Chương 10

Hiệu Tích đã từng đọc qua một quyển sách, trong sách nói rằng lúc người sắp chết trong đầu sẽ không tự chủ được mà truyền phát tin sinh thời hồi đèn bão, vô luận là vui buồn yêu hận, cùng tất cả cảm xúc đều cho về hư vô. Nhưng mà...... Dự đoán đau đớn không có xuất hiện.

Cậu không dám tin tưởng mà quay đầu lại, phát hiện tên sát thủ quay trở về kia đã ngã bên trong vũng máu.

Một đám hắc y nhân vây quanh lại đây, người cầm đầu sắt mặt nghiêm trọng mà bước lại gần, lúc ấy Doãn Kỳ bắt Hiệu Tích đưa ra sau lưng, thủ hạ của Doãn Kỳ là đội trưởng họ Lê, khi giải quyết hết đám người định vào xem Doãn Kỳ. Lê đội khi nhìn thấy Hiệu Tích rõ ràng sửng sốt một cái: "Tích tiên sinh?"

Doãn Kỳ nhìn thấy Lê đội đã đến trong nháy mắt liền mất đi ý thức, nhưng mà tay hắn trước sau gắt gao mà bắt được ống tay áo Hiệu Tích.

......

Bên ngoài phòng giải phẫu, Hiệu Tích sắc mặt u ám ngồi ở ghế dài, nhắm mắt lại không biết suy nghĩ cái gì.

Lê đội xử lý xong thủ tục, dựa ở cạnh tường kế bên cạnh cậu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, là thuộc hạ thất trách."

"Không có." Hiệu Tích nhìn hắn một cái, có chút mệt mỏi nói: "Nếu hôm nay không phải các người tới kịp thời, tôi cùng Doãn Kỳ đã chết."

"......" Lê đội nghe vậy trầm mặt một lát, tiếp theo là như hạ quyết tâm nói: "Tích tiên sinh, kỳ thật sự việc lần này, là bởi vì thiếu gia bỏ một nữa nhân thủ, dùng để bảo hộ ngài."

"Cái gì?" Hiệu Tích ngây ngẩn của người.

"Lần này người phái sát thủ tới ám sát thiếu gia người ở thành phố đối diện, là Minh gia hùng hậu của thành phố H. Mấy năm gần đây bọn họ dã tâm không ngừng bành trướng, thậm chí còn muốn gom sản nghiệp của Mẫn Thạc tập đoàn ở X thị. Công trình cải tiếng bến tàu lúc trước chính phủ đã cùng Minh gia lén đạt thành hiệp nghị, nhưng sau này chuyển giao cho thiếu gia phụ trách, thiếu gia đem này khối thịt này đoạt trở về, cho nên hoàn toàn chọc giận Minh gia." Lê đội giải thích nói.

"Thiếu gia thu được tin tức rất sớm, lần này Minh gia là nhắm vào hắn mà tới, nhưng hắn mà không yên tâm ngài, cho nên kêu ta cắt một nửa lực lượng âm thầm bảo hộ ngài. Ngày mai công trình ở bến tàu bắt đầu rồi, không nghĩ tới nhóm người này ám sát buổi tối hôm nay, dùng điệu hổ ly sơn chi kế, đem thiếu gia bức tới bên trong tàu, muốn ở nơi đó hủy thi diệt tích."

"......" Lê đội nói như nện thật mạnh trên người Hiệu Tích, làm cậu cảm thấy máu toàn thân mình đông lại.

Cậu không dám tin tưởng mà nhìn cửa phòng giải phẫu, yết hầu từng đợt lên men.

"May mắn lúc ấy ngài cũng ở bên trong bến tàu, bởi vậy một nữa người bảo hộ ngài thu được mệnh lệnh mới có thể kịp thời đuổi tới." Lê đội nói, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra: "Nhưng tôi không nghĩ tới ngài cũng ở hiện trường, hơn nữa lúc nhất thời nguy cấp dùng thân bảo hộ thiếu gia -- này có lẽ đều là ý trời."

"Tích tiên sinh." Lê đội nhìn Hiệu Tích hốc mắt đỏ lên, tiếp theo có chút do dự mà nói: "Có lẽ những lời này tôi không nên nói -- thiếu gia hắn tuy rằng không hiểu biểu đạt, nhưng là hắn thật sự......rất để ý tới ngài."

"......" Cái gì. Hiệu Tích ngẩng đầu lên, nỗ lực kiềm chế nước mắt chảy ra.

Rõ ràng từ sau khi ba mẹ qua đời, cậu đã không còn khóc, hôm nay là muốn đem nước mắt mười năm trước trở về sao?

Doãn Kỳ cậu đại thiếu gia này EQ bằng 0, tìm hiểu người giúp đỡ như vậy, nhiều người tới hỗ trợ như vậy, nhưng cậu không nói cho tôi biết?

Dùng sức hít hít cái mũi, Hiệu Tích âm thầm ở trong lòng quyết định, mặc kệ Doãn Kỳ lần sau còn cầm hai từ "Bao dưỡng" lấy cớ hay không, mình phải đáp ứng hắn.

.

Cấp cứu giải phẫu qua đi, Doãn Kỳ chuẩn bệnh là bụng cùng đùi trúng đạn bị thương, may mà không có tổn thương đến nội tạng, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, vẫn ở ICU nằm một thời gian sau khi tốt lên mới chuyển nhập vào phòng bệnh bình thường.

Doãn Kỳ tỉnh lại là buổi chiều, Hiệu Tích vừa lúc đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua chút trái cây, vừa lên lầu lại phát hiện Lê đội đang đứng ở ngoài của phòng bệnh mồ hôi đầy đầu mà gọi điện thoại cho cậu.

"Tích tiên sinh! Ngài đã trở lại!" Vừa thấy Hiệu Tích đã trở lại, Lê đội tựa như thấy cứu tinh chạy tới: "Thiếu gia vừa rồi tỉnh, la hét muốn gặp ngài!"

"Doãn Kỳ tỉnh?" Hiệu Tích mắt sáng ngời, ba bước cũng làm thành hai bước đi vào.

Ai ngờ cậu đi vào phòng bệnh, mới phát hiện bên trong đúng là một mảnh gà bay chó sủa -- Doãn Kỳ kêu muốn đi tìm cậu, đã đem mặt nạ bảo hộ tháo ra, thậm chí còn nghĩ đem kim tiêm trên người rút ra. Mà ở bên người hắn, một đám bảo tiêu cao to tất cả đều đổ mồ hồi đầm đìa, ăn nói vụng về mà khuyên bảo thiếu gia nhà mình đừng tùy hứng.

"Khụ khụ." Hiệu Tích cố ý ho khan một tiếng.

Một tiếng ho khan này có thể nói là hiệu quả kinh người, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh một mảnh lặng ngắt như tờ.

Bọn bảo tiêu vừa rồi còn bị tra tấn mà nửa chết nửa sống, giờ phút này toàn bộ lại cực có ánh mắt lặng lẽ lui ra ngoài. Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người Doãn Kỳ cùng Hiệu Tích.

"......"

Doãn Kỳ vừa rồi còn khí thế kiêu ngạo, hiện giờ nhìn thấy Hiệu Tích, ngược lại lẳng lặng mà nằm ở trên giường một chữ cũng không nói, không chỉ có như thế còn cố ý đem tầm mắt dời đi, không có nhìn cậu.

Hiệu Tích không nghĩ tới Doãn Kỳ lại không nhìn cậu ngược lại trở nên có chút ấu trĩ, vì thế chỉ có thể cố nín ý cười đi qua, đem mặt nạ bảo hộ nhặt lên cho hắn mệnh lệnh nói: "Mang lên."

"Không mang." Doãn Kỳ nhỏ giọng nói: "Mang giống người chết."

"Cái gì mà giống người chết?" Hiệu Tích cảm thấy mình giống như đang dỗ tiểu hài tử, tính tình ôn hòa mà khuyên nhủ: "Bộ dáng thật muốn chết của anh tôi đã thấy qua, hiện tại biệt hữu cái gì?"

Doãn Kỳ nghe vậy liếc mắt nhìn cậu, không tình nguyện mà tiếp nhận mang lên, sau đó dường như giận dỗi nghiêng đi thân mình.

Hắn không chủ động mở miệng, Hiệu Tích cũng cố ý mà không đi trêu chọc hắn, chỉ là an tĩnh mà ngồi ở bên giường gọt trái cây. Doãn Kỳ đợi nửa ngày mà cũng không nghe Hiệu Tích mở miệng, chỉ có thể tự mình xoay trở về.

"Nguôi giận rồi?" Hiệu Tích có chút buồn cười mà nhìn hắn một cái.

"Miễn cưỡng." Doãn Kỳ hừ hừ nói.

Hiệu Tích thấy thế bất đắc dĩ mà cười cười, xem hắn hút xong rồi sương mù hóa liền giúp hắn đem mặt nạ bảo hộ tháo xuống, thuận tay đem miếng xoài bỏ vào miệng hắn.

Doãn Kỳ trong miệng nhai miếng xoài ngọt ngọt, trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái. Hắn yên lặng nhìn Hiệu Tích bận việc xung quanh, sau một lúc lâu mới hỏi: "Quần áo lúc trước trên người tôi đâu?"

Hiệu Tích nghe vậy sửng sốt, Doãn Kỳ nằm viện quần áo lúc trước một thân đã sớm dính đầy máu, còn bị viên đạn bắn xuyên hai lỗ, lúc trước cậu nghĩ là trực tiếp ném, nhưng bọn bảo tiêu không cho làm, cho nên vẫn luôn ném ở trong phòng vệ sinh, không nghĩ tới Doãn Kỳ thật đúng là mở miệng muốn.

Tuy rằng khó hiểu, Hiệu Tích vẫn lấy quần áo từ trong phòng vệ sinh xách ra cho hắn.

Chỉ thấy Doãn Kỳ tiếp nhận áo khoác tây trang, ở bên trong túi áo thật cẩn thận mà sờ soạng một lát, cuối cùng móc ra một tờ giấy mỏng. Trên mặt giấy còn viết ba chữ to non nớt -- "Giấy ước nguyện."

"Anh --" Hiệu Tích ngây ngẩn cả người cậu đã sớm đem tờ giấy ước nguyện này quên đằng sau đầu, lại không nghĩ rằng lại ở chỗ này lại lần nữa thấy nó.

"Em đã nói, dùng cái này có thể ước nguyện." Doãn Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Hiệu Tích, hai mắt luôn luôn sáng ngời có chút lập lòe, "Hiện tại còn tính không?"

"...... Tính." Hiệu Tích cảm thấy yết hầu chính mình có chút khô khốc.

"Hiệu Tích." Doãn Kỳ nghe vậy ngồi ngay ngắn lên, lại một lần nghiêm túc kêu tên Hiệu Tích: "Chuyện này tuyệt đối không phải là lần cuối cùng tôi trải qua nguy hiểm, có lẽ về sau tôi còn sẽ đem em cuốn vào loại chuyện này, cho nên lần này tôi ước nguyện, em có thể lựa chọn cự tuyệt."

Nhìn bộ dáng Hiệu Tích muốn nói lại thôi, Doãn Kỳ ngăn trở hắn tiếp tục nói: "Nhưng tôi vẫn còn nghĩ muốn em chấp nhận nguyện vọng này của tôi -- Hiệu Tích, cho tôi bao dưỡng em đi?"

"......."

Hả?

Việc lúc trước mình đã quyết định, vô luận Doãn Kỳ biểu đạt như thế nào mình đều sẽ đáp ứng hắn, nhưng lúc thật sự nghe được hai chữ "Bảo dưỡng", Hiệu Tích vẫn cảm giác tâm tình của mình phi thường phức tạp -- rõ ràng sinh tử đều trải qua cùng nhau, đại thiếu gia này có thể tỏ tình lãng mạn một chút hay không?! Mệt chính vừa rồi còn có chút chờ mong?!

...... Tính tình, lúc trước đã quyết định, nhịn!

Sửa sang lại cảm xúc lung tung rối loại, Hiệu Tích hít sâu một hơi, vừa định đáp ứng, Doãn Kỳ lại mở miệng:

"Tôi biết thời điểm này không nên nói loại lời nói này, phải nói thêm một ít từ thổ lộ thâm tình, chính là hiện tại tôi cái gì cũng không nhớ nổi."

Lông mi hắn thật dài run nhè nhẹ, giống lông quạ chặn đi đôi mắt sao trời kia: "Tôi lúc trước không có thổ lộ qua ai, bên người cũng chưa từng có người nào dạy tôi biểu đạt như thế nào, cho nên chỉ có thể nghĩ đến hai từ 'bao dưỡng' bất kham như vậy."

"Hơn nữa cảnh tượng hiện tại vừa không lãng mạn, cũng không có kinh hỉ nào." Doãn Kỳ khuẩn trương hề hề bộ dáng giống như là một con tiểu cẩu phạm sai lầm sau đó không biết làm sao, hoàn toàn không giống bộ dạng trước kia.

Tà dương theo cửa sổ trút xuống, đem bóng dáng của hắn kéo rất dài rất dài, Hiệu Tích nhìn Alpha ngày xưa khí phách hăng hái này, tâm bỗng nhiên mềm nhũn -- tại đây không có hoàn toàn lãng mạn cũng không có kinh hỉ, trái tim cậu cũng vẫn như cũ đập mạnh xuống giống như muốn nổ tung.

"Nhưng là" Doãn Kỳ bỗng nhiên ngữ khí kiên định mà nói: "Nếu em không muốn nói, vậy em 'bao dưỡng' tôi đi, tôi một chút cũng không ngại, chỉ cần có thể cùng em ở bên nhau, thế nào cũng đều được."

"Hiệu Tích, đáp ứng tôi, được không?"

"......"

Này không cần phải nói được không.

Hoàng hôn tiếp tục lặn xuống, chiếu vào Hiệu Tích. Khóe miệng cậu khắc chế không được cong lên, từng bước một đi đến trước mặt Doãn Kỳ, đem tờ giấy ước nguyện trong lòng bàn tay mà hắn nắm chặt lấy ra.

Tờ "Giấy ước nguyện" bở vì Doãn Kỳ quá khuẩn trương đã bị mồ hôi hơi hơi làm ướt, Hiệu Tích nhẹ nhàng đem nó cất vào bình, cười nói: "Nguyện vọng của anh tôi thấy được, hiện tại tôi giúp anh thực hiện nó."

Một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên thái dương Doãn Kỳ, mùi hương tin tức tố dung hợp với ánh chiều tà, rải đầy toàn bộ căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top