Chương 34 - Say rượu.

Cạch một tiếng, cửa phòng số 1 ở lầu ba đã bị người mở ra. Diệp Kính Hy ôm Trình Duyệt đi vào phòng, thuận tiện khóa cửa lại.

Ánh trăng êm dịu nhẹ nhàng chiếu vào, mơ hồ có thể thấy rõ cách bài trí ở bên trong. Quả nhiên là phong cách của Diệp Kính Huy, cả phòng đều được trải thảm trắng, giẫm lên cực kỳ mềm mại thoải mái, trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, ga trải giường màu xanh thẫm hơi rũ xuống mặt đất, trên vách tường đối diện giường là một chiếc TV tinh thể lỏng thật to, xung quanh tường còn được treo đủ loại roi dài ngắn có đủ.

Có thể do hai người là song thai dị hợp tử nên tính cách thực sự khác xa nhau, đối với những đam mê quỷ dị của cậu em mình, Diệp Kính Hy chỉ có thể khịt mũi cười nhạt, vào lúc này cũng chẳng bận tâm tới mấy thứ ấy. Cau mày quét mắt nhìn quanh phòng, liền ôm Trình Duyệt nhẹ nhàng đặt lên giường, thuận tiện mở đèn bàn ở đầu giường luôn.

Trình Duyệt tựa hồ không mấy thoải mái, níu lấy áo của Diệp Kính Hy không chịu buông tay, yếu ớt giãy giụa khiến cho cổ áo sơ mi mở rộng ra, làn da trắng nõn mịn màng bên trong liền phơi bày trước mắt, cùng với xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện.

Màu da vốn đã trắng nõn, nằm trên chiếc giường màu xanh thẫm càng nổi bật hơn, khiến cho người ta không tài nào dời mắt đi được, gương mặt say ngủ không hề phòng bị, hiện ra một loại dáng dấp mị hoặc tới cực điểm.

Hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt, dù cho người dưới lầu có đang điên cuồng hoan lạc đi chăng nữa, ở trong phòng vẫn không hề nghe được một tiếng động nào.

An an tĩnh tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hô hấp nhàn nhạt của đối phương.

Diệp Kính Hy ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Trình Duyệt.

Liều mạng khắc chế, rồi lại khắc chế, bàn tay vươn ra lại không khỏi run rẩy.

Nhiều năm không gặp, người mà mình nhớ thương lâu như vậy, lúc này đây, lại đang không hề phòng bị mà ngủ trước mặt mình.

Muốn chạm vào, lại sợ người tỉnh giấc. Tình tự phức tạp, tâm ý mâu thuẫn.

Rốt cuộc vẫn là nhịn không được. Đầu ngón tay của Diệp Kính Hy nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đang cau lại của người kia, ngón cái lướt qua mí mắt nhắm chặt ấy, mơn trớn gương mặt ửng hồng sau khi say, cuối cùng, dừng trên đôi môi ướt át của đối phương.

Diệp Kính Hy cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn bao giờ hết.

Trình Duyệt vẫn an tĩnh bình thản như trong trí nhớ của anh vậy.

Nhiều năm đã trôi qua, vốn tưởng rằng người này cũng sẽ thay đổi, tựa như bao chàng trai sau khi lăn lộn trong xã hội, trở nên sành đời phức tạp hơn.

Thế nhưng, một khắc kia nhìn thấy Trình Duyệt rồi, Diệp Kính Hy mới biết được, tính cách đơn thuần từ trong xương của đối phương hầu như vẫn hoàn toàn không thay đổi.

Tuy rằng so với trước đây chín chắn hơn rất nhiều, mỗi khi mỉm cười, cũng càng thêm tự tin và tự nhiên hơn trước kia.

Còn lại thì da mặt vẫn mỏng như hồi ấy, tính tình ôn hòa, bị người đùa giỡn một chút thôi là lại thẹn thùng xấu hổ, tay không biết đặt đi đâu, ngay cả hai tai cũng đỏ hết cả lên.

— Trình Duyệt, em không phải đã bảo, không muốn vì tôi mà làm đồng tính luyến ái cả đời sao? Không phải đã nói sẽ kết hôn sống một cuộc sống bình thường sao? Vì sao bây giờ vừa bị đàn bà con gái tới gần thôi thì em lại hoảng hốt như thế, ngay cả một chút kỹ xảo ứng phó với phụ nữ cũng không học được?

Vì sao vẫn chưa có bạn gái? Vẫn một thân một mình chứ?

Mấy năm nay, em sống… Có vất vả không?

Diệp Kính Hy có chút đau lòng nhìn Trình Duyệt, đầu ngón tay run rẩy mơn trớn bờ môi đối phương, cặp môi kia sau khi bị rượu thấm ướt, dưới ngọn đèn bàn ấm áp càng trở nên cực kỳ mê người. Diệp Kính Hy thậm chí còn nhớ rất rõ, đôi môi ấy mỗi khi hôn lên đều mang theo mùi vị ngây ngô ngọt ngào.

Hô hấp ngày càng trở nên gấp gáp hơn.

Dù sao Trình Duyệt cũng uống say rồi, tuy rằng lợi dụng người ta vào lúc này không được quân tử cho lắm, thế nhưng chính mình từ trước đến giờ cũng có phải quân tử đâu.

Diệp Kính Hy không do dự nữa, đem hai tay chống bên hông Trình Duyệt, cúi người xuống, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng lướt qua môi dưới của đối phương, rồi lại liếm lên môi trên, cuối cùng đem toàn bộ cặp môi mỏng của người ta ngậm vào trong miệng, ôn nhu mút vào.

Đôi môi của người này vẫn mềm mại ấm áp như trong trí nhớ của mình, mặt trên còn mang theo mùi vị thanh thuần của Lam Sắc Mê Tình nữa.

Nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, thật sự chẳng khiến người ta thỏa mãn chút nào.

Đầu lưỡi linh hoạt quả quyết mở khớp hàm ra, tham nhập vào khoang miệng, tay cũng nhẹ nhàng vòng ra sau gáy, nhẹ nhàng chế trụ đầu Trình Duyệt.

“Ưm… Ưm a…” Trình Duyệt còn đang trong trạng thái say rượu, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mơ mơ hồ hồ.

Dưới sự kích thích của tiếng rên đó, nụ hôn của Diệp Kính Hy lại càng tham nhập sâu hơn.

Cảm giác được đầu lưỡi nóng rực đang ở trong miệng mình tùy ý khuấy động, Trình Duyệt vì khó thở mà có chút nghi hoặc mở mắt ra.

Đây là… Bị người hôn?

Trình Duyệt quả thật rất say, trong đầu đều loạn thành một mảnh, trực giác ý thức được mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, vội vàng lấy hai tay vươn tới trước ngực, cố sức đẩy người đang áp trên người mình ra.

“Anh là ai… Buông… Buông tôi ra… Ưm a…”

Biết Trình Duyệt đã tỉnh, động tác của Diệp Kính Hy rõ ràng cứng lại một chút, nhìn bộ dạng kinh hoàng thất thố của đối phương, khóe miệng giương lên một nụ cười đầy ác ý, vươn tay tắt luôn đèn bàn ở đầu giường.

Trước mắt đột nhiên tối đen như mực, Trình Duyệt lại càng thêm hoảng loạn đẩy người phía trên.

“A… Buông ra… A…”

Trong bóng tối, nụ hôn so với vừa rồi càng thêm bá đạo, đầu lưỡi ở trong miệng điên cuồng mút vào, như là lâu ngày gặp lại mà khát khao muốn đoạt lấy, không thể chờ thêm được nữa. Động tác cường thế tựa như bậc vương giả công thành đoạt đất, từng tấc từng tấc xâm chiếm lãnh địa của mình, ngay cả một ngóc ngách nhỏ cũng không tha.

Trình Duyệt thậm chí còn có cảm giác như sắp bị đối phương nuốt vào trong bụng vậy.

Loại cảm giác này khiến cho cả người anh đều sởn gai ốc.

Nụ hôn từng bước một tiến sâu vào, mà hô hấp cũng càng ngày càng trắc trở hơn.

Đầu óc Trình Duyệt vì say rượu mà trở nên hỗn loạn, chỉ theo bản năng của mình mà giãy giụa, hai tay dùng hết sức đẩy người nọ ra, chân cũng giãy đạp lung tung, đáng tiếc cả người sau khi say đều không có tí khí lực nào, những giãy giụa yếu ớt đều bị đối phương cố sức ngăn cản, tay cũng bị nắm lấy giữ chặt ở hai bên, hai chân bị người nhân cơ hội tách ra, cả người lún sâu vào giường, không gian giãy giụa nhanh chóng bị thu hẹp lại.

Tay của đối phương ôm chặt thắt lưng mình, thuận thế đè ép xuống, thậm chí trong tay còn mang theo khí lực cực lớn.

Tư thế của hai người cực kỳ mờ ám, thân thể của người nọ cũng theo đó mà chen vào giữa hai chân Trình Duyệt.

Trình Duyệt trong lòng vừa thẹn vừa giận, cơn phẫn nộ nhanh chóng bùng lên, thừa dịp động tác của đối phương vừa chậm lại, vội vàng đẩy mặt người nọ ra, cứng ngắc mở miệng nói: “Buông tôi ra… Tôi uống say rồi, đây là đâu? Anh là ai?”

Thấy đối phương không trả lời, Trình Duyệt lại mở miệng nói: “Tôi không làm cái loại nghề này. Anh có thể nhận sai người rồi, trước tiên buông tôi ra đã.”

— Tên ngốc này thật sự rất đáng yêu a. Giãy giụa không được liền bắt đầu giảng đạo lý, còn nói cái gì “Tôi không làm cái loại nghề này” nữa chứ.

Diệp Kính Hy không trả lời, mang theo tiếu ý cúi người xuống tiếp tục hôn lên môi Trình Duyệt.

Trình Duyệt trong lòng hạ quyết tâm, hàm răng cố sức cắn xuống một cái.

Khoang miệng nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi, đầu lưỡi hiển nhiên đã bị cắn rách. Diệp Kính Hy dừng một chút, chậm rãi lui ra khỏi miệng Trình Duyệt.

“A… Còn biết cắn người sao?”

Bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp khiến toàn thân Trình Duyệt cứng đờ trong nháy mắt.

Cái thanh âm này, tuy nhiều năm đã qua nhưng mình vẫn không thể nào quên được…

Là do mình uống say nên sinh ra ảo giác sao? Hay là đang nằm mơ?

Trình Duyệt khẩn trương nín thở, cẩn thận lắng nghe.

“Còn nhớ rõ… Tôi là ai sao?” Thanh âm quen thuộc rõ ràng vang vọng bên tai.

Không sai, là người ấy!

Đầu ngón tay của Trình Duyệt kịch liệt run lên, chậm rãi siết chặt ga giường dưới thân mình.

“Diệp… Diệp Kính Hy?”

Thanh âm trở nên run rẩy, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dần trắc trở hơn.

Làm sao có thể không nhớ rõ cơ chứ? Tất cả về anh đều khắc cốt ghi tâm như thế.

Thế nhưng, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, cư nhiên lại gặp nhau dưới tình huống như thế này.

Đã từng ở trong mộng, mơ thấy cảnh tượng hai người gặp nhau không biết bao nhiêu lần, có thể là ở ngã tư đường vô tình ngoái đầu nhìn lại, có thể là trong một nhà hàng nào đó ngẫu nhiên gặp nhau, hay là lúc quay kính xe xuống thì vừa lúc nhìn thấy sườn mặt của anh, sau đó mình có thể làm như không có việc gì mà cười rộ lên, nói với anh rằng, đã lâu không gặp.

Thế nhưng hiện tại, cục diện lại xấu hổ như thế này đây…

Ở cái quán bar xa hoa đồi trụy này, trong căn phòng đã được rất nhiều người tìm bạn tình để mà buông thả, bị anh đặt trên giường lớn, ngay cả thời gian để điều chỉnh tâm tình cũng không có.

Người trong ký ức đột nhiên hiện ra trước mặt, còn dùng tư thế ái muội như vậy áp mình ở trên giường?

Không đâu… Làm sao có thể phát sinh ra loại chuyện đáng sợ như thế này được chứ? Mà cho dù là có gặp phải Diệp Kính Hy thật đi nữa, anh cũng sẽ không trực tiếp áp mình lên giường như vầy đâu nhỉ?

Lẽ nào thực sự là do mình uống nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi?

Hay là mình lại đang mộng xuân như mọi hôm đây? Chỉ là địa điểm trong mơ từ trên giường của mình đã chuyển sang giường trong quán bar rồi.

Nghĩ tới đây, mặt Trình Duyệt lại càng đỏ hơn.

Mình thực sự là vô sỉ mà, lại còn mơ thấy cái loại giấc mơ này nữa.

Trình Duyệt có chút xấu hổ, căng thẳng vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của người nọ, đầu ngón tay run lên, từ hàng lông mày kiên nghị của anh chậm rãi vuốt xuống bên môi…

“Là anh sao? Diệp Kính Hy? Em lại mơ thấy anh rồi…”

“Ừm, là tôi đây.” Diệp Kính Hy nhẹ giọng trả lời.

“Em hơi say… Đầu đau quá, không biết chuyện gì vừa xảy ra… Mấy ngày nay luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái như vậy…”

“Vậy sao?” Diệp Kính Hy cười cười, vươn tay mở đèn bàn ở đầu giường.

Ánh sáng đột nhiên kéo tới khiến Trình Duyệt theo phản xạ nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau Trình Duyệt mới chậm rãi mở mắt ra.

Đường nét cương nghị của người nọ dần dần rõ ràng ngay trước mắt, trong mắt của đối phương tựa hồ còn mang theo ý cười.

Toàn thân Trình Duyệt bỗng chốc cứng đờ.

Không… Không phải là mơ?!

Người đang ở trước mặt mình căn bản không còn là Diệp Kính Hy thời đại học như trong trí nhớ nữa. Tuy rằng tướng mạo của anh không thay đổi nhiều, thế nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn bất đồng với khi xưa.

Không phải là mơ! Mình thực sự gặp phải người ta trong quán bar sao?

Lúc tới đây vẫn luôn thấp thỏm bất an, không ngờ lại thật sự gặp anh ở nơi này. Chủ quán là em trai người nọ, không lẽ trùng hợp tới nỗi ngày hôm nay cũng tới đây chơi sao? Sớm biết như vậy thì chẳng bước vào cái chỗ khỉ gió này làm gì!

Chết tiệt, bây giờ nên làm sao mới tốt đây?

Bởi vì uống say, đầu óc vốn không được linh động, hiện tại lại bị cái chuyện đáng sợ như vậy kích thích, Trình Duyệt hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Nghĩ tới nhiều tình cảnh gặp lại nhau như thế, hôm nay không ngờ lại gặp nhau trên giường trong quán bar…

Này là thế nào chứ?

Người nọ tới nơi này tìm bạn tình vừa lúc gặp phải mình cho nên muốn nhân cơ hội trêu cợt mình một chút sao? Hay là do chính mình trong lúc say rượu đi lộn vào phòng người ta, chủ động bò lên giường anh?

Mặc kệ là thế nào đi nữa, ở trên giường trong quán bar… Đây tuyệt đối không phải là trường hợp tương phùng tốt đẹp gì cả, thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà!

Trình Duyệt hoảng loạn giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Diệp Kính Hy dùng sức ngăn chặn.

“Giờ biết là không phải mơ rồi chứ?” Diệp Kính Hy nhẹ nhàng nâng mặt Trình Duyệt lên, ngón cái ở dưới cằm đối phương ái muội vuốt ve, “Nói xem nào, em tới đây làm gì?” Trong giọng nói mơ hồ hàm chứa tức giận mà chất vấn.

“Tôi…”

Trình Duyệt có chút hoảng, thậm chí khẩn trương tới nỗi không nói nên lời.

Trước mặt cho dù là người mình yêu sâu đậm đi nữa, thế nhưng xa nhau đã lâu lắm rồi, cậu nam sinh trẻ tuổi trong trí nhớ giờ đây đã trở thành một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, khắp người đều tản ra mùi vị trưởng thành chín chắn khiến Trình Duyệt hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào mới phải.

“Tôi cùng bạn… Tới chơi.” Trình Duyệt ép buộc mình trấn định xuống, lúc này mới phát hiện, thanh âm của mình đều đã run lên.

“A? Tới chơi?” Diệp Kính Hy dừng một chút, ngữ khí lạnh xuống, “Bạn nào? Mang em tới chỗ như thế này.”

“Ừm… Đồng nghiệp…”

“Đồng nghiệp nào?”

“Ặc…”

Làm sao lại có cảm giác như đang chất vấn người yêu đi ăn vụng thế này…

Diệp Kính Hy nhíu mày, “Sao thế, không chịu nói?”

“Là… Thầy giáo trong trường tôi.”

“Là cái tên Ngụy Thánh Hiên kia đúng không?”

“Ừm…”

“Hắn mang em tới đây làm gì? Để chơi thôi à?”

“Ừm…”

“Lam Sắc Mê Tình là hắn gọi cho em uống sao?”

“Không… Là tôi tự gọi.”

“À.” Diệp Kính Hy lên tiếng, không hỏi tiếp nữa.

Trình Duyệt bị đối phương chất vấn liên tiếp như vậy khiến cho đầu óc loạn thành một đống, người này làm sao biết nhiều như thế? Kể cả Ngụy Thánh Hiên làm cùng trường với mình cũng biết sao? Lẽ nào anh đang âm thầm điều tra mình?

Ngón tay của Diệp Kính Hy đột nhiên tham nhập vào trong áo sơ mi của Trình Duyệt, cơn bình tĩnh mà Trình Duyệt đang liều mạng duy trì trong nháy mắt liền vỡ tan.

“Anh… Buông tôi ra…” Trình Duyệt không dám mở mắt, run rẩy nói.

Bị ngón tay của anh chạm vào, toàn thân liền trào dâng một nỗi khoái cảm vui sướng, thân thể giống như… Giống như đang chờ mong đối phương tới đụng chạm vậy, loại cảm giác xa lạ này khiến Trình Duyệt phải kinh hồn táng đảm.

Diệp Kính Hy đương nhiên không buông, ngón tay vuốt ve thân thể Trình Duyệt càng thêm suồng sã, thậm chí còn mang theo ý tứ nghiêm phạt.

Ngón tay lướt trên làn da mềm mại láng mịn, cơ bụng bằng phẳng run rẩy dưới đầu ngón tay, vẫn khẩn trương trúc trắc như trong trí nhớ của mình, khiến cho người ta phải thương tiếc.

— Xem ra, hoàn toàn giống với kết quả mà Phan Lâm điều tra ra được.

Mấy năm nay, tên ngốc này căn bản không hề yêu người nào cả, vẫn luôn độc thân. Bạn bè bên người cũng không nhiều, cái tên họ Ngụy kia cũng xem như có chút thân thiết, là straight, còn là bạn của Giang Tử Đông nữa, ngày hôm nay dụ dỗ Trình Duyệt tới quán bar này không biết để làm gì, việc này hôm khác sẽ tìm bọn họ tính sổ.

Trước mắt quan trọng hơn chính là… Vấn đề về thuốc. (thuốc trợ hứng trong rượu đó)

Diệp Kính Hy nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Trình Duyệt, hơi nhíu nhíu mày. Mấy năm nay người này giải quyết chuyện sinh lý như thế nào chứ? Chẳng lẽ đều đỏ mặt ở trong phòng tắm tự mình giải quyết sao? Uống Lam Sắc Mê Tình xong mà vẫn còn trúc trắc giống như là lần đầu tiên làm chuyện này vậy.

Diệp Kính Hy khẽ nở nụ cười, tiến đến bên tai Trình Duyệt, “Nhiều năm không gặp như vậy, em vẫn giống như trước đây a.” Ngón tay trượt xuống bộ vị mẫn cảm nhất, tháo dây lưng ra, tiến vào trong quần lót, “Vì sao không kết hôn, hử?”

Trình Duyệt cứng đờ trong chốc lát, hai tay nắm lấy ga giường càng chặt hơn.

Diệp Kính Hy đè thấp thanh âm: “Vì tôi sao? Trình Duyệt.”

“Không… Tôi… Không tìm được người thích hợp…” Trình Duyệt liều mạng lắc đầu, giải thích lung tung.

Trình Duyệt không biết mình nên nói cái gì bây giờ, lại không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với người yêu mà mình đã tự tay rời bỏ nhiều năm trước.

Diệp Kính Hy hiện tại đã không còn giống như ngày xưa nữa, ngữ khí lạnh lùng của anh, cùng với động tác suồng sã này càng giống như là đang bỡn cợt chính mình hơn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Duyệt đột nhiên có một cảm giác mất mát khó tả, cơn say cũng đã thanh tỉnh hơn vài phần.

Anh xem mình là cái gì chứ? Là cái loại trai bao có thể tùy tiện để người đùa giỡn trong quán bar sao? Cho nên vừa thấy mặt đã áp lên giường?

“Ngài Diệp, mời ngài buông tay.” Trình Duyệt nắm lấy tay anh, thanh âm lạnh xuống rõ ràng mang theo phẫn nộ.

“Ngài Diệp?” Diệp Kính Hy kinh ngạc một chút, lập tức thản nhiên nói, “A, xưng hô thế này… Tựa hồ cũng không tệ lắm.”

“Buông ra.” Trình Duyệt sầm mặt xuống, “Anh nếu như muốn… Muốn tiết dục, vậy trong quán còn rất nhiều người nguyện ý lên giường với anh. Tôi… Không phải mặc người đùa giỡn… A…”

Lời nói nghiêm túc vì bị người nọ ác ý đụng chạm mà cắt đứt, tay của Diệp Kính Hy không những không buông ra, trái lại còn nắm chặt hơn, thậm chí còn cố ý vuốt ve nơi yếu đuối kia, như là đang nghiêm phạt Trình Duyệt vậy.

Trình Duyệt nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, run giọng nói: “Ngài Diệp, xin hãy… Tôn trọng tôi.”

“Em nghĩ tôi đang đùa giỡn với em sao?” Diệp Kính Hy cười cười, “Cư nhiên còn dám nói những lời như thế. Trình Duyệt, em cho tới bây giờ vẫn chưa thật sự hiểu rõ tôi đúng không?”

“Tôi…”

Trong đầu Trình Duyệt càng thêm rối loạn, hoàn toàn không hiểu ý tứ của đối phương chút nào. Cứ theo lẽ thường mà nói, vừa mới gặp mặt đã lôi nhau lên giường như vậy, chẳng lẽ không phải là ác ý đùa giỡn sao? Thế nhưng, thái độ của anh hình như không giống thế. Độ cồn khiến đầu óc Trình Duyệt đau như búa bổ, thân thể cũng đặc biệt mẫn cảm hơn, từng tấc da thịt ở trên người đều nóng lên, cái loại nhiệt độ đáng sợ này như muốn làm người ta tan chảy, thậm chí còn có loại ảo giác như thân thể mình sắp bị thiêu đốt vậy.

Diệp Kính Hy tiến đến bên tai Trình Duyệt, nhẹ nhàng cắn một cái trên lỗ tai hồng hồng kia, “Không sao, bắt đầu từ bây giờ, em tìm hiểu anh thêm một lần nữa cũng chưa muộn.”

Dứt lời liền xoay người nằm nghiêng trên giường, đem cả người Trình Duyệt ôm gọn trong lòng anh từ phía sau, đem hai tay của đối phương khống chế sau lưng, tay phải thì vòng qua hông Trình Duyệt, cầm bộ vị đã có phản ứng kia, rất nhanh vỗ về xoa nắn nó.

Hô hấp của Trình Duyệt rõ ràng nhanh hơn, cái nơi kia ở trong tay Diệp Kính Hy ngày càng trướng lớn. Hai tay bị người nọ khống chế ở sau người, đầu ngón tay thậm chí còn có thể chạm được tới bộ vị cũng đang ngẩng đầu lên của Diệp Kính Hy.

Trình Duyệt vừa thẹn vừa giận mà cả người đều hồng lên, cắn chặt răng, kiên quyết không thốt ra tiếng nữa.

“Phản ứng của em mãnh liệt như vậy, bảo anh làm sao có thể buông tay a?” Diệp Kính Hy cười cười, để Trình Duyệt dựa trước ngực anh thoải mái một chút, động tác trên tay cũng dần dần nhanh hơn, “Không phải muốn anh tôn trọng em sao, em xem, anh tôn trọng ý nguyện của thân thể em biết bao nhiêu.”

Trình Duyệt cứng đờ trong chốc lát, gắt gao nhắm hai mắt lại, siết chặt ga giường dưới thân.

Ngày hôm nay làm sao thế này… Thân thể lại mẫn cảm như thế, toàn thân đều mềm nhũn chẳng muốn động, bị người ta chạm vào một chút thôi, cái loại cảm giác sảng khoái lại từ nơi đó chậm rãi lan tràn khắp người, như là đem bọt biển bỏ vào trong nước vậy, từng chút từng chút thấm vào, thẩm thấu hết toàn thân.

Cảm giác say tựa hồ càng đậm hơn trước, ý thức của Trình Duyệt cũng có chút tan rã…

Tựa ở trước ngực Diệp Kính Hy, có thể cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực của người nọ.

Động tác của anh tuy rằng bá đạo, thế nhưng vẫn không mất đi ôn nhu vốn có, thậm chí còn khiến Trình Duyệt có cảm giác rằng anh vẫn còn yêu mình.

****

Suy nghĩ của tác giả: Tác giả đã bị sự vô liêm sỉ của Lá to làm cho tức chết rồi, vì đại Chanh mà gạt lệ, ngày hôm nay không kể chuyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top