chương 10 ám ảnh (1)

Chương 10

Một ngày dài mệt mỏi, ngâm mình trong dòng nước ấm nóng, Tuệ Minh mơ màng đi vào giấc ngủ, giấc mơ đến êm ái dễ chịu nhưng kết cục thì đầy đau thương. Cô mơ về khoảng thời gian vui vẻ bên Chính Kiệt, nhưng khi cô đang chìm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy, bố mẹ cô, từng người, từng người một lần lượt rời bỏ cô, cuối cùng, tình yêu mà cô luôn trân trọng lại chỉ là trò đùa, là thứ công cụ nhằm đoạt quyền lợi và tiền bạc.

Bừng tỉnh, trời đã khuya, mưa rơi không tiếng động gõ vào khung cửa kính. Nhìn những giọt mưa loang lổ trên khung cửa, trái tim Tuệ Minh khẽ nhói đau. Cũng là đêm mưa như vậy, 1 năm trước cô đã mất tất cả, gia đình, hạnh phúc, tình yêu và cả con người thực của mình.

Cùng khoảng thời gian như vậy, ở căn hộ đối diện, căn hộ đã quen với  bóng tối, chàng trai choàng tỉnh trong cơn ác mộng. Đối diện với Thiên Ân, vẫn vậy, chỉ có những đồ vật hết sức thân yêu, nhưng cũng hết sức nhàm chán. Tại sao ve sầu phải kêu tới chết mới thôi, bởi vì không ai hiểu được nỗi lòng của nó, cho nên nó chỉ có thể kêu như vậy, kêu mãi, kêu mãi, kêu tới kiệt sức rồi chết đi, chỉ là một cái xác khô cố bám níu trên thân cây sần sù, già cỗi. Thiên Ân hiện giờ cũng vậy, biết là vô vọng, anh vẫn cố bám níu cái căn nhà trống rỗng, cái tình yêu đã mục ruỗng này.

Mùa đông, sẽ mưa chứ. Thiên Ân lảo đảo chống tay đứng dậy đi đến bên hành lang, vặn khóa cửa, chiếc cửa đã lâu ngày đóng im lìm.

Vừa mở cửa, cơn gió lạnh ùa vào người mang theo giọt nước mưa lạnh buốt. Cái lạnh, khiến Thiên Ân tỉnh táo phần nào, anh nhìn xuống thành phố xô bồ nhộn nhịp với những ánh đèn rực rỡ đôi môi không khỏi tự giễu.

Ngồi vào một góc hành lang, mặc cho những giọt nước mưa phả vào, mặc cho làn gió lạnh lẽo đang rít từng hồi ghê rợn, trong đầu Thiên Ân, từng mảng kí ức của 1 năm trước lại ùa về, hạnh phúc xen lẫn đau thương.

…..

-         Vợ à, em chốn, không thoát đâu._ Thiên Ân ôm Tuệ Minh, ngửi mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô._ Thật là thơm, đây cũng là hương hoàng lan sao.

-         Mũi anh là mũi cún à._ Tuệ Minh dí tay vào mũi anh. Hết nói nổi con người này.

-         Anh là cún, vậy em có muốn con cún này cắn em một cái không._ Thiên Ân trừng mắt nhìn cô đe dọa.

Lời đe dọa của anh, cô không hề phản bác.Ngược lại, thái độ đột nhiên thay đổi, cô quay người lại, hai tay đưa ra ôm cổ Thiên Ân, ánh mắt ngọt ngào.

-         Chồng à_ lời nói cũng ngọt ngào không kém._ buông tay ra em bảo.

Thiên Ân bị giọng nói ngọt ngào mê người của Tuệ Minh xui khiến, từ từ buông lỏng tay ra. Thấy vậy cô rời tay đang ôm cổ anh, véo mạnh vào má anh, cười tinh nghịch rồi chạy một mạch vào phòng.

-         Chồng ơi, anh ngốc quá đi._ Tuệ Minh lè lưỡi trêu trọc Thiên Ân.

Thiên Ân ngồi nguyên vị trí cũ ngây ngốc cười, Tuệ Minh của anh thật quá đáng yêu đi.

-         Vợ à, anh đói rồi._ Thiên Ân hét to, nụ cười chưa dứt.

-         Đói thì tự kiếm đồ ăn đi._ Tuệ Minh đáp trả, nhưng mặt thì vẫn chưa chịu thò ra.

…..

-         Em chính là bông hoàng lan trong sáng nhất mãi nở trong trái tim anh._ Thiên Ân yêu thương nói.

-         Vậy phải xem anh có đủ dinh dưỡng để tưới cho bông hoàng lan này không đã._ Khóe môi Tuệ Minh khẽ nở một nụ cười, trêu trọc lại anh.

-         Đương nhiên là đủ rồi.

…..

-         Tuệ Minh, em nghe anh nói đã._ Thiên Ân chạy tới, vội nắm chặt tay Tuệ Minh.

-         Anh muốn nói, anh định nói gì. Nói anh chỉ coi cô ta là em gái._ Tuệ Minh khóe môi khẽ nở nụ cười chế giễu.

-         Anh thật sự…

-         Anh làm sao. Tôi phá hỏng chuyện tốt của anh rồi. Cho tôi xin lỗi._ Tuệ Minh ngắt lời.

Thiên Ân vốn muốn đuổi theo giải thích rõ với cô nhưng khi nắm tay cô thế này anh lại không biết phải nói gì. Rõ ràng như vậy, là cô tận mắt chứng kiến anh phản bội cô, đầu óc anh, là ăn lầm thứ gì rồi, mới làm chuyện đáng ghê tởm như vậy.

-         Trịnh Thiên Ân, tôi căm ghét anh, tôi hận anh, tôi ước gì cả đời này vĩnh viễn cũng không phải gặp lại anh._ Tuệ Minh hét lên, hai tay đẩy mạnh Thiên Ân, khiến anh ngã nhoài ra phía sau. Sau đó chạy thật nhanh, nhanh hết mức có thể, cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi địa ngục này.

……

-         Lý Tuệ Minh, em đã thoát khỏi anh rồi, cả đời cũng không cần phải gặp lại anh nữa… có phải em đang rất vui không ?

Chỉ mong nghe được một giọng nói thôi, cũng không thể, tất cả chỉ là vô vọng, tất cả chỉ là vô vọng mà thôi. Đáp lại câu hỏi của anh, chỉ có tiếng mưa lộp cộp, và tiếng gió đang gào thét. Thiên Ân ngửa mặt lên trời, cười lớn, tiếng cười thê lương đầy tuyệt vọng.

-         Anh rất nhớ em, phải làm sao bây giờ.

Tiếng thở dài vang lên trong màn đêm, nhưng cuối cùng nó cũng bị tiếng mưa, tiếng gió kia át đi… cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: