3
hong jisoo vốn không phải là người dễ khóc, ngay cả khi biết tin mình là omega lặn bị thiếu hụt pheromones thì cậu vẫn bình thản trong khi mẹ hong đã muốn khóc vì thương con. thậm chí, jisoo còn an ủi mẹ và nói rằng con không sao, con không buồn đâu mẹ đừng lo. cậu vẫn nhớ hồi nhỏ, lúc còn chơi thân với jeonghan cậu đã từng khóc một trận rất to, to nhất kể từ trước cho tới bây giờ.
hồi ấy jeonghan và jisoo mới 5 tuổi, đang trong kì nghỉ hè trước khi bước vào lớp 1 nên cả ngày chỉ biết qua nhà nhau chơi. cả hai nhà đều nằm trong khu biệt thự đối diện nhau nên sáng sớm nào bảnh mắt ra cũng đã thấy jisoo nằm trên giường jeonghan, jeonghan lục đồ chơi của jisoo rồi. một hôm nọ, hai nhóc rủ thêm vài đứa bạn xung quanh khu nhà nữa chơi trò trốn tìm. chơi được một lúc cũng đến lượt jisoo làm người đi tìm, cậu vốn phải làm nhiệm vụ này từ đầu rồi nhưng bạn thân jeonghan ranh mãnh khi nào cũng tìm được cách giúp cậu thoát, rồi nắm tay cậu đi trốn chung nhưng lần này mấy đứa kia biết jeonghan chơi xấu nên không cho anh có cơ hội bày trò nữa, dứt khoát phải để cho jisoo làm người đi tìm. hết cách, đôi bạn nhỏ chỉ đành tách ra, tớ đi trốn còn cậu nhớ đừng tìm tớ để tớ thắng nha, tí nữa hai mình lại trốn chung.
ấy thế mà jisoo không tìm ra jeonghan thật. không biết đứa lớn trốn ở cái xó xỉnh nào mà đứa nhỏ đã tìm được các bạn rồi, hét to tớ đầu hàng rồi mà đứa lớn vẫn chưa chịu chạy ra. hong jisoo nghĩ mình nói nhỏ quá bèn chạy đi tìm một lần nữa, lần này cậu vừa nhìn quanh quất vừa gọi tên bạn nhưng mãi chẳng có tiếng đáp lại. mặt trời đã lặn, mấy đứa nhỏ đã về nhà hết, chỉ còn mỗi jisoo vẫn đang mải miết đi tìm jeonghan. đứa bé tìm hoài không thấy bạn đâu, hoảng quá bèn chạy về nhà gọi bố mẹ ứng cứu, hong jihwan biết bọn nhóc chỉ có thể trốn ở trong khu này thôi nên qua gọi yoon jeongsoo cùng đi kiếm với mình, để hai người phụ nữ và jisoo nhỏ đã bắt đầu rơm rớm nước mắt đi hỏi thăm hàng xóm.
khoảnh khắc yoon jeonghan dụi mắt đi tới cùng với hai ba cũng là lúc hong jisoo khóc toáng lên, đứa nhỏ vội chạy lại ôm chầm lấy đứa lớn, vừa nức nở vừa luôn miệng la "hannie là đồ ngốc..." cho tới khi jeonghan bối rối lau nước mắt cho thì mới chịu ngưng.
hóa ra đứa lớn trốn ở vườn rau sau nhà cô kim bên cạnh, xung quanh toàn gia đình có trẻ nhỏ mà vườn lại có một cái giếng bự nên bố mẹ nào cũng dặn con mình không được tò mò đi vào đó, tránh cho có chuyện không hay xảy ra. yoon jeonghan đó giờ nào có sợ cái gì, lời mẹ dặn lọt từ tai này qua tai kia, trong khi mấy đứa nhóc nghe lời người lớn đi chơi không hề bén mảng lại gần thì nhóc đã nhanh nhảu đi vào, còn thản nhiên đánh một giấc ở chiếc ghế mát gần cạnh.
"h-hannie lần sau chỉ được t-trốn gần tớ thôi nhé..." giọng đứa nhỏ ỉu xìu như cọng bún, vẫn còn ôm rịt lấy bạn chưa buông, đôi mắt xinh ưng ửng hồng còn mũi thì cứ khụt khịt mãi.
"mình biết rồi mà, jisoo nín đi, mình xin lỗi jisoo nhiều." jeonghan biết mình sai nên cũng chịu khó dỗ bạn lắm, nhóc cũng thuận thế ôm bạn vào lòng. ngày thường trông gầy gầy thế thôi mà khi ôm jisoo mới thấy đứa nhỏ lọt hẳn vào lòng đứa lớn, nom cưng hết biết.
sau chuyện chắc chắn jeonghan không dám tách jisoo ra đi một mình nữa đâu, ban nãy lúc đi ra với hai ba, nhóc đã nghe tiếng rấm rứt của jisoo mãi không thấy ngưng. chơi với nhau từ hồi quấn tã nên jeonghan hiểu tính bạn lắm, hong jisoo cứ hệt như một cục bột mặc người nhào nặn, lúc nào cũng chỉ cười xinh ngoan ơi là ngoan. hôm nào dỗi bạn quá thì đứa nhỏ cũng chẳng biết làm sao, chỉ giỏi nhất là giả bộ giận rồi ra ngồi thu lu một góc, chờ jeonghan tự mang đồ chơi đến làm hòa thôi. mà đứa lớn cũng đáo để lắm nhé, biết bạn dỗi cũng không đùa dai nữa, chỉ biết thân biết phận lon ton cầm đồ qua, ngồi nhích từng tí một lại gần jisoo rồi cũng rón rén giơ lên trước mặt cho bạn thấy rồi tự ngầm hiểu là đã giảng hòa rồi nha.
nhưng cuối cùng ai rồi cũng phải lớn, từ ngày jeonghan nhận thức được mình là alpha, jisoo là omega và hai đứa có tương lai sẽ cưới nhau thì anh đâm ra không thích chơi với cậu nữa. thái độ cũng thay đổi hoàn toàn, trong khi jisoo vẫn rất niềm nở mỗi khi gặp thì jeonghan chỉ muốn tránh né cậu, hoàn toàn lơ đi mỗi khi vô tình chạm mặt omega ở trên trường.
--------
ba mẹ hong vẫn im lặng từ nãy tới giờ nhưng khuôn mặt sa sầm của hong jihwan lẫn những cái nhăn mày của min junghwa cho thấy cả hai đang rất không hài lòng về con rể tương lai. việc con trai jisoo thiếu hụt pheromones là không ai mong muốn, cơ thể của junghwa không đủ khỏe mạnh để mang thai nhưng bà vẫn mong có được một đứa con để bồng bế nên mới mạo hiểm sinh jisoo ra. đến bây giờ bà vẫn cảm thấy thật may mắn vì đứa nhỏ nhà mình đã được sinh ra khỏe mạnh và khôn lớn tới bây giờ. cục cưng của nhà họ hong đây nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan mà qua miệng của yoon jeonghan lại thành một đứa nhỏ vô dụng, kém cỏi vậy sao?
min junghwa đang có suy nghĩ xem xét lại mối hôn sự này thì jisoo từ trong cơn buồn tủi, lên tiếng.
"chú jeongsoo, cháu hiểu ý của hann... của jeonghan là gì ạ." cậu omega vẫn theo thói quen gọi tên thân mật của alpha sau bao năm anh lạnh nhạt với mình.
"nếu cậu ấy không thoải mái t-thì cháu nghĩ hai ba mẹ có thể bàn bạc lại, cháu không có ý kiến gì ạ..." không có ý kiến của của hong jisoo thực chất là "cháu vẫn muốn cưới hannie" bởi cậu đã có tình cảm với thanh mai trúc mã của mình lâu rồi. jisoo hồi nhỏ không hiểu hôn ước là gì cả, đứa nhỏ nghe ba mẹ nói rằng sau này mình với hannie sẽ thành một đôi thì chỉ nghĩ đơn giản là hai đứa sẽ là cặp bạn thân đi đâu cũng có nhau mà thôi. mãi cho đến kì phát tình đầu tiên năm 16 tuổi, jisoo lại nghe mẹ mình nói chuyện với cô yoon thì mới vỡ lẽ, hóa ra cậu và hannie sau này sẽ cưới nhau!
thiếu hụt pheromones đồng nghĩa với việc jisoo phát tình khá khó chịu. nếu với các omega khác, họ phát tình chỉ có cảm giác muốn được quan hệ, pheromones tỏa ngập không khí hòng quyến rũ alpha thì jisoo lại khác. cả cơ thể của omega nhỏ lúc nào cũng nóng hừng hực nhưng không hề có chút xíu nào muốn thỏa mãn bản thân cả, lượng pheromones ít ỏi trong người chỉ giúp cho jisoo ngửi ra được mình có mùi mật ong rất nhẹ thôi chứ đừng nói gì đến chuyện có thể gây chú ý đến alpha.
để có thể vượt qua những ngày khó khăn ấy, omega chỉ có thể đều đặn tiêm thuốc hỗ trợ và uống giảm đau. đến bây giờ ở tuyến pheromones sau gáy của cậu vẫn còn để lại nhiều vết sẹo bé tí do kim tiêm để lại. nhiều lúc hong jisoo cảm thấy thật may mắn vì kì phát tình chỉ diễn ra với vài tháng một lần, nếu không thì cậu sẽ trở nên ám ảnh với kim tiêm và thuốc đến già mất.
jisoo biết jeonghan không thích mình nhưng con tim nào muốn nghe theo lý trí, nếu nó vẫn còn cứ loạn nhịp mỗi khi cậu gặp anh thì lý trí sẽ còn bại trận dưới tay con tim dài dài. vậy nên lúc nào omega cũng thầm mong cả hai sẽ về chung nhà càng sớm càng tốt. trong thời gian đó, cậu cũng đã chăm sóc bản thân rất tốt, chịu khó uống thuốc hỗ trợ cải thiện phần pheromones bị thiếu hụt của mình để trở nên xứng với alpha hơn.
--------
"chú hiểu nỗi trăn trở của cháu, gia đình chú cũng vậy jeonghan ạ. nên chú và cô sẽ nói thêm về vấn đề này sau, cháu cũng nên bày tỏ rõ ràng với bố mẹ nhé." hong jihwan bây giờ mới lên tiếng, ông thương con trai mình lắm chứ, sao có thể dễ dàng để cho một thằng nhóc mới trải đời chưa bao lâu nói về cục cưng trong nhà như vậy được.
"nói thêm sau nhé jeongsoo, giờ thì về thôi." hong jihwan đứng dậy, mọi người cũng bước ra theo. đến bãi đỗ xe, kim eunjung tranh thủ kéo jisoo ra một góc, thủ thỉ với cậu.
"cô xin lỗi jisoo nhiều nhé, cháu biết tính hannie đó giờ nói vậy chứ không quan tâm mấy cái đó đâu. jisoo đừng để bụng nhé, để lát về cô phạt hannie cho bé nha."
nhà họ yoon ngoài con trai jeonghan thì còn có một cô con gái là beta nữa, cô nàng hiện đang du học nên không thể tham dự vào bữa ăn hôm nay. vì là omega duy nhất trong ba người chơi với nhau nên jisoo được cả ba mẹ hai bên hết mực cưng chiều. đến bây giờ khi đã 25 tuổi thì eunjung vẫn theo thói quen từ lâu, gọi cậu một tiếng bé làm jisoo thấy ngại lắm, omega nhỏ tủi thân nhưng cũng dễ dỗ, cậu khẽ bảo, "cháu ổn rồi ạ, cô eunjung đừng trách hannie nhé."
"cái thằng miệng nhanh hơn não ấy à, phải nạt cho mới khôn ra được. này, hôm nào bé rảnh qua chơi với cô nhé, dạo này cô toàn ở nhà một mình chán lắm, mẹ của bé còn bận việc, mỗi cô quanh quẩn với bốn bức tường không." kim eunjung thấy jisoo đã tươi tỉnh hơn chút mới nhẹ nhõm hơn phần nào, bà còn tranh thủ mời cậu đến chơi. quả thực lâu lắm rồi jisoo đã không ghé qua nhà họ yoon bởi nhà cậu đã chuyển ra khu biệt thự cũ từ năm ngoái, hai bên gia đình cũng không còn gặp gỡ thường xuyên như trước.
"dạ, khi nào cháu đến chơi sẽ gọi đến báo cho cô ạ. cháu chào cô nhé!"
"về cẩn thận nha bé ngoan!"
hai chiếc xe đã được nhân viên nhà hàng đưa ra, jisoo thấy vậy bèn nói tạm biệt với mẹ yoon, bà bịn rịn nắm lấy tay cậu một lần nữa, vuốt ve mái tóc óng mềm rồi mới thả cho jisoo đi.
"đứa nhỏ tuyệt vời như thế mà con mình còn chê, đúng là có mắt như mù."
------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top