CHAP 48

Suy nghĩ trằn trọc mãi khó khăn lắm Seohyun mới ngủ được, nhưng giấc ngủ lại không được an lành mấy, mới vừa chợp mắt được không bao lâu cảnh tượng đáng sợ ấy lần nữa đánh thức cô, vẫn là bóng tối bao trùm xuyên suốt, vẫn là những tiếng hô hào đáng sợ, những tên hung hãn mặt mày dữ tợn ra sức truy đuổi Yoona, cô thì lại trở nên vô hình trong chính giấc mơ của mình, nhìn Yoona dần dần đuối sức, dần dần bị bọn người kia mang đi càng lúc càng xa cô hơn, cô gào thét, cô oán khóc, cô đau xót gọi tên Yoona nhưng tất cả nỗ lực dường như vô vọng ... Cuối cùng là hình ảnh Yoona biến mất trước mắt cô, một tia sáng loé lên xoá nhoà đi tất cả viễn cảnh vừa rồi. Seohyun ngơ ngác tỉnh lại, cô phát hiện mình đã khóc rất nhiều, trước mắt vẫn là một màu tối đen lạnh lẽo đáng sợ, Seohyun lập tức hoảng loạn quờ quạng đến đầu giường cầm điện thoại lên, không màng đến bây giờ là lúc nào cô chỉ một mực gọi đến số ấn định trên bàn phím. 1-Yoona.

"Yoong, Yoong ... Yoong đang ở đâu?" – Seohyun hốt hoảng.

"Hả, Seohyun? Yoong ở nhà ... em ... em sao thế?" – Yoona bị giọng nói hoảng loạn của Seohyun làm cho giật mình.

"Em ... Yoona ... em, em lại mơ thấy ác mộng." – Seohyun thở gấp.

"Bình tĩnh lại, em không sao chứ? Em khóc đấy à?" – Yoona lo lắng.

"Em ... em không có, em sợ, Yoona em rất sợ" – Seohyun giọng yếu ớt.

"Không sao, Yoong không sao. Em đừng sợ, mau nín đi đừng như vậy" – Yoona dịu dàng.

"Yoong ... em làm Yoong thức giấc sao?" – Seohyun dụi dụi mắt nhìn lên ánh đèn mờ nhạt của chiếc đồng hồ để bàn, đã hơn ba giờ sáng rồi, cô vừa gọi sau hồi chuông thứ nhất chưa dứt Yoona đã bắt máy lập tức.

"Không, Yoong chưa ngủ" – Yoona mệt mỏi day day thái dương.

"Thật sự bận lắm sao? Yoong mau nghỉ ngơi chút đi. Em ... em đã nghe được giọng nói Yoong rồi, em không sao nữa" – Seohyun ân cần bảo Yoona.

"Ừm, em cũng mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều" – Yoona nói.

"Hứa là ngủ ngay đấy nhé, Yoong đã làm việc cả ngày hôm qua rồi mà? Cứ như vậy sẽ bệnh đấy!" – Seohyun kiên trì nhắc nhở.

"Ừm, Yoong ngủ ngay đây, nhóc con nhớ là Yoong vẫn ở đây, Yoong không sao, em không cần phải lo sợ biết chưa?" – Yoona an ủi cô.

"Em biết rồi tạm biệt, ngủ ngon nhé ... Em yêu Yoong"

"Ngoan, Yoong yêu em..."

Seohyun tắt máy rồi lập tức đã thiếp đi, Yoona thì khác, Yoona chẳng thể ngơi tay trước đống văn kiện phía Anh gửi sang, bởi vì Yoona đã dự tính được sắp tới mọi chuyện sẽ đi đến đâu, có chăng còn nghiêm trọng hơn Yoona nghĩ nhưng trước hết phải đảm bảo tới lúc đó không có Yoona thì anh họ cũng có thể đương đầu một mình ... Ừ cũng là vì muốn cái người đang ở trong bệnh viện kia được an tâm tịnh dưỡng.

Điện thoại lại reo, Yoona nhanh chóng bắt máy, lẽ nào Seohyun lại chưa ngủ sao?

Nhưng khi nhìn đến dãy số nhấp nháy trên màn hình kia Yoona liền khựng lại một lúc, cầm điện thoại đến trước cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, cơn gió buổi đêm heo hắt lay những cọng tóc rối bù trên trán Yoona.

"Mr.X ... đã lâu không liên lạc" – Yoona thấp giọng.

"Yoona, cô hẳn đã biết mọi chuyện rồi chứ?" – đầu dây bên kia vang đến tiếng nhạc sập sình, lại thêm tiếng cười đùa ẻo lã không ngớt đủ để biết người đó đang ở trong quán bar.

"Biết" – Yoona đáp.

"Tôi nghĩ không lâu nữa đến Im Thị cũng sẽ bị lôi ra, mặc dù chuyện đã lâu rồi nhưng tên khốn kia vốn đi theo tôi từ trước nên đúng là hắn biết không ít, lại vì chút hảo vọng mà phản bội tổ chức, hắn thì đã bắt về được nhưng còn phía mua thông tin vẫn đang truy tìm, cô đừng lo, sẽ sớm thôi" – giọng nói người đó đã ngà ngà say.

"Không cần tìm, phía Im Thị tôi sẽ lo ổn thoả, chỉ cần ông tiếp tục siết chặt truyền thông" – Yoona đề nghị.

"Về phía báo giới không có gì đáng quan ngại, lần trước chỉ là sơ xuất lơ là tên thuộc hạ thân cận này, cô phá lệ tha cho hắn một mạng hắn không biết ơn lại còn quay ra phản bội cả tổ chức, lần này có mười cái mạng cũng không tha. Việc giải quyết người thì không đến lượt cô quyết định" – bên kia gằng giọng.

"X những gì tôi nợ ông tôi nghĩ đã trả đủ rồi, còn phần ông nợ tôi không cần phải tính đến, thời hạn cũng sắp tới, đừng bứt dây động rừng, tôi sẽ giải quyết" – Yoona nghiêm nghị.

"Cô nên biết K2 của chúng ta có không ít kẻ nhòm ngó, cũng đã gây không ít thù oán với những thế lực ngầm khác, nếu thông tin của cô lộ ra bên ngoài với vị trí của cô e là sẽ gặp nguy hiểm ... cái mạng của cô rất đáng giá!" – một giọng cười hoan hỉ truyền đến.

Yoona thở dài: "Hừ, thật vinh dự cho cái vị trí này của tôi, làm thế thân cho ông lâu như vậy cũng đã đến lúc rồi, không cần đợi đến thời hạn, lập tức trả lại nó cho ông"

"Cô đừng đùa nữa, chỉ e thông tin bị đám người hắc bang mua lại rồi, cô cẩn thận trước vẫn hơn. Tốt nhất trước hết giải quyết xong tên đầu xỏ bày ra vụ này chúng ta hãy tính đến chuyện đó"

"Ông trốn kĩ như vậy bây giờ gọi tôi chỉ là để bảo tôi làm con rùa rụt đầu à?" – Yoona cười lạnh.

"Chỉ là không muốn tổn hại thiên tài cô thôi, không còn chuyện gì tôi cúp đây, đợi liên lạc của Wenny"

"Tôi chẳng muốn quay trở lại nơi đó một lần nào nữa, tên kia tuỳ mọi người định đoạt nhưng việc truy tìm người mua tin có thể dừng lại rồi, tôi không cần" – Yoona kiên quyết.

"Nhưng tôi cần, K2 cần, kẻ nào dám phản bội tổ chức chỉ có một con đường duy nhất, còn kẻ cả gan dám động đến tổ chức ... cũng không có kết cuộc tốt đẹp" – sau câu nói là một tràng cười mang đầy sự độc đoán.

"Nhưng ..."

– [Tút, tút, tút] –

Phía bên kia đã ngắt.

Yoona tức giận ném điện thoại vào góc phòng. Lần này Yoona đúng thật khó mà bảo toàn cho Siwon, chuyện đã đến tai X, Yoona cũng không quyết được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top