...
Tới giờ thể dục....
Cả lớp đang ở dưới sân học, hôm nay nhóm của Min Yoongi đánh bóng chuyền ngoài sân. Còn em chỉ luyện tập đệm bóng qua lại với các bạn nữ, vì các bạn ấy có nhờ em chỉ cách.
-"Seokie~~~ coi mình đánh nè"-Yoonji kêu tới em.
Cô đệm một quả tung lên.
-"Cậu đã làm tốt rồi đó"-Jung Hoseok khen ngợi.
-"Cảm ơn... cảm ơn~~"-Yoonji nói rồi đánh tiếp.
Em thấy vậy cũng lui ra để các bạn chơi. Đi về góc sân ngồi nghỉ một lát, men qua đường biên thì......
-"Cẩn thận!!!! Hoseok!!!"-một người hét gọi tên.
Em nghe có người gọi mình, theo phản xạ quay sang... bỗng lúc đó...
*ạch
Trái bóng da văng thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của em. Bất ngờ em không kịp phản ứng mà ngả nhào ra sân...
-"Ôi tôi xin lỗi... cậu... cậu sao rồi"-một bạn nam lên tiếng.
Cậu ấy đi lại chỗ em coi tình hình.
Chuyện là lúc nãy khi bóng tới chỗ, cậu ấy nhảy bậc lên đập một cú mạnh, trái banh bay xuống với tốc độ trời giáng, và không may chệch hướng bóng bay ra ngoài gốc sân và em lại đang đi tới.
Lúc này em ê ẩm mặt mũi, không phản ứng gì, chỉ cố gắng gượng dậy.
-"Hoseok... không sao chứ"-Min Yoongi hỏi.
Hắn đã thấy sự việc nên bèn đi tới, bạn học của mình cũng không thể làm ngơ.
Hắn nâng cả người em đứng dậy, giúp em phủi bớt bụi bậm dính trên quần áo.
-"Ai đánh trái bóng vào mặt cậu vậy?"- Min Yoongi lại hỏi.
-"Là tôi. Lỗi của tôi, tôi học kế bên lớp cậu. Lúc nãy là sự cố do tôi, tôi sẽ chịu hết bồi thường"-cậu bạn lúc nãy nhanh nhẹn đứng lên nhận lỗi.
-"Không được rồi. Dẫn Hoseok đến phòng y tế đi, bị chảy máu mũi rồi, tay chân cũng trầy xước. Yoongi, em là lớp trưởng, dẫn bạn đi đi"-cô thể dục đi đến nói.
Hắn gật đầu chào cô rồi cùng em đi xuống phòng y tế.
-"Đau lắm không?"-hắn chủ động hỏi.
-"Ưm.. k..không sao"-em trả lời.
Mặt em lúc này in dấu đỏ do trái bóng khi nãy. Đau chết đi được nhưng cố chịu.
Người trực ở phòng y tế xem qua giúp em xử lí chỗ mũi bị chảy máu và các vết trầy khác trên người.
-"Em bị trầy mảng lớn ở cánh tay thế này. Tôi chỉ giúp băng sơ qua thôi, khi tan học em ghé qua bệnh viện cho họ xử lý kĩ hơn nhé"-người phụ trách ấy nói.
Em đáp một tiếng, rồi sau đó cùng Min Yoongi quay trở về lớp học.
•••••••••
Buổi học kết thúc như thường lệ, mọi người đều nán chỗ em một chút hỏi thăm.
-"Hoseok à... cậu ổn chưa?"-....
-"Seokie à... cậu đến bệnh viện khám lại đi nhé. Như vậy mới yên tâm"-...
-"Phải đấy. Lần sau cậu chú ý cẩn thận hơn nha"-...
-"Làm tụi mình lo quá đi mất"-...
-"....."-...
.
.
.
Hàng loạt câu nói lo lắng bủa vây quanh đầu em.
Từ lúc rời phòng y tế đến giờ, đầu em vẫn còn nhứt, lại thêm mấy vết trầy làm đau không ít. Mỗi lần đứng lên ngồi xuống đều nhứt nhói không thôi.
-"Ừmm.. cảm ơn các cậu. Giờ mình về thôi, mình sẽ tốt mà"-em nói câu trấn an bạn bè trong lớp.
Mọi người cũng nguôi mà ra về.
Em cũng xách balo lên và đi.
Bỗng....
-"Ơ.. trả mình cầm. Không cần cậu đâu"-em nói.
Nằng nặc muốn giành lại cặp sách của mình.
-"Nhìn cậu bây giờ đi, xướt chỗ này trầy chỗ khác. Còn tay cậu bị trật nhẹ khi té, tôi không ăn thịt cậu đâu mà sợ gì?"-hắn nói.
Bá đạo xách em đi theo mình ra về.
aizzzzz....
Đấy đấy... kiếp thê nô lộ rõ rồi...
Cả hai ra tới bên ngoài. Hôm nay ông Jung lái xe đến đón em, đợi em bước vào trong xe, hắn trả cặp sách lại cho em rồi cúi chào ông.
-"Con chào bác"-hắn cúi chào ông Jung
-"Chào con, hôm nay sao nhìn Seokie bị thương vậy? Con biết không?"-ông Jung hỏi hắn.
Vì biết cả hai học cùng lớp, con trai cưng thỉnh thoảng có kể về hắn cho ông nghe. Nên tiện đây hỏi hắn một chút, từ khi ông thấy em bước ra, là đã thấy khác rồi.
-"À... bác đưa cậu ấy đến bệnh viện xử lý vết thương và khám tay trái do bị trật nhẹ nhé. Sao lại bị như vậy thì bác hỏi câụ ấy, sẽ rõ hơn ạ"-hắn đáp.
Ông Jung gật đầu rồi quay trở vào xe.
Trên đường đi, ông Jung có hỏi em vài câu.
-"Sao con để bị thương rồi?"-ông Jung hỏi thăm em.
-"Dạ con vô tình đi qua đoạn gốc sân. Trái bóng bạn kia đánh xuống lệch hướng nên trúng con, con bị ngả ra nên mới thế này ạ"-em trả lời câu hỏi của ba mình.
-"Con không sao đâu"-em nói thêm câu trấn an.
-"Ừm..... bạn đánh bóng kia cũng bất cẩn quá đi. Có nói xin lỗi con không?"-ông Jung lại tra khảo tiếp.
-"A... cậu ấy đến xin lỗi con đàng hoàng rồi ba ơi. Do vô tình thôi, là con không chú ý nữa, ba đừng trách cậu ấy nữa"-em đáp.
Không muốn ba mình vì chuyện cỏn con này mà bận tâm nhiều. Đây chỉ là sự cố không mong muốn xảy ra, có gì để làm quá.
Thấy hợp lí nên ông Jung cho qua. Hai ba con đến bệnh viện kiểm tra, thăm khám cho em rồi sau đó trở về tổ ấm Jung gia.
Để em lên phòng nghỉ ngơi còn ông bà tiếp tục công việc của mình.
Hôm sau.........
-"Yoongi aaa.... mình thích cậu"-.....
-"?????"-hắn hoang mang.
Một cô bánh bèo hôm nay tới trước mặt hắn tỏ tình. Min Yoongi vẫn còn mang gương mặt ngái ngủ đang đi đến lớp.
Bây giờ hắn tỉnh táo hẳn....
-"Gì vậy....."-hắn bất chợt hỏi.
Cô gái phía trước ấp úng nói không rõ lời:
-"Tôi thích cậu lắm Yoongi... là tình cảm của tôi... không biết....."
.........
......
Vừa lúc Jung Hoseok đi đến nghe toàn bộ câu chuyện, em hoảng hốt trong lòng nhưng không biểu hiện ra. Lẳng lặng đi qua coi như không có chuyện gì.
•••••••
Min Yoongi bên này bất ngờ gặp tình huống tỏ tình này cũng nhanh khôi phục tinh thần, lập tức phũ phàng đáp lời:
-"Nhưng tôi thì không, cô có thể mang những thứ này về".
Lời nói tuông ra không chút thương tiếc đối với nhành hoa trước mặt mình.
Hắn một mạch bỏ đi không chút quan tâm người đằng sau đã rớm nước mắt. Bản thân Min Yoongi lạnh lùng, không thích những thứ tình cảm khù khờ ấy, là một học bá lạnh lẽo trong mắt những bạn học sinh nhưng cũng không khiến họ ngừng mến mộ đối với hắn.
.......
Bước vào đến lớp, vẫn còn khá sớm nên mọi người chưa tới đủ. Lúc này hắn đi về phía chỗ mình, bỏ cặp ngồi xuống gục trên bàn....
Bỗng hắn quay sang... thấy Jung Hoseok hôm nay đã tốt hơn, tuy tay chân trầy xước chút nhưng nhìn chung đã ổn.
Bỗng hắn cất tiếng hỏi:
-"Hôm qua ba của cậu có làm lớn chuyện không?"
Em đang xem điện thoại thì nghe hắn nói. Bỗng chốc ngơ ngác, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, quay sang đáp lời của hắn.
-"Ba có lo lắng cho tôi, nhưng tôi đã bảo không sao. Thấy không có gì nghiêm trọng nên ba không nói gì thêm"
Chuyện lão Jung cưng con trai út của mình trong giới không ai lạ, không để Jung Hoseok thiệt thòi bất cứ điều gì. Chỉ cần con trai bảo thích, ông sẽ đáp ứng mọi thứ.
Min Yoongi hỏi tiếp: "Tên làm cậu bị thương có bồi thường như lời hắn nói không?"
-"À... Cậu ấy chạy qua tới nhà tôi để đưa bánh kẹo ngon, kèm thuốc mỡ thoa vết thương. Nhận lỗi với ba mẹ tôi rất tử tế nha"-em cuời đáp.
"Gan dạ nhỉ?"-Min Yoongi nghĩ thầm.
Hai người không tiếp tục trò truyện nữa vì tiếng chuông đã vang lên.
Lại là tiết học chả có gì đặc sắc....
Giáo viên Toán bất ngờ cất tiếng:
-"Thi tuyển sinh đại học chỉ còn khoảng ba tháng. Các em cần hệ thống lại kiến thức đã học ngay từ hôm nay, chú trọng vào các môn thi, không thể lơ là"
Nhắc nhở các bạn học sinh chú tâm vào kì thi tuyển sinh đại học quan trọng nhất trong suốt 12 năm đèn sách, chỉ cần bỏ lỡ sẽ hối tiếc cả đời. Các giáo viên luôn quan tâm đến vấn đề học tập của học trò, vì vậy luôn đôn đốc các em khẩn trương, sẵn sàng 'ra trận'.
Cả lớp im phăng phắc nghe giáo viên truyền đạt, tất cả đều quan tâm đến kì thi đại học, thậm chí đã vạch ra nguyện vọng của mình.
-"Cậu sẽ chọn trường nào? Hoseok?"- Min Yoongi cất tiếng hỏi.
Em đang thơ thẩn thì bỗng nghe tiếng gọi, giật mình quay sang...
-"...Mình.... dĩ nhiên là Đại học Quốc Gia Seoul rồi....."-Jung Hoseok trả lời ngay.
-"Cậu học kinh tế để cùng anh hai quản lí công ty sao?"-hắn lại hỏi
-"Cũng không đúng.... mình dự tính sẽ ra làm ở nơi khác, tự lập cuộc sống thôi"-em trả lời dự định của mình.
Trong thâm tâm Jung Hoseok thích học kinh tế bởi vì Min Yoongi thích, Jung Hoseok muốn ra ngoài tự lập để có thời gian nghĩ về Min Yoongi nhiều hơn, ước mơ một lần chung chí tuyến với Min Yoongi. Đó là tất cả những gì em luôn nghĩ đến, em luôn nỗ lực hết mình, luôn cố gắng để mình đúng với hai từ 'hoàn hảo' ngoài lí do mình là thiếu gia danh giá của gia tộc Jung thì cũng một phần vì hắn.
Không biết nếu Min Yoongi biết được những ý nghĩ sâu xa ấy liệu sẽ có phản ứng gì.
-"C-còn cậu....."-Jung Hoseok hỏi lại hắn.
Min Yoongi im lặng một lúc.... Cuối cùng cũng cho em đáp án:
-"Tôi sẽ du học ở Mỹ"-hắn nói về dự định của bản thân.
Em ngỡ ngàng trước câu nói của hắn, trong chốc lát vẫn không phản ứng lại, động tác cứng đờ......
Hắn.... Min Yoongi du học.......
-"Cậu sao thế? Có gì làm cậu ngạc nhiên sao?"-hắn hỏi.
Tự nhiên em im lặng làm hắn cũng hoang mang chút, hắn có nói gì sai sao?
-"Ồ... không..... cậu quyết định vậy rất tốt, cậu là viên ngọc sáng của gia tộc, cần được mài dũa ở đúng nơi. Cậu chắc chắn sẽ thành công"-em bỏ qua sự bối rối lòng mình để đáp lời.
-"Cảm ơn cậu.... Hoseok"-hắn đáp lời đến đấy rồi cũng thôi .
Buổi học kết thúc, em mang theo nhiều tâm trạng về nhà.
Ăn uống xong, em về phòng nằm giải đề minh hoạ đại học.
.........
Giải tầm xong bốn mã đề thì em cũng buông viết nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong đầu lúc này không ngừng ngẫm nghĩ về Min Yoongi.....
Em thích hắn.... từ lúc nào vậy nhỉ?
Có thể tính từ thuở mới vào cấp 3, tuổi mới lớn bắt đầu phát triển tâm sinh lý, cảm giác yêu thích đối với một ai đó nảy ra trong lòng. Và cảm giác ấy em có được với Min Yoongi, người bạn học cùng em. Em và hắn đã học chung với nhau đầu năm cấp 2 cho đến tận bây giờ, cả hai cũng đã ngồi cạnh cùng nhau học tập vì cả hai học rất tốt và xuất thân danh giá cho nên thầy cô cũng xếp cạnh nhau, phần nào tránh phiền phức với các bạn khác. Min Yoongi không lan toả hơi ấm, bởi hắn rất lạnh lùng, không mấy thân thiện, kể cả hội bạn cũng rất khiêm tốn, hắn chịu cùng em trò truyện giây lát, chịu chỉ bài, học cùng em đã là quá tốt rồi, bởi vì từng việc nhặt vặt như vậy khiến bóng hình của hắn lưu lại tim của em lúc nào chẳng hay.
Em ghi nhớ từng khoảnh khắc tiếp xúc cùng hắn, nhớ từng câu nói dù chỉ là những câu giao tiếp thông lệ nhưng cũng có thể làm em dao động, nhớ .......
Giờ đây khi nghe hắn nói sẽ đi du học Mỹ, tim em đau một chút.... Hắn lựa chọn như vậy, khả năng cao sau này hai người sẽ khó gặp lại nhau. Nghĩ đến đây lòng em nghẹn ngào.....
Em đối với hắn không chỉ đơn giản là thích, em luôn mộng mị cuộc sống của mình có hắn, hắn sẽ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của em... Nhưng tất cả chỉ là ảo giác... Tình yêu đơn phương này chỉ riêng em biết được, một mình em ôm ấp hi vọng.... dù biết chẳng có kết quả....
Nghĩ mãi..... em cũng rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay, khoé mắt còn ươn ướt.
#########################
Ở Min gia lúc này rất náo nhiệt vì ông Min đã công tác về. Cả gia đình đang ngồi cùng nhau trò truyện, bàn bạc.
Lúc này ông Min cất tiếng:
-"Chuyện con sẽ sang Mỹ học, vẫn không phản đối đúng chứ?"
Hắn đáp: -"Con đồng ý. Đến đấy con có thể phát triển được nguyện vọng, là điều tốt"
-"Ta không ép con, chỉ đề xuất mà thôi. Con học ở Hàn Quốc vẫn có thể kế thừa gia sản một cách xuất sắc, con phải xa gia đình, bạn bè thì ta cũng không nỡ"-ba Min nói tiếp .
Ban đầu vốn chỉ hỏi hắn từng nghĩ đến du học hay không, muốn tiến xa hơn không, nếu có thể thì ông đáp ứng. Ông chia sẻ thêm về cơ hội lâu dài khi học tập ở Mỹ, ở đấy nuôi mầm móng rất tốt, với tài trí của hắn thì học tập ở đấy càng thuận lợi cho con đường nối nghiệp Min gia. Nhưng không có câu nào miễn cưỡng hay gượng ép hắn thực hiện.
-"Con thấy rất tốt, khi hoàn thành chương trình học con cũng sẽ về đây. Xem như cơ hội cho con khám phá bên ngoài một chút, ba mẹ đã nâng niu con từ nhỏ rồi"-hắn ôn tồn đáp lời.
Cho ba và mẹ mình thấy rằng hắn rất tự tin quyết định, không chút lưỡng lự.
Bà Min cũng góp lời: "Con cứng cỏi được vậy thì rất tốt, ba mẹ tôn trọng ước mơ của con. Lớn rồi, biết trốn chạy khỏi ba mẹ rồi".
<><><><><><><><><>><><><><><><>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top