Chap 26


Jungkook tỉnh dậy sau một đêm say bí tỉ chẳng biết trời đất gì. Nhìn qua bên cạnh hoàn toàn trống rỗng. Như thường lệ em bước xuống giường vào phòng vệ sinh sửa soạn bản thân. Đứa nhỏ mắt nhắm mắt mở nhìn vào gương thì thấy đầy rẫy vết đỏ trên cổ mình, Jungkook dụi dụi mắt, vội vàng cởi cúc áo đầu để thấy rõ hơn. Đập vào mắt cậu là vô số vết hôn đỏ chói trải dài từ cổ xuống ngực, có vài cái rất đậm màu và còn vươn chút máu đã khô lại.

" Ya, tên xấu xa nàyyyy. "

Jungkook đứng ở trong phòng vệ sinh hét lên, miệng không ngừng chửi rủa lên Min ác ma dám lợi dụng lúc cậu say mà úp sọt như vậy. Jungkook thay một bộ đồ kín đáo nhất để che các dấu vết mờ ám rồi lại lết xuống phòng khách kiếm đồ ăn, trước khi đi còn ghé qua phòng kế bên tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhưng tất nhiên là không thấy đâu. Đứa nhỏ chắc hắn đã đến công ty rồi nên đành xuống phía dưới nhà chơi một mình.

" Chị Jiyeon, Min Yoongi đi làm rồi ạ ? "

" Đúng vậy, em mau vào ăn sáng đi. "

Nhìn nhóc con bước đi loạng choạng không vững, vị tổng quản nhanh chân tiến vào bếp múc một ít canh giải rượu và đem thêm phần sandwich đưa ra phòng khách cho Jungkook. Cậu rất thích vừa ăn vừa xem tivi, nhưng mà Min Yoongi thì không thích như thế. Hắn rất nghiêm khắc trong việc ăn uống, mỗi khi ăn thì phải ngồi nghiêm túc ở bàn ăn và không được bỏ bữa. Lúc nào ở nhà với hắn cũng phải nghe lời, bây giờ hắn đi làm rồi, phá lệ một bữa vậy hehehe. Đầu đứa nhỏ có chút đau nhẹ, ngồi phịch xuống ghế nhận lấy phần đồ ăn của mình, thắc mắc nhìn bát canh, nghiêng đầu hỏi:

" Đây là gì vậy ạ ? "

" Canh giải rượu Min thiếu kêu người làm đó, em uống đi cho tỉnh. "

Jungkook nghe cô nói, trong lòng vui vẻ không ít, quên mất cơn giận từ những dấu hôn do hắn tạo ra kia... Công nhận Min Yoongi đối với cậu rất tốt, chăm sóc từng li từng tí như đứa trẻ 3 tuổi vậy. Nhưng mà em đâu có ngờ, hắn ta chỉ đối tốt với một mình em thôi bé ơiiii.

Trong lòng đang thầm cảm động trước sự yêu thương của Min Yoongi dành cho mình, bỗng nhiên lời nói phát ra từ miệng cô tổng quản Kim Jiyeon lại khiến cho cậu đôi chút sợ hãi, khuôn mặt trở nên tái mét:

" À, tối qua ngài Min đã rất tức giận đó. Chị cảm giác nếu đứng gần ngài ấy thì sẽ bị sát khí của ngài bóp chết luôn. "

" Ểh, vậy hôm qua Min Yoongi đã đưa em về sao ? " Jeon Jungkook quả thật tỉnh dậy chẳng nhớ gì cả, cứ tưởng bản thân tự lết xác về được rồi leo lên giường ngủ chứ ai mà có dè đâu.

" Đúng vậy, em cũng nên chuẩn bị tinh thần đi, sáng nay lúc đi làm vẻ mặt ngài Min có vẻ không tốt cho lắm... "

Tai Jungkook lùng bùng cả lên, nỗi sợ từ từ dâng lên trong lòng người nhỏ, em nghĩ thầm trong đầu:

" Rồi xong, chuyến này mày chết chắc rồi Jungkook ạ!! "

Nhanh chóng xử lí hết bữa sáng rồi chạy lên phòng, Jungkook bắt đầu ngồi tịnh tâm xám hối.

Bữa trưa của Jungkook cũng không ăn được nhiều, chủ yếu là do đứa nhỏ không đói, phần còn lại là nó sợ Min Yoongi về phạt nó nên cũng chẳng nhét vào bụng được bao nhiêu đồ ăn. Jungkook nằm trên phòng mãi mắt hướng về ban công phía dưới lầu. Chẳng mấy chốc mà chiếc xe quen thuộc lăn bánh vào cổng lớn. Cánh cổng đóng lại cũng là lúc Jungkook biết mình sắp tàn đời rồi.

Min Yoongi vẫn là một bộ dạng lạnh lùng ấy, chậm rãi bước lên phòng tắm rửa thay đồ sạch sẽ, nguyên buổi chiều này hắn sẽ ở nhà với Jungkook, còn ở nhà để làm gì thì ai biết, đọc tiếp đi rồi biết.

Hắn đẩy cửa phòng Jungkook bước vào, thấy đứa nhỏ đang nằm ngủ ngoan trong chăn thì liền bước tới. Hắn đưa bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu em sau đó nằm xuống kế bên, ôm lấy đứa nhỏ vào lòng. Hai mắt Yoongi nhắm nghiền thả lỏng, tận hưởng chút khoảnh khắc bình yên bên trân quý của mình. Jungkook nằm trong lòng Yoongi, cảm nhận được hơi thở của hắn đều đều trên đỉnh đầu, thầm nghĩ ngợi:

" Kì lạ, hắn ta về chỉ để ôm mình ngủ thôi hả !!? "

Tiểu anh đào thắc mắc không thôi, nhưng thấy hắn không có ý định trách phạt gì mình thì cũng yên tâm hơn hẳn, dụi đầu nhỏ vào lòng ngực người lớn tuổi rồi vòng tay qua ôm lấy eo, từ từ chìm vào giấc ngủ.

***

Jeon Jungkook bị đánh thức bởi sự nhói nhói ở hai bên má, tỉnh dậy thì phát hiện Min Yoongi đã ngồi bên cạnh từ bao giờ, tay hắn không yên phận mà liên tục nhéo hai má đào của cậu khiến nó đỏ ửng cả lên.

" Yoongi...hưm..m... anh làm gì vậy. "

" Đánh thức em dậy. " Min Yoongi buông tay ra, ngồi thẳng dậy dựa lưng vào đầu giường.

Tự nhiên trong lòng Jungkook cảm thấy có gì đó không ổn, híp mắt hoài nghi nhìn hắn:

" Này, anh đang có ý định gì đúng không ? "

" Đúng rồi đó, cho em đi rửa mặt rồi ra đây nói chuyện với tôi. " Yoongi hạ giọng, ngồi khoanh tay trước ngực, bộ dạng nghiêm túc như muốn dọa cho đứa nhỏ một trận.

Nhóc con lì lợm thấy đời mình tới đây là hết, trước sau gì cũng phải đối mặt, thôi thì cứ cố lên chứ biết sao giờ 🥲

Jungkook sau khi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, bước ra khỏi phòng vệ sinh tiến đến cạnh hắn cau lấy cổ làm nũng:

" Hiong, em xong rồi nè. "

Min Yoongi nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của tiểu anh đào, cộng thêm cái vẻ quyến rũ hiếm khi thể hiện thì khẽ bật cười vuốt lấy mái tóc đen nhánh của em, nói:

" Em đáng yêu như vậy làm sao tôi nỡ đánh đòn em đây ? "

" Thế thì anh đừng có đánh bé mò UwU "

" Không, phải đánh em mới nhớ. "

Jungkook chưa kịp định thần thì đã bị Yoongi lật người lại, mông đặt ngang lên đùi hắn còn thân và chân thì nằm dài ra giường. Hắn không chút kiêng dè, trực tiếp kéo hai lớp quần của cậu xuống, vứt qua một bên để lộ ra phiến mông trắng trẻo mịn màng cong cong lên trong rất thích mắt. Min Yoongi dùng chân phải kẹp lấy hai đùi của em đè xuống giường phòng trường hợp đứa nhỏ đau quá mà bỏ chạy mất. Jungkook lúc này mặt ngượng chín đỏ lên như quả cà chua, hốt hoảng không thôi:

" Yoon..gi, anh định làm gì ah..h. "

Hắn không nói không rằng, trực tiếp dùng tay đánh xuống hai phiến mông tròn lẳng.

" Bốp..bốp..bốp bốp... Tội thứ nhất, em dám về muộn hơn thời gian tôi quy định, đã vậy còn không một cuộc điện thoại báo lại cho tôi biết, nhắn tin em cũng không trả lời. "

" Ư..ưhm..hức.. người ta say quắc cần câu rồi sao trả lời tin nhắn được chứ !!? " Jungkook bị hắn đánh, cảm nhận được sự đau nhói từ phía sau, khẽ kêu nhẹ một tiếng nhưng vẫn không quên chu mỏ cãi lại.

" Bốp..bốp..bốp... Em còn cãi ? Đúng như em nói là em say, nhưng tôi hỏi em đã đủ tuổi uống rượu chưa ? "

" Hức..òaaa.. chưaaaaa.. " Đứa nhỏ cảm nhận cơn đau ngày một rõ, cả thân cứ nâng lên rồi lại hạ xuống muốn tránh đi những đòn đánh như vũ bão kia.

" Bốp... Trả lời như thế nào ? "

" Hức... dạ..c-chưa. " Jungkook định đưa tay xuống xoa mông đào cho đỡ đau thì đã bị Yoongi bắt lấy đè hẳn lên lưng, triệt để triệt đường sống của cậu. Nhóc con phát run trước sự lạnh nhạt và nghiêm khắc của hắn, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hắn vô tâm và đáng sợ đến nhường nào.

" Bốp..bốp..bốp.. Tội thứ hai, em dám vào bar và uống rượu khi chưa đủ tuổi. Hôm qua là may mắn, nếu em lọt vào tầm mắt của mấy tên không đứng đắn thì tôi không chắc hôm nay em còn nguyên vẹn đâu Jeon Jungkook à. " Lực đạo của hắn ta lại mạnh thêm vài phần, trực tiếp đánh xuống khiến cho đứa nhỏ đau đến cứng người.

" Hức...đau...em đau.. " tiểu anh đào mếu máo khóc nấc lên, chân tay không thể để yên được nữa, ra sức vùng vẫy thoát khỏi gông cùm của tên Min ác ma đáng sợ này.

Đây là lần đầu tiên cậu bị phạt như vậy, từ bé đến giờ chẳng một ai trong nhà dám đụng tay đụng chân với nhóc con, một mực cưng chiều bế bồng như bảo vật trân quý, làm sai cũng chẳng phải bị rầy la bao giờ. Vậy mà bây giờ bị một tên không cùng máu mủ ruột thịt đè ra đánh như vậy, ban đầu còn thấy có chút ngại ngùng mất mặt, nhưng mà hiện tại em chỉ muốn tìm cách làm sao để dừng cơn đau điếng từ phía sau truyền đến mà thôi.

Min Yoongi giữ cậu càng chặt hơn, ra sức dậy dỗ. Hắn cũng xót tiểu tâm can này lắm, nhưng phải nghiêm khắc như vậy thì nhóc con mới nhớ. Jeon Jungkook còn nhỏ, nếu phạt như kiểu hắn hay phạt mấy tên thuộc hạ mình đồng da sắt thì có lẻ em sẽ chịu không nổi mà ngất đi mất. Đây là hình phạt nhẹ nhàng nhất rồi, hắn cũng không thể quá dung túng cho tiểu tổ tông này được. Huống hồ gì hôm qua nếu xui xẻo, Jungkook gặp chuyện gì không hay trong quán bar đó, Min Yoongi hắn làm sao mà có thể chịu nỗi chứ.

" Bốp..bốp..bốp bốp... " Hắn vẫn không thương tiếc hai cánh mông vàng bạc, thẳng tay đánh xuống với một lực khá mạnh.

" Hức..ư...òaaaa... " Jungkook úp mặt vào gối khóc nấc lên, thân thể nhỏ nhắn cong lên sau mỗi lần hắn đánh xuống, tay gồng lên bấu chặt lấy lớp vải áo vì đã bị hắn ta giữ chặt trên lưng.

" Bốp..bốp..bốp... "

" Hi..hi-ong...xin lỗi...hức...e-em xin lỗi... " Jeon Jungkook nấc nghẹn, cả người run lên bần bật, dùng một chút sức lức rút được hai cánh tay mảnh khảnh ra, bấu chặt lấy grap giường.

" Bốp..bốp..bốp bốp... "

" D-dừng..hức..dừng l-lại..hức hức... " Tiểu anh đào đau đến tái mặt, rên rỉ xin tha. Cùng lúc đó Min Yoongi thả lỏng người, cũng dừng đòn đánh lại. Jungkook như chất lỏng tuột dài người ngồi bệt xuống dưới đất, cả người vỏn vẹn chiếc áo len to dài bao trùm lên thân thể mảnh mai khiến cho em càng thêm phần nhỏ bé đáng thương.

Em ngồi phía dưới, khóc đến tê tâm liệt phế, hai phiến mông bỏng rát chạm phải nền đất lạnh vừa đau nhưng cũng dịu đi được phần nào.

" Đứng lên. " Min Yoongi nghiêm mặt, bao nhiêu sự lạnh lùng đều được bộc phát ra trên khuôn mặt góc cạnh băng lãnh.

" Hức...hức... " Đứa nhỏ vẫn một mực ngồi ở đó, chẳng một chút nào thèm làm theo lời hắn.

" Tôi bảo em đứng lên! " Yoongi gằn giọng làm Jungkook sợ đến cứng người, ngước đôi mắt tròn xoe đẫm nước nhìn về phía hắn, mếu máo không thôi. Cuối cùng cũng phải đầu hàng, em lồm cồm bò dậy bằng đầu gối, khó khăn lắm mới đứng được thì ngay lập tức bị hắn ôm vào lòng.

Min Yoongi xoa nhẹ tấm lưng cho em thuận khí, hoàn toàn chẳng hé nửa lời an ủi. Jeon Jungkook có chút tủi thân, chán ghét cắn mạnh lên bả vai hắn một cái như trả thù. Cú cắn khá mạnh khiến hắn khẽ nhíu mày, in hẳn nguyên dấu răng của con thỏ nhỏ bướng bỉnh này nhưng hắn cứ mặc kệ để em muốn làm gì thì làm.

" Xem ra em rất thích cắn người. "

Jeon Jungkook nghe hắn nói thế, cứ tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, ai ngờ hắn để cậu quỳ trong lòng, một tay kéo vạt áo len của em lên giữ trên eo, tay còn lại tiếp tục giáng xuống những đòn đánh đau đến khók thét.

-------------------------------------

Chap này viết theo bản năng con người, hi vọng sẽ ổn 🫂

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top