Bức tranh thứ nhất: Bạch Sự (7)
CÁI CHẾT CỦA NGƯỜI THỦ LINH
* * *
Hạo Thạc đầu óc hoảng loạn, hất ra cánh tay Mẫn Doãn Kỳ vươn tới như muốn ngăn cản mình, giơ chân đá vào cửa một cước thật mạnh.
Một tiếng "Rầm" nổ tung, tro bụi văng mù mịt, cánh cửa phòng củi cứ thế bị đá dính vào vách tường, Hạo Thạc vọt vào trong, thấy được Chí Mẫn cùng bím tóc Lưu Phi Vũ mỗi người đều ôm trong lòng một cây búa bổ củi, đầu dựa vào nhau ngồi sát đống củi trong góc phòng, im lặng bất động.
"Mẫn Tử——" Hạo Thạc kêu một tiếng, giọng nói tràn ngập độ run mà đến cả bản thân cậu cũng không nhận ra.
Chí Mẫn chép miệng hai cái, thay đổi tư thế.
Hạo Thạc "..."
Người ta đang ngủ nha.
Cái tên quỷ sứ này! Quả thực hết thuốc chữa.
Bước tới đá vào bắp đùi Chí Mẫn một cái, đối phương lập tức mở toang hai mắt, cả người hoảng sợ mò mẫm cây búa ôm trong lòng, bình tĩnh nhìn lại thấy trước mặt là Hạo Thạc, mới hồng hộc thở phào nhẹ nhõm một tiếng, cả tiếng hô to: "Sao vậy? Mày qua đây làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Hô cái đầu mày," Hạo Thạc vẫn còn nghĩ lại mà sợ hãi đưa chân đạp cho hắn một cước, "Mày ngủ gì mà như lợn chết vậy, tao đứng ở ngoài đập đến thiếu điều sập cửa cũng không tỉnh được mày."
Chí Mẫn lôi từ hai bên lỗ tai ra hai cục vải bố: "Mày nói cái gì?"
"...Mày bịt lỗ tai để làm gì?" Hạo Thạc nghẹn họng.
"Cái đựu! Tao sợ chứ gì!" Chí Mẫn mặt mày tái mét đứng phắt dậy, "Hồi tối hôm qua mày không nghe thấy sao? Phòng bên kia vang lên tiếng gào thét thê thảm làm tao xém chút són ra quần, hai đứa tao lại không dám ra ngoài, tiếng thét lại càng nghe càng sợ đến muốn vỡ cả mật, cho nên mới phải nhét lỗ tai lại, dù sao cũng chết, thôi thì chết trong thanh tĩnh vẫn đỡ hơn."
Lời này vừa nói xong, Lưu Vũ Phi bên cạnh cũng tỉnh lại, sắc mặt khó coi vô cùng, tầm mắt nhìn sang Mẫn Doãn Kỳ đứng ở cạnh cửa: "Chết mấy người?"
Mẫn Doãn Kỳ thản nhiên lắc đầu: "Không biết."
"Đi xem." Lưu Vũ Phi ném búa xuống, đi ra ngoài.
"Này—— ông điên rồi sao? Nhỡ đâu cái thứ quỷ quái kia vẫn ở trong phòng, ông còn chạy vội qua xem nữa?" Chí Mẫn kéo hắn lại.
"Không nhớ tối hôm qua tao nói với mày à?" Lưu Vũ Phi bực mình hất tay Chí Mẫn, "Mặc dù nơi đây là thế giới trong tranh, nhưng những hiện tượng dị thường xuất hiện đều sẽ phù hợp với logic mà bức tranh thể hiện. Bức tranh này vẽ lại cảnh tượng chuẩn bị tang lễ theo tập quán dân gian nào đó của Trung Quốc, dựa theo bối cảnh này thì những thứ "quỷ quái" sẽ không xuất hiện vào ban ngày."
"...Cũng có lý." Chí Mẫn vẻ mặt suy tư, quay sang nhìn Hạo Thạc, "Mày thấy sao?"
"Tao cũng muốn đi xem thử." Hạo Thạc nói.
Nỗi sợ hãi của con người đa phần đến từ sự vô tri, biết được càng nhiều, có lẽ nỗi sợ sẽ vơi đi phần nào.
Ra khỏi phòng củi, bọn họ thấy bên gian phòng phía đông cũng có vài người đi ra, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi, đang lẳng lặng đứng chờ trong sân, mắt nhìn về phía linh đường chính phòng.
Hạo Thạc thấy được ông chủ bán bánh rán cũng ở trong đám người bên kia, gương mặt trắng bệch không khác gì tờ giấy, hai cái chân run rẩy liên tục, lúc bước đến gần cậu cảm giác như ngửi được mùi khai nước tiểu bốc ra từ trên người ông ta.
Nhưng mà giữa thời điểm này, cũng không ai bận tâm mà đi chê cười kẻ khác.
Một người đàn ông độ khoảng ba mươi mấy tuổi, giọng nói có vẻ thuần phác, đảo mắt nhìn mọi người một cái, sau đó đưa tay chỉ chính phòng: "Vào trong xem thử?"
Có hai ba người gật đầu, những người này hiển nhiên không phải là người mới lần đầu vào tranh.
Ông chủ xe bánh rán trong cổ họng đột nhiên phát ra một tiếng rít khàn khàn: "Đừng——Đừng mở cánh cửa kia ra! Các người điên rồi sao! Bên trong có quỷ! Có quỷ! Các người mở cửa sẽ thả nó ra! Các người muốn chết sao!? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! AAA——"
Đang nói, cả người giống như hoàn toàn suy sụp, đột ngột quay đầu chạy ra khỏi sân, dần dần biến mất trong màn sương sớm âm u.
"...Ổng chắc là không sao đâu ha?" Chí Mẫn vội hỏi Lưu Vũ Phi.
Hắn từng ăn bánh rán do ông chủ kia bán vài lần, vừa ngon lại vừa nhiều thịt, thật có chút không đành lòng thấy ông ấy xảy ra chuyện.
"Tối hôm qua tao nói với mày thế nào!?" Lưu Vũ Phi trừng mắt liếc Chí Mẫn, giống như thật sự không muốn nói thêm lời nào nữa, quay người đi theo người đàn ông có giọng nói hàm hậu cùng mấy người gật đầu lúc nãy đi vào chính phòng.
"Tối hôm qua thằng đấy nói gì với mày?" Hạo Thạc hỏi Chí Mẫn.
"Làm sao tao nhớ chứ, bị hù quên hết rồi." Chí Mẫn mặt mày nhăn nhó đau khổ, trán rịn đầy mồ hôi lạnh lẽo.
"Vào trong xem trước rồi tính sau." Hạo Thạc đưa tay chỉ vào phòng.
Lúc đi ngang đôi người giấy đồng nam đồng nữ, Hạo Thạc chợt dừng bước.
Tối hôm qua chính là hai đứa này tác quai tác quái, hiện tại lại giả vờ giả vịt giống như vô tội.
Hạo Thạc đưa mắt lướt nhìn thoáng qua gương mặt của đồng nam, chính là cái gương mặt bị vẽ cẩu thả này tối qua dí sát vào mặt cậu, vẫn là cái miệng đỏ lòm cười toét, hai hàng lông mày cong mỏng cùng hai con mắt bầu dục vô hồn chết chóc.
Vừa lướt qua hai con người giấy, đang tính cất bước vào bên trong, Hạo Thạc chợt thấy Mẫn Doãn Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu nói: "Tình hình bên trong có hơi khó chịu, suy nghĩ kỹ rồi hãy vào."
Hạo Thạc khẽ nhướng mày, nhìn sang Chí Mẫn đứng bên cạnh: "Mày có vào xem không?"
Chí Mẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Không không! Tao sợ gặp ác mộng."
Hạo Thạc giật giật khóe miệng: "Tình cảnh hiện giờ của chúng ta cũng có khác gì ác mộng đâu.. Mày không nhìn thì cút sang một bên đứng."
"Mày tính vào xem hả?" Chí Mẫn giật mình.
Hạo Thạc gật đầu: "Tao phải vào xem, dù chết cũng phải chết cho rõ ràng, bằng không tao không cam tâm."
"Vậy... Vậy tao... tao vào với mày ha?" Chí Mẫn vẻ mặt mếu máo muốn xả thân vì bạn bè.
"Thôi khỏi đi." Hạo Thạc đẩy hắn ra, "Bên trong còn có mấy người nữa sợ gì, mày cút ra xa một chút. Sáng giờ có đi tè chưa?"
Chí Mẫn: "...Chưa."
Hạo Thạc: "Vậy đi đi."
Chí Mẫn: "Ò."
Đứng nhìn Chí Mẫn đi rồi, Hạo Thạc mới quay đầu trở lại, chợt bắt gặp Mẫn Doãn Kỳ đang nhìn mình.
Thấy người nọ như muốn nhìn đi chỗ khác, Hạo Thạc bước tới, đột nhiên nở nụ cười: "Mới nãy anh cản tôi, không cho tôi trước tiên đi vào phòng của Mẫn Tử, là vì sợ tôi thấy được trường hợp xấu nhất lại không thể chịu được mà kích động đúng không? Cái này người ta gọi là ngoài lạnh mà trong nóng hen?"
Mẫn Doãn Kỳ không đếm xỉa tới cậu, xoay người bước vào phòng, Hạo Thạc vươn tay vỗ nhẹ lên vai đối phương mấy cái "Cảm ơn." Âm cuối của lời nói đột nhiên ngừng bặt khi cậu thấy được tình cảnh trong phòng.
Chính phòng quả thật là nơi quàn linh cữu, cả phòng treo đầy trướng bằng vải cùng các xâu nguyên bảo tiền giấy, chính giữa là một chữ "Điện" màu trắng được viết trên nền đen.
Quan tài đen như mực được đặt ngay giữa phòng, phía trước bày đồ cúng cùng nhang đèn, trước bàn thờ có đặt hai cái đệm cói, cùng một cái chậu đồng dùng để đốt giấy tiền vàng bạc khi cúng bái.
Mà ba người bên hông cột mảnh vải chữ "Dân" đều ở trong phòng, mỗi người nằm ở một vị trí khác nhau.
Đồ tang trên người của cả ba vẫn đầy đủ không thiếu cũng không bị rách hỏng chỗ nào, cơ thể cũng không có vết thương, nhưng nhìn lại mặt của ba người, chỗ vốn dĩ là ánh mắt lúc này đã trở thành hai cái lỗ máu, máu tươi đỏ sậm bò trườn lan đầy gương mặt tái xanh vặn vẹo đáng sợ, không rõ là do vì sợ hãi hay vì kêu gào quá thảm thiết mà hốc miệng há to đến hết cỡ, để lộ ra yết hầu tối đen cùng răng nanh trắng hếu dính đầy tơ máu.
Vài người nhìn thấy bộ dáng khủng khiếp của ba người chết mà giật mình kêu lên kinh sợ, cũng có một người lập tức quay đầu bước ra khỏi phòng.
Hạo Thạc chỉ nhìn thoáng qua một cái liền không muốn nhìn lại, bỗng thấy người đàn ông ba mươi mấy tuổi lúc nãy bước đến cạnh thi thể, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra.
Lúc này, lực chú ý của Hạo Thạc bị cỗ quan tài kia hút lấy.
Mặc dù ở thế giới thật sự bên ngoài, nơi thành phố Hạo Thạc sinh sống đã áp dụng luật hỏa táng từ lâu rồi, nhưng cậu cũng từng thấy quan tài trên ti vi, đang đánh giá đột nhiên giật mình một cái, kéo tay Mẫn Doãn Kỳ, kề sát vào đối phương hạ giọng nói: "Anh xem, cỗ quan tài này—— không có đóng đinh."
Mẫn Doãn Kỳ mí mắt hơi chớp lên, vẻ mặt thản nhiên cất bước đi qua, vòng quanh quan tài nhìn một lát, thậm chí còn nhân góc khuất không ai để ý tới, đưa tay sờ quan tài một cái.
Hạo Thạc nhìn đối phương hành động, đợi hắn trở lại mới nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, có phát hiện gì không?"
Mẫn Doãn Kỳ không đếm xỉa gì đến cậu..
Hạo Thạc thở dài: "Nếu anh không nói, tôi đây chỉ có thể tự mình đi mở nắp quan tài xem na."
"Muốn chết à." Mẫn Doãn Kỳ lạnh lùng nhìn cậu.
"Đính chính lại một chút, là tìm đường sống trong chỗ chết." Hạo Thạc cong cong khóe miệng, kéo môi cười một nụ cười đầy giả tạo, "Bị động ăn đòn chính là chờ chết, đó không phải thói quen của tôi, tôi muốn tìm ra đáp án, nếu không có đáp án thì tìm ra vấn đề, tìm được vấn đề rồi sẽ giải quyết nó, tôi không muốn chết theo kiểu ba người kia. Anh có để ý không? Quần áo của ba người bọn họ vẫn còn chỉnh tề lành lặn, mấy thứ trong phòng cũng không có dấu hiệu bị đụng chạm qua, điều này chứng tỏ cái gì?"
Mẫn Doãn Kỳ không đáp, vẫn cứ nhìn cậu một cách lạnh nhạt.
"Chứng tỏ ba người này bị giết chết mà không có chút giãy dụa nào, đến ngay cả phản kháng cũng không có." Giọng của Hạo Thạc lạnh dần, "Bọn họ không thể làm gì khác ngoại trừ la hét thảm thiết, tôi không muốn chết một cách bất lực như vậy. Dù cho bị thứ sức mạnh không thể kháng cự kia giết chết, trước khi chết tôi cũng phải biết rõ nó là cái gì, hơn nữa cố gắng hết sức khả năng mình đi chống cự lại nó, dù cho cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết, nhưng chí ít tôi cũng xem như không phụ lòng sinh mạng của chính mình."
Mẫn Doãn Kỳ nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạo Thạc, một lát sau mới dời mắt đi, nhìn về phía nam nhân đang ngồi xổm kiểm tra thi thể bên kia, trầm giọng nói: "Anh ta là bác sĩ, trước chờ kết quả kiểm tra thi thể đã."
Hạo Thạc nghe vậy không nói gì thêm nữa, lẳng lặng đứng chờ.
Mặc dù bảo là kiểm tra thi thể, nhưng với tình trạng không có công cụ như hiện tại thì cũng chỉ có thể làm vài cái kiểm tra đơn giản mà thôi, bác sĩ nhìn thật lâu mới đứng dậy, đảo mắt nhìn những người trong phòng một cái, lại cụp mắt nhìn xuống, giọng nói thuần hậu nhẹ nhàng vang lên: "Ba người này là bị hù dọa đến chết tươi. Tròng mắt trước khi chết bị vật nhọn móc ra ngoài, vật nhọn này có khả năng là dao găm với lưỡi bén nhọn, cũng có thể là... móng tay dài rắn chắc."
Lời vừa dứt, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cỗ quan tài đặt giữa phòng.
"Chúng ta kiểm tra căn phòng này kỹ một chút đi." Bác sĩ bình tĩnh nói.
Mọi người đều không lên tiếng, im lặng phân công nhau, thận trọng mà cẩn thận kiểm tra từng ngõ ngách phòng. Dù sao thì mục tiêu của bọn họ là phải tìm cho ra chữ ký hoặc là ấn chương của họa sĩ, thế nên dù tình cảnh trước mắt khiến người ta run rẩy sợ hãi đến cỡ nào đi nữa, bọn họ cũng vẫn phải kiên trì cẩn thận tìm kiếm.
Hạo Thạc kéo xuống một bức vải trướng, phủ lên che lại mặt của ba người chết. Mẫn Doãn Kỳ đứng cạnh cửa, hai tay ôm ngực, giống như đang chìm vào suy tư.
Hạo Thạc tìm một vòng quanh phòng, không phát hiện ra có chữ ký hay ấn chương gì, tính bước ra ngoài, đột nhiên quét mắt nhìn thấy hai con người giấy đồng nam đồng nữ, liền lùi trở lại hỏi Mẫn Doãn Kỳ: "Giờ mà tôi dùng lửa đốt cháy hai đứa quỷ yêu này thì liệu có xảy ra chuyện gì không?"
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top