Chương 4
Đêm khuya tại tập đoàn công ty Trịnh Khởi, mặt trời lặn bên các cửa sổ trời dần dần tối sầm, chỉ có văn phòng Hiệu Tích như cũ lộ ra ánh sáng nhè nhẹ.
Không bao lâu cậu phải tham gia một cuộc thi đấu quốc tế, vì thế lần này thiết kế của cậu đã được cậu sữa chữa qua không biết bao nhiêu lần.
Ngước mắt ngắm thời gian một chút, đã 10 giờ đêm, Hiệu Tích buông bút chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi đi về nhà.
Nhưng ngay lúc này, Hiệu Tích ngửi được mùi rượu vang đỏ bay lại đây.
Hiệu Tích không hề nghĩ ngợi liền biết ai tới, quả nhiên ngay sau đó thấy Doãn Kỳ đẩy cửa văn phòng cậu ra, thuần thục mà ngồi ở trên sô pha. Hắn hôm nay uống không ít rượu, trừ bỏ tin tức tố có mùi rượu vang đỏ, trên người còn có một mùi rượu cổ rõ ràng không giống nhau.
Từ sau khi Doãn Kỳ biến thành người lãnh đạo trực tiếp của Hiệu Tích, trừ bỏ ngày đầu có làm khó dễ cậu một chút, thời gian sau đối với toàn bộ công tác của bộ thiết kế Doãn Kỳ hoàn toàn giao tới cho cậu xử lý toàn bộ, thái độ tràn ngập tín nhiệm đối với cậu.
Đối với việc Doãn Kỳ tín nhiệm, Hiệu Tích thập phần cảm kích. Vứt đi thành kiến cá nhân với Doãn Kỳ, có thể nói Doãn Kỳ xác thực là một lãnh đạo tốt, đương nhiên, hắn lâu lâu đi đến văn phòng mình nói chuyện này chuyện khác-- tỷ như bây giờ.
"Đã trễ thế này còn ở lại tăng ca?" Doãn Kỳ ngồi xuống ghế liền lo lắng cho mình, tự rót một chén nước, hoàn toàn đem nơi này trở thành địa bàn của chính mình.
Hiệu Tích cũng thấy nhiều lần nên không trách, một bên sửa sang lại bản phác thảo, một bên đáp: "Ừ, đang muốn tham gia một trận thi đấu."
"Thi đấu?" Doãn Kỳ nghiêng đầu nhìn thoáng qua bản thảo của cậu, tựa hồ là tạo hình của một chuỗi vòng cỗ, vì thế hắn mới nhíu mày nghĩ, hỏi: "Châu báo Venus?" Này hẳn là cuộc thi đấu thiết kế quốc tế nổi tiếng gần mấy tháng qua.
"Ừ." Hiệu Tích cũng không định giấu.
"Tôi nghe cấp dưới cậu nói, cậu chưa bao giờ tham gia cuộc thi này?" Doãn Kỳ nhướng mày.
Hiệu Tích không nghĩ tới người này tìm hiểu mình, tình báo còn nói hợp tình hợp lí thế như vậy, bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn hắn, vẫn giải thích nói: "Tôi nghe nói năm nay 'giải thưởng thiết kế tốt nhất' đoạt huy chương có thế có cơ hội được gặp mặt Syubi, cho nên muốn thử xem."
"Syubi?" Nghe thấy cái tên này, Doãn Kỳ chớp chớp mắt, cảm thấy hứng thú hỏi: "Hắn là ai?"
"Đó là một nhà thiết kế châu báo đứng đầu thế giới, là thần tượng của tôi." Nhắc tới người này, Hiệu Tích nhịn không được khóe miệng giơ lên nói: "Khi nhìn tác phẩm của Syubi, tôi mới quyết định học thiết kế."
Cậu nói đến cao hứng, lại thấy bộ dáng của Doãn Kỳ tựa hồ có chút thất thần.
Hiệu Tích đoán khả năng hắn không hiểu cái này lắm, cũng không hề nhiều lời ngược lại đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Được rồi Kỳ tổng, tôi bây giờ tan tầm mời ngài trở về."
Cậu nói xong, xoay người muốn chạy, lại bị Doãn Kỳ kéo lấy cánh tay. Hắn cười có chút lưu manh mà nói: " Tôi uống rượu không thể láy xe, cậu dẫn tôi đi mướn phòng đi."
"Kỳ tổng, đã sắp 11 giờ." Hiệu Tích thở dài, người này sẽ không phải say đi?
"Đi thôi." Doãn Kỳ lại làm bộ nghe không ra khẩu khí cự tuyệt của cậu, đứng dậy đem người kéo ra ngoài: "Cậu lúc trước ở hộp đêm đánh tôi một quyền, tôi còn chưa có nói đâu."
"Không phải sau lần đó bị cậu trói đến rừng núi hoang vắng sao?" Hiệu Tích bĩu môi nói.
"Kia..lúc đó tôi còn giúp cậu vượt ra kỳ phát tình, cậu không định báo đáp tôi một chút sao."
Hiệu Tích nghe vậy tránh cánh tay của Doãn Kỳ, vừa định mở miệng nói đến cái gì, lại thấy trên mặt Doãn Kỳ lóe qua một chút cô đơn. Lời cậu định nói lập tức bị nghẹn vào cổ họng.
"Mặc kệ lý do gì đều được." Doãn Kỳ đem mặt chôn ở trên vai Hiệu Tích, nhỏ giọng nói: "Ở bên cạnh tôi một lát đi."
Xong đời.
Hiệu Tích nghe thấy tâm mình "Lộp bộp" một tiếng.
Cậu xưa nay đã như vậy, ăn mềm không ăn cứng. Nếu Doãn Kỳ còn giống ngày thường bá đạo như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không đi theo người này.
Nhưng không biết có phải do uống rượu hay không, giờ phút này Doãn Kỳ giống như đổi tính, trong giọng nói đều mang theo một tia ý vị làm nũng, làm cho cậu như thế nào cự tuyệt được?
"Được rồi." Giơ tay xoa xoa đôi mắt chua xót, Hiệu Tích nhận lệnh nói: "Đi thôi, ông chủ."
.
Nói là Hiệu Tích mang theo Doãn Kỳ thả gió, nhưng toàn bộ hành trình đều do Doãn Kỳ chỉ huy, đi hướng nào đến chỗ nào thì đi chỗ đó.
Ở trên xe cao cấp của Doãn Kỳ lúc đường không có người chạy như bay, nhưng chờ đến lúc hắn kêu dừng, hai người đã đi hơn một giờ.
Lúc đi nữa đường Hiệu Tích cảm thấy lộ tuyến này rất quen thuộc, lúc xuống xe vừa thấy hoàn cảnh xung quanh, càng kinh ngạc hơn--bản thân hai người ở một bến tàu đã bị vứt đi mà bến tàu này đã cũ, Hiệu Tích hận không thể đi về ngay lập tức.
X thị là một thành thị vùng duyên hải, từ bộ dáng rách nát bất giác phát triển trở thành bộ dáng huy hoàng bây giờ cũng chỉ dùng vài thập niên ngắn ngủn. Mà xung quanh khu bến tàu này có một mảnh đất xây khu mới cao cao, mười mấy năm trước nó cũng chỉ là một cái lành chày nhỏ -- cũng là quê hương của Hiệu Tích.
Từ lúc Hiệu Tích có ký ức tới nay, bến tàu này vẫn luôn là cái dạng này, bên trong chồng đầy thùng đựng hàng lớn lớn bé bé, chưa bao giờ thay đổi. Hiệu Tích đi qua phảng phất còn có thể thấy thân ảnh của mình ở bên trong đang chạy nhảy.
Doãn Kỳ đi đến lúc Hiệu Tích đang nghĩ đến hồi ức, cảm giác được đối phương dường như hiểu nơi này hơn mình, vì thế nhịn không được mở miệng hỏi: "Cậu trước kia đã từng tới nơi này?"
"Ừm." Hiệu Tích cười cười nói: "Trước kia khu mới chưa cải biến, tôi sinh ra ở chỗ này, lớn lên ở nơi này."
...... Cha mẹ cậu cũng mai táng ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hiệu Tích hạ xuống.
Doãn Kỳ tìm người điều tra qua Hiệu Tích, đương nhiên sẽ biết quá khứ của cậu lúc cậu mười lăm tuổi cha mẹ chết vì bệnh. Vì thế hắn lập tức từ bỏ đề tài này, lôi kéo Hiệu Tích nói: "Tôi mang cậu đi đến một nơi, cậu khẳng định chưa đi đến nơi đó lần nào."
Đường lộ bến tàu này Hiệu Tích nhắm mắt lại có thể đi thuần thục, sao lại có nơi cậu chưa từng tới. Doãn Kỳ lôi kéo cậu càng đi càng sâu, Hiệu Tích đối với mục đích của Doãn Kỳ liền hiểu rõ -- Doãn Kỳ hơn phân nửa muốn dẫn cậu đi đến bến tàu ở Tây Bắc, nơi đó là nơi có bến tàu lớn, đứng ở trên thùng đựng hàng nhìn xuống có thể thấy cả một vùng biển.
Quả nhiên, lại đi thêm một chút Doãn Kỳ bắt đầu lôi kéo cậu đến thùng đựng hàng cao nhất, sau đó khi đi đến đỉnh thùng, hắn hít một ngụm không khí ẩm ướt thật sâu.
"Thế nào? Nơi này chính là nơi cao nhất của bến tàu." Doãn Kỳ quay đầu nhìn Hiệu Tích muốn khoe một phen, lại thấy đối phương cúi người ở sau người một cái thùng đựng hàng, sau đó từ khe hở nhỏ lấy ra một cái hộp sắt không lớn.
"Đó là cái gì?" Doãn Kỳ hỏi.
Hiệu Tích quý trọng mà lau lau hộp sắt sau đó vui vẻ mà cười nói: "Hồi ức thơ ấu."
Thấy Doãn Kỳ trên mặt tràn ngập khó hiểu, Hiệu Tích ngồi xuống xếp bằng ở bên người hắn, nhẹ nhành mở cái nắp hộp sắt ra.
"Mười lăm tuổi, cha mẹ tôi bị bệnh đồng thời rời bỏ tôi, xử lý tốt hậu sự cho bọn họ, tôi liền dọn đến X thị học cao trung. Lúc đi tôi đem tất cả đồ vật sở hữu khi còn nhỏ lưu lại trong hộp sắt này, nghĩ đến tương lai ngày nào đó trưởng thành, đem ký ức này lấy lại."
Khi cậu nói chuyện, ngữ điệu mềm nhẹ mà tùy thời muốn tiêu tán ở gió biển, giống như thanh âm sẽ biến mất ngay lập tức.
Việc trải qua mười năm dãi nắng dầm mưa, nhưng mai mà bởi vì vẫn luôn đặt ở trong thùng đựng hàng, trang giấy trong hộp sắt trừ bỏ có chút cuốn bên ngoài, bảo tồn tựa hồ cũng không tệ lắm. Doãn Kỳ duỗi đầu thoáng nhìn, lập tức liền thấy được tờ giấy to nhất thấy chữ "Giấy ước nguyện". Ba chữ tuy rằng viết non nớt, nhưng đã có thể nhìn ra một chút chữ bút lông của Hiệu Tích.
Cười nhạo một tiếng sau, Doãn Kỳ hỏi: "Đó là cái gì?"
Hiệu Tích cũng không nghĩ tới tờ to nhất thế mà là thứ này, lập tức có chút ngượng ngùng, cậu ho nhẹ một tiếng giải thích nói: "Là lễ vật tiểu hài tử thường xuyên đưa cho cha mẹ 'miễn phí rửa chén một lần' hoặc 'giúp lão cha đấm lưng một lần' tính chất đồ vật giống nhau."
"Này thì tính là cái gì?" Doãn Kỳ như cũ mang theo một tia ngữ khí cười nhạo: "Thật sự hữu dụng sao?"
"Đương nhiên! Tôi khi còn nhỏ sẽ nghiêm túc thực hiện cho cha mẹ mỗi cái nguyện vọng." Hiệu Tích trừng hắn một cái, nhỏ giọng thầm nói: "Không có lòng dạ hẹp hòi như cậu."
Doãn Kỳ cũng không phản bác, nghe vậy nhún vai, ngồi ở bên cạnh Hiệu Tích không nói.
Hiệu Tích cũng không chuẩn bị ở đây nhìn kỹ đồ vật bên trong, chỉ là giản lược thô sơ một chút, nhẹ nhàng khép lại hộp trong tay, phảng phất như cất toàn bộ thơ ấu trong mơ.
"Nếu quý trọng như vậy, vì cái gì mãi cho đến hiện tại cũng không tới lấy?" Doãn Kỳ thấy thế hỏi.
Hiệu Tích không nói chuyện.
Có đôi khi, chút đồ vật ngươi càng quý trọng, ngươi càng không dám đụng vào nó. Tựa như cái hộp sắt này, một khi mở đồ vật bên trong ra, vậy đại biểu cậu chẳng những muốn tiếp thu điều tốt đẹp bên trong, cũng muốn lại lần nữa thừa nhận thống khổ này.
Cậu trãi qua mười năm thời gian mới chữa khỏi vết sẹo, khi mở cái hộp này ra, miệng vết thương cũng sẽ một lần nữa bị xé rách.
Doãn Kỳ lên tiếng ho khan, tựa hồ là ý thức được chính mình nói sai cái gì rồi, vì thế lập tức nói sang chuyện khác: "Tôi mấy năm trước mới phát hiện nơi này, mỗi lần trong lòng không thoải mái đều đến nơi này ngồi. Bất quá không bao lâu nơi này sẽ bị hủy đi, cho nên cậu hẳn là nên cảm ơn tôi, cho cậu kịp thời đem hồi ức đi."
"Cảm ơn cậu." Hiệu Tích cũng không ngượng ngùng, cậu nghiêng đầu cười khẽ nhìn Doãn Kỳ, Doãn Kỳ vừa lúc cũng đang nhìn cậu.
Có lẽ là không nghĩ tới cậu cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn như vậy, Doãn Kỳ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng quay đầu đi không nói chuyện nữa.
Hắn không nói lời nào, Hiệu Tích tự nhiên cũng im lặng, vì thế hai người lẳng lặng ngồi ở thùng đựng hàng. Đêm khuya làn gió biển thổi qua, làm người không tự chủ được mà bình tĩnh.
Đối diện bến tàu ở bờ biển chính là trung tâm thành phố phồn hoa X thị, từ cái khoảng cách này xem qua, chỉ có thể nhìn đến một mảng sáng long lanh chỉ vàng. Ngày cả kiến trúc quốc vương cao ốc ở X thi cao gần 600m, hiện tại cũng áp thành một cái chấm nhỏ.
Nhưng lúc hai người đắm chìm yên tĩnh, quốc vương cao ốc trên không lại bỗng nhiên bắn ra pháo hoa sáng lạn.
"Hôm nay là ngày mấy?" Hiệu Tích thấy thế nhướng mày. Quốc vương cao ốc là nơi tượng trưng cho quyền lực cùng địa vị, nghe nói đỉnh tầng này là một cái đại sảnh yến hội cực kỳ xa hoa, trừ bỏ người lãnh đạo có cấp bậc rất cao, rất ít người có thể đủ vận dụng, mà mái nhà bắn pháo hoa là chỉ có loại ngày đại sự quốc gia Tết Âm lịch mới có thể phóng.
Nhưng hôm nay không lễ không tết, sao đột nhiên bắn pháo hoa?
Doãn Kỳ thấy Hiệu Tích vẻ mặt nghi hoặc, môi mỏng nhấp nhấp trầm mặt một lúc, cuối cùng thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
......
Hiệu Tích cả buổi sau mới phản ứng lại, đây...hắn nói những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì.
"Hả?!" Cậu không dám tin tưởng mà nhìn nam nhân bên cạnh, á khuẩn không trả lời được, nửa ngày sau rốt cuộc nghẹn ra một câu: "Cho nên, cậu đây là......"
"Sinh nhật tôi, tôi chạy trốn." Doãn Kỳ vẻ mặt không sao cả mà nói.
"Cậu thật đúng là --" Hiệu Tích nhìn nhìn Doãn Kỳ, lại quay đầu nhìn nhìn quốc vương cao ốc, nhất thời khó có thể tiêu hóa tin tức khiếp sợ này, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cậu thiếu chút mữa đã quên, hiện tại người bên cạnh cậu cũng không phải là phú nhị đại bình thường, mà là người thừa kế duy nhất của Tập Đoàn Mẫn Thạc.
Mà toàn bộ X thị, cơ hồ là một tay Tập Đoàn Mẫn Thạc chế tạo ra.
Khó trách Doãn Kỳ đêm nay một thân mùi rượu, thì ra là ở quốc vương cao ốc có xã giao sao? Vậy hắn hiện tại sao lại như thế này?
"Cậu như vậy không thành vấn đề sao? Dù sao cũng là trường hợp quan trọng đi." Hiệu Tích nhíu mày hỏi.
Ai ngờ Doãn Kỳ nghe vậy lại không thèm quan tâm mà cười một tiếng, nói: "Một đám cáo già, bất quá lúc trước mẹ tôi tổ chức sinh nhật rồi giới thiệu tên tuổi mà thôi, tôi ở lại hay không không có gì khác nhau, cho nên liền đi."
Hắn nói lời này nhẹ nhàng, nghe vào Hiệu Tích trong lòng lại không biết là tư vị gì.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu không còn ăn sinh nhật, nhưng khi còn nhỏ mỗi năm khi ăn sinh nhật, cha mẹ đều trở về mua bánh kem nhỏ cùng một bàn đồ ăn, là ký ức trân quý nhất của cậu.
Giống như Doãn Kỳ, rõ ràng ở yến hội sáng sủa xa hoa nhất, lại không có người nhiệt tình nào, có lẽ mới là thê lương nhất.
Nghĩ đến đây, Hiệu Tích không biết dũng khí chỗ nào tới đứng trước mặt Doãn Kỳ, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nghiêm túc mà nói: "Doãn Kỳ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Doãn Kỳ sao có thể nghĩ đến Hiệu Tích sẽ đột nhiên nói với mình cái này, hơn nữa uống rượu làm đầu óc không theo kịp, nghe vậy chỉ là ngơ ngác mà nhìn Hiệu Tích "Ừm" một tiếng.
Hiệu Tích thập phần ảo não, tuy rằng cậu cùng Doãn Kỳ quan hệ không thể xưng là bằng hữu, nói là bằng hữu thì có chút không đúng, nhưng tóm lại hôm nay là sinh nhật đối phương, cậu lẽ ra nên đưa quà mới đúng.
Nhưng tin tức đột nhiên tới, cậu hai tay trống trơn, có cái gì có thể đưa?
Đang lúc Hiệu Tích trong lòng sốt ruột cân nhắc, dư quang lại lơ đãng liếc tới hộp sắt bên chân, não bộ bỗng nhiên chợt lóe.
Vì thế cậu lập tức xốc cái nắp hộp sắt lên, từ bên trong rút ra tờ giấy lớn "Giấy ước nguyện" kia, sau đó nghiêm trang đưa cho Doãn Kỳ nói: "Đây là quà sinh nhật cho cậu."
"Cái gì?" Doãn Kỳ không nghĩ tới sẽ có người đem cái này coi như là quà sinh nhật, có chút buồn cười nhận lấy.
Hiệu Tích cũng biết chính mình làm hành động đặc biệt ấu trĩ, nhưng lại không đành lòng làm Doãn Kỳ qua sinh nhật như vậy, vì thế sờ sờ mũi nói: "Hôm nay chưa kịp chuẩn bị, tờ giấy ước nguyện này trước để ở nơi này cùng cậu, chờ tôi về tìm quà thích hợp sẽ đổi tờ giấy này trở về."
Doãn Kỳ rũ mắt nhìn nhìn tờ giấy ước nguyện kia, hỏi: "Dùng cái này có thể ước nguyện sao?"
"Ách...... Đương nhiên có thể." Hiệu Tích không nghĩ tới Doãn Kỳ đối với giấy ước nguyện sinh ra hứng thú, chỉ có thể căng da đầu đáp.
"Vậy tôi nhận." Doãn Kỳ nghe vậy thật cẩn thận mà đem giấy ước nguyện cất vào, cười nói: "Cảm ơn quà của cậu."
"Khụ, không khách khí." Hiệu Tích có chút xấu hổ gật gật đầu, duỗi tay ấn di động một chút muốn giảm bớt xấu hổ, lại vừa lúc nhìn đến thời gian ngừng ở lúc 23:59.
Còn có một phút đồng hồ, sẽ qua sinh nhật Doãn Kỳ.
Phía đối diện, pháo hoa còn đang "Bang Bang" vang, hình ảnh sáng lạn mỹ lệ, lại chuẩn bị sắp hạ màng thịnh yến.
Nhìn sườn mặt Doãn Kỳ có chút cô đơn, Hiệu Tích trong lòng bỗng nhiên nhảy một chút, nội tâm muốn biểu đạt chút gì đó dục vọng vừa rồi lại càng thêm mãnh liệt.
Suy tư một lát sau, lúc này còn một phút đồng hồ cuối cùng, cậu nghiêng đầu cười nhìn Doãn Kỳ chúc mừng nói: "Doãn Kỳ chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tôi là thiệt lòng chúc cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top