Bức tranh thứ ba: Phá Thổ (1)

LUẬN VÀO TRANH

* * *

Hạo Thạc cùng Chí Mẫn đưa Mẫn Doãn Kỳ ngủ say đi đến khách sạn, hai người họ cũng không ngay lập tức rời đi, mấy ngày nay ở trong tranh bôn ba chẳng ngủ yên được giấc nào, cho nên cũng mướn một cái phòng, hai người bò lên giường vùi đầu ngủ.

Lúc Hạo Thạc thức dậy sang phòng bên cạnh xem Mẫn Doãn Kỳ thì đại lão vẫn còn đang ngủ.

Hạo Thạc trong lòng nghĩ, cũng phải thôi, Mẫn Doãn Kỳ là người cực kỳ cẩn trọng, mấy ngày nay trong tranh có lẽ hắn là người ngủ ít nhất, đến giai đoạn cuối cùng lại phải liên tục đốt tế bào não. Mặc dù vẻ mặt lúc nào cũng giữ trầm ổn bình tĩnh, nhưng Hạo Thạc nghĩ có lẽ người nam nhân này cũng sẽ cảm thấy khẩn trương, dù sao bảy cái mạng người đều nằm trong tay hắn, áp lực tâm lý lớn như vậy đổi lại là người khác có khi đã điên từ lâu rồi, Mẫn Doãn Kỳ từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng gánh lấy, tới cuối cùng cũng thành công thoát khỏi.

Đột ngột từ trạng thái tinh thần khẩn trương chuyển sang thư giãn thả lỏng, không ngủ một giấc quên quên trời đất mới là lạ...

Hạo Thạc trở lại phòng mình đi tắm rửa một cái đi ra, thấy Chí Mẫn vẫn còn vùi đầu trên giường, Hạo Thạc cũng mặc kệ không gọi hắn dậy, mà lần nữa chạy sang phòng Mẫn Doãn Kỳ, sợ đại lão tỉnh dậy lại không nói tiếng nào bỏ đi mất tiêu.

Mẫn Doãn Kỳ hiếm khi được ngủ một giấc tới tự nhiên thức dậy như vậy. Mở mắt ra, ngoài trời đã là hoàng hôn, cũng không rõ mình lần này ngủ bao lâu.

Mẫn Doãn Kỳ yên lặng nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Hắn có chút kinh ngạc vì bản thân mình lại không hề có chút phòng bị nào như vậy...

Cứ thế giao mình cho Hạo Thạc, cứ thế tin tưởng thanh niên kia, tin rằng trong lúc bản thân mình bất tỉnh nhân sự, cậu ta có thể xử lý mọi chuyện thật thỏa đáng.

Đã thế, một kẻ trước giờ chưa từng phóng túng giấc ngủ của mình như hắn, thế mà lại buông thả bản thân thoải mái lại an tâm mà say sưa ngủ như thế ngay trước tầm mắt của Hạo Thạc...

Rõ ràng tên kia mới là kẻ mà hắn nên "đề phòng" nhất!

Mẫn Doãn Kỳ vừa nghĩ tới Hạo Thạc, vẻ mặt đột nhiên biến sắc, bàn tay dưới chăn mò mẫn sờ soạng khắp người, thấy áo khoác bên ngoài không còn nhưng áo sơ-mi cùng quần vẫn nguyên vẹn, không hề thay đổi.

Phát giác bản thân mình lại đi suy nghĩ đến mấy chuyện như vậy, sắc mặt Mẫn Doãn Kỳ bắt đầu trở nên khó coi, hắn vén chăn ngồi dậy, thấy cửa phòng bị ai đó đẩy ra, đi vào chính là gương mặt mà giờ phút này hắn không muốn nhìn đến nhất.

"Ngủ đã chưa?" Hạo Thạc hoàn toàn không phát giác lạ thường, lên tiếng chào hỏi một câu, sau đó vươn tay kéo theo xe ăn sau lưng vào phòng "Vừa lúc, tôi mới kêu thức ăn, đoán anh chắc cũng thức dậy rồi, đi rửa mặt vệ sinh gì đi rồi ra ăn."

Vốn tính mở miệng kêu đối phương đi ra ngoài, lúc này lại bị nghẹn trở vào.

Mẫn Doãn Kỳ rời giường, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa một cái, lúc ra thấy Hạo Thạc đã bày cơm ra bàn, đang cầm di động gọi cho Chí Mẫn ở phòng bên cạnh đánh thức hắn dậy.

Trên bàn có ba lồng sủi cảo tôm, bốn đĩa rau xào, cùng với ba bát cháo ngô nấm hương.

"Toàn đồ chay vậy, không có thịt hả?" Chí Mẫn mặt mũi lơ mơ buồn ngủ từ phòng bên cạnh qua đây, vừa ngồi vào bàn đã bất mãn lên tiếng.

"Tôm không phải thịt hả mậy?" Hạo Thạc đưa đũa cho Mẫn Doãn Kỳ "Vả lại mới từ bức tranh kia ra, mày nhắm ăn thịt nổi không?"

Chí Mẫn cả người cứng ngắc "Không ăn không ăn, làm ơn đừng nhắc cho tao nhớ." Nói xong vội vàng bưng bát cháo húp ừng ực.

Dùng cơm xong, ngoài trời đã muốn tối đen, ánh đèn thành thị hắt vào từ cửa sổ, đập vào mắt ba kẻ mới vừa từ tranh rời khỏi bỗng trở nên hư ảo không thật...

Hạo Thạc tống Chí Mẫn trở về phòng kế bên tắm rửa, còn mình thì ở lại phòng Mẫn Doãn Kỳ.

"Ngày mai anh đi hả?" Hạo Thạc hỏi hắn.

"Ừ."

"Vậy, lần sau chúng ta gặp lại vẫn là ở trong tranh?"

Mẫn Doãn Kỳ không thèm trả lời.

"Nè," Hạo Thạc bước tới ngồi vào cạnh hắn, chống cùi chỏ trên đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn đối phương "Anh có bạn trai chưa?"

Mẫn Doãn Kỳ ánh mắt bén nhọn, lạnh lùng nhìn về phía cậu "Hạo Thạc, đừng tưởng tôi sẽ lại khoan nhượng cho sự mạo phạm của cậu."

"Thái độ của tôi rất là thành tâm nha," Hạo Thạc cười giơ tay ra dấu thề thốt "Anh có thể không trả lời, tôi cũng không phải âm mưu cái gì, chỉ đơn thuần là tò mò thôi."

"Tôi biết hai người chúng ta không phải người của cùng một thế giới, anh là đại lão, xung quanh anh đều là thiên tài tinh anh của xã hội thượng lưu, nếm trải cuộc sống xa hoa đến mộng ảo mà kẻ như tôi vĩnh viễn không thể tưởng ra được."

"Tôi na, chỉ là một thị dân nho nhỏ bình thường như bao kẻ khác, một con ếch ngồi đáy giếng, trừ bỏ mơ mộng hão huyền một chút về chú thiên nga nhìn tới chứ sờ không được ra thì, vốn dĩ chẳng có thực lực hay vốn liếng để chen vào thế giới của những người như anh."

"Tôi ấy mà... chỉ là muốn biết một chút, anh thích loại người thế nào, người được anh thích lại là kẻ vĩ đại thế nào, sau đó âm thầm len lén ước ao hâm mộ ở trong lòng."

"Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa từng nói gì đi! Tôi trở về phòng đây, ngày mai chắc là không thể gặp mặt rồi, trước chúc anh một tiếng thuận đường xuôi gió, hẹn gặp lại ở bức tranh sau ha."

Nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng, lúc đóng cửa đột nhiên ngoảnh đầu lại, mỉm cười phất tay với Mẫn Doãn Kỳ.

***

Sáng sớm hôm sau, Mẫn Doãn Kỳ quyết định rời đi trước, cũng tính thanh toán chi phí của cả ba người họ, nhưng đến quầy tiếp tân hỏi, lại được phục vụ báo cho biết tiền phòng của anh đã được trả rồi, sáng nay trời vừa tờ mờ sáng, hai vị khách trẻ tuổi kia đã rời đi cũng trả hết toàn bộ chi phí.

Mẫn Doãn Kỳ đứng trong đại sảnh ngẩn người một lát, sau đó cất bước rời khỏi khách sạn.

Trở lại Z thị, Chí Mẫn về nhà tìm mẹ, Hạo Thạc về với căn phòng trống.

Sự thật nói cho họ biết, thế giới trong tranh kia tựa như một chuỗi ác mộng đáng sợ kéo dài, mà một khi dính vào, liền không có cách nào thoát khỏi nó, bọn họ phải không ngừng tiến vào, không ngừng tìm cách thoát đi, chẳng biết tới bao giờ mới là hồi kết.

Hạo Thạc cũng đã chấp nhận sự thật khiến người ta tuyệt vọng này, cũng may từ sau khi còn lại một mình cô độc trên đời, cậu cũng đã học được cách nhìn thoáng mọi thứ, lại trải qua mấy lần vào sinh ra tử trong hai lượt vào tranh, đến tận bây giờ thì sinh tử trong mắt cậu cũng đã nhẹ đi nhiều lắm.

Cũng bởi thế, cho nên hết thảy mọi thứ đều trở nên càng thêm vô vị.

Hạo Thạc nghỉ ngơi hai ngày, sau đó ra ngoài xem phim, hẹn Chí Mẫn đi chợ đêm ăn xiên nướng, lại cùng đám bạn bè anh em làm chung trong phòng gym tụ tập chè chén một bữa, ăn xong lại uống lại karaoke lại đi ghẹo gay, chẳng một ai phát giác ra được cậu có gì đó thay đổi so với lúc trước.

Cho đến hôm đó di động đột nhiên vang lên một tiếng chuông báo, mở ra xem thấy là tin nhắn xin kết bạn từ WeChat, người nọ tên là "Kiếm Đảm Kim Tâm", kèm theo cái tin : Tôi là Kim Nam Tuấn.

Hạo Thạc chấp nhận thêm bạn.

Kiếm Đảm Kim Tâm : ...

Kiếm Đảm Kim Tâm : Hạo Thạc, tôi mới lập nhóm, thêm cậu vào nha.

Tên nhóm là "Hội vào tranh", mở ra mục thành viên xem, ngoại trừ Kim Nam Tuấn còn có Sa Liễu, ngay sau đó Chí Mẫn cũng bị kéo vào, người cuối cùng vào nhóm là Mẫn Doãn Kỳ.

Cũng không biết mấy người này trao đổi số điện thoại cùng WeChat lúc nào nữa.

Kiếm Đảm Kim Tâm : Chúng ta không thể cứ ngồi không chờ chết như vậy, mọi người tập trung lại cùng nhau nghĩ cách đi, hoặc là trao đổi manh mối cũng được, hay là phổ biến kiến thức về tranh cũng được, tóm lại có còn hơn không, lỡ đâu bức tranh tiếp theo phải vào vừa lúc chính là tranh chúng ta đã tìm hiểu thì sao.

Ôn Nhu Lục : Nghe có vẻ giống như đoán đề thi vậy, cơ mà nhắc tới tri thức về tranh, Kỳ ca hẳn là người có quyền lên tiếng nhất ở đây rồi.

Chí Phong · Manh : Cái đựu! Có hội luôn rồi nè? Cơ mà có nên sửa lại tên nhóm không? Đổi hội thành luận đi, "Luận vào tranh", nghe là thấy ngầu bá cháy rồi hén?

Kiếm Đảm Kim Tâm : ...

Ôn Nhu Lục : ...

Corgi : Ba vị nhà họ Cảnh đâu?

Kiếm Đảm Kim Tâm : Đã mời gia nhập nhóm nhưng chưa thấy đáp lại. Chúng ta bàn trước với nhau đi vậy.

Ôn Nhu Lục : Kỳ ca đang bận sao?

Mooney : .

Kiếm Đảm Kim Tâm : ...

Ôn Nhu Lục : ...

Kiếm Đảm Kim Tâm : Tôi đề nghị trong khoảng thời gian này, mọi người cùng nhau cố gắng sưu tập tư liệu về bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng, kia là đích đến tiếp theo của chúng ta, chỉ cần tìm ra được bất kể là manh mối hay tài liệu gì nhớ share vào nhóm cho mọi người cùng biết.

Ôn Nhu Lục : Oke.

Mooney : Ừ.

Hạo Thạc để di động xuống, đi vào thư phòng, mở cái máy tính lâu lắm rồi không đụng tới của mình, lên mạng tìm kiếm "Nhà bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng".

Nhà bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng sẽ tiến hành triển lãm trưng bày tranh vào đúng thời gian được in trên vé mời của bọn họ, hôm ấy cũng là ngày trưng bày đầu tiên, nội dung trưng bày bao gồm tác phẩm của mười tám vị họa sĩ, có cả trong lẫn ngoài nước, nhưng mà Hạo Thạc lục lọi hơn một ngàn kết quả tìm kiếm, không tìm ra được thông tin nào miêu tả tường tận về các tác phẩm được trưng bày, cùng lắm chỉ nhắc đến bảo tàng sẽ trưng bày hơn ba trăm tác phẩm, cũng liệt kê bốn năm tác phẩm nổi danh nhất trong số đó.

Hạo Thạc thu gom tất cả các manh mối có thể sẽ có ích này tùy tay share cho nhóm "Luận vào tranh".

Chí Phong · Manh : Hơn ba trăm tác phẩm? Chúng ta chỉ có hơn mười ngày thôi, lấy đâu ra thời gian mà nghiên cứu?

Ôn Nhu Lục : Hơn nữa tác phẩm trưng bày bên trong không nhất thiết sẽ bao quát toàn bộ tác phẩm của họa sĩ, cũng tức là chúng ta không thể xác định tranh trưng bày sẽ là tác phẩm nào của họa sĩ, cho nên cần nghiên cứu không chỉ giới hạn trong ba trăm bức tranh kia thôi, mà thậm chí phải suy xét đến toàn bộ tác phẩm của cả mười tám họa sĩ kia.

Kiếm Đảm Kim Tâm : Đây là một công trình lớn, nhưng vẫn là câu nói cũ, có còn hơn không, chuẩn bị một chút vẫn tốt hơn là không chuẩn bị cái gì.

Kiếm Đảm Kim Tâm : ...

Ôn Nhu Lục : ...

Corgi : Số lượng tranh nhiều mấy cũng không sao, chúng ta nghĩ cách tìm ra bản điện tử đi, lưu trong di động, tới chừng đó ngay hiện trường lôi ra xem, mọi người thấy thế nào?

Mooney : Trước không nói đến đại đa số tranh đều vì bảo hộ bản quyền mà không được phép lưu truyền trên mạng, theo tôi được biết có một bộ phận tác phẩm được trưng bày lần này là lần đầu tiên được triển lãm công khai, chúng ta không có cách nào tìm được mô tả hay là ảnh chụp có liên quan.

Corgi : 『 Anh nói đúng ‖ Lì xì WeChat 』

Corgi : 『 Anh nói đúng ‖ Lì xì WeChat 』

Corgi : 『 Anh nói đúng ‖ Lì xì WeChat 』

Corgi : 『 Anh nói đúng ‖ Lì xì WeChat 』

...

Kiếm Đảm Kim Tâm : ...

Ôn Nhu Lục : ...

Chí Phong · Manh: Tao có thể lén lén nhận một cái hem? Một cái hoy.

Kiếm Đảm Kim Tâm : Có một tin tức không được tốt lắm, tôi vẫn không liên hệ được với hai vợ chồng anh Cảnh, gọi điện thoại không ai nghe, nhắn WeChat cũng không trả lời, không biết họ đã xảy ra chuyện gì?

Mooney : Bọn họ có dẫn con trai mình đi bác sĩ tâm lý để được hướng dẫn tâm lý không?

Kiếm Đảm Kim Tâm : Không có, vị bác sĩ tâm lý bạn học cũ của tôi bảo vẫn chưa thấy bọn họ ghé qua.

Corgi : @Kiếm Đảm Kim Tâm, có địa chỉ nhà họ không? Nhắn tôi đi, tôi chạy đi xem.

Kiếm Đảm Kim Tâm : Anh Cảnh không cho tôi địa chỉ, bảo là liên hệ qua điện thoại hay WeChat là được rồi.

Mooney : Đưa điện thoại cho tôi, tôi nhờ bạn kiểm tra địa chỉ.

Cơ mà, Mẫn Doãn Kỳ nhờ người điều tra cho ra kết quả cũng là tin xấu.

Ba người nhà họ Cảnh mất tích, thân thích của họ cũng đã báo án, nhưng vẫn không tìm ra được tung tích.

Kim Nam Tuấn từng nói với bọn họ về hậu quả nếu không vào tranh, nhưng hiển nhiên... đây là quyết định lựa chọn của hai vợ chồng bọn họ.

Thời gian lướt đi như thoi đưa, chớp mắt, đã đến ngày bọn họ phải vào tranh...

__________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top