C67: Thế giới này luôn tàn nhẫn với em (1)
Kim Hyuk Kyu xuất hiện lại đã là chuyện của ba ngày sau.
Đám tang của Kim lão gia do một tay Bae Jun Sik lo liệu, lễ tiết và nghi thức không thiếu một thứ gì. Những ngày Kim Hyuk Kyu vắng mặt Bae Jun Sik thay cậu đứng ở vị trí người nhà để tiếp đãi khách khứa. Thân phận của Kim Hyuk Kyu bị bại lộ nên tang lễ có rất nhiều thế lực lấy danh nghĩa viếng thăm đến để thăm dò, trong sáng ngoài tối gây áp lực, Bae Jun Sik thẳng tay cứng đối cứng đối liên tiếp đáp trả thẳng thừng không khoan nhượng, Bae lão gia ở thời điểm mấu chốt cũng ra tay giúp đỡ giảm bớt gánh nặng cho cậu.
Tuy bận rộn Bae Jun Sik vẫn luôn nắm bắt được chàng trai của mình đang làm gì trong từng giờ từng phút. Ngoài Điền Dã và Hank Kim Hyuk Kyu vẫn không chịu gặp bất kì ai, ngay cả Bae lão đại đến cũng bị cậu cự tuyệt. Điều khiến Bae Jun Sik tạm yên lòng là dưới sự an ủi, khuyên nhủ của Điền Dã Kim Hyuk Kyu đã tạm thời ổn định, không còn quá mức suy sụp, bên cạnh đó Bae Jun sik cũng biết từ bây giờ khát vọng tìm kiếm sự thật cùng mong muốn báo thù của cậu kiên định và cứng rắn không gì ngăn cản được.
Hôm nay là ngày đưa tang Kim gia Kim Hyuk Kyu rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Cậu rũ mắt yên lặng đến trước di ảnh của ông nội mình quỳ lạy.
"Ông nội, con xin lỗi. Cháu trai bất hiếu không canh giữ bên người. Xin ông hãy tha thứ cho sự vô lễ và bất hiếu của con."
Nước mắt lại trào ra, Kim Hyuk Kyu cũng chẳng muốn lau. Nhìn hình ảnh ông nội mỉm cười trong những vòng hoa trắng cậu cúi người khóc nấc lên. Bao nhiêu oán hận, bao nhiêu đau khổ tủi hờn từng cái từng cái đè nặng lên đôi vai gầy yếu đến đáng thương. Đã dặn lòng không thể biểu hiện sự yếu đuối trước bao nhiêu kẻ thù nhưng giờ phút này Kim Hyuk Kyu phát hiện mình đánh giá cao bản thân quá. Trong không khí này cậu cảm nhận rõ ràng sự cô độc, bất lực, cậu không còn người thân, không còn nhà để về, không còn niềm tin, không còn hi vọng. Thứ đọng lại lúc này chỉ có tang thương cùng thù hận.
Nó như một liều thuốc độc quấn lấy cậu, dần dần kéo cậu chìm vào tăm tối.
Một vòng tay mạnh mẽ, ấm áp chạm đến Kim Hyuk Kyu rồi ôm cậu vào lòng. Kim Hyuk Kyu vùi đầu vào lồng ngực Bae Jun Sik không ngừng run rẩy. Khẽ vuốt sống lưng người trong lòng Bae Jun Sik thấp giọng vỗ về:
"Ngoan, em đừng khóc. Hôm nay tiễn ông đi em như thế này sẽ làm họ nặng lòng, em cũng không muốn họ lo lắng về em đúng không."
Dùng khăn tay lau những giọt nước mắt trên mi, Bae Jun Sik áp lòng bàn tay mình lên má Kim Hyuk Kyu thì thầm:
"Mạnh mẽ lên Hyuk Kyu."
Kim Hyuk Kyu nâng mắt nhìn chàng trai đang ôm lấy mình. Cậu nhìn rõ trong đôi mắt nâu dịu dàng kia nhuốm đầy mệt mỏi và không an lòng. Ba ngày qua không có người này Kim Hyuk Kyu tin rằng mình sẽ không thể yên ổn đứng ở đây mà khóc tang cho ông nội. Đây là người đã đính hôn với cậu cũng là người cậu đem lòng thương yêu.
Bae Jun Sik dìu Kim Hyuk Kyu qua mọi trình tự của buổi lễ, đến khi hoàn thành mọi việc thì trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa phùn lất phất rơi trên những vòng hoa mang hơi thở lạnh băng, đứng trước bia mộ màu xám nhạt Bae Jun Sik đỡ Kim Hyuk Kyu như người vô hồn nhẹ nhàng nói.
"Chúng ta về thôi."
Kim Hyuk Kyu đờ đẫn gật đầu, hai người quay đầu thấy những người đến viếng thăm và đưa tang không hề rời đi. Bae Jun Sik nhíu mày, giọng nói lạnh đi mấy phần:
"Các vị tôi thay mặt Hyuk Kyu cảm tạ tấm lòng của các vị. Buổi lễ đã kết thúc, người cũng đã an nghỉ các vị cũng nên trở về báo cáo với chủ nhân của các vị rồi. Green giúp tôi tiễn các vị khách quý về an toàn."
Green lạnh lùng bước lên làm tư thế mời, ánh mắt của anh là lời cảnh cáo trần trụi khiến những ngươi có mặt có chút chùn chân, dẫu sao danh tiếng của Green không phải để chơi.
Song Kyung Ho đứng cuối đoàn người khẽ đẩy cặp kính cười lạnh. Ý đồ của bọn người này lộ liễu như thế, luôn đốn mạt như thế, đồ anh coi trọng, những người này cũng xứng chạm vào sao. Anh chậm rãi đi lên phía trước mỉm cười nhưng lời nói lại sắc bén như dao:
"Các người nên biết điểm dừng, đừng thay ông chủ của các người thử thăm dò những chuyện quá quyền hạn, sẽ ... đấy."
Song Kyung Ho đưa tay lên làm tư thế cắt cổ. Đám người thấy Song Kyung Ho cũng ra mặt chuông điện thoại của từng người lần lượt vang lên. Một lúc sau nghĩa trang chỉ còn lại mấy người bọn họ, Song Kyung Ho hướng Kim Hyuk Kyu mỉm cười:
"Giải quyết hết cho em rồi."
Kim Hyuk Kyu mím môi không trả lời, Điền Dã đứng bên cạnh lại chịu không nổi phải mở miệng:
"Giải quyết, Song lão đại quý nhân hay quên, cục diện hôm nay không phải một tay anh tạo ra sao?"
Song Kyung Ho mặt không đổi sắc thản nhiên đáp lại:
"Đã sớm nghe người Trung Quốc nói năng rất nội hàm hoa mỹ, hôm nay được Điền lão đại mở mang tầm mắt rồi."
Điền Dã còn định phản bác đã bị Điền Lâm kín đáo đè lại. Kim Hyuk Kyu nâng đôi mắt sưng đỏ của mình lên uể oải nói chuyện, cậu biết với tính cách của Song Kyung Ho nếu cậu không lên tiếng hắn sẽ dây dưa không chịu ngừng.
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ, hiện tại tôi rất mệt, có chuyện gì lần sau nói được không."
"Được, em đừng để tôi đợi quá lâu."
Nhận được điều mình muốn Song Kyung Ho rất hào phóng nhường ra một lối đi. Điền Dã đưa tay nắm lấy cánh tay Kim Hyuk Kyu đi trước, khi Bae Jun Sik đi ngang qua Song Kyung Ho hạ thấp giọng chỉ vừa đủ cho hai người nghe, hắn nói:
"Bae thiếu gia, có những chuyện cậu không thể làm chủ được. Buông tay đi."
Bae Jun Sik dừng lại quay đầu nhìn xoáy vào khuôn mặt người đàn ông điển trai lại âm hiểm này. Số mệnh xoay vòng từ khi Song gia đổi chủ hai gia tộc bị buộc đứng vào thế trận đối đầu không chết không dừng này. Bae Jun Sik nhún vai trả lời:
"Chuyện của tôi không phiền anh quan tâm."
Song Kyung Ho cười khẩy:
"Tôi không quan tâm cậu, người tôi quan tâm là người đã kí kết huyết ước với tôi. Bae gia là một thành viên cao cấp của hội Săn Đêm cậu chắc hẳn phải biết huyết ước là gì chứ."
Con ngươi của Bae Jun Sik co rút, câu nói như một quả bom dội lên đầu cậu những âm thanh chát chúa, cậu không thể khống chế biểu cảm trên mặt sửng sốt nhìn Song Kyung Ho, ngay lập tức ánh mắt cậu lại biến thành lạnh lẽo, Bae Jun Sik ra tay nhanh như chớp nắm lấy cổ áo Song Kyung Ho gằn giọng:
"Tên khốn anh đã làm gì?"
Hành động đột ngột của Bae Jun Sik khiến thuộc hạ hai bên lâm vào tình trạng căng thẳng. Điền Lâm đứng chắn trước Điền Dã và Kim Hyuk Kyu, Điền Dã khó hiểu lẩm bẩm:
"Bọn họ phát điên gì vậy."
Song Kyung Ho làm ra vẻ không có chuyện gì, hắn nâng tay dùng sức gỡ từng ngón tay của Bae Jun Sik trên cổ áo cười mỉa mai
"Đừng trẻ con như thế Bae Jun Sik. Nếu Hyuk Kyu đó không tự nguyện cậu nghĩ tôi có thể làm được gì? Còn nữa tôi nhắc nhở cậu, người đang nằm dưới bia mộ kia vì sao mà chết. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra Bae gia dơ bẩn của cậu không thể nào chối bỏ được trách nhiệm và tội ác. Là người thừa kế của Bae gia cậu có xứng đáng với em ấy không."
Song Kyung Ho phất tay cho thủ hạ của mình rút lui, hắn sửa cổ áo nghiêm túc nói:
"Cậu tự giải quyết cho tốt. Bae gia tôi nhất định sẽ hạ, Kim Hyuk Kyu tôi cũng nhất định đưa đi."
Nói rồi hắn tiêu sái quay lưng bước đi. Bae Jun Sik xiết chặt nắm đấm lạnh lùng nhìn theo, câu nói vừa rồi Song Kyung Ho không hề hạ thấp âm lượng tất cả đều nghe được rõ ràng. Điền Dã tái mặt không kiềm chế được phun ra một câu chửi thề. Sắc mặt của Kim Hyuk Kyu nhợt nhạt, cậu nhìn bầu không khí âm u xung quanh Bae Jun Sik liền biết những lời nói trước đó Song Kyung Ho cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thủ hạ Bae gia đứng im không dám động, Bae Jun Sik đưa tay vuốt mặt nhìn về thân ảnh cao gầy đang chậm rãi tiến lại, khi Kim Hyuk Kyu bước đến gần Bae Jun Sik vươn tay kéo người ôm lấy, Kim Hyuk Kyu thả lỏng người để mặc vòng ôm đang xiết chặt, cậu bình tĩnh nói:
"Dù tôi có rời đi là do bản thân tôi muốn đi, không liên quan ai cả, cũng không ai ép buộc được tôi."
Bae Jun Sik thở dài cười khổ:
"Ừ, anh biết trên thế giới này không ai ép được em làm điều em không muốn."
Kim Hyuk Kyu vỗ nhẹ lên lưng ý bảo Bae Jun Sik buông cậu ra, khẽ vuốt đuôi mắt còn chưa tan sát ý cậu nói:
"Trở về thôi, tôi mệt lắm chỉ muốn yên ổn nằm ngủ một lúc."
Bắt lấy đôi tay trắng nõn, Bae Jun Sik nhẹ nhàng hỏi:
"Anh nằm cùng em được không? Anh cũng mệt."
Kim Hyuk Kyu không trả lời, cậu để nguyên bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay mình quay lưng kéo người đi cùng.
Về tới biệt thự, đơn giản giao phó những việc cần làm cho thuộc hạ, lại ra lệnh cho bốn vị trợ thủ thay nhau nghỉ ngơi, Bae Jun Sik kéo người lên phòng ngủ của mình đóng cửa lại. Ôm người vào lòng Bae Jun Sik hôn lên mi mắt đã khóc quá nhiều ôn nhu hỏi:
"Em là vợ tôi phải không?"
Kim Hyuk Kyu hơi ngước mắt nhíu mày hỏi ngược lại:
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Song Kyung Ho kia đã nói gì với cậu ?"
Người trong lòng không trả lời trái tim Bae Jun Sik trầm xuống, cậu lại cúi đầu hôn lên mái tóc nâu mềm nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hai người.
"Nghỉ ngơi đi, yêu em."
Quả thật Bae Jun Sik cũng rất mệt mỏi, liên tục ba ngày phải tập trung tinh thần cao độ không được nghỉ ngơi thì có làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi. Mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ tỏa ra từ người Kim Hyuk Kyu khiến đầu óc căng như dây đàn của Bae Jun sik thả lỏng, chẳng mấy chốc Bae Jun Sik đã chìm vào giấc ngủ nặng nề. Ngược lại Kim Hyuk Kyu lại không ngủ được, cậu biết người này đã vất vả đến mức nào, cậu muốn bù đắp một chút cho cậu ta, yên lặng ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ, khẽ vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Kim Hyuk Kyu lại áp tay lên lồng ngực Bae Jun Sik cảm nhận từng nhịp tim đập dưới lòng bàn tay.
Thế giới này luôn tàn nhẫn với cậu từ khi cậu được sinh ra, nhưng thế giới này cũng cho cậu cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được rung động của trái tim, rung động từ sâu trong tâm hồn.
Mặc dù sự rung động này khiến cậu đau nhiều hơn vui vẻ.
Kim Hyuk Kyu lại vùi đầu vào lòng Bae Jun Sik hít mùi hương đặc trưng trên người đối phương. Cậu luyến tiếc người này. Luyến tiếc tình yêu và rung động đầu đời, luyến tiếc ôn nhu vô hạn từ người này.
Trong cơn mơ màng Bae Jun Sik cảm nhận được một chút ấm áp vương trên môi, hơi thở vờn quanh như có như không, khẽ chạm đến nơi mềm mại nhất trong linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top