1. Cuộc gặp gỡ đầu tiên



Tịnh Hàn vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh gặp được Trí Tú, đôi mắt như con nai, đầy tò mò, vui mừng và nhìn anh thật kỹ, rồi thất vọng, xa lánh và thờ ơ. Nhưng bây giờ, anh lại nhìn thấy đôi mắt đó, với sự bình tĩnh đến lạ lùng khi chúng nhìn thấy anh ,lần đầu tiên anh có chút sợ hãi, sợ đối phương thật sự quên mất...

Trí Tú đôi khi cảm thấy Hàn Quốc thật nhỏ bé, nếu không thì làm sao em có thể đoàn tụ với Tịnh Hàn trong tuần đầu tiên sau khi trở về.

Em cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, bản thân đã tưởng tượng ra cảnh hai người sẽ gặp lại nhau vô số lần, có thể ngồi trong quán cà phê bình tĩnh uống cà phê, ngồi trên ghế đá trong công viên và ngắm nhìn người qua đường. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp mặt trực tiếp, giờ người đã bảy tám năm không gặp lại lăn vào cùng một giường.

"A... Hàn à... ahh... chậm lại đi..." Bởi vì đã trải qua hai lần cực khoái nên Tú lúc này mềm nhũn bám vào giường, nức nở khe khẽ, đôi mắt như nai ươn ướt, và khóe mắt em cũng trở nên ướt át, đó là những giọt nước mắt sinh lý do đau đớn, khiến hai má đỏ bừng, vốn là những ngón tay trắng nõn đỏ bừng vì bám vào ga trải giường, nhưng chúng vẫn không chịu buông ra, như thể chúng không chịu buông ra đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Doãn Tịnh Hàn nhìn Hồng Trí Tú bên dưới, càng cảm thấy đáng yêu, càng muốn chiếm hữu nai nhỏ.

Sở hữu toàn bộ em, thân thể, linh hồn, quá khứ, hiện tại và tương lai, Tịnh Hàn muốn nghiền nát Trí Tú thành từng mảnh rồi chà xát vào cơ thể của chính mình.

"Được", Tịnh Hàn mỉm cười đồng ý, nhưng thân dưới vẫn không dừng lại, không ngừng thúc đẩy, thăm dò điểm nhạy cảm của người bên dưới.

"Nhưng coi bộ Trí Tú trông rất thoải mái." Tịnh Hàn hôn lên khóe mắt của người tình, hôn từ khóe mắt đến mang tai, hơi thở ấm áp phả vào vành tai Hồng Trí Tú, bản thân vốn đã nhạy cảm, bây giờ mặt em càng đỏ hơn. Ngọn lửa ngoài cửa sổ như đám mây thiêu đốt.

"Tôi lại bị anh cười nhạo nữa." Dù rất đau nhưng em vẫn không quên vu khống người bên trên. Quả nhiên, tiếng cười tự hào của Yin Jinghan ngay lập tức vang lên, "Shua vẫn dễ xấu hổ như vậy nhỉ "

"A! Tịnh Hàn!... A!" Hồng Trí Tú bị anh đẩy mạnh, đau đớn khiến nước mắt không kìm được mà chảy, buông ra lời trách cứ, em vừa đau đớn vừa ngập tràn khoái cảm nghẹn ngào rên rỉ. Sau đó cố gắng ngậm miệng lại, chỉ có thể cầm nước mắt nhìn "kẻ gây ra" với ánh mắt đầy oán hận và bất bình.

"Không phải tôi chậm lại theo yêu cầu của Shua sao?" Đúng vậy, anh đã chậm lại, nhưng lực tác động  mạnh hơn, nước mắt của em cứ rơi xuống theo từng cú dập.

"Ôi, đau quá..." Tịnh Hàn cúi người bế người bên dưới đã hoàn toàn mất hết sức lực, nằm rũ xuống trong vòng tay của anh. Tinh dịch cuối cùng cũng chảy từ khe mông xuống đùi, nhỏ xuống tấm trải giường.

"Được rồi" Tịnh Hàn vẫn mủi lòng, anh bất đắc dĩ mới phải đè bẹp Trí Tú hoàn toàn.

Nai nhỏ vẫn đang đắm chìm trong đau đớn và khoái cảm vừa rồi, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt thiêu đốt của Tịnh Hàn nhìn mình. Em nhẹ nhàng cắn vào cánh tay người đang ôm mình, để lại hai hàng răng đỏ nhạt biểu thị sự bất bình và bất mãn.

Tịnh Hàn không hề khó chịu, xoa xoa cái đầu bông xù của Shua. Anh không để ý đến sự giãy dụa của người kia và ôm vào phòng tắm để tắm rửa.

"Bạn thật sự không hề thay đổi chút nào," Trí Tú bất ngờ nói, cúi đầu bĩu môi.

Tay cầm vòi hoa sen của Tịnh Hàn khựng lại: "Sao đột nhiên bạn lại nói như vậy?"

"Tịnh Hàn vẫn luôn là kẻ nói dối, bất kể trước đây hay bây giờ, bạn vẫn luôn như vậy." Hồng Trí Tú cúi đầu, em không muốn người trước mặt nhìn thấy  nước mắt bản thân đang lăn dài.

Nỗi đau, phải rồi, nỗi đau lòng lại chiếm lấy nhiều hơn.

Doãn Tịnh Hàn biết rõ Hồng Trí Tú, cho dù không nhìn thấy vẻ mặt  nhưng cũng có thể đoán được ánh mắt rũ xuống của em.

"Điều đó có thể đúng, nhưng Shua, bạn cũng đã thay đổi rất nhiều..."

...

________________________________

"Umm...Xin chào mọi người, tôi tên là Hồng Trí Tú. Tôi đến từ Los Angeles. Các bạn có thể gọi tôi là Joshua, Tiếng Hàn của tôi chưa tốt lắm. Xin vui lòng...xin vui lòng hãy giúp đỡ tôi!" lên sân khấu giới thiệu bản thân bằng tiếng Hàn có phần lưu loát, mặt  đỏ bừng vì xấu hổ và ngượng ngùng. Dù cúi đầu nhưng em vẫn lặng lẽ quan sát môi trường mới.

"Hey! Nè nè !! Học sinh mới chuyển trường xinh đẹp quá, trông giống hệt cậu!" Bàn phía sau ngạc nhiên nhìn Hồng Trí Tú trên sân khấu, đồng thời vỗ về Doãn Tịnh Hàn đang ngủ gục ở bàn phía trước anh ấy.

"Này!" Tịnh Hàn ngẩng đầu lên, vung nắm đấm định đập vào bàn sau. Ai lại làm phiền giấc mơ ngọt ngào của anh.

"Stop bình tĩnh !! Đừng đánh tao, nhìn lên bục đi!" Người ngồi sau bàn cầu xin tha thứ, che đầu lại.

Doãn Tịnh Hàn thiếu kiên nhẫn quay đầu về phía bục, bắt gặp ánh mắt vừa mới ngước lên của Hồng Trí Tú, hai người vô cớ đỏ mặt quay đi.

"Đúng vậy, thật đẹp." Tịnh Hàn vô thức lẩm bẩm . Sau khi nói ra những lời đó, sau này anh mới nhận ra và dần dần cảm thấy xấu hổ.

"Nhìn xem, đúng rồi. Tao thực sự thấy học sinh mới chuyển trường rất đẹp trai," người bạn kia nói, bắt chước anh một cách đáng hổ thẹn.

"A! Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám nói cho ai biết, mày sẽ chết!"

Dứt lời uy hiếp, Tịnh Hàn vùi đầu vào mặt bàn , nằm trên bàn giả vờ ngủ, nhưng trong đầu lại là đôi mắt sáng ngời trong suốt của người trên bục.

....


"Shua lúc đó hoàn toàn giống một chú nai con", Tịnh Hàn không khỏi thở dài khi nhìn Trí Tú, lúc này đang khỏa thân nằm trong bồn tắm, với cơ bụng rõ ràng và một đường bầm mờ nhạt trên người ở thắt lưng.

"Còn anh lúc đó cũng giống như một thiên thần vậy."



.....



Ngày hôm đó, Trí Tú đứng trên bục giảng, không dám nhìn thẳng vào phía dưới các bạn cùng lớp đang cười nói, vừa định bước xuống, em ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt Tịnh Hàn cũng đang ngước nhìn bản thân.

Gió xuân từ cửa sổ thổi vào phòng học, thổi vào tóc anh có chút chói mắt, nhưng khi chiếu vào mặt Tịnh Hàn lại khiến hắn lấp lánh hơn - trong lòng thở dài nghĩ.

Có thể là do hôm đó mặt trời quá chói, cũng có thể là do cơn gió nhẹ thổi qua tóc chàng trai, hoặc có thể là do ánh mắt nhìn nhau quá mãnh liệt, mà Doãn Tịnh Hàn và Hồng Trí Tú ngày đó đều là hai người in sâu vào tâm trí nhau.

"Tú Tú đừng ngại ngùng. Cứ ngồi vào ghế trống đi. Với tư cách là lớp trưởng, Tịnh Hàn nên tích cực giúp đỡ học sinh mới." Cô giáo chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Doãn Tịnh Hàn, ra hiệu cho Hồng Trí Tú ngồi ở đó.

"A... dạ vâng" Tịnh Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên và đồng ý một cách mơ hồ.

"Ngay cả khi Hàn đạt điểm cao, đừng lúc nào cũng trượt điểm nhé" giáo viên cười mắng. Tuy nhiên hắn rất thông minh , dù thường xuyên nghỉ học nhưng vẫn đứng đầu bảng điểm. Cô đã quen từ lâu việc này rồi nên cũng kệ.

Hồng Trí Tú hai tay nắm chặt quai cặp, lặng lẽ đi đến chỗ ngồi, đặt cặp sách xuống, ngồi xuống, xoay người lấy sách giáo khoa ra, cúi đầu nghe giảng , không dám nói một lời. Nhưng khuôn mặt đỏ bừng của em dường như đã phản bội suy nghĩ của chính mình.

"Wow, bạn là người Mỹ. Bạn thật tuyệt vời. Gia đình bạn rất giàu phải không?"
"Sự khác biệt giữa Hoa Kỳ và Hàn Quốc là gì?"
"Tại sao bạn lại từ Mỹ trở về Hàn Quốc để đi học?"
"Bạn có nhiều tiền không?"
" Bạn ở nước ngoài  cảm giác tuyệt thật, không bị ba mẹ quản!"

"Dừng lại đi " Tất nhiên, giọng nói không ai khác ngoại trừ Doãn Tịnh Hàn , anh vẫn nằm trên bàn như trước, giả vờ ngủ.

Hồng Trí Tú ngồi ở chỗ ngồi, trên mặt ôn nhu nhã nhặn mỉm cười, ngữ pháp và từ vựng lướt qua trong đầu rất nhanh, đang suy nghĩ ý nghĩa của những câu hỏi này của các bạn cùng lớp.

"Bạn thật xinh đẹp, giống như một con nai." Sau khi nghe xong, Tịnh Hàn lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn xem ai đã nói điều đó khi phát hiện ra rằng nó ở phía sau bàn liền dùng tay véo chân anh ta dưới gầm bàn.

"Ahhh! Mày làm gì vậy? Đau quá."

"Ra khỏi lớp liền bắt đầu huyên thuyên, ồn ào quá!" Tuy rằng người ở bàn sau cảm thấy Tịnh Hàn có chút bối rối, nhưng khi học sinh nghe được lớp trưởng nói gì thì cũng không dám nói nhiều , bọn họ ngậm ngùi rời khỏi bàn của Tri Tú.

Em quay lại và nói bằng tiếng Hàn cứng ngắc: "Cảm ơn lớp trưởng Jeonghan."

"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi như vậy không phải là vì cậu, bọn họ quá ồn ào ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi."

Đúng như dự đoán, Tịnh Hàn đã là kẻ nói dối kể từ giây phút đó.

"Dù thế nào đi nữa, cảm ơn cậu." Tri Tú nheo mắt khi cười trông rất dễ thương.

"Tùy cậu thôi, học sinh chuyển trường. Nhân tiện, đây là lịch học và một số tài liệu giảng dạy bổ sung. Cô bảo tôi đưa cho cậu."

"Được rồi, cảm ơn, nhưng tên tôi là Joshua"

"Được rồi Joshua, lịch học và tài liệu giảng dạy của cậu đã sẵn sàng chưa?"  Tịnh Hàn bất lực và thích thú nhìn em.

"Ừm.." Shua trợn mắt và lại mỉm cười.

"Tôi có thể hỏi Tịnh Hàn một số câu hỏi khác được không?"

"Hả?"

"Cạnh trường có chỗ ăn uống nào ngon không? Tôi mới đến Hàn Quốc, chưa biết nhiều về đồ ăn và cuộc sống ở đây. Tịnh Hàn có sẵn lòng giúp đỡ tôi không?"

"Nói như vậy làm sao có thể từ chối người khác?" Hắn lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn giới thiệu các loại món ngon cho em lấy trường học làm trung tâm.

"Bánh gạo chiên và bánh cá ở cổng trường ngon quá. Cậu nhất định phải thử. Ngoài ra còn có quán súp xương bò ở bên phải sau khi ra khỏi cổng trường... Còn quán thịt nướng ở bên kia nữa." "Bãi biển Sokcho..."  Hắn nói không ngừng nghỉ, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt bối rối và bất lực của người nào đó đang chưa nghe kịp.

"Chờ một chút, Tịnh Hàn, chậm lại một chút, tiếng Hàn của tôi không tốt lắm, tôi thậm chí còn không nhớ cậu đã nói gì..."

" Cậu ngốc thật đấy."

"Quên đi, ngốc như vậy nói tiếng Hàn không tốt, đi ăn chắc chắn sẽ bị ông chủ ép giá. Từ hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đi ăn hết món ngon ở Hàn Quốc. Tôi thật tốt bụng phải không? Tối nay chúng ta hãy bắt đầu từ quán bánh tráng chiên và bánh cá ở cổng trường nhé!"

Không đợi Hồng Trí Tú trả lời, Doãn Tịnh Hàn đã nắm lấy tay Hồng Trí Tú, đập tay với anh ta, coi như đã đồng ý với điều kiện.

Doãn Tịnh Hàn thừa nhận rằng anh ấy đã hành động ích kỷ vào thời điểm đó, anh ấy hy vọng có thể hình thành một mối liên kết nào đó với Hồng Trí Tú và hy vọng có thể tạm thời trói buộc anh ấy với anh ấy để ngăn người khác để mắt đến chú gà con non nớt này.

"Đi thôi Joshuji, tớ dẫn cậu đi ăn bánh gạo chiên." Doãn Tịnh Hàn sớm thu dọn cặp sách vừa nói, liền đứng ở phía sau Hồng Trí Tú, đợi cậu thu dọn đồ đạc. , anh cũng lặng lẽ quan sát xem có ai khác có hứng thú và ý đồ xấu xa với Trí Tú hay không.

"được rồi"

"Nhưng Tịnh Hàn, Joshuji là ai?"

"À, đây là tên mới tôi đặt cho cậu."

"Ý nghĩa là gì?"

"Nó chẳng có nghĩa gì cả hahaha, tôi chỉ gọi như vậy vì thấy đúng thôi. Trí Tú chỉ nghĩ nó có nghĩa là dễ thương thôi."

"..."

Đương nhiên Doãn Tịnh Hàn sẽ không nói cho Hồng Trí Tú ý nghĩa của biệt hiệu này. Đây chính là điều mà Tịnh Hàn chợt nghĩ tới khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang chăm chú học bài của Hồng Trí Tú trong giờ học.

"Thật ra thì nó giống một chú cún con hơn," Tịnh Hàn nghĩ, không khỏi cảm thấy Hồng Trí Tú giống như một con chim hoàng yến, xinh đẹp và thanh tú, khiến người ta muốn giữ anh mãi mãi ở bên cạnh. Đây là lý do cái tên Joshuji ra đời.

"Ông chủ, cho tôi hai phần bánh gạo chiên cay." Doãn Tịnh Hàn ôm Hồng Trí Tú ngồi ở một góc trong cửa hàng, thân mật gọi ông chủ gọi món.

"Tịnh Hàn tới rồi, đây là bạn trai mới của ngươi sao?" Chủ quán bánh gạo cười nói đùa.

"Lão đại, đừng nói nhảm, đây là học sinh mới chuyển trường, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."

"Xin chào, cháu tên là Hồng Trí Tú, ông chủ cũng có thể gọi cháu là Joshua." Trí Tú tuy không thông thạo tiếng Hàn nhưng vẫn lịch sự giới thiệu bản thân với ông chủ.

"Chào Trí Tú, cậu xinh đẹp quá," ông chủ mỉm cười đáp lại rồi quay người đi vào bếp.

"Quả nhiên, mọi người đều cảm thấy Trí Tú rất xinh đẹp." Doãn Tịnh Hàn vô thức nói ra trong lòng mình lúc này, Hồng Trí Tú nghe được thật sự muốn tát chính mình một cái.

"Tịnh Hàn cũng nghĩ vậy à?"

"Joshuji đã nói gì thế hahahaha"

Hồng Trí Tú không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Doãn Tịnh Hàn, ánh mắt chân thành khiến Doãn Tịnh Hàn càng thêm áy náy.

Đang lúc Doãn Tịnh Hàn đang nghĩ cách tiếp tục bịa chuyện để lừa gạt hắn thì Hồng Trí Tú đã lên tiếng trước: "Tôi thì thấy Tịnh Hàn giống như một thiên thần vậy."

"Hả?" Doãn Tịnh Hàn bị sự thẳng thắn của Hồng Trí Tú làm cho kinh ngạc.

"Tôi nói, tôi thấy Tịnh Hàn giống như một thiên thần vậy, cậu rất xinh đẹp và tốt bụng. Anh đã sẵn sàng chủ động giúp đỡ tôi rất nhiều, Saranghae ."

"A, Hồng Trí Tú, sao đột nhiên lại nói yêu tôi? Kỳ quá à!"

"Ở Mỹ, chúng tôi thường nói "yêu" để bày tỏ lòng biết ơn. Từ "saranghe" trong tiếng Hàn không phải cũng có nghĩa tương tự sao?"

"A, cái này không thể dùng như vậy! Này, dù sao về sao ngươi cũng không thể tùy tiện dùng câu này!"

"Hmm tớ hiểu rồi"

"Hơn nữa, tôi không phải vô cớ mà giúp cậu, tôi có điều kiện."

"Những điều kiện nào?"

"Joshua ban cho tôi ba điều ước. Còn điều gì tôi chưa quyết định, khi nào tớ quyết định được thì tớ sẽ nói cho cậu biết."

"..."

Hồng Trí Tú nhìn Doãn Tịnh Hàn vừa ăn bánh gạo vừa thở hổn hển, khiến môi đỏ bừng, cậu cũng không quên liếc nhìn anh , cúi đầu lặng lẽ cong khóe miệng.

"Mày, mày và Joshua yêu nhau phải không?" Trên bục giảng, giáo viên tiếng Anh đang giận dữ viết lên bảng đen. Người ngồi ở bàn sau sân khấu đang lấy sách che mặt, nhỏ giọng hỏi bên tai Doãn Tịnh Hàn.

"Mày đã nghe ai nói?"

"Đừng giả vờ nữa mày ơi, tao đã nhìn thấy hết rồi. Hai người tối nào cũng đi ăn cùng nhau kể từ ngày cậu ấy về đây. Hôm qua tao thấy mày cùng cậu ấy về nhà! Ê Tịnh Hàn, mày có nghĩ đến cậu ấy không, trong suốt một thời gian dài? "

"A!!!! Nhà ngươi là đồ biến thái! Tại sao còn đi theo người khác?" Doãn Tịnh Hàn đè nén tức giận, ép mình thấp giọng.

"Thật không công bằng, ca ca, tao thật sự là ngẫu nhiên nhìn thấy."

"Tao và Hồng Trí Tú chỉ đang giúp đỡ lẫn nhau thôi, không đến mức như mày nghĩ đâu!"

"Giúp đỡ lẫn nhau? Cái gì và như thế nào?"

"...Nếu mày bận tâm đến việc của tao, tao sẽ xé miệng mày ra."

Doãn Tịnh Hàn không biết khi nào các bạn cùng lớp nhìn thấy hắn và Hồng Trí Tú đi cùng nhau, bởi vì ngày hôm qua hắn đã theo Hồng Trí Tú về nhà. Chỉ là nó không như anh nghĩ. Anh thực sự đã đi tìm sự giúp đỡ.

"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu joshujiiiiii, xin hãy giúp tôi. Nếu lần này tôi trượt bài kiểm tra tiếng Anh, mẹ tôi sẽ gửi tôi đến trường luyện thi."

"Tịnh Hàn bây giờ đã biết sợ hãi. Trong giờ học sao có thể không nghe giáo viên giảng bài?"

"Bài giảng của giáo viên tiếng Anh thật nhàm chán..."

Doãn Tịnh Hàn quả thực là một đứa trẻ rất thông minh, luôn đứng nhất lớp, nhưng hắn có một khuyết điểm - không thích học tiếng Anh. Chính vì luôn trượt bài kiểm tra tiếng Anh nên hắn không lọt vào top học sinh giỏi trong trường. Vì vậy, giáo viên tiếng Anh luôn gọi điện cho mẹ anh, tố Tịnh Hàn không học tiếng Anh dù anh đạt điểm xuất sắc ở các môn khác. Tịnh Hàn không thể chịu được sự cằn nhằn của mẹ và giáo viên nên đã thản nhiên đồng ý đến trường luyện thi vào lần tới khi trượt bài kiểm tra tiếng Anh. Cơ mà chỉ không ngờ rằng ngày thực hiện lời hứa của mình lại sắp đến.

"Nếu bị đưa vào trường luyện thi, sẽ không có người đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon, Joshuji sẽ đói bụng!"

"Tôi cũng có thể về nhà ăn cơm, Tịnh Hàn không cần lo tôi đói."

"Cậu...tôi  đã nghĩ đến điều đó rồi, ước muốn đầu tiên của tôi! Joshuji giúp tôi dạy kèm tiếng Anh!"

"Ừ, Tịnh Hàn luôn xấu tính như vậy..."

"Dù sao trước đó cậu đã hứa với tôi ba điều ước, đừng thất hứa." Doãn Tịnh Hàn nhảy lên ôm lấy cổ Hồng Trí Tú, làm mặt nhăn nhó với hắn.

"Vậy tối nay hãy đến nhà tôi nhé."

"Mố? Cậu không định ăn à?"

"Về nhà tớ đi, tớ nấu cho cậu"

"Joshuji thực sự biết nấu ăn."

"Vì bố mẹ tớ vẫn còn việc làm ở Mỹ nên tớ sống một mình trong thời gian này và tớ phải học nấu ăn".

"Ồ, đồ ăn cậu nấu có ăn được không? Sẽ không có độc chứ...?"

"Nếu như sợ trúng độc, cũng có thể lựa chọn nhịn đói."

Doãn Tịnh Hàn giơ tay lên, giả vờ đầu hàng và nháy mắt với nụ cười dễ thương.

Hồng Trí Tú ôm đầu bất lực lắc đầu. Anh thực sự không có chút phản kháng nào với con cún Tịnh Hàn này.

Doãn Tịnh Hàn hai tay ôm mặt ngồi ở bàn ăn, nhìn Hồng Trí Tú đang bận rộn trong bếp: "Kể từ nay về sau tôi có thể làm việc này mỗi ngày thì tốt quá..." Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền suy nghĩ. Càng ngày càng trôi đi, vừa rồi hoàn toàn quên mất Hồng Trí Tú để lại cho hắn một đoạn văn tiếng Anh để ghi nhớ. Mãi cho đến khi Hồng Trí Tú bưng hai bát cơm nóng hổi và một đĩa thịt heo chiên cay ra khỏi bếp mới tỉnh lại.

"Tịnh Hàn tâm trí đang nghĩ đi đâu?"

"À... à... tôi đang nghĩ là nên đợi Joshua đến mang đồ ăn theo..."

"Điều đó có nghĩa là suốt từ nãy cậu đã không ghi nhớ nó?"

"..." Doãn Tịnh Hàn lúc này tựa hồ chỉ đối Hồng Trí Tú cực kỳ tôn trọng.

"Cưng chưa xong thì đừng ăn." Hồng Trí Tú vẫn cười với đôi mắt cong cong, nhưng lúc này trong mắt Doãn Tịnh Hàn, cậu giống như một con quỷ dang rộng đôi cánh đen.

"Tại sao Joshuji lại tàn nhẫn như vậy? Tôi đói quá, đói đến ngất xỉu mất."

Doãn Tịnh Hàn nhìn thẳng vào đĩa thịt lợn xào cay đang bốc khói, nước bọt gần như chảy ra khóe miệng.

"Làm nũng cũng chẳng ích gì. Cưng chưa xong thì không được ăn."

Thấy hành vi tán tỉnh của mình không có kết quả, Doãn Tịnh Hàn chỉ có thể đi đến góc tường và ghi nhớ dòng chữ trên tường. Hồng Trí Tú cũng không nhàn rỗi, ngồi ở phía sau Doãn Tịnh Hàn giám sát hắn.

Trên thực tế, văn bản tiếng Anh không khó và Doãn Tịnh Hàn đã ghi nhớ nó cho Hồng Trí Tú chỉ trong mười phút.

"Tịnh Hàn ghi nhớ văn bản rất nhanh."

"Đương nhiên, ta là Doãn Tịnh Hàn mà."

"Vậy hóa ra điểm tiếng Anh của bạn kém không phải vì bạn không học được mà là vì bạn lười biếng."

"Ah!"

"Ăn hay không ăn"

"...ăn"

"Ôi joshuji ~ Món thịt lợn xào cay này ngon quá. Có kỹ năng như vậy sao lại ra ngoài ăn? Nhà cậu là quán ăn ngon." Doãn Tịnh Hàn vừa nói vừa nhét thịt lợn vào miệng. .

"Nếu cậu thích, sau này tớ có thể làm cho cậu thường xuyên hơn."

"Waaaa ! Joshuji là nhất!"

________________________________
làm biếng tính sủi mà bị dí.... Thra tui trans dc chắc tầm 6-7 fic gì đấy đó nhưng bản tính làm biếng beta trỗi dậy nên từ đó tới giờ bị quên ( cho tới khi bị reader dí ☺️ ) . Hơi muộn nhưng mà chúc cả nhà năm mới zui zẻ và yêu Dunhong thiệc lâu hehe

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top