CHAP 81

Minho cùng Seohyun đi đến cổng Nam trường đại học, Minho chỉ tay vào chiếc môtô màu đỏ dựng ở góc đường. Cậu nói: "Ducati 1199 Superleggera – một mẫu superbike vốn là niềm mơ ước của bao biker trên thế giới."

Seohyun trố mắt nhìn Minho: "Cậu chuyển sang thích môtô từ khi nào thế?"

"Chỉ là tìm hiểu thêm một lĩnh vực mới thôi. Đi nào tớ đưa cậu đi ăn trưa nhé!" – Minho cầm lấy chiếc nón bảo hiểm đã được chuẩn bị sẵn đưa cho Seohyun.

Trước giờ Seohyun chỉ mới ngồi sau môtô của mỗi mình Siwon mà thôi, bây giờ trông cô có chút dè dặt. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Seohyun khiến Minho không khỏi buồn cười: "Không tin tớ sao?"

"Không phải ... tớ chỉ là ..." – Seohyun ngập ngừng.

"Tin tớ đi, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu. Mời, Seo tiểu thư" – Minho nháy mắt.

___

Quả thật Minho vì nghĩ cho Seohyun, biết cô rất nhát xe cho nên cậu chạy với tốc độ thật chậm. Xe dừng trước một nhà hàng đồ Hàn nằm trên một con phố nhỏ phía sau trường đại học.

Seohyun chọn cho mình vài món ưa thích rồi ăn lấy ăn để, không phải vì cô thật sự đói, chỉ vì hình như cô không biết nói gì với Minho bây giờ cả, kể từ lần cậu ấy thất lễ với cô ở Seoul và bị Yoona đánh cho một trận ra trò, sau đó thì cậu ấy về Anh, bác Choi lại gọi đến nói rằng cậu đã tự ý muốn huỷ hôn ước, tất cả đều vì cô mà ra, nói cho cùng cô đã làm tổn thương cậu ấy quá nhiều, nhưng hôm nay gặp lại trông cậu chẳng có một chút vẻ gì là còn để tâm đến những chuyện đó, như vậy thì tốt rồi, chỉ là cô không biết nên đối mặt với cậu như thế nào, vừa nãy là do cô quá kích động, trong lòng đang không được thoải mái, gặp lại cậu khiến cô có cảm giác như gặp lại một tín đồ thân thiết từ trước đến nay luôn luôn bên cạnh chia sẽ những buồn vui cùng cô, giây phút đó cô lại tham lam muốn dựa dẫm vào cậu, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng mình không nên gây thêm một chút hiểu lầm nào nữa cho cậu, thật sự, thật sự rất khó xử ...

"Cậu ăn chậm thôi, đói lắm à?" – Minho ngơ ngác nhìn Seohyun ăn như vũ bão, chẳng hiểu cô đang có chuyện gì nữa, bình thường chưa bao giờ thấy Seohyun ăn uống như thế này.

Seohyun buông đũa, chậm rãi lên tiếng: "Tớ no rồi. hôm nay cảm ơn cậu"

"Không có gì."

Minho trầm ngâm một lúc lại lên tiếng: "Cậu sống tốt chứ? Người đó có quan tâm cậu nhiều hay không?"

"Ừ, tớ ổn ... Yoona rất tốt với tớ" – Seohyun gượng gập.

"Như vậy thì tớ yên tâm rồi" – Minho mỉm cười, thình lình cậu cất tiếng gọi: "Seohyun"

"Hả?"

"Tớ vẫn chưa nói với cậu một lời xin lỗi. Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu. Mong cậu hạnh phúc" – Minho dịu giọng.

"Tớ đã sớm quên tất cả rồi, cậu không có lỗi gì cả." – Seohyun xua tay.

"Chúng ta vẫn là bạn tốt chứ? Cứ xem như là người bạn này có tình cảm sâu đậm với cậu đi, tạm thời cậu vẫn giữ một vị trí quan trọng trong trái tim tớ, có bất cứ chuyện gì cũng đừng tự mình giữ lấy trong lòng, bờ vai này luôn sẵn sàng để cho cậu dựa dẫm. Thật đấy, phải sống tốt, phải hạnh phúc. Như thế mới khiến tớ thấy sự từ bỏ của mình là có giá trị. Hứa với tớ được không?" – Minho thành tâm nói ra những lời từ tận đáy lòng, giá mà Seohyun biết được cậu đã phải đấu tranh tâm lí như thế nào mới thốt ra được những lời như thế này trước mặt cô ...

"Ừ, tớ hứa. Cậu cũng phải hạnh phúc, rồi sẽ có người biết trân trọng tình cảm của cậu ... tớ xin lỗi vì trước giờ chưa từng nghĩ đến cảm giác của cậu." – Seohyun nói.

"Ừm, sẽ có ... Nhưng ít nhất không phải là lúc này" – Minho cười gượng.

...

Hai người trò chuyện thăm hỏi nhau vài ba câu nữa thì cũng không biết nói gì thêm, không gian lại rơi vào sự tĩnh lặng đến khó chịu, Seohyun lấy điện thoại ra nghịch thì phát hiện có hai tin nhắn của Yoona gửi tới, nhìn vào thời gian hiển thị trên tin nhắn thì có lẽ một tin được gửi vào lúc tan học, một tin mới vừa được gửi đây.

"Muốn ăn gì? Hay là về nhà, Yoong nấu. Nếu như đã tự nghiệm ra được mình sai việc gì rồi thì mau chóng thành khẩn nhận lỗi, tốt nhất là bù đắp lại gấp đôi."

"Cẩn thận lạnh, ngày mai tôi đi Anh, cứ nhờ cậu ta đưa đón đi học, hôm sau tôi trở lại đưa em về Hàn đón tết cùng gia đình, tôi đã xin phép nhà trường rồi em không phải lo. Chú ý ăn uống đầy đủ vào."

...

Giọng điệu và cách xưng hô của Yoona thay đổi thật thất thường, vừa sáng giận đã bày ra xưng "tôi" lạnh lùng với cô rồi, bây giờ lại xưng "tôi" nữa này, lẽ nào cô lại đắc tội gì với Yoona rồi sao?

Ơ, Yoona bảo cô nhờ cậu ấy đưa đón đi học, "cậu ấy" trong lời của Yoona lẽ nào chính là Minho? Yoona đã nhìn thấy cậu đón cô lúc ở trường sao? Rõ rồi, cô còn chưa biết có nên giận vì việc Yoona không nói về người phụ nữ kia với cô hay không mà Yoona đã giận cô rồi sao, thật là không có chút lí lẽ nào, cô thật hết nói nổi người rắc rối này của cô mà ...

"Seohyun, này, này cậu có chuyện gì à? Hay là cậu thấy không khoẻ ở đâu?" – Minho nhìn thấy Seohyun nhăn nhó thì lo lắng hỏi.

"Ơ ... Không có gì, tớ không sao, phiền cậu có thể đưa tớ đến một nơi không?" – Seohyun có chút bối rối.

"Được, tất nhiên là được rồi. Cậu muốn đi đâu?" – Minho hỏi.

"Phòng thực nghiệm Y học trực thuộc đại học Harvard"

Minho thừa biết nơi đó là đâu, cười nhạt, cậu nói: "Được. Đi thôi"

Tạm biệt Minho trước cánh cổng lớn của khu dinh thự. Một mình Seohyun lủi thủi bước đi trên con đường lát đá xanh dài ngoằng dẫn vào bên trong, mỗi bước chân tạo nên những tiếng xỏi đá rồm rộp thật lạ tai, hai hàng cây dương thẳng tắp bị gió thổi xô vào nhau, những tiếng xào xạc của những khóm cây, tiếng gió rít mạnh vi vu ... Seohyun bất giác đan hai cánh tay lại tự vỗ về mình, bây giờ cô thấy rất lạnh ...

Không đi nữa, cô không muốn đi một mình nữa, chỉ một con đường vào nhà Yoona thôi cũng khiến người ta khổ sở như vậy, không hiểu mấy vị khách của tiệm cà phê kia sao lại có thể kiên nhẫn đi bộ vào tận bên trong ... Cũng đúng thôi, đường có dài đến mấy có người đồng hành cũng hiển nhiên ngắn lại, đường có ngắn đến mấy đi một mình cũng thành ra vạn dặm xa xôi, trời đang lạnh như vậy, Seohyun vừa đi vừa tủi thân lẩm bẩm một mình. Rốt cục thì ai nên giận ai, là ai có lỗi với ai chứ? Tại sao cô lại tự mình làm khổ mình thế này?

Ngồi xổm xuống một bóng râm bên đường, Seohyun lấy điện thoại ra, ấn số của Yoona và gọi đi.

Tuyệt nhiên chỉ có những tiếng tút dài lạnh nhạt đáp lại với cô, điện thoại đổ chuông, nhưng Yoona lại không bắt máy, Yoona thật sự quên cô luôn rồi sao?

Bỗng dưng thấy rất ức, Seohyun vừa mệt vừa buồn, bây giờ cô còn bị Yoona lơ đi, thế là tất cả bí bách dồn nén không biết giải toả vào đâu, nước mắt lại bắt đầu rơi, từng giọt lại từng giọt bị gió lạnh hong khô trong tích tắc, chỉ còn đôi mắt xưng mọng và hai gò má đỏ ửng lên vì lạnh của Seohyun mà thôi.

Mãi đến khi đôi chân không còn một chút lực nào Seohyun mới lảo đảo bước đến trước cửa nhà Yoona, phía tiệm cà phê cũng không có mở cửa, phòng thực nghiệm thì lác đác nghiên cứu sinh ra vào.

Seohyun lần tìm chìa khoá lần trước Yoona đưa rồi mở cửa đi vào nhà. Đánh một vòng lớn khắp các tầng cuối cùng cũng không tìm thấy Yoona, ngay cả Hoàng Tử và chú Han quản gia cũng không thấy đâu, muốn hỏi xem Yoona đang làm gì ở đâu cũng thật khó khăn như vậy sao? Lẽ nào đi ăn trưa cùng ai đó vẫn chưa về thật sao?

Seohyun không còn một chút kiên nhẫn nào, balô trên lưng giờ đang bị cô kéo đi xềnh xệch như vali, đầu tóc thì bị gió thổi cho rối tung rối bù, cả người lạnh đến run cầm cập. Seohyun bần thần đi xuống tầng trệt, một mình ngồi trong phòng khách xa hoa lộng lẫy, nhìn đài phun nước với bức tượng thần Cupid đơn độc một mình, nhìn đến những chùm đèn pha lê lung linh, rồi đến những hoa văn thủ công tinh tế được chạm khắc trên tường nhà, bỗng dưng Seohyun cảm thấy đầu óc mụ mị như mở ra cả một tiểu vũ trụ bên trong, rồi lại cảm thấy váng đầu, tự sờ lên trán khiến cô cũng giật mình mà rụt tay lại, rất nóng, có lẽ cô sốt rồi, nhưng bây giờ phải làm thế nào? Seohyun thở dốc, loay hoay tìm điện thoại, cô không biết mình đã gọi cho Yoona bao nhiêu lần mãi đến khi ngất đi trên sô pha lúc nào cũng không hay.

Bốn giờ chiều, Yoona từ trong phòng thực nghiệm uể oải bước ra, hàng cúc áo đã bị Yoona mở vài nút, để lộ xương quai xanh ẩn hiện vô cùng quyến rũ, cuốn hút người nhìn, thế nhưng gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Yoona lại khiến cho người ta cảm thấy e dè sợ sệt.

Yoona vốn định thu xếp công việc của phòng thực nghiệm cho ổn thoả trong ngày hôm nay để ngày mai bay sang Anh thăm gia đình anh họ rồi tiện thể ghé nhà nhìn mặt người đàn ông đã sinh ra mình một lần rồi mới đón Seohyun về Hàn

Bấy lâu nay người đàn ông phụ bạc kia đã hết lần này đến lần khác gọi điện cho Yoona muốn Yoona quay về nhà một lần, xem như lần này là vì sức khoẻ của ông, cũng xem như đây là di nguyện của mẹ mình đi vậy ...

Thế nhưng hôm nay lại xảy ra một số việc khiến cho tâm trạng Yoona không ổn một chút nào.

Không phải vì Yoona nhỏ nhen giận hờn, chỉ vì cô gái ngốc của mình thật sự rất bướng bỉnh, lại cứ đem việc rời xa mình ra đùa giỡn, lại còn chê mình già, lại nói sẽ không thương mình, Yoona thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lòng, lẽ nào cô thật sự để ý đến cách biệt tuổi tác giữa hai người sao?

Rồi cả tên nhóc con trong lớp, rồi lại tên tiểu tử Minho từ đâu xuất hiện kia nữa, tại sao Seohyun lại khóc trước mặt cậu ta? Tại sao những chuyện khiến Yoona không vui lại cùng lúc xảy ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top