Chương 7:
Tôi mệt mỏi mở mắt, trời đã sáng rồi, những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ chíu sáng cả căn phòng. Trước mắt tôi hiện lên một khung cảnh thân thuộc, vẫn là trần nhà cũ kỉ nhưng dán đầy những ngôi sao phát quang, thật hoài niệm. Tôi từ từ ngồi dậy, thấy trong người đã khoẻ hơn, có lẻ bà đã thật sự đã tới đây giúp tôi khoẻ lại. Nước mắt tôi lại rơi, vội lau đi nước mắt, mỉm cười nhìn tấm hình trên tường, bức hình tôi cùng bà chụp ở ngọn đồi, cả hai đều cười rất tươi:
- Con lại không tự chăm sóc tốt bản thân rồi ngoại à.
Tôi sửa soạn một chút rồi đi qua chùa, các sư thầy thấy tôi liền dắt tôi vào ăn cùng các thầy, sư thầy nhỏ tuổi nhất cũng trạc tuổi tôi nhưng cao hơn tôi cả một cái đầu, hồi nhỏ tôi cũng hay cùng Thiện Lành (Pháp đánh của sư thầy nhỏ tuổi nhất) trồng những cái cây trên đồi.
Thiện Lành: - Tiểu Du, không khoẻ à? Nhìn sắc mặt không được tốt.
Tôi cười nhẹ: - Hôm qua ngắm mưa, tối có phát sốt nhưng giờ đỡ rồi.
Thiện Lành nghe vậy liền chạy lại nói với trụ trì: - Trụ trì, tiểu Du lại phát sốt rồi.
Trụ trì hiền từ nhìn tôi: - Mau đi lấy thuốc cho tiểu Du, Tiểu Du của chúng ta vẫn chưa thật sự trưởng thành rồi.
Tôi cuối đầu rưng rưng nước mắt, tôi bị bệnh từ nhỏ nên hay ngất xỉu và phát sốt, lúc đó mỗi lần tôi phát sốt bà liền bế tôi tới chùa nhờ các sư thầy khám giúp, các thầy rất giỏi, ai cũng biết bắt mạch khám bệnh, nghe bà nói trụ trì khi xưa là lính đặc công nhưng vì không cứu được người mình yêu thương nhất nên một thân một mình về nơi hoang vu này xây chùa, cứu giúp những đứa trẻ mồ côi không nhà không nơi nương tựa, các sư thầy ở đây đều được trụ trì một tay nuôi dưỡng chỉ dạy.
Thiện Lành mang thuốc ra cho tôi, bắt tôi ăn xong mới được uống, chén cháo cùng cái bánh bao quen thuộc, mùi vị vẫn như vậy. Sau khi ăn uống xong tôi định đi lên thăm bà thì trụ trì giữ chân tôi lại:
- Con đã tìm được chìa khoá chưa?
Tôi mới sực nhớ ra chiếc rương của bà để lại, lắc đầu:
- Con không biết chìa khoá ở đâu, con không biết mình thích nhất là nơi nào.
Trụ trì xoa đầu tôi:
- Không nhớ cũng không sao, con cùng Thiện Lành ra ngoài đi dạo một lúc, có khi sẽ nhớ.
Tôi vâng lời cùng Thiện Lành ra ngoài dạo.
Thiện lành chỉ tay lên phía ngọn đồi:
- Nhớ hồi trước tụi mình hay thi chạy lên đó không, bây giờ mình thi đi, mình vẫn chưa bao giờ thắng được tiểu Du.
Tôi liếc xéo: - Mình đang bệnh đó, không nhớ hả.
Thiện Lành chề môi: - Tiểu Du càng ngày càng yếu chán quá, bần tăng còn muốn đấu võ với tiểu Du.
Tôi ôm trán lắc đầu, hồi nhỏ tôi cùng Thiện Lành học võ, đấu với nhau không dưới trăm trận, nhưng lần nào tôi cũng thắng, thành ra Thiện Lành có một tâm ma đó chính là cứ gặp tôi là muốn đánh nhau phân thắng bại, trù trị đã phạt cậu ấy không biết bao nhiêu lần nhưng cậu ấy vẫn không thay đổi:
- Trụ trì mà phát hiện chúng ta đánh nhau, sẽ phạt cả hai đứa đó.
Thiện lành hất mặt: - Chúng ta không phải đánh nhau, chúng ta chỉ tỉ thí thôi, nếu tiểu Du chấp nhận thì bần tăng sẽ chỉ dẫn ra nơi tiểu Du thích nhất.
Tôi mỉm cười: - Như vậy đi.
Hai đứa vào thế rồi cùng chạy lên đỉnh đồi. Sau khi ăn và uống thuốc xong tôi khoẻ lên không ít, dù sao trụ trì cũng từng là lính đặc công, các phương thuốc trị bệnh trong quân ngũ đều rất tốt, cả võ công cũng vậy. Có vẻ Thiện Lành nhanh lên không ít, quan sát nét mặt điềm tĩnh của cậu ấy, thật sự đã trưởng thành rồi, không còn nét mặt háu thắng như xưa, hay chỉ là vẻ bề ngoài nhỉ. Tôi cũng bắt đầu tăng tốc để theo kịp cậu ấy. Thế mà lại hoà nhau, tôi cuối người thở dốc:
- Thiện Lành nhanh lên không ít đấy.
Thiện lành cũng thở nhưng điều độ hơn:
- Ngày nào cũng luyện tập mà, tiểu Du vẫn nhanh như báo vậy.
Tôi nghỉ ngơi hồi lâu rồi nhìn thấy gốc cây đa to ở đỉnh đồi:
- Cái cây này vẫn còn à? Không biết nó bao nhiêu tuổi rồi ha?
Thiện Lành chấp tay cuối chào cây đa rồi nói:
- Trụ trì nói ngài ấy cũng hơn 100 tuổi rồi.
Tôi cũng bắt chước Thiện Lành, chấp tay chào cây đa, nghe trụ trì kể thì cây đa này rất linh thiêng nên cần phải kính trọng.
Sau khi uống vài ngụm nước, tôi và Thiện Lành bắt đầu khởi động, chuẩn bị đấu võ với nhau. Cây đa này đã chứng kiến hơn 100 trận thua của Thiện Lành, nên cậu ấy lúc nào cũng lên đây để tập luyện, nói là cây đa sẽ giúp cậu ấy mạnh hơn, cậu ấy thật đáng yêu.
Tôi thủ võ nhìn cậu ấy: - Rồi, nhớ nương tay nha.
Thiện Lành cũng thủ võ: - Được.
Cả hai lao vào đánh nhau, trụ trì dạy chúng tôi là môn võ của đặc công, một chiêu có thể khiến người khác tắt thở, nhưng ngài ấy lại răng đe rất nhiều về việc sử dụng nó. Thứ nhất, không được nói về nguồn gốc của nó. Thứ hai, không được dùng nó vào việc xấu. Thứ ba, không được ức hiếp kẻ yếu. Thứ 4, không truyền đạt lại cho người khác,... Còn rất nhiều luật nữa, tôi vẫn luôn tuân theo ngoại trừ một lần.
Lo mãi suy nghĩ, tôi bị Thiện Lành áp đảo lúc nào không hay, Thiện Lành cau mày:
- Tiểu Du, tập trung.
Tôi sực tỉnh, gương mặt nghiêm túc lại và bắt đầu đánh trả. Đánh hồi lâu cuối cùng tôi cũng bắt được nhịp của cậu ấy, lợi dụng sơ hở luồn qua gạt chân cậu ấy.
Tôi thở dốc đứng nhìn cậu ấy ngã trên mặt đất: - Cậu thua rồi.
Thiện Lành bật người lên chề môi:
- Tiểu Du yếu đi rồi.
Tôi mỉm cười với lên xoa cái đầu trọc lóc của cậu ấy, tôi biết chứ, cậu ấy đã nhường tôi rất nhiều, vậy là cậu ấy đã trưởng thành rồi, không còn háu thắng nữa. Hai đứa tôi đi tới gốc cây đa nằm xuống nghỉ ngơi. Tôi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi thấy bản thân mình khi còn nhỏ, đang cùng Thiện Lành đánh nhau dưới gốc cây đa, có cả bà và trụ trì nữa. Lúc đó bà đang cùng uống trà với trụ trì. Sau khi đánh thắng Thiện Lành, tôi đỡ cậu ấy dậy rồi hai đứa chạy ùa về phía bà:
- Ngoại ơi, con thắng rồi, con mạnh mẽ rồi.
Thì ra đó là lần đầu tiên chúng tôi đấu võ với nhau. Bà mỉm cười nhìn tôi nhưng cũng có chút lo lắng:
- Hai đứa có bị thương đâu không? Để bà xem.
Chúng tôi quay một vòng cho bà xem, Thiện Lành thì còn lải nhải đòi đấu lại thì bị trụ trì gõ đầu một cái, cậu ấy liền ôm đầu chề môi.
Tôi với bà cười lớn, nghĩ là khi về cậu ấy sẽ bị phạt no. Bà quay sang hỏi tôi về cây đa, rồi cùng trụ trì kể chuyện về cây đa này:
- Khi xưa có một ông vua đã tới đây du ngoạn, khi đi ngang qua đây ông ấy thấy một cái cây non chơ trọi giữa bầu trời nắng, ông ấy liền tự đây đào nó lên rồi trồng ở đây dưới một số cây lớn khác với hi vọng nó sẽ nhờ vào bóng cây kia mà lớn bình yên. Nào ngờ cây đa nhỏ bé năm đó đã phát triển cao to như thế này và sống tới tận bây giờ.
Tôi mở to mắt long lanh nhìn bà:
- Có phải cây đa này đã rút hết nguồn sống của những cây kia không ngoại, con chỉ thấy mỗi cây đa đơn độc ở đây.
Trụ trì mỉm cười tiếp lời bà tôi:
- Những cây kia không có tuổi thọ lâu bằng cây đa, nên chỉ che chở cho ngài ấy được vài chục năm đã héo khô rồi. Ngài ấy nhờ được sự che chở đó, mà lớn như thế này và con nhìn xem, cái gì đang len lỏi giữa đám rễ cây đó.
Tôi cùng Thiện Lành chạy đến những chiếc rễ to của cây đa và nhìn vào những khe hở, thì thấy bên dưới là những cái cây con đang được rễ cây đa bảo vệ.
- Ngoại ơi, cây đa đang bảo vệ mấy cây con nè.
Bà hiền từ mỉm cười:
- Phải rồi, cây đa không thể giúp những cái cây trước kia sống lâu như mình nhưng cây đa đã dùng chính thân thể to lớn của mình bảo vệ những cây nhỏ, có lẻ cây đa đã nghĩ rằng những cây con này giống với bản thân mình trước kia.
Tôi vui vẻ cùng Thiện Lành đem chút nước tưới cho cây con, mong rằng nó sẽ to lớn như cây đa. Lúc đó tôi đã hiểu hết được ý nghĩa mà bà và trụ trì đã kể. Tôi vui đùa xung quanh cây đa rồi chạy đến ôm chầm lấy bà:
- Ngoại ơi, con thích cây đa này lắm.
Tôi bừng tỉnh dậy, nhìn sang Thiện Lành đang ngồi niệm kinh:
- Thiện Lành, mình nhớ ra rồi, đây chính là nơi mình thích nhất.
Vừa dứt lời, tôi liền bật dậy chạy tới những cái rễ cây to kế bên, nhìn len lỏi vào bên dưới rễ cây là những cây hoa nho nhỏ cùng với một chiếc hộp gỗ nhỏ. Tôi luồn tay vào lấy chiếc hộp ra, vội lau đi vết bùn đất bụi bậm, tôi ôm chiếc hộp vào lòng rồi đặt tay lên rễ cây đa:
- Cảm ơn ngài đã bảo vệ kỉ vật của bà, tôi thật sự cảm ơn ngài.
Tôi quay trễ về chỗ Thiện Lành:
- Thiện Lành này, vì sao mình lại quên những điều quan trọng này? Những điều đáng lẻ ra mình phải khắc ghi rất sâu trong lòng rồi.
Thiện Lành nhìn tôi buồn bã:
- Tiểu Du tự hỏi chính mình đi.
Tôi kiềm chế sự khó chịu trong lòng, tôi đang tự trách bản thân rất nhiều. Tiến lại ngồi kế bên cậu ấy, nhắm mặt lại lắng nghe tiếng gió luồn qua những tán cây. Tôi tự hỏi vì sao lại quên chứ? tôi đã quên khi nào? Tôi tự cảm thấy bản thân mình thật khác xưa, từng là đứa trẻ hoạt bát như vậy, sao bây giờ ngoài lười biếng, còn có tiêu cực nữa. Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn lên bầu trời xanh:
- Có phải là do mình là một đứa trẻ hư không?
Thiện Lành lắc đầu:
- Tiểu Du là đứa trẻ tốt nhất bần tăng từng gặp.
Tôi bật cười: - Cậu có biết ai ngoài mình đâu.
Thiện Lành nghiêng đầu nhìn tôi:
- Bần tăng có rất nhiều bạn học đó.
Tôi ngạc nhiên quay qua nhìn cậu ấy, mặc dù đã cạo đầu nhưng không làm mất đi vẻ điển trai của cậu ta, ánh mắt cậu ấy rất sáng, không giống như nói dối:
- Thiện Lành đi học sao?
Thiện Lành cười rất tươi:
- Bần tăng được cho đi học mà, bần tăng còn học rất giỏi nữa.
Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng tôi vẫn không quên trêu cậu ấy:
- Không phải người tu hành không được tự cao sao?
Thiện Lành mặt buồn bã cuối xuống đất:
- Bần tăng cũng không phải người tu hành thật sự.
Tôi mới sực nhớ ra cậu ấy được trụ trì nhận nuôi dưỡng nhưng không cho cậu ấy thật sự làm thầy tu. Cậu ấy thì rất muốn theo bên cạnh trụ trì nhưng trụ trì lại muốn cậu ấy khi khôn lớn sẽ rời nơi đây, bước chân vào xã hội, tự cảm nhận cuộc đời là như thế nào, chứ không phải chỉ qua sách vở.
Tôi ngước mặt lên trời, tay vỗ vai cậu ấy:
- Trụ trì còn có các sư thầy khác ở bên, cậu đừng quá lo lắng mà phụ đi sự mong chờ của thầy.
Tôi để Thiện Lành ngồi tự suy nghĩ, tay mở chiếc hộp gỗ nhỏ ra, bên trong là một chiếc chìa khoá quen thuộc, cùng với một lá thư nhỏ, tay tôi run run từ từ mở lá thư ra:
"Tiểu Du ngoan của ngoại, chắc giờ con đã khôn lớn rồi, nhưng con có khoẻ mạnh không? Con có tập luyện thường xuyên không? Nếu con không tập bệnh con sẽ tái phát đấy. Ngoại có một bất ngờ cho con, con hãy tìm chiếc rương rồi mở ra xem nhé, đến lúc đó ngoại sẽ lại hỏi con tiếp. Yêu con."
Nhìn từng nét chữ của bà, nước mắt của tôi rơi từ lúc nào. Từng câu nói đều rất quen thuộc, bà vẫn lo cho sức khoẻ của tôi nhiều như vậy. Tôi cẩn thận cất lá thư của bà, đứng lên định tiến lại chỗ Thiện Lành thì bỗng dưng trời đất tối đi, tôi không còn sức lực đi thêm bước nữa, tôi cảm giác rõ mình đã ngã xuống đất như thế nào, cũng nghe rõ tiếng Thiện Lành gọi tên tôi trong lo lắng, rồi tôi mất dần ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top