#It's You

Mùa thu tại nơi này thật đẹp khi có em bên cạnh, tôi không biết rằng mình đã yêu em từ lúc nào từ bao giờ nhưng tôi nhớ rất rõ mình đã nhìn em từ rất rất lâu trước đây rồi. Lúc đó là một ngày rất đẹp trời của tháng bảy, em ngồi đó, giữa hàng ghế gỗ trong công viên, những cơn gió mang theo cảm giác lành lạnh của mùa thu thổi qua làm lá cây phong bay phấp phới rơi xuống vai em. Tôi đã dám chắc rằng khoảnh khắc đó là khoảnh khắc đẹp nhất tôi từng thấy, nó làm tim tôi đập loạn nhịp và tôi biết mình đã không còn là chính bản thân nữa rồi, tôi chỉ ước lúc đó tôi có can đảm đến để ngồi bên em, trò chuyện cùng em thì hay biết mấy nhưng tôi lại quá nhút nhát, tôi thật hận cái tính rụt rè của mình. Quanh quẩn mãi trong mớ suy nghĩ có nên tới chỗ em hay không tôi đã không nhận ra rằng có người đã tới trước mặt mình, nhìn tôi một cách đầy thích thú. 

"Seung Wan, sao cậu lại đứng một mình ở đây vậy?" cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức trìu mến, trên miệng nở một nụ cười mà tôi đã ao ước rằng nụ cười đó chỉ dành cho tôi thôi. Tôi biết mình hơi ngốc, tính tình nhút nhát không có mấy ai là bạn, trong lớp tôi ngồi bàn dưới, em ngồi bàn trên, đôi lúc tôi chỉ biết ngắm em từ đằng sau mà chẳng bao giờ dám bắt chuyện hay cố ý mượn một thứ gì đó của em để làm quen và tôi cứ nghĩ em sẽ chẳng bao giờ biết đến sự hiện diện hay tồn tại của tôi nhưng hôm nay em gọi tên tôi, giọng em thật ngọt ngào. Tôi chỉ biết đứng đó nhìn từng cơn gió thổi tóc em bay mà không biết nên nói gì với em ngay lúc này. Hẳn là em nghĩ tôi rất vô duyên vì không đáp lời em nhưng giờ đây đến hô hấp thôi cũng khó khăn nữa huống chi mở lời. 

"Cậu sao lại im lặng thế, hờn nhé, tớ đi đây" em toan bước đi nhưng bị tôi nắm tay lại. Tôi giây phút đó đã biết nếu cứ giữ im lặng mãi tôi sẽ không chịu nổi mất và tay tôi đã hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, nắm lấy tay em, miệng định nói câu "Tôi thích cậu" mà mãi chẳng nói nên lời. Em nhìn tôi bằng vẻ chờ đợi, có lẽ em cũng biết tôi định nói điều gì vì nhìn nụ cười trên môi em lúc này hình như đang dụ dỗ tôi nói ra những suy nghĩ của mình. 

Chờ đợi khoảng mười lăm phút, em bĩu môi ra nhìn dễ thương lắm em biết không, rốt cuộc khi em định bỏ đi lần nữa tôi cũng đã nói ra câu nói mà dường như từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói và em chính là người đầu tiên được nghe: "Joo Hyun à.....t-t-t-tôi........143" phải, một đứa chuyên toán như tôi thì tỏ tình mà cũng nhắc đến mấy con số, tôi thật ngốc mà.

"143?" em thốt lên, mắt em trợn to ra như quả bóng tròn đang đập tới tấp trong ngực tôi vậy. Em giận lẫy bỏ đi, ngay đến cả dũng khí níu kéo em, tôi cũng không có, tay tôi đưa ra ngưng giữa không trung, chân thì đóng băng tại chỗ. Muốn khóc quá. Sau chuyện này tôi nghĩ chắc em chẳng thèm để ý đến tôi nữa, sẽ không bao giờ muốn chơi với một đứa ngô nghê như tôi đâu. Tôi quay đầu bước đi và bị ai đó từ xa chạy lại.... uầy,các bạn nghĩ là sẽ như ngôn tình, nữ chính sẽ ôm lấy đằng sau nam chính rồi giận dỗi ư, không, Bae Joo Hyun- một đứa con gái xinh đẹp, dễ thương như vậy sẽ không hành động như vậy đâu. Một cước, Hyun đá tôi một cước thật đau ngay mông tôi khiến tôi suýt chút thì té dập mặt luôn.

"Này, sao cậu nhát gan quá vậy, bộ nói thích tôi khó lắm hả??? Nếu cậu không nói được vậy để tôi"

Em nói tiếp " Seung Wan, tôi thích cậu, phải, thích cái đồ ngốc nhà cậu đấy"

Cơn đau chỗ mông tan biến, tôi thì không tin vào những gì mình mới nghe được, có ai tát cho tôi tỉnh ngay lúc này tôi cũng chịu. Em mắng tiếp: "Đồ ngốc, vì sao luôn nhìn tôi mà không bắt chuyện với tôi? Cậu có biết tôi cũng thích cậu không, chờ cậu tỏ tình mà dài cả cổ, cứ tưởng hôm nay dụ cậu tới đây, phong cảnh trữ tình cậu sẽ nói ra ai ngờ ai ngờ.....hức hức...143 ư, tớ không cần 143 nhé"

Tôi đứng lên, vội vã ôm em vào lòng dỗ em đừng khóc nữa. Haizzz một đứa như tôi thật quá tệ mà. Tôi cảm nhận được tin em cũng đánh trống như tim của tôi vậy, em khóc thút thít như một đứa trẻ và tôi có lẽ sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời  vì làm em khóc rồi nhưng công nhận em khóc nhìn cũng cute thật, môi em chu chu ra, không biết khi nào tôi mới được hôn lên đôi môi chúm chím ấy nhỉ? Oa, không biết đâu ngại lắm TvT. Em đẩy tôi ra, đánh lên vai tôi vài phát cho đỡ tức, sau đó vận hết công suất của đôi tay vẹo má tôi khiến hai cái má sưng đỏ lên. Tôi mếu máo vì quá đau.

"Cho đáng" em lườm tôi nhưng bằng cách nào đó tôi lại thấy nó cũng cute luôn, em thật biết cách để tôi càng ngày càng thích em. Nhẹ nhàng đặt lên đôi má đỏ ửng của tôi một nụ hôn nhẹ, tôi bắt đầu thấy có pháo hoa bắn tung tóe trước mắt mình. 

"Cậu tỏ tình mà tớ chưa chấp nhận mà?" tôi thật hối hận khi nói câu đó ra, biết là lần đầu tôi nói đùa với em nhưng đâu ai ngờ, hồi nãy em đánh lên vai tôi chỉ là nhẹ thôi mà bây giờ lực nó đã tăng lên rất nhiều, ai nói em yếu đuối? Ai nói câu đó tôi sẽ tới và táng người đó cho họ tỉnh ra. 

"Mà này Joo Hyun tớ tỏ tình với cậu rồi mà sao cậu lại dỗi tớ thế" vẫn thèm ăn đập, tôi hối hận lần hai trong ngày. Em trả lời với gương mặt cực kì điềm tĩnh: "143? Nó quá ngắn gọn và chẳng lãng mạn chút nào, quá sức khô khan và với cái sự ấp úng đến khó tin của cậu, tớ thật không nhịn nổi nữa rồi" nói xong, em lại nhéo má tôi, còn dùng tay đánh bem bép vào cặp mông tôi còn khen mông đàn hồi rất tốt. Tôi tuy bị em đánh nhưng sao không thấy đau mà đang thấy hạnh phúc lắm.  

---------------

"Yahh, Son Seung Wan, mạnh lên coi, ngày thường cậu khỏe thế mà, sao giờ yếu thế???" em nhăn nhó. Khổ cho tôi quá, quen em tôi giống như ô sin, làm hài lòng em mà em còn cằn nhằn nữa.

"Đúng rồi chỗ đó, tiếp tục bóp đi"

"Joo Hyun, cậu thoải mái không? Có đau lắm không?" tôi hỏi bằng vẻ mặt lo lắng, tay tôi hơi dùng sức xíu.

"Như thế được rồi ah~~~~, đúng rồi tiếp tục như vậy đi...Ahhhhh~~~~ Kymochi~~~~"

"Đừng xoa nữa bóp đi, bóp ấy"

"Được, tớ biết rồi"

"Mạnh lên xíu nữa"

"Tớ biết rồi, mà nãy giờ tớ đè lên cậu vậy cậu có mỏi lưng không?"

"Không, tiếp tục đi"

"Joo Hyun à, tớ mỏi tay quá TvT"

"Joo Hyun, tớ mỏi lưng quá"

"Joo Hyun, tay tớ không cử động được nữa"

Được chừng 30 phút......

"Thôi được rồi, bóp vai rồi massage cho tớ có chút xíu mà cậu cũng than nữa, đúng là không có tiền đồ mà"

Tôi nằm vật ra giường, từ khi lên đại học rồi sống chung với nhau tôi mới biết đẹp có lợi như thế nào. Ngày đó tôi cứ nghĩ em hiền lành lắm cơ mà nay tôi nên để chữ hiền lành trong ngoặc kép. Ngày nào, tôi cũng nấu cơm, lau nhà rửa bát bóp lưng bóp vai đấm bóp cho em. Không những thế, em còn nói "Ở trong nhà vợ là nhất, cấm cãi cấm chối", chỉ tại tôi quá mức mê gái nên chỉ cần em nhõng nhẽo tôi đều làm. Nằm nghỉ được hồi, tôi có cảm giác ai đang hôn mình. Vị Cherry thật ngọt lịm và thơm. Đôi môi em luôn là thuốc bổ cho tôi, tôi giờ đây nghiện nó lắm luôn. 

"Cậu chịu khổ nhiều rồi Wan à, có cần tớ tặng quà lại không?"

"Quà gì?"

"Để tớ massage lại cho nhé" giọng em nghe đầy ám muội, rồi em trèo lên người tôi nhưng tôi tự hỏi có kiểu massage nào mà nằm ngửa như vậy không? Em cúi xuống chiếm lấy đôi môi tôi lần nữa, ban đầu còn dịu dàng nhưng rồi nụ hôn mãnh liệt dần. Em như muốn rút hết hơi thở của tôi, lưỡi nhẹ nàng đi vào trong miệng tôi rồi gián tiếp massage cho lưỡi luôn và điều gì đến cũng sẽ đến, đêm đó tôi được em xoa bóp, nắn bóp, massage toàn thân free như em hứa và quả thật nó quá sức tưởng tượng đối với tôi mà. Cảm giác nó rất là tuyệt nhưng em làm tôi mất ngủ đấy Joo Hyun. Em ác lắm Joo Hyun. 




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top