Chapter 2: One
Câu hỏi hiển nhiên đã được đặt ra và chỉ kết thúc trong thất vọng khi cái ấm trà suýt nữa thì bị vỡ tan tành trên mặt đất. Trừ việc như thể Jin đã biết trước việc đó và chộp lấy lọ đường và bình trà ngay trước khi Hanna hét lên bực tức và đẩy chiếc bàn ngã xuống mặt đất.
Nực cười thay, sự yên ắng theo sau tiếng đổ vỡ loảng xoảng lại trở nên điếc tai hơn chính tiếng đổ vỡ đó. Sau một quãng dài thật dài, Hana dụi dụi mắt và đứng dậy cố gắng dọn dẹp mảnh vỡ với sự xấu hổ ngượng ngùng trên mặt. "Xin lỗi. Tôi- tôi bị.... nóng tính. Tôi không cố ý-"
Nhưng Jin đã để bình trà và lọ đường sang một bên, di chuyển để làm việc Hanna định làm. "Không sao đâu. Cô có quyền được tức giận. Tôi không nên diễn đạt sự việc theo cách đó để tạo cho cô thật nhiều hy vọng và rồi tước hết chúng đi để tôi có tỏ ra huyền bí theo sự thỏa mãn của tôi. Tôi xin lỗi."
Cô gái chỉ lắc đầu nguầy nguậy một làn nữa, nắm chặt tay nằm trên đùi. Cô không ngẩng lên kể cả khi Jin di chuyển bình trà về chỗ cũ và lấy từ trên giá đựng xuống hai ly trà giống nhau. Chúng đều có những hoạt tiết hồng nhạt mềm mại cuộn tròn trên bề mặt tráng men của chúng - có lẽ là cùng một bộ ấm tách. Có tiếng nước được rót ra và một mùi hương ngon ngọt lấp đầy bầu không khí.
"Đây." Jin đặt chiếc cúp trước mặt cô gái, "xong rồi."
Cô gái không hề di chuyển.
Jin cầm chiếc cốc của mình lên để hít vào hương trà, và nhấp môi phần trên, phát ra tiếng cảm thán. "Vẫn như mọi khi, trà tôi làm là ngon nhất. Cô nên uống nó đi, trước khi nó nguội đi."
Cô gái thở dài, nhưng cuối cùng cũng thả lỏng nắm tay và cầm cốc lên. Cô ấy vẫn không nhìn Jin, nhưng thôi thế đã là tiến bộ rồi.
Cô quan sát hơi khói lượn tròn một cách chậm chạp lười biếng trên bề mặt chất lỏng và chỉ hít vào. Cô ấy vẫn phải công nhận là trà thơm thật. Nhưng thật ra thì, tất cả các loại trà đều thơm và nhưng vẫn có vị đáng thất vọng.
Cô ấy cuối cùng cũng nâng cúp lên môi và hơi nghiêng cốc về sau để uống. Vị trà lại ngon một cách bất ngờ, không quá nóng mặc dù nước dù vừa mới được đun.
Chỉ còn lại sự bất ngờ trên gương mặt của cô khi chiếc cốc rời khỏi môi cô.
"Ngon chứ?"
"Mmm... nó có vị trà trắng làm nền trộn lẫn với hoa và rồi hòa với dứa khô." Jin đồng ý, "dứa khô làm cho nó ngọt hơn, nên không thật sự cần thêm đường. Uống xong ly trà của cô đi và tôi sẽ rót thêm."
Cô gái nhanh chóng uống cạn chén trà trước khi giơ chén trà ra lần nữa. Jin rót thêm như đã hứa.
"Cảm thấy tốt hơn chưa?" Jin hỏi sau một lúc và Hanna nhìn lên trước khi gật đầu. "Ừa. Nó ngon cực."
Và rồi do dự, "nếu được thì, nó sẽ rất tuyệt nếu anh có thể bán cho tôi loại trà này? khoảng 5000 won?"
Jin ngừng lại, nhướng mày. "Cô thích trà hơn một điều ước à?"
Hanna cười nhẹ, "cũng không phải là tôi có điều ước nào khác ngoài một điều ước mà anh đã nói là không thể."
"Tôi không nói là nó không thể, chỉ là giá tiền sẽ không xứng đáng với kết quả." Jin lặp lại, "nhưng, không đâu, tôi chỉ thực hiện những loại điều ước nhỏ. Như là chữa lành những vết trên mặt hoặc... có thể, đem đến những điều bất hạnh cho kẻ thù."
Hanna hơi giật nảy, "gì chứ?"
"Chắc chắn là, với đôi chân như vậy của cô-" và Hanna chùn lại, "cô hẳn phải có ít nhất một hai lần bị bắt nạt. Ít nhất thì, cô không ước trả thù chúng à?"
Hanna nhăn mặt, khoanh tay lại. "Tôi không thực sự phải trả thù chúng, chỉ cần chúng rút lui mà thôi. Và tôi có thể làm thế mà không cần dùng một điều ước nào cả."
"Tôi không nghĩ là chỉ có một hay hai đâu. Chắc chắn là tất cả các bạn cùng lớp với cô đều nói gì đó về cô nhỉ?"
"Bất ngờ là, gần như tất cả các bạn đều rất đàng hoàng. Và nếu tôi có phiền muộn vì một hay hai sự quan sát không mong muốn, tôi chắc sẽ đánh nhau với ai đó hằng ngày mất và nó quá ư là phi thực tế. Và cũng không phải là mấy thứ họ nói không đúng hay đặc biệt ác ý. Ừa, tôi di chuyển kỳ lạ. Đó là sự thật. Có gì mà phải bực mình?"
"Cô thông thái hơn những cô gái cùng tuổi nhỉ." Jin phát biểu, và cô gái chỉ nhún vai thay cho trả lời, không nhận ra sự lấp lánh bí mật thoáng qua nụ cười của Jin.
"Tôi đoán là tôi chỉ phải trưởng thành nhanh hơn." Cô gái nhún vai.
"Mmm... Tôi đoán vậy, lớn lên trong gia đình của cô. Cô hẳn sẽ phải như vậy."
Hanna nhăn mặt, "gì chứ? Điều gì làm anh nói thế?"
Và Jin chỉ đơn giản chỉ vào cổ tay của Hanna. Tay áo dài của cô đã được kéo lên một chút, hẳn là lúc cô uống trà. Vết bầm mờ nhạt do một cánh tay nắm quá chạt tạo thành một vòng tròn trên da. Cô kéo tay áo xuống.
"Họ không hành hạ tôi hay là gì cả. Thỉnh thoảng, họ chỉ trở nên bực bội, và thỉnh thoảng, là để ngăn tôi trở nên điên cuồng. Họ mỗi người đều làm hai nghề để chi trả cho những lần kiểm tra sức khỏe và vật lý trị liệu. Và họ luôn xin lỗi sau đó. Nó khá dễ hiểu."
Jin nhìn xuống những vết bầm và nhìn thấy hình ảnh hai con người đang cố gắng hết sức nhưng đang trở nên điên cuồng trong một góc. Anh tự hỏi khi nào thì sự điên cuồng đó sẽ lan ra. Nó sẽ. Anh đã thấy những điều như thế này trước đây. "Mmm."
"Anh không tin tôi?"
"Tôi có. Và đó chính là sự nguy hiểm."
Jin lắc đầu, "cũng không phải là tôi có thể can thiệp, chắc là chỉ có thể tặng cô một thứ gì đó để giúp cho những ngày tồi tệ tốt hơn một tí."
Hanna nhăn mày, "Tôi không-"
"Cô có." Jin nghiêng đầu với ánh nhìn thấu hiểu. "Hôm nay là một ngày tồi tệ. Đó là lý do vì sao cô đến tận đây mặc dù nó sẽ rất mệt. Cô muốn mua nước trái cây của tôi vì, một cách hiển nhiên, là nó ngon, và cũng có thể giúp chữa lành cơ thể, và làm cho những cơ bắp ở chân của cô dễ chịu hơn. Và cô còn có chiếc bình xinh đẹp như một món kỷ niệm để nhắc cô về nó, và có thể cô sẽ nhìn chúng như một gợi nhớ về một kỷ niệm đẹp của ngày hôm đó."
"Uầy anh đoán được hết về tôi rồi nhỉ?" Hanna lầm bầm.
"Không hoàn toàn." Jin mỉm cười, rót đầy trà cho Hanna lần nữa, "chỉ phần này thôi."
Hanna lắc đầu, "thì sao chứ? Vậy anh có định bán cho tôi một bình nước ép không?"
"Tôi có thể bán cho cô một chiếc bình không, nhưng như tôi đã nói rồi, tôi không có nguyên liệu để làm nước ép cho cô... nhưng tôi có thể làm một thứ khác để đổ đầy chiếc bình đó."
"Cái gì? Trà?"
"Không... một loại thuốc để đem đến cho cô những giấc mơ đẹp."
Tĩnh lặng.
"...Có lẽ tôi nên dừng uống thứ trà này." Hanna nhìn chén trà của cô một cách trầm tư. "Có thể có thứ gì đó trong này làm tôi ảo tưởng."
Jin mỉm cười, "hầu như những người giống cô đều phản ứng như vậy vào lúc đầu. Nhưng cô có gì để mất đâu. Cô đến đây vì một loại nước uống, và nó sẽ là nước uống, một thứ ngon hơn nước ép. Tôi hứa."
"Nếu thứ gì đó đó ngon hơn nước uống, vậy không phải nó sẽ tốn nhiều hơn 5000 won để mua một bình nước ép à?"
"Mmm... nó sẽ, nhưng nó sẽ chỉ có giá trị với tôi. Đối với cô nó có thể sẽ chẳng tốn gì cả."
"Thật à? Vậy giá tiền là bao nhiêu vậy?"
Jin giơ tay lên để chỉ, "cái đó".
Cô gái ngừng lại, trước khi thét ra tiếng hét, che lại chỗ Jin có vẻ đang chỉ vào trên ngực cô. "Yah! Cái quái gì vậy? Anh là biến thái à?!"
Jin chớp mắt, biểu cảm trở nên hơi khó chịu.: "yah. Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi đang chỉ vào cái cúc áo cô! Cái cúc áo!"
"Cái cúc áo của tôi?" Hanna dừng la hét một lúc để nhìn xuống hàng áo đen trên bộ đồng phục của cô. "Gì chứ?"
"Dù cô có là một cô gái xinh xắn thì tôi cũng không có hứng thú với cô theo cách đó đâu." Jin lắc đầu, "nhưng với cái cúc áo thứ hai trên bộ đồng phục của cô thì tôi có. Cái đó sẽ rất có ích cho tôi."
"Tôi vẫn không hiểu tại sao nó lại không biến thái! Nếu tôi lấy cúc áo xuống, anh sẽ thấy được ngực tôi..." và lời nói của Hanna nhỏ dần khi Jin giơ chiếc ghim băng lên. "Như tôi đã nói rồi đó, tôi không có hứng thú với cô. Chỉ cần cái cúc áo thôi. Tôi chọn cái cúc áo thứ hai vì đó là cái cúc gần với tim của cô nhất."
Hanna nhìn chằm chằm vào chiếc ghim băng và chần chừ trong giây lát. "Thôi được rồi. Cứ cho là tôi tin rằng anh có thể đưa tôi loại nước phép đó. Nó sẽ có tác dụng như thế nào chứ?"
"Cô uống một cốc trước khi đi ngủ. Chỉ một cốc nhỏ thật nhỏ thôi. Tầm khoảng khi cô đổ nước vào chiếc nắp chai thôi là ổn. Và khi cô đi ngủ, cô sẽ có những giấc mơ đẹp, kể cả khi cô sẽ không nhớ là cô đã nằm mơ thấy gì; nhưng khi thức dậy, cô sẽ cảm thấy sảng khoái, xương khớp cô sẽ đỡ nhức hơn, cơ bắp được củng cố."
"Nghe có vẻ..." Hanna cắn môi "quá tốt để thành sự thật. Và thật sự như thể nó sẽ gây nghiện vậy. Nghe như kiểu anh đang đưa tôi thuốc cấm."
"Không phải thế. Nó không phải thuốc cấm. Và nó cũng sẽ không có các tác dụng phụ như thuốc cấm. Tôi đã tinh chế nó ít nhất là đến mức đó. Nhưng cô đúng ở chỗ là nó sẽ gây nghiện. Không đến mức độ là cô sẽ dựa dẫm quá nhiều vào nó, nhưng có thể sẽ đến mức độ cô sẽ nhờ vào nó dể có một giấc ngủ ngon."
"Vậy tại sao anh lại đưa cho tôi thứ này?"
"Vì nếu trong tay đúng người, nó sẽ một dụng cụ để giúp họ chữa lành bản thân hơn là gây hại. Nếu cô chỉ sử dụng nó vào những ngày cực kỳ tồi tệ, thì nó sẽ giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn, thay vì bị đánh bại. Bên cạnh đó," Jin nghiêng đầu, "cô cũng đã sử dụng vài thứ như một vật hỗ trợ cô qua những ngày tồi tệ. Và cô cũng không phải là người ăn tiêu phung phí vì cô biết bố mẹ cô không có đủ điều kiện để cô tiêu xài phung phí. Sử dụng loại thuốc dược này cũng không khác mấy."
Hanna nuốt nước bọt, nhìn xuống tay cô. "Okay, vậy điều gì có thể ngăn tôi lại việc mua một bình nước ép 5000 won thay vì thứ thuốc dược đáng ngờ mà anh đang đề nghị?"
"Chẳng có gì ngăn được. Nhưng nói thật 5000 won còn không thể mua đủ lá cho 2 bình trà. Thứ nước pha trộn này rất đắt đấy." Jin nhún vai. "Nhưng thứ thuốc dược chỉ tốn cô một chiếc cúc áo. Và kể cả nếu nó không có tác dụng, cô vẫn có một loại nước ngon, ngon hơn nước ép, một bình đựng thuốc xinh xắn và một ký ức đẹp về một người đàn ông kỳ lạ và ảo tưởng, người nghĩ rằng có thể bán cho cô một thứ thuốc phép thuật giúp cô có những giấc mơ đẹp."
Hanna ngập ngừng. "khi anh nói cách đó, nó nghe như kiểu tôi đang từ bỏ một thoả thuận rất tốt."
"Cái này là cho cô." Jin đồng ý. "Nhưng nó cũng là một cuộc đổi chác tương đương cho tôi."
Hanna cắn môi một lát trước khi thở dài, "cái cúc áo thứ hai thôi đúng không? Làm ơn đưa giúp tôi cái ghim băng với."
Chiếc ghim băng được chuyền qua không thắc mắc chần chừ. Jin lịch sử hướng ánh mắt đi nơi khác khi Hanna bứt hột nút xuống, cài lại bộ đồng phục với chiếc ghim băng.
"Đây."
Jin nhận lấy chiếc cúc khi nó được đưa tới và giơ lên trước ánh đền và gật gù. "Ừa. Cái này tốt. Yoongi?"
Và Hanna giật nảy mình khi bỗng chốc có một tiếng kêu meo, và một con mèo với bộ lông vàng nhạt và mắt vàng nhảy lên bàn, kêu lên meo.
"Mmm... giúp tôi cất cái này đi nhé?" Jin giơ chiếc cúc ra và con mèo nhận lấy bằng miệng. "Cảm ơn nhé."
Hanna quan sát trong kinh ngạc khi con mèo nhảy xuống khỏi bàn và chạy đi với chiếc cúc ngậm trong miệng. Nhưng sau đó Jin đứng dậy,"uống hết trà của cô và rồi đi theo tôi. Cô phải về nhà sớm mà, phải không?"
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Hanna hỏi khi đang nâng chiếc cốc lên và uống cạn.
"Lên lầu." Jin liếc sang một bên và khi Hanna nhìn, có một bậc cầu thang nhỏ bằng gỗ dẫn lên lầu. "Hang của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top