13

Joshua đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, tận hưởng không gian yên bình của một buổi chiều mùa đông. Ngoài trời, tuyết vẫn đang rơi nhẹ nhàng, từng bông trắng xóa lướt qua khung cửa sổ. Căn hộ vừa được dọn dẹp sạch sẽ, và Joshua đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục bộ phim còn dang dở. Cảm giác thư thái lan tỏa khắp cơ thể cậu, cho đến khi điện thoại đột ngột reo vang, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh.

Joshua liếc nhìn màn hình, và có chút ngạc nhiên khi thấy tên người gọi là Jeonghan. Nhưng khi bắt máy, giọng nói vang lên ở đầu bên kia lại không phải của Jeonghan mà là Soonyoung. Cậu hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Shua hyung, anh đang ở căn hộ đúng không?” Soonyoung hỏi gấp gáp.

“Ừ, anh ở nhà. Sao thế? Sao em lại cầm điện thoại của Jeonghan?” 

Joshua ngồi dậy, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“À… bọn em đang gặp chút chuyện… Jeonghan hyung bị chấn thương lúc đá bóng.”

Joshua lập tức ngồi thẳng dậy, mắt mở to.

“Chấn thương? Có nghiêm trọng không? Jeonghan thế nào rồi?”

“Chắc không nặng lắm đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhưng vùng da bị thương khá lớn. Lúc nãy chân của hyung ấy chảy máu nhiều lắm. Bọn em chỉ cầm máu tạm thời được thôi, nên bọn em tính đưa anh ấy đến nhờ anh chăm sóc và băng bó lại cẩn thận hơn. Giờ Jeonghan đang ngồi kế bên em này.”

Joshua hốt hoảng hẳn khi nghe Soonyoung nói đến hai chữ “chảy máu”, lòng cậu như có ai bóp nghẹt. 

Jeonghan mang nhóm máu AB Rh-, một nhóm máu cực kỳ hiếm. Từ bé đến lớn, Joshua sợ nhất là khi Jeonghan bị chảy máu. Chỉ cần một vết thương nhỏ cũng đủ khiến Joshua đứng ngồi không yên.

“Thế em với Jeonghan đang ở đâu? Sao lại không đến bệnh viện?”

“Bọn em đang trên xe taxi, sắp đến căn hộ của anh rồi. Anh ấy bảo vết thương nhỏ thôi rồi bảo em đưa đến chỗ của Shua hyung.”

“Khoan đã, thế sao Jeonghan không tự gọi cho anh mà em lại gọi?”

Joshua hỏi, có chút nghi hoặc. Cậu thấy hơi kỳ lạ khi người đang bị thương lại không trực tiếp liên lạc.

Soonyoung ấp úng một lúc, giọng có vẻ hơi ngập ngừng.

“Thật ra là… hyung ấy đau muốn chết, nói ra câu còn không liền mạch được. Anh không hình dung nổi đâu, hyung ấy đau lắm.”

Joshua nghe đến đây thì tim cậu nhói lên, không kìm nổi cảm giác lo lắng dâng trào. 

“Được rồi, khi nào đến nơi thì gọi hyung nhé.”

Ngắt máy, Joshua vội vã đứng dậy, quăng cái chăn sang một bên. Cậu nhanh chóng chuẩn bị một vài vật dụng y tế cần thiết, lòng đầy thấp thỏm và không ngừng tự trách mình vì không có mặt ở đó khi Jeonghan bị thương.

—————

Sau khi Soonyoung giúp Jeonghan xuống taxi và tiễn anh đến cửa căn hộ của Joshua, cậu chào Joshua nhanh gọn rồi quay lại xe, đẩy cửa vào ghế ngồi. Vừa ngồi xuống chưa kịp thở, từ hàng ghế sau, Seungcheol, Seokmin và Chan đồng loạt ló đầu lên, ánh mắt trông đợi.

"Shua hyung thế nào?" 

Chan lên tiếng đầu tiên, giọng pha chút tò mò.

Soonyoung nhún vai, thả lỏng người dựa lưng vào ghế.

"Thì vẫn quan tâm ân cần chăm sóc Jeonghan hyung như mọi khi thôi. Shua hyung vốn thế mà"

Cậu đáp, giọng bình thường nhưng không giấu được nụ cười nhỏ trên môi.

Seungcheol ngồi ngay sau Soonyoung, lắc đầu, khoanh tay trước ngực. 

"Còn lại thì Jeonghan phải tự lo thôi. Trong đám tụi mình, chỉ có Jeonghan hiểu Joshua nhất. Nếu cậu ta không giải quyết được chuyện này, thì chẳng ai có thể."

Seokmin nhíu mày, rồi đột nhiên ngây thơ hỏi.

"Nhưng mà... nếu Shua hyung không có tình cảm với Jeonghan hyung thì sao? Chẳng phải vậy sẽ khiến mối quan hệ của họ vào thế khó à?"

Cả ba người còn lại đồng loạt im bặt, như thể câu hỏi ngây ngô của Seokmin đã chạm đúng nỗi lo sâu kín mà họ chưa dám thừa nhận.

Chan quay sang nhìn Seungcheol, giọng khích lệ.

"Hyung chơi thân với hai người họ nhất, nói gì đi chứ."

Seungcheol trầm ngâm một lúc, rồi khẽ thở dài. 

"Việc Joshua có tình cảm với Jeonghan thì rõ ràng rồi. Nhưng có lẽ cậu ấy không dám đón nhận. Làm bạn thân suốt 15 năm, rồi đột ngột thành người yêu... cảm giác chắc lạ lắm."

Anh ngừng lại, cả Soonyoung và Chan gật gù như đồng tình.

Nhưng rồi Seungcheol mỉm cười tự tin.

"Dù sao thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Jeonghan hiểu Shua, nó sẽ biết cách khiến Joshua mở lòng thôi."

—————

Trong khi đó, ở căn hộ của Joshua, Jeonghan đang ngồi trên ghế sofa, chân bị thương nhẹ nhàng gác lên đệm, vết thương trên bắp chân vẫn còn rỉ máu. Joshua ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lướt qua vết thương. Đúng là chỉ ngoài da, nhưng bề mặt vết xước khá lớn, máu đã đông lại ở nhiều chỗ. Đây là lần đầu tiên Joshua thấy Jeonghan bị thương nghiêm trọng đến thế, làm cậu không khỏi lo lắng.

“Chơi kiểu gì mà để bị thương thế này hả, Jeonghanie?”

Joshua vừa lầm bầm vừa cẩn thận vệ sinh vết thương cho Jeonghan, dùng miếng bông tẩm dung dịch sát khuẩn lau từng chỗ một. Động tác của cậu hết sức nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại đầy trách móc.

Jeonghan rên nhẹ, mặt nhăn lại như mèo con bị dọa. 

"Đá bóng không cẩn thận thôi mà." 

Anh đáp lời, giọng tỏ ra đau khổ hơn mức cần thiết.

“Cậu đấy, may mà lần này chỉ bị thương ngoài da. Nếu cậu bị nặng hơn và mất nhiều máu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó Jeonghanie.”

Anh biết chứ, anh luôn ý thức được việc anh mất máu có thể mang đến những hậu quả nghiêm trọng. Nhưng lần này vết thương không đáng để lo lắng quá nhiều. Anh vẫn cảm nhận được cơn đau, nhưng nó chẳng là gì so với chuyện giữa anh và Joshua. Thứ duy nhất khiến Jeonghan bận tâm là Joshua. Nếu cậu ấy phiền lòng hay bật khóc vì anh, có lẽ anh sẽ đau đến chết mất.

Joshua thở dài, cúi đầu tập trung vào vết thương. Nhưng Jeonghan không chịu im lặng lâu, anh nhích người lại gần hơn, giọng điệu bỗng mềm mại và đầy ý nhõng nhẽo.

"Shua à, cậu làm tớ đau quá đấy."

“Đáng đời cậu.”

Jeonghan nhăn mặt, khẽ rên rỉ như muốn thêm phần đau đớn hơn thực tế.

“Này, Shua… Cậu thích Seojun sao?”

Jeonghan bất ngờ hỏi, giọng điệu có chút nũng nịu, nhưng ẩn chứa một sự tò mò lạ lùng.

Joshua ngay lập tức dừng tay lại, tròn mắt nhìn anh. 

"Cái gì? Cậu nói linh tinh gì thế?" 

Cậu ngạc nhiên hỏi lại, vẻ mặt không hiểu nổi.

Jeonghan tiếp tục giả vờ dỗi, cúi đầu. 

"Thế sao cậu vẫn chưa trả lời tớ? Không phải vì cậu thích Seojun rồi nên mới lơ tớ sao?" 

Giọng nói đầy hờn dỗi của Jeonghan như càng nhấn mạnh cảm xúc, đôi mắt long lanh khi nhìn Joshua như muốn kéo cậu vào thế khó.

Joshua thở dài, vừa quay lại băng bó cho Jeonghan vừa trốn tránh câu hỏi. 

"Đợi tớ băng bó xong cho cậu đã, rồi tớ sẽ trả lời."

Jeonghan im lặng nhìn Joshua chăm chú, đôi mắt dần trở nên suy tư. Trong lòng anh bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Nếu Joshua từ chối, liệu tình bạn này sẽ đi về đâu? Những lo lắng bắt đầu xâm chiếm tâm trí Jeonghan, khiến anh cảm thấy bất an. Anh đã từng nghĩ tình cảm giữa họ thật dễ chịu và tự nhiên, nhưng bây giờ, khi đối mặt với điều này, Jeonghan nhận ra nỗi sợ mất đi mối quan hệ quý giá.

Joshua chăm chú băng bó cho Jeonghan, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Sự nghiêm túc hiện rõ trong ánh mắt của cậu. 

"Jeonghan, tớ biết cậu muốn nghe câu trả lời... Nhưng mà, có rất nhiều điều mà tớ phải nói."

Jeonghan lắng nghe, đôi mắt đầy mong đợi.

Joshua hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. 

"Tớ thích cậu, điều đó là thật. Nhưng... tớ chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ quen nhau. Làm bạn thân suốt 15 năm rồi, đột nhiên trở thành người yêu, tớ không biết liệu chúng ta có thể giữ được điều đó không. Cậu biết mà, xung quanh cậu có rất nhiều người giỏi giang, xinh đẹp. Còn tớ... chỉ là một người bình thường, không có gì nổi trội."

Jeonghan nhíu mày, định nói gì đó nhưng Joshua đã tiếp tục, giọng cậu chùng xuống. 

"Haejin đã nói với tớ nhiều lần rồi, rằng tớ không xứng với cậu. Và có lẽ cậu ấy nói đúng, tớ cũng nghĩ vậy…”

“...”

“Cậu nên gặp một người xứng đáng hơn, người có thể chăm sóc và hỗ trợ cậu tốt hơn tớ–”

Ngay lập tức, Jeonghan bất ngờ lao đến ôm chầm lấy Joshua, khiến cậu khựng lại, không kịp phản ứng. Hơi ấm từ Jeonghan tràn ngập khắp cơ thể Joshua, làm tim cậu đập nhanh hơn.

"Shua à, tớ không muốn nghe những điều đó nữa. Sống vì bản thân cậu đi, đừng nghĩ cho tớ nữa, có được không?" 

Jeonghan nói, giọng anh đầy chân thành. 

"Cậu đã nói là cậu thích tớ rồi mà, vậy thì ngại gì mà từ chối tớ chứ? Xung quanh tớ có nhiều người giỏi giang, nhưng trong mắt tớ chỉ có một mình Joshuji thôi. Nếu cậu thật sự muốn tốt cho tớ, thì hãy đồng ý đi. Bởi vì người duy nhất mà tớ cần... là cậu thôi Shua."

Lời nói của Jeonghan nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đập thẳng vào những bức tường do Joshua dựng lên. Joshua cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt trong giây lát. Cậu im lặng, đầu óc đầy những suy nghĩ đấu tranh. Một phần của cậu muốn giữ nguyên hiện trạng, giữ lấy tình bạn an toàn. Nhưng phần khác lại khao khát sự gần gũi mà Jeonghan đang trao cho cậu.

Sau một lúc, Joshua thở dài, đôi mắt buồn bã nhưng dịu dàng nhìn Jeonghan.

"Jeonghan, cậu biết mà… tớ sợ. Tớ sợ nếu một ngày chúng ta hết yêu, mọi thứ sẽ càng rắc rối hơn."

Jeonghan mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt yêu chiều nhìn lấy Joshua. 

"Tớ hiểu. Nhưng tớ tin chúng ta sẽ vượt qua được mọi chuyện. Cậu là người duy nhất mà tớ muốn ở bên, dù là bạn hay người yêu. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Có được không?"

Sự ấm áp và chân thành trong giọng nói của Jeonghan khiến Joshua cảm thấy an toàn. Cậu biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, Jeonghan sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Joshua cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ, gật đầu. 

"Được rồi… tớ nghe cậu."

Jeonghan ngay lập tức ôm chầm lấy Joshua, vùi mặt vào hõm cổ của cậu. Vòng tay chặt đến mức làm cậu có chút khó thở. 

“Tớ đã đợi câu trả lời này lâu lắm rồi đấy.”

Anh thì thầm vào tai Joshua, giọng đầy vui mừng và hạnh phúc.

Joshua cười khẽ, cảm nhận được sự ấm áp từ Jeonghan, trái tim cậu dần trở nên bình yên hơn. 

"Tớ đã làm cậu phải đợi lâu rồi… xin lỗi cậu, Jeonghanie.”

Jeonghan cười rạng rỡ, thủ thỉ vào tai cậu.

"Shua à, tớ hứa sẽ luôn ở bên cậu, không có gì phải lo nữa đâu. Chúng ta sẽ mãi bên nhau, tớ chắc chắn đấy."

Jeonghan nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Joshua, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến không gian như ngưng đọng lại. Joshua im lặng, không biết phải nói gì, chỉ cảm nhận sự ấm áp và chân thành từ Jeonghan. Mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt khẽ cụp xuống như muốn che giấu sự ngượng ngùng.

Jeonghan nhìn người yêu, thấy Joshua lúc này đáng yêu đến mức làm anh chỉ muốn trêu chọc thêm. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top