Bức tranh thứ nhất: Bạch Sự (10)

CHẾT THÀNH "XEN-XÒ"

* * *

Cả Hạo Thạc lẫn Chí Mẫn đều khiếp sợ đến dừng lại, vẻ mặt không dám tin đồng loạt nhìn về phía Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ cũng đứng lại, quay đầu nhìn thẳng hai người: "Hay nói trắng ra chính là thế giới trong tranh không chấp nhận việc một ngày không có kẻ tử vong, nhưng bởi vì mọi thứ trong tranh diễn biến phát triển đều mang tính ngẫu nhiên, rất thường xuất hiện trường hợp không có ai tử vong. Nếu tình huống đấy xảy ra, tranh sẽ cưỡng chế bắt buộc phải có một người chết đi, để bổ sung vị trí tử vong của ngày hôm trước. Mà người này, sẽ do những kẻ may mắn còn sống sót bầu phiếu tuyển chọn ra."

Đầu óc của Hạo Thạc vẫn còn đang bởi vì cực độ khiếp sợ mà trở nên trống rỗng, tiếng nói có chút mơ hồ, hỏi: "Sau khi tuyển ra rồi thì...?"

"Trong một phút đồng hồ ngay sau đó, người này sẽ lập tức tử vong dựa theo phương thức phù hợp với phong cách của bức tranh ấy." Mẫn Doãn Kỳ đáp, ngữ khí bình tĩnh đến tàn nhẫn.

Nhưng Hạo Thạc biết, tàn nhẫn như vậy là vì muốn nhắc nhở mình, thế giới này khắc nghiệt hơn cậu nghĩ nhiều lắm.

Bị mọi người lựa trở thành kẻ chịu chết... cảm giác ấy đáng sợ đến cỡ nào?

"Chứ cậu nghĩ, ông lão kia muốn chúng ta tập họp ở nhà hắn lúc tám giờ là để làm gì?" Mẫn Doãn Kỳ liếc Hạo Thạc, ngữ điệu giống như có chút dịu lại, "Nếu tối qua không có ai chết, vậy việc đầu tiên chúng ta phải làm sau khi tập họp không phải ăn sáng mà là bầu phiếu chọn ra một người, chọn xong rồi mới có cơm ăn."

"...Mới...mới có cơm ăn, mẹ nó, có nhân tính tới phát sợ luôn..." Chí Mẫn mếu máo mắng chửi.

Hạo Thạc thở hắt ra một hơi, ngước mắt nhìn Mẫn Doãn Kỳ: "Quả thực rất tàn nhẫn, cho nên ý anh là nếu tất cả mọi người kết thành đội, rất có thể sẽ xảy ra trường hợp ngày hôm trước còn là đồng bọn với nhau, sang hôm sau sẽ phải tự tay giết lẫn nhau bằng hình thức kia đúng không? Như vậy ngẫm lại quả thật khốn nạn không gì bằng."

Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn không có ý cười: "Cậu suy nghĩ còn ngây thơ lắm. Nếu bắt mọi người cùng nhau tuyển ra một người chịu chết, ai có thể bảo đảm bản thân sẽ không bị số đông lựa chọn?"

"...Cho nên?" Hạo Thạc mi mắt khẽ giật một cái.

"Cậu nên biết, nhân tính—— là bài toán khó giải nhất trên thế giới này." Mẫn Doãn Kỳ hai mắt chăm chăm nhìn Hạo Thạc, "...sẽ có kẻ vì sợ bản thân bị lựa chọn, mà lựa chọn chủ động giết người."

Hạo Thạc hô hấp có một chốc như ngưng lại, thật lâu mới mở miệng: "Nói như vậy... dù là bầu chọn một người chịu chết, hay là chủ động giết chết người khác, chỉ cần có kẻ chết đi là có thể xem như đã bổ sung 'vị trí tử vong' của ngày hôm trước. Cho nên nếu trước lúc tiến hành bầu phiếu chỉ cần giết chết một ai đó, vậy ngày hôm đó sẽ không cần tuyển chọn nữa đúng không."

"Đúng vậy." Mẫn Doãn Kỳ đáp.

"Cho nên, sẽ có người vì sợ bản thân bị bầu ra chủ động đi giết người khác, để phòng ngừa trường hợp mình phải trở thành kẻ tử vong." Hạo Thạc rốt cuộc hiểu được dụng ý của Mẫn Doãn Kỳ.

Chẳng trách tại sao... không khí giữa đám người đã từng vào tranh lại cổ quái đến như vậy, bọn họ ai nấy đều lạnh lùng giống như đã chết lặng, lại vẫn luôn giữ khoảng cách, xa lạ mà đề phòng lẫn nhau.

Điều này cũng có nghĩa là, ở thế giới trong tranh này, bọn họ không thể giữ mối quan hệ bền lâu với ai đó được, vì không ai có thể cam đoan lúc phải lựa chọn sinh tử, là thiên sứ hay ma quỷ đang đứng bên cạnh nhân tính của cả bản thân mình lẫn đối phương.

Mẫn Doãn Kỳ vẻ mặt đạm mạc nhìn thanh niên đứng trước mặt.

Sau khi nói rõ quy tắc của thế giới trong tranh, hắn liền lẳng lặng nhìn biến đổi trên nét mặt cùng tâm tính của đối phương.

Thanh niên này cũng không phải người đầu tiên đến tìm hắn đưa ra lời mời hợp tác, những kẻ trước đó từng muốn hợp tác với hắn, ngay sau khi nghe xong quy tắc này, tất cả bọn họ đều bắt đầu trở nên đề phòng hắn, cảnh giới hắn, cũng ngay tức khắc giữ khoảng cách với hắn, không có một ngoại lệ nào.

Nếu, thanh niên trước mặt cũng lựa chọn giống như vậy, Mẫn Doãn Kỳ cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy phẫn nộ.

Dù sao thì, kia vốn dĩ là nhân tính.

"Tôi đồng ý điều kiện của anh." Mẫn Doãn Kỳ nghe thấy đối phương nói như vậy, "Bản thân tôi tuy không phải người thông minh gì, nhưng cũng không ngốc đến nỗi ở hoàn cảnh này rồi mà còn muốn dùng chân tình để đổi lấy chân tình với kẻ khác."

Mẫn Doãn Kỳ vẫn giữ nét mặt thản nhiên nhìn Hạo Thạc, chờ cậu nói tiếp.

"Nhưng mà, tôi cũng có một điều cần phải nói trước," Hạo Thạc nhìn Mẫn Doãn Kỳ bằng đôi mắt sạch sẽ trong suốt, "Bất kể anh có tin hay không, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ bán đứng anh, nếu như thật sự đến lúc buộc phải tuyển ra người chịu chết, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ chọn anh, nhưng mà... nếu đến giờ phút sinh tử, mà tôi lại phải lựa chọn chỉ có thể cứu sống anh hoặc Mẫn Tử, người còn lại nhất định phải chết, vậy tôi sẽ chọn để Mẫn Tử sống sót, điều này tôi phải nói rõ trước, hi vọng anh có thể hiểu được. Tất nhiên đến giờ phút sinh tử, anh phải lựa chọn hi sinh hai người chúng tôi để tự bảo vệ chính mình, tôi tuyệt đối cũng sẽ không trách anh. Anh thấy thế nào? Nếu như anh không chấp nhận, vậy coi như tôi chưa nói gì, chúng ta mạnh ai nấy đi."

Ánh mắt của Mẫn Doãn Kỳ có chút biến đổi, gật đầu nói: "Tôi chấp nhận."

"Deal." Hạo Thạc vươn tay ra.

Nhưng mà Mẫn Doãn Kỳ cũng không có nể mặt đáp lại cái bắt tay của cậu, vẫn giữ vẻ lạnh lùng cao quý nâng chân bước đi.

Hạo Thạc "..."

Chí Mẫn: "Thạc Nhi, mày tốt với tao quá à, làm tao chỉ muốn ôm chân mày khóc ròng thôi, quả nhiên là bạn chí cốt của tao, về sau ba của tao cũng là ba của mày, mẹ của tao cũng là mẹ của mày, con tao là con mày, vợ tao chính là em dâu của mày."

Hạo Thạc: "...Cút đi, tính để tao nuôi ba nuôi mẹ nuôi con mày hay gì, mơ đẹp há, sao không để tao kiếm bé gái nào nuôi lớn rồi cho mày cưới luôn?"

Chí Mẫn: "Cái thằng này, mày giới tính nam, tính hướng cũng là nam, tao đưa vợ cho mày mày chịu à?"

Hạo Thạc: "Trước tiên mày phải có vợ cái đã, hộ khẩu FA còn chưa xóa đâu, nghĩ nhiều làm gì."

Chí Mẫn thở dài: "Đúng là không thể nghĩ nhiều, gặp chuyện quỷ quái như vậy, không biết có sống sót được để mà ra ngoài không, tham cho cố làm gì."

"Cũng đừng bi quan quá," Hạo Thạc đưa tay choàng lấy bả vai hắn, "Con người ta nếu mà ngay cả hi vọng cũng bỏ thì hi vọng nó cũng sẽ bỏ mày luôn. Mày tin trực giác của tao không? Trực giác mách bảo tao, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài."

Chí Mẫn gượng nụ cười giống như muốn khóc, dù cho hai người mới nãy vô cùng ăn ý trêu ghẹo mỉa mai đối phương để lẫn nhau có thể lạc quan tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn không thể nào ngăn được cảm giác tuyệt vọng cùng áp lực mà tử vong mang đến: "Mịa, mày cong như cái vòng thì lấy đâu mà ra "trực" giác (*)... Mày á, nhiều lúc thẳng thắn quá làm gì, mới nãy lẽ ra mày không nên nói với đại lão như vậy, dù cho mày thực sự cảm thấy mạng của tao quý hơn mạng của hắn, mày cũng không nên nói toẹt ra trước mặt người ta như thế, lời như vậy nghe xong ai mà vui cho nổi?"

"Yên tâm, anh ta không để ý đâu." Hạo Thạc cười.

"Sao mày biết?" Chí Mẫn không tin.

"Một người nếu chỉ vì muốn ôm chân kẻ khác mà ngay cả bạn chí cốt của mình cũng có thể bỏ mặc, người như vậy mày thấy có đáng tin không?" Hạo Thạc nói xong liền bước nhanh đuổi theo người phía trước.

Sóng vai bước bên cạnh Mẫn Doãn Kỳ, Hạo Thạc nghiêng đầu nhìn đối phương: "Chúng ta hiện tại có thể xem như cùng một phe rồi đúng không? Vậy có phải anh nên chia sẻ manh mối mà anh phát hiện được với chúng tôi không?"

Mẫn Doãn Kỳ lạnh nhạt đáp: "Không xem như manh mối, chỉ là một chút ý tưởng của cá nhân tôi thôi, còn cần phải xác minh lại, nhưng mà biện pháp xác minh lại chỉ có thể chờ đến lần tử vong tiếp theo, cái giá quá lớn."

"Không cần tự tạo áp lực cho bản thân, anh cứ nói ra thử xem, biết đâu chúng tôi có thể giúp được gì thì sao." Hạo Thạc nhẹ giọng trấn an.

Mẫn Doãn Kỳ liếc cậu một cái, lại thu ánh mắt về: "Điều khiến tôi sinh ra nghi hoặc trước hết là, tại sao phương thức tử vong của năm người tối hôm qua lại không giống nhau."

Hạo Thạc suy nghĩ: "Là do bị những 'thứ' khác nhau giết hại?"

Mẫn Doãn Kỳ trào phúng: "Dù là 'thứ' gì đi nữa, chẳng phải đều là phi tự nhiên sao? Vì sao ba người thủ linh sau khi bị hù chết lại bị móc hai mắt, mà hai người đi đào mộ lại bị..."

Chí Mẫn vội bịt lỗ tai: "Đừng nói, đừng nói!"

Hạo Thạc lại suy nghĩ: "Bởi vì họ gặp được 'thứ đó' chủng loại không giống nhau?"

Mẫn Doãn Kỳ: "Đây cũng có thể xem như một kiểu giải thích, nhưng tôi càng để ý đến tử trạng của hai nhóm người này, bất luận là bị moi mắt, hay là..."

Chí Mẫn bịt lỗ tai chặt hơn: "Tự động xen-xò, tự động xen-xò, tự động xen-xò..." (*)

Mẫn Doãn Kỳ: "...Thi thể sau khi chết vẫn giữ nguyên hình dạng vốn có, cả hai loại tử trạng (*) đều tràn đầy vẻ hình thức, hay nói đúng hơn, là có tính chất nghi thức cùng biểu tượng."

Hạo Thạc: "Nói là nói như vậy, nhưng tôi không cảm giác được việc này gợi cho chúng ta điều gì."

Mẫn Doãn Kỳ lạnh nhạt nhìn cậu: "Xem ra cậu bảo mình là dân thể dục không phải nói láo nhỉ."

Hạo Thạc: "...Tuy là anh móc mỉa tôi, nhưng tôi không giận anh đâu."

Mẫn Doãn Kỳ nhắm hai mắt, lạnh lùng nói tiếp: "Giả sử trong sân thể dục, trên đường băng xếp sẵn hàng rào, trên thảm cỏ đặt sẵn tạ đẩy cùng với đệm chuyên dụng cho nhảy cao, cùng hố cát để nhảy xa, lúc này có một nhóm học sinh đi vào sân."

Hạo Thạc lanh lợi tiếp lời: "Như vậy thầy giáo sẽ tiến hành phân chia hạng mục cho các học sinh, một nhóm chạy vượt rào, một nhóm đi luyện đẩy tạ, một nhóm nhảy cao, một nhóm nhảy xa."

Mẫn Doãn Kỳ nói tiếp: "Thế cho nên trên sân thể dục, những nhóm học sinh tiến hành các hạng mục khác nhau sẽ thể hiện ra các trạng thái vận động khác nhau."

Hạo Thạc giật mình: "Này hình như rất giống với tình cảnh hiện tại của chúng ta, tối qua có người phụ trách thủ linh, có người ở phòng củi, có người ở kho lúa, có người đi đào mộ."

Mẫn Doãn Kỳ ánh mắt lạnh dần đi: "Người thủ linh bị móc hai mắt, kẻ đào mộ..." Chơt liếc Chí Mẫn một cái, "...chết thành xen-xò, cũng giống như người chạy vượt rào đang chạy, nhảy cao thì đang nhảy, đẩy tạ đang tiến hành ném mạnh vậy."

Hạo Thạc + Chí Mẫn: "..."

Mẫn Doãn Kỳ: "Trọng điểm chính là, vận động viên, đường băng, chạy nhảy, hàng rào; cùng với vận động viên, thảm cỏ, ném mạnh, tạ đẩy. Đây là bốn yếu tố của hai hình thức chạy vượt rào cùng với đẩy tạ, cũng tức là : nhân vật, địa điểm, trạng thái vận động, biểu tượng quyết định trạng thái vận động của vận động viên."

"Nếu đổi thành tình trạng hiện tại của chúng ta, cũng cần bốn yếu tố đồng dạng:"

"Nhân vật—— năm người tử vong đêm qua;"

"Địa điểm —— linh đường, bãi tha ma;"

"Trạng thái tử vong (vận động) —— hù dọa chết tươi rồi bị móc đi hai mắt cùng..."

Hạo Thạc + Chí Mẫn: "Chết thành xen-xò!"

Mẫn Doãn Kỳ: "...Như vậy, vấn đề ở đây là, biểu tượng quyết định trạng thái tử vong (vận động) của nhân vật (vật động viên) là cái gì?"

Hạo Thạc quay phắt người nhìn Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ cũng nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh trầm ổn: "Nếu chúng ta tìm được "tạ đẩy" cùng "hàng rào" của hai trường hợp tử vong đêm qua, có lẽ... thời điểm rời khỏi bức tranh này cũng không xa."

___________________

(*) Về câu đùa trực giác của Chí Mẫn: ờm chữ trực nằm trong trực giác có nghĩa là cảm giác phán đoán của bản thân, nhưng chữ trực đồng thời cũng có nghĩa là "thẳng", ám chỉ giới tính straight/gay. Èm cái này tớ nghĩ chắc nhiều người hiểu mà ha.

(*) Xen-xò : censor, tức là bị kiểm duyệt, cái thứ khó chịu nhất khi coi yaoi với pỏn ấy, một đống vuông mờ mờ che đi cái đáng để coi nhất -_-

(*) Tử trạng : trạng thái tử vong (viết tắt)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top