Phần VIII: Bỏ nhà ra đi
Phần VIII: Bỏ nhà ra đi
Chương 31
Editor: đỗ đỗ béo
Betor: mèomỡ
Tôi là Dạ Đồng, một mèo yêu Trung Hoa khiến người ta chán ghét.
Anh ta là William, một khuyển yêu giống Golden Retriever khiến người thích thú.
Tôi có ác cảm với anh ta!
Chó là sinh vật đáng ghét nhất quả đất!
Tôi mang theo đầy thành kiến với chó, dùng thái độ ngạo mạn nhất, lấy lời khó nghe nhất làm hỏng tiệc sinh nhật anh ta dày công chuẩn bị cho tôi. Anh ta lại lần thứ một nghìn lẻ một cúi đầu xin lỗi vì một sai lầm không phải của mình, sau đó buồn bã thu dọn, không dám tiếp tục tới quấy rầy nữa. Tôi lúng túng khó xử một lúc lâu, vẫn không nói được câu xin lỗi, quay đầu mà đi. Hoa hồng bị xé nát nằm im trong thùng rác, dường như không còn lộng lẫy rực rỡ nữa.
Sư tỷ Hồng Vũ không đánh tôi, sư muội vẹt cũng lười oán giận, mấy người đấy về cùng phe với chó, không ai bảo ai, tập thể tiến hành chiến tranh lạnh ngầm với tôi. Tôi cô đơn nằm trong ổ mèo, ôm đuôi lông to xù, trong lòng khó chịu.
Biết rõ rành rành làm như vậy rất đáng ghét, biết rõ rành rành là không cần ai thích mình, biết rõ rành rành chó là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng ánh mắt William bi thương lại cứ vờn quanh trước mặt, không gạt bỏ được, không quên được.
Nên xin lỗi, lại không có dũng khí xin lỗi.
Có lẽ thứ tôi ghét nhất trên thế giới này chính là bản thân?
Ở trong một góc âm u không ai để ý tới liếm lông, tôi còn nghiêm túc cân nhắc cả một ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ ý thông minh.
Đến trước tủ lạnh lấy bánh ngọt cá ngừ cali William chuẩn bị ra ăn hết, sau đó trốn khỏi nhà đến một nơi không ai biết mười ngày ngày nửa tháng để giảm bớt không khí xấu hổ. Chờ khi mọi người không tức giận nữa, đến cửa hàng vật nuôi mua một tá bánh bích quy chó đắt tiền, bên trong đặt một cái hình mèo, lén đặt lên giường William. Anh ta nhìn thấy sẽ hiểu thành ý của tôi.
Dù sao William là đồ ngốc, anh ta nhận được quà rồi chắc chắn sẽ vui vẻ phấn chấn, sau đó sẽ quên cái việc ngu ngốc của tôi. Chỉ cần anh ta vui, Hồng Vũ và vẹt sẽ không trách tôi nữa.
Nói làm là làm luôn.
Đối với mèo việc trốn khỏi nhà là sở trường. Tôi thừa dịp mọi người không chú ý, lén gói bánh ngọt cá ngừ cali vào, sau đó thu xếp hành lý đơn giản, lén lút nhảy xuống ban công, nhanh chóng rời đi. Đến khi đến đường cái, mới bắt đầu cân nhắc nên trốn chỗ nào?
Nếu ra nước ngoài, yêu quái giả nhân viên nhà nước Lam Lăng kia sẽ điều tra được hành tung của tôi. Nếu đi trên đường cái, dễ dàng để lại mùi William tìm được. Nuông chiều trong thành thị quen rồi, núi sâu rừng già tôi không muốn ở. Nếu như đến nhà yêu quái khác… Bọn họ có khả năng sẽ không chịu được tra tấn, tiết lộ hành tung của tôi cho Hồng Vũ biết. Không được mấy ngày, Hồng Vũ sẽ mang theo lửa giận đầy người, bắt tôi về.
Có nơi nào có điều kiện thoải mái, có điều hòa, lại có người hầu hạ không?
Tôi ôm IPAD nghiên cứu một lúc, nhanh chóng tìm được mục tiêu hoàn hảo.
“Đáp án chính là nhà tôi?” Chu Tư Tư ngồi trên ghế máy tính, dùng vẻ mặt sống không bằng chết nhìn tôi.
“Bingo!” Tôi lấy vẻ mặt trúng giải thưởng lớn chúc mừng cô ta.
Mẹ Chu Tư Tư là thành phần trí thức cán bộ cấp cao, sự nghiệp làm trọng, cả ngày đi công tác, bay đi khắp nơi, không chú ý đến con gái. Bình thường cùng lắm nói được với nhau vài câu, cho nên quan hệ của hai mẹ con họ rất tệ. May mắn có tôi giúp hai người sắp xếp một màn xuyên không đần độn, cuối cùng cũng làm cho hai mẹ con nhận rõ tình cảm của nhau, quay về hướng tốt. Vì thế Chu Tư Tư nợ tôi hai mươi triệu kinh phí hoạt động, tôi sợ cô ta chạy trốn hoặc tự sát nên giữ lại địa chỉ nhà cô ta với cách liên lạc. Hôm nay thật ra là lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi.
Tôi đánh giá trái phải, mẹ Chu Tư Tư đi Mỹ công tác, Chu Tư Tư đang nghỉ đông. Trong nhà trang hoàng rất xa hoa, có bốn phòng, sàn gỗ, điều hòa mát ấm đầy đủ hết, bồn tắm mát xa lớn, toilet nhiệt độ ổn định, còn có 3 bộ máy tính và các loại đồ ăn ngon. Ở nơi điều kiện như vậy, mặc dù kém hơn quán rượu năm sao nhưng cũng có thể miễn cưỡng làm tôi vừa lòng. Tôi quyết định cho cô ta sĩ diện, ở đây nửa tháng, vì thế chiếm lấy phòng ngủ chính.
Chu Tư Tư cực kỳ không tình nguyện hỏi: “Vì sao?” Vẻ mặt giống như muốn đuổi tôi đi.
Tôi thuận tay mở IPAD, lục ra một văn bản, nhẹ nhàng ném cho cô ta, ăn đồ ăn vặt nói: “Ngày trước tôi làm rơi hỏng IPAD, muốn mua màu đen, kết quả William ra ngoài lấy nhầm, còn không cẩn thận nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn, cô cũng nhìn xem.”
Chu Tư Tư ngó lại gần nhìn.
Trong mấy văn bản của William viết tiêu đề lớn “Tuyệt mật! Báo cáo yêu đương siêu hoàn mỹ của Chu Tư Tư”, “Giáo trình theo đuổi mèo kiêu ngạo của Chu Tư Tư”, “Bí quyết giảng thuật chó nghèo theo đuổi mèo giàu của Chu Tư Tư”, “Một trăm phương pháp dạy bổ nhào vào mèo meo của Chu Tư Tư”…
Chu Tư Tư hóa đá.
“Ai nha, cô nói xem đầu sỏ trong chuyện này là ai đây?” Tôi cúi đầu ngắm nhìn ngón trỏ tay phải của mình, sau đó nhẹ nhàng động đậy, bắn ra một móng vuốt sắc lẹm dài bảy tám cm, màu máu rực rỡ lóng lánh, sau đó lại bắn ra một cái, một cái nữa…
Chu Tư Tư từ từ ngẩng đầu, nhìn móng vuốt của tôi, nháy mắt đột nhiên bổ nhào xuống đất, cái trán đặt trên sàn gỗ, hô to: “Tiểu nhân có tội, tiểu nhân nhận tội, xin Dạ Đồng đại nhân thứ tội.”
Tôi vươn móng tay, vén mái tóc dài của cô ta, mấy lọn tóc uốn cong mềm mại trên đầu ngón tay tôi bị cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống, tôi đưa tai qua, ái muội hỏi: “Cô nói… Tôi ở chỗ cô có được không?”
Chu Tư Tư run run nói: “Được! Tất nhiên là được! Tôi thích mèo nhất! Tôi sẽ nằm trên băng chờ cá chép[1], Thải Y ngu thân [2], nhị thập tứ hiếu [3] hầu hạ mèo!”
“Như vậy…” Tôi dùng đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt cô ta, hỏi lại, “Cô sẽ phản bội mèo, theo phe chó sao?”
Chu Tư Tư thông minh, lập tức chỉ lên trời thề thốt: “Cho dù xé rách miệng của tôi, tôi cũng sẽ không nói với người khác, tuyệt đối sẽ không để lộ tin cô ở đây với William!”
Tôi vừa lòng thu móng vuốt lại, nằm hình chữ “Mộc” (木) trên giường, lăn hai vòng rồi gom hết đống truyện tranh của cô ta mang lên giường, sau đó sai bảo “Tôi chỉ ăn cá ngừ cali loại tốt nhất, sò Bắc Cực, uống nước khoáng, còn muốn hai mươi hộp thức ăn cho mèo đắt nhất, sữa tắm dùng cho cả con người và mèo, phải mua đồ ăn vặt của loài người, tôi muốn của hãng…”
Vẻ mặt Chu Tư Tư cầu xin, gọi điện thoại vượt biển hỏi mẹ mật mã thẻ.
Suốt một tuần, tôi ở nhà Chu Tư Tư ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, rỗi rãi xem truyện tranh tiểu thuyết phim ảnh, còn có chuyên gia hầu hạ hai tư giờ bên cạnh. Bên tai không có William ầm ĩ, ngày trôi qua thật sự thong dong, quả thực không muốn trở về. Vì không thể để người giúp việc theo giờ nhìn thấy tôi, trong tuần này Chu Tư Tư từ đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng dính giọt nước mùa xuân nhanh chóng lột xác thành bảo mẫu vạn năng. Chẳng những quét tước, giặt quần áo, nấu cơm có tiến bộ nhảy vọt, ngay cả tính khí điêu ngoa cũng có sự cải thiện rất lớn.
Tôi nếm miếng cá hồi rán, khen ngợi: “Cố gắng mấy tháng nữa, cô đã có thể gả đi được rồi.”
Chu Tư Tư vừa thu dọn vừa mặt cười lòng khóc: “Cảm ơn đã khen.”
“Nhớ dọn sạch lông mèo rụng trên sofa.” Tôi mở phòng chiếu phim gia đình ra, tiếp tục tiếp tục lục lọi trong tủ đĩa, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh DVD hoạt hình còn có một bộ phim là “Thiến Nữ U Hồn” [4], đọc giới thiệu thì cảm thấy tên nhân vật chính rất quen bèn quay đầu hỏi Chu Tư Tư, “Này lừa đảo… Nhân vật chính tên là Nhiếp Tiểu Thiến? Kể về cái gì?”
Chu Tư Tư cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ, nhân vật chính là Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần, chuyện đại khái kể về một nữ quỷ làm sao gả được cho một soái ca đầy hứa hẹn.”
“Hai cái tên này sao nghe quen thế?” Đầu tôi nghiêng nghiêng suy nghĩ rất lâu, bỗng nhiên hiểu ra, hào hứng hỏi, “Có phải là chuyện một nữ quỷ điên cuồng tìm một người đàn ông? Trong đó còn một đại yêu quái thông minh, lương thiện, xinh đẹp, ngay thẳng ở Hắc Sơn đúng không?”
[1] Nằm trên băng chờ cá chép: Người đời nhà Tấn, mẹ mất sớm. Vương Tường ở với cha, nhưng bị bà mẹ ghẻ rất sâu cay thường kiếm lời nói ra nói vào, khiến cho cha ông ghét bỏ. Nhưng ông không oán ghét bà mẹ ghẻ mà ăn ở rất có hiếu. Mùa đông, nước đóng lại thành băng, bà mẹ ghẻ đòi ăn cá tươi, ông cởi trần trên băng giá để tìm cá. Bỗng nhiên băng nứt đôi ra, có hai con cá chép nhảy lên, ông bắt về làm món ăn cho kế mẫu. Trước lòng hiếu thảo chân thành của đứa con chồng, bà mẹ ghẻ hồi tâm và cha của Vương Tường cũng hết giận, từ đó hai người yêu mến đứa con như vàng.
[2] Thải y ngu thân: Lão Lai Tử vốn người ở nước Sở, sinh vào đời Xuân Thu, đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, ông thờ cha mẹ rất có hiếu.
Không muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, rồi tay múa miệng hát trước mắt cha mẹ. Lại có khi bưng nước hầu cha mẹ, ông giả vờ trợt té rồi ngồi khóc oa oa trước mặt cha mẹ như trẻ nít mới lên 5, 3 tuổi vậy. Cha mẹ vui cười trước trò ngộ nghĩnh của con mình.
[3] Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
[4] Thiến nữ u hồn (chữ Hán phồn thể: 倩女幽魂; bính âm: qiànnǚ yōuhún; tiếng Anh: A Chinese Ghost Story, nhiều tài liệu phiên sai thành Thiện nữ u hồn; chữ thiến có nghĩa là xinh đẹp, duyên dáng. Khi phiên ra tiếng Việt vì vài lý do chủ quan lẫn khách quan nên thường bị đọc chệch thành thiện)
Thiến nữ u hồn được thực hiện dựa theo một câu truyện ngắn vào đời nhà Thanh trong bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Nhân vật chính của câu truyện, Ninh Thái Thần là một anh chàng chất phác, tốt bụng, và hiền lành, chuyên đi khắp nơi thu thuế các cửa tiệm. Một lần làm việc, hoàn cảnh đưa đẩy anh phải tới trọ qua đêm ở Nam Nhược Tự – ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người mất mạng bởi ma quỷ tại đó. Ninh Thái Thần đến đây và gặp một cô gái xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến – thực chất là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Trải qua nhiều chuyện, họ nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi biết Tiểu Thiến là ma, cùng với sự giúp đỡ của vị pháp sư tài ba Yến Xích Hà, Ninh Thái Thần tìm cách giúp Nhiếp Tiểu Thiến được siêu thoát…
Chương 32
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)
Chu Tư Tư không để ý chút nào nói: “Ừ, rất nổi tiếng, là biên soạn lại từ « Liêu trai ».”
Tôi như có đăm chiêu nói: “Thư sinh nghèo kia khá đấy.”
Chu Tư Tư bỏ băng dính dính lông mèo ra, hoang mang: “Thư sinh nghèo nào?”
Tôi vui nói: “Chính là thư sinh họ Bồ hay Phổ gì đấy, bán canh đậu xanh ở ven đường đổi chuyện xưa, nói muốn viết sách. Tôi tâm huyết tôi dâng trào, liền kể chuyện tỷ muội xưa cho hắn nghe, không ngờ tên nghèo kiết hủ lậu kia viết lại nổi tiếng.”
Chu Tư Tư há to mồm, không dám tin nhìn tôi: “Lừa người à? Cô biết Nhiếp Tiểu Thiến?”
Tôi ngây người thề độc thiên hạ độc nhất: “Lừa cô tôi là chó con.”
Chu Tư Tư vứt băng dính, nhào đến, mắt lấp lảnh hỏi: “Nói nghe chút.”
Tôi ăn chùa uống chùa không cần trả tiền, sai bảo cô ta lâu như vậy, để báo đáp lại thì kể một câu chuyện cũng không có gì. Vì thế rất rộng rãi ngồi trên sô pha, để cô ta rót hai cốc nước trái cây tươi, rồi kể về chuyện cũ bị phủi đầy bụi này.
“Thật lâu thật lâu trước kia, con gái đều rất béo, hẳn là đời Đường. Rất nhiều yêu quái thích chỗ âm u ẩm ướt, Hắc Sơn yêu khí dồi dào, cây cối xanh um, không có người đến, rất hợp để tu yêu, cho nên tụ tập rất nhiều yêu quái. Đương nhiên, Dạ Đồng tôi chắc chắn là lão đại của bọn chúng! Lúc ấy có rất nhiều tiểu yêu vì muốn tránh họa đều dựa vào tôi xin cơm ăn, khi tôi không ở nhà thì giúp trông coi sào huyệt,” nhớ lại chuyện cũ, không khỏi thổn thức, “Tôi thường ở ngoài gây rối, nghe nơi nào có yêu quái lợi hại liền đến đấy đánh nhau. Có lần khiêu khích Tất Phương Điểu, kết quả bị thương, nán lại xã hội loài người chữa thương rất lâu. Lúc ấy tôi tớ chăm sóc vết thương cho tôi là giống đực, suy nghĩ cổ hủ, sau khi phát hiện ra tôi là nữ yêu cũng vẫn không chịu bôi thuốc ở mông với bụng cho tôi. Cấp bách không biết làm sao, tôi đành để hắn mang tôi về Hắc Sơn, gọi bạn lâu năm Nhiếp Tiểu Thiến đến. Cô ấy là quỷ yêu chuyên mê hoặc con người, có mấy phần nhan sắc, chỉ là tính khí không tốt lắm.”
Chu Tư Tư vĩnh viễn không bắt được trọng điểm trong câu nói, ngu ngốc hỏi: “Sao cô lại để đàn ông bôi thuốc vào mông cô? Cởi hết à?”
Tôi nổi giận: “Mông tôi là do Hồng Vũ làm bỏng! Tôi có cách nào khác sao? Hơn nữa tôi là mèo! Lúc nào thì mèo lại phải mặc quần áo hả? Cái tên vô liêm sỉ chết tiệt kia, lúc chưa biết tôi là yêu quái, không phải còn sờ soạng lông trên mông tôi sao?! Kết quả đến khi phát hiện tôi có thể biến thành con gái xong, đến cả vuốt lông cho tôi cũng không chịu, đạo đức giả! Đáng xấu hổ! Hèn nhát!”
Chu Tư Tư vội ngắt lời: “Sau đó?”
Tôi xuôi xuôi, liếc mắt nhìn cô ta: “Tôi không phải là loại có nợ không trả như cô, cô ấy giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của anh ta.”
Chu Tư Tư oán niệm: “Hai mươi triệu…”
Tôi không quan tâm đến cô ta, đắm chìm vào chuyện cũ.
Tôi tớ kia tên Tô Trọng Cảnh, là người ăn xin, gầy tong teo. Ở thời đại thịt mỡ đắt hơn sườn, nhìn qua là biết lỗ vốn. Anh ta đọc rất nhiều sách, có thể là vì nửa người và mặt đều bị bỏng lửa nặng, bộ dạng có hơi giống yêu quái, thường xuyên quấn mảnh vải lên mặt, đi đường cũng hơi cà nhắc, cho nên ở xã hội loài người rất bị kỳ thị. Vì tôi bị thương không nhúc nhích được, cho nên tốt bụng thu giữ anh ta lại làm người hầu hạ tôi, anh ta lại thích khoa chân múa tay với tôi, nói cái gì mà “Dạ Đồng cái này không thể, Dạ Đồng cái kia không được.”
(Chu Tư Tư giơ tay: “Anh ta chăm sóc cô bị thương, không phải là ân nhân cứu mạng sao? Vì sao cô gọi anh ta là đầy tớ?”
Tôi tức giận: “Nghe chuyện cũ đi, quan tâm lắm chuyện nhỏ không đáng kể đấy làm gì?”)
Tóm lại, phần trên xem như anh ta có chút ơn cứu mạng với tôi, tôi không so đo anh ta lải nhải vô lễ, đáp lại anh ta bằng biệt hiệu nghe rất hay lại dễ nhớ “Bánh chưng”.
Nhiếp Tiểu Thiến khi còn sống là cô nàng nhà giàu, từ góc độ của yêu quái cũng coi như có mấy phần nhan sắc, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã bệnh chết, nhìn rất dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, đi không động váy, cười không hở răng, là kiểu mỹ nhân tiểu thư khuê các. Nhưng bên trong thật ra có hơi ngốc, khi còn sống cô ấy thích đọc những loại sách kỳ lạ nhất, không có việc gì thì ngửa đầu lên trời bốn mươi lăm độ ngắm sao, đọc vài câu trong chuyện ‘Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài’ ‘Romeo và Juliet’, khi không có người còn có nhìn tranh của soái ca mà cười kỳ dị.
( Chu Tư Tư lại giơ tay lần nữa: “‘Romeo và Juliet’ không phải là chuyện nước ngoài sao? Cô bắt nạt tôi là học sinh trung học tưởng tôi không hiểu sao?!”
Tôi thẹn quá hóa giận, đập cô ta một phát thật mạnh, “Nhiều năm rồi, sao tôi có thể nhớ rõ toàn bộ chi tiết được? Ý đại khái không khác lắm là được rồi.” )
Khi đấy, tôi không hề biết gì về tình yêu nam nữ, cho nên không hiểu tâm tư của những kẻ đần độn.
Bánh Chưng lén liếc mắt nhìn tôi, giải thích: “Dã hữu tử quân, bạch mao bao chi, hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi” (1)
Tôi hiểu ra: “Chính là động dục sao?”
Bánh Chưng không thở được một hơi, mặt xấu đỏ hơn lửa.
Tôi khoanh tay hướng đông, thì thào tự nói: “Đã qua kinh trập*, cũng là lúc vạn vật xuân tâm nảy mầm,” bỗng nhiên nhớ ra bên cạnh còn có giống đực loài người, tò mò hỏi, “Bánh Chưng anh động dục sao?”
[*]Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba
Một câu hỏi đứng đắn như vậy mà mặt Bánh Chưng lại có thể luộc được trứng gà, xoay người bỏ chạy.
Anh ta nghĩ gì đấy?
Không chỉ có Tiểu Thiến vạn vật phát tình, xuân tâm nảy mầm, còn có một xà yêu ngàn năm gần Yên Sơn. Con mắt dài màu vàng, toàn thân lạnh như băng. Nhiếp Tiểu Thiến bị hắn nhìn trúng, theo đuổi bằng đủ loại thủ đoạn, hôm nay đưa hoa, ngày mai đưa chocolate, ngày kia đưa thư tình, ngày kìa chạy dưới nhà hát tình ca, khiến người ta phiền không nổi. Nhiếp Tiểu Thiến tuy đần độn nhưng không thích tên có vảy kia, khổ nỗi pháp lực lại không phải là đối thủ của xà yêu, vì thế chạy tới khóc lóc xin tôi che chở.
Cùng sống ở Hắc Sơn, hơn nữa Dạ Đồng tôi còn là một cô mèo lương thiện như vậy, sao có thể mặc kệ cô ấy được? Vì thế sảng khoái đồng ý, qua bàn bạc, quyết định tìm phu quân cho cô ấy, chặt đứt tương tư của tên quấn quýt làm phiền kia. Tôi hỏi Nhiếp Tiểu Thiến thích dạng yêu quái gì.
Nhiếp Tiểu Thiến lại nói chém đinh chặt sắt: “Tôi muốn gả cho con người!”
Tôi sững sờ nhìn tên Bánh Chưng loài người duy nhất kia.
Bánh Chưng rất bình tĩnh nói: “Tiểu Thiến cô nương không muốn gả cho tôi đâu.”
Nhiếp Tiểu Thiến phát hiện lỗi trong lời nói, gật đầu như giã tỏi. Sau đó kể ra yêu cầu: “Là người đọc sách, bộ dạng anh tuấn, a a cao lớn uy vũ, phải có tình có nghĩa, gia cảnh tốt, mẹ chồng dễ ở chung, muốn…”
Tôi nghe cô ấy nói tầm nửa canh giờ, mắt trợn trắng: “Cái khác còn dễ nói, nhưng tướng mạo anh tuấn hay không, tôi cảm thấy con người chỉ cần không thiếu cái mũi thiếu đôi mắt thì bộ dạng cũng không khác nhau lắm, rất khó nhận ra. Hay là dựa vào tiêu chuẩn của tôi đi?”
Tiểu Thiến hỏi: “Tiêu chuẩn của cô là gì?”
Tôi lập tức vẽ ra bức tranh một con mèo yêu đực da lông dày, đuôi thô to, hai mắt có thần, sau đó chỉ vào nói: “Đây là soái ca!”
Sắc mặt Tiểu Thiến rất khó nhìn, kiên quyết phản bác thẩm mỹ của tôi.
Chúng tôi tranh luận một lúc lâu, cuối cùng thống nhất, để Bánh Chưng con người giống đực đến nhận xét người đàn ông bên nào đẹp trai hơn. Bánh Chưng suy nghĩ rất lâu, yếu ớt nói: “Con người và yêu quái có thể kết hôn sao?”
Tôi: “…”
Tiểu Thiến: “…”
Chúng tôi lập tức tra cứu lượng lớn sách vở tư liệu, bao gồm ‘Truyện Bạch xà’ vân vân, rồi đi xin ý kiến của yêu quái lấy vợ và lấy chồng ở nhân gian, kết luận rằng: “Chỉ cần không lừa dối, không hút dương khí làm chuyện xấu, không bị hòa thượng bùng nổ chính nghĩa quấy rầy thì không thành vấn đề!”
Bánh Chưng tổng kết cho nhóm chúng tôi: “Hôn nhân hợp pháp vượt qua chủng tộc giữa con người và yêu quái cần phải có điều kiện đầu tiên là không lừa dối. Chỉ cần đối phương biết Nhiếp Tiểu Thiến là ma mà vẫn muốn cưới nàng như cũ thì không có vấn đề gì.”
Không sợ ma —— Chồng đúng tiêu chuẩn mà Nhiếp Tiểu Thiến chọn, bụi bặm rơi đầy.
Muốn đến Trường An phải đi qua Hắc Sơn, vô số người khuôn chó dạng người lên kinh ứng thi, đều đi qua đây.
Để tiện việc quan sát cẩn thận phẩm giá và dũng khí của đàn ông, chúng tôi dựng lều cỏ ở ngoài Hắc Sơn, bảo hồ yêu làm phép, bắt nó biến ra một ngôi chùa nguy nga, phái lão rùa đen tu hành thâm hậu làm chủ trì trong chùa, chuyên thu nhận thanh niên soái ca hơn 16 tuổi và dưới 30 tuổi vào ở. Tôi hóa trang thành mẹ, chị gái, em gái của Nhiếp Tiểu Thiến, hoặc là bố, anh em vân vân, đưa cô ấy và vài tiểu yêu quái cùng ở trong căn phòng nhỏ cạnh chùa, chờ có soái ca thích hợp xuất hiện thì trèo tường rình coi, thấy bộ dạng đàng hoàng thì để Tiểu Thiến trang điểm lộng lẫy, đi thử đối phương trước. Nếu đối phương là chính nhân quân tử, không sợ ma, nguyện ý cưới cô ấy, tôi sẽ dùng ba trăm lượng vàng, năm ngàn lượng bạc và một hộp bảo thạch làm đồ cưới cho cô ấy, vui mừng hoan hỉ đưa ra khỏi cửa.
Khổ nỗi… Con người thật sự vô dụng.
(1) “Dã hữu tử quân, bạch mao bao chi, hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi”
Dã hữu tử huân (Thiệu Nam) kể chuyện “chàng trai tốt đẹp” vào rừng săn hươu nai và hái củi, gặp một người con gái mà chàng khen là “đẹp sao như ngọc” rồi yêu cô, ngơ ngẩn lơ lững đi theo cô, khiến cho chó trong nhà cô “cắn ran”. Tình điệu chất phác thật thà, rất ăn khớp với cảnh núi rừng ngày xuân.
Chương 33
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)
Ước chừng có một phần ba đàn ông khi nhìn thấy ma nữ xinh đẹp xuất hiện, chẳng những không nảy sinh sắc tâm mà còn bị dọa tè ra quần, quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha. Dù ham mê sắc đẹp soái ca như Nhiếp Tiểu Thiến cũng không thể giả vờ ngượng ngùng với những kẻ như vậy, trong lòng vừa hận vừa giận, phẩy tay áo bỏ đi. Còn có một phần ba đàn ông thấy mỹ nữ nửa đêm đi ra, sắc đảm che trời, cứ tưởng mình số đào hoa. Không đợi Nhiếp Tiểu Thiến nói mấy câu đã động tay động chân, vẻ mặt háo sắc khó coi đến cả tôi còn không chịu nổi, phá hủy giấc mộng của Nhiếp Tiểu Thiến. Một phần ba đàn ông khác, bị vàng làm cho lóa mắt, có ý định không nên có, bị chúng tôi phát hiện ra. Còn có mấy người có tướng mạo đẹp thì lại ham mê đoạn tụ, thấy Nhiếp Tiểu Thiến thì dửng dưng, mà thấy hồ yêu đi theo xem náo nhiệt thì hớn hở… Gọi ca ca đệ đệ không ngừng. Hồ yêu liền đưa họ vào sâu Hắc Sơn, mở yến hội với bầy yêu.
Khi đó thông tin không phát triển, không có mạng lưới máy tính, người ra ngoài đột nhiên biến mất cũng không thể tìm ra được.
Tiểu Thiến ba lần bốn lượt bị cự tuyệt, trở về khóc lóc. Tôi thẹn quá hóa giận, tự mình ra trận, đánh cho bọn đàn ông vô liêm sỉ hắt hủi Tiểu Thiến xinh đẹp nhà tôi một trận, rồi để cây yêu xóa hết trí nhớ của họ đi. Những kẻ phẩm hạnh không đứng đắn trực tiếp ném vào sâu trong Hắc Sơn, phân phối cho đám yêu quái làm cu li lao động trong hầm than đá.
Rất nhanh, mỗi yêu quái trong Hắc Sơn đều có tôi tớ của mình.
Tiểu Thiến hàng tháng thất tình vài chục lần mà vẫn không gả đi được, thật vất vả mới tìm được một người không sợ ma, cả nhân phẩm cũng nghiêm chỉnh, lại bị xà yêu ba ngày hai bữa đến bức hôn nuốt mất.
Tôi đánh xà yêu một trận tàn bạo, trở về thề người đàn ông tiếp tục đến mà còn kỳ cục nữa thì đánh chết kéo đi làm bánh bao thịt bán.
Bọn yêu quái cũng rất vui, mỗi ngày đều gõ bát đũa chờ ăn ngon.
Lúc này, có một thư sinh nghèo kiết hủ lậu mặc quần áo có miếng vá đến đây.
Thư sinh này chính là Ninh Thái Thần.
Ninh Thái Thần hai mươi tư tuổi, dáng vẻ bên ngoài không tồi, trắng trẻo nõn nà, rất giống bánh bao thịt ngon, cho nên lũ yêu quái đều yên lặng cầu nguyện hắn không qua được thử thách của Nhiếp Tiểu Thiến. Tôi xoa tay, đang muốn ra trận, không ngờ Bánh Chưng cũng có tâm địa Bồ Tát, nghe thấy tôi vừa muốn loạn khai sát giới, lập tức thay trang phục hiệp sĩ, vác cái kiếm không biết là của ai về động, thêm vẻ mặt râu ria xồm xoàm, lén đến ngôi miếu gặp Ninh Thái Thần, muốn cảnh cáo hắn.
Tôi rất tức giận, nhưng phát hiện ra hắn lại không bị khuôn mặt bị bỏng của Bánh Chưng dọa sợ, có mấy phần mong đợi lòng dũng cảm của hắn, ỉm đi bất động.
Trong ánh ráng chiều toàn bộ ngôi miếu đều tản ra ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, có vẻ quý báu trang nghiêm. Chim yến non quay về tổ, ríu rít không ngừng, làm tan đi cảm giác quỷ dị mà khu rừng u ám mang lại.
Ninh Thái Thần báo danh xong, chắp tay hỏi: “Cao tính đại danh của tráng sĩ là?”
Bánh Chưng suy nghĩ một lúc lâu, nhìn mái hiên, nhìn trời, ngập ngừng nói: “Họ Yến… Ừm… Tự Xích Hà.”
Đều là văn nhân đọc sách vở cổ hủ, mới gặp đã quen, trắng đêm trò chuyện với nhau. Ánh trăng sáng trong xuyên qua cửa sổ phía tây chiếu vào, hai người họ nói về lý tưởng, nói về cuộc sống, nói về phụ nữ, nói về ăn uống, nói quên trời quên đất. Bánh Chưng như quyết chí bảo vệ Ninh Thái Thần, không cho hắn tiếp xúc với chúng tôi. Kết quả để Tiểu Thiến ngồi ngoài cửa rất lâu mà vẫn không thể vào. Tôi ra hiệu với anh ta mấy lần cũng không được đáp lại, rất buồn.
Bánh Chưng hỏi: “Thái Thần huynh đệ, sao lại đi thi một mình? Chẳng lẽ chưa từng nghe trên núi này thường có yêu quái xuất hiện sao?”
Ninh Thái Thần ngập ngừng, bỗng nhiên kề tai nói thầm, thần bí nói: “Yêu vật không là gì, nghe nói Hắc Sơn có ngôi miếu, lão hòa thượng trong miếu thích đàn ông, chuyên môn ăn hiếp đàn ông trẻ.”
Nói thêm, nghe nói sau khi lời đồn này truyền ra vợ lão Rùa Đen tức hộc máu, quay đạp đổ dàn nho.
Bánh Chưng vô cùng đau đớn: “Biết mà vẫn đến?”
Ninh Thái Thần lẩm bẩm nói: “Nghe nói Hắc Sơn không rộng lớn lắm. Tôi đi nhanh, nghĩ có thể đi ra trước trời tối, không biết làm sao…”
Hừ hừ, bọn họ cho rằng trận pháp Quỷ Đập Tường của tôi là trò đùa hả?
Ninh Thái Thần rất nghiêm túc lấy một con dao từ trong ngực ra: “Huynh đệ đừng sợ. Nếu lão hòa thượng có quấy rối, chúng ta liền liều mạng với hắn.” Sau đó lại rút từ trong cái bọc ống trúc trang bị máu chó, chân lừa đen, kiếm gỗ đào, bùa chú phù phép, thật thà nói, “Tôi không sợ yêu quái. Nếu yêu quái xuất hiện, tôi cũng liều mạng với nó.” Sau đó rất nghĩa khí nói, “Tuy mới quen biết huynh đệ nhưng chúng ta thật hợp nhau. Nếu gặp chuyện không may, huynh chạy nhanh đi, tôi đỡ cho huynh. Hắc hắc, thế nào cũng phải giết được hai con yêu quái.”
Bánh Chưng cảm động đến mức rối tinh rối mù, nhân lúc hắn thay quần áo, chạy đến chỗ tôi cầu xin: “Người này nhân phẩm tuyệt đối tốt! Cô đừng giết hắn!”
Tôi hết nói nổi với hai kẻ ngây thơ này.
Quay đầu lại phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến đang nhìn chằm chằm vào Ninh Thái Thần. Hai mắt hiện lên hình trái tim, biểu cảm si mê thật giống Chu Tư Tư gặp được Hồ Quân, nói nhỏ: “Chính là chàng, chính là chàng ~ “
Đây là cái người ta hay nói là ‘Vừa gặp đã yêu’ sao?
Tôi ác ý đả kích: “Hắn tuổi không còn nhỏ, có thê thất rồi thì sao?”
Tiểu Thiến yếu ớt nói với tôi: “Tôi đây chắc chắn sẽ quấn lấy cô cả đời.”
Tôi cũng không phải là Bách Hợp*, bị cô ấy nhìn đến mức ớn lạnh, sợ công sức đổ sông đổ biển, nói rất dứt khoát: “Không sợ, hắn có vợ rồi cũng giết.”
[*]Bách hợp: Ý nói nữ x nữ
Bánh Chưng nói: “Không được.”
Tiểu Thiến nói: “Đừng.”
Tôi nghiêm túc giải thích với họ: “Cách chọn phối ngẫu ở động vật, chính là thắng làm vua thua làm giặc, kẻ mạnh làm vua. Thế giới mèo, giống cái tuyệt đối có quyền kén vợ kén chồng! Còn giống đực chỉ có quyền chờ bị chọn thôi! Nếu vừa ý cùng một con mèo, chúng tôi phải quyết đấu, thắng lấy phần thưởng, thua khóc lóc trong góc, hoặc là đi ăn hiếp kẻ yếu hơn. Nếu mèo cái nhà ai dám cướp chồng với Dạ Đồng tôi, tôi nhất định sẽ móc mắt đối phương, đánh cho nó kiếp sau cũng không dám làm mèo. Bây giờ Tiểu Thiến là quỷ yêu, chắc chắn mạnh hơn con gái loài người yếu đuối, rất có phần thắng! Trực tiếp đi quyết đấu với thê tử đối phương! Tôi giúp cô!”
Bánh Chưng bắt đầu giáo dục đạo đức bằng lời nói thấm thía: “Con người có ràng buộc đạo đức, không thể giống yêu quái mỗi ngày đều thay vợ đổi chồng mà không có ai quản. Dù sao Tiểu Thiến trước khi thành yêu quái cũng là con người, phải tuân theo quy tắc của con người, tam môi lục sính[1], lấy chính thê làm chủ. Cô đừng phá vợ con nhà người ta, đến lúc đó tam quan** bất chính thì sao bây giờ? Hơn nữa… Chừng nào cô quyết đấu cướp đàn ông với nữ yêu thế?”
[**] Tam quan: nhân sinh quan; giá trị quan; thế giới quan.
Tôi kiêu ngạo: “Đàn ông khiến tôi vừa mắt vẫn chưa sinh ra đâu.”
Tâm trạng Tiểu Thiến tồi tệ, châm chọc : “Tính cách cô tệ như vậy, đàn ông nhìn thấy đều đi đường vòng, cho nên cần cân nhắc mèo già ăn cá non.”
Tôi thẹn quá hóa giận, đánh cả Tiểu Thiến và Bánh Chưng.
Bánh Chưng lập tức nhận lỗi, dặn tôi: “Dạ Đồng, cô không thể làm chuyện gì cũng tùy hứng như thế được.”
Tôi khinh thường: “Trời đất bao la, bản mèo mới là lão đại. Ai quản được tôi sao? !”
Bánh Chưng khéo léo khuyên nhủ: “Cô rất đáng yêu, nhưng thông cảm cho người khác một chút thì sẽ càng đáng yêu hơn.”
Tôi nói: “Ai thèm?!”
[1] (2): Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.
Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)
Sính thư: trao đổi khi đính hôn.
Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.
Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.
Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.
Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.
Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.
Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.
Nạp trưng: đính hôn.
Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.
Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.
Chương 34
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)
Bánh Chưng không biết làm sao, nhún nhún vai, Tiểu Thiến phát huy ‘trăm hoa thút thít đại pháp’, ngồi xổm cạnh tôi khóc. Khóc đến mức tôi tâm hoảng ý loạn, buồn bực không thôi. Tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Trời dần dần sáng, Bánh Chưng phí hết tâm tư, cuối cùng quanh co lòng vòng hỏi thăm hóa ra Ninh Thái Thần đã có vợ nhưng lại nhiễm bệnh nặng, đã qua đời.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tai đã phát đau: “Không phải tôi giết, không thành vấn đề chứ?”
Tiểu Thiến lo lắng: “Sợ là tình cũ khó quên…”
Tôi chân thành tin tưởng: “Chỉ là tình cũ, không đáng nhắc đến, thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Cô ấy chưa sinh con cho anh ta, qua vài năm sẽ quên thôi.”
“Có người sẽ không quên…” Bánh Chưng nói một nửa, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ, hạ quyết tâm: “Tôi sẽ theo chàng.”
Giờ nghĩ lại, ở thời đại mà tiêu chuẩn phụ nữ ngượng ngùng mới là đẹp, cô ấy dám theo đuổi người trong lòng, quả thật có mấy phần khí phách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Thái Thần mang theo tay nải rời đi, kết quả lại gặp được Quỷ Đả Tường. Ngoại trừ hai cái bọt nước trên chân thì chẳng thu hoạch được gì. Đêm đã khuya, lão hòa thượng trong miếu bị vợ trừng trị xong, đầu đầy cục u, cố gắng ngồi thiền. Ninh Thái Thần thấy ông ta nhìn mình không chớp mắt, còn mời mình ăn đồ chay, xung quanh cũng không có quỷ quái hiện ra, dần dần buông lỏng cảnh giác, tiếp tục cùng Yến Đại hiệp học thức phong phú soi đuốc nói chuyện trong đêm.
Bánh Chưng tìm cớ rời đi, để lại cơ hội thử thách cho tôi.
Thứ nhất, đàn ông tốt là có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Lần này Tiểu Thiến động lòng vô cùng lợi hại, can đảm chấp nhận kết quả thất tình. Tôi dứt khoát tự mình ra tay, mặc quần áo sa mỏng diễm lệ, bưng cao lương mỹ vị, gõ cửa lớn ngôi miếu, xấu hổ nói: “Đêm nay trăng đẹp, không bằng chúng ta vào trong chăn nói chuyện nhân sinh và lý tưởng đi.”
Ninh Thái Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi một lúc lâu, tông cửa: “Không đứng đắn!”
Tôi thất bại, vui vẻ phấn chấn trở về bật ngón cái với Tiểu Thiến : “Người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư bình luận: “Thủ đoạn của cô đúng là đồ bỏ! Sao có thể trực tiếp như vậy được? Dù gì cũng phải nửa từ chối nửa hùa theo, ỡm ờ, rồi nước chảy thành sông chứ!” Tôi: “Câm miệng!” )
Thứ hai, đàn ông tốt sẽ không tham tiền tài.
Tôi sai tay sai hổ yêu mang một đống vàng chạy vào phòng hắn, để lên giường, ngạo nghễ nói: “Số tiền này cho ngươi hết, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Ninh Thái Thần nhìn hổ yêu khí thế cường công, líu lưỡi, tức giận, ném hết vàng ra ngoài, quát: “Cút! Ta… . Ta không bán mình cho kỹ viện!”
Tôi quay đầu lại bật ngón cái với Tiểu Thiến, không ngừng khen: “Quả nhiên là người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư che mặt: “Đến Nhật Bản tìm Ngưu Lang cũng không trực tiếp như mấy người…” Tôi: “Lắm chuyện!” )
Thứ ba, đàn ông tốt không sợ ma.
Màn đêm buông xuống, lũ yêu điên loạn, nhảy nhót còn sung hơn « Pom Poko » [1]. Ninh Thái Thần bắt đầu run lên một lúc, sau đó tay phải giữ cây kiếm gỗ đào, tay trái cầm chân lừa đen, canh giữ ở cửa. Heo yêu chưa ăn no, đã nhỏ nước miếng với cái chân lừa đen và hắn rất lâu. Khi hắn cảm thấy mình sắp xong đời đến nơi rồi, Nhiếp Tiểu Thiến như thiên nữ giáng trần, xuất hiện giữa không trung, cầm trong tay lụa tơ bảy màu, mang theo bong bóng bảy màu, trong nháy mắt vung lên, bầy yêu bị gạt hết ra sau. Sau đó cô ấy quay đầu, nhìn hắn chăm chú, muốn nói nhưng thôi. Ninh Thái Thần cũng sững sờ nhìn cô ấy, ở giữa giống như có dòng điện mười vạn vôn xuất hiện, hai người đều bất động.
Ninh Thái Thần khẩn trương hỏi: “Cô nương là?” Hình như hắn phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến ở dưới ánh nến không có bóng.
Bước tiếp theo làm sao bây giờ?
Nhiếp Tiểu Thiến vò vò góc áo, nhanh chóng chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ với quần chúng.
“Meo meo ngao ~” tôi ngồi xổm trên cửa sổ, chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ sang Bánh Chưng.
Bánh Chưng lập tức dàn dựng sau lưng Ninh Thái Thần: “Giả vờ yếu ớt! Nhận được thông cảm!”
Nhiếp Tiểu Thiến lập tức nức nở, ăn nói lung tung: “Tôi vốn là thiên kim nhà giàu, sau khi bị bọn yêu quái xấu xa trong núi bắt làm nô tỳ, bị bọn chúng ép làm chuyện xấu, nhưng thấy công tử tốt bụng ngay thẳng, không kìm lòng được ra tay giúp đỡ…” Cô ấy càng nói càng thái quá.
Trời đất chứng giám, cái đầu quỷ này đi theo tôi tác oai tác quái, ai dám ngược đãi cô ta?
Nước mắt phụ nữ là vũ khí mạnh nhất.
Dường như Ninh Thái Thần đã bị thân thế bi thảm của Tiểu Thiến điềm đạm đáng yêu làm cho rung động, quay đầu nhìn Bánh Chưng, hùng hồn chính nghĩa nói: “Tráng sĩ, chúng ta cùng nhau xử lý yêu quái Hắc Sơn làm điều xấu đi?”
“Hả?” Bánh Chưng trợn tròn mắt.
“Hả?” Nhiếp Tiểu Thiến cũng trợn tròn mắt.
Ninh Thái Thần rất giống thiếu niên ngu ngốc hăng hái trong truyện tranh, nắm nắm đấm, tức giận nói: “Yêu quái giết hại người lương thiện như vậy, đáng yêu như vậy. Mười tám đời tổ tiên của ta cũng là đạo sĩ, hơn nữa Yến Đại hiệp kiếm thuật cao thâm, nhất định có thể trừ hại cho dân!” Có lẽ trong lòng hắn có chí lớn trừ yêu, lại tám đời chưa từng gặp yêu quái, vô cùng hưng phấn.
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư 囧: “Chuyện xưa cô thổi phồng rất đần độn? !” Tôi hỏi lại: “Cô muốn xuyên không chẳng lẽ không đần?” Chu Tư Tư rơi nước mắt… )
Nhiếp Tiểu Thiến dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi. Tôi nghĩ tiết mục Hắc Sơn dù sao cũng phải hạ màn, cũng nên tìm một con nai tơ chết thay cho xong chuyện. Nhưng ánh mắt tôi quay sang bên trái, yêu quái bên trái tản ra, nhìn bên phải, yêu quái bên phải lùi hết. Bất đắc dĩ, tôi đành phải tự mình đích thân ra trận, biến về thành hình mèo yêu, bắt chước Lý Quỳ, cầm trong tay hai cái rìu to, hùng hổ xông lên, quát: “Đường này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn qua đây, để đàn ông lại!”
Một rìu giáng xuống, long trời lở đất. Lão Rùa đen nhanh chóng rụt vào trong mai, không bao giờ đi ra nữa.
Hai rìu giáng xuống, sơn động rung chuyển, Nhiếp Tiểu Thiến ôm chân tôi, khóc lóc xin cho người đàn ông của cô ấy đi.
Mỹ nhân trọng tình nghĩa, Ninh Thái Thần bị cảm động, hắn lấy kiếm gỗ đào ra, chân tay vụng về cố gắng cứu người. Chiêu thức của hắn yếu đến mức tôi cũng không biết đánh hắn thế nào.
Bánh Chưng ở phía sau nâng bảng lên cho tôi: “Cô nhận thua!”
Tôi giận, lấy tay ra hiệu: “Chẳng lẽ muốn tôi bị đánh? Trong tay rễ hành loài người kia?”
Bánh Chưng không biết làm sao, đoạt lấy kiếm gỗ đào của đối phương, hét to một tiếng: “Ta là Yến Đại hiệp, yêu nghiệt nhận lấy cái chết.” Sau đó bổ tới chỗ tôi, tôi hiểu ra, rồi lùi lại. Nhiếp Tiểu Thiến lại quấn lấy Ninh Thái Thần, không cho hắn đuổi theo. Sau đó tôi thi triển vài chiêu phép cho sấm sét dội, rồi phát ra từng tiếng mèo kêu chói tai, rất khoa trương và giả tạo.
Bánh Chưng cầm con gà mái hôm qua bọn tôi ăn thừa, lau mồ hôi trên trán, đi ra nói: “Chính là con gà yêu này tác quái, sau này Hắc Sơn thiên hạ thái bình.”
Ninh Thái Thần: “Rõ ràng tôi vừa nghe thấy tiếng mèo kêu…”
[1] Pom Poko – Cuộc chiến gấu trúc, một bộ Anime của Nhật
Chương 35
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)
Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng ngắt lời: “Con gà này là tay sai của lão yêu Hắc Sơn. Giờ tôi phản bội lão yêu Hắc Sơn, Yến Đại hiệp lại đánh ả bị thương, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này tốt nhất nên đi nhanh đi.”
Ninh Thái Thần: “Nhưng…”
Bánh Chưng vỗ ngực cam đoan: “Ả ta mấy chục năm nữa cũng không làm được chuyện xấu nữa đâu!”
Ninh Thái Thần: “Nhưng…”
Nhiếp Tiểu Thiến nước mắt lưng tròng: “Công tử muốn cứu tôi, nếu để chị em lão yêu Hắc Sơn biết tôi phản bội, chắc chắn sẽ đuổi giết tôi.”
Đương nhiên, quá trình thương lượng này đều là họ nói với tôi, nội dung cụ thể còn phong phú hơn cả tôi nói. Chi tiết cho qua, tóm lại, Ninh Thái Thần thật sự nhìn trúng Nhiếp Tiểu Thiến có tình có nghĩa lại háo sắc, hơn nữa Bánh Chưng cố gắng ‘đẩy mạnh tiêu thụ’, quyết định dẫn cô ấy về. Đầu tiên là ở chung rồi kết hôn, tình tiết đằng sau cơ bản là na ná như nhau.
Nhiếp Tiểu Thiến thắp đèn Ninh Thái Thần miệt mài đọc sách, trai tài gái sắc, vô cùng hòa hợp, có lẽ trong tay họ thật sự có tơ hồng của Nguyệt Lão. Sau này Nhiếp Tiểu Thiến biết nếu thương thế của xà yêu khỏi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, dứt khoát bỏ tu hành yêu quỷ, dùng thuốc Ngưng Hồn hóa thành người phàm, qua một đời một kiếp vợ chồng, rơi vào luân hồi.
Nhiếp Tiểu Thiến đi rồi, đột nhiên tôi có chút cô đơn.
Tôi quyết định làm cho cô ấy một việc cuối cùng, đánh con xà yêu không ngừng lằng nhằng kia đến mẹ nó cũng không nhận ra, hại hắn mất đi rất nhiều nguyên khí, không hơn trăm năm không thể khôi phục được, sau đó ở bên cạnh lớn tiếng cười nhạo.
Mặt xà yêu hết đỏ rồi lại đen, nằm úp sấp trên mặt đất, tức giận mắng: “Ngươi, con ác miêu kia, 300 năm trước, hại nghĩa huynh ta thân bại danh liệt, bị nhốt vào Hắc Ngục, nay còn hại ta!”
Nghĩa huynh của hắn là ai? Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, là một con rắn hai đầu một vạn năm đến cầu hôn từ rất nhiều năm trước, cũng liều chết làm phiền như thế này. Tôi ghét nhất cái loại yêu quái máu lạnh không lông này, từ chối đủ kiểu không có hiệu quả, đánh hắn vài lần cũng không có hiệu quả. Sau đó tôi thấy phiền, liền ra cho hắn một yêu cầu rất khó khăn. Tôi muốn ăn cá quý nhất thế giới, bảo hắn từ từ đi tìm. Mỗi lần tìm được, tôi đều nói không được. Không ngờ rằng, con rắn hai đầu kia lại chạy đến chỗ Bồ Tát trộm cá vàng trong hồ phóng sinh, kết quả bị phát hiện, thiên giới tức giận, nhốt vào thiên lao. Nghe nói trước khi đi vào hắn nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà tôi.
“Hắn không có đầu óc, liên quan gì đến ta?” Tôi chẳng hiểu gì cả, “Cũng chẳng phải là tôi muốn hắn trộm cá vàng, hơn nữa cá vàng cũng không thể ăn.”
Xà yêu nhổ ra ngụm nước miếng có máu: “Yên tâm, chờ huynh ấy ra rồi, nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Tôi nói: “Cung kính chờ.” Xà yêu mang vết thương đi khỏi.
Bánh Chưng ngồi xổm bên cạnh tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cô không lo lắng sao?”
Tôi nói: “Dù là yêu hay hận, thứ tình cảm này, thời gian quá dài nên đã quên mất rồi.”
“Sẽ không đâu.” Bánh Chưng nói, anh ta nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Nếu xà yêu hai đầu trở về, ta sẽ bảo vệ cô.”
Lòng tôi có chút ấm áp, mạnh miệng nói: “Xà yêu hai đầu về là chuyện mấy trăm năm sau, lúc đó anh đã sớm thành bộ xương trắng rồi.”
Bánh Chưng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Vậy trước khi thành bộ xương trắng, ta sẽ chăm sóc mèo yêu xằng bậy là cô đã, ta rất sợ ngày nào đó cô gặp rắc rối bị bắt vào Hắc Ngục hoặc thiên lao.”
“Được, ” tôi do dự trong giây lát, đồng ý, “Huynh phụ trách nấu cơm rửa chén quét tước giặt quần áo, ta sẽ cho huynh ở lại cạnh ta…”
Bánh Chưng nói: “Được!”
Ánh mắt khi anh ta cười rộ lên sáng lấp lánh, vết sẹo xấu xí trên mặt không che lấp được hào quang bên trong, không oán hận thân hình không trọn vẹn, không phẫn nộ với ông trời bất công, không bất mãn khi tôi tùy ý bắt nạt anh ta, bên trong chỉ có sự dịu dàng như nước, tựa như biển lớn. Tấm lòng anh ta quả nhiên là rộng lớn nhất, lương thiện nhất, vĩnh viễn không có góc nào u tối.
Sau đó, chúng tôi ở cùng nhau rất nhiều năm, làm rất nhiều chuyện thú vị.
Anh ta là ăn mày, cũng là quân tử. Tôi tin từng câu hứa hẹn của anh ta.
Tuy cuộc đời con người ngắn ngủi, nhưng tôi không ghét anh ta, cảm thấy có thể vui vẻ như vậy mà sống.
Nhưng tôi không ngờ có một ngày, anh ta sẽ dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn tôi, xoay người vứt bỏ tôi. Phá vỡ mọi lời thề, phá bỏ mọi tín nhiệm, trở thành bóng tối không nhìn thấy tận cùng giam cầm tôi. Trong những năm tháng đáng ghét nhất kia, tôi cố gắng quên khuôn mặt của anh ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt ấm áp kia của anh ta.
Ánh mắt giống hệt William.
Chu Tư Tư bị sự thật của“Thiến Nữ U Hồn” đả kích, mãi không nói được gì.
Tôi nhanh chóng quăng tình cảm đau buồn linh tinh không cần thiết, khôi phục lại thành mèo vô tâm vô phế, mở DVD, bỏ đĩa phim vào đầu đĩa.
“Đợi đã! Sao bản mèo trong đấy lại là nhân vật phản diện chính! Còn xấu với khủng bố như vậy!”
“Thì ra nguyên hình của lão yêu Hắc Sơn là cô.”
“Nói bậy! Không phải! Tôi loli đáng yêu thuần khiết như thế! Tôi muốn kéo tên vô liêm sỉ họ Bồ kia ra ngoài giày xéo!”
“Bình tĩnh bình tĩnh! Đây là nghệ thuật sáng tác.”
“Nói bậy! Chắc chắn anh ta tức tôi trộm cá khô của anh ta, cố tình nói xấu tôi!”
“Dạ Đồng, cô nói Nhiếp Tiểu Thiến chuyển thế có thể nào là tôi không?”
“Cô đang kể truyện cười hài hước nhất trên đời đấy hả?”
“Dạ Đồng, Ninh Thái Thần có đẹp trai như Trương Quốc Vinh không?”
“Cô muốn ăn đòn à?”
“…”
Buồn bực xem phim xong, Chu Tư Tư thần thần bí bí thăm dò nói: “Dạ Đồng, tôi cũng nói một chuyện bí mật nhất cho cô nhé?”
Tôi nghi ngờ nhìn đần độn.
Chu Tư Tư lấy từ trong túi áo ra 2 tờ rơi nhỏ được gấp lại, vuốt phẳng đưa đến trước mặt tôi. Tôi nhìn qua tức giận đến mức lông cũng muốn nổ tung. Trên tờ rơi có ảnh chụp lúc tôi biến thành mèo, tiêu đề là “Thông báo tìm mèo”, nội dung: một con mèo nhà Trung Hoa lạc đường, dài 43 cm, cả người đen, mắt màu vàng. Tính cách kén ăn, kiêu ngạo, thích ngủ, bắt người, xấu tính, không nên giữ. Nếu nhìn thấy vui lòng gọi điện đến: 134XXXXXXXX, liên hệ: William. Cung cấp tin tức có ích, phát hiện ra tung tích của nó, tiền thưởng một vạn.
Còn có một cái là ảnh tôi biến thành người, tiêu đề là “Thông báo tìm người”, nội dung: một cô bé lạc đường, 14 tuổi, cao 1m58, tóc đen mắt đen, diện mạo đáng yêu đáng yêu siêu đáng yêu! Tính cách kén ăn, kiêu ngạo, thích ngủ, bắt người, xấu tính, không nên giữ. Nhìn thấy vui lòng gọi điện thông báo: 134XXXXXXXX, liên hệ: William. Cung cấp tin tức có ích, phát hiện ra tung tích của cô bé, tiền thưởng mười vạn.
“Cô âm thầm ra đi, William toàn ở ngoài đường tìm cô đấy,” Chu Tư Tư vui sướng khi người gặp họa, “Mấy hôm nay, đã gọi điện cho tôi bảy tám lần, nói chuyện giọng cũng nức nở, cậu ta sắp điên đến nơi rồi, sợ cô bị biến thái bắt cóc. Tờ rơi tìm mèo rồi tìm người được dán ở gần khu nhà tôi, mọi người đều bàn tán, ảnh chụp rất đẹp.”
Dạ Đồng tôi sao lại sợ biến thái?!
Mất mặt!
Tôi quả quyết đứng lên, xé nát tờ quảng cáo.
Quá mất mặt!
Tôi lấy tốc độ như gió lốc nhảy xuống nhà, chạy vội.
Cả đời chưa từng bị mất mặt như vậy!
Tôi muốn bắt con chó ngu xuẩn kia lại, đặt lên sô pha đánh nhừ tử!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top