1

" Thực con mẹ nó quá xuất sắc"_ Chí Mẫn đột nhiên vỗ đùi thật mạnh cảm thán.

" Anh ấy chơi bóng rổ ngầu vô cùng a~"_ Chia Mẫn nhịn không được tưởng tượng lại viễn cảnh trên sân đấu vừa kết thúc cách đây hai mươi phút. Chính sự quyến rũ vô hình ấy đã tiếp không ít sức mạnh cho cậu trong những năm tháng đại học vừa qua

Chung Quốc - anh trại cậu đang ngồi bên cạnh, vừa trừng mắt vừa khinh bỉ tiếp lời:

" Mẹ kiếp sau này mày dẫn một thằng con trai về ra mắt tao cam đoan sẽ chẳng thèm ngạt nhiên đâu! "

Chí Mẫn bỉu môi. 'Thẳng nam' như anh thì làm sao mà hiểu được!

Đột nhiên có điện thoại gọi đến.

" Xin chào ? "

" Cậu là Phác Chí Mẫn đúng chứ ? "

" Đúng vậy, chuyện gì thế ạ ? "

"Trường đã sắp xếp xong cho cậu kí túc xá chung với chúng tôi nên họ đưa tôi số điện cậu bảo cậu nhanh nhanh dọn đến, phòng 311"

Chung Quốc bên cạnh liền sáng mắt.

" A.. Lại nhanh như vậy sao ? Được, tôi sẽ sớm dọn đến"

" Có cần chúng tôi giúp ? " Đầu dây bên kia lại lên tiếng.

" Không cần! Tôi tự làm được, hành lí không nhiều"_ Chí Mẫn vô cùng khách sáo đáp.

Đầu dây bên kia cúp máy.

Chí Mẫn nhìn một lược quanh nhà, mím môi.

" Còn không màu dọn đi cho bố nhờ, mày còn tính ăn bao đến bao giờ ? "_ Chung Quốc không thương tiết một tay xách hành lí anh đã tốt bụng xếp sẵn cho em trai, một tay xách áo Chí Mẫn không thương tiết mà ném cả hai ra ngoài.

Sau đó bình tĩnh đóng của chốt khóa.

" Em chỉ muốn nhìn từ biệt một lần cuối thôi mà. Anh xem ngoài kia có ai đối xử với em trai mình như anh không ? Em trai nhà người ta thì xem như tâm cần bảo bối, còn anh.. Ặc.. "

Chưa kịp hoàn chỉnh câu thì bất ngờ Chung Quốc mở cửa phi thẳng chiếc dép vào mặt em trai đang đứng bên ngoài buông lời bêu xấu mình.

" Mày còn không mau đi tao lặp tức cắt tiền hàng tháng cho mày tự lực cánh sinh! " Dứt lời, anh lại liền đóng của khóa chốt.

"... " Được rồi, ngươi cấp tiền ngươi nói gì cũng hay

---

Lúc nãy vì bị tống cổ đi quá gấp, Chí Mẫn đến quần áo còn chưa thay. Hiện tại cậu đang diện bộ đồ ngủ màu hường đi thông thả trên đường.

Quả thật mất mặt!

Đứng trước phong kí túc xá, Chí Mẫn không được tự nhiên gõ cửa.

" Cậu là...? " Anh trai năm tư đi ra mở cửa phòng.

" Em chính là Phác Chí Mẫn năm hai ạ "

Anh trai năm tư xét một loạt từ trên xuống dưới trên người Chí Mẫn, ánh mắt trở nên kì dị nhìn cậu.

"Em.. Em còn chưa kịp thay đồ đã... "_ Chí Mẫn vờn hai ngón tay xấu hổ giải thích, cắn càn môi trong lòng thầm rủa anh trai không biết bao nhiêu cho đủ.

" Chỗ ngủ của cậu nằm ở tầng hai, màu vào sắp xếp đồ, nói trước chúng ta chúng phòng với học trưởng Mẫn Doãn Kỳ đấy"

Học trưởng Mẫn Doãn Kỳ ?

!!!

Cách đây vài chục phút cậu còn đang ở nhà mà không ngớt lời tán thưởng người ta đây mà.

Hichic.. Người mà bấy lâu nay mình thầm thương trộm nhớ đột nhiên lại...

Doãn Kỳ anh không những đẹp trai, sở hữu ngũ quân sắc nét mê người, lại còn chính là điển hình cho câu ' con nhà người ta 'mà các bậc phụ huynh vẫn lây ra để ví von ví vọ. Mỗi tội chính là một bộ mặt than điển hình.

Chí Mẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh, là năm nhất vào trường. Cặp theo giáo viên đi tìm danh sách nhận lớp. Giáo viên một mạch tìm đến tìm mãi không ra tên của Chí Mẫn ở lớp nào.

Cùng lúc một nam nhân mê người xuất hiện.

" Doãn Kỳ, gặp em tốt quá, giúp cô tìm tên Phác Chí Mẫn "

Doãn Kỳ vâng lời, rất nhanh đã thấy được tên Phác Chí Mẫn.

"Hiện tại thuận đường, em đưa cậu ấy nhận lớp giúp cô "_ Doãn Kỳ lên tiếng, liếc mắt nhìn sang Chí Mẫn.

Cứ thêm anh một đường đưa học đệ ngô ngô ngơ ngơ đến lớp.

Trên đường đi Chí Mẫn vẫn luôn như biến thái mà nhìn trộm anh, tim liên hồi dâng lên xúc cảm xin xao, đập bang bang như trống.

Nè nè đừng có nói cậu mê trai, còn không tự xem bản thân mình bao nhiêu tuấn tú đi!

Lo nhìn trộm người ta, kết quả là vấp té bổ nhào về phía trước. Cũng may Doãn Kỳ nhanh tay đỡ cậu, nếu không là toang trước mặt trai đẹp rồi!

" Phải cẩn thận "

"... "

Phác Chí Mẫn cậu đây xin nguyện chết vạn lần trong sự ôn nhu này.

Thế làChí Mẫn ngày một để ý đến anh nhiều hơn, dần dần sau này chính là yêu thích. Cứ như vậy Chí Mẫn luôn biết cách bám theo sau người ta, đương nhiên cậu sẽ giữ một khoảng cách nhất định để ai kia không phát hiện ra mìnmình. Lâu lâu lại thừa dịp người ta không để ý mà ngắn cho đã mắt. Đúng thật là rầ đẹp trai!

Anh là Mẫn Doãn Kỳ, đại học năm cuối. Chuyện đã qua hơn một năm, chắc là học trưởng không còn nhớ.

Cậu chính là tiểu học đệ bé nhỏ, khó có thể tiếp xúc với một tiền bối hoàn hảo như anh, anh đi đâu cũng được mọi người trong trường nghênh tiếp, nhiệt tình mà đối đãi. Chí Mẫn cảm thấy mình chính là không thể sánh được với những cô gái đẩy đà kia, suốt ngày cứ vời hỏi bài để tìm cơ hội mà xà bộ ngực 'vĩ đại' vào người học trưởng của cậu. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đấy, Chí Mẫn chính là tức giận mà không có tư cách gì để mà chửi vào bộ mặt bọn ả. Hứ.. Cậu phi.

Ông trời đã lấy đi của cậu một người anh trai tốt, thế mà lại không ngờ lại ban cho cậu chút ân huệ được cùng phòng với học trưởng Mẫn Doãn Kỳ. Xem như bản thân cậu kiếp trước lập được không ít công đức đi, thế mà ông trời lại nở lòng nào vùi dập người tốt như cậu hết lần này đến lần khác như vậy.

"Cơ mà... " Anh trai năm tư chần chừ nhìn cậu.

" Có vấn đề gì ạ ? "_ Phác Chí Mẫn chớp mắt hỏi.

" Bên trong đang có tiệt cuối tuần, toàn bộ thành viên trong phòng đều có mặt đầy đủ. Cậu ăn mặt như vậy.. Tôi vẫn nên nhắc nhở cậu.. " Anh trai năm tư tốt bụng báo trước.

Nãy giờ suy nghĩ nhiều, hiện tại Chí Mẫn mới chú ý phong cách ăn mặc của mình bây giờ. Nếu bây giờ mà vào trong đảm bảo cậu không có lỗ chui mất, học trưởng cũng sẽ có cái nhìn khác về cậu. Chí Mẫn cậu vẫn là không nên. Mặc đồ ngủ hường phấn thế này, quần thì cụt ngủn mà đi vào ? Muốn dọa chết người ta hay gì ?

Phác Chí Mẫn đành phải đợi mọi người bên trong say khướt lăn đùng ra mà ngủ, thì lúc đó cậu sẽ đi vào và phi thẳng vô phòng tắm, thay đồ. Cậu đúng thật là thông minh!.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top