Tập 1
Tôi đã luôn tự hỏi bản thân nhiều lần rằng cuộc sống này ngoài cái chết của một con người còn có điều gì tồn tại vĩnh hằng bất biến.
Câu trả lời là không một điều gì cả, ngoài sự thay đổi.
Bạn biết không, ngay cả bản thân bạn còn không thể sống trường tồn cùng thời gian thì còn có thể hi vọng chứng kiến chuyện gì không thay đổi nữa ?
Hoàn toàn là một mong ước vô vọng, ngu ngốc.
Thế nên đó không là tất cả những gì tôi mong muốn.
Tôi là loại người thực tế, không bao giờ kì vọng vào những điều vô vọng.
Nhưng lại thích kì vọng vào những thứ gần như vô vọng.
Tôi luôn muốn chứng kiến kì tích xảy ra, luôn đặt mọi thứ xung quanh tôi vào điều kiện tệ nhất rồi xem nó diễn biến ra sao.
Nói một cách đơn giản chính là thử thách những thứ mà người ta bảo là lớn lao trên đời này ấy.
Ví dụ như tình mẫu tử chẳng hạn.
Năm tôi 10 tuổi, chó mẹ trong nhà sinh được 5 con. Được khoảng ba tháng sau, tôi bắt lũ chó con trong nhà đem qua nhà bạn thân giấu mất xem chó mẹ sẽ như thế nào.
Thật là cảm động khi chứng kiến chó mẹ hôm nào cũng kêu tìm chó con, nghe mà não lòng. Được chừng hai tuần, ngay khi tôi cảm giác tội ác mình đủ lớn, định trả bầy chó con về mẹ nó, thì thấy nó đang .... cùng với một con chó đực khác. Cảm giác thế nào nhỉ ? Tôi còn hi vọng là con chó đực đó ''ép'' nó, nên nán lại thêm một tuần nữa xem sao. Cái tuần đó tôi thấy nó không đi tìm lũ chó con nữa, mà chủ động đi tìm "anh ấy" của nó.
Biết nói thế nào, khi mà cảm giác hi vọng ban đầu của bạn rất lớn, lớn đến nỗi khiến bạn có ý định phải thay đổi hành động bản thân thì đột nhiên có một chất xúc tác gọi là ''hiện thực'' lại cho bạn thấy điều ngược lại. Nó sẽ khiến sự quyết tâm trong hành động của bạn lớn gấp nhiều lần so với cảm giác ban đầu mà bạn tự hình dung ra, vì não bộ bạn sẽ ghi lại chuyện đó giống như một sai phạm rất lớn và bạn sẽ không bao giờ tin vào điều đó nữa.
Nhưng tôi cũng không phải thằng bệnh hoạn mà đem động vật ra thí nghiệm rồi kết luận cho người.
Khoảng thời gian khi đã lớn hơn, hồi cấp 3 thì phải, tôi cũng hay xem báo, đọc nhiều tin giật gân rồi tự cười đời, cười người. Chẳng hạn mẹ cầm kéo cắt tay con vì tội con cắt mấy tờ tiền 200 nghìn của mẹ; mẹ bỏ con nhỏ giữa đồng để thú hoang ăn; cha tưới xăng đốt hai con ...
Khi phải đối mặt với bất kì chuyện gì trong cuộc sống này, bạn cũng chỉ có 2 lựạ chọn : tiếp tục hi vọng hoặc từ bỏ.
Và tôi đã chọn từ bỏ kể từ ngày tôi biết mình được nhận nuôi.
Bố mẹ nuôi tôi rất giàu có nhưng không thể sinh con, và mẹ ruột tôi đã bán tôi cho họ với cái giá là một căn hộ ở nước ngoài cùng tiền trợ cấp là 1500 đô một tháng.
Chuyện đó là tự tôi phát hiện khi đang Đại Học. Hôm đó bước vào nhà và thấy một người phụ nữ lạ đang ở phòng khách. Bình thường nếu phải tiếp đối tác chỉ có bố tôi thôi, nếu như có mẹ tôi thì cũng chỉ ra chào hoặc gật đầu vài cái lấy lệ. Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng, bố và mẹ tôi cùng ngồi nói chuyện với bà ấy. Thấy lạ nên tôi giấu mình nghe lén. Bà ta uy hiếp bố mẹ tôi nếu không tăng tiền trợ cấp nhất định sẽ đòi lại tôi. Bố mẹ tôi làm ăn kinh doanh bao nhiêu năm cũng không phải là dạng người dễ dãi, liền đem nhà bà ta ra uy hiếp, đồng thời cũng tịch thu hộ chiếu, biến bà ta trở thành vô gia cư, không thân không thích thì có trở về gặp tôi cũng chẳng nhận, trên đời này thiếu gì người ''thấy sang bắt quàng làm họ''. Hơn nữa hễ là tiền thì đen cũng thành trắng, không máu mủ cũng có thể làm giả giấy tờ để trở thành máu mủ. Nếu như tôi một mực đòi xác nhận chẳng lẽ không thể đưa tôi xem tờ xét nghiệm giả sao.
Vậy là cùng vì một chuyện mà có tới hai người từ bỏ.
Tôi từ bỏ lòng tin, mẹ ruột tôi từ bỏ tôi.
Hiện tại là thằng đàn ông 26 tuổi và đã trở thành một cổ đông lớn trong công ty của ba mình.
Mọi người bảo tôi đa nghi, quyết đoán, hành động dứt khoát tàn nhẫn.
Họ nhìn tôi bằng con mắt ngưỡng mộ, tôi nhìn họ bằng ánh mắt khinh thường.
Đúng hay sai đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng.
Hiện thực đang có những gì mới là điều tất yếu.
Và tôi nhận ra rằng tôi có mọi thứ, nhưng tất cả đối với tôi chỉ là tạm bợ.
Đã trải qua vô vàn mối tình, cũng từng làm bạn của vô số người nhưng đến giờ bên cạnh tôi cũng chỉ còn mỗi thằng ''chó'' này thôi. Chẳng là 5 con chó khi ấy đem qua nhà cậu bạn thân chăm sóc nên nó bám luôn cậu ấy, duy chỉ có một con xem như ''kì tích'' là nhớ mùi tôi, cứ bám lấy chân tôi mà liếm. Xem như cuộc đời này không hoàn toàn mất hết hi vọng phải không ?
Tôi quý nó còn hơn phụ nữ.
Nhưng coi bộ nó quý phụ nữ hơn tôi.
Sáng sớm hôm ấy cùng nó chạy bộ, đang yên đang lành tự nhiên nó giật dây chạy theo một cô bé chở hàng. Tôi phải chạy theo một quãng xa thật là xa. Linh tính thế nào cũng có chuyện. Không nằm ngoài dự đoán của tôi. Nó vồ ngã xe chở hàng của người ta, hóa ra trong đó chứa cơm hộp đem đi giao.
_ Chó nhà anh làm ngã xe tôi. Trong này có hơn 30 hộp cơm, mỗi hộp là 30k vị chi là 900k, 100k tiền thuốc nữa nên tổng cộng là 1 triệu chẵn. Anh mau bồi thường tiền đi. - cô bé nói một hơi mà chẳng chào hỏi gì cả.
Theo bản tính tôi thử lòng cô bé.
_ Muốn tôi bồi thường cung được, nhưng phải mở thùng ra tôi kiểm - thật ra 1 triệu đối với tôi cũng chẳng là bao, chỉ có điều thói quen nhắc nhở tôi không được dễ dãi với bất kì chuyện gì.
_ Được, anh muốn kiểm cứ kiểm.
^^còn tiếp^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top