CHAP 84

Sân bay quốc tế Logan nằm trong quận Đông Boston, thị trấn của Winthrop, Massachusetts, chuyến bay tám giờ, Seohyun đêm qua vật vã mãi mới ngủ được cho nên sáng hôm nay khi vẫn còn ngáy ngủ đã bị Yoona gọi dậy cho nên cả người cứ lờ đờ, vừa lên máy bay là tranh thủ chợp mắt ngay.

Yoona ngồi cạnh bên, tay phải dang rộng để Seohyun thoải mái dựa dẫm, tay còn lại thỉnh thoảng lật trang báo đặt trên đùi thư thả xem tin tức.

Yoona đọc báo mãi đến chán mà người nào đấy vẫn ngủ say như chết, đôi môi đỏ mọng thi thoảng khẽ mấp máy, xích lại gần Seohyun thêm một chút, Yoona thì thầm bên tai cô.

"Baby, Yoong yêu em"

Siết nhẹ cánh tay, Yoona bao trọn Seohyun trong lòng, chìm đắm trong hương thơm quen thuộc, sau trận sốt hôm qua đến giờ cả người cô vẫn còn hâm hấp nóng. Yoona đưa tay gạt đi mấy sợi tóc rũ trên trán Seohyun, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng, chỉ mong thời khắc bình yên hạnh phúc này là mãi mãi, Yoona là điểm tựa vững chắc cho cô, dang vòng tay rộng bảo bọc cô khỏi thế giới ồn ào phức tạp ngoài kia.

Nhưng làm thế nào để được vẹn toàn, chưa bao giờ Yoona mong muốn chối bỏ thân phận của mình như lúc này, Yoona thà mình chẳng là mình, chẳng phải là Yoona, chẳng phải là tiểu thư của Im Thị, càng không phải là đại giáo sư, đại bác sĩ gì gì đấy...

Bây giờ rốt cục Yoona cũng đã hiểu rõ cái giá mình phải trả cho sự cầu tiến của chính bản thân mình, Yoona của bây giờ đã thay đổi rồi, vẫn niềm đam mê đem tri thức của mình chia sẻ cho những thế hệ sau, vẫn tâm nguyện của mẹ là mặc trên người chiếc áo blouse trắng, dùng y đức của mình giúp đỡ những con người kém may mắn hơn... Nhưng mà Yoona hiện chỉ muốn bản thân mình là một người bình thường như bao người khác, bên cạnh sự nghiệp, chính là một người con gái để yêu thương, để bảo vệ, là một chốn bình yên để quay về, để bản thân cũng được vỗ về, an dưỡng.

Nhưng từ lúc tiếp quản và gầy dựng Im Thị thì đối với báo giới và truyền thông, Yoona từ một người chỉ biết chơi bời lêu lổng đã dần trở thành một đại doanh nhân trẻ tuổi tài năng, bọn người đó đối Yoona, Yoona chỉ xem họ là đám ruồi nhặng rỗi hơi, luôn muốn đào bới chuyện của người khác, bọn họ bỏ qua quá trình nỗ lực của Yoona và chỉ chú ý đến đoạn quá khứ nhơ nhớp rồi dùng ngòi bút của mình biến Yoona thành một đấng anh tài chỉ trong phút chốc, đôi lúc Yoona tự cảm thấy nực cười cho cuộc đời của chính mình, những gì mà người ngoài biết được thực chất chỉ là lớp vỏ bọc hoàn mỹ cho một chuỗi câu chuyện đầy bi thương.

Đúng vậy, với thế lực vốn có của Im Thị, trước đây còn có cả sự bảo hộ của K2, chẳng ai có thể chạm đến được một chút sự thật của Im gia, tất cả những gì họ biết được chính là một gia đình vô cùng hoàn hảo. Người chồng tài hoa, thế lực kinh tế vững mạnh, hai người vợ hoà thuận yên vui, hai đứa con bảo bối được nuông chiều yêu thương hết mực ...

"Nực cười" – Yoona buông một nụ cười hờ hững rồi xoá tan ngay cái suy nghĩ gớm ghiếc của mình.

.......

Seohyun thức dậy thì chuyến bay cũng sắp sửa hạ cánh, những đám mây trắng xốp nhẹ nhàng lướt qua khung cửa sổ máy bay, ánh sáng dịu của khoang hạng thương gia từ từ khiến cho Seohyun từ trạng thái mơ màng dần dần tỉnh táo, phát hiện cặp mắt đen lay láy của Yoona nhìn cô không rời, Seohyun khẽ vươn cánh tay lướt qua hàng lông mi dài đáng ganh tỵ của Yoona rồi cười khúc khích.

"Vẫn còn muốn nghịch sao?" – Yoona cất giọng trầm trầm.

"Em đâu có nghịch, chỉ đang ngưỡng mộ thứ này thôi, thích thật" – Seohyun lặp lại động tác vuốt mi Yoona.

"Em không có à? Tại sao phải ngưỡng mộ?" – Yoona nheo mắt khó hiểu.

"Em đã nói đến lần thứ N cộng một rồi đấy! Người gì mà lông mi dài thế kia? Khiến người ta vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tỵ chết đi được" – Seohyun tíu tít đáp lại.

"Có gì đáng để ngưỡng mộ hửm, Yoona này vốn đã là một cá thể hoàn hảo sẵn rồi, cần gì phải nhờ đến mấy sợi lông mi này mới khiến người khác phải ngưỡng mộ chứ?" – Yoona nhếch mép cười nhạt.

Seohyun bĩu môi: "Tự luyến, hết sức ấu trĩ"

"Vậy Yoong có điểm gì không vừa mắt em, đại tiểu thư đây có thể nói cho Yoong biết không để Yoong còn tự kiểm điểm bản thân?" – Yoona vênh mặt tự đắc.

Seohyun bị Yoona lừa vào tròng lúc nào không hay, lúc này cô đang vò đầu bứt tóc suy xét tỉ mỉ tìm ra khuyết điểm về ngoại hình của Yoona nhưng có lẽ chuyện này là bất khả thi rồi, thân hình cân đối, chiều cao vượt trội, ngũ quan tuyệt mỹ không cần phải bàn cãi, tuyệt nhiên Yoona hoàn toàn có quyền tự mãn ... Seohyun cắn môi, Yoona cười tươi đầy đắc ý, Yoona biết rõ Seohyun đã cứng miệng rồi lúc này mới buông lời trêu cô.

"Thế nào? Có phải rất muốn nói rằng em không tìm ra khuyết điểm đúng không? Cứ thế mà nói thôi đó là điều hiển nhiên mà"

"Yoong khiêm tốn một chút thì không sống nổi à?" – Seohyun hết lời, bèn thở dài quay đi.

Yoona lấy ra một chiếc kính đen Chopard đưa cho Seohyun rồi cũng đeo kính của mình vào, Yoona còn tỏ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhịp nhịp tay trên cửa kính máy bay, thấy Seohyun nhìn mình có vẻ khó hiểu Yoona mới thở dài một hơi rồi bảo: "Ngoài lúc đến trường thì thời gian còn lại Yoong đều ở nhà, lúc ra ngoài thì luôn tránh đến nơi đông người, em có biết là vì sao hay không?"

"Hả? Em ..." – Seohyun ậm ừ suy nghĩ.

"Thôi bỏ đi, đeo kính vào, em chỉ toàn ru rú trong nhà, không ôn bài thì đều bận xem tin tức, xem phim ảnh của thần tượng, chẳng thèm để tâm đến Yoong đâu mà? Đã vậy thì không nói cho em biết, để tự em trải nghiệm một chút. Lát nữa xuống máy bay ngoan ngoãn theo sau Yoong, em mà nghịch ngợm hay không nghe lời thì Yoong lập tức mang em bỏ vào bao tải vác đi" – Yoona cốc nhẹ vào trán hăm doạ Seohyun.

"Có ma mới đi tin Yoong" – Seohyun chu môi nhại lại Yoona.

"Để rồi xem" – Yoona cau mày nghĩ ngợi ... chỉ sợ chút nữa em bị doạ cho hoảng lên thôi, còn không rõ cái tính sợ người lạ của em sao? Chút nữa em sẽ còn phải đối mặt với "rất nhiều người lạ" nữa kìa đồ ngốc. Ở Mỹ thì khác, Yoona chỉ là một giáo sư trẻ được một số bộ phận người biết đến. Nhưng đây là Anh, là nơi đã khởi nguồn và kết thúc danh tiếng huyễn hoặc của Yoona, hôm qua người đàn bà ấy đã được chính thức mãn hạn tù cho tội ngộ sát của mình, hôm nay Yoona lại về nước, bọn ruồi nhặng ngoài kia sẽ nghĩ là trùng hợp hay sao?

"Này! Yoong đang nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?" – Seohyun huơ huơ tay trước mặt Yoona.

"Không có gì" – Yoona quay sang kéo chiếc kính đen được Seohyun cài lên tóc xuống đeo vào cho cô.

"Như vậy trông không đẹp sao?" – Seohyun kháng nghị, đem kính cài lại lên tóc như cũ.

"Vấn đề không phải là đẹp hay không đẹp, em mà còn không nghe lời thì Yoong sẽ ..."

Seohyun cướp lời: "Yoong sẽ thế nào?"

Yoona lập tức thị uy, ghé môi cắn vào chóp mũi Seohyun một phát.

"Aaaaaaaa ..." – Seohyun giật mình đẩy Yoona ra, cô mếu máo: "Hai má thì suốt ngày bị Yoong véo đến biến thành bánh bao rồi, Yoong còn muốn tiếp tục huỷ hoại nhan sắc của em nữa sao?"

"Được, khẩu khí được lắm" – Yoona áp mặt lại gần cô thêm lần nữa.

Seohyun gặp nguy đến nơi, bỗng nhìn thấy từ xa có một anh chàng tiếp viên hàng không đang đi tới bèn vẫy tay gọi: "Anh đẹp trai, ở đây, ở đây."

"Anh ... đẹp ... trai?" – Yoona gằng từng chữ một, trừng mắt nhìn cậu thanh niên đang tiến đến gần.

Anh chàng tiếp viên kính cẩn cúi chào: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị?"

"Tôi ..." – Seohyun còn chưa kịp nói thì môi đã bị chặn lại, Yoona mạnh bạo trừng phạt cánh môi mềm mại của Seohyun, anh tiếp viên ngẩn người, nhìn thấy Yoona xua tay liền nhanh chóng rời đi.

"Mắt thẩm mỹ của em thực quá tệ, người mà đến một ngón tay của Yoong cũng không sánh bằng em cũng xem là đẹp cho được, em bị hỏng não à?" – Yoona hất tóc quay đi.

Seohyun khóc không thành tiếng đành ngậm ngùi ngồi xoa đôi môi vừa mới bị hôn ngấu nghiến đến đỏ mọng của mình ... mặt dày vô sỉ, trước đây còn tỏ vẻ chính nhân quân tử, đến nắm tay nơi đông người cũng ngại thế mà vừa rồi trước mặt người khác còn ...còn ... Aaa, ngượng chết mất thôi.

Yoona thầm cười, cuối cùng người này cũng chịu ngồi im.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top