CHAP 83
Một lúc sau Seohyun bước vào gian bếp, mùi sốt cà chua của món spaghetti thơm đến nức mũi khiến cho cái bụng đói meo của Seohyun sôi lên ùng ục lên.
Yoona đang bận chăm nồi cháo trên bếp, Seohyun nhìn thấy đĩa mì xào thịt bò vàng rượm nóng hổi cùng màu sốt đỏ tươi thì vị giác lập tức bị kích thích mãnh liệt, cô vừa ngồi xuống bàn, còn chưa kịp động đũa thì Yoona đã quay lại, ngồi xuống đối diện với Seohyun, Yoona kéo đĩa mì về phía mình rồi đặt bát cháo xuống trước mặt cô.
Seohyun tiu nghỉu bặm môi nhìn vào bát cháo trước mặt mình rồi lại nhìn vào đĩa mì trước mặt Yoona.
"Em muốn ăn cái đó" – Seohyun nũng nịu.
Yoona cau mày: "Không được, em phải ăn cháo"
Seohyun xụ mặt chán chường cầm thìa lên, đảo qua đảo lại vài vòng rồi nếm thử, cũng không tệ nhưng cơ bản bây giờ cô chỉ muốn ăn mì mà thôi.
Yoona cuộn nĩa, những sợi mì theo đó xoắn thành một viên tròn, từ tốn cho vào miệng mình, chậm rãi thưởng thức. Cả quá trình Seohyun đều không rời mắt khỏi bàn tay của Yoona mà nuốt nước bọt ừng ực, Yoona bị vẻ mặt giả vờ đáng thương của Seohyun chọc cho không nhịn được cười bèn vươn tay búng nhẹ lên chóp mũi của cô.
"Tiểu quỷ, chịu thua em rồi" – Yoona đẩy đĩa mì của mình sang cho Seohyun rồi kéo bát cháo của cô về phía mình.
"Cảm ơn Yoong" – Seohyun cười tít mắt, nhanh chóng chén sạch đĩa mì spaghetti của Yoona một cách ngon lành.
Hai người vừa ăn xong, Hoàng Tử lù lù từ đâu xuất hiện mang thuốc đã được Yoona chuẩn bị đến cho Seohyun, cậu ta liền bị Yoona bắt phải dọn dẹp bát đĩa và cho Happy ăn tối thế là đành ỉu xìu tuân theo mệnh lệnh.
Seohyun uống thuốc xong thì Yoona bắt cô phải vào phòng ngủ thêm một chút, Yoona bảo rằng chút nữa mình làm việc xong sẽ đưa cô về rồi thoắt cái đã biến đi đâu mất. Seohyun nằm trong chăn trở mình mãi chẳng cách nào ngủ được nữa, cơ bản thì cô cũng không còn thấy mệt mỏi nữa, bù lại thì đang rất chán, cô vẫn còn cả một núi chuyện chưa nói với Yoona mà ...
Seohyun chạy sang phòng làm việc của Yoona tìm Yoona, hé cửa lén nhìn vào, cả căn phòng tốt om chỉ có duy nhất một chút ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình laptop đang hắt vào gương mặt nhìn nghiêng hết sức cuốn hút của Yoona.
Seohyun rón rén mò mẫm dò đường bước đến đằng sau Yoona, vòng tay ra trước ôm lấy cổ Yoona rồi cô nũng nịu áp gò má mình vào má của Yoona khẽ khàng cọ xát.
"Yoona, Yoona, Yoona ..." – Seohyun thì thầm gọi tên Yoona.
"Ừm" – Yoona dịu dàng đáp lại.
"Em xin lỗi ..." – Seohyun ngọng ngịu nói.
"Đừng nói gì cả" – Yoona ngăn lời Seohyun, Yoona dời tay cô ra rồi từ từ xoay ghế lại, kéo cô ngồi lên chân mình, ôm cô vào lòng, điềm đạm cất giọng.
"Hôm nay coi như chưa xảy ra việc gì, sau này đừng tuỳ tiện đem việc rời xa Yoong ra đùa giỡn, Yoong sẽ không vui, đi cùng người khác thì báo cho Yoong một tiếng, không được tự làm khổ mình như thế nữa, muốn đến đây lúc Yoong không đón được thì bảo tài xế lái cả xe vào trong, người khác không được, nhưng em là bạn gái của Yoong, còn nữa, em phải nhớ một điều, người con gái duy nhất của Yoona này là Seohyun em, trước em chưa từng có ai, sau khi gặp em, em là duy nhất. Đừng tự suy diễn, ai là thanh mai của ai, ai là trúc mã của ai? Chẳng phải em đã đi ăn trưa cùng với cậu thanh mai trúc mã của em sao? Yoong đến bữa trưa còn chưa ăn đã bị em doạ cho suy tim rồi đây này. Sau này đừng ngốc như vậy nữa, em có mệnh hệ gì thì Yoong có đáng làm quân tử nữa không, đến tư cách làm một người yêu chăm sóc tốt cho em cũng không xứng đáng."
Seohyun khịt mũi, cọ cọ mặt vào ngực Yoona lí nhí nói: "Vậy thì xem như huề nhau nhé, hai người chúng ta ai cũng có lỗi, không ai được giận ai nữa, sau này em sẽ nghe lời Yoong"
"Yoong"
Yoona mỉm cười xoa đầu Seohyun: "Ừ, ngốc"
"Chuyện gì?"
"Ngày mai em muốn đi Anh cùng Yoong rồi mới cùng về Seoul " – Seohyun vòi vĩnh.
"Sẽ có một số người em không nên gặp thì hơn, Yoong đi sẽ về sớm thôi, đừng theo Yoong" – Yoona trầm ngâm.
"Có phải Yoong về thăm người đó hay không ... ý em là ba Yoong?" – Seohyun thận trọng hỏi.
"Ừ, xem sức khoẻ ông thế nào"
"Đưa em cùng đi nhé, em muốn ở cạnh Yoong, vả lại ... vả lại em cũng muốn về nhà một chút, có một vài thứ quan trọng em vẫn để ở đấy, bây giờ em muốn lấy chúng" – Seohyun ra sức thuyết phục Yoona.
"Thứ gì?"
"Em đưa Yoong đi xem nhé, điều kiện là Yoong phải đưa em đi cùng đã" – Seohyun tinh nghịch.
Yoona im lặng một lúc, Seohyun lại ngọ nguậy lên tiếng nài nỉ: "Đi nhé, đi nhé, đưa em đi cùng nhé?"
"Ngồi yên nào" – Yoona ghì chặt Seohyun lại, thở dài: "Em đừng làm nũng với Yoong, em biết Yoong không thể kiềm lòng mà. Tiểu quỷ"
"Vậy là Yoong đồng ý rồi nhé?" – Seohyun hí hửng.
Yoona không đáp lại, Seohyun ngẩn người một lúc chợt nghe một tiếng bộp, laptop bị Yoona gập lại bất thình lình , ánh sáng duy nhất cũng vụt tắt.
Seohyun hơi hoảng, vòng tay bám chặt vào cổ Yoona, Yoona nhanh chóng đứng dậy, thành thạo bế Seohyun ra khỏi phòng làm việc tối om.
Mãi đến khi được Yoona đặt xuống chiếc giường mềm mại Seohyun mới từ từ hé mắt ra, Yoona đặt cô xuống rồi nằm sang bên cạnh kéo cô ôm gọn vào lòng.
"Muốn ngày mai Yoong đưa em theo cũng được, tối nay ngủ lại đây" – Yoona thản nhiên nói.
Seohyun hơi đẩy Yoona ra, cô nói: "Nhưng mà Nicole ..."
"Nếu em muốn gặp thì bây giờ ra ngoài kia, tầng trên tiệm cà phê, phòng cuối cùng, cô ấy ở đó" – Yoona cười đầy ẩn ý.
"Hả?" – Seohyun vẫn chưa hiểu Yoona đang nói gì.
Yoona với tay lên bàn sách ở đầu giường tìm điện thoại của Seohyun, bật đến mục tin nhắn đã xem.
"Hôm nay là sinh nhật Tony, chắc tớ không về nhà đâu, cậu ngủ sớm nhé, yêu cậu, hôn cậu một nghìn cái" – Yoona đọc xong cũng bật cười khanh khách. Yoona nói: "Bây giờ người được yêu, được hôn hẳn là cậu nghiên cứu sinh tâm đắc nhất của tôi đấy đại tiểu thư ngốc nghếch à"
Seohyun như chợt hiểu ra điều gì, cô giật điện thoại trong tay Yoona nhìn qua một lượt, đúng thật là tin nhắn của Nicole, cái đồ đáng ghét trọng sắc khinh bạn này thật là ... hết nói nổi.
Yoona giằng lại điện thoại từ tay Seohyun, để lên đầu giường rồi tiện tay tắt phụt đèn ngủ.
"Nằm yên nhé, để Yoong ôm một lúc." – Yoona thì thầm bên tai Seohyun. Yoona thực sự thích cảm giác được ôm cô đi ngủ.
Seohyun ngủ nhiều đến nước chẳng thể nào chợp mắt thêm được nữa, cô hết cựa mình lại ngọ nguậy chọc phá Yoona, có lẽ Yoona mệt cho nên rất an nhiên mà nhắm nghiền mắt mặc cho Seohyun hết bẹo má, vuốt mi lại kéo mũi, vặt tai mình ...
"Nghịch đủ chưa?" – Yoona khàn khàn giọng hỏi.
"Hả?"
"Nghịch đủ rồi thì chịu phạt đi" – Yoona thở một hơi dài, tiểu quỷ này cư nhiên dám chăm lửa dục vọng của mình, đang nằm trong lòng mình lại dám nghịch ngợm đùa cợt cơ thể mẫn cảm của mình, vừa dứt lời Yoona liền trở người đè Seohyun xuống, mạnh bạo mà hôn lấy hôn để cánh môi mềm mại của cô, vẫn chưa thoả mãn, Yoona từ từ cạy mở hàm răng của cô, lưỡi Yoona thành thạo càng quét khoang miệng của Seohyun, thưởng thức thứ mật ngọt khiến Yoona điên đảo cả tâm trí. Hai bàn tay không tự chủ mà sờ soạng vùng mềm mại căng tròn trước ngực cô, môi lưỡi quấn quít, chìm trong khao khát mãnh liệt.
Qua bao lâu không rõ, hơi thở của Seohyun dần yếu đi, Yoona từ từ rời môi cô, dời trận tuyến sang hõm cổ thơm tho mịn màng, xương quai xanh quyến rũ của cô không ngừng câu dẫn lí trí Yoona, Yoona khẽ cắn một cái, con cừu nhỏ dưới thân sớm đã bị nụ hôn mãnh liệt của Yoona làm cho mụ mị, lúc này mới cảm thấy đau mà hét lên một tiếng, Yoona cũng vì vậy mà giật mình, Yoona lật người nằm sang bên kia, có cảm giác như vừa bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt vậy.
Từ lần đầu tiên gặp nhau Yoona bị nét đẹp trong sáng, lại ngây ngô của cô gây sự chú ý, lâu dần Yoona lại vì nét đẹp chớm nở của thiếu nữ thanh xuân này làm xuất hiện những phản ứng sinh lí bất thường, đến lúc cảm giác đó từ khao khát được chiếm hữu, được trân trọng và bảo vệ tự bao giờ đã biến thành dục vọng chinh đoạt, khiến Yoona hết lần này đến lần khác mất đi tự chủ, khiến cho lí trí của Yoona bị dục vọng chi phối ... Yoona tất nhiên muốn giữ gìn cho người con gái mình yêu thương, Seohyun vẫn chưa thực sự sẵn sàng, Yoona muốn dành cho cô sự vẹn tròn hoàn hảo nhất ... ít nhất là không phải lúc này. Yoona cần phải điều chỉnh bản thân một chút, dạo gần đây hình như Yoona bị Seohyun chiều cho hư rồi, càng lúc càng không chịu được cám dỗ của tiểu quỷ này ...
Suy nghĩ khó nhọc mất một lúc, nhìn sang bên cạnh thấy Seohyun đang ngượng ngùng kéo chăn trùm kín mít, chỉ hé ra cặp mắt đen láy trong veo nhìn Yoona thao thao không chớp lấy một cái. Yoona ngồi dậy, mở đèn lên.
"Đồ ngủ của em để cạnh của Yoong, tủ bên trái. Em muốn dùng phòng tắm ở đây hay trong phòng thay đồ?"
Seohyun tròn xoe mắt, ngay cả đồ ngủ Yoona cũng chuẩn bị luôn rồi sao?
Thấy Seohyun không đáp lại, Yoona nhíu mày : "Em cứ dùng phòng tắm trong này, Yoong đi lấy đồ cho em, thay đồ rồi ngủ sớm đi, ngày mai đi chuyến bay tám giờ."
"A ... khoan khoan đã, để em dùng phòng kia, để em tự lấy đồ." – Seohyun ngồi bật dậy, vọt chạy ra ngoài.
Yoona cười khổ bước vào phòng tắm trong phòng của mình. Nước ào ào xối thẳng vào mặt, cái nóng từ trong thân thể hoà cùng cái lạnh của dòng nước dần làm cho dục vọng tan biến, Yoona cần điều chỉnh, cần điều chỉnh, không được quá kích động ... không được quá kích động.
Tiểu quỷ, em thành công giày vò Yoong rồi !
...
Seohyun thay đồ xong trở lại phòng thì Yoona cũng vừa thành công dập đi ngọn lửa bị cô chăm ngòi, cả người Yoona ướt rượt chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng, từ mái tóc rũ rượi còn nhỏ nước cho đến từng đường nét quyến rũ đều khiến cho Seohyun ngượng đến không chịu nổi, cái gì mà nhìn nhiều sẽ quen, cái gì nhìn mãi phát chán chứ, thứ này thật sự không đùa được, mỗi lần nhìn là mỗi lần đốt mắt ấy ... Seohyun nghĩ thầm.
"Yoong sẽ ngủ ở phòng đối diện" – Nói rồi Yoona liền rời khỏi, trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương rất đậm của Yoona.
Seohyun chợt nhớ căn phòng đối diện đó là phòng thờ mẹ Yoona, trong đấy có một chiếc giường đơn có vẻ Yoona vẫn thường xuyên qua đêm ở đó ... Dinh thự rộng lớn như thế này, một mình Yoona quạnh quẽ cô độc chỉ có thể tìm đến một chút hơi ấm, một chút bình yên nơi người mẹ quá cố mà thôi, nghĩ đến đây cõi lòng Seohyun bất chợt chùng xuống.
Trăn trở mãi cả tiếng đồng hồ vẫn chưa ngủ được, cô lại như vậy rồi, cứ như vậy sẽ không ngủ được mất. Cuối cùng cũng không kiềm lòng được mà mò sang đối diện, nương theo ánh nến từ bàn thờ đi đến cạnh giường Yoona, Yoona đã ngủ say, đôi hàng mi dài khẽ run run theo nhịp thở, Seohyun nằm xuống bên cạnh Yoona, khẽ nép người vào Yoona trên chiếc giường đơn chật hẹp. Cả người Yoona lạnh toát, Seohyun kéo chăn cuộn vào người rồi ôm chặt lấy Yoona.
Yoona thường ngủ rất sâu, rất say, thế nhưng đêm nay lại bị thức giấc giữa đêm, cả người nặng trĩu không cử động được, thoạt đầu Yoona còn nghĩ là do gần đây làm việc quá nhiều, tinh thần không được tỉnh táo mới gây ra triệu chứng Sleep paralysis (Bóng đè) – là do vùng vỏ não bị kích thích mạnh dẫn tới việc thức dậy nhưng mối liên hệ thần kinh giữa não với các bộ phận cơ thể chưa được khai thông, toàn thân cảm thấy tê liệt không thể vận động được.
Yoona cất công phân tích tình trạng của mình nhằm kiểm chứng và kích thích thần kinh trung ương tỉnh táo hơn, mãi một lúc sau, đến khi tay mình có cảm giác, biết mình sờ đến con heo ngốc đang cuộn tròn trong chăn như đòn bánh tét đang nằm đè trên người mình Yoona mới vỡ lẽ ra, Yoona cũng chịu thua rồi, chiếc giường King Size trong phòng Yoona thoải mái như vậy, Seohyun không chịu ngủ ở đấy lại chạy sang đây dùng người Yoona làm đệm, Yooma sắp bị Seohyun làm cho tức chết rồi, thật sự tức chết Yoona rồi ...
Thế là nửa đêm nửa hôm Yoona còn đang gắt ngủ lại phải bế con heo ngốc của mình trở lại phòng, xong rồi Yoona cũng lười biếng không muốn dậy, ôm luôn cả chăn lẫn người tiếp tục ngủ đến sáng ...
Hôm sau lúc Seohyun thức dậy thì Yoona đã quần áo lịch lãm đâu vào đấy ngồi đợi cô trong bếp rồi cùng dùng bữa sáng.
Lúc quản gia Han lái xe đưa hai người ra sân bay nhìn thấy sắc mặt của Yoona không tốt ông liền quan tâm mà hỏi: "Tiểu thư tối qua ngủ không được ngon giấc sao?"
Yoona lấy kính râm ra đeo vào rồi vênh mặt thều thào: "Bị bóng đè, cái bóng nặng bốn mươi tám kg, là một heo ngốc nghếch"
Quản gia Han không hiểu chỉ ậm ừ còn Seohyun thì ngượng ngùng véo mạnh vào tay Yoona.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top