5
Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi bảy kể từ khi hắn đi công tác, cậu có thể đợi nhưng điều đáng chú ý nhất ở đây là cả hai không hề có bất kỳ liên lạc gì với nhau cho đến hôm nay.
Cậu bức bối cả ngày lẫn đêm, không hiểu vì lí do củ chuối nào đó đã khiến bé bác sĩ hoạt bát đáng yêu ngày nào giờ đây mỗi sáng đến bệnh viện đều mang theo cái bánh bao thiu xìu đi làm, khiến mọi người cứ xót xa không thôi.
" Mẫn Mẫn em nên ăn chút gì đó đi, cả ngày hôm nay chả lấy có cái gì trong bụng rồi " Chị Đình Đình lên tiếng nhắc nhở, cứ như vậy hoài chắc chắn từ bác sĩ sẽ thành bệnh nhân mất thôi.
" Chị ấy nói đúng đó em nên ăn một chút " Lí Hân cất giọng bồi thêm.
Người đời thường nói Nhớ gì bằng nhớ người yêu bây giờ cậu cũng chịu tin rồi, tin sát đất.
Cuộc sống vốn yên bình từ trước đến nay chỉ có ăn ngủ quay sang lại làm việc nhưng bây giờ thì khác, hắn bước vào đảo lộn hết mọi thứ. Cậu có nên xem đây là khởi đầu mới?
Suy cho cùng lúc này phút này giây này và mãi đến khi chưa thấy sự xuất hiện của hắn, cậu thực sự nhớ hắn nhiều rất nhiều.
" Không phải em cũng đang ăn hay sao? Đừng lo mà " Cậu cười cười sau đó ăn từng chút một khay cơm của bản thân, miệng thì nhai nhưng cũng không thấy ngon. Có lẽ tâm tình không tốt thì cái gì cũng không tốt theo nốt.
Lại một ngày làm việc nhàm chán kết thúc, Chí Mẫn lê bước chân nặng nề về nhà, chán nản là hai từ thể hiện cho tâm tình của vị bác sĩ đáng yêu hiện tại.
Lướt qua từng hàng cây quen thuộc ngôi nhà thân thương bỗng lấp ló trước mắt.
Khựng lại vài phút ánh mắt cậu chợt lo lắng, không phải lúc đi mọi thiết bị điện trong nhà đều được tắt hết vì vốn dĩ cậu rất chi tiết kiệm còn dán hẳn những tờ giấy ghi nhớ kế cạnh ổ tắt mở vậy mà bây giờ đèn phòng khách lại sáng chói lóa cả một vùng.
Khẽ nuốt nước bột mặc kệ trái tim đập thình thịch vì hồi hợp lấy hết can đảm bước từ từ về phía cửa, cánh tay rung rung lơ lửng giữa không trung cách tay nấm vài cm cuối cùng quyết định mở toan ra.
Và...
Không có gì ngoài những vật dụng lúc sáng cậu sử dụng còn bỏ lê thê trên bàn.
Chỉ có bấy nhiêu.
Một tên trộm cũng chả có.
Cậu thở dài an tâm bước lên phòng chuẩn bị đi tắm tự nhủ bản thân vì kiệt sức nên hay quên gì đó thôi.
Sau khi tắm thơm tho sạch sẽ cậu tắt đèn trèo lên giường kiểm tra điện thoại một lúc nhưng vẫn không nỗi một dòng tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của hắn. Chân mày cau lại môi chu chu chữi rủa.
" Tên này đúng là đáng ghét, ấy thế mà chả lấy nỗi một tin tức gì. Định bốc hơi như bong bóng xà phồng bị vỡ trên không chung chắc? " miệng thì nói tay thì quẳng điện thoại lên bàn trên đầu giường.
Định sẽ nhắm mắt đi ngủ thì hơi thở ấm nóng bỗng phả vào mặt cậu từ phía trên.
" Em nói ai đáng ghét? "
Chí Mẫn sốc toàn tập mắt mở lớn hết cỡ nhìn người kiềm mình ở lồng ngực.
" Em..em--- ưm "
Môi kề môi hắn ra sức cắn mút môi cậu đến khi thõa mãn thì thôi.
" Em làm sao? "
" Anh-- hức...hức.. " Nước mắt lăn dài trên hai gồ má xinh đẹp cậu ra sức khó lấy khóc để.
Đoán trước được hoàn cảnh hiện tại hắn ôn nhu đưa tay lau nhẹ nhàng đi những giọt nước mắt và cảm nhận được sự hạnh phúc lan tỏa đang chạy dài trong cơ thể khi biết cậu cũng lo lắng nhớ nhung hắn.
Nằm sang bên giường dang tay ôm mèo nhỏ vào lòng môi không biết từ bao giờ đã đặt trên đỉnh đầu cậu.
" Tôi xin lỗi "
" Đừng khóc nữa "
" Tôi đau lòng "
Ngước mắt lên nhìn người lớn hơn cậu thầm vui vẻ một phen cảm giác nhớ nhung bao ngày đều dồn vào cái ôm thật mạnh trên người hắn, thề có trời cậu chẳng bao giờ muốn xa hắn nữa. Tởn tới già.
" Chí Mẫn yêu Tại Hưởng " Rúc sau vào lòng ngực vững chãi thơm tho hương bạc hà mát lạnh tương đương với tâm tình của cậu sau khi thổ lộ ra tiếng lòng.
" Em nói sao? "
" Tôi không nghe "
Hắn cười miệng muốn kéo lên đến mép tai, người mình thương cũng thương mình còn gì là sung sướng hạnh phúc hơn. Thứ bản thân cố gắng sau đó được đền đáp xứng đáng hỏi ai không có cảm giác như hắn.
Cậu ngọ nguậy dụi dụi vài cái rồi lắc đầu kịch liệt. Ngại gần chết. Nhưng nếu hắn thật lòng muốn nghe cậu tình nguyện nhắc lại thêm ngàn lần cũng chẳng tiếc.
" Tôi yêu anh, rất nhiều " giọng nói đối với hắn là đáng yêu nhất thế gian bây giờ còn đáng yêu gấp triệu lần.
Cúi xuống tìm môi dây dưa một lát.
Rồi lăn giường cùng nhau một lát.
------------------------------
Sáng sớm hay nay trời lạnh hơn hết thảy nhưng với cậu thì nó ấm áp gần xỉu.
Sau khi hai người cùng ân ân ái ái đến không thể được nữa với cậu là không thể chứ với hắn có lăn đến ngày này năm sau cũng xem là được, sức dài vai rộng cơ mà. Cậu được hắn tắm táp sạch sẽ ăn uống no nê rồi kéo lên giường nằm nhìn ra cửa sổ ngắm những hạt tiết bé nhỏ rơi rơi đung đưa theo gió.
Tiết đầu mùa là thứ cậu luôn muốn ngắm, lúc trước chỉ có một mình bây giờ thì thành ra hai mình. Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui vẻ.
" Vui lắm sao? " hắn nhìn cậu cười cười đến đáng yêu liền kéo vào lòng hôn hôn lên gò má mềm mềm như bánh mochi.
" Dạ. Vui " Không vui sao được hỏi kì cục.
Nói qua nói lại nhiều chủ đề lưng cậu nhức nhói khi cười quá lớn, hắn gương mặt hối lỗi xoa xoa lưng.
Được chủ tịch đứng trên vạn người đem bộ mặt cún con đối với mình cậu cười thầm trong bụng, có một chút thành tựu.
" Không sao. Dù gì em cũng tình nguyện " Đưa tay vào áo hắn xoa nắn mấy cơ bụng đẹp đẽ cậu mơ màng đi vào giấc ngủ dưới bàn tay mát xa trên lưng mình.
Mùa xuân sắp đến khi tiết tan đi cũng giống như Tại Hưởng đi rồi lúc trở về liền mang theo cả ánh nắng tươi đẹp chiếu vào nơi cô độc của Chí Mẫn.
Tại Hưởng là mùa xuân của Chí Mẫn.
Chí Mẫn là mùa đông ấm áp của Tại Hưởng.
Cả hai khác nhiều về nhiều thứ nhưng giống nhau ở chỗ họ đối với đối phương đều yêu đến chân thành.
-------------------------
Mình nhặt được trên fb nè, xinh quá cơ >~<
Neol vẫn chưa đến nhưng tui vẫn cứ nôn nôn để đi xem phim " Mắt biếc " í :33
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top