•20

Tuy rằng cả đêm chìm trong đau khổ, nhưng sáng mai hắn vẫn giữ tâm trạng tốt nhất để cùng ăn sáng, cùng ngắm biển với Jimin. Thậm chí hắn còn kéo cậu vào trung tâm thương mại mua một đống quần áo và phụ kiện.

Hôm nay là sinh nhật hắn. Cậu thậm chí còn không thèm để ý, sau khi ăn sáng xong thì lấy di động ra lên mạng, hình như cậu đang nhắn tin với ai đó rất thú vị, lâu lâu lại nở nụ cười.

Thế nhưng cậu không cho hắn lại gần, chỉ cần hắn dám xem lén thì cậu sẽ trừng mắt liếc hắn ngay.

Một ngày sinh nhật trôi qua trong lặng lẽ, Min Yoongi thậm chí còn không cảm nhận được hôm nay là sinh nhật mình. Đến tối, hắn mở di động ra, lập tức nhận được cả trăm tin nhắn chúc mừng.

Hắn cất di động đi, cười khẩy. Một trăm hay một nghìn tin nhắn chúc mừng thì có nghĩa lý gì khi mà trong số đó không có người hắn cần chứ? Hắn chỉ muốn duy nhất lời chúc mừng sinh nhật từ cậu, nhưng cậu dường như đã quên, hoặc cố tình quên đi.

_______

Hai người chỉ đi chơi có 5 ngày rồi về nước. Tuy cảnh đẹp, thức ăn ngon, biển sạch, nhưng tâm tình không có, hai người đối với nhau cũng thật nhạt nhẽo vô vị, Park Jimin rất chán nản, cho nên ở đến ngày thứ 5 thì nằng nặc đòi về.

Min Yoongi cũng hiểu rõ, cậu đối với hắn chẳng có cảm giác gì, vì vậy cậu thấy không có gì vui vẻ cũng đúng thôi.

Về đến nhà, hắn bảo chị bếp chuẩn bị thức ăn ngon, đợi cậu ngủ dậy sẽ ăn ngay. Riêng hắn thì dù có mệt đến mức nào cũng không ngủ nổi, cho nên chỉ đi dạo vài vòng ngoài vườn rồi vào nhà ngồi thẫn thờ.

Park Jimin cũng chẳng cảm động gì với hành động quan tâm này của hắn, ăn xong thì liền gọi điện hẹn bạn ra ngoài chơi.

Trước khi cậu đi, hắn đưa cho cậu hai cái túi, trong đó có bốn gói quà. Đó là bốn chai nước hoa Chanel, hai loại của nữ, hai loại của nam.

"Sao anh biết tôi có ba người bạn?" Chai còn lại là cho cậu, vì vậy tổng cộng là bốn chai.

"Thì hôm đó gặp ở quán ăn." Min Yoongi trả lời rất dửng dưng, nhưng nội tâm đã nhộn nhạo khi thấy gương mặt tươi cười của cậu.

"Cảm ơn nha, tôi đi đây." Cậu hí hửng xách giỏ quà ra ngoài.

Hắn thu lại nụ cười. Giờ hắn đã hiểu, một khi người mình yêu hạnh phúc, thì bản thân cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

________

Sau khi tốt nghiệp khoảng một tuần thì cậu chính thức vào công ty của Min Yoongi làm. Ở nơi này người có địa vị tối cao chính là ba "chồng" cậu, còn cấp trên trực tiếp làm việc cùng và có địa vị cao ở đây chính là "chồng" cậu, vì thế cậu làm việc chẳng có chút áp lực và khó khăn nào. Hơn nữa gần đây hắn hình như dễ tính hơn với cậu thì phải, hỏi gì đáp đó, khó khăn gì thì giải quyết giùm cái đó, không hằn học cũng không im lặng lạnh lùng.

Mấy chị gái ở công ty sau khi thấy cậu vào làm việc chính thức thì thích lắm, cứ vây quanh cậu hỏi han đủ điều. Mà cậu cũng không phải là người khờ khạo không hiểu con gái, cho nên trước khi đến đây đã đặc biệt mua quà tặng cho mấy cô, mỗi người một chiếc đồng hồ đeo tay rất dễ thương mà lại pha lẫn chút sang trọng, ai đeo cũng đẹp. Mấy chàng trai làm cùng thì mỗi người được tặng một ly cafe capucchino và một phần bánh ngọt ăn sáng, cho nên không ai có ác cảm với cậu cả. Người mới hiểu chuyện thế mà!

Nhưng để hiểu chuyện như vậy thì tiêu tốn cả tháng "tiền lương" được phát định kỳ vào mỗi tháng, thế mà lúc đau lòng rút ví thì Min Yoongi đã quẹt thẻ giùm rồi. Tại vì lúc đó cậu với hắn đang đi trung tâm thương mại, hắn muốn mua thêm quần áo mới cho cậu với hắn luôn. Nhờ thế mà đỡ tốn tiền!

Công việc của cậu là thiết kế một số trang phục và thêm phụ kiện vào cho các tác phẩm thiết kế khác, nhưng không làm tất cả mà chỉ làm một vài công đoạn thôi. Tuy rằng ban đầu thật bỡ ngỡ, nhưng trước khi bắt tay vào làm thì hắn đã chỉ dẫn cậu một ngày một đêm, cho nên không quá khó khăn.

Đi làm rồi mới biết, những gì học ở trường như giọt nước, mà công việc khi làm rộng cả đại dương, rất nhiều thứ cậu hoàn toàn chưa được học qua. Cũng may mấy chị gái trong công ty rất thích cậu, vì thế họ rất sẵn lòng chỉ dẫn.

Buổi trưa, hắn ghé sang một chút, nhưng sợ mọi người dị nghị nên hắn cũng không đi ăn cùng. Cậu với tư cách là "em họ" của hắn, có đi ăn cùng cũng không vấn đề gì, nhưng trong lòng người nào đó có quỷ, vì thế chột dạ là hiển nhiên.

Cơm trưa của công ty rất ngon, Park Jimin ăn một suất rồi còn thòm thèm muốn ăn nữa, nhưng ngại nên ra ngoài mua trà sữa uống, sẵn tiện mua cho mấy chị gái luôn, khiến họ vui mừng nhéo má cậu hết một hồi.

Min Yoongi đứng trên lầu cao nhìn cậu bị một đám nhân viên nữ vây quanh, bàn tay hơi siết lại, rồi thả lỏng ra. Nhân viên ở công ty này đều là những người được tuyển từ công ty mẹ, đa số đều đã 30 hoặc trên 30 tuổi. Có điều tình yêu thì phân biệt gì tuổi tác đâu. Có điều cậu hình như không có ý định "lái máy bay", nhìn ra ý tứ của cậu chỉ là muốn làm vui lòng các đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nữ mà thôi.

Đến khi tan ca, cậu đi xe bus một đoạn, tới trạm dừng thứ hai thì xuống xe đợi hắn. Hai người không thể đi chung, bởi ai ở công ty cũng biết khu biệt thự của hắn nằm ở một khu sang trọng, mà anh em dòng họ của hắn lại ở cách khá xa, không có ai ở gần. Nếu hai người về chung, họ sẽ nghi ngờ lôi thôi. Nhất là chuyện các vị tổng tài bao dưỡng MB không phải là chuyện mới mẻ gì.

Hắn gần đây đã đồng ý cho Jimin đi cùng mình, vì vậy cậu không khách khí mà đứng ở trạm chờ hắn. Dù sao tiết kiệm một phần tiền không đáng chi ra thì cũng tốt mà.

"Hôm nay thế nào?" Min Yoongi vừa lái xe vừa hỏi.

"Cũng tốt lắm, có vài điều tôi không hiểu và không làm được, mấy chị ở công ty giúp tôi." Cậu vui vẻ trả lời

"Cậu cũng giao hảo với mấy cổ quá nhỉ?" Hắn châm biếm.

"Phải vậy chớ, nếu làm họ ghét thì tôi khó mà sống nổi."

Câu này của Jimin đủ để vạch trần ranh giới giữa cậu và mấy cô gái. Hắn cũng thả lỏng tâm tình một chút.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top