Chapter 19.2 - KHÔNG TIN TƯỞNG

CHAPTER 19.2 CONT. - KHÔNG TIN TƯỞNG

-       Có sao??? – tiếng của Ghost vang lên sau lưng làm cả bọn giật mình quay lại, chỉ có Đăng và Minh Thanh là vẫn nhởn nhơ ngồi uống rượu ngon lành.

-       Xin lỗi anh vì lúc nãy chị Hell đã dặn là khi nào người của Bloodthirsty  … - thằng nhóc đi sau lưng bọn Ghost mặt mày tái mét mà nói không hết câu.

-       Cậu ra ngoài đi – Đăng nói với thằng nhóc, thằng nhóc đưa ánh mắt sang Long với Khánh chờ đợi, vừa thấy cái phất tay của Long thì liền đưa cái thẻ mở cửa của Đăng cho Ghost rồi biến mất không 1 vết tích cùng không quên đóng cửa lại.

-       Em nghĩ nơi này là nơi ai muốn vào thì vào à??? – Long không hài lòng quay sang lườm nó.

-       Mọi người ngồi đi – không để ý đến thái độ của Long Đang quay sang nói với bọn Ghost.

-       Chị sướng thật, ở đây ăn uống no say, chỉ khổ cho bọn em tập luyện như điên – Goblin khóc ròng lên án Đăng khi thấy nó ngồi đó sung sướng uống rượu ăn bánh, còn bọn nhóc thì phải ngày đêm tập luyện.

-       Ế, đã nói là không được ca cẩm mà, em đã đồng ý rồi giờ muốn nuốt lời à?? – Đăng đưa ngón tay trỏ lên lắc qua lắc lại trước mặt mà tinh nghịch nói với Goblin.

-       Ai biết lại khổ sở như thế, tên Thanh này ác như quỷ - Death cũng lên tiếng, chỉ về phía Minh Thanh đang ngồi cười mỉm chi kế bên Đăng.

-       Như thế mới gọi là huấn luyện chứ, còn không thì gọi huấn luyện làm gì – Thanh vừa nhâm nhi ly rượu màu đỏ sẫm như máu vừa nói.

-       Nhưng mà… - Ghost đang định nói gì đó thì bị anh Hậu chen ngang.

-       Khoang, mọi người đang nói chuyện gì vậy??? – anh Hậu mấy bữa nay bị mọi thứ làm cho rối loạn lắm rồi, bây giờ nghe bọn này nói chuyện không đầu không đuôi thì càng choáng hơn.

-       Àh quên mất – Đăng ngồi thẳng dậy đặt ly rượu lên bàn, 2 tay chắp lại với nhau đặt trên bàn rồi bắt đầu, - mọi người cũng thấy là Bloodthirsty cả tháng nay bị llục đục nội bộ đó chỉ là giả vờ thôi vì mấy đứa thủ lãnh đó đều là giả, chứ còn bọn này thì đã được âm thầm cùng với anh Thanh tham gia một khoá huấn luyện đặt biệt tại Mĩ cùng với 1 số anh em khác của em, sẽ rất thực dụng cho việc sau này – Đăng giải thích.

-       Huấn luyện đặt biệt?? – Khánh với Long cùng lên tiếng, - khoá huấn luyện 76573 sao??? – Khánh hỏi thêm.

-       Khoá này cũng khá giống như vậy nhưng là 77621 vì 76573 thì mất 1 năm, còn khoá này chỉ mất 1 tháng – Minh Thanh trả lời.

-       Chiến Binh Sắt – anh Hậu lên tiếng.

-       Đúng – Minh Thanh, Đăng và bọn người của Bloodthirsty cùng nhau gật đầu trừ Suhz, vì lúc này cô đang rất rất bất ngờ. Tại sao bọn họ lại hành động mà không có cô, không lẽ cô không phải người của họ nữa???

-       Flame, tao hiểu mày đang nghĩ gì, chỉ là nếu như mày cũng biến mất thì mọi chuyện sẽ không được suôn xẻ như thế này đâu vì nếu như mày dính vào chuyện này thì tên Frozen kia lại nhún tay vào và mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn thôi – Đăng quay sang nói với Suhz, nhưng hình như càng nói càng làm mọi chuyện xấu hơn.

-       Vậy thì có khác gì mày bảo tao không còn là người của Bloodthirsty nữa??? – Suhz đau đớn nói, cô như không tin vào tai mình nữa, tại sao mọi chuyện lại ra như thế này??

-       Suhz, ý tao không phải vậy – Đăng cố gắng giải thích.

-       Không muốn nghe, không muốn nghe tao không muốn nghe!!!! – Suhz bịt hai tai lại lắc đầu ngoày ngoạy.

-       Flame bình tĩnh lại đi, Đăng nó không có ý đó đâu, bọn chị cũng có phần mà, em hãy nghĩ kĩ đi, nếu như em biết chuyện thì có thể nào đóng đạt như thế mà đánh lừa bọn người kia không??? Em đừng đánh giá thấp bà ta như thế, tai mắt của bà ta trong bệnh viện không phải ít đâu, chỉ cần 1 sơ xuất nhỏ cũng có thể dẫn đến rất nhiều rắc rối, Hell đã phải rất khổ sở khi phải giả làm 1 người bệnh rồi, em hãy hiểu cho con nhóc đi – Evil bây giờ mới lên tiếng, thật sự là họ đã bàn bạc rất kĩ mới có thể đưa ra quyết định.

-       Các người quá đáng!!! – Suhz căm phẫn hét lên rồi đẩy ghế đứng dậy chạy đi, thật không ngờ bọn họ lại làm như thế với cô, tại sao lại không xem cô ra gì như thế??? cuối cùng thì cô cũng chỉ là 1 người làm vướng bận tay chân bọn họ thôi ư???

-       FLAME!!! – cả đám cùng hét lên nhưng chỉ có mình Khánh sau khi thảy lại cho bọn họ 1 cái nhìn chết người rồi mới chạy theo Suhz.

-       Con nhỏ cứng đầu – Đăng chán nãn thả mình ngồi lại chiếc ghế của mình rót ra 1 ly rượu rồi uống cạn.

-       Em sao lại có thể nói như thế?! – Hậu không vừa lòng với cách ăn nói của Đăng.

-       Có lẽ em đã đánh giá cao nó quá khi nghĩ nó sẽ hiểu – Đăng vẫn như thế cái giọng cười cợt khinh người đó.

-       Hell, hôm nay em sao vậy?!? – Hậu thật sự hết chịu nỗi rồi.

-       Có lẽ em và Flame không thể nào làm bạn được – Đăng nhìn thẳng vào mắt anh trai mình nói rồi đứng dậy.

-       Em định đi đâu??? – người hỏi là Long.

-       Không liên quan tới anh, mọi chuyện em đã giải thích rồi – Đăng nói rôi kéo tay Minh Thanh đứng lên cùng mình.

-       Đi thôi – Minh Thanh quay sang bọn Ghost.

-       Đi, ở đây đã xong rồi – Ghost cũng đứng dậy, bọn kia cũng đứng theo.

-       Khoan đã – Long kéo tay Đăng lại, ánh mắt hắn đầy mâu thuẫn.

-       Chuyện gì?? – Đăng hỏi, giọng thờ ơ.

-       Tại sao em lại làm như vậy?? – Long hỏi, hắn biết là Đăng không thể nào làm thế, chắc chắn phải có lí do chính đáng cho việc này.

-       Làm gì?? – giả vờ như không biết.

-       Làm đau Suhz, có phải lại là trò đùa của em??? – Long thật sự đang rất rất nghi ngờ.

-       Tuỳ các người, chắc có lẽ tôi đã đánh giá nó quá cao – Đăng phũ phàng nói rồi bước đi.

-       Em, em phải nói rõ nếu như muốn ra khỏi đây – Long ngăn trước mặt Đăng mà nói.

-       Tránh đường! – Đăng nghiến răng mà nói.

-       Không – Long lắc đầu kiêng quyết.

-       Em hãy nói rõ đi – Hậu cũng đã đứng dậy, anh không hiểu nỗi trong đầu Đăng đang nghĩ gì.

-       Em đã nói rất rõ rồi, các người muốn gì nữa?? – nó bực rồi đó, tại sao cứ phải lắm chuyện như đàn bà như thế??

-       Không được đi – Long lại kéo tay nó lại khi nó muốn bước ra khỏi đây.

-       Buông tay, anh phiền quá đấy! – nó cố gắng thoát khỏi tay hắn mà gắt lên.

-       Em! – Hắn như không tin vào tai mình, nó mới nói gì??? Nói hắn phiền???

-       … - nó không nói gì, chỉ quay qua Minh Thanh, Minh Thanh liền thả tay nó ra, 1 đấm thẳng vào bụng hắn thêm 1 cú đạp làm hắn tuy đã  cố tránh nhưng vẫn bị sượt qua làm hắn đau điến, nó cả tháng nay không ăn uống gì vậy sao lại có thể mạnh đến như thế?? ngay cả hắn cũng không thể nào chịu nỗi.

-       Phiền phức! – nó nhìn hắn đang đứng đó ôm bụng mà thảy lài chữ rồi quay qua bọn kia, - đi thôi – nói rồi nó thảy trả lại hắn chiếc thẻ cũng chính là chìa khoá vào phòng này.

-       Em mà bước ra khỏi cánh cửa này thì sẽ chính thức trở thành kẻ thù của tôi! – hắn căm phẫn nhìn nó mà phun ra vài chữ.

-       Tự nhiên – nó quay lại thảy cho hắn nụ cười như có như không rồi quay qua anh Hậu nãy giờ còn đang không hiểu gì, - còn anh?? Có phải em cũng sẽ trở thành kẻ thù của anh?? – Đăng hỏi anh, trong lòng còn chút hy vọng cuối cùng.

-       Không phải kẻ thù, nhưng sẽ không còn quan hệ gì nữa, xem như người xa lạ - Hậu tàn nhẫn phun ra 1 câu làm trái tim nó như quặng thắt.

-       Được, rất hay, vậy thì tạm biệt – nó gật đầu, nở nụ cười chua chát rồi bước ra khỏi căn phòng đó, khiêu chiến với Hades cũng nhưng đoạn tuyệt với người anh không huyết thống, Trương Hàn Hải Hậu.

-       Quay đầu còn kịp đấy – Minh Thanh cười buồn nhìn nó nói, lúc này cả 2 đã yên vị trên xe và nước mắt của nó đã lại lăn dài trên má.

-       Hình như gần đây em rất hay khóc thì phải – nó đánh trống lãng đưa tay lên lau nước mắt rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài bây giờ là 1 màu tối đen như mực, còn trong lòng nó thì cũng cực kì ngỗn ngang.

-       Không hối hận chứ??? – Minh Thanh lại hỏi.

-       Đã không có lòng tin và sự thông cảm thì níu kéo làm gì – Nó nở nụ cười chua chát mà nói rồi lại ngã người ra xe nhắm mắt lại, vậy là hết rồi, mọi chuyện đã như ý nó rồi, như vậy sẽ bớt đau khổ hơn cho họ khi nó đã không còn.

Quay lại với Hắn và Hậ thì khi nó cùng mọi người rời đi thì mới bình tâm lại, hắn như người không còn chút sinh khí nào mà ngồi bệt luôn xuống đất, vậy là từ trước tới giờ nó xem hắn là 1 người phiền phức, vậy nụ hôn lần đó là giả sao??? Chỉ là nó muốn lợi dụng hắn??? hay thật, vậy mà hắn còn mộng tưởng là nó đã dần chấp nhận hắn, cười nụ cười chua chát hắn tự hứa với bản thân từ nay trở đi sẽ không bao giờ tin tưởng vào con gái nữa, hắn sẽ trả thù, nhưng đâu biết rằng sẽ có 1 ngày hắn đã phải đau khổ tự trách với lời thề đó.

Còn anh Hậu thì thật sự hụt hẫng, hụt hẫng 1 cách đau đớn, vậy là người thân cuối cùng của anh đã không còn, nó là người quan trọng nhất trong đời anh cũng đã bị anh đẩy đi rồi, mất hết rồi. trong đời anh 3 điều làm anh hối hận nhất chính là đã bỏ nhà ra đi mà không chăm sóc cho đứa em gái này, điều thứ 2 là đã tự tay đánh mất người mình yêu nhất, và điều cuối cùng chính là đã chính tay mình đẩy nó 1 lần nữa ra khỏi đời anh, và quyết định này chính là điều mà anh hối hận nhất sau này. Suhz, bình tĩnh lại đi – Khánh đuổi theo Suhz ra tới bãi để xe mới có thể kéo cô lại.

-       Tại sao??? Tại sao lại như vậy???! – Suhz bắt lấy hai vai của Khánh siết chặc rồi lay cậu vừa hỏi, hai mắt đã lại đầy nước.

-       Bình tĩnh lại đi em, có lẽ Đăng không có ý đó đâu – Khánh cố gắng khuyên nhủ, giữa hai người này cậu không biết phải làm thế nào, Suhz là người cậu yêu, nhưng Đăng là người mà cậu cần bù đắp, thật khó xử.

-       Không lẽ em vô dụng đến như thế sao chứ??? – Suhz ôm mặt ngồi xổm xuống đất mà khóc.

-       Suhz, bình tĩnh lại đi, lúc này không phải là lúc để chúng ta lục đục nội bộ, chúng ta phải cùng nhau giải quyết mọi chuyện, vì chỉ cần 1 chút sai xót sẽ hại rất nhiều người – Khánh cố gắng khuyên can, cậu thật sự không biết là mình đang nghĩ gì luôn, thật sự lúc này đầu cậu đang rất là rối, chưa bao giờ cậu thấy mình vô dụng như thế này. Chỉ còn biết kéo Suhz vào lòng mặc cho cô cứ khóc mãi cho tới khi mệt lã rồi thiếp đi, không còn cách nào khác cậu đành  đưa Suhz về nhà.

____

 -       Chị không thấy làm vậy hơi ác đối với chị Suhz à?? – Ghost hỏi sau khi cả bọn đã an toàn dưới tầng hầm nhà Thanh.

-       Như vậy sẽ …..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top