11

Hoseok cười xoà đưa tay vỗ vỗ lên lưng người đang càu nhàu không ngừng bên cạnh. Đúng là cậu nên quan tâm đến các mối quan hệ xung quanh hơn một chút, không được để con quỷ mang tên deadline đó khống chế thêm nữa.

"Rồi rồi, hôm nay em mời, nhé?"

Seokjin hậm hực nhìn cậu rồi đánh mắt sang chỗ khác, "Ít ra cũng còn biết điều."

Cả hai bụm miệng cười khúc khích rồi cũng nhanh chóng đẩy cửa vào quán. Hoseok nhướng mày ý bảo Seokjin cứ order thoả thích. Mà thật ra cũng chẳng cần cái động tác thừa thãi đó làm gì, anh vốn có định khách sáo tí nào đâu.

"Ghi chép cẩn thận nhé lính mới." Hoseok giọng đầy giễu cợt khiến mặt người đang đứng trong quầy order bỗng chốc tối mịt.

"À quên giới thiệu với anh, đây là Namjoon, chủ quán kiêm chí cốt lâu năm của em đấy."

Seokjin nghe mà hơi lùng bùng lỗ tai, "Chủ quán? Sao vừa nãy nghe mày gọi là lính mới gì mà?"

Hoseok cười lớn, "Kể ra thì buồn cười lắm. Blogger chuyên review đồ ăn mà nó thích gần đây có ghé qua quán của nó, nhưng chả hiểu kiểu gì mà từ chủ quán lại bị người ta nhầm thành nhân viên mới chân tay lóng ngóng luôn cơ, làm nó buồn cả một ngày."

"Này!" Namjoon không nhịn được lên giọng.

Khoé miệng Seokjin không ngừng giật giật, đưa một tay lên đỡ trán, thầm tự trách bản thân đã quá khinh suất, không ngờ lại vô tình gây tổn thương cho người khác như vậy.

"Còn đây là Seokjin, đàn anh đại học của tao, cái hồi mà tao còn học nhiếp ảnh ấy." Đến giờ nghĩ lại cậu vẫn thấy nao nao, cậu vốn mê chụp hình lắm, nhưng vì một số chuyện gia đình mà hồi đó phải bẻ sang học kinh tế, nên hiện tại chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi.

"Chào anh." Namjoon từ tốn mỉm cười.

"Chào..."

Seokjin nghĩ bụng chắc người này không nhớ ra anh đâu nhỉ, dù sao cũng chỉ nói với nhau vài ba câu thôi mà.

"Hai người vào bàn đi, hôm nay nhân dịp gặp anh Seokjin nên em đãi hai người một bữa nhé!"

"Không được! Tao đã hứa là hôm nay trả tiền rồi."

Namjoon cười xoà, "Thế thì đành hẹn anh dịp khác vậy."

__________

"Này ngồi ở đây nghỉ chút đi, mày không biết mệt hả?"

Taehyung nhăn nhó ngồi ạch lên băng ghế thở hổn hển. Sáng giờ bị tên Jimin kia lôi xồng xộc khắp cái công viên giải trí, hắn vừa hối hận vì đã đề xuất nó tới đây, cũng vừa thương cho cái thân đang vô cùng tàn tạ của mình.

"Gì mà yếu xìu vậy ba, mới đi có chút xíu thôi đó." Jimin nói đoạn cũng đi lại ngồi xuống kế bên hắn.

"Chút xíu cái đầu mày, nhìn đồng hồ coi chút xíu của mày là mấy tiếng rồi?"

Jimin móc điện thoại trong túi ra xem giờ, uầy, thoắt cái mới đó mà đã gần 12 giờ trưa rồi à. Nó mở to mắt ngạc nhiên rồi quay sang Taehyung cười hì hì, đáp lại cái liếc sắc lẹm của hắn.

"Thôi mệt thì ngồi nghỉ đi, để tao đi mua nước cho nhá."

Taehyung mỉm cười nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn thoăn thoắt của nó dần xa, rồi chợt phát hiện chiếc điện thoại Jimin vừa lấy ra khi nãy vẫn còn nằm chỏng chơ trên ghế. Kiểu này nhỡ chẳng may lạc nhau thì chắc Taehyung ôm điện thoại Jimin về nhà luôn chứ ai rảnh đâu mà đi kiếm.

Chỗ bán nước cũng khá xa, Taehyung ngồi chán chẳng biết làm gì bèn lôi điện thoại ra nghịch. Kiểm tra acc chính rồi đến acc phụ, hắn bỗng hơi khựng lại đôi chút. "DiminP" gì đấy cũng lâu rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Dẫu nghe đâu người nào đó vẫn cứ đều đặn làm phiền anh Yoongi của hắn mãi không tha. Nghĩ bụng không thể cứ để cái chuyện xàm xí này tiếp diễn thêm nữa, Taehyung không chần chừ soạn tin nhắn gửi ngay cho tên "DiminP" kia.

KtHv
Này

Tiếng poong đột ngột vang lên ngay bên cạnh làm Taehyung giật cả mình, rồi cũng chẳng để ý gì nhiều, hắn tiếp tục.

KtHv
Nói anh cậu đừng có nhắn cho anh tôi nữa được không?

Mỗi ngày đều làm phiền người ta mà không thấy mệt à

Nếu mà kiện được thì chắc tôi cũng kêu anh Yoongi đi kiện anh ta tội quấy rối luôn rồi đấy

...

.

.

Người Taehyung bỗng chốc cứng đờ. Hắn vốn không muốn xâm phạm quyền riêng tư của Jimin nên nãy giờ hoàn toàn không liếc nhìn tin hiển thị trên màn hình của nó chút nào, nhưng sao có thể trùng hợp đến vậy được chứ? Cứ mỗi một tin hắn gửi đi là chiếc điện thoại bên cạnh lại nhảy thông báo một lần. Thậm chí hắn còn cố tình gửi bừa dăm ba tin gì đấy, thông báo lại cứ vang lên, hoàn toàn trùng khớp.

Tim hắn thắt lại, tay run rẩy cầm lên chiếc điện thoại mà Jimin bỏ quên. Ấn gửi thêm một tin nhắn nữa, mắt hắn mở to ra hết cỡ khi màn hình lập tức sáng lên dòng thông báo vô cùng rõ ràng: "KtHv vừa gửi cho bạn một tin nhắn."

Taehyung sửng sốt, ngạc nhiên đến quên cả thở, siết chặt hai chiếc điện thoại trong tay. Tâm trí hắn chấn động bởi ti tỉ thứ cảm xúc rối ren hỗn độn đang ồ ạt kéo đến, cứ ngồi bất động như thế cho đến khi Jimin trở về.

Jimin hai tay ôm hai chai nước nhìn bộ dáng kì lạ của hắn, rồi nhìn điện thoại của mình đang bị hắn ghì chặt, lòng liền không khỏi bất an.

"Sao thế?" Jimin cất tiếng.

Một khoảng lặng đáng sợ kéo dài, nó đặt một chai nước lên ghế, khó hiểu hỏi lại lần nữa.

"Có chuyện gì?"

Vẫn chẳng có lời hồi đáp. Mãi một lúc sau, chất giọng mà nó hay nghe thường ngày bỗng nhiên lại trầm thấp hơi một nấc, đều đều hỏi, "Mày là DiminP à?"

Mặt Jimin ngay lập tức tái mét, chẳng nói chẳng rằng vươn tay giật lấy điện thoại của mình. Màn hình bật sáng, đôi chân mày nó nhíu chặt trước khi đưa ánh mắt đầy phức tạp nhìn lấy Taehyung.

"Đúng rồi, tao chính là KtHv đấy."

Jimin cảm nhận được từng thớ cơ trên mặt mình đang tê rần, sốc đến độ không nói nổi.

Bầu không khí nặng nề bao trùm một lúc lâu, Taehyung cười khẩy, "Quả là một bất ngờ lớn, nhỉ?"

"Đã thế thì nói rõ luôn, thật sự mày không cảm thấy việc anh mày đang làm là kì cục lắm à?"

"Không, chả thấy kì cục chỗ nào cả."

"Hiểu rồi, anh ta đang có ý đồ gì đúng không, chứ chẳng ai bình thường lại đi làm như vậy hết. Có block bao nhiêu số điện thoại anh ta cũng nhất quyết lấy bấy nhiêu số khác nhắn cho bằng được, xem có khác gì bệnh hoạn không?"

"Này nhé, mày chỉ biết một phần câu chuyện thôi thì đừng có mà to mồm. Cứ nói như thể anh mày chả có tí lỗi nào ấy, để nhắc lại cho mày nhớ, người sai ngay từ đầu chính là Min Yoongi đấy!"

"Tao chưa bao giờ phủ nhận sai sót của anh Yoongi, nhưng mà có đáng để nhận hậu quả như vậy không? Thật sự cuộc sống của anh ấy đã bị ảnh hưởng rất nhiều."

"Vậy cuộc sống của anh tao không bị ảnh hưởng chắc? Có phải ảnh không đưa ra phương án để giải quyết êm xuôi đâu, chỉ trách anh mày không chịu hợp tác thôi."

"Thôi được, đủ rồi." Taehyung nhắm mắt lại, thở hắt ra, "Có vẻ mình không liên lạc với nhau nữa thì hơn."

Chuyện đã đến nước này, Jimin cười nhạt, "Vừa hay tao cũng nghĩ thế."

Rồi cứ thế chẳng thèm nhìn nhau lần nào nữa, cả hai tâm hồn vỡ nát xoay gót mỗi người một hướng, đồng thanh, "Tạm biệt."

__________

Bước chân Hoseok dần chầm lại trước khi dừng hẳn ở vạch kẻ đường để chờ đèn đỏ. Cậu cố tình đi sớm lúc xe cộ chưa quá đông đúc, đỡ phải hít khói bụi nhiều chừng nào thì hay chừng ấy. Vừa dạo mắt ngắm nhìn cảnh vật hết sức quen thuộc trên con đường mà cậu đã đi lại chẳng biết bao nhiêu lần, vừa ngán ngẫm nghĩ về đống công việc đang chờ được giải quyết ở công ty. Gì mà lắm việc thế không biết, phải chi cạp đất mà sống được thì chắc cậu cũng nghỉ quách luôn cho rồi.

Tâm trạng chán chường hiện tại làm Hoseok bất giác nhớ đến Jimin. Hoseok biết chuyện rồi, thậm chí cậu còn bất ngờ như thế thì chẳng biết Jimin đã sốc đến mức nào nữa. Lúc kể cho cậu nghe, trông nó buồn dữ lắm, vậy mà vẫn ngoan cố làm như không sao, như nó chẳng mảy may quan tâm xíu nào hết trong khi mắt thì đang ầng ậc nước sắp khóc tới nơi. Hoseok không nhịn được cắn rứt vô cùng, chỉ vì chuyện của cậu mà đẩy nó vào tình thế này, chẳng còn thấy cái vẻ tíu tít hớn hở dạo trước nữa. Ấy vậy mà nó vẫn kiên quyết không cho Hoseok bỏ cuộc, bảo cậu đừng có vì nó mà chùn bước, phải làm cho tới nơi tới chốn thì nó mới vừa lòng.

Nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, Hoseok lại chợt nghĩ đến chuyện đòi nợ. Hay là bây giờ nên tranh thủ nhắn tin luôn nhỉ, chứ dạo này bận rộn lắm, để đấy kẻo lại quên béng đi mất. Vài tháng trôi qua, ngọn lửa tâm huyết vẫn chưa phút nào chập tắt nên đây gần như đã trở thành thói quen mỗi ngày của cậu luôn rồi. Đèn xanh bật sáng, Hoseok lập tức ngó nghiêng trái phải, phía bên kia đường đã là công ty rồi, cậu cất bước rồi tranh thủ mở điện thoại lên gõ gõ.

Hopeflw18
Cũng gần 3 tháng rồi đấy

Thật sự nếu tôi mà tính lãi suất thì chắc giờ cũng đủ tiền mua hẳn một ly nước luôn rồi

Anh nghĩ xem chúng ta có nên tổ chức kỉ niệm 3 tháng không nhỉ?

Đang soạn tin...

Yoongi gầm gừ trong cổ họng, nhăn nhó vơ lấy chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi. Mới sáng sớm mà đã poong poong cái mẹ gì, đòi tiền thì cũng phải có giờ giấc xíu đi chứ! Mở điện thoại lên xem để chắc chắn là Jung Hoseok chứ không phải ai khác, anh lướt mắt qua loa trên dòng tin nhắn rồi cũng thảy điện thoại qua một bên, cuộn tròn trong chăn. Chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận thêm vài cái poong poong chói tai nữa, bởi tên ấy có bao giờ dừng lại với vỏn vẹn chỉ 3 tin nhắn đâu. Yoongi muốn tắt tiếng cũng không được, lỡ đâu ngủ quên mà còn tắt âm lượng nữa thì có chục cái báo thức cũng chẳng cứu anh nổi.

Độ tầm mươi phút sau, khi đã sắp tìm về được với giấc ngủ êm ái thì bất chợt một ý nghĩ lại dấy lên trong đầu. Sao nãy giờ vẫn chưa nghe thông báo gì nhỉ? Lúc nãy anh có mơ hồ thấy dòng "Đang soạn tin..." nữa mà, chẳng lẽ tới giờ vẫn còn soạn à? Định viết tâm thư cho anh luôn hay gì?

Ngay lúc đó, tiếng poong cuối cùng cũng vang lên. Yoongi nằm trong chăn tò mò lấy điện thoại mở ra tin nhắn, chưa đến ba giây sau đã hốt hoảng bật người ngồi dậy, trong căn phòng tối mịt vẫn có thể  nhìn ra sắc mặt anh hoàn toàn không ổn chút nào.

Hopeflw18
Bạn cậu bị xe tông rồi

Đang đưa đến bệnh viện A

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top