Thân phận

02/08/199..
Tại đất nước Mỹ, thành phố Bang Califonia. Là một thành phố lớn nhất nước mỹ.

Tại một bệnh viện Stanford có một bà mẹ vừa hạ sinh một cô con gái có nước da ngâm bánh mật và có khuôn mặt khấu khỉnh, và ba mẹ đã đặt cho cô con gái của mình một cái tên hay là Song JinHwa một cái tên thật xinh đẹp và người có cái tên này hiện giờ không ai khác có nickname là YuNi đúng chính là người con gái này.

Người con gái này đã không có được tuổi thơ tốt đẹp cũng không may mắn như bao người khác, người con gái vô số chỉ chọn vẹn một màu đen của sự cô đơn và thiếu thốn tình thương, đâu ai biết người con gái này đã gắn vác tất cả.

-------------<Memory>------------

02/08/20...Năm cô 10 tuổi.
Hôm nay là sinh nhật thứ 10 của cô, mọi thứ vẫn như cũ. Vẫn là một chiếc bánh kem, một bàn ăn thịnh soạn và ko thể thiếu hai người mà cô yêu thương nhất.

-Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday dear JinHwa happy birthday to you.

-JinHwa con thổi nến đi.

-JinHwa nè con đợi ba mẹ có lâu không?

-Dạ không, con biết mà đâu có sinh nhật nào mà ba mẹ về ko kịp đâu. Nhất định là ba mẹ sẽ về.

-À ta đố con cái này là cái gì?

-Quà của con đúng không ạ .

-Uh ta tặng con.

----------------------------------------

Tối hôm đó cô trằn trọc không ngủ được, hôm nay linh cảm của cô không tốt cho lắm giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy, mồ hôi chảy đầm đìa " haizz chuyện gì vậy, chỉ là linh cảm chắc không có gì đâu". Cô chợt nhớ chiếc hộp quà mà ba đã tặng cho cô, một hộp quà xanh có đính một chiếc nơ màu đỏ, bên trong là một chiếc hộp nhạc màu nâu sẫm rất tinh tế.

Cô định sẽ mở lên nghe thì..."ĐÙNG" Tiếng súng phát ra ở dưới nhà thôi rồi cô toát mồ hôi hột........VÀ cô đã thấy hình ảnh của một người phụ nữ thân hình ốm yếu đang cố gắng trống trội với cơn đau dưới sàn nhà máu vẫn cứ liên tục chảy còn cha cô thì lại đang khóc lóc cầu xin, rồi thì sao tiếng súng thứ 2 phát lên và người cô yêu thương cuối cùng cũng ra đi trước mặt cô. Mọi thứ nó diễn ra quá nhanh, cô không thể làm được gì mà chỉ có thể đứng đấy nhìn người mà được cô coi là cả sinh linh, mạng sống và cả cuộc đời này cô chỉ biết khóc trong thầm lặng, vì cô phải im lặng để ba mẹ cô có thể ra đi dễ dàng nếu cô cứ khóc thì giọt nước mắt của cô sẽ làm cản trở con đường của họ. Bây giờ thân xác cô vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa tròn 10 tuổi cô có thể làm được gì đây? Đối với cô bây giờ nó là một cú sốc khá lớn, mọi chuyện đã quá rõ ràng sao cô có thể chấp nhận nó bây giờ đây? Trong đầu cô bây giờ là hàng ngàn câu hỏi làm sao bản thân có thể vượt qua? Một mình sao có thể chống chọi được cả thế giới tàn ác ngoài kìa.

-Chúng ta đã xong nhiệm vụ.

-Hãy trở về báo cho lão đại.

Trong phút chốc ngôi nhà bị bốc cháy từng đốm lửa đỏ đang lan rộng khắp căn nhà, khói càng ngày càng mịt mờ hơi thở của cô càng ngày càng khó đi tim thì đập mạnh liên hồi chất khí làm mắt cô cay rác, cô ngạt thở và ngất xỉu sau vài tiếng ho.
----------------------------------------

Một thời gian sau cô trở thành trẻ mồ côi nhưng đáng tiếc mắt cô...không nhìn thấy được gì nữa cô đã bị mù trong đám cháy kể từ ngày đó....

Nơi đây cô không như bao người khác mà đành phải một chỗ. Một hôm gia đình ông Joen đích thân tới từ thiện đi theo đó là vợ và con trai ông họ cùng phát quà cho những đứa trẻ và tham quan ngôi trường thì họ thấy một cô gái cứ ngồi đó nhìn về phía xa xa của ngọn núi, bà Jeon biết chắc là cô chưa ăn gì thì định đi lại đưa cho cô thì bị một bàn tay nắm lại.

-Mẹ để con đưa cho bạn ấy.

-Được.

-Ta đợi con ở xe nhé.

Cậu bé cầm chiếc bánh trên tay đi đến cô bạn gái đó...

-Bạn ơi hình như bạn chưa nhận bánh thì phải?

-Cảm ơn nhưng mình không ăn.

-Nhưng đây là chiếc bánh cuối cùng rồi. Nếu cậu không ăn thì bỏ uổng lắm đó.

-Thôi được rồi đưa đây mình ăn.

Cô xoay qua lấy chiếc bánh nhưng hơi mạnh mà khiến chiếc bánh nằm trên tay của cậu bị rơi xuống đất.

-Ơ xin lỗi mình...không nhìn thấy được.

-Sao?_cậu thấy vậy liền xoay người cô qua nhìn thẳng vào mắt cô cậu không khỏi ngạc nhiên.

-Mình xin lỗi, mình hơi mạnh tay.

-Không sao bánh của cậu đây_ sau đó cậu nghe tiếng còi xe liền đưa bánh cho cô rồi nói "mình đi đây".

-Ơ khoan đã nhưng cậu tên gì?

-JungKook, Jeon JungKook._cậu mỉm cười rồi đi mất.

Từ hôm đó JungKook thường xuyên đến chơi với cô hai người cùng nhau ăn uống, nói chuyện, chơi đùa. Cô không ngờ một ngày mình lại có người chơi chung như vậy thử nghĩ xem cô vừa trầm cảm vừa ít nói khó tiếp xúc với ai thì làm gì mà ai giám chơi với cô. Từ khi cô gặp Joen Jungkook cô thấy như mình được sống lại một lần nữa, mọi thứ Jungkook mang đến cho cô nó có cái gì đó được gọi là sự đẹp đẽ, hồn nhiên và ấm áp cô rất muốn một lần được nhìn thấy gương mặt ấy...

Vào một ngày cô được một cặp vợ chồng khá giả nhận nuôi, cô chẳng thể làm được gì mà im lặng chấp nhận số phận, cô liền nghĩ ngay đến Jungkook vì cô còn nhiều thứ chưa nói với cậu ấy cô nợ cậu ấy khá nhiều, phải làm sao đây...cô lò mò kiếm cho mình cây bút và tờ giấy báo bản thân cô không thể thấy gì nhưng thế cô cứ viết theo bản tính "JungKook tạm biệt, tôi nợ cậu..."

Sau đó cô rời đi thì chiếc xe của JungKook vừa tới, hôm nay cậu vẫn đến chỗ mà cậu hay gặp cô nhưng không thấy cô đâu cậu tìm mãi nhưng không thấy thì cậu quyết định lên hỏi người phụ trách.

-Cô cho cháu hỏi người con gái hay ngồi ngay gốc cây bên kia và mắt cậu ấy không nhìn thấy được, bạn ấy ở đâu rồi ạ?

-Người em đang tìm có phải là tên Song JinHwa không?

-Dạ đúng rồi ạ.

-Bạn ấy mới được gia đình khác nhận nuôi rồi, à bạn ấy có gửi cái này cho em.

Cậu cầm trên tay tờ giấy nhưng không dám mở nó ra vì cậu sợ..cậu sẽ khóc. Bây giờ cậu không còn sức sống mà bần thần đi về, tối hôm đó cậu cứ cầm tờ giấy báo mà trấn an bản thân đổi ngược lại cậu phải nên vui vì người con gái mồ côi này cũng được nhận nuôi đó là điều phải đáng mừng chứ, cậu quyết định mở ra coi tờ giấy chọn vẹn bảy chữ nó đã làm nước mắt của cậu rơi xuống đây là cảm giác gì đây cậu đang nhớ cô rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top