Lý Mãn- đại kết cục

Tôi tên Lý Mãn. Là bạn thời đại học của Giang Trúc.

Nhưng thật ra tôi biết cậu ấy từ năm cấp 3.

Tôi là một con người rất bình thường, không có gì đặc biệt như Giang Trúc cả. Có thể nói là một con người tầm thường.

Gương mặt chỉ ưa nhìn, tính tình thì nhút nhát không dám đối diện với sự thật. Không như Giang Trúc vừa mang nét đẹp thanh cao, giản dị, thuần khiết nhưng không hề yếu đuối. Y như cái tên của cậu ấy vậy.

Giang Trúc- Trúc mọc bên sông. Nhẹ nhàng mềm mại đun đưa theo gió. Dù thế giới xung quanh có điên cuồng chuyển động, cây trúc ấy vẫn thản nhiên bình tĩnh đứng nhìn thế giới trong điên cuồng.

...........

Từ lần đầu gặp Ôn Lĩnh Phong. Tôi đã yêu anh ta mất rồi.

Tôi không biết tình cảm này có thể gọi là "yêu" không. Tôi chỉ biết tôi thích anh ấy. Tôi thích cách anh ấy ngẩn ngơ nhìn Giang Trúc dưới nắng thu. Thích cách anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc Giang Trúc. Thích nụ cười đầy ngụ ý của anh ta đối với cậu ấy, thích cách anh gọi tên cậu ấy đầy thân mật,... tôi thích rất nhiều thứ. Nhưng mãi mãi những thứ đó chưa từng dành cho tôi.

Ôn Lĩnh Phong à!. Anh không hề biết có một cậu bạn học. Tóc tai luộm thuộm đeo cặp kính dày, luôn luôn nấp sau tường nhìn anh.

Cảm giác đó pha trộn sự hụt hẫng, bồn chồn, lo lắng làm sao, nhất là khi anh hôn Giang Trúc...

Tôi kì quạc lắm phải không?

Đi thích một người đã có người yêu. Tôi thật sự không muốn làm tiểu tam trong truyền thuyết đâu.
Nhưng tim tôi nó bị bệnh mất rồi. Tôi quyết định giấu kín tình cảm này. Tôi sẽ hằng ngày, hằng ngày chấp nhận nhìn anh cùng Giang Trúc hạnh phúc.

Cảm giác ghen tị luôn ẩn nấp trong lòng tôi, chỉ là nó không đủ lớn để tôi đi đến nói với anh là:

" Tên họ Ôn ngu xuẩn, Lý Mãn tôi thật sự thích thích thích thích anh nhiều lắm!!!"

Tôi điều tra số điện thoại, tìm địa chỉ nhà anh,... nhặt những lon nước mà anh vứt đi, đến cả tóc anh tôi cũng xin về bỏ vào bọc bảo quản.... Tôi thích anh đến mức biến thái nhân cách luôn rồi.

Lúc tôi biết anh chia tay Tiểu Trúc, tôi rất vui nhưng khi nghe tin anh ra nước ngoài, tôi thật sự đã khóc. Tôi tự hỏi vì sao ông trời không cho tôi cơ hội được ở bên anh.

Cứ thế anh không từng một lần trở về. Cứ thế 15 năm, tôi sống trong nuối tiếc.

Cho đến khi may mắn, tôi quen một người bạn biết người tên Ôn Lĩnh Phong.

Tôi đã vui sướng điện cho anh liền khi có số. Nhưng tôi lại không dám mở lời. Tôi lấy cớ Giang Trúc bị bạo hành, bị bệnh để bắt chuyện với anh.
Tôi đau lắm, khi vừa nghe đến cái tên Giang Trúc anh liền kích động lên.

15 năm, anh chưa hề quên cậu ấy. Tôi cũng vậy, 17 năm đơn phương 1 người đến vô lối. Tôi chưa từng quên được giọng nói của anh, cử chỉ, hành động của anh....tất cả tôi chưa từng quên. Nhưng có vẻ đối với anh, tôi chưa từng xuất hiện trong đời, tôi chỉ là hạt bụi trong sa mạc đầy cát anh đi qua thôi.

....

Cuối cùng, chuyện gì cần đến thì nó cũng phải đến. Anh và cậu ấy vẫn trở về bên nhau.

Tôi thật sự cảm thương cho bản thân mình. Tôi ghen tị với Giang Trúc.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Trúc tôi thực sự rất tiết thương cho cậu ấy. Vốn dĩ một vị bác sĩ tài ba, giỏi giang lại trở thành như thế.

Ngày 16/11/2019. Tôi thật sự bất ngờ khi biết tin Giang Trúc chết trong bệnh viện. Kết thúc cuộc đời bằng một mũi thuốc độc. Mà chính tay anh tiêm. Mọi chuyện thật sự quá nhanh, tôi chưa định hình được gì cả, mọi chuyện như vừa mới xảy ra hôm qua, hôm nay tất cả lại bị xáo trộn, rối loạn cả lên....

Ngày 16/11/2019. Giang Trúc đã chết được 1 ngày, cơ thể đã lạnh đi và làn da tái nhợt rõ. Nhưng anh vẫn không đưa thi thể Giang Trúc đi.

Anh thất thần ngồi ôm tay cái xác. Sau đó không lâu tôi đến thì Ngô Vĩ cũng đến.

Tôi đã không gặp Ngô Vĩ hơn 2 tháng nay rồi. Từ lúc Giang Trúc xuất viện đến giờ.

Anh ta thay đổi rất nhiều. Một quý ông U40 điển trai, lịch lãm,... bây giờ thay bằng một người đàn ông, tóc đã loe hoa vài sợi bạc, râu thì không cạo, lún phún nhìn ngứa mắt. Dáng người cao to nhưng có vẻ gầy đi không ít. Đặc biệt trên người có mùi rượu rất nồng. Y như một ông chú bợm rượu.

Ngô Vĩ đi đến đánh Ôn Lĩnh Phong. Mặc kệ Ngô Vĩ đánh rồi chửi, anh vẫn không hề buông tay Giang Trúc ra.

Thì ra hai người yêu cậu ta nhiều đến như vậy....

Lộn xộn một lúc. Cuối cùng Ngô Vĩ cũng ngừng lại, anh quay ngưòi bế xốc cái xác lên. Sau đó đi hẳn ra khỏi bệnh viện. Mọi người trong bệnh viện một phen hoảng hồn vì anh.

Còn Ôn Lĩnh Phong thì vẫn ngồi đó, vừa khóc vừa đánh vào mặt mình. Anh nói:

" Đến lúc cuối cùng anh vẫn không thể giữ lại xác của em, anh vô dụng, anh là kẻ vô năng, anh xin lỗi."

..............

Sau 3 tháng Giang Trúc mất, lễ tang không được cử hành, các thông tin về Ngô Vĩ cũng không ai biết nữa, nghe nói anh ta xin nghỉ việc. Còn Lĩnh Phong thì trở về trường cao trung, xin làm giáo viên dạy anh văn. Có lẽ anh muốn tìm kiếm hình bóng của cậu trong những tháng ngày hạnh phúc của thanh xuân.

Còn về Ngô Vĩ chẳng có tin tức gì, tôi đành mạo hiểm đến Ngô Gia, nhưng không thấy ai cả. Cây cối xum xuê không được tỉa. Cổng rào thì mở toang. Thật sự không khác mấy là căn nhà ma.

Tôi bước vào nhà, một mùi hôi thối bốc lên, bay xộc vào mũi.

Lúc đó tôi rất sợ, não tôi đang mường tượng ra gì đó, lúc ấy tôi sợ mọi chuyện sẽ giống như mình nghĩ.

Căn nhà tối om, tôi cố tìm công tắt đèn, nhưng bật không lên. Tôi mở đèn flash điện thoại, mò mẫn đi đến phòng ngủ. Mùi hôi thối bốc ra từ đây.

"CẠCH"

Là Ngô Vĩ....

Anh ta đang giao cấu với một cái xác không đầu đang thối rữa. Cái xác đó đã bị thối rữa gần hết. Phần tay chân đã bị giòi bọ ăn lúc nhúc. Phần bụng có một vết rạch lớn đã được may lại, có lẽ Ngô Vĩ đã móc nội tạng ra để làm chậm quá trình thối rữa của thi thể. Kế bên giường là một cái bàn đặt 2 chiếc bình lớn.

Một cái đựng đầu người được ngâm trong dung dịch formalin. Còn một cái chứa nội tạng.

" Đó hình như là Giang Trúc!!!"

Xung quanh tối om, những con ruồi nhặng bay khắp phòng. Thật sự khinh hoàng, tôi lấy tay bịt miệng mình lại.

Ánh sáng của đèn flash và tiếng của tôi đã làm Ngô Vĩ chú tâm đến. Anh ta ngưng lại, lấy quần áo mặc vào cho cái xác rồi lấy chăn đắp lên, Ngô Vĩ cử chỉ nhẹ nhàng nói "Ngoan nhé Tiểu Trúc, bác sĩ Lý đến khám bệnh cho em kìa"- giọng điệu y như là đang nói với người còn sống vậy.

"Ngô Vĩ!!!..anh....anh.... Tiểu Trúc đã chết rồi mà!!!"- Tôi kinh sợ nói.

" Bác sĩ Lý, cậu nói gì vậy, em ấy đang ngoan ngoãn nằm trên giường chờ cậu đến khám bệnh kia mà"

" Tiểu Trúc đã chết được 3 tháng rồi, anh tỉnh lại đi. Đừng điên khùng như vậy nữa"

" BỐP"

Ngô Vĩ tát vào mặt tôi. Sau đó nắm đầu tôi lôi đến trước cái xác, dí đầu tôi vào rồi nói:

" Mày nhìn cho rõ, Giang Trúc chưa chết, nếu mày muốn đến làm gián đoạn tao và em ấy thì cút đi đi..."

" Anh....anh.....!!!"

Ngô Vĩ buông tóc tôi ra, thật sự da đầu và tóc muốn lột ra theo tay anh ta. Tôi sợ hãi, hoàn hồn lại liền bỏ chạy thụt mạng, chạy nhanh ra khỏi đó. Lúc đi tôi còn nghe rất rõ câu nói:

" Tiểu Trúc của anh, anh thật sự xin lỗi vì đã dọa bác sĩ Lý, nhưng em nói chuyện với anh có được không? đừng giận nữa, Anh yêu em đến điên mất rồi này"

....................

Hoàn

Hết truyện.

Lão Ngẫu Nhiên, quyết định đặt tên là " Yêu Vô Lối". Không biết có nên đăng lên Wattap hem. Wattap tùm lum quá.

Các bác còn muốn ngược nữa hem. Tui đây còn nhiều ý tương lắm, ngược thụ lên bờ xuống ruộng luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ