Bức tranh thứ nhất: Bạch Sự (14)
BẢN LỖI
* * *
Hạo Thạc theo bản năng mở to mắt, cũng từ khe hở giữa đống củi thấy được... một người.
Nói là người cũng không chính xác lắm.
Cả người "Hắn" mọp sát dưới mặt đất, cơ thể trần truồng, tư thế cực kỳ quỷ dị, đang chầm chậm nhúc nhích. Nhưng ngay sau đó, Hạo Thạc bỗng hiểu được, không phải tư thế của "người" nọ quỷ dị, mà là cơ thể của "hắn".
Giống như Nữ Oa đang dùng bùn nắn người, lỡ tay bất cẩn tạo ra một nhân loại phiên bản lỗi.
Cơ thể trần truồng vặn vẹo uốn khúc, xương sống nhô thẳng ra như sừng, chống căng da thịt đến muốn nứt toác ra, mà trên khối cơ thể gầy gò trơ xương lại méo mó ấy, hỗn loạn mọc ra đầu cùng tứ chi.
Như có ai đó đang ngồi ráp mô hình figure, hứng lên cầm lấy keo 502 dán bậy dán bạ bạ tứ chi cùng đầu của nó vào sau lưng, trước ngực, bên hông... tất cả các khí quan đều không nằm ở vị trí vốn có của nó.
Cho nên "người" nọ không thể bước đi một cách bình thường, chỉ có thể mấy máy trườn lê trên mặt đất.
"Hắn" trườn người một cách cố hết sức, khúc chân trắng bệch khô gầy từ sau lưng mọc ra giống như vừa căm hận lại vô lực bất đắc dĩ làm ra động tác như đang chống đạp, năm ngón chân cuộn quặp, móng chân đen ngòm lật ngược, để lộ ra bên dưới một mảng thịt thối màu đỏ sậm đen.
Đầu của "hắn" cũng không nằm ở trên cổ, Hạo Thạc nhìn không tới chỗ mọc ra đầu của "hắn", thứ cách gần tầm mắt của cậu nhất chính là một bàn tay của "hắn", đúng hơn mà nói chỉ là năm cái ngón tay, chẳng thấy mu bàn tay ở đâu. Năm ngón dài ngoằng lại sắc nhọn nhìn như mấy cái mầm thịt mọc ra từ xương sườn, chúng nó run rẩy lại vặn vẹo múa may.
Vừa mới nhìn thấy "người" nọ, Hạo Thạc may mà kịp cắn vào đầu lưỡi của mình, tránh bản thân vì kinh sợ mà phát ra thanh âm, nhưng sau đó cậu cũng không dám buông hàm răng của mình ra, sợ là vừa thả tự do cho đầu lưỡi, trong dạ dày sẽ lập tức cuồn cuộn dâng lên muốn thoát ra ngoài.
Đây là "thứ" nằm trong quan tài sao? Người cuối cùng của nhà họ Lý tại sao lại hình thù quái dị đến như vậy?
Nhưng tình thế trước mắt không cho phép cậu có thời gian suy tư việc khác, bởi vì nghe được tiếng thanh củi rơi xuống, "hắn" liền mấp máy khối thân thể chắp vá lộn xộn kia hướng về phía phát ra âm thanh tìm tòi đến cùng.
Làm sao bây giờ?
Hạo Thạc dám chắc thứ này tuyệt đối không yếu ớt lại chậm chạp giống như vẻ ngoài của nó đang thể hiện ra lúc này, chỉ cần nó đến gần, nhìn thấy mình cùng Mẫn Doãn Kỳ, sẽ xảy ra cái gì cậu cũng không dám tưởng tượng đến.
Một cánh tay vươn ra từ cơ thể của "hắn" mấp máy trườn xuyên qua khe hở đống củi trước mắt Hạo Thạc, khoảng cách cơ hồ gần trong gang tấc khiến Hạo Thạc cảm nhận được hoàn toàn cái cảm giác rét lạnh thấu xương tản ra từ da thịt của người chết.
Cảm giác ấy giống như có đến mấy chục đôi môi tử thi, vừa ẩm lại lạnh kề sát lên da thịt, cũng ngay tức khắc thẩm thấu xuyên qua da thịt xâm lấn vào xương tủy.
Cơ thể của Hạo Thạc bỗng chốc mất đi khống chế, bắt đầu tự mình run lên, hơn nữa độ run càng lúc càng lớn.
Là "thứ" quái thai kia đang quấy phá!
Hạo Thạc cố gắng khống chế bản thân, nhưng thân thể lại không nghe theo ý chí của cậu.
Hạo Thạc hung ác cắn vào đầu lưỡi, một tia máu mặn lại đắng chát tràn khỏi khóe môi, nhưng vẫn không cách nào ngăn lại cảm giác rét buốt cùng cơn run rẩy của toàn thân, cho đến khi ngay cả phiến môi của cậu cũng bắt đầu lên cơn run thì, một ngón tay hơi lạnh đột nhiên ấn lên mặt cậu.
Tiếp đó, khuỷu tay của Mẫn Doãn Kỳ lặng lẽ kề sát vào xương sườn Hạo Thạc, theo sau hơi ra sức một chút, chỉ trong nháy mắt cơn đau đến thấu tâm can lan rộng ra toàn thân, nếu không phải miệng đang bị chặn lại, Hạo Thạc có thể cam đoan là mình đã rú lên vì đau đớn, mồ hôi toát ra trên trán cùng trong lòng bàn tay, nhưng đồng thời cái rét buốt len lỏi trong cốt tủy kia cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
Hạo Thạc cố phớt lờ cơn đau vẫn còn dai dẳng dư vị kia, xuyên qua khe hở giữa đống củi, cậu nhìn thấy quái thai kia đang mấp máy lộn ngược quá nửa thân mình, để lộ ra ở vị trí không rõ là cánh tay hay cẳng chân, có một chùm lông hay tóc gì đó rối tung bẩn thỉu lúc nhúc động đậy.
Hạo Thạc lần theo dấu vết đám lông nhìn về phía nguồn gốc của chúng, liền thấy được một cái miệng đen thùi nứt nẻ.
Đống lông là mọc ra từ cái miệng kia, bởi vì quá mức rối loạn, cho nên cái miệng kia phải há ra thật to, lộ ra hai hàm nứu trụi lủi khô quắt thối rữa.
Cái miệng kia chầm chậm hạ xuống, ở giữa khe hở xuất hiện một cái mũi bẹt dúp, lại hạ xuống một chút, hai cái mi mắt đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Hạo Thạc.
Ngay tại khoảnh khắc sắp sửa đối diện với ánh mắt của "hắn", tầm nhìn của Hạo Thạc bỗng chốc tối sầm.
Khe hở giữa bó củi bị Mẫn Doãn Kỳ dùng thanh búa đặt ở bên cạnh nhẹ nhàng che lại, động tác linh hoạt chuẩn xác mà không phát ra chút âm thanh nào.
Hạo Thạc ngưng thở, lắng nghe động tĩnh của "người" bên ngoài.
"Hắn" giống như không có rời khỏi đống củi, Hạo Thạc không rõ "hắn" đang quan sát hay là đang chờ đợi, trong tai chỉ nghe được thanh âm ma xát giữa da thịt của các đốt tứ chi mọc loạn trên cơ thể quái dị của "hắn", âm thanh khô ran mà rậm rạp, giống như một kẻ đang bị ghẻ ngứa, chỉ cần đưa tay chà vài cái, lập tức sẽ rơi rụng một đống vụn da rớt giống như là vẩy cá bị cạo vậy.
Hạo Thạc nghe mà cả người run lên vì ngứa.
Vài phút sau đó cậu mới ý thức được kia không phải là cảm giác ngứa tâm lý, mà da thịt toàn thân cậu thật sự đều đang ngứa ngáy.
Kia không phải là cảm giác da ngứa thông thường, nó khô rát, dày đặc giống như bên dưới mô da có tầng tầng lớp lớp lông con đang nhú ra.
Cảm giác như bị châm chích lại ngứa ngáy khiến Hạo Thạc thống khổ vô cùng, chỉ hận không thể lột da của mình xuống, sau đó dùng móng tay sắc nhọn hung hăng cào cấu gãi lấy máu thịt trên người.
Hạo Thạc cật lực nhịn xuống, nắm tay xiết chặt, dùng móng tay bấu lấy thịt trong lòng bàn tay, như muốn giảm bớt cơn ngứa ở chỗ ấy. Cậu cắn mạnh vào môi, thực sự chỉ hận sao mình không thể cắn đứt lìa đám da thịt ngứa ngáy kia rồi nuốt trọn vào bụng.
Tiếc là cũng không có một chút tác dụng nào, ngược lại giống như bị phản phệ, cơn ngứa trên da thịt toàn thân cứ càng lúc càng tăng gấp nhiều lần, Hạo Thạc chịu đựng đến muốn nứt toát cả mắt, trong lòng thật sự chỉ muốn chết đi cho rồi.
Thật độc, thật sự rất ác độc.
"Kẻ" quái thai bất thường kia ác độc còn hơn trực tiếp giết người.
Hạo Thạc cảm thấy bản thân mình đã đến cực hạn, trong ý thức giống như có một giọng nói thống khổ đang thay cậu kêu rên : Chịu không nổi, thật sự là chịu hết nổi rồi, ta muốn chết, ta muốn chết đi cho rồi!
Ý thức báo cho cậu biết, bản thân cậu đang khao khát có thể chết lập tức ngay tại chỗ, cậu chịu không được nữa rồi, chết đi còn hơn.
Sợi thần kinh chịu đựng đang căng cứng trong đầu Hạo Thạc nháy mắt đứt đoạn, cậu rốt cuộc đánh mất lý trí, thân thể toan tính nhào tới đập đầu vào vách tường chết quách cho xong chuyện, chợt cảm thấy nơi động mạch cổ bị ngón tay của Mẫn Doãn Kỳ ấn mạnh một cái, ngay giây sau đó, Hạo Thạc mất đi ý thức.
* * *
Lại một lần nữa mở mắt ra, Hạo Thạc nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ đứng ở bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng dõi theo cậu.
Mà, nửa bên mông cậu vẫn còn lưu lại dư vị của một cú đá.
Sắc trời đã dần sáng tỏ, vài tia ánh sáng mờ mịt xuyên qua khe cửa gỗ rọi vào, chiếu sáng ngũ quan như được điêu mài tỉ mỉ của Mẫn Doãn Kỳ.
"Sáng rồi?" Hạo Thạc kinh ngạc, ngồi bật dậy từ dưới đất, "Quái thai kia đâu?"
Mẫn Doãn Kỳ không đếm xỉa đến cậu, xoay người đi ra ngoài.
Nhớ đến Chí Mẫn, Hạo Thạc lập tức mau chóng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát đã bỏ lại Mẫn Doãn Kỳ ở đằng sau, cắm đầu chạy tới phòng linh đường.
Ngoài cửa phòng linh đường vẫn như cũ có hai con người giấy đồng nam đồng nữ đứng hai bên, vẻ mặt cười toe toét nhìn về phía hai người đang đi đến.
Nhấc chân đá văng cửa phòng xông vào, tình cảnh trước đập vào mắt khiến Hạo Thạc linh hồn cơ hồ muốn tan biến —— dưới đất nằm hai khối thi thể không đầu, một trong số đó chỉ cần nhìn một cái, Hạo Thạc liền biết đó là Chí Mẫn.
"Mẫn Tử——"
Một tiếng gọi ùng ục toát ra từ cổ họng của Hạo Thạc, giờ phút này cả tinh thần lẫn cảm xúc của cậu đều như sụp đổ, cậu thậm chí không nhớ nổi mình là như thế nào bổ nhào tới, cậu không tin, không tin khối thi thể chết thê thảm trước mắt lại chính là người bạn thân chí cốt như tay chân từ nhỏ tới lớn của mình, cậu không biết phải làm thế nào chấp nhận kết quả này, chỉ cảm giác cả lồng ngực như bị ai đó dùng búa nện một cái vỡ tung——
"...Đu... Mày đè chết tao giờ... Tránh ra...." Đột nhiên, một tiếng rên rỉ phát ra từ lồng ngực "thi thể" Chí Mẫn.
Hạo Thạc sững sờ tại chỗ, liền thấy ngay chỗ cổ áo thi thể từ từ nhú lên chỏm đầu của Chí Mẫn, tiếp đó là vẻ mặt thống khổ "...Tránh ra! Muốn khóc tang thì cút sang một bên mà khóc!"
"...Mẫn Tử? Mày là... là người hay quỷ?" Hạo Thạc giống như vẫn chưa kịp hồi hồn, nhìn đối phương hỏi.
"Cút đi, mày mới là quỷ ấy! Đừng có ở đó mà trù tao!" Chí Mẫn đưa tay xoa xoa lồng ngực bị Hạo Thạc đè đau, chu mỏ thổi phù một ngụm khí vào mặt cậu, "Thấy không, tao còn thở nè, sống đó."
"..." Hạo Thạc nhìn đối phương trân trân cả buổi, mới dùng tay lau mặt, thanh âm cố nén run rẩy, "Mồm mày thối đến nỗi có thể khiến quỷ cũng sống lại đó mày biết không..."
"Kệ tao, có cùng mày hun nhau đâu ai mượn mày chê." Chí Mẫn bình tĩnh trở lại, ngước mắt nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ đứng cạnh cửa, liền lập tức nhảy dựng lên bổ nhào tới, "Đại lão! Anh quả thật là ân nhân cứu mạng của tui a đại lão! Tui dựa theo cách anh bảo giấu đầu đi, cuối cùng thoát chết! Thật sự không có việc gì xảy ra! Tui sống rồi, sống rồi! Ha ha ha! Ân công!"
"Vụ gì đấy?" Hạo Thạc theo sau truy hỏi.
Chí Mẫn bèn thuật lại biện pháp mà tối qua Mẫn Doãn Kỳ nói với mình cho Hạo Thạc nghe, sau đó chỉ tay vào "thi thể" không đầu còn lại dưới đất, nói: "Vừa vào phòng tao liền nói với Lưu Vũ Phi, cha nội này vừa nghe đó là biện pháp đại lão chỉ, lập tức không hó hé cũng không nổi điên nữa, sau đó hai đứa tao làm theo, cuối cùng thật sự có hiệu quả a!"
Lưu Vũ Phi lúc này cũng từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Mẫn Doãn Kỳ: "Nói vậy tức là anh đã phá giải được tử cục này rồi đúng không?"
"Có phá giải được hay không, phải chờ đến lúc tập họp ở nhà của lão kia mới biết được," Mẫn Doãn Kỳ lạnh nhạt nói một câu, sau đó tự mình rời khỏi linh đường.
Hạo Thạc vội bước theo sau, vô cùng chân thành nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu Mẫn Tử, cũng đã cứu tôi."
Mẫn Doãn Kỳ thản nhiên đáp: "Không cần cảm ơn, tôi vốn cũng chỉ muốn thử xem sao mà thôi."
Hạo Thạc chỉ cười, không nói gì nữa, đi theo đối phương đến nhà của lão già.
Bốn người Mẫn Doãn Kỳ, Hạo Thạc, Chí Mẫn cùng Lưu Vũ Phi đến sớm nhất, vào nhà được một lát, liền thấy bác sĩ cùng ông chủ bán bánh rán cũng tiến đến.
Ông chủ sắc mặt tái nhợt hơn nhiều so với ngày hôm qua, cả người tàn tạ héo úa, da thịt xám xịt không có chút sức sống, vừa vào nhà liền ngồi phịch xuống ghế, lẳng lặng thừ người không rên một tiếng.
"Tối qua thế nào? Bác sĩ nhìn Chí Mẫn cùng Lưu Vũ Phi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc đối với việc hai bọn họ vẫn còn sống.
Chí Mẫn còn chưa kịp trả lời, cửa phòng lại mở, vào là hai vị phụ trách đào mộ đêm qua.
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên sững sờ.
Tám người.
Đêm đầu tiên trôi qua, còn lại tám người, sau đêm qua, hiện tại vẫn là còn lại tám người.
Dựa theo quy tắc bổ sung trong tranh, hiện tại, tám người bọn họ sắp sửa phải tiến hành bầu phiếu.
Bọn họ phải chọn ra một người, để nhận lấy cái chết.
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top