yêu vương quỷ phi quyển 2
Quyển II
Chương 1: Trở lại kinh thành.
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Kinh thành, không cần tranh luận, chính là nơi phồn hoa nhất đất nước này, nơi đây xa hoa cường thịnh, nhân vật nổi tiếng khắp nơi, mỗi ngày mỗi đêm đều có những cảnh tượng phồn vinh.
Ngoài cửa thành phía nam, có một cỗ xe ngựa đi tới, chậm rãi theo dòng người, xuyên qua cửa thành nguy nga hùng vĩ, tiến vào nơi phồn hoa này.
Bọn họ không khiến cho bất kỳ ai chú ý, cho dù ai nhìn cũng chỉ là nhìn chiếc xe ngựa đơn sơ của bọn họ.
Qua một con đường nhỏ, bức màn hơi vén lên, một đôi mắt tím lộ ra sau rèm, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên đường, bên cạnh có vài tiếng nói chuyện vụn vặt.
“Lưu Thích, ngươi biết đường tới số 1 phố Bàn Long không?”
“Cái này đương nhiên rồi, trong kinh thành có ai không biết phố Bàn Long chứ? Công tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đưa công tử về quý phủ an toàn.”
“An toàn? Đến đây rồi, còn ai dám chọc vào bổn công tử, cũng chưa biết rốt cuộc là ai không an toàn!”
“Dạ dạ dạ, là tại hạ lo lắng quá nhiều.”
“Được rồi, bớt nói nhảm đi, nhanh đi đi! Lúc quay lại, ta sẽ cho người tới chào hỏi hộ bộ, để các ngươi trở về thuận tiện.”
Lưu Thích lập tức cả kinh, vội vàng nói: “Tại hạ chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, làm sao dám phiền tới hộ bộ chứ?”
“Ngươi có phiền quá không vậy? Những người này chỉ là tiểu nhân vật trong nha môn, bổn công tử làm sao mà biết.”
“…”
Ánh mắt Quân Tu Nhiễm khẽ lay động, tiếp tục nhìn về phía trước.
Mọi chuyện đang rất an bình, giống như bọn họ đang đi qua trên đường, nhưng rất nhanh bắt đầu rối loạn. Có người cưỡi một con ngựa cao to chạy như điên tới, roi ngựa trong tay vung lên “bôm bốp” liên tục, lao vào đám người đang vội vàng tránh đi, người bên trên còn hô to: “Tránh ra tránh ra! Mấy thứ hỗn trướng các ngươi, mau mau tránh ra cho bổn điện hạ!”
“Chát” một tiếng, hắn vung roi chạy tới chỗ xe ngựa của đám người Quân Tu Nhiễm, xa phu tránh không kịp, tập tức lăn từ trên xe xuống, ngựa cũng bị kinh sợ, bất an đi đi lại lại một chỗ, làm xe ngựa nghiêng theo một cái.
Người bên trong xe cũng lập tức nghiêng ngả, Đoan Mộc Thần không phòng bị thiếu chút nữa bổ nhào vào người Quân Tu Nhiễm, còn… còn hôn phải hắn!
Hôn, mất, rồi!
Nhìn Quân Tu Nhiễm nhíu mày, thò tay “Vù vù” dùng sức quệt miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ chán ghét!
Thần công tử nổi giận đùng đùng, thò tay lau miệng, “Vù” một cái nhảy dựng lên lao ra ngoài.
Đáng chết! Lại dám kinh động xe ngựa của bổn công tử, ngay cả hoàng tử điện hạ cũng không được phép!
Ngay lúc hắn đứng dậy định lao ra, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, đôi mắt chớp chớp, lại chậm rãi ngồi trở về.
“Món nợ hôm nay ta nhớ kĩ, đợi sau này bổn công tử sẽ tìm hắn tính sổ!” Lại quay đầu nói với Lưu Thích vẻ mặt sợ hãi, “Kêu xa phu mau đứng lên, tránh sang một bên đi.”
Quân Tu Nhiễm không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn một cái, sau đó quay đầu, qua khe hở nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy một con ngựa xé gió lao qua, sau lưng một đám tùy tùng theo sát.
Nhị hoàng tử Quân Tu Nguyên, năm nay mười ba tuổi, từ nhỏ đã ương ngạnh, do Thục Phi sinh ra.
Đoan Mộc Thần bỗng nhiên bu lại, nhìn chằm chằm đoàn người đang gào thét lao đi, cắn răng âm trầm nói: “Bổn công tử mặc kệ ngươi có phải hoàng tử hay không, nhưng dù sao cũng cùng ngươi về kinh thành, sau này nếu gặp phiền toái gì, chỉ cần không phải người quá khó xử lý, đến tìm bổn công tử, chuyện vừa rồi, ngươi cũng nhớ thật kỹ cho ta, bổn công tử sẽ không để yên cho Quân Tu Nguyên đâu!”
Quân Tu Nhiễm ngay khi hắn tới gần liền vô thức dịch ra xa một chút, nghe nói như vậy, trong mắt không khỏi xẹt qua một vòng dị sắc, rồi nhẹ gật đầu, nói: “Được.”
Nhưng động tác này của hắn là có ý gì?
Sắc mặt Thần công tử lập tức biến đen, âm trầm nhìn hắn, sau đó đột nhiên ngồi xa ra, thò tay dùng sức chùi chùi miệng.
Bà nó chứ! Thanh danh của bổn công tử bị hủy hết rồi!
Quân Tu Nhiễm ở một bên cũng lau mặt, cho đến khi trên mặt bị lau thành một mảng đỏ rực.
Ánh mắt di chuyển, một lần nữa nhìn ra bên ngoài, đôi mắt màu tím chợt u tối.
Hắn trở về rồi, trở về nơi bắt đầu mọi đau khổ của hắn, từ giờ trở đi, hắn sẽ không như ba năm trước, để người ta tùy ý bắt nạt như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ trèo lên phía trước để cho tất cả mọi người chỉ có thể ngước nhìn hắn, để những kẻ từng nói hắn là yêu ma, khi dễ vũ nhục hắn, xa lánh hắn, thậm chí có ý đồ giết hắn biết bộ dáng yêu ma là thế nào.
Sau đó…
Ngón tay khẽ động, tinh tế chạm vào quần áo trên người, cảm xúc thô ráp khiến cho đôi mắt hắn tràn ra thần thái vô cùng ôn nhu.
Giờ phút này, bọn họ đã về tới kinh thành, mà ở thôn Tam Trạch phía sau bọn họ vài nghìn dặm, Đoan Mộc Điềm đang ngồi bên dòng suối nhỏ dưới chân núi kia, nhìn vài con cá ngẫu nhiêu bơi qua, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, có người ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nàng tiện tay cầm cái hộp gấm đỏ để ở bên cạnh, đây là quà gặp mặt mấy ngày trước tiểu thúc đưa nàng trước khi đi.
Chăm chú nhìn một lát, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh hỏi: “Ca ca, huynh đoán xem trong này là cái gì?”
Tầm mắt hắn cũng rơi vào cái hộp, trên mặt mang theo chút nhu hòa vui vẻ, nói: “Ngân phiếu.”
“Làm sao huynh biết? Chẳng lẽ tiểu thúc cũng đưa cho huynh một phần như vậy?”
Hắn lắc đầu, nói: “Không có, tiểu thúc nói ta không phải lần đầu gặp mặt, nên không cần quà gặp mặt nữa.”
“…” Quả nhiên là phong cách của Thần công tử.
Tay nàng nhấn ở bên cạnh một cái, chỉ nghe “phựt” một tiếng, cái hộp bị mở ra, một chồng giấy ố vàng ở bên trong, chính là ngân phiếu trong truyền thuyết kia!
Một chồng này, mỗi tờ đều là mệnh giá một trăm lượng, tròn một trăm tờ, nhiều như vậy nếu chỉ dùng trong thôn Tam Trạch, e là ăn mấy đời cũng không hết.
“Ca ca, huynh làm sao đoán được?”
“Tiểu thúc không giống người sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà gặp mặt, trên người cũng không mang theo thứ gì đặc biệt, hắn lại vô cùng thực dụng, ta liền đoán ra thúc ấy đưa bạc cho muội. Hơn nữa cái hộp bé như vậy, để bạc cũng không có bao nhiêu, thúc ấy đã nói là quà gặp mặt, chắc chắn không thể ít, vì vậy, chỉ có thể là ngân phiếu.”
Đoan Mộc Điềm không khỏi nhíu mi, trẻ con cổ đại đều thông minh như vậy sao? Hay chỉ có ca ca nhà nàng đặc biệt thông minh như vậy?
Nàng cẩn thận lấy chồng ngân phiếu ra, hỏi: “Muội làm sao tiêu chỗ tiền nào? Cũng không thể giấu đi không dùng tới?”
“Đã đưa cho muội, đương nhiên do chính muội quyết định.”
Nàng không khỏi bĩu môi, vô cùng bất mãn với câu trả lời này, sau đó khép nắp lại, cúi đầu không biết nghĩ gì.
Ánh mắt Đoan Mộc Cảnh nhìn qua cánh tay đang vuốt cái hộp của nàng, nhẹ nhàng né người, rồi nằm xuống trên mặt đá cuội bên dòng suối, ngửa mặt nhìn trời.
Không thể không nói, mặc dù mới chỉ hai ngày, nhưng khi hai người bọn họ rời đi, giống như đã làm cho cả thôn Tam Trạch thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Chương 2: Chớp mắt đã mười năm.
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thời gian không vì bất kỳ ai mà dừng lại, cả nhà ba người Đoan Mộc Điềm cứ tiếp tục cuộc sống yên tĩnh ở thôn Tam Trạch, người duy nhất tới quấy rầy bọn họ chính là Lưu tài chủ trên trấn kia.
Từ sau khi tiễn Thần công tử về kinh, hắn càng bề bộn hơn, cũng luôn chạy tới kinh thành, làm ăn tựa hồ càng ngày càng phát triển. Nhưng dù bận rộn, hắn vẫn thường xuyên chạy tới thôn Tam Trạch, nhất là khi vừa từ kinh thành trở về, ngay lập tức liền đã xuất hiện ở thôn Tam Trạch rồi.
Đoan Mộc Tranh mặc dù ngại hắn phiền, nhưng cũng không có ý đuổi đi, mỗi lần đều yên tĩnh nghe hắn nói chuyện xảy ra trong kinh, quả thực giống như đang nghe báo cáo thường kì.
Không còn ai từ kinh thành tới nữa, cũng không biết Đoan Mộc Thần nói gì với mẫu thân hắn, nhưng thật sự đã bỏ mặc Đoan Mộc Tranh ẩn cư trong sơn thôn này rồi.
Ngẫu nhiên có thể nghe vài chuyện về Quân Tu Nhiễm và Thần công tử từ miệng Lưu tài chủ, đơn giản chính là Thần công tử xung đột với công tử nhà ai, đánh ai mắng ai rồi còn đánh tới tận phủ nhà người ta, ngang ngược càn rỡ hoành hành kinh đô như thế nào. Còn chuyện về Quân Tu Nhiễm thì tương đối ít, nhưng Đoan Mộc Điềm mỗi lần nghe đều có loại cảm giác kinh hãi.
Nghe nói, từ sau khi hắn trở về kinh tới Đoan Mộc Gia, ngày tiếp theo Lão phu nhân tự mình đưa hắn tiến cung.
Bên ngoài đồn đại, nói Thần công tử lúc ra ngoài du ngoạn, vô tình gặp được Tam Điện Hạ mấy tích ba năm trước, nên vội vã hộ tống hắn về kinh, Hoàng Thượng thương hắn lưu lạc bên ngoài vất vả, đối với hắn rất tốt. Đức Phi nương nương nhìn thấy con trai ruột lại càng kinh hỉ vạn phần, đối với hắn vô cùng yêu thương.
Nghe nói, Nhị Hoàng tử ở hoa viên mắng hắn là yêu ma, bị Hoàng Thượng vừa vặn đi qua nghe được, Hoàng Thượng giận dữ, trách cứ Nhị Hoàng Tử không ra dáng huynh trường, còn mắng đệ đệ mình như vậy, ở trong hoàng cung dùng lời nói tà ma mê hoặc người khác, đầu độc nhân tâm, phạt hắn cấm túc ba tháng, không có thánh ý không được phép bước ra khỏi cửa tẩm cung nửa bước!
Nghe nói, Đức Phi nương nương đột nhiên nhiễm bệnh lạ, có lời đồn nói Tam Điện hạ chính là yêu ma chuyển thế, Đức Phi nương nương bị bệnh là do hắn khắc, lời đồn này truyền vào trong hoàng cung, truyền tới hoàng đế bệ hạ trên long án.
Ngày hôm sau, hắn một đường từ quỳ từ hậu cung đi tới điện nghị chính, nói: hắn là quái vật như thế, còn sống đúng là tai họa, cầu xin phụ hoàng ban chết.
Hoàng đế giận dữ, trực tiếp đem vị đại thần thượng thư kia giam vào đại lao, định tội dùng tà thuyết mê hoặc người, rồi đi xuống long ỷ, ôm lấy Quân Ty Nhiễm vì quỳ một đường mà hai đầu gối huyết nhục mơ hồ, đứng không vững, còn bế hắn về tẩm cung, tuyên triệu ngự y, tự mình hỏi thuốc.
Đoan Mộc Điềm an tĩnh nghe Lưu thích lải nhải mấy tin tức nho nhỏ lan truyền trong kinh thành này, mí mắt hơi buông xuống.
Hắn đã bắt đầu nỗ lực vì mục tiêu của mình.
Cuộc sống cứ như vậy, rất nhanh lại qua hai năm.
Một năm này, Đoan Mộc Cảnh vừa qua sinh nhật mười hai tuổi đã bị phụ thân đuổi ra ngoài rèn luyện, khi đó Đoan Mộc Điềm đột nhiên có loại một dự cảm kỳ quái, cảm thấy bọn họ không thể nào cứ bình tĩnh sống trong tiểu sơn thôn ngày qua ngày như thế được, nên nhân lúc còn thời gian, nàng nhất định phải làm chút gì đó.
………….
Cảnh xuân rực rỡ, chim hót hoa nở, bầu không khí an lành mà tĩnh mịch, trời cao trong suốt, nơi đây chính là tòa thành phồn hoa nhất phía Nam nước Đại Viêm, nằm trong cảnh nội vùng Thiều Châu, tên là Hoa Thành.
Có người nói, Hoa Thành này so với kinh thành không thua kém bao nhiêu, nhưng lại có vẻ thanh linh uyển chuyển hàm xúc mà kinh thành không có, tựa như nước, tựa như thiếu nữ, sính đình uyển chuyển, nhu tình như nước.
Chính vào ba tháng mùa xuân này, bên trong Hoa Thành trăm hoa đua nở, mọi người đi lại trên đường đều ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào.
Hoa Thành, quả không hổ danh là Hoa Thành, không chỉ mùa xuân, mà một năm bốn mùa đều trăm hoa đua nở, người trong Hoa Thành, tựa như sống giữa rừng hoa.
Lúc bấy giờ là Thiên Nguyên năm thứ hai mươi hai, ngày ba tháng ba tiết thưởng hoa, già trẻ nam nữ đua nhau ra khỏi nhà, hướng về phía Nguyệt hồ ở Nam thành, ngay cả tiểu thư khuê các bình thường không được phép bước ra khỏi cửa, hôm nay cũng đặc biệt được ra ngoài, nhất thời, bên Nguyệt hồ nhao nhao nhốn nháo, ngũ sắc phi thiên, người so với hoa còn đẹp hơn.
Bên này, mấy vị thiếu niên tụ lại một chỗ, mấy đôi mắt trượt qua trượt lại, bận rộn vô cùng, giúp nhau truy tìm cô nương khiến bọn họ động tâm, bình luận xem cô nương nào xinh đẹp hơn cô nương nào. Trong con mắt của họ làm gì còn hoa tồn tại? Chỉ có những cô nương trong biển hoa, nhẹ giọng lẩm bẩm cười duyên kia!
Bên kia, có cô nương cười dịu dàng như hoa, có cô nương đứng bên Nguyệt Hồ thưởng thức phong cảnh, cũng có những cô nương tốp năm tốp ba cùng nhau đi, tấm lụa mỏng che nửa mặt, nhẹ giọng khen công tử bên kia thật tuấn tú.
Chợt có tiếng cười trầm thấp truyền tới, vừa duyên dáng vừa mềm mại, khiến cho tâm hồn nhóm thiếu niên ngứa ngáy khó chịu, trong mắt toát ra ánh sáng.
Ngay trong cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, bỗng nhiên vang lên âm thanh cực kỳ không hợp, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
“Hắt xì!”
Đó đại khái là một nam tử hai mươi tuổi, mặc một thân trang phục màu nâu xanh, mặt mày tuấn lãng, mặt dù bây giờ cái mũi hắn đỏ bừng, phá hủy hình tượng nghiêm trọng, nhưng cũng có không ít cô nương ném ánh mắt ái mộ về phía hắn.
Khóe mắt quét đến bóng người đứng bên cạnh hắn, tất cả mọi người khẽ giật mình, toàn bộ ánh mắt ái mộ kia lập tức di chuyển, chuyển tới trên người vị công tử bên cạnh.
Công tử kia một thân cẩm y màu trắng, dáng người cao lớn tư thái nho nhã, mỗi nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày hay mỗi nụ cười đều phong tình vạn chủng, không làm gì mà chỉ đứng yên ở đó, toàn thân toát ra vẻ tôn quý bẩm sinh, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Lại nhìn tới dung mạo của hắn, mọi người lập tức cảm thấy một luồng khí yêu nghiệt đập vào mặt.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cánh môi phấn nhuận so với hoa đào càng thêm mê người, quả nhiên là thần sắc như ánh trăng, cốt cách như ngọc, có khí khái quân tử, như dũa như khắc, hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt của hắn, bên trong có màu tím sáng ngời lắng đọng, tôn quý ưu nhã lại ẩn chứa vẻ huyền bí.
Trong đám người chợt có tiếng kinh hô, “Phong thái như thế, tôn quý ưu nhã, lại có đôi mắt tím, chẳng nhẽ đây chính là Tam điện hạ?”
Thời gian mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, trong đó chuyện quan trọng nhất đối với Quân Tu Nhiễm chính là từ yêu ma chuyển thế biến thành tiên giáng trần, cùng một đôi mắt, là yêu hay là tiên, chẳng qua chỉ là một cái há miệng mà thôi.
Nhưng sau chuyển biến ấy, hắn đã bỏ ra biết bao nhiêu cố gắng gian khổ, sợ rằng ngay cả chính hắn cũng đã sớm không tính nổi.
Bên trên Nguyệt hồ bỗng nhiên rung động, tất cả mọi người đều tuôn về phía y phục màu trắng kia, thiếu nữ hoài xuân cũng kích động đến đỏ cả mặt, hoàn toàn không để ý đến lễ nghi hình tượng thục nữ bình thường, mà chỉ lo xuất toàn lực, căng chân chạy như điên.
Tam điện hạ? Tam điện hạ lại xuất hiện ở Hoa Thành, còn tới Nguyệt hồ!
Chết tiệt, ngươi đừng cản ta.
Ai da, nữ nhân này, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy? Uổng cho ngươi còn tự cho là thiên kim tiểu thư hiểu lễ nghĩa nhất Hoa thành, lớn như vậy rồi còn chưa thấy nam nhân sao, chạy nhanh như vậy?
Ngươi tiện nhân kia, chạy nhanh hơn mọi người, còn dám nói ta?
Tránh ra tránh ra!
“Hắt xì!” nam nhân mặc trang phục nâu xanh chỉ cảm thấy tất cả hương hoa đều liều mạng tuôn tới trước mặt hắn, nhịn không được hắt hơi một cái, cái mũi càng đỏ lên, hai mắt rưng rưng.
Hắn cảm thấy cái mũi đáng thương của hắn sắp rơi xuống rồi!
Quả thực hắn không nên tới đây, thậm chí bởi vì được đến đây, hắn còn phải cùng đám vô liêm sỉ kia đánh đập tàn nhẫn, đầu độc, ám sát, quần ẩu, bẫy rập, chọc dao sau lưng….. mọi thủ đoạn đều dùng đến mới thật không dễ dàng vượt qua mọi người, cùng tư thái người thắng cuộc cao ngạo đi lướt qua bọn họ, theo chủ tử đến nơi này.
Kết quả là, hắn vừa tới Hoa Thành đã bắt đầu hắt xì rồi, lúc mới đầu chỉ cảm thấy mũi hơi ngứa, thỉnh thoảng hắt xì vài cái, nhưng sau khi tới bên Nguyệt Hồ, tình huống hình như càng nghiêm trọng hơn.
Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện này, hắn cho tới bây giờ không hề biết mình dị ứng hương hoa, trước kia không phải chưa từng đi ngang bụi hoa, nhưng hồi đó không hề xảy ra chuyện gì a!
“Hắt xì!” Lại hắt xì một cái, nước mắt nước mũi nhịn không được chảy xuống, trông điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Quân Tu Nhiễm điềm nhiên như căn bản không hề nghe thấy tiếng hắt xì muốn nổ trời rung đất kia, chỉ hơi dịch ra xa một chút, ánh mắt chuyên chú nhìn vào Nguyệt Hồ, thản nhiên hỏi: “Tin tức có tin được không? Điềm Điềm thật sự đang ở Hoa Thành?”
Hắn xoa xoa cái mũi, nghe vậy vội nói: “Tuyệt đối đáng tin, Đoan Mộc cô nương quả thực ba ngày trước đã tới Hoa Thành, cũng không biết nàng bây giờ đang ở đâu.”
Nghĩ đến nữ tử kia, trong mắt Quân Tu Nhiễm không khỏi nổi lên chút ôn nhu nhẹ nhàng, khí tức toàn thân đều trở nên nhu hòa.
Vị thuộc hạ kia giật mình, thầm nghĩ uy lực của Đoan Mộc cô nương quả nhiên thật lớn, có thể làm cho chủ tử tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, lần này còn cố ý vòng tới Hoa Thành, cũng là vì nửa đường nghe nói Đoan Mộc cô nương xuất hiện ở đây, ngay cả chính sự cũng tạm thời mặc kệ.
Những năm này, hắn một mực theo bên người chủ tử, trơ mắt nhìn y lãnh tâm tuyệt tình, miệng nam mô bụng bồ dao găm, tâm ngoan thủ lạt, tựa như trên đời không có ai đáng cho y để ý, ngay cả Đức Phi nương nương y cũng không hề để trong lòng, nhưng mỗi lần nghe được tin tức của Đoan Mộc cô nương, trong mắt liền lập tức hiện lên chút vui mừng.
Hắn cứ nghĩ mãi mà không rõ, chủ tử nhớ nhung Đoan Mộc cô nương như vậy, cũng biết đi đâu để tìm nàng, nhưng sao chưa bao giờ tới chỗ đó, cũng không cho phép bọn hắn tiếp cận quấy rầy, chẳng lẽ ở đó có hung thần ác sát gì hay sao?
Đi nơi khác tìm nàng?
Vậy cũng khó khăn vô cùng, thật không biết rốt cuộc Đoan Mộc cô nương làm thế nào, cứ như vô ảnh vô tung, muốn xác thực hành tung của nàng quả thật vô cùng khó khăn, có đôi khi rõ ràng tra được nàng ở đó, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Lần trước thật vất vả xác định hành tung của nàng, chủ tử lại phải phụng chỉ đi đến biên quan an ủi quân sĩ, lúc ấy chủ tử liền trực tiếp bỏ mặc chuyện này, lặng yên rời đội ngũ tới tìm Đoan Mộc cô nương, nhưng chờ tới lúc bọn hắn tìm đến, người cũng đã sớm đi.
Lần này, có thể gặp được không đây? Hắn đối với vị Đoan Mộc cô nương này quả thật đã hiếu kì từ lâu.
Còn có, sau khi gặp được Đoan Mộc cô nương, hắn nhất định phải nghiêm túc hỏi xem, nhiều năm như vậy, nàng vì sao không tới kinh thành tìm chủ tử? Hại chủ tử nhung nhớ thành bệnh, tương tư thành cuồng.
Ừ, cái này được đấy, cứ thế đi!
Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên xoay đầu, nhẹ nhàng không chút nặng nề nhìn hắn, trong nội tâm hắn lập tức rùng mình, nghiêm mặt, âm thầm tự nói, hạ nhân phải có bộ dáng hạ nhân, chuyện của chủ tử há có thể để ngươi tùy tiện quản loạn hay sao?
Mà lúc này, đám người như ong bướm kia cuối cùng cũng chen chúc nhau chạy tới trước mặt, Quân Tu Nhiễm không khỏi nhướn mày, hắn tới đây chỉ là muốn xem Điềm Điềm có xuất hiện hay không, chứ không muốn bị vây quanh thế này.
Chương 03: Kinh hồng thoáng qua.
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Công tử, công tử xem bên này thật náo nhiệt nha, mọi người đều chạy tới bên kia, không biết có chuyện gì xảy ra.”
Trong biển hoa bên Nguyệt hồ, có một người điệu bộ như gã sai vặt đưa mắt nhìn ra xa, nói với vị công tử trẻ tuổi bên cạnh.
Hai người này, vô luận là chủ hay tớ đều vô cùng tầm thường, không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào, giống như ai cũng có thể tùy tiện gặp trên đường, không hấp dẫn nổi hứng thú liếc mắt nhìn của người khác.
Duy chỉ một chuyện kì lạ, chính là khuôn mặt vị công tử kia dường như đỏ hơn có chút so với người bình thường, nhưng cũng không phải chuyện gì quá kì quái.
Bọn họ đứng trong bụi hoa, nhìn về phía biển người chen chúc như thủy triều, giống như ngôi sao quốc tế ở hiện đại đang đi trên đường thì bị fan hâm mộ bắt gặp.
Nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người có thể trông thấy một vị công tử trẻ tuổi, bởi vì khoảng cách xa, hơn nữa còn bị rất nhiều người vây quanh, thế nên không nhìn rõ được bộ dáng của hắn, nhưng chỉ như vậy đã thấy vô cùng hoàn mỹ.
Đám người xô xô đẩy đẩy, có mấy người còn đang cãi lộn gì đấy, cãi nhau rất to, cộng thêm các tạp âm bên ngoài, khiến cho xung quanh càng ầm ĩ.
“Công tử, ngài nói xem là ai vậy? Chúng ta qua xem đi!”
Vị công tử kia hờ hững rời ánh mắt, hiển nhiên là không có chút hứng thú, mặt không biểu tình nói: “Đông người lắm.”
Xem hoa rất tốt, xem náo nhiệt có cái gì hay chứ? Chẳng lẽ người nọ còn đẹp hơn cả hoa?
Gã sai vặt không khỏi có chút thất vọng, bĩu bĩu môi, đảo tròn con mắt, sau đó còn nói thêm: “Công tử, công tử xem bọn họ đều chạy tới kia, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là đại nhân vật nào sao?”
“Ngươi muốn xem thì tự mình đi đi.”
“Vậy sao được chứ? Thuộc hạ còn phải theo hầu công tử.”
“Vậy thì đứng yên đây.”
“…”
Công tử thực không hiểu phong tình, náo nhiệt như vậy mà không thèm liếc mắt xem!
Nhưng mà công tử hiển nhiên không hề muốn hi sinh tâm tình của mình để thỏa mãn lòng hiếu kì của hắn, chỉ đi dạo bên biển hoa, xa xa có âm thanh loáng thoáng truyền tới, ầm ĩ vô cùng, phân biệt được bọn họ đang nói cái gì. Huống hồ hắn cũng không thật sự đặc biệt hiếu kỳ muốn biết.
Trong mơ hồ, bỗng nhiên có mấy chữ đột ngột rõ ràng từ trong đám đông truyền ra, hắn sững sờ quay đầu, một lần nữa nhìn về phia đám người đang xô đẩy.
Đang định cất bước đi về phía bên kia, nhìn xem bên trong rốt cuộc là ai, thì đúng lúc này lại có người vội vàng chạy tới, nhìn thấy người nọ, hắn liền dừng bước lại, quay người hỏi: “Hổ Tử? Ngươi chạy nhanh như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người tới khoảng chừng hai mươi mốt tuổi, lớn lên khôi ngô cường tráng, vẻ mặt chất phác trung thực.
Hắn thở dốc hai tiếng, miễn cưỡng hít sâu nói: “Điềm Điềm, trong cửa hàng xảy ra chút chuyện, ngươi mau về xem chút đi.”
Hóa ra vị công tử ăn mặc vô cùng tầm thường này, chính là Đoan Mộc Điềm!
Vừa nghe cửa hàng xảy ra chuyện, nàng lập tức quăng nghi vấn vừa rồi lên chín tầng mây, gã sai vặt cũng cả kinh, hoàn toàn không còn chút tâm tư xem náo nhiệt nào nữa, vội vàng xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong đám người, Quân Tu Nhiễm đang liếc mắt nhìn đám đông, trên khuôn mặt lộ ra một chút mỉm cười hư hư thực thực, đảo mắt nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người thấy một thân ảnh xa xa, không khỏi sững sờ vội vàng quay đầu nhìn kĩ.
Người nọ đã quay người rời đi, nhưng một giây quay người kia, hắn thấy rõ được khuôn mặt của nàng.
Rất bình thường, không có bất kỳ điểm gì khiến người ta chú ý, càng không có cái bớt đỏ tiên diễm kia, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, trực giác mách bảo đó chính là người hắn muốn tìm!
Vội vàng quay người định đuổi theo, ngay lúc này trước mặt lại có một bóng người nhào qua, một nữ tử xinh đẹp xấu hổ mang theo e sợ đứng trước mắt hắn dịu dàng nói: “Tiểu nữ Giao Nguyệt Anh bái kiến Tam điện hạ, hôm nay có thể gặp được Tam điện hạ, quả thật là phúc đức ba đời của tiểu nữ. Nghe nói Tam điện hạ văn thao vũ lược, mưu trí vô song, tiểu nữ tử nhịn không được sinh lòng hâm mộ, không biết có thể may mắn được điện hạ chỉ điểm hay không?”
Bị nàng chặn lại như vậy, Quân Tu Nhiễm nhìn xuyên qua đám người đang hối hả, nhưng không nhìn thấy thân ảnh Đoan Mộc Điềm nữa, ánh mắt hắn lập tức lạnh xuống.
Tùy tùng bên cạnh nhìn thấy thế trong lòng không khỏi rùng mình, “vèo” một cái chạy tới trước mặt cô nương kia, đưa tay cản nàng, mà thân ảnh Quân Tu Nhiễm lại tức thì biến mất không thấy đâu nữa.
Giờ phút này, tâm tình của Quân Tu Nhiễm quả thực vô cùng kích động.
Cũng đã sắp mười năm qua đi, bọn họ đều đã lớn, so với lúc còn bé đã khác hoàn toàn, bất kể là hắn hay nàng.
Nhưng hắn biết rõ, người kia nhất định là Điềm Điềm, tuy khuôn mặt không giống, không có vết bớt màu đỏ đặc trưng kia, nhưng thần thái cùng dáng đi của nàng, thậm chí là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sắc bén, đều thuộc về người mà hắn nhớ nhung mỗi ngày!
Còn Đoan Mộc Điềm giờ phút này đã lên xe ngựa, tức tốc rời khỏi Nguyệt Hồ.
Tám năm trước, sau khi ca ca rời khỏi nhà đi rèn luyện, nàng cũng bắt đầu sự nghiệp của mình, đơn giản chỉ là một dự cảm thoáng qua, nhưng lại khiến nàng quyết đoán buông tha cho ý niệm tiếp tục bình tĩnh sống qua ngày trong sơn thôn nhỏ.
Cho dù đó là cuộc sống nàng thích nhất.
Thời gian tám năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không quá ngắn, nàng dựa vào số ngân phiếu tiểu thúc đưa cho trước kia, nhanh chóng phát triển sự nghiệp ở thế giới này.
Kiếp trước, mặc dù nàng không phải dân kinh doanh, nhưng buôn bán lại là môn trọng yếu nàng phải học trong chương trình, hơn nữa đã từng có một khoảng thời gian ngắn vì nhiệm vụ bí mật mà hoạt động buôn bán một thời gian, cho nên bây giờ, ngoại trừ lúc mới bắt đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh đã thuận buồm xuôi gió.
Nơi khởi điểm của nàng lúc đầu không phải trấn Khánh Phong hay mấy thành nhỏ phụ cận, mà là Hoa Thành!
Nơi đây được cho là nơi phồn hoa nhất phía nam Đại Viêm, đồng thời cũng là thành không quá xa thôn Tam Trạch.
Cho dù nàng đã sớm mở thêm những chi nhánh khác, nhưng theo lý mà nói, cửa hàng ở Hoa Thành vẫn là quan trọng nhất.
Trên xe ngựa, nàng hỏi Hổ Tử xem trong cửa hàng rốt cục là xảy ra chuyện gì, mà hắn phải chạy tới Nguyệt Hồ tìm nàng về giải quyết.
Sắc mặt Hổ Tử có chút khó coi, tiểu tử chất phác này đối với mọi người hiền lành vô cùng, rất ít khi bày sắc mặt với ai, nương theo sắc mặt của hắn bây giờ, hiển nhiên sự việc đã vượt khỏi khả năng nhẫn nại của hắn, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ!
“Là đại phu nhân Tạ gia!” Hắn nhíu mày, buồn bực nói, “Nàng dẫn người tới cửa hàng ầm ĩ, nói sau khi dùng son phấn trong cửa hàng chúng ta thì trên mặt bắt đầu nổi mụn, hại nàng không dám tùy tiện ra ngoài. Nàng nghi ngờ son phấn của chúng ta có độc, nhất định bắt chúng ta phải bồi thường, bằng không sẽ đi tố giác với quan phủ!”
Bên trong Hoa thành nhiều nhất chính là hoa, hương liệu tinh khiết thượng hạng để chế tác son phấn, Đoan Mộc Điềm đối với phương diện này cũng đã đặc biệt nghiên cứu, còn căn cứ theo dược lý nàng học được, phối hợp lẫn nhau chế tạo ra các loại mỹ phẩm dưỡng da, được rất nhiều nữ tử hoan nghênh, cơ hồ là nữ tử khắp Đại Viêm đều biết son phấn trong cửa hàng son phấn Băng Cơ là những loại mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất, mà cửa hàng son phấn Băng Cơ lớn nhất chính là cửa hàng nằm ở Hoa Thành này.
Lúc này nghe Hổ Tử thuật lại chuyện như vậy, trên mặt Đoan Mộc Điềm không có biểu lộ gì, chỉ nói: “Nốt mụn mà các ngươi nhìn thấy trên mặt đại phu nhân Tạ gia kia rốt cuộc là sao?”
“Nữ nhân kia một mực che mặt không cho người ta xem, chỉ ngang ngạnh nói là son phấn của chúng ta có vấn đề, hại nàng bị hủy dung, chúng ta cũng không biết trên mặt nàng rốt cuộc thế nào, mụn kia là từ đâu mà ra.”
“Có vấn đề, khẳng định có vấn đề!” Gã sai vặt xen vào, giờ phút này lại nghe ra giọng nói mềm mại yêu kiều của nữ nhân. Nàng vỗ vỗ vai Hổ Tử, nói, “Nữ nhân kia nhất định là muốn tới gây phiền toái, bổn cô nương đã chứng kiến một lần rốt. Lần trước cháu gái nàng mở cửa hàng son phấn, lại chỉ có vài đồ rác rưởi, khách đến xem ít tới phát thương, chắc chắc làm ăn không được, thế nên nàng ta mới tới cửa hàng chúng ta làm ầm ỹ.”
Còn có việc này?
Đoan Mộc Điềm cũng kinh ngạc, nói: “Sao ta chưa nghe nói qua chuyện này?”
“Ai? Cái này cũng chỉ chuyện nhỏ nhặt, nên ta giải quyết nhẹ nhàng liền xong.”
“Vậy sao? Vậy việc hôm nay ngươi cũng giải quyết đi.”
“Không thành vấn đề!”
Nàng tủm tỉm cong cong hai mắt, hoàn toàn không có nửa điểm khổ sở vì bị phân công, ngược lại tinh thần vô cùng sáng láng, toàn thân đều tản ra một loại hơi thở kích động.
Hổ Tử sờ sờ đầu, lầm bầm hai câu, “Có được không vậy? Đừng manh động nha, ta cảm giác nữ nhân kia rất khó đối phó, xảo trá đanh đá, còn không thèm nói đạo lý.”
Lời chưa dứt, lập tức có một nắm tay nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, thị uy quơ quơ, rầm rì nói: “Đó là do ngươi đần, không có bản lĩnh!”
“…”
Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh nhìn hai người đấu khẩu, khóe miệng không hiểu sao cong lên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top