Chap 2
Mặt trời dần đi xuống, thoáng chốc đã khuất bóng sau những dãy đồi xanh mỡn cao cao. Bóng tối từ từ bao phủ lên mọi ngóc ngách của căn biệt thự Jeon gia rộng lớn tạo nên khung cảnh yên bình nhưng cũng không kém phần lộng lẫy. Bất chợt một giọng nói lảnh lót vang lên ở một góc của ngôi nhà:
" Hiongggggggggggggg, anh đâu rồiiiiiiiiiiiii. "
Jeon Jungkook một tay cầm bút, tay còn lại thì cầm vở cứ thế chạy lon ton khắp nhà. Vừa chạy, cái miệng nhỏ không ngừng kêu lên tìm kiếm Junghyun.
" Junghyun lúc nãy chị thấy đi vào thư phòng, em vào trong đấy xem thử đi, chắc là ảnh đang xử lí công việc đó. "
Jungkook hơi giật mình khi nghe thấy có người trả lời cậu. Ngước đôi mắt to tròn nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nói kia.
" Chị Eunha ? Chị vẫn chưa về phòng nghỉ à ? "
Eunha bắt gặp khuôn mặt tròn xoe đầy ngạc nhiên của Jungkook liền bất giác mỉm cười.
" Chưa, chị muốn chuẩn bị một vài thứ cho bữa sáng ngày mai, cả làm thêm bánh ngọt cho Jungkook nữa. "
Nghe tới có bánh, hai mắt cậu sáng rỡ.
" Thật hả chị ? Tuyệt quá, lại được ăn bánh của Eunha làm rồiii. "
" Jungkook ngoan, chẳng phải em đang tìm Junghyun sao ? "
" Ểh, em quên mất, thôi em đi gặp anh ấy đây, tạm biệt chị, chúc chị ngủ ngon nhóoo. "
Nói đoạn, Jungkook vui vẻ nhảy chân sáo tiến về thư phòng, đầu toàn nghĩ đến vị bánh ngọt thơm phức mà mình hay được chị làm cho ăn, háo hức không thôi.
Eunha nhìn theo bóng lưng Jungkook khuất sau hành lang cầu thang, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc hạnh phúc không xác định. Cô cũng từng có một đứa em trai đáng yêu như vậy, nhưng tiếc thay đấy là chuyện của trước kia. Nhưng không sao cả, sau khi trải qua một biến cố lớn bây giờ cô lại thật may mắn khi được ông trời bù đắp bằng một gia đình đầy sự yêu thương này. Chỉ cần như vậy thôi cô cũng đã cảm thấy mãn nguyện đến cuối đời.
********
"Cốc...cốc...cốc, cạch."
Jeon Jungkook gõ cửa nhẹ, sau đó thẳng tay mở cửa tiến vào trong.
" Hiong, anh có ở đây không. "
" Anh đây, bé con có chuyện gì cần anh à ? "
Jungkook giơ hai tay đang cầm bút và vở, cười tươi một cái:
" Hiong chỉ em làm bài nhaaaaa. "
Nhìn thấy đôi mắt long lanh mở lớn, Junghyun không kìm được lòng trước sự đáng yêu này, ngoắc tay kêu em lại:
" Được, mau lại đây. "
Hai anh em một lớn một nhỏ cứ thế cùng nhau giải quyết bài tập, lâu lâu còn nghe một tiếng " cốc " vào đầu cùng với tiếng la ai oán của người nhỏ tạo nên một khung cảnh vừa nghiêm túc nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Được một lúc, Junghyun khá bồn chồn chuyện lúc nãy, nhẹ nhàng dặn dò:
" Em bé, chuyện kết thân với Yang Hamin của Yang gia, em phải cẩn thận. "
Jungkook đang làm bài thì ngớ người, tròn mắt hỏi:
" Sao hở anh ? Em thấy Yang Hamin cũng không có ý xấu, lúc nãy anh ấy còn bảo với ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em. Chỉ có nụ cười của ông Yang và anh ấy....có chút đáng sợ. "
Thấy Jungkook ngập ngừng vế sau, Junghyun đưa tay chạm nhẹ lên mái đầu tròn của em, khẽ xoa xoa trấn an người nhỏ.
" Dù như thế nào đi chăng nữa, Jeon Jungkook em nhất định phải cẩn thận. Anh không cấm cản chuyện yêu đương cá nhân của em nhưng em hãy cẩn trọng với mọi người xung quanh để bảo vệ bản thân mình. "
" Sau lưng em có cả thế lực Jeon gia chống lưng, nếu kẻ nào dám đụng đến em, anh sẽ không để yên cho kẻ đó. Thế nên em đừng lo lắng, sẽ không ai để em chịu thiệt. "
Quả đúng là như vậy, Jeon gia qua mấy đời xây dựng tên tuổi, thế lực hùng mạnh đứng hàng top đầu trên thương trường làm ăn, không ai là không biết đến gia thế và tiếng tăm của nhà họ trải dài khắp Châu Á lẫn Châu Âu. Jeon gia bắt đầu trở nên rộng lớn và phát triển bành trướng hơn như thế đều là nhờ một tay của Jeon Junghan - đứa con trai trưởng đời thứ 4 của gia tộc. Cùng với sự góp sức của anh em trong gia đình cộng thêm sự góp mặt của Jung Mina - cô tiểu thư duy nhất của nhà họ Jung mà sau này Jeon Junghyun cưới về đã đổi theo họ chồng là Jeon Mina. Hai gia tộc cứ như vậy mà hợp lại, tạo nên Jeon gia không ai dám đụng tới như hiện tại mà Jung gia cũng không kém cạnh, đều trở thành một trong những gia tộc to lớn, được người người trên thương trường kính trọng tuyệt đối.
" Nae, em biết rồi ạ! "
Thấy đứa nhỏ bảo vật của cả Jeon gia nghe lời như vậy, Junghyun cảm thấy càng thương em hơn. Nói Jungkook là bảo vật thì không sai, từ lúc được mẹ sinh ra, cậu như là một món quà do thượng đế ban tặng cho gia đình anh, một thiên thần nhỏ hạ phàm, xinh đẹp, ngoan ngoãn và rất hiểu chuyện. Jeon Jungkook như người ban phước lành, kể từ khi sinh cậu, công việc làm ăn của Jeon gia lên nhanh như diều gặp gió, bao nhiêu hợp đồng, thư mời làm đại diện, đối tác đều ồ ạt gửi đến khiến cho Jeon tổng và Jeon phu nhân phải dành nhiều thời gian hơn cho công việc mà đôi lúc quên mất dành thời gian và tình yêu thương cho Jeon Jungkook. Mặc dù như thế nhưng cậu vẫn không càn quấy hay gây rắc rối cho ba mẹ, chỉ ngoan ngoãn ở bên Eunha để chị chăm sóc, hiểu chuyện đến đau lòng. Khi Junghyun lên đại học, anh vừa học vừa tiếp quản công ty giúp gia đình, cả 2 việc chồng chất nên Jungkook lại bớt đi một người chơi cùng mỗi ngày. Lúc đã học xong, chính thức tiếp quản một công ty ở Hàn, Junghyun lại càng bận rộn hơn nữa, ngày ngày phải giải quyết những hồ sơ chất đống, tiếp xúc với bao nhiêu bộ mặt quỷ quyệt trên thương trường khiến Junghyun vô cùng mệt mỏi tìm cách đối phó với họ. Ngày ngày từ công ty trở về chỉ muốn nhìn thấy đứa em trai nhỏ của anh, cảm giác muốn nâng niu bảo bọc em, muốn ôm vào lòng tận hưởng sự bình yên mỗi lúc anh mệt mỏi. Anh biết Jungkook cũng rất buồn khi không thường xuyên được gần ba mẹ từ nhỏ như những đứa trẻ khác nên càng thương em hơn nữa. Bây giờ anh đã có địa vị hơn, anh sẽ dùng toàn bộ quyền lực của mình và gia tộc để chống lưng cho Jungkook suốt đời. Junghyun là thương em nhất!!!
*******
Đồng hồ trên tường điểm 23:00, Jungkook gần như đã đầu hàng, đầu gục xuống đập lên mặt bàn bằng kính đau nhói. Nhưng cậu không quan tâm vì quá buồn ngủ, cứ thế hai mắt díu lại với nhau, bắt đầu chìm vào cõi mộng.
Jeon Junghyun thấy thế thì xót em vô cùng, tiến tới đỡ lấy mái đầu tròn lên, vỗ nhẹ mặt:
" Jungkookie, mệt thì lên phòng ngủ đi em. "
Jungkook không quan tâm anh hai nói gì, quá buồn ngủ mà miệng nhỏ chu ra, ưm một tiếng:
" Ưm...buồn ngủ... "
Hết cách, anh chỉ đành vác con thỏ nhỏ này lên vai, cầm theo vở của em, thẳng lưng đi về phòng của Jungkook.
Tới nơi, anh nhẹ nhàng đặt Jungkook lên giường, bản chất đứa nhỏ dễ bệnh, lúc sinh ra sức khỏe không được tốt cho lắm nên anh phải bọc em lại trong chiếc chăn bông to bự ấm áp rồi tiện tay đi về phía bàn học soạn bài giúp cậu nhóc.
Đứa nhỏ cứ thế ngoan ngoãn ngủ cả một đêm, không chút quấy phá.
Yang Hajoon và Yang Hamin đã có ý đồ với Jungkook, không biết sau này em bé sẽ như thế nào đâyyyy.
--------------------
Ôi cái văn phong lủng củng, chán không tả nỗi 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top