CHAPTER 28 - HỐI HẬN
*phew phew* srr mng vì sự chậm trễ, đợt này là Kenz không hề cố tình treo chap đâu, chỉ tại gần xong chap thì cái lap nó lại phản chủ, lần này là nó cho black screne lunz rồi, với lại mấy bữa này thật sự rất bận cho nên không làm gì được, may mà hôm nay làm xong bài sớm mới có thời gian ngồi edit lại rồi viết cho xong chap, tks mng đã thông cảm. Chap này cũng dedicated to JP_Aster, cám ơn nàng vì đã luôn thông cảm và ủng hộ Kenz nhé.
CHAPTER 28 - HỐI HẬN
- Anh tới đây làm gì??? - giấu giọt nước mắt vào lại sau khóe mi nó cố gắng vùng khỏi người hắn mà lạnh lùng hỏi, không phải hắn đã nói là không còn muốn có bất cứ quan hệ gì với nó sao??? Vậy còn tới đây để làm gì cơ chứ??? Để nhìn nó thê thảm thế nào à?? Hay là đến để gặp con nhỏ ch* chết phía bên kia???
Vì không ngờ Đăng sẽ vùng ra nên hắn không có phòng trước vì vậy nó có thể dễ dàng thoát khỏi tay hắn, nhưng cũng cùng lúc nó cảm nhận được một cái đau đến điến người bên phía vai phải, nơi mà lúc nãy bị bọn kia đánh, quay lại thì thấy nhỏ Bảo Hân đang cầm 1 thanh kiếm nhật đầy máu.
- CHỊ ĐĂNG/ĐĂNG!!!!! - Bọn người của Ghost vừa được tin của Khánh Nam thì phóng xe như điên tới vừa lúc nhìn thấy Đăng bị nhỏ Bảo Hân chém một nhát thì liền la lên, Long sau vài tíc tắc ngỡ ngàng thì liền định đưa tay đỡ lấy nó, còn những người khác thì cũng cực kì ngạc nhiên. Khánh Nam thì thật sự muốn giết chính mình, vì mãi mê canh chừng bọn người RIK mà không hề để ý tới 3 con người nãy giờ đứng im một bên. Còn chính nó thì chỉ có thể tả bằng hai từ đáng sợ, nó như một tên ác nhân, ánh mắt đầy tức giận mà xoay lại thanh kiếm Nhật nãy giờ vẫn còn cầm trong tay.
- Ch* chết, mày muốn sống chết đến cuối cùng với tao sao? - bỏ qua mọi đau đớn mà thẳng tay chém 1 nhát vào mặt nhỏ Bảo Hân đang đứng chết trân kia, nó yếu ớt hỏi. Nhát chém không quá mạnh chỉ đủ để xướt một đường thật xâu vào mặt nhỏ làm cho nhỏ ôm mặt rên la hết sức đau đớn, sau đó là Đăng không đứng vững nữa mà như muốn ngã xuống, may mà có Long đưa tay ra đỡ kịp, nó hành động quá nhanh cho nên đến hắn cũng trở tay không kịp.
- Khốn nạn! Hôm nay em thề giết hết lũ ch* má này!!! - Minh Tâm không thể nào chịu được nữa liền nhảy phốc xuống khỏi xe mà lao thẳng vào những tên còn đang đứng đó như trời trồng vì những chuyện vừa xảy ra, bọn người còn lại cũng liền xuống xe và móc vũ khí và bắt đầu cuộc chiến. Họ có thể nhịn tất cả, có thể điềm tĩnh với mọi tình huống nhưng không phải là lúc này, vì người bị thương là....Hell! Đăng của bọn họ.
- Cậu đưa Đăng đi bệnh viện gấp, chuyện ở đây sẽ có chúng tôi lo - Minh Thanh bước tới gần chỗ Long đang hết sức đau lòng gọi tên Đăng mà nói.
- Tôi sẽ đưa cậu ấy đi, ở đây giao lại cho các người - Khánh Nam rất hiểu chuyện mà lại kéo Long đang đỡ lấy Đăng đã ngất đi vì mất máu.
- Cẩn thận, chúng tôi sẽ tới ngay - Minh Thanh nói xong liền cùng lao vào trận chiến, chuyện này anh sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, với anh, Đăng không phải đơn thuần chỉ là một đứa em họ, hay là một đứa mà anh đã cứu vào 3 năm trước. Với anh mà nói, đúng hơn thì Đăng chính là ân nhân đã cứu anh ra khỏi vùng lầy của chính mình. Từ trước tới giờ Đăng chưa bao giờ hỏi anh về cuộc sống của anh khi trước nhưng anh biết nó biết rõ, cho nên bao nhiêu lần nó phá anh, anh chỉ biết cười và bỏ qua, nếu không có nó anh không nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay và có thể tha thứ cho tất cả những người đã từng gây ra quá khứ đó của mình.
- Long, em mà còn như thế thì Đăng sẽ không xong đấy! - Khánh Nam thấy Long cứ đứng thần người ra như vậy thì Khánh Nam liền gọi hắn, anh biết bây giờ hắn đang rất khó có thể chấp nhận nhưng nếu hắn không nhanh đưa Đăng đi thì sẽ không thể cứu vãng nữa.
- Giúp tôi, đưa Đăng đi, chỗ này sẽ do tôi giải quyết - Long bỗng dưng kéo Hữu Duy, người đang đứng gần nhất mà nói, không nhìn vào anh ta mà chỉ nhìn xa xăm.
- Cậu...??? - Hữu Duy như không tin vào tai mình, có thể nào hắn lại có thể giao nó vào tay người khác trong lúc này???
- Tin tôi, đi nhanh đi, cô ấy cần phải có người chăm sóc - Long cuối cùng cũng nhìn Hữu Duy với ánh mắt hết sức lạ, chưa bao giờ có người thấy được ánh nhìn đầy đau thương và van nài này của hắn, người ta luôn luôn chỉ thấy được ánh mắt lãnh khốc đầy lạnh lùng hoặc là ánh mắt lạnh nhạt như cả thế giới này là của hắn, cho nên nhìn thấy ánh mắt đầy đau khổ của hắn thì Hữu Duy không khỏi ngạc nhiên. Còn Long, hắn thật sự muốn giết chính mình, tại sao lúc nào cũng là vì hắn mà nó bị thương và đau khổ??? Thật sự hắn có xứng đáng để nhận lấy tình cảm này của nó không khi không bao giờ ở đó với nó khi nó đau khổ và mệt mỏi nhất??? Đây là việc cuối cùng hắn có thể làm cho nó, sẽ yêu nó nhưng sẽ không phiền nó nữa, nó cần một người giống như Hữu Duy, quan tâm và luôn ở bên cạnh nó, điều hắn cần làm bây giờ là giết hết lũ đáng chết này!
- Nhanh đi, không còn thời gian nữa đâu! - Long đưa thân thể đầy thương tích của Đăng vào tay Hữu Duy, quyến luyến đấy nhưng hắn tự ép chính mình không được ích kỉ như thế, khi Đăng đã an toàn trong vòng tay của Hữu Duy thì hắn mới nhìn nó lần cuối rồi lao vào vòng người kia, đá bay bọn người Bloodthirsty ra khỏi đó và không cho họ có quyền cãi lại mình, cho nên chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi chỉ còn lại một mình hắn với hơn 100 người còn lại của RIK và đương nhiên, ba con người đã gây ra chuyện ngày hôm nay. Bọn Bloodthirsty bị hắn đá ra ngoài thì đa số đều đi theo xe của Hữu Duy cùng Đăng vào bệnh viện, chỉ còn lại vỏn vẹn có Minh Thanh, Nguyễn Toàn, Bảo Lộc với Phong là ở lại mà thôi, bọn họ thấy mình sẽ không thể làm gì cho nên chỉ ngồi em phim hành động miễn phí, và bây giờ họ nhận ra một điều là.....xem phim hành động trực tiếp thật rất gây cấn khi diễn viên chính lại là con người kia.
Long không để ý đến việc mình đang bị xem là một diễn viên rẻ tiền đóng vai một thằng điên đi giết người, chỉ đơn giản là hắn muốn một lần có thể làm việc gì đó cho người mình yêu mà thôi. Và đừng nghĩ trong 2 năm không động tay động chân thì hắn sẽ mất đi phong độ của thống lãnh Hades. Hắn phía sau nụ cười xả giao đó thì con người thật của hắn vẫn là một tên Ác Ma khát máu, không cần dùng đến vũ khí, chỉ bằng đôi bàn tay không của mình, hắn vẫn có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của từng tên một, vì là người cực kì sạch sẽ cho nên cách của hắn là tốt nhất.
Nói bọn Minh Thanh tại sao lại thấy gây cấn khi mà bọn họ ra tay cũng không thua gì ai? Tại vì cách Long ra tay rất vui mắt, nói hắn dùng tay không cũng không phải, và bọn "khán giả bất đắt dĩ" cũng phải ngạc nhiên vì không biết từ đâu trên bộ comple của hắn lại rút ra được đôi găn tay da mà mang vào. Sau đó là cách hắn ra tay rất tàn độc, chỉ bằng đôi tay, 1 cú chặt vào sau gáy trông thật nhẹ nhàng, hắn đã làm cho 1 tên hộc máu tươi mà ngã xuống không có cách cứu, và có thể nghe cả tiếng xương cỗ bị gãi đến là hết sức thật, thật đến rùng rợn. Tên nào mà xui hơn thì xương cỗ sẽ gãy lìa vì được bàn tay hắn bẻ gãy, chỉ 1 bàn tay mà thôi. Nhìn thì thật là lâu nhưng hắn ra tay lại rất nhanh, hành động của hắn chỉ tính bằng tíc tắc, chưa đầy 3 phút mà đã mất gần 1 nữa người, bọn bên kia có muốn chạy cũng không còn sức mà chỉ còn biết chấp nhận số phận, vì những tên nào chạy thì đều có chung số phận, một là cây côn hoặc sẽ là bất cứ thứ gì hắn quơ được đều sẽ ném, mà ném thì không cần nhìn cũng trúng mục tiêu và sẽ là máu bắn tung tóe trong màng đêm càng làm chúng trở nên ghê tợn một cách rùng rợn.
Bọn người của RIK cũng không hề xin tha mạng mà chỉ chấp nhận số phận, vì từ khi hắn xuất hiện thì bọn họ đã biết được số phận của mình, biết trách ai được. Có trách thì phải trách bọn họ chọn không đúng người để chạm vào mà thôi. Vì Long theo chủ nghĩa nhanh gọn lẹ cho nên chỉ trong vòng 5 phút thì đã dọn dẹp đẹp một đám hơn 50 người một cách đẹp mắt vô cùng.
- Định đi đâu vậy anh bạn?? - Minh Thanh bật nhảy một cái rồi nhanh nhẹn đứng trước mặt tên Huân đang thừa dịp không ai để ý mà chuồng đi, nói ngồi xem trò thì chỉ là nói cho nó khí thế vậy thôi chứ thật ra là bọn họ đang ngồi để giúp Long canh chừng những tên nào chạy trốn thì sẽ ra tay, và luôn luôn có sự quan tâm đặt biệt tới 3 người chủ mưu của chuyện này, rút kinh nghiệm chuyện vừa xảy ra với Đăng.
- Wow, cậu thật là có nghĩa khí đấy chứ? - Bảo Lộc với Phong cũng vừa khoanh tay ngực từ từ bước tới trước mặt Huân, đứng cạnh Minh Thanh mà châm chọc.
- Cô là bạn gái hắn sao??? - Nguyễn Toàn bên này thì bước lại trước mặt Nguyệt Hương bây giờ đang đứng chết trân bên cạnh Bảo Hân mà châm biếm hỏi, hỏi thì hỏi cho có vậy thôi chứ làm sao mà anh lại không biết hai đứa này. Nếu không có lệnh của bà Hòa là chỉ được đi theo Đăng mà thôi, ngoài ra có chuyện gì cũng không được nhún tay vào nên anh mới tha cho hai đứa chó má này, cũng may là có Nguyễn Tuấn luôn luôn ngăn cảng anh đấy. Nguyễn Tuấn nhìn bên ngoài thì khá là trẻ con nhưng khi đến những việc quan trọng thì luôn luôn là người điềm tĩnh và lí trí nhất. Tuy thường là người rất điềm tĩnh nhưng có những chuyện Nguyễn Toàn lại không thể nào kiềm chế bản thân như anh trai mình.
- Anh muốn gì?? - nhỏ Nguyện Hương cảnh giác nhìn Nguyễn Toàn mà hỏi, nhỏ đã đủ mất mặt lắm rồi, không cần phải hạ nhụt nhỏ thêm nữa đâu.
- À không gì, định là chúc mừng cô có thằng bạn trai thật biết chăm sóc cho bản thân mà thôi - Nguyễn Toàn nhếch mép cười đểu mà chọc nhỏ Nguyệt Hương, còn mấy người kia thì thật sự kinh ngạc với khuôn mặt này của anh, với họ Nguyễn Toàn luôn là một người điềm tĩnh và rất thương người, có thể giết một người không hề nương tay nhưng lại không bao giờ cười người khác cả.
- Anh không cần phải xỉa mói người khác như thế đâu! - Nhỏ Nguyệt Hương như muốn cắn lưỡi mà chết tại đây, còn nhụt nhã nào hơn nữa, nào giờ nhỏ đâu phải không biết bạn trai mình là một thằng tham sống sợ chết, nhưng cũng vì nhỏ quá yêu gã nên hết lần này đến lần khác tha thứ cho gã, để bây giờ để mọi người chiêm ngưỡng rồi còn cười vào mặt nhỏ nữa, nhỏ thật sự không hiểu vì sao khi xưa lại yêu tên khốn nạn này như thế, và hết lần này đến lần khác bên vực gã, cầu xin ả Bảo Hân tha cho cái mạn chó của gã, nhỏ thật sự thấy hối hận.
-...- Nguyễn Toàn không nói thêm gì nữa mà chỉ nhún vai rồi bước tới đứng cạnh bên Minh Thanh làm nhỏ Nguyệt Hương càng mất mặt một cách không biết nói gì hơn.
- Tôi xin các người, là do cô ta ép tôi, tôi thật không muốn hại Đăng đâu - gã Huân bỗng quỳ xuống dưới chân Minh Thanh mà van xin, đổ hết lỗi lên hai người con gái đang đứng chết trân kia.
- Wow wow, cái này thật là ba chấm nha - Phong đứng một bên nhếch miệng cười, cái này thật giống phim nhờ??? Thật làm mất mặt đấng nam nhi, thất vọng, quá thất vọng, nếu để Đăng biết con nhóc từng yêu một thằng ch* chết như thế này thì chắc nó sẽ đập đầu tự tử mất.
- Tsk tsk, thật vậy sao?? - Long bây giờ đã đứng gần với bọn Minh Thanh và ngồi xuống một chân, tay chống bằng một thanh kiếm Nhật lấy đại của một tên nào đó mà hỏi gã.
- Thật thật, là chính cô ta, cô ta đã đòi về nước để hãm hại Đăng, tôi đã cố gắng khuyên nhưng cô ta không nghe - gã liền đắc lực gật đầu mà nói, trông mới nhục nhã làm sao.
- Không, không phải như vậy đâu - nhỏ Bảo Hân liền lắc đầu quỳ xuống mà khóc lóc giải thích, thật không ngờ tên ch* má này lại có thể hèn hạ như thế, có lẽ ả đã quá nương tay khi hết lần này đến lần khác tha cái mạn ch* này cho gã đi!
- CÔ CÂM MIỆNG! - Hắn gầm lớn, đưa ánh mắt đầy chết chóc về phía ả mà cảnh cáo, - Tôi sẽ tính sổ với cô sau - hắn nói thêm rồi quay lại phía gã Huân.
- Mày thử gọi tên cô ấy thêm 1 lần nữa, tao thề mày sẽ chết không toàn thây - nghiến răng nhả ra từng chữ hắn nói với gã, hắn không cho một tên như gã làm bẩn tên của nó, tên của nó không cần phải bị vấy bẩn bởi thành phần nhơ bẩn của xã hội như gã!
- Tôi...tôi không dám nữa - gã run run mà gật đầu lia lịa, ai có thể không dám chứ với một người trong vòng chưa đầy 10' có thể hạ hết 100 người thì chắc nghĩ không có gì hắn không làm được đi.
- Các người dọn dẹp tên này giúp tôi đi - Long đứng dậy mà quay qua nói với bọn Minh Thanh, chỉ về phía tên cặn bã của xã hội. Sau câu nói của hắn thì chính Nguyễn Toàn xung phong làm người ra tay và mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên khi nghe tiếng kêu la thảm thiết của gã Huân cả hơn năm phút mới dừng lại. Nguyễn Toàn với tiêu chỉ nhanh gọn lẹ mà bây giờ mất những năm phút để giải quyết một người thì có thể biết anh ghét người đó như nào rồi, mà nhìn cái cách anh ra tay lại càng làm người ta rùng rợn hơn. Hai nhỏ Nguyệt Hương với Bảo Hân chứng kiến cảnh đó thì không khỏi khiếp sợ, ngay cả bọn Long đứng kế bên nhìn cũng phải kinh ngạc vài phần với sức mạnh của anh, chỉ dùng tay không mà cũng có thể bẻ gãy cả xương tay chân người khác thì Nguyễn Toàn này không phải là một người bình thường rồi.
- Uy! Có cần phải mạnh tay thế không? - đưa cho Nguyễn Toàn một tờ khăn giấy lau tay Minh Thanh châm biếm, cái kiểu ra tay này của Nguyễn Toàn anh đã thấy một lần rồi cho nên cũng không còn thấy lạ nữa nhưng cũng không khỏi rùng mình một cái.
- Em sau này mà dám làm gì bậy bạ thì cứ nhìn tên cặn bã đó mà làm gương đi - Nguyễn Toàn nhếch miệng cười lạnh mà cảnh cáo Minh Thanh làm anh lại rùng mình thêm một cái còn bọn kia thì chỉ còn biết nhìn đi nơi khác mà làm như mình chưa nghe thấy gì.
- Ế, chúng ta chưa nói chuyện xong mà, định đi đâu thế em gái? - Phong nãy giờ đứng đó chơi thấy Nguyệt Hương đang định trốn liền đi nhanh lại chặn ngang mà ôm eo nhỏ đùa cợt.
- Thả tôi ra! - nhỏ vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay không yên của tên con trai đáng ghét kia.
- Đâu dễ như thế chứ, tôi còn rất nhiều câu hỏi dành cho em mà - Phong vẫn cà rỡn mà ghé mũi vào hõm cổ của nhỏ hít lấy một hơi, - AIDS lại có mùi thơm như vậy sao? - anh thắc mắc.
- Anh...anh nói gì chứ! - nhỏ chột dạ mà lắp bắp.
- Haiz, đùa dai quá đó thằng khỉ! - Bảo Lộc bước lại kéo cổ áo Phong ra khỏi người Nguyệt Hương mà mắn, tên này có cái tật đùa dai không bao giờ thấy chán.
- UY! Tui nói thiệt mà, hôm qua mới thấy ả đang chơi thuốc trong bar chứ bộ - Phong nhăn nhó vì bị Bảo Lộc làm nhăn áo, anh là người cực kì cẩn thận với quần áo của mình cho nên quần áo không được vấy bẩn càng không được có 1 nếp nhăn không cần thiết nào cả.
- Biết vậy mà còn đụng vào! - thẳng thừng khõ đầu anh một cái không thương tiết Bảo Lộc mắn thêm.
- Chỉ là thấy tiết thôi, một cô gái đẹp vậy mà lại sa chân vào vũng lầy, mà cũng đáng, ai bảo theo Đăng của chúng ta không theo lại theo một thằng cặn bã như thế - Phong nhún vai mà tiết rẻ nói, nhưng không hề che giấu sự khinh thường trong giọng nói của mình. Chỉ cần nghĩ tới người có thể phản bội Đăng thì không cần phải tỏ ra nam nhi làm gì, càng du côn càng tốt nữa ấy chứ.
- Các người đừng nói nữa! ĐỪNG NÓI NỮA! - Nhỏ Nguyệt Hương nhụt nhã ê chề mà hét lên rồi chưa chờ cho ai kịp phản ứng đã cuối người nhặt lấy thanh kiếm gần nhất mà tự đâm mình một nhát vào bụng. Nhỏ không còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa, 2 năm nay nhỏ đã phải sống như một con chó dưới sự chỉ huy của nhỏ Bảo Hân, bị chính bạn trai người mình yêu nhất kéo vào con đường nghiện ngập. Nhỏ sống trong ray rức của tội lỗi và hối hận, hối hận đã vì một tên như gã Huân mà đánh mất đi người bạn tốt như Đăng, hối hận vì 2 năm trước lại không chết đi, và cũng tự khinh mình lại không dám tự sát, nhưng bây giờ thì tốt rồi, nhỏ phải cám ơn những lời nói của tên ca sĩ này đã cho nhỏ có thêm dũng cảm để tìm đến sự giải thoát. Nguyệt Hương từ từ ngã xuống trước mặt tất cả, thoi thóp trong vài giây rồi cũng từ từ nhắm mắt lại cùng với một nụ cười và một lời cám ơn đầy yếu ớt.
- Tsk, chỉ vì một tên con trai mà lại mất đi tất cả, thật không đáng - Phong chã thấy mình có lỗi gì trong việc này mà chỉ nói một câu như vậy rồi bước lại đứng chung chỗ với Minh Thanh và Nguyễn Toàn, Bảo Lộc cũng đi theo.
- Anh Long, em xin anh đừng đối xử với em như thế! - Nhỏ Bảo Hân bây giờ đã rất yếu đang quỳ mọp dưới chân Long mà van xin cái gì đó, vì nãy giờ mãi quan tâm tới trò chơi của Phong cho nên không để ý là hai người này đang nói gì.
- Tôi đã từng cảnh cáo cô không chỉ một lần là đừng có ngu ngốc mà chạm vào cô ấy, nhưng chính cô đã không nghe, đừng trách tôi ác - cuối người xuống nắm lấy cái cổ thon nhỏ của của ả hắn lạnh lùng phát ra từng chữ, rồi trước khi ai kịp phản ứng hắn đã siết chặc bàn tay, từ từ lấy đi mạng sống của ả. Bảo Hân cố gắng vùng vẫy với chút sức lực cuối cùng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt căm thù từ hắn thì chỉ còn biết buông thả tất cả, cuối cùng thì người hắn yêu chỉ có nó, ả rốt cuộc cũng chẵng là gì trong mắt hắn cả. Máu từ trong miệng ả từ từ chảy ra và hai mắt từ trợn trắng vì không thở được và từ từ trút hơi thử cuối cùng, ra đi trong sự đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần với một tình yêu không bao giờ được đáp trả.
- Có cần phải tàn nhẫn thế không anh bạn?? - cuối xuống vuốt cho cặp mắt của Bảo Hân nhắm lại Phong nhìn hắn mà châm chọc, nói thật chứ anh thấy hắn vẫn còn rất nương tay, chứ gặp anh chắc không được như thế. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được, nhưng cũng hơi ác khi ngay cả chút hy vọng cuối cùng của ả Bảo Hân hắn cũng bóp nát như những đốt xương cổ của ả bị hắn bóp chặt vậy.
- Ở đây đã hết chuyện của các người rồi - lạnh lùng phát ra từng chữ hắn quay người bước đi, - Sẽ có người tới đây dọn dẹp ngay thôi cho nên các người không cần lo - nói thêm vài chữ thì hắn đã khuất trong xe của mình, và trước khi bọn kia có thể trả lời thì đã không còn thấy bóng dáng của chiếc xe đâu nữa.
- Có nên báo cho anh Hậu biết chuyện này không? - Bảo Lộc quay qua hỏi 3 người còn lại.
- Chắc lá Suhz đã báo rồi, bây giờ qua bệnh viện hay về nhà đây? - Minh Thanh nhún vai rồi lại hỏi.
- Về nhà, nếu có gì thì mấy người kia sẽ báo lại, bây giờ vào đó cũng chẵng làm được gì - Nguyễn Toàn nhún vai rồi xoay người về phía xe mình mà bước, mấy tên kia cũng không còn biết làm sao đành đi theo tới xe mình, vừa mới quay xe ra đã thấy 1 dãy 3 4 chiếc ô-tô màu đen có kí tự DL trên mui mỗi chiếc xe, chắc là người của Long rồi. Yên tâm vì đã có người dọn dẹp cho nên cả 4 người đều phóng xe như bay về nhà.
______________
Author's note
Hix, chap này Kenz tự thấy thất vọng về chính mình, đã tự bôi nhọ nhân vật chính là Long. Nói thật chứ từ trước tới giờ, Kenz chỉ thích mỗi nhân vật phụ của truyện chứ không thích nhân vậy chính, nhưng lại đặt rất nhiều cảm xúc vào nhân vật Long nhưng lại không yherr diễn tả được nó một cách hoàn thiện.
Cho những người yêu mù quáng, nếu một người đã không yêu mình thì họ dù có tốt thế nào cũng sẽ không tốt với bạn đâu cho nên đừng bao giờ tốn thời gian vào họ, hãy tự đi tìm hạnh phúc cho chính mình. Hạnh phúc là tự ta nắm bắt chứ không phải ngồi đó mà chờ, chúng ta phải can đảm lên để có thể tìm được nữa koa của đời mình.
Cho những người như Long với Đăng, nếu đã yêu mà biết rõ đối phương cũng yêu mình thì hãy sống thật đi, đừng vì lí do gì mà để hiểu lầm, có thể bạn thấy sự hiểu lầm chẵng đáng quan tâm nhưng có nhiều lúc những việc nhỏ nhặt nhất chính là thứ sẽ giết bạn đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top