Bức tranh thứ hai: Tín Ngưỡng (18)
CÁCH CỦA HẠO THẠC
* * *
Bóng đen dừng lại rất lâu bên cạnh hai cái lều của đám bọn họ, nhiều lần Hạo Thạc nghĩ là nó vói tay vào được rồi, nhưng cuối cùng nó vẫn là không tiến hành động tác tiếp theo.
Hạo Thạc không biết nó đang chờ cái gì, hay đúng hơn là nó đang quan sát cái gì. Nó dán mặt sát vào lều trên đỉnh đầu họ, hơi thở dài lâu, không nhanh cũng không chậm, giống như đang toan tính xem rõ kiếp trước kiếp này lẫn tương lai của cả ba kẻ trong lều xong rồi mới làm ra quyết định.
Không biết qua bao lâu, nó rốt cuộc vươn vai đứng dậy, sau đó cất bước rời đi.
Hạo Thạc nghe thấy ba Cảnh thấp giọng thê lương nghẹn ngào một câu "Tuệ Hân..."
Là tên của mẹ Cảnh, bóng đen đang từng bước từng bước đi về phía lều trại của bọn họ.
"Mẹ ơi... Con muốn mẹ con..." Đứa bé rốt cuộc không nhịn được khóc nấc lên, cả người giãy dụa muốn lao ra khỏi lều.
Hạo Thạc đè cậu bé lại, nhỏ giọng gọi Chí Mẫn "Mẫn Tử, mày nhìn em ấy, tao có một cách."
Chí Mẫn vội vàng đưa tay giữ lấy đứa bé, đang tính hỏi mày muốn làm gì thì đột nhiên thấy Hạo Thạc vén cửa lều, khom lưng chui sang lều bên cạnh.
Mẫn Doãn Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng bị người nào đó đè lên người, sắc mặt bắt đầu lạnh dần, đang tính sút đối phương về lều, lại thấy cậu ta giơ ngón tay đặt trên môi "suỵt" một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía bóng đen rời đi.
Bóng đen đang quay lưng về phía họ giống như cảm giác được, nó chầm chậm muốn xoay người.
Hạo Thạc thấy vậy lập tức nghiêng người, nhanh chóng lăn trở về lều của mình.
Lại nhìn bóng đen, cơ thể to lớn của nó đang xoay nửa chừng đột ngột dừng lại, một lần nữa chuyển về phía trước.
Hạo Thạc nhìn chằm chằm bóng đen, thấy nó xoay người liền lăn mình chui vào lều bên Mẫn Doãn Kỳ, đối phương lần này không chờ bị ai đó đè lên người, nhanh chóng bật dậy chừa chỗ cho Hạo Thạc lăn vào.
Đợi đến khi Hạo Thạc lại lăn trở về lều của mình, Chí Mẫn cũng đã hiểu được dụng ý của bạn mình, cả người há mồm trợn mắt : Còn có cái trò chất chơi này nữa?
Mẫn Doãn Kỳ ở lều bên cạnh tâm tình cũng rất phức tạp.
Điều kiện sàng lọc tử vong đầu tiên, chính là xem có thỏa mãn quy định nhân số trong lều trại hay không.
Tuy rằng càng về sau, điều kiện sàng lọc sẽ không ngừng tăng chồng lên, nhưng hiển nhiên nhân số trong lều vẫn luôn là điều kiện đứng đầu.
Thế cho nên nếu xảy ra trường hợp đồng thời thỏa mãn hai hoặc trên hai điều kiện thì bóng đen sẽ ưu tiên lựa chọn điều kiện thứ nhất, giải quyết thứ nhất xong rồi mới tiếp tục giải quyết thứ hai, thứ ba...
Điều này cũng chứng tỏ, bài trừ dị kỷ vĩnh viễn là vấn đề ưu tiên hàng đầu của một đoàn thể.
Chỉ là ngay đến cả Mẫn Doãn Kỳ cũng không ngờ, thanh niên Hạo Thạc này tư tưởng lại nhanh nhạy tới như vậy, có thể nghĩ ra được biện pháp kéo dài giữ chân—— hay thậm chí có thể nói là đùa bỡn một vị ma thần có sức mạnh cùng ưu thế tuyệt đối so với mình...
Đến cả ma thần cậu ta cũng dám giỡn mặt...
Vậy còn có chuyện gì là tên này không dám làm đâu.. Mẫn Doãn Kỳ bất giác vê nhẹ ngón tay lúc nãy bị người nào đó nắm lấy.
Hạo Thạc cứ thế lăn qua chui lại giữa hai lều trại, thứ khổng lồ ngoài kia mặc dù chiếm ưu thế về sức mạnh và hình thể, nhưng nó cũng có khuyết điểm, chính là hành động rất chậm. Chỉ cần động tác lớn liền có vẻ rề rà chậm chạp.
Nhưng đây cũng không có nghĩa là nó vụng về như lợn, nếu đặt nó trong hoàn cảnh mà mọi vật xung quanh có kích thước tương đương thì động tác của nó có thể xem như linh hoạt nhanh nhạy, nhưng vấn đề là lúc này cả hai phe hình thể không cách nào so sánh với nhau, thử nghĩ xem ai lại đi so sánh tốc độ nâng chân của một con ruồi làm với động tác giơ tay của một con người.
Hạo Thạc dựa vào chính là hơn kém về tốc độ của cả hai phe, không ngừng lôi kéo ép nó phải vòng tới vòng lui tại chỗ.
Cậu không biết tình huống như vậy có thể kéo dài được bao lâu, có lẽ ngay chớp mắt sau đó tên khổng lồ kia liền nghĩ ra được biện pháp xử lý cậu, chung quy đó cũng là thần, dù cho gán thêm một chữ ma cũng không tới mức bị một con người nắm trong lòng bàn tay đùa cợt như thế.
Nhưng Hạo Thạc vẫn ra sức kiên trì, có thể kéo dài được tới đâu hay tới đó, nếu kéo được tới lúc trời sáng vậy thì càng tốt hơn.
"Tiểu Thạc, cậu còn tiếp tục được không?" Hạo Thạc nghe thấy Kim Nam Tuấn khẽ giọng hỏi.
"Nếu nó không giở trò gì đấy," Hạo Thạc lăn qua bên đối phương mở miệng đáp "Tôi có thể kiên trì thêm hai ba tiếng nữa."
Hai ba tiếng nữa vẫn chưa đủ đến lúc trời sáng, Kim Nam Tuấn lo lắng tính nói tiếp gì đó lại bị Mẫn Doãn Kỳ cắt ngang "Sau hai ba tiếng nữa đến lượt tôi."
"Nhưng với điều kiện là nó vẫn tiếp tục bị mắc mưu." Kim Nam Tuấn cũng có lo lắng giống Hạo Thạc
"Mấy vị cũng đừng ngồi không," Hạo Thạc lại lần nữa lăn qua nói "Doãn Kỳ ..."
Mẫn Doãn Kỳ "Gọi tôi bằng tên đầy đủ."
Hạo Thạc "Tôi lăn tới mức ná thở rồi đây này, đừng bắt bẻ tôi nữa. À đúng rồi, ba người thử nghiên cứu hoa văn trên đỉnh lều đi..."
Kim Nam Tuấn không hiểu ra sao "Hoa văn trên đỉnh rất nhòe, hiện tại trời tối càng khó nhìn hơn."
Hạo Thạc lăn qua, lướt mắt liếc nhanh Mẫn Doãn Kỳ một cái "Là ánh sáng, tôi nghi là do ánh sáng, hai người lợi dụng ánh sáng tìm góc độ xem thử xem."
Mẫn Doãn Kỳ ánh mắt khẽ giật mình, lập tức ngửa đầu nhìn lên trên đỉnh, nhưng dưới góc vuông như vậy nhìn lên, hoa văn trên đỉnh vẫn là mờ nhạt, vì thế hắn thử điều chỉnh góc độ, canh đúng hướng ánh sáng tuyết bên ngoài rọi đến, không ngừng thay đổi, không ngừng điều chỉnh, cuối cùng dừng lại ở một góc độ.
"Có phát hiện gì không?" Hạo Thạc hỏi.
"Có." Thanh âm của Mẫn Doãn Kỳ nghe như đang trầm tư "Là một loạt họa tiết, nét vẽ phức tạp cùng thủ pháp biểu hiện có chút khoa trương, nhìn có vẻ như là động vật và thực vật... có ngựa, có chó, có voi, có khổng tước, cũng có con người, có hình dạng nhìn giống như tật lê, lại có..."
Hạo Thạc lại một lần nữa lăn qua lều trại bên cạnh, vừa lúc nghe Mẫn Doãn Kỳ nói ra hai chữ "Hoa phấn."
Bóng đen bị đùa giỡn lắc lư giống như cái trống bỏi rốt cuộc nổi giận, khi nó quyết định chuyển hướng về phía hai cái lều trại kề nhau của Hạo Thạc và Mẫn Doãn Kỳ liền không bao giờ quay đầu nữa, dứt khoát nâng lên hai cái chân như hai cột trụ trời bước về phía bên này, tám cái cánh tay vì lửa giận mà sục sôi vung lên.
"Làm sao đây!?" Ba Cảnh kinh hoảng.
"Hạo Thạc, hoa phấn!" Mẫn Doãn Kỳ hô lên một tiếng, một tay thò vào lồng ngực, nơi đó vẫn còn lưu lại đóa hoa phấn mà Hạo Thạc hái tặng, hắn nhanh chóng chia ra làm ba phần đưa cho Kim Nam Tuấn cùng ba Cảnh.
Hạo Thạc ở lều trại bên cạnh cũng nháy mắt hiểu được ý của Mẫn Doãn Kỳ, cũng thò tay vào vạt áo, bên trong cất giữ mấy đóa lấy từ bó hoa tặng Mẫn Doãn Kỳ trong cái đêm họ cùng chung lều trại, khi ấy cậu tiện tay kẹp lên vành tai, sau cũng không vứt đi mà nhét vào lồng ngực.
Chia ra hai đóa hoa, đưa một cho Chí Mẫn, lại thấy Chí Mẫn đưa tay chỉ lên đai lưng của mình "Tao có rồi, hôm đó tiện tay bứt một cọng trong bó hoa của đại lão tao kẹp luôn vào lưng quần chứ không có vứt đi."
Hạo Thạc liền đưa hai đóa hoa cho đứa bé nhét nơi cổ áo, sau đó cả ba người song song nằm xuống, hai mắt khẩn trương nhìn chăm chăm vào cái bóng khổng lồ đang đến gần lều trại.
Hoa phấn có tác dụng hay không, tác dụng thế nào, không ai dám xác định, nhưng hiện tại bọn họ có muốn làm gì nữa cũng đã không kịp rồi, chỉ có thể được ăn cả ngã về không nằm đấy chờ đợi phán quyết của ma thần.
Bóng đen khổng lồ đi đến cạnh lều trại của bọn họ, thân thể to mọng lôi theo tám cái cánh tay cường tráng cùng cái đầu cực đại toàn bộ đều áp lên lều bọn họ, cả tám cái cánh tay đồng loạt bung ra, nhanh chóng lướt xuống bắt lấy cả hai cái lều trại, trong nháy mắt ấy, toàn bộ ánh sáng đều bị nó che lại, trong tầm mắt mọi người chỉ còn lại duy nhất bóng tối, giống như cả thế giới đều bị tối tăm nuốt chửng.
Trong bóng đêm, Hạo Thạc đưa mắt nhìn đóa hoa phấn nắm trên tay, đóa hoa với sắc tím rực rỡ cứ như thể bị ai đó khảm vào bối cảnh tối đen, tự mình sáng lên một cách huyền bí.
Tám cái cánh tay của thứ bên ngoài đồng loạt cào xé lều trại, phát ra âm thanh như mài xương gọt cốt, lọt vào tai chỉ khiến người ta khó chịu đến muốn đâm thủng màng nhĩ biến mình thành kẻ điếc, để có thể chống chọi lại thanh âm nghe mà khiến răng nanh của bọn họ run lên cầm cập ấy.
Hạo Thạc cảm giác xương cốt cả người mình bắt đầu tê dại ngứa ngáy dần theo thanh âm ngoài kia, da dẻ toàn thân tựa hồ như đồng loạt khô khốc nứt toát ra cả trăm kẽ hở, sau đó tầng tầng lớp lớp da thịt nhầy nhụa bị xới tung lên, cuộn tròn gấp lại, kéo ra ngàn sợi tơ thịt đỏ hỏn mong manh tựa như tơ tằm dệt võng.
Cảm giác làm người ta ghê tởm lại đau đớn kia càng lúc càng trở nên rõ ràng, càng lúc càng chân thật, Hạo Thạc cảm thấy mình sắp sửa điên rồi, cậu thà chết chứ không muốn bản thân biến dạng trở nên ghê tởm đáng sợ như vậy, cậu không muốn sống như vậy nữa, cậu muốn chết, không khống chế được bản thân muốn chết!
Ngay khi Hạo Thạc cắn răng bồi hồi giữa trận chiến lựa chọn sống hay là chết thì Chí Mẫn bên cạnh đột nhiên ngồi bật dậy, hai tay ra sức túm kéo tóc trên đầu, thậm chí dùng móng tay cào cấu vào da mặt mình một cách thô bạo.
Hạo Thạc nháy mắt bừng tỉnh giữa ảo giác, xoay người nhào tới đè Chí Mẫn cùng đứa bé cũng đang chìm trong thống khổ dưới thân mình, hai tay ra sức kềm chế bọn họ, trầm giọng truyền vào tai Chí Mẫn "Mẫn Tử, bình tĩnh lại, tất cả chỉ là ảo giác, đừng nghĩ đến nó nữa Mẫn Tử, nghĩ về ba mày mẹ mày, nghĩ đến ông chủ ngu xuẩn của mày, nghĩ lại đám khách hàng đần độn không hiểu cứ thích yêu cầu bậy bạ của mày."
Chí Mẫn dần dần yên tĩnh, giữa thống khổ vô tận hung hăng cắn lên vạt áo của Hạo Thạc đặt ở cạnh miệng, gian nan rặn một câu giữa hai hàm răng nghiến chặt "Là... ông chủ cùng khách hàng đần độn... đã cứu tao...."
Hạo Thạc "..." Độ ngu của ông chủ cùng khách hàng thắng luôn cả ma thần...
Bọn họ cứ thế bị thanh âm khốn nạn kia tra tấn không biết đã qua bao lâu, âm thanh kia cuối cùng dần dần biến mất, bóng đen chậm chạp đứng dậy, đầu cùng tay của nó lần lượt rời khỏi lều của bọn họ, nó lại lần nữa nhìn xuống hai đỉnh lều, sau đó xoay người rời đi, bước về phía lều trại của Sa Liễu, Triệu Đan cùng mẹ Cảnh.
"Tôi phải đi cứu mẹ sắp nhỏ——" ba Cảnh đứng dậy chụp lấy hoa phấn liền muốn lao ra ngoài, bị Kim Nam Tuấn cùng Mẫn Doãn Kỳ cản lại.
"Anh chỉ cần rời khỏi lều trong chốc lát, sẽ cảm thấy không thể thở được." Lúc xách Hạo Thạc về lều, Mẫn Doãn Kỳ đã nhận ra được điểm này.
"Đúng thế," Kim Nam Tuấn cũng trầm giọng khuyên can "Nếu lều trại cách gần nhau còn đỡ, giống hôm qua lều của tôi với Hạo Thạc cách nhau không xa, nên tôi mới có thể cõng Triệu Đan chạy sang lều cậu ấy, dù gần như vậy cũng suýt nữa ngạt thở mà chết, lều của chị Cảnh cách chúng ta quá xa, anh chưa chạy đến đó đã bị ngạt thở mà chết rồi."
"Vậy—— vậy dùng biện pháp lúc nãy đi, dụ nó quay trở lại!" ba Cảnh vội nhìn Mẫn Doãn Kỳ, vị trí của ông ở vào tận cùng bên trong lều, chỉ có thể cầu mong Mẫn Doãn Kỳ ở gần cửa giúp đỡ.
Mẫn Doãn Kỳ khẽ mím môi, nhấc mành cửa xoay người vào lều kế bên.
Hạo Thạc bên này vừa mới nhấc mình rời khỏi Chí Mẫn cùng cậu bé, ngửa người nằm phịch lên thảm nỉ, đột nhiên liền nghênh đón ai đó nhào vào lòng.
Mắt nhìn Mẫn Doãn Kỳ vẻ mặt rét lạnh đè trên người mình, Hạo Thạc ngẩn ra "Tấn công bất ngờ, quả là trí mạng."
Chí Mẫn vừa mới thoát chết nằm bên cạnh thở hồng hộc, nghe vậy liếc mắt nhìn Hạo Thạc hỏi "Cảm động hôn?"
Hạo Thạc "Không dám cảm, không dám động!"
Mẫn Doãn Kỳ lạnh mặt không để ý đến họ, nghiêng đầu nhìn bóng đen bên ngoài, nhưng lần này nó không hề xoay người trở về chỗ họ nữa, mà vẫn tiếp tục đi đến lều trại phía trước.
"Không được——tôi phải đi cứu vợ tôi—!" ba Cảnh lo lắng hô lên, giãy dụa muốn lao ra ngoài.
Hạo Thạc nghe vậy, đợi Mẫn Doãn Kỳ rời khỏi người mình liền bật dậy nói một câu "Để tôi đi cho."
Ánh mắt lạnh lẽo của Mẫn Doãn Kỳ liếc sang cậu "Cậu hao phí thể lực quá nhiều, chạy không kịp sang bên kia."
Trước đó Hạo Thạc từng chạy sang lều bên kia, nhưng khi ấy bóng đen chưa xuất hiện, không bị cảm giác áp bách ngạt thở gây cản trở, nhưng trên đường cậu trở về đúng lúc bóng đen rơi xuống, thời điểm ấy thể lực của cậu còn sung mãn lại vẫn không chạy kịp về lều, suýt chút là toang ở ngoài cửa. Lúc này thể lực hao tổn càng không có khả năng chạy qua bên kia được.
"Tôi đi, cậu chờ ở đây." Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu một cái, nói xong liền vén mành cửa quay về lều.
Hắn cũng không lập tức lao ra ngoài, bởi vì bóng đen kia vẫn còn chưa đến cạnh lều trại, nếu lúc này liều lĩnh chạy ra rất có thể giữa đường sẽ bị bóng đen tóm lấy.
Thông qua cái chết của Chu Bân đêm qua cùng Kim Nam Tuấn thành công cõng Triệu Đan chạy trốn đêm qua, có thể thấy lúc bóng đen đang giết người, nó sẽ không bận tâm đến những người khác, cho nên Mẫn Doãn Kỳ chỉ có thể canh đúng thời điểm khi nó sắp sửa tiếp cận lều trại bên kia mới bắt đầu chạy đi, để khi bóng đen lựa chọn một trong số ba người họ cũng bắt đầu giết hại, hắn có thể đúng lúc chạy tới cũng vọt vào lều bảo vệ hai người còn lại.
Đúng thế, tuy rằng chung quy vẫn sẽ phải có một người chết đi, nhưng đó đã là kết quả với tổn thất tối thiểu nhất có thể rồi...
__________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top