Bức tranh thứ nhất: Bạch Sự (13)

BẠN THÂN

* * *

Mọi người nghe xong nhất thời á khẩu không biết nói gì.

Rốt cuộc là hạng người gì, là cừu hận đến mức nào, lại muốn nguyền rủa một gia đình đoạn tử tuyệt tôn, cả nhà đều chết hết? Thậm chí đến cả người cuối cùng đã qua đời của nhà họ cũng không chịu buông tha, đã thành thi thể nằm trong quan tài, lại vẫn muốn làm cho nó bị thiên lôi đánh xuống.

"Rất có thể chữ ký hoặc là ấn chương chính là giấu ở chân tướng đằng sau cả sự kiện này." Bác sĩ nói, "Chỉ cần tìm ra được người đã nguyền rủa nhà họ Lý, liền sẽ tìm được chữ ký."

"Tìm bằng cách nào? Trời cũng tối rồi, biết tìm bằng cách nào chứ!" Lưu Vũ Phi cả người gắt gỏng lại đầy lo âu vò đầu bứt tóc, cái bím tóc dính đầy dầu sau ót bị hắn vò đến rối nùi.

"Hỏi ông già kia, bắt lão trả lời." Hạo Thạc nói xong liền bước đến trước cửa phòng, đưa tay đập mạnh mấy cái, trong phòng vẫn im lặng không có động tĩnh.

"Đập! Đập bể cửa!" Lưu Vũ Phi nôn nóng đến đỏ cả mắt, với tay chụp lấy chiếc ghế dựa rồi nhào tới nện mạnh vào cửa.

Hạo Thạc suýt chút bị hắn nện trúng, né người tránh qua một bên, để mặc Lưu Vũ Phi giống như nổi điên liều mạng phá cửa. Nhưng cánh cửa gỗ vẫn lù lù bất động, vững chắc giống như được làm bằng sắt, chiếc ghế trên tay Lưu Vũ Phi bị đập đến nát be bét, vậy mà không khiến cho cánh cửa kia sứt mẻ dù chi một chút.

"Vô dụng thôi," Bác sĩ khẽ lắc đầu, "Chúng ta không có khả năng đập bể cánh cửa kia, mọi người nhìn thời gian đi."

Hạo Thạc lấy điện thoại trong túi ra, trên góc vẫn như trước không có tín hiệu, mà đồng hồ biểu hiện thời gian đã muốn chín giờ.

"Buổi tối từ chín giờ trở đi là đã bước vào giai đoạn "nhân định" trong thập nhị thời thần(*)." Bác sĩ nói, "Nhân định ý là, trời đã tối rồi, mọi người ngưng lại hoạt động, chuẩn bị yên giấc nghỉ ngơi. Bất luận chúng ta đập cửa như thế nào, ông lão kia cũng đã tiến vào trạng thái "nhân định", sẽ không tiến hành bất cứ hoạt động nào nữa, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian có thể hỏi thăm rồi, chỉ có thể chờ đến ngày mai."

"Làm sao có thể chờ đến ngày mai! Ngày mai tao làm gì còn mạng mà chờ!" Lưu Vũ Phi gào lên, vẫn cố sức liều mạng dùng chân đạp cánh cửa.

Bác sĩ khẽ lắc đầu, nhìn những người khác nói: "Đoạn thời gian này dù chúng ta có đi hỏi các thôn dân khác cũng sẽ như vậy thôi, sẽ không có "người" xuất hiện."

"Vậy phải làm sao... làm sao bây giờ..." Chí Mẫn hai môi run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Hạo Thạc.

"Đến thời gian nào là cấm đi lại ở những nơi ngoài quy định?" Hạo Thạc hỏi Mẫn Doãn Kỳ.

"Không thể xác định được." Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu, "Hai bức tranh trước tôi tiến vào dù sao cũng không giống bức tranh này, nhưng trên nguyên tắc cơ bản mà nói, thông thường đến mười một giờ đêm liền không thể tùy ý hoạt động, mười một giờ, cũng chính là đã vào giờ tý."

"Tôi trở về chỗ cây hòe tiếp tục tìm." Hạo Thạc nói xong liền bước nhanh ra khỏi cửa.

Hạo Thạc tin vào vận mệnh, nhưng chưa bao giờ chấp nhận nó. Cậu vẫn luôn tin chắc một điều, vận mệnh, là thứ có thể dựa vào bản thân mình thay đổi.

Mẫn Doãn Kỳ dõi mắt nhìn theo bóng lưng đối phương xa dần, đứng im một lúc lâu.

Chí Mẫn đưa tay dụi mắt, lảo đảo cả người chạy theo Hạo Thạc ra khỏi phòng, Mẫn Doãn Kỳ quay đầu liếc nhìn đám người còn lại, sau đó cũng ra khỏi phòng.

Đám người còn lại lục tục cũng rời khỏi, chỉ còn lại mỗi Lưu Vũ Phi, vẫn đang điên cuồng liều mạng đấm đá cánh cửa phòng.

* * *

Thôn trang vào đêm bốn phía một màu tối đen như mực, đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, trong không khí vương mùi sương mù dày đặc cùng với mùi tanh hôi báo hiệu mưa gió sắp sửa nổi lên.

Hạo Thạc nhờ ánh sáng di động bước đến dưới tàng cây hòe, dưới ánh sáng mong manh chiếu rọi, trăm ngàn gương mặt quỷ trên cây giống như chợt sống lại, lộ ra vẻ tái nhợt mà dữ tợn.

Hạo Thạc leo lên cây, mạo hiểm len lỏi bò xuyên qua những nhánh cây, cố gắng tìm kiếm dấu vết khả nghi, những người theo sau cậu cũng không muốn chậm trễ thời gian, đều phân chia nhau tranh thủ tìm kiếm.

Bầu không khí tràn ngập áp lực, lo lắng, khẩn trương, sợ hãi, thời gian trôi qua không rõ là nhanh hay chậm, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, bác sĩ bấm tắt thanh âm, khe khẽ thở dài: "Kém hai mươi phút nữa là đúng mười một giờ, chúng ta tìm đến đây thôi, nếu không đúng giờ trở về, e là sẽ gặp nguy hiểm."

Lời này nghe vào tai mọi người, chỉ cảm thấy vô cùng tàn khốc.

Cho dù trong lòng cỡ nào không cam tâm, bọn họ cũng không thể tiếp tục phí thời gian ở đây nữa. Trở về, biết đâu có thể may mắn còn sống sót, nhưng không trở về, chắc chắn là sẽ phải chết.

Mọi người trầm mặc một lát, cuối cùng lê bước nặng nề hướng về nơi mà mình phải đến.

Chí Mẫn cả người như lạc mất hồn phách, đứng cả buổi mà không bước chân ra nổi.

Hạo Thạc xiết chặt nắm tay, nện một cú thật mạnh lên thân cây, lồng ngực hổn hển phập phồng một cách nặng nề, cậu nghiến răng, bước tới ôm choàng bả vai Chí Mẫn, kéo đối phương trở lại nhà họ Lý, vào trong sân rồi vẫn không buông Chí Mẫn ra mà đi thẳng đến phòng linh đường.

Mẫn Doãn Kỳ phát hiện không đúng, với tay kéo Hạo Thạc lại, trầm giọng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Tối nay tôi sẽ ở linh đường với Mẫn Tử." Hạo Thạc gằn từng chữ nói.

"Cậu muốn tìm chết à?" Mẫn Doãn Kỳ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tôi không tìm chết, thì nó cũng sẽ tìm đến tôi, giống nhau cả thôi." Hạo Thạc vẻ mặt bình tĩnh đón nhận ánh mắt của đối phương.

"Hành động theo cảm tính sẽ không giải quyết được vấn đề." Mẫn Doãn Kỳ lạnh giọng nói.

"Có lẽ đi." Dù cho Mẫn Doãn Kỳ từng nhìn thấy vô số hạng người, cũng rất ít hoặc là chưa từng nhìn đến ánh mắt nào mà hoàn toàn không có chút sợ hãi như Hạo Thạc, "Nhưng nếu muốn tôi trơ mắt nhìn bạn thân của mình chết đi, tôi không làm được. Tôi thà chết cùng Mẫn Tử, nhưng trước khi chết tôi sẽ tìm hiểu cho ra lẽ, rốt cuộc là cái thứ chó má gì muốn hại chết tôi, dù cho không có cách nào phản kháng lại nó, trước lúc tắt thở tôi cũng sẽ phun máu đầy mặt nó."

"Cậu nghe cho rõ đây," Mẫn Doãn Kỳ buông tay Hạo Thạc, đột ngột túm lấy vạt áo trước của cậu, chỉ hơi dùng sức một chút đã kéo đối phương đến trước mặt mình, "Cậu muốn chết kiểu gì tôi không quan tâm, nhưng nếu ảnh hưởng đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Quy định hai người ở trong phòng củi, thì nhất định phải có hai người ở trong phòng, trừ phi trước đó một trong số hai người đã chết rồi, bằng không chỉ có một người thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị phản phệ gấp bội. Tất nhiên cậu không cần phải chịu trách nhiệm việc tôi gặp phải cái gì, nhưng nếu trong trường hợp xuất hiện ý kiến khác nhau như hiện tại đây, vậy chỉ có một cách có thể giải quyết."

Không đợi Hạo Thạc hỏi là gì, đã thấy Mẫn Doãn Kỳ dùng tay còn lại nhanh như chớp vung lên đánh mạnh vào sau gáy cậu, Hạo Thạc đến cả động tác tránh né cũng chưa kịp làm ra, cũng không kịp hô lên một tiếng, cả người liền mềm oặt ngã vào người Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ một tay túm lấy cậu, đưa mắt nhìn Chí Mẫn đang run rẩy cả người.

"Xin lỗi." Mẫn Doãn Kỳ nhìn đối phương, "Tôi nghĩ cả hai người hẳn là đã sớm hiểu ra một điều, ngay từ khoảnh khắc chúng ta bước vào thế giới trong tranh này, tính mạng của chúng ta cũng đã như treo trên sợi tóc, không chết ở đêm nay thì cũng sẽ chết vào đêm mai. Nhưng thứ người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất chính là, dù cậu có thể rời khỏi bức tranh này, nhưng sau đó cậu vẫn sẽ phải đi vào một bức tranh khác, giống như tôi vậy, không biết khi nào mới đến hồi kết thúc. Mà... lỡ như mãi mãi cũng không đến hồi kết thì sao?"

Cả người Chí Mẫn run rẩy kịch liệt, cơ hồ đứng không vững.

"Nếu thật sự như thế, vậy chúng ta giãy dụa muốn sống như bây giờ giống như đều là vô nghĩa." Giọng nói của Mẫn Doãn Kỳ vẫn lạnh nhạt lại bình tĩnh, "Nhưng mà, chung quy vẫn là phải thử một chút, có lẽ rời khỏi bức tranh này về sau sẽ không còn bức tranh khác nữa. Cho nên đối với tôi mà nói, nếu có thể tiếp tục sống sót, vậy sẽ có hi vọng, mà không thể tiếp tục sống cũng chưa chắc không phải là một loại giải thoát. Hi vọng những lời này của tôi có thể khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút."

"...Tôi..." Chí Mẫn mấp máy đôi môi như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng.

"Đi vào đi, gần đến giờ rồi." Mẫn Doãn Kỳ bình tĩnh đến tàn nhẫn.

Chí Mẫn giống như đã mất đi khả năng tự mình hành động, nghe Mẫn Doãn Kỳ nói như vậy, liền thất tha thất thểu xoay người hướng về phía phòng linh đường đi đến.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn đối phương đi được vài bước, lại cúi đầu nhìn Hạo Thạc cau mày hôn mê bất tỉnh trong lòng mình, ánh mắt khẽ dao động, lôi theo Hạo Thạc đuổi theo sau lưng Chí Mẫn, ghé vào tai đối phương thì thầm một câu: "Sau khi vào phòng, cậu tìm một góc nào đó nằm xuống, kéo áo trùm qua khỏi đầu, không được để lộ một chút gì ra ngoài bao gồm cả tóc, sau đó nằm im, tuyệt đối không được nhúc nhích, dù cho nghe thấy cái gì, hay bị thứ gì chạm vào cũng không được cử động, nếu như có thứ gì đó đến gần, cố gắng ngừng thở."

Chí Mẫn vẻ mặt chần chờ, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Cũng chỉ là một biện pháp mà tôi phỏng đoán ra, chưa chứng thực lần nào, nên không thể xác định có tác dụng hay không." Mẫn Doãn Kỳ nhạt giọng nói "Cậu đừng ôm hi vọng quá lớn, chung quy cũng chỉ là suy đoán mà thôi."

Chí Mẫn quay đầu, cả người lảo đảo bước vào linh đường.

* * *

Hạo Thạc bị một tiếng sấm rền làm cho bừng tỉnh.

Lúc cậu mở mắt ra, xung quanh một mảnh tối đen, đang tính cử động tay chân liền bị một bàn tay đè lại, bên tai lập tức vang lên giọng nói cực khẽ: "Đừng cử động, nó đến."

Hạo Thạc ngay lập tức nhớ lại mọi chuyện trước lúc bất tỉnh, cả người gấp đến bốc lửa, giãy dụa muốn ngồi dậy, lại bị Mẫn Doãn Kỳ dùng tay chẹn yết hầu ấn mạnh trên mặt đất.

"Chí Mẫn sẽ không chết, nếu cậu còn lộn xộn tôi sẽ đánh bất tỉnh cậu." Giọng của Mẫn Doãn Kỳ nhỏ đến cơ hồ nghe không rõ, nhưng lại vẫn có thể cảm giác được lạnh lẽo mà nó truyền đến.

Hạo Thạc buộc bản thân tỉnh táo lại, nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất lạnh như băng.

Lát sau, động tĩnh xung quanh dần dần truyền vào lỗ tai.

Đó là một loại thanh âm vô cùng cổ quái, sà sà, sà sà...

Không phải tiếng của giấy vang, cũng không phải âm thanh gió thổi cành khô hay là thốc vào cửa vang lên, nghe giống như có thứ gì đó đang chầm chậm bò trườn dưới đất.

Mẫn Doãn Kỳ khẽ rút bàn tay chẹn yết hầu Hạo Thạc ra, ngay lúc tay của đối phương rời khỏi làn da của mình, Hạo Thạc bỗng cảm giác đầu được, ngón tay kia... có chút lạnh.

Hóa ra người nam nhân này cũng cảm thấy khẩn trương... Hạo Thạc nghĩ thầm, hình như cái thứ phát ra âm thanh mấp máy kia có vẻ cao cấp hơn hai con người giấy...

Giống như ma xui quỷ khiến, Hạo Thạc cầm lấy tay Mẫn Doãn Kỳ.

Hai bàn tay vừa chạm vào nhau, Hạo Thạc lập tức ngây ngẩn, hơn nữa cảm giác được Mẫn Doãn Kỳ cũng cứng đờ cả người. Là vì sợ hãi mà thân thể làm ra phản ứng quá khích, đến cả Hạo Thạc cũng không ngờ, cũng may hiện tại đang là thời điểm nguy cấp, nếu không rất có thể Mẫn Doãn Kỳ đã dùng một tay bóp chết cậu rồi.

Nhưng cả Hạo Thạc lẫn Mẫn Doãn Kỳ đều bất động, bởi vì âm thanh bò mấp máy kia đã muốn đến gần họ, rất gần.

Hai người không hẹn mà cùng thả nhẹ hô hấp, Hạo Thạc loáng thoáng cảm thấy được, Mẫn Doãn Kỳ giấu hai người bọn họ sau đống củi, âm thanh kia lúc này đang chầm chậm di chuyển ở bên ngoài, giống như đang tuần tra, rồi đột nhiên dừng lại ở vị trí gần đầu bọn họ, bốn bề nháy mắt lâm vào tĩnh mịch.

Hạo Thạc da đầu như muốn nổ tung, lập tức ngừng thở.

Xung quanh cực kỳ im lặng, thế cho nên cậu giống như nghe được tiếng trái tim mình đang ra sức va vào lồng ngực, làm Hạo Thạc bắt đầu cảm thấy lo lắng, tiếng tim đập của mình kịch liệt đến như vậy, liệu có khi nào sẽ bị "thứ" ở ngoài kia nghe thấy hay không.

Chìm sâu trong tĩnh mịch, khiến mỗi giây đồng hồ lướt qua cực chậm, đến giống như bị dính lại, một cảm giác điềm xấu vô hình mà cực đại càng lúc càng nặng nề như đang ụp xuống đè lên Hạo Thạc.

Một giây,

Hai giây,

Ba giây...

Ngay lúc không khí trong phổi cậu gần như cạn kiệt, nhịn không được mà tính hít một hơi thì...

"Lạch cạch"

Một thanh củi che trước mắt họ, đột nhiên rớt xuống.

___________________

(*) Thập nhị thời thần : Hệ thống mười hai canh giờ của TQ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top