CHAP 50
Bẵng đi một lúc Seohyun cảm thấy Yoona bên cạnh dường như đã thiếp đi rồi, cô quay sang nhìn Yoona, dáng vẻ khi ngủ của Yoona đúng là rất buồn cười, tóc tai thì rối bù gương mặt lại như trẻ con vậy, nghĩ thầm dáng vẻ này của Yoona chỉ mình cô được thấy thì trong lòng không khỏi hạnh phúc. Người mà bao người với không tới này là của riêng cô thôi. Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì cô nguyện sẽ mãi mãi không dậy nữa, chỉ muốn thời gian ngưng đọng tại khoảnh khắc hạnh phúc này ...
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy rưỡi, Seohyun vốn là định cùng Yoona ăn sáng lại thành ra ... ngủ cùng Yoona. Thật tội cho cái bụng trống rỗng đang sôi sục rất đáng thương của cô, Yoona đáng ghét, đã không được ăn ngược lại còn bị Yoona "ăn".
Seohyun xoay người định rón rén xuống bếp nhà Yoona xem có gì lót bụng hay không, vừa bỏ một chân xuống giường tay đã nhanh chóng bị ai đó nắm lại, kéo ôm vào lòng.
Yoona lên tiếng: "Biết đói rồi sao? Tưởng em ngắm Yoong đã no rồi chứ?"
"Yah, ai thèm. Mà ... sao Yoong biết em ngắm Yoong, Yoong không ngủ sao?" – Seohyun day day hai mắt nhắm tịt lười biếng của Yoona.
"Được rồi, đưa em đi ăn, đợi Yoong đừng có mà xuống bếp nghịch" – Yoona cười, Yoona biết tỏng những gì cô nhóc này nghĩ, vừa nãy rõ ràng Yoona nghe được cái bụng cô đang biểu tình dữ dội, còn không chịu ăn sáng đã chạy sang đây, đúng là bị Yoona làm cho hư rồi.
Nhìn thấy Yoona đứng dậy Seohyun thắc mắc hỏi: "Yoong đi đâu?"
"Đi cùng không?" – Yoona cười gian xảo.
"Đi đâu?" – Seohyun hớn hở.
"Tắm" – Yoona thản nhiên.
"Lưu manh" – Seohyun dí dí nắm đấm về phía anh.
Seohyun chán chường ngồi trong phòng Yoona phá phách, hết xem chỗ này lại nghía chỗ nọ.
Yoona ở trong phòng tắm nói vọng ra: "Đừng có mà nghịch đồ trong ngăn tủ của Yoong đấy"
"Không thèm" – Seohyun đáp, trong đầu thoạt nghĩ không biết có phải ăn gắn camera giám sát hay không tại sao cô làm gì cũng không qua mắt được Yoona. Thế nhưng tò mò là vậy, thà Yoona đừng nói chứ bây giờ cô thật không đủ lí trí để không thắc mắc thứ trong hộc tủ của Yoona là gì, không kiềm lòng được cô định chỉ mở ra ghé mắt một chút thôi, sẽ không chạm vào, thế là lập tức chạy đến đó.
Trong tủ là một chiếc hộp nho nhỏ, do để sát ở góc cho nên Seohyun không thể nhìn rõ, vừa định đưa tay kéo ra đã nghe tiếng mở cửa phòng tắm, Seohyun giật mình rụt tay lại nhìn Yoona mỉm cười ngượng ngùng.
"Không ngoan" – Yoona tặc lưỡi.
"Không, em chỉ ..."
"Lấy ra đây" – Yoona bảo.
"Hả?" – Seohyun ngạc nhiên.
"Lấy nó ra" – Yoona chỉ tay về phía hộc tủ.
Seohyun nghe lời liền kéo tủ ra, lúc này mới nhìn rõ được thì ra đó là một hộp quà nhỏ. Yoona bước tới lấy hộp quà rồi mở ra. Bên trong là một chiếc vòng tay đá may mắn màu xanh ngọc bích. Seohyun cảm thấy thứ này trông thật quen mắt chắc chắn đã thấy qua ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nhớ. Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì Yoona đã đeo nó vào trong tay cô, dịu dàng ôm cô và nói: "Tặng em"
Mùi hương rất đỗi quen thuộc khiến trái tim Seohyun mê mẫn: "Ơ sao lại tặng em, hôm nay đâu có phải ngày đặc biệt gì?"
"Không cần thiết phải nhân dịp gì" – Yoona nói thế nhưng trong lòng Yoona lại nghĩ khác, chiếc vòng tay này là lúc cô còn ở Anh, Yoona lúc ấy vẫn là lặng lẽ đi sau cô mỗi cuối tuần, đến một ngày cô dừng lại rất lâu trước một quầy đồ lưu niệm rồi buồn bã rời đi, sau đó Yoona đến hỏi người bán hàng mới biết thì ra cô định mua chiếc vòng tay này nhưng suy nghĩ mãi cuối cùng lại thôi. Khi ấy nhìn chuỗi đá mắt mèo trên tay mình trong lòng Yoona đau quặn thắt, Yoona biết rằng khi đó cô cũng nhớ mình, cô cũng buồn bã như mình, thế là không nghĩ nhiều Yoona liền mua nó, không nghĩ là có ngày sẽ tặng được cho cô, cất giữ mãi đến bây giờ vòng tay của Yoona dù đã hỏng mất rồi, nhưng lại có thể chính tay mình đeo chiếc vòng này vào cho cô, trong lòng cũng dễ chịu đôi chút.
"Rõ ràng là tặng em lại bảo em đừng nghịch vào, rõ ràng là Yoong muốn trêu em. Xấu thật!!! Aaa ... Quên mất, em cũng có thứ này tặng cho Yoong" – Seohyun cuống quít chạy ra phòng khách lấy từ trong ba lô ra sâu chuỗi mắt mèo liền mang đến đeo vào tay Yoona rồi vui vẻ bảo: "Quà sinh nhật cho Yoong, dù đã muộn hơn một tháng. "
Yoona hơi ngạc nhiên: "Em ... cái này?"
"Em làm trước đêm sinh nhật của Yoong, nhưng khi đó chẳng thể nào mà mang tặng cho Yoong ... Như trước đây" – Seohyun khẽ cười: "Không cần biết trước đây thế nào, vì sao mà Yoong không đeo. Bây giờ Yoong nhất định không được từ chối, phải đeo nó đấy"
Yoona nhíu mày: "Trước giờ vẫn luôn đeo. Chỉ là vô tình ... làm hỏng rồi ..."
Seohyun ôm chầm lấy Yoona, thì ra trước giờ Yoona không có vì chê quà cô tự tay làm mà không đeo, ngược lại còn luôn đeo, cô rất hạnh phúc, Yoona luôn trân trọng như vậy chứng tỏ Yoona cũng trân trọng tình cảm của cô. Seohyun thấp giọng: "Không sao, có nó rồi. Yoong nhìn này" – Seohyun chỉ vào sâu chuỗi trên tay Yoona có dòng chữ khắc: "H love Y" Giống hệt cái trước đây"
"Ngốc à em lại tự tay khắc sao? Nhỡ lại bị thương ...?" – Yoona vén mấy sợi tóc mai của Seohyun đặt lên trán cô một cái hôn ngọt ngào.
"Bị thương thì sao?" – Seohyun hỏi.
"Yoong đau lòng" – Yoona đáp, giọng nói đầy thâm tình, Seohyun ở trong vòng tay Yoona xoay xoay chuỗi hạt của Yoona rồi lại vân vê chuỗi hạt của mình, gương mặt toát lên niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Người con gái bé nhỏ mỏng manh này khiến Yoona không có cách nào ngừng yêu cô, không muốn bất cứ thứ gì tổn hại đến cô, Yoona sẽ từ bỏ tất cả, quãng đường đời còn lại duy nhất chỉ muốn nắm tay cô bước qua, cùng cô nếm trải hương vị tình yêu mật ngọt này. Yoona yêu cô rất nhiều, yêu từng thứ nhỏ nhặt nhất của cô, yêu đến không thể quay đầu lại.
Seohyun khẽ ngước nhìn ánh mắt thâm trầm của Yoona, trong lòng lại tò mò muốn hỏi những câu vớ vẩn mà bất cứ cô gái nào khi yêu cũng đều muốn hỏi: "Yoong này, Yoong bắt đầu yêu em từ khi nào ý nhỉ? Nói cho em biết đi!!! Tại sao lại yêu em?"
Yoona chau mày vờ như đang suy nghĩ: "Hừmmm...Một ngày nào đó, tại một bệnh viện nào đó, có một người nào đó trong lúc mặt trời đã lên tận đỉnh đầu rồi lại từ trong điện thoại mà nhận được lời chúc ngủ ngon từ một cô ngốc nào đó, rồi cũng từ đó ngày nào cô ngốc ấy cũng làm phiền người nọ, hỏi người đó đã ăn chưa, đã khoẻ chưa, bảo người đó chú ý thời tiết lạnh, còn thường xuyên chúc người đó ngủ ngon, rồi cũng chính cô ngốc đó vào một ngày không đẹp trời nào đó đã bỏ mặc không quan tâm người nọ nữa khiến trái tim người đó trống đi mất một khoảng lớn ... mãi đến khi thật sự đứng trước cô ngốc đó sau cách trở một vòng trái đất người đó mới biết hoá ra cô ngốc ngày đó lại chính là một thiên thần, còn là thiên thần hộ mệnh của người đó nữa, khoảnh khắc ấy khoảng trống trong trái tim người đó đã bị hình bóng cô lấp đầy mất rồi. Nhưng người đó còn chưa kịp nói yêu cô thì đã phát hiện thì ra bên cạnh cô lại có nhiều vệ tinh như vậy, họ là những thân cận của cô, thậm chí còn là nửa kia đã định của cô, họ khiến cô không ngừng mỉm cười, khiến cô vui vẻ, khác hẳn người đó, chỉ có thể khiến cô ghét, khiến cô không vui, thậm chí còn làm cô khóc nữa. Người đó thực yêu cô rất nhiều nhưng vì người đó sợ mình không thể làm được những điều tương tự cho cô, lại sợ cô vạch trần bóng tối quá khứ của người đó nên đã tìm cách trốn tránh, tìm cách đẩy cô ra xa mình ... Người đó không hay không biết rằng, chính vì vậy mà người đó đã làm tổn thương cô ngốc thiên thần ấy, tổn thương luôn cả bản thân mình ..."
Vốn chỉ định làm nũng Yoona thôi nhưng lại bị những lời chân thật từ tận đáy lòng của Yoona làm cho cảm động đến rưng rưng. Seohyun càng ôm chặt Yoona hơn, cô nghẹn ngào: "Yoong mới thật là ngốc, yêu là yêu thôi, sao lại không thể nói ra, sao lại sợ?"
"Seohyun, tha lỗi cho Yoong, tha lỗi cho sự hèn nhát trước đây của Yoong, không phải Yoong không yêu em, không phải Yoong không thể nói, là do Yoong không biết, Yoong không biết phải nói ra thế nào, em chính là ngoại lệ đầu tiên, là người con gái đầu tiên khiến Yoong động lòng, khiến Yoong biết được thế nào là tình yêu, hơn nữa sự mất mát trong quá khứ là gánh nặng tinh thần của Yoong, Yoong không muốn mất em, em bây giờ là tất cả của Yoong. Yoong bảo thủ, Yoong thô kệch, Yoong lạnh lùng, Yoong không giỏi thể hiện nhưng em phải biết một điều rằng: Yoong yêu em, rất yêu em"
"Em biết rồi, em không cần gì cả, chỉ cần Yoong bên cạnh thôi"
"Ngoan, không được khóc" – Yoona lấy tay ân cần nhẹ nhàng lau đi khoé mắt ướt đẫm của Seohyun.
"Em không khóc nữa" – Seohyun gật đầu.
"Ừm, dẫn em đi ăn sáng, đi nào" – Yoona kéo Seohyun đang nũng nịu như con nít dính chặt vào Yoona cùng đi ra ngoài ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top