Phần IV: Tình yêu vượt qua chủng tộc

Phần IV: Tình yêu vượt qua chủng tộc

Chương 14

Editor: mèomỡ

“12h đêm tại bách hóa XX xuất hiện âm thanh quái dị, xin điều tra rõ.”

“Trường học cũ đã được phá bỏ và rời đi nơi khác xuất hiện nữ quỷ, bên thi công yêu cầu diệt trừ…”

“Phố Bình An xuất hiện con chuột yêu ăn vụng.”

“Vì sao toàn là mấy chuyện lặt vặt thế hả? !” Tôi ôm một chồng văn kiện chính phủ cơ mật, nhìn trời gào thét “Lam Lăng khinh thường tôi sao?”

William sờ sờ cái bụng lép kẹp, tủi thân nói: “Dạ Đồng, đừng soi mói nữa, còn tiếp tục soi mói ngay cả thức ăn cho mèo hết hạn cũng không có mà ăn đâu.”

Tôi cảm thán: “Quả thật là mèo xuống đồng bằng bị chó bắt nạt …”[1]

Một tháng trước, dưới sự dụ dỗ của con chó Golden Retriever William ngu xuẩn này, tôi cũng bắt đầu xem Anime. Kết quả 2 yêu quái càng xem càng không còn thuốc chữa, điên cuồng mua figure của chính mình, lên mạng đặt mua Mẹ tai mèo giả giọng gái trẻ số lượng có hạn, tiêu sạch mấy ngàn tệ tiền cơm Hồng Vũ để lại cho chúng tôi. Thức ăn cho mèo tồn kho lại bị William thánh mẫu này mang đi cho lũ mèo hoang xung quanh, mà Hồng Vũ cũng gọi điện về nói ngày về sẽ lùi lại 2 tuần, vẹt đã nghỉ phép căn bản không thèm liên hệ cùng bọn tôi nữa. Sắp đến thời kỳ ‘đạn tận lương tuyệt’ rồi, trong nhà cả một hạt cơm cũng chẳng còn.

Tôi nhìn William, cảm thấy anh ta giống cái lạp xườn. Để tránh nhịn không được xúc động mà ăn anh ta, tôi bỏ qua sĩ diện, chạy đi tìm Lam Lăng xin cơm.

Lam Lăng ở tại tầng cao nhất của tòa nhà giữa trung tâm thành phố, có bảo vệ trông coi thường xuyên, phòng ở khoảng 180 mét vuông, trang hoàng rất đơn giản.

Anh ta rất hoan nghênh chúng tôi đến, tự mình xuống bếp làm bò hầm cao cấp, hầm canh xương bò kiểu Tây Âu, làm cá ngừ cắt lát.

Tôi ăn mà cảm động không thôi, rốt cục thừa nhận anh ta là tên khốn có điểm tốt.

Ăn cơm xong, William rất quy củ rửa đĩa, cũng học cách Hồng Vũ dạy nịnh hót: “Cảm ơn, khiến anh tốn kém quá.”

Lam Lăng cảm thán: “Hai đứa ăn một bữa cơm bằng nửa tháng tiền lương người bình thường ở thành phố G này.”

Tôi khinh bỉ anh ta: “Anh sống nhiều năm như vậy, còn cần chút tiền ấy à?”

Lam Lăng tốt bụng nói:”Anh mua nhà trả góp.”[2]

Tôi suýt chút nữa thì sặc nước, William phe phẩy cái đuôi tỏ vẻ không hiểu.

Lam Lăng đẩy đẩy kính mắt trên mũi, tươi cười mang theo vẻ chờ mong, giải thích cho tôi: “Dù là con người hay là động vật, điều kiện đầu tiên để đi đến hôn nhân là phải có sào huyệt, lúc anh bị phái tới thành phố G liền mua phòng. Đồng nghiệp và những người xung quanh đều phải  mua nhà trả góp khiến tâm tình họ rất áp lực. Nên để duy trì đồng bộ giống với mọi người, không để cho giống đực ghen tị hoặc khiến giống cái nảy sinh ý muốn dụ dỗ, cho nên anh cũng lựa chọn cách mua trả góp, bây giờ tiền lương hàng tháng dốc vào trả tiền nhà hết rồi.”


Tôi nghe ra điểm mấu chốt trong lời anh ta, xỉa răng nói: “Anh cần sào huyệt làm gì? Dù sao Hồng Vũ cũng sẽ không gả cho anh, tôi cũng sẽ không cho phép hai người ở bên nhau!”



Sau khi tôi nói câu này, mọi chuyện rẽ sang một trang sử mới.

Lam Lăng sút tôi và William một phát bay ra khỏi cửa… (=.=”)

Vô cùng nhục nhã, tôi quyết định liều mạng với anh ta!

Cuối cùng, William đầu sưng u, đứng giữa dùng mọi cách để cầu xin. Chúng tôi không tình nguyện áp dụng phương pháp điểu hòa để giải quyết. Tạm thời làm thêm hè cho chính phủ, giúp Lam Lăng xử lý đống vụ án thần quái hoặc yêu quái chồng chất như núi, sau đó dựa vào số lượng công việc giải quyết được để lĩnh tiền lương.

“Dạ Đồng” William hỏi tôi, “Rốt cuộc là nên chọn giải quyết vụ nào?”

Tôi không chút do dự vươn móng vuốt: “Trường học có nữ quỷ giá cao nhất! Sau khi giải quyết được đổi 3 gói thức ăn cho mèo loại tốt nhất! Đủ cho tôi chống đỡ hai tuần!”

William nhu nhược hỏi: “Tôi thì sao?”

Tôi quyết đoán nói: “Anh tiếp tục sang nhà hàng xóm vẫy đuôi lừa cơm ăn! Thuận tiện lấy thịt gà về cho tôi làm đồ ăn vặt!”

William u oán liếc nhìn tôi một cái, không ngờ lại chịu đồng ý.

Tôi cảm thấy… con chó này dễ bắt nạt đến không ngờ.

Ở trong ký ức của tôi, hơn 100 năm trước, vị trí trường học cũ vẫn là một bãi tha ma. Gần đây phá bỏ và rời đi nơi khác động thổ, không biết làm kinh động đến cái gì, đầu tiên là rất nhiều rắn xuất hiện, sau đó công nhân thi công đều nói nửa đêm nghe thấy tiếng khóc, lúc đi ra xem thì thấy một cô gái mặc đồ cổ đại màu đỏ đứng trên sân thể dục khóc thút thít nỉ non, khóc khiến người sởn hết cả gai ốc.

Lòng người hoảng sợ, khoa học gia ào ào đứng ra bác bỏ tin đồn, trải qua   phân tích nghiệm chứng kỹ càng bọn họ đã đưa ra kết luận, công bố nơi thi công có dòng từ trường mạnh, hình thành máy quay phim thiên nhiên, ghi chép lại những chuyện đã xảy ra rồi tuần hoàn chiếu lại, tạo thành sự kiện thần bí thật thật giả giả. Chờ yên ổn lòng dân xong chính phủ bàn giao chuyện này cho đội chuyên xử lý những vụ việc đặc việc của Lam Lăng, yêu cầu nhanh chóng giải quyết.

Tôi đưa William tới công trường thi công, lấy ra giấy phép chứng minh. Bởi vì tạm thời không tìm thấy ảnh chụp nên trên giấy chứng minh là hình tôi cosplay đeo tai mèo, làm cho nhân viên phụ trách trông coi dùng ánh mắt như nhìn thấy kẻ điên để nhìn tôi, còn cầm giấy chứng nhận xem đi xem lại tới bốn năm lần, cuối cùng còn gọi điện thoại cho Lam Lăng xác nhận, mới vừa nói thầm ‘Thế thời đổi thay, đầu óc có vấn đề xuất hiện đầy rẫy’, vừa cho chúng tôi đi vào.

William đội mũ bảo hộ, mặc đồ công nhân, thắt lưng đeo hai thanh đao phay, cầm trong tay gậy bóng chày, võ trang hạng nặng, không ngừng nhìn trước ngó sau, còn lén lút khẽ nói: “Dạ Đồng, đừng sợ, cô đi đằng sau tôi sẽ bảo vệ cô.”

Khóe mắt tôi giật giật, hỏi: “Anh sợ quỷ à?”

Hai chân William run rẩy, một mực phủ nhận: “Không sợ!”

Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh đường đường là yêu quái! Trình độ hại người cao cấp hơn quỷ!”

“Đúng, bây giờ tôi là yêu quái.” William đột nhiên tỉnh ngộ, hít sâu một hơi, nắm chặt gậy bóng chày trong tay, kéo thấp mũ xuống, xung phong nhận nhiệm vụ đi trước mở đường, cũng thường đưa tay đẩy cổ khô trên đầu và đá vụn trên mặt đất, nhắc nhở tôi, “Không có đèn đường, cẩn thận.”

Anh ta quên mèo có thể nhìn trong bóng tối à?

Tôi ngại anh ta đi quá cẩn thận, động tác chậm như bà già liền phi thân nhảy lên, hai chân nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường cũ nát, lấy tay chống lên cái mái che nắng nhìn xung quanh sau đó hưng phấn mà chỉ vào sân thể dục cách đó không xa, nhanh chóng tiến tới đồng thời cũng hét lên: “Nữ quỷ ở bên kia!”

William ngây người trong giây lát, đuổi sát theo sau: “Đợi tôi với!”

Mặt sân thể dục bằng xi-măng đã bị cạy lên, có một cô gáu mặc giá y cổ đại đỏ thẫm, tóc đen như thác nước, dáng người nhỏ bé yếu ớt như dương liễu, chỉ yên tĩnh đứng trước cột bóng rổ đã đổ, đôi tay nâng ở trước ngực, nhìn ra phía xa xa, đang khóc nỉ non.

Tôi hét lên 1 tiếng: “Yêu nghiệt! Chạy đi đâu!”

William đi theo cáo mượn oai hùm: “Đây là lời kịch trong 《Tây Du kí》! Rất lợi hại!”

Tôi tiếp tục gào lên: “Ngươi đã chết rồi!”

William ăn theo uy hiếp: “Biết Kenshiro trong 《Bắc Đấu Thần quyền》 không? Những kẻ xấu nghe thấy câu này đều phải chết!”

“Giống như yêu quái, dũng cảm thành Phật đi!” Tôi cho William một phát, mắng: “Ai còn dám trích dẫn 《GS Mikami》 của tôi, tôi sẽ đánh chết hắn! Về phần nữ quỷ dùng bạch cốt hóa thành yêu quái kia, không nghe lời cút đến nơi khác ta sẽ đập ngươi ra thành xương vụn, mang đi hầm canh cho chó ăn!”

William ôm đầu bổ sung: “Cho Chihuahua nhà hàng xóm ăn!”

Nữ quỷ bị khí thế mạnh mẽ của chúng tôi dọa sợ, qua một lúc lâu mới xoay người lại. Là một thiếu nữ tầm 16 17 tuổi, diện mạo thanh tú, mặc áo đơn màu trắng, hành vi cử chỉ coi như có lễ, không hung hãn. Nhưng cổ bị chặt mất một nửa ở đằng sau nên đầu hơi nghiêng, toàn bộ phía sau lưng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như giá y đỏ thẫm.

Cô ta vội vàng chỉnh đầu cho thẳng rồi xoay người hành lễ với chúng tôi, nhỏ nhẹ nói: “Dân nữ là Phùng Nguyệt Nga, lúc này đang đợi người, tuyệt đối không cố ý quấy rầy dân chúng, mong mèo yêu đại tiên thứ tội.”

William rụt lùi về sau lưng tôi, sau đó lại cố lấy dũng khí ló ra đứng ở phía trước, lấy giấy chứng nhận, lớn tiếng tuyên bố: “Ngươi đã quấy rầy dân chúng rồi! Bọn ta làm theo lệnh của đội điều tra tội phạm đặc biệt, yêu cầu ngươi rời khỏi nơi này.”

Phùng Nguyệt Nga kiên quyết từ chối: “Không thể, dân nữ và người kia hẹn gặp ở miếu thổ địa, trước khi chàng tới dân nữ sẽ không đi.”

Hơn 500 năm trước, trước khi nơi này biến thành bãi tha ma, hình như là có cái miếu thổ địa nhưng hương khói không thịnh. Sau này lại gặp phải chiến loạn, các hòa thượng chết chết, miếu cũng dần dần hoang phế cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhìn trang phục và đồ trang sức của cô gái này quả thật là niên đại kia rồi.

Phùng Nguyệt Nga buồn bã nói: “Chàng sẽ không bỏ tôi lại, nhưng vì sao chàng chưa trở về?”

Tôi quyết đoán nói: “Bởi vì hắn đã chết rồi.”

Phùng Nguyệt Nga kinh ngạc hỏi: “Mèo yêu đại tiên nhận được lời nhắn của chàng sao?”

William cũng sùng bái nhìn tôi: “Cô bấm tử vi ra sao?”

Tôi giải thích với hai kẻ ngu ngốc trầm trọng này: “Hơn 500 năm, xương cốt cũng đã biến thành cặn bã rồi.”

William bừng tỉnh: “Thì ra là thế, Dạ Đồng thật lợi hại.”

Phùng Nguyệt Nga ngơ ngác nhìn tôi, bỗng nhiên lớn tiếng khóc òa lên, khóc đến nỗi đầu lại hơi xộc xệch: “Tôi và Trương Sinh đã ước hẹn tam sinh tam thế, cho dù luân hồi chuyển thế cũng phải gặp nhau tại đây.”

Tôi bị cô ta khóc đến hoa mắt chóng mặt, quyết định trực tiếp xử lý cô ta, đem xương cốt cầm đi đổi thức ăn cho mèo. Móng vuốt còn chưa kịp vươn ra thì William cũng đã tò mò như thằng nhóc mở miệng hỏi: “Cô và Trương Sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, không chừng chúng tôi có thể giúp cô nghĩ cách.”

Bắt quỷ chính là bắt quỷ, nghe nói rất nhiều người khi còn sống làm chuyện thất đức, nhỡ bị cô ta nhờ vả thật thì rất lỗ vốn .

Tôi không kịp ngăn chặn William mồm rộng, Phùng Nguyệt Nga đã dùng ánh mắt nhìn chúa cứu thế nhìn chúng tôi, dùng tốc độ như pháo liên thanh bắt đầu trả lời vấn đề.

Chuyện của nữ quỷ đã xảy ra từ rất lâu rồi.

[1] Chế từ câu “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh” ý nói những kẻ có quyền uy một khi sa cơ thất thế, cảnh ngộ của họ còn tệ hại hơn người dân thường.

[2] Mortgage house: Hình thức vay tiền của ngân hàng (hoặc một cơ quan nào đó) để mua nhà và sẽ trả góp tiền lại cho cơ quan đó sau

Chương 15

Editor: mèomỡ

Năm trăm năm trước, gần miếu thổ địa có thôn Phùng gia, Phùng Nguyệt Nga là thứ nữ nhà trưởng thôn, cũng được coi như nhà giàu có. Người tới cầu hôn gần như đạp hỏng cửa. Trương Sinh là người ở cho nhà nàng, mi thanh mục tú, thông minh có tài, ngoại trừ nhà hơi nghèo thì hai người coi như xứng đôi. Nhưng thôn trưởng Phùng vừa mắt con rể là con vợ kế của huyện thái gia, nghe nói diện mạo xấu xí, là kẻ quần là áo lượt nhậu nhẹt đĩ điếm cờ bạc cái gì cũng biết. Phùng Nguyệt Nga đương nhiên không muốn gả cho người như vậy, vì thế hẹn gặp mặt Trương Sinh ở miếu thổ địa, sau đó cùng nhau bỏ trốn. Nàng mang theo tay nải, ban đêm lén lút trốn ra. Đến miếu thổ địa  lại gặp phải thổ phỉ cường đạo, chém chết nàng, cướp của. Hồn phách của nàng cố chấp không tiêu tan, bị phong ấn xuống đất. Dạo này động thổ ầm ĩ, nên nàng lại hiện ra, si ngốc chờ đợi người trong lòng tới đón nàng.

Nhắc tới việc đáng tiếc năm đó, Phùng Nguyệt Nga có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Bọn cường đạo kia đúng là phí công toi. Tôi tự biết mình rời nhà trốn đi là có lỗi với cha mẹ, cho nên không mang theo châu báu trang sức đáng giá, chỉ cầm theo hai cây ngân trâm, vài bộ quần áo cũ cùng mười lượng lộ phí thôi.”

Tôi gãi gãi đầu, không hiểu hỏi: “Thời kỳ đó… không phải loài người có câu ‘kẻ có sính làm vợ, bôn làm thiếp’ sao? Hành động của cô như vậy là rất tùy tiện?”

William rất ít khi được nghe loại chuyện xưa máu chó này nên bị cảm động đến đỏ cả mắt, nắm tay hò hét: “Đây là tình yêu đích thực!”

Tôi ghê tởm đá mông anh ta một cái.

Phùng Nguyệt Nga giải thích: “Trương Sinh trên không có cha mẹ, đợi chúng tôi đi đến đất khách, tự xưng vợ chồng, quan phủ cũng sẽ không truy cứu. Tôi có thể chịu khổ, lo liệu việc nhà và thêu hoa dệt vải việc gì cũng làm. Chàng lại thông minh, chịu đựng một thời gian rồi những ngày gian khổ cũng sẽ qua. Dù sao vẫn hơn là gả cho tên quần lụa Hoàng Nhân Kiệt kia, để rồi phải đau khổ một đời.”

Hoàng Nhân Kiệt là con vợ kế huyện thái gia, tôi thấy tên này khá quen tai, vì thế hỏi: “Hắn thực sự tệ như vậy sao?”

Phùng Nguyệt Nga khinh thường nói: “Tôi bí mật sai tiểu nhị Phùng gia lên trấn trên hỏi thăm, quả thật là tên xấu xí, phẩm hạnh rách nát khốn kiếp. Cha mẹ tôi sợ tôi không chịu gả, còn dự định cùng bà mối lừa gạt tôi, nói hắn là người tốt, định đẩy tôi vào hố lửa.”

“Được rồi, cô nói xong chưa?” Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa liền vặn vặn thắt lưng, vươn móng vuốt, uy hiếp hỏi: “Cô muốn ngoan ngoãn rời khỏi đây đi đầu thai, hay để tôi xé rách hồn phách của cô, ăn vào bụng đây?”

Phùng Nguyệt Nga nghiêm mặt nói: “Người sống phải giữ chữ tín, dù chết cũng không hối hận.”

Đầu óc cô ta quả thật có vấn đề, muốn chết cũng không thể trách tôi. Tôi không kiên nhẫn hiện nguyên hình, chuẩn bị tấn công.

Không ngờ, William ôm lấy tôi, không ngừng cầu xin: “Dạ Đồng, cô ấy là người giữ chữ tín, cho nên là người tốt trọng tình trọng nghĩa, cô đừng phá huỷ hồn phách của cô ấy. Để cô ấy đi đầu thai đi.”

Tôi lạnh lùng cười: “Người tốt chẳng lẽ sẽ không ngu ngốc sao? So với người xấu, tôi ghét đồ ngu hơn.”

William phe phẩy cái đuôi, trong ánh mắt ẩn chứa nước mắt cảm động, không biết sống chết nói: “Dạ Đồng, cô mèo tốt lương thiện mà.”

Tôi rùng mình một cái: “Ai nói thế?”

William quyết đoán nói: “Lam Lăng!”

Không đợi tôi phát cáu, Phùng Nguyệt Nga hai mắt rơi lệ, đáng thương nói với tôi: “Mèo yêu đại tiên, van cầu ngài giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi chỉ muốn nói tạm biệt với chàng thôi, tôi nguyện trả bất kì giá nào.”

“Muốn chết à! Cái đồ ngoan cố … Hả? Bất cứ giá nào sao?” Tôi đang nổi giận đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra dạo này ngày ngày ở nhà đắm chìm trong hoạt hình, hoàn toàn không làm ăn gì cả. Thành quả lao động xuống dốc không phanh, khi Hồng Vũ về thể nào cũng bị cười nhạo. Trước mặt vừa khéo có hạt giống si tình này, vì tình nhân ngay cả hồn phi phách tán cũng không sợ, chắc hẳn sẽ không ngại giao dịch với tôi đúng không? Vì thế tôi lập tức thay bằng một nụ cười buôn bán, dịu dàng hòa nhã liệt kê thủ tục giao dịch với yêu quái ra một lượt, hỏi cô ta có chấp nhận dùng linh hồn để đổi lấy cơ hội gặp gỡ tình nhân không.

“Chỉ cần cô tìm được chàng, để tôi được ở bên chàng ba ngày, linh hồn của tôi thuộc về cô.” Phùng Nguyệt Nga lập tức đồng ý .

Tôi hỏi Phùng Nguyệt Nga ngày sinh tháng đẻ của Trương Sinh, quăng đến trước mặt Lam Lăng, nói rõ đầu đuôi câu chuyện, để anh ta đi tìm Độ Ách Tiên Tử tính luân hồi, thuận tiện xin anh ta dự chi một trăm đồng tiền ăn cơm.

“Làm không xong còn muốn lấy tiền?” Lam Lăng sờ sờ ngực một lúc mới rút ra một tờ tiền màu đỏ từ trong cái ví da nhét đầy tiền đưa cho tôi, sờ sờ đầu an ủi: “Ngoan, đừng tiêu tiền như nước thế, phải học cách tiết kiệm.”

Tôi cắn răng đóng hỏi: “Khi nào thì có kết quả?”

Lam Lăng nói: “Tìm Độ Ách Tiên Tử đoán số mệnh còn phải xếp hàng, ít nhất là một tuần.”

“Meo meo ô?!” Tôi kêu sợ hãi, “Bảy ngày? Tôi đói thành mèo thịt khô rồi!”

Lam Lăng cười cười âm trầm nói, “Vừa lúc giảm béo, hoặc em giúp anh tìm Hồng Vũ chuyển lời nói mấy câu tốt đẹp một chút, anh có thể cho em thêm mấy vạn.”

“Nằm mơ!” Tôi tức giận nói, “Tôi đường đường là mèo yêu vạn năm! Còn sợ không làm ra tiền sao? Có tin tôi đi chặn đường ăn cướp? Trộm cắp lừa đảo không? !”

“Biết em sẽ lại dùng mấy chiêu này mà” Lam Lăng rất bình tĩnh phản kích, “Chỉ cần em dám làm, anh cũng dám đem những chuyện gièm pha mất mặt anh giúp em giấu giếm mấy năm nay tung ra hết, cho em bị người ta chê cười mấy ngàn năm luôn! Em còn nhớ rõ lần trước cái kia… Còn có cái gì tốt nhất…”

Tôi tức giận sập cửa bỏ đi, William ngượng ngùng chào anh ta rồi cũng chạy theo.

Trên đường cái xe cộ như nước, tôi nâng tờ một trăm đồng, trong lòng chua xót. Bây giờ giá cả leo thang, thức ăn cho mèo tăng như nước nâng thuyền. Chút tiền trinh này còn chưa đủ mua một gói thức ăn thiên nhiên giá rẻ chứ đừng nói đến bò hầm và gà ninh thượng hạng. Tôi bắt đầu có ý định muốn đi tìm đám tiểu yêu tống tiền hoặc mượn tiền, nhưng không bỏ được sĩ diện của tộc mèo yêu, vì thế đứng trên đường bồi hồi rất lâu, suýt chút nữa không kiềm chế được đồng ý đi ăn cơm với ông chú kỳ quặc vừa mời.

Ngoài lúc tôi bị bắt chuyện thì William có gầm gừ vài câu, còn suốt dọc đường đi anh ta rất im lặng, đến lúc bụng tôi bắt đầu kêu “ọc ọc”, mới đề nghị nói: “Không phải trong phòng Hồng Vũ có thủy kính dùng để bói toán sao? Không bằng… Chúng ta tự đi tìm tình nhân của Phùng Nguyệt Nga đi?”

Tôi hơi ngượng ngùng nói: “Tôi không am hiểu bói toán, chỉ có thể tính ra vị trí đại khái, không thể tập trung vào mục tiêu.”

William vui vẻ nói: “Tình nhân kiếp trước nhất định sẽ có mấy thứ như kiểu tâm linh cảm ứng! Chúng ta đem thủy kính đến sân thể dục, xác nhận vị trí đại khái, liệt kê những đối tượng tình nghi ra rồi để Phùng Nguyệt Nga tự chọn!”

“Chó ngốc biến thành thông minh từ khi nào vậy?” Tôi bị kích động để anh ta chuyển thủy kính đi.

Thủy kính là cái thau bằng đồng đen, được khảm rất nhiều ký hiệu. Chỉ cần nhỏ sương sớm và máu tươi yêu tộc vào, niệm chú ngữ, kính sẽ theo tâm linh tìm kiếm vạn vật trên đời, nhưng cần năng lực rất tỉ mỉ thao túng. Tôi là con mèo cẩu thả không phù hợp với loại pháp khí này, rất khó để tìm chính xác. Mất cả nửa buổi tối, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu đang ở một trong ba tòa cao ốc trung tâm thành phố bên cạnh. Tôi thở phào nhẹ nhõm với kết quả này. May là ở trong cùng một tỉnh, không cần mất nhiều thời gian.

Phùng Nguyệt Nga mở to mắt, tìm kiếm một gương mặt xa lạ trong ba tòa cao ốc. Khi thủy kính quay qua phòng 902, cô ta hét ngừng. Chỉ vào người đàn ông đầu bóng lưỡng ngồi trên sô pha da thật trong phòng, vui đến nỗi mặt cũng đỏ ửng: “Nhìn xem! Là chàng!”

Người đàn ông này bộ dạng cũng không tệ lắm, dạng chó hình người, mặc áo ba lỗi quần đùi, trên xương quai xanh xăm hình Thanh Long. Tuy cố ra vẻ hung ác, nhưng cười rộ lên lại rất dịu dàng. Bên tay trái hắn là một con chó Doberman [1], bên tay phải là một mỹ nữ ngồi bên bàn trang điểm, trên mặt bàn đặt một cái lồng kính, bên trong là mấy con rắn độc đang thè lưỡi. Nhìn qua không giống người tốt.

William chần chờ hỏi: “Cô chắc chắn là hắn không? Sao tôi cảm thấy hắn không giống người tốt?”

Phùng Nguyệt Nga khẳng định: “Bộ dạng giống như đúc! Sao chàng lại xuất gia vậy?”

Tôi xùy một cái: “Nào có ai xuất gia còn mang theo mỹ nữ chứ?”

William cũng khinh bỉ: “Hắn thật quá đáng! Lại đi nuôi tình nhân!”

Phùng Nguyệt Nga lại rất dịu dàng nói: “Dù sao cũng đã chuyển thế, chàng đã không còn nhớ gì nữa rồi. Huống chi chỉ là thiếp thất không đáng nhắc đến, quan trọng nhất là mèo yêu đại tiên có thể khiến chàng nhớ ra tôi không?”

“Có thể thử xem.” Trong lòng tôi cười nhạt vì cái quan niệm cũ kỹ từ trăm ngàn năm trước của cô ta nhưng không biểu hiện ra ngoài, “Cho dù nhớ ra tất cả, hắn cũng chỉ có thể ở cùng cô ba ngày.”

Phùng Nguyệt Nga si mê nhìn người trong lòng, đồng ý.

[1] Dobermann là tên của một giống chó có thể nuôi để giữ nhà, canh gác hoặc làm nghiệp vụ. Tên gọi đầy đủ và chính xác của nó là Dobermann Pinscher (theo AKC American Kennel Club). Dobermann là một trong số ít những loại chó được đặt theo tên người (Louis Dobermann).

Một con Dobermann cái có thể cao 65–70 cm và nặng khoảng từ 32 đến 35 kg, trong khi con đực thì vào khoảng 68-72 cm và nặng 40-45kg.


Thông thường Dobermann có bộ ngực to khỏe, cơ thể săn chắc vạm vỡ. Nhưng theo xu hướng hiện nay thì người ta ưa chuộng Dobermann gầy và thon thả hơn. Tuy vậy, những con Dobermann to khỏe vẫn được một số người thích chọn.

Chương 16        

Editor: mèomỡ

Thành phố bên cạnh không xa, lái xe ba giờ, chạy bộ một giờ là đến.

Thông qua mạng lưới tình báo tôi đã hỏi thăm về tư liệu của người đàn ông này. Hắn tên Trương Hổ, vào tù hai lần nghe nói là do đánh nhau. Bắt cóc tống tiền, mở sòng bạc, buôn bán thuốc phiện, buôn bán mại dâm, chuyện xấu nào cũng có phần hắn. Cơ quan công an ba lần bốn lượt muốn bắt hắn, nhưng hắn thủ đoạn xảo trá, mạng lưới quan hệ rộng rãi, làm việc không để lại chứng cớ, mỗi lần đều dùng người gánh tội thay là xong việc. Hắn là hoàng đế ngầm ở nơi này, là Hỗn thế ma vương mọi người hận thấu xương.

Mặt trời rất lớn, tôi bật ô, ăn cá muối khô, nhàn nhã đi thang máy lên tầng, ấn chuông cửa nhà hắn.

Hắn nhìn qua mắt mèo nhìn tôi: “Ai vậy?”

Tôi hướng về phía hắn cười ngọt ngào: “Chú à! Xin quyên tiền cứu trợ động vật nhỏ không có nhà.”

Có lẽ hắn cảm thấy cô nhóc mười sáu, mười bảy tuổi không có sức uy hiếp lực nên thả lỏng cảnh giác, mở chốt cửa, dùng ánh mắt mê đắm đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Nóng như vậy mà cũng đi quyên tiền sao?”

“Yêu quý động vật, mỗi người đều có trách nhiệm” tôi dùng vẻ mặt hồn nhiên hỏi, “Chú có nước không? Có thể cho cháu vào xin một cốc không?”

Hắn mở cửa, đưa tôi vào trong: “Có, Coca hay bia đều có.”

Tôi lười biếng ngồi trên sô pha da dê, cả người chìm hẳn vào ghế, đánh giá xung quanh, xác định trong phòng không có camera. Sau đó tôi cầm cốc côca hắn đưa, ngửi thấy vị thuốc trong đó liền nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh, cười tủm tỉm nói: “Thật ra tôi tới đây không phải để quyên tiền.”

Trương Hổ cảnh giác, trút bỏ lớp ngụy trang dịu dàng, trong ánh mắt chứa đầy tàn nhẫn.

Tôi không nhìn hắn, tiếp tục nói: “Tôi có một người bạn là người đẹp khí chất cổ điển, cô ấy rất thích anh, muốn cùng anh làm tình nhân ba ngày.”

Trương Hổ nghe thế thì hơi mơ hồ, hắn không dám tin hỏi: “Người đẹp? Làm tình nhân với tôi?”

Tôi bổ sung: “Là người đẹp đã chết.”

Trương Hổ sửng sốt, sau giận quá thành cười, hắn hỏi: “Cô dám đùa giỡn tôi? Biết tôi là người như thế nào không?”

“Biết.” Tôi rất nghiêm túc gật đầu, “Thế ngươi có biết ta là người như thế nào à?”

Trương Hổ rút dao trên bàn ăn ra, đặt ở cổ tôi, khẽ cười nói: “Có cần chú dạy cháu một ít đạo lý làm người không?”

Tôi dùng hai ngón tay kẹp lấy dao, hơi hơi dùng sức đã bẻ cong nó thành chín mươi độ. Đồng tử cũng đột nhiên thu hẹp lại, biến thành kiểu dẹt thẳng dựng đứng, trên đầu tai mèo vươn ra, trong miệng lộ ra hai cái răng nanh, mang theo sát khí nhìn hắn: “Ngươi muốn cùng ta học đạo lý làm yêu quái, hay là muốn bị ăn luôn hả?”

“Có yêu quái! Yêu quái!” Hắn sợ tới mức giọng nói cũng vặn vẹo, bỏ lại dao chạy ra bên ngoài, định gọi bọn đàn em ở sát vách tới.

Tôi búng tay, cửa mở.

William từ bên ngoài đi vào, giơ chân đá cửa, gương mặt thiếu niên tóc vàng đáng yêu đã biến mất, chỉ còn lại một cái đầu chó, uy hiếp nói với hắn: “Đám thủ hạ của ngươi đã bị ta hạ chú cho đi ngủ hết rồi!”

Trương Hổ còn định phản kháng, sờ súng.

Tôi đá văng súng, khuyên bảo: “Chỉ làm tình nhân ba ngày thôi, giúp nữ quỷ chấm dứt tâm nguyện. Dù sao ngươi cũng chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy rồi, hẳn là rất có thiên phú lừa phụ nữ đúng không? Coi như phát huy sở trường đi.”

“Không!” Hắn lại hét lên như heo bị chọc tiết, vẻ mặt trinh tiết liệt phu, liều chết không theo.

Để thuận lợi làm chuyện xấu, phòng hắn có trang bị thiết bị cách âm, thật thuận tiện.

Đáng tiếc tai mèo rất thính, hắn hét vậy khiến tôi đau đầu khó chịu. Tôi trực tiếp túm lấy hắn, vặn xương cổ tay kêu răng rắc, đang định cho hắn hai bạt tai để hắn ngoan ngoãn, bỗng nhiên nhớ ra lát nữa hắn còn phải gặp Phùng Nguyệt Nga. Nếu như làm hắn tàn phế, có thể sẽ bị trách tội, nếu như hạ chú Cấm âm, lại không thuận tiện nói chuyện. Tôi thật do dự.

Quân sư quạt mo bày mưu: “Không nghe lời thì dùng kim đâm hắn!”

Dạo này hôm nào anh ta cũng xem 《 Hoàn Châu cách cách 》, biết cách áp dụng những gì đã được học, thật đáng quý.

Tôi mừng rỡ, khen ngợi anh ta.

Không đợi William tìm được châm, Trương Hổ bỗng nhiên thông suốt, hiểu ra đấu với yêu quái sẽ không có kết cục tốt đẹp, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Tôi thuận thế dặn dò mọi việc, cũng thử dùng pháp thuật trí nhớ để khiến hắn nhớ lại kiếp trước. Đáng tiếc tôi thao tác không tinh tế, thử mười mấy lần cũng không thành công. Tôi phẫn nộ hung ác gõ lên đầu hắn, hùng hồn lên án: “Ngươi quá ngu ngốc!”

Rất nhiều người trong hắc đạo làm việc trái với lương tâm nên sợ quỷ quái như rắn rết. Trương Hổ lại là nhân tài kiệt xuất trong đó nên gần như tôi bảo gì hắn cũng nghe. Chỉ xin tôi sau khi hắn hẹn hò với nữ quỷ xong thì tha mạng cho hắn. Hại tôi chuẩn bị chú toàn tâm, phệ hồn pháp, còn có châm William tìm đến không được phát huy công dụng. Chúng tôi thật uể oải.

Trên đường trở về, hắn mời chúng tôi món bò hầm để nhận lỗi, sau đó tôi đến Trường quay Thiên Long Bát Bộ trộm một bộ quần áo cổ trang, William cống hiến bộ tóc giả dài màu đen ngày trước anh ta dùng để COS, tôi thêm ít phấn lên khuôn mặt suy sụp xanh lét của hắn. Ngoại trừ quần lót CK bên trong và giày da đen hàng ngoại ở dưới chân, nhìn chung cũng có chút dáng dấp công tử cổ đại thanh tú. Sau đó bị chúng tôi dắt đi tìm Phùng Nguyệt Nga.

Phùng Nguyệt Nga nhìn thấy người trong lòng, lập tức nhào tới.

Tôi đã sớm dùng thuật ngưng phách để cô ta tạm thời có thực thể. Nay bộ quần áo dính máu đỏ như lửa, gương mặt bi thảm trắng hếu, cùng với gió đêm âm u tịch mịch, có vẻ vô cùng đau thương động lòng người.

Cả người Trương Hổ “Hưng phấn” phát run, hai mắt nhìn đối phương chằm chằm, giống như nhìn mãi cũng không đủ, ngay cả mặt cũng chuyển sang màu trắng để phối hợp cho phù hợp với tình nhân.

Hai người xa nhau lâu ngày gặp lại, kể tâm sự cùng nhau.

Trên trời còn rất hợp tình hình cho ít mưa phùn, thật sự là “Tình thâm thâm vũ mông mông, xử xử tương tư xử xử tình…”

William đỏ mắt cảm thán: “Ghost, thật quá cảm động!”

Tôi kêu sợ hãi nhắc nhở: “Nguyệt Nga! Cẩn thận đầu của cô! Lại lệch rồi kìa!”

Phùng Nguyệt Nga lại chỉnh lại đầu, thẹn thùng nói với Trương Hổ: “Phu quân, ngày ấy từ biệt bên miếu đổ nát, ta đã cho rằng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng nữa.”

Trương Hổ xiêu vẹo tê liệt ngã xuống đất, chân giật giật hai lần không đứng dậy nổi, ngoại trừ gật đầu thì không nói được gì.

Phùng Nguyệt Nga đỡ đầu, giọng nói vui vẻ như tiểu cô nương: “Chàng còn nhớ không? Lúc ta đến miếu thổ địa này dâng hương, chàng cũng lén đi theo, còn thề muốn sinh cùng áo chết cùng huyệt.”

Trương Hổ dường như ngoài gật đầu thì không biết làm gì hết.

Hình như họ đã hết đề tài để nói, rơi vào yên lặng ta nhìn chàng, chàng cũng nhìn ta.

William hỏi: “Kế tiếp là gì?”

Tôi liếm liếm móng vuốt, quyết đoán nói: “Động phòng hoa chúc! Nếu không thật thiếu sót!”

William vui vẻ hỏi: “Cô ấy là người, Trương Hổ là quỷ ( nguyên văn ), bất đồng chủng tộc, có thể sao?”

Tôi: “Ngốc! Trong 《 Liêu Trai 》 không phải có chuyện vợ quỷ sao? Mấy buổi tối không sao đâu! Sau khi kết hôn mà không động phòng sẽ chết rất đáng thương. Dù sao cũng để cho người ta chấm dứt tâm nguyện, an tâm đi chết chứ.”

Phùng Nguyệt Nga thẹn thùng cúi đầu, không nói có thể, cũng không nói không thể, đưa tay nâng Trương Hổ dậy.

Trương Hổ sợ hãi, đẩy nàng một cái, kết quả đầu Phùng Nguyệt Nga lại rơi xuống dưới, nghiêng lệch sang bên bả vai, tình cảnh rất là quỷ dị.

“A a a a a a a a a a! !” Trương Hổ không chịu nổi nữa, hắn điên cuồng gào lên, tóc giả rơi xuống đất, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ, giống như dùng hết sức lực cuối cùng đứng lên, sử dụng cả tay lẫn chân cố sống cố chết chạy ra ngoài.

Phùng Nguyệt Nga ở phía sau không hiểu hỏi: “Phu quân? !”

Tôi thấy con vịt đã nấu chín còn định bay mất, lập tức ra tay ngăn cản.

Trương Hổ quỳ xuống, liều mạng dập đầu, nước mũi nước mắt tèm nhem: “Mèo bà nội, tha cho tiểu nhân đi!”

Tôi cào cho hắn một phát, quát khẽ: “Trở về! Tên ác ôn như người mà còn sợ quỷ à?”

Trương Hổ khóc cầu xin tha thứ: “Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ! Trở về xin thay đổi hoàn toàn làm người một lần nữa, từ nay không dám làm chuyện xấu nữa!”

Tôi kéo hắn về: “Ai quản ngươi có làm chuyện xấu hay không chứ? !”

“Không! Tôi không về!” Trương Hổ giãy dụa gào thét, “Tôi đến sở cảnh sát tự thú! Để bọn họ nhốt tôi lại!”

Tôi không quan tâm: “Muốn tự thú cũng phải làm xong chuyện ta giao đã, nếu không ta ăn ngươi luôn bây giờ!”

William cũng khuyên nhủ: “Đi động phòng cùng Nguyệt Nga đi, tình yêu là phải vượt qua sinh tử! Thật lãng mạn!”

Trương Hổ: “Người đâu! Cứu mạng! Cảnh sát đâu? !”

Trên mặt đất bị kéo ra hai dấu chân thật dài, áo bào màu xanh dính đầy bùn đất. Lão đại hắc đạo ngày trước hét ra phong vân giờ khóc đến là thê thảm, quả là đáng thương.

Phùng Nguyệt Nga nhìn Trương Hổ như vậy, cũng có vẻ không chắc chắn lắm, lặng lẽ hỏi tôi: “Đây thật sự là Trương Sinh sao?”

“Yên tâm!” Cho dù là hắn con thỏ, tôi cũng sẽ bắt hắn mở miệng thừa nhận mình là Trương Sinh!

Không đợi tôi dùng hình, xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng mở cửa, đứng trên sân thể dục. Lam Lăng dẫn theo vài đồng nghiệp trong ban tội phạm đặc biệt xuống xe.

Trương Hổ giống như nhìn thấy người thân lâu ngày mới gặp, cảm động đến rơi nước mắt. Hắn thừa dịp tôi bị ánh đèn sáng chiếu chói mắt, cắn một phát lên móng vuốt tôi, dùng sức lùi ra xa, sau đó lao đến ôm ấp mấy người kia, nước mắt lưng tròng nói: “Đồng chí cảnh sát! Mau dẫn tôi đi với, tôi tự thú, thà rằng ở trong tù cũng không muốn ở đây.”

P/s: đầu óc hai anh chị này hình như có chút vặn vẹo =)) tội nghiệp bạn Trương Hổ

Chương 17

Editor: mèomỡ

“Anh không thuộc phạm vi quản lý của ban chúng tôi.” Lam Lăng đồng tình nói.

“Không! Không!” Trương Hổ nước mắt trào ra, “Thế giới cảnh sát và nhân dân là một nhà! Phải đoàn kết hữu ái! Phải có nghĩa khí chứ!”

Chúng tôi đều cảm thấy hắn đã điên rồi.

Lam Lăng không biết làm sao đành quăng hắn cho đồng nghiệp, đeo còng tay, phân phó: “Tối nay quăng cho đội tội phạm hình sự xử lý đi.”

Ban phạm tội đặc biệt là do yêu quái thành lập, đồng nghiệp Lam Lăng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của Trương Hổ, lau lau nước miếng, đưa hắn đi.

“Này…” Tôi giơ móng, “Nghiệp vụ của tôi…”

Lam Lăng mang theo một cái rương tới, gật gật đầu với Phùng Nguyệt Nga, sau đó hung hăng gõ một phát lên đầu tôi, mắng: “Làm bừa! Nào có chuyện ‘chỉ hươu bảo ngựa’ bắt buộc người khác thế hả? Trương Hổ vốn không phải là Trương Sinh chuyển thế.”

Tôi phản bác: “Rõ ràng nhìn qua rất giống mà!”

Lam Lăng tức giận nói: “Trên đời nhiều đen mèo như vậy, sao không gọi là Dạ Đồng hết đi?”

Phùng Nguyệt Nga nhu nhược nói: “Tôi cũng thấy dường như có chỗ nào đó không đúng…”

Tôi rít gào: “Thủy kính tuyệt đối chính xác!”

“Trương Sinh chuyển thế là đây.” Lam Lăng mở chiếc rương mang đến, bên trong là một con rắn hổ mang to chừng như cái vòi nước, da màu nâu bụi, hoa văn hình con mắt trên lưng vô cùng rõ ràng nhìn rất khủng khiếp, trong miệng thỉnh thoảng lè ra cái lưỡi đỏ lừ, không ngừng bò qua bò lại, đúng là con rắn trong nhà Trương Hổ nuôi.

Cả thế giới đều trợn tròn mắt.

Đầu Phùng Nguyệt Nga lại rơi xuống, cô ta nói: “Trương Sinh là người.”

Tôi cũng hỏi: “Không phải anh tính sai đấy chứ Lam Lăng?”

“Chúng sinh trên đời là bình đẳng, không có quy định nào người đã chuyển kiếp vẫn được làm người.” Lam Lăng đẩy đẩy kính mắt, rất bình tĩnh nói, “Tôi dùng chút quan hệ để Độ Ách Tiên Tử bói cho chúng ta trước, sau đó dùng thuật hồn xác nhận. Con rắn này chắc chắn chính là Trương Sinh chuyển thế.”

Phùng Nguyệt Nga lắp bắp nói: “Có thể… Nhưng mà…”

Tôi không ngừng liếm móng vuốt rửa mặt, lúng túng nói: “Có chút sai sót cũng không sao, dù sao cũng coi như tìm được.”

William cảm động: “Tình yêu vượt qua chủng tộc rất lãng mạn!”

Lam Lăng đưa con rắn cho Phùng Nguyệt Nga, cô ta run run nhận lấy, cực kỳ không tình nguyện gọi một tiếng: “Phu quân…”

Con rắn kia dường như không quen được ôm ấp, không ngừng vặn vẹo lách ra, còn dùng răng nọc hung ác cắn lên tay cô ta. Nếu không phải cô ta đã sớm chết sợ rằng sẽ phải chết lại một lần.

Lam Lăng giải thích: “Rắn không đầu óc, trí nhớ hữu hạn, cùng lắm là nó có cảm giác quen thuộc với cô, nhưng không có nghĩa là cô có thể sờ.”

“Như vậy phu quân, tôi… Tôi…” Phùng Nguyệt Nga đứng ngẩn ngơ, con rắn quấn trên người cô ta, giống như toàn bộ thế giới đã sụp đổ.

“Kim thế duyên, kim thế liễu*, tội gì phải lưu luyến?” Lam Lăng kéo con rắn đang cuốn trên người cô ta xuống, “Tôi đã điều tra dây dưa đời trước của hai người, Trương Sinh lang tâm cẩu phế, thông đồng Trương tiểu nhị, sau khi cầu thân không thành đã hợp mưu giết cô đoạt tài. Sau này bị cha mẹ cô phát hiện, bắt lên quan phủ, mùa thu năm sau xử tử.”

[*] Nôm na là duyên ở kiếp nào thì nên kết thúc ở kiếp đó

Phùng Nguyệt Nga ngơ ngẩn nói: “Sao lại… Trương Sinh sẽ không lừa tôi …”

Lam Lăng nói tiếp: “Vị hôn phu Hoàng Nhân Kiệt của cô tài hoa xuất chúng khiến người ghen tị, bị người ta đồn đãi chửi bới, hắn yên lặng càng cố gắng tiến tới, sau đó không lâu trúng tiến sĩ, làm quan thanh liêm, dân chúng ca tụng.”

Tôi vỗ tay thật mạnh, ngạc nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi! Khi đó có một vị thanh quan, hình như tên Hoàng Nhân Kiệt! Bảo sao tôi thấy tên này nghe rất quen.”

Phùng Nguyệt Nga xụi lơ ngã xuống đất, không ngừng nức nở, trong miệng chỉ gọi phụ thân và mẫu thân.

Hối hận của cô ta sợ là nước sông Trường Giang cũng không rửa sạch được.

Lam Lăng nói: “Buông chấp niệm, tiếp tục cố gắng, tôi cho người đưa cô đi luân hồi.”

“Đợi đã!” Tôi hét lên rút khế ước ra, “Linh hồn của cô ta là của tôi!”

Lam Lăng chộp lấy vò vò thành một cục rồi nhét vào túi, cười hỏi: “Công tác là anh sắp xếp, Trương Sinh chuyển thế là anh tìm được, người cũng do anh khuyên nhủ, em làm được cái gì nào? Còn dám đòi thù lao à?”

Tôi xem xét lại hành vi của mình thấy tất cả đều sai, không có cách nào cãi lại, hối hận đan xen, trái tim sắp bị vò nát rồi.

“Nể tình em có cố gắng, trả một nửa thù lao vậy.” Anh ta lấy một phong bì đưa cho tôi, bên trong có một trăm đồng, vỗ vỗ đầu tôi cổ vũ: “Tiếp tục cố gắng nhé.” Sau đó nhàn tản sung sướng dẫn Phùng Nguyệt Nga và con rắn kia đi mất.

William chán nản hỏi: “Biến thành rắn… cô ấy sẽ không thích nữa sao?”

Tôi nâng trán: “Đồ ngốc, đối phương là ác ôn, hơn nữa lưỡng cư (vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước) và động vật có vú, chủng tộc quá cách biệt?”

William: “Chủng tộc khác nhau thì không thể yêu nhau sao?”

Tôi quyết đoán: “Đương nhiên!”

Tôi dạo quanh cửa hàng thú cưng chọn mua thức ăn. Đầu tiên là cầm ba túi thức ăn khô cho mèo và một túi thức ăn cho chó, lúc tính tiền lại bỏ một túi thức ăn cho mèo lại đổi thành thức ăn cho chó. Sau đó hỏi nhân viên bán hàng quà khuyến mãi, cũng nói cho William: “Mua đồ ăn cho chó mới có quà khuyến mãi, tôi không muốn bị thiệt nên mới đổi! Tất cả đều là của tôi, không cho phép anh bày ra vẻ mặt xin ăn ghê tởm trước mặt tôi!”

Sau khi trở về từ sân thể dục William vẫn không yên lòng, dường như không nghe thấy tôi nói.

Tôi phẫn nộ đặt tất cả đồ mua được lên lưng anh ta, để anh ta chở hết.

Trên đường về nhà, anh ta bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt đỏ lấp lánh ánh sáng khác thường: “Chủng tộc khác nhau sẽ càng cố gắng thích! Nếu tôi có thể đối tốt với người ấy gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, có thể cảm động trời xanh không?”

Đối mặt với biểu tình nghiêm túc của anh ta, tôi lại không thể nào nói đáp án ra khỏi miệng…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: