên giờ tui cập nhật lại số chương chút xíu nha!!!
***********************************************************************
Đến địa điểm hẹn vào lúc xế chiều, nhìn vào chiếc bàn gần cửa kính quán cafe, Ngụy Châu nhận ra ngay nét đẹp của người phụ nữ ấy, qua ba năm, cô vẫn xinh đẹp, chỉ có điều, nét đẹp ấy mang chút trưởng thành của người từng trải. Nghĩ cũng đúng thôi, cô hơn cậu cả 4 tuổi chứ ít gì.
Vốn Cảnh Du muốn dẫn cả Ngụy Châu theo cùng, thế nhưng dù gì họ cũng có chút tiếng tăm và vừa bước vào sự nghiệp của riêng mình. Thế nên để tốt cho cả hai, vẫn là một mình Cảnh Du vào trong tự mình giải quyết, còn Ngụy Châu ngồi trong xe đợi.
Nếu có người hỏi Ngụy Châu có tò mò về nội dung của cuộc nói chuyện này không, câu trả lời đương nhiên là "có" rồi. Thế nhưng mà, cậu tin tưởng vào người đàn ông của mình. Cậu ấy bảo chấm dứt dây dưa với cô gái ấy thì ắt hẳn sẽ làm được.
Nói như vậy, thế nhưng tầm mắt Ngụy Châu không lúc nào là không tập trung dán vào chiếc bàn cạnh cửa sổ. Nơi Cảnh Du cùng "vị tiểu tam mặt dày" đang ngồi nói chuyện.
------------------------------------
"Kỳ Hân, em đến rồi!"
Nghe được thanh âm trầm thấp trong trí nhớ. Người con gái đang ngồi ở chiếc bàn gần khung cửa kính bỗng ngước lên, sau đó không kìm lại được nụ cười khi nhìn thấy thân ảnh đẹp trai ngời ngời của Cảnh Du. Cô liền đứng dậy, chủ ý muốn ôm cậu một cái, thế nhưng cậu nhanh chóng lờ đi và ngồi vào bàn để lại con người đứng đối diện với hai cánh tay đang giơ lên giữa không khí.
Có chút ngại ngùng, người phụ nữ cười cười rồi ngồi xuống bàn.
Một màn vừa rồi Ngụy Châu nhìn không sót một chút nào. Thâm tâm cậu thầm mãn nguyện, tay thì nắm lại thành quyền thể hiện sự vừa ý. Đúng vậy, người đàn ông của cậu phải dứt khoát như thế chứ!
--------------------------------
"Lâu rồi không gặp..." - Cảnh Du không biết phải bắt đầu như thế nào.
Như chiếc đài radio dò đúng tần số, người phụ nữ đối diện liền thao thao bất tuyệt.
"Chị về nước liền gọi cho cậu. Chị thật sự rất nhớ cậu, ba năm qua đều nhớ cậu" - Kỳ Hân vẫn không hề hay biết Cảnh Du đã biết toàn bộ sự thật. Giờ đây cậu thực sự chỉ có thể miễn cưỡng xem cô là bạn. Đó là đặc ân cuối cùng cậu dành cho mối tình đầu này của mình.
"Ba năm qua, chị sống rất vất vả. Bất quá bên ấy cũng gây dựng được một ít tiếng tăm. Thế nhưng khi có được thành công, chị liền nhận ra, một phụ nữ như chị, lúc nào cũng cần có một bến đỗ an toàn mỗi khi mưa gió. Chị vẫn cần có một bờ vai chở che... Cảnh Du, cậu vẫn còn nhớ lời hứa lúc trước của mình chứ...?"
"Em vẫn nhớ..." - Cảnh Du hờ hững đáp lại.
Hai mắt Kỳ Hân sáng lên...
"Vậy bây giờ chị đã trở về, cậu... có cần chị nữa không?" - Câu hỏi đó cô chỉ hỏi cho có lệ. Trước khi đến gặp Cảnh Du, cô đã tìm hiểu rất rõ về cậu trên Baidu và Weibo. Cậu rõ ràng lịch trình rất bận rộn, thế nên không thể nào có người yêu được. Vả lại, cô tự tin vì mình là mối tình đầu khó quên của cậu ấy, ất hẳn cậu ta sẽ còn tình cảm với cô rất nhiều. Vậy nên, cô tự nghĩ rằng mình có thể bước vào cuộc đời của cậu một lần nữa.
Thật ra, trước đây cô nói đi nước ngoài là thật, chỉ là qua đó sống rất khó khăn, lại được một ông chủ giàu có để ý, thế nên mới sẵn sàng để ông chủ ấy bao dưỡng và sống một cuộc sống giàu sang, sung túc. Nhưng kẻ tư sản vẫn mãi là kẻ tư sản. Cô chỉ được hắn thương yêu được một thời gian ngắn, sau đó liền bị những nhan sắc nổi bật hơn thay thế. Cô dần bị đào thải ra khỏi cuộc sống của ông ta. Với số tiền chia tay ông ấy đưa cho, cô đã về nước và lập nên một công ty đào tạo người mẫu nhỏ. Lần này tìm đến Cảnh Du cũng một phần vì tiếc nuối khoảng thời gian tươi đẹp trong sáng của ngày trước, một phần vừa muốn cậu đầu quân cho công ty của mình. Nếu thành công, công ty nhỏ của cô có thể một bước mà biến lớn.
"Em có người mình thích rồi!" - Cảnh Du dứt khoát. - "Trước đây không phải chị từng nói không cần lời hứa này của em sao? Em thực sự đã đợi chị, em không thất hứa, chỉ là, chị... Không ai có thể đứng mãi một chỗ để chờ ai cả. Người mới đến, em thật sự rất thích cậu ấy. Mối nhân duyên của chúng ta, thật sự đã chấm dứt từ lâu lắm rồi."
(Tiếng TQ phát âm "cậu ấy" với "cô ấy" đều giống nhau nha...)
Cảnh Du không muốn vạch trần bộ mặt trần của cô gái này, vì cô là mối tình đầu trong sáng đầy vụng dại của cậu. Cậu muốn dành lại cho cô chút tự tôn cuối cùng.
"Vị tiểu tam" kia mặt đã đầy nước mắt, không nói được một lời nào khiến Cảnh Du cũng cảm thấy khó xử. Thế nhưng nói ra hết tâm tư của mình thực sự khiến cậu cảm thấy rất thanh thản. Hiện tại đầu óc cậu chỉ hướng về người đang ngồi trong xe kia. Cậu muốn nhanh chóng rời đi để cùng Ngụy Châu thực hiện kế hoạch đi ăn tối của bọn họ.
"Vậy, em đi trước. Tạm biệt."
Cảnh Du cầm lấy điện thoại, bấm bấm gì đó rồi cất vào túi, thẳng thừng quay lưng bước đi.
"Cảnh Du..." - Người phụ nữ đứng phắt dậy, chạy đến ngay trước mặt cậu, đột ngột giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, sau đó nhanh như chớp in môi mình lên môi cậu. Cô không tin cậu không còn cảm giác với cô. Cậu chỉ là vì cô đi quá lâu mà giận cô, chỉ cần cô có thể chủ động một chút, cậu nhất định sẽ lại rung động.
Cảnh Du hốt hoảng, cậu ngay lập tức đẩy Kỳ Hân ra khỏi người mình, mặt đầy lo lắng hướng ra ngoài cửa kính. Đập vào mắt cậu là hình ảnh Ngụy Châu bước ra khỏi xe, sau đó vẫy một chiếc taxi.
Não bộ hiện tại của Cảnh Du không còn đủ chỗ để chú ý đến việc mối tình đầu một thời mình từng mong nhớ đang ôm chặt lấy mình nữa. Cậu đã làm một điều mà trước đây chưa bao giờ làm, đó là dùng lực thật mạnh đẩy người con gái đang ôm chặt lấy mình sang một bên. Không quan tâm cô có bị ngã và bị thương hay không. Trong lúc này, cậu chỉ nghĩ được một việc duy nhất, đó là đuổi theo Ngụy Châu.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top