CHƯƠNG 193: TIẾN VÀO HẮC TUYỀN
Biên soạn Lão Bảo
Hội fan yêu thần ký
Võ giả Hoàng kim Ngũ tinh, với một Võ giả mà nói, thực lực Tiêu Lang cũng không tệ lắm, chỉ tiếc, chỉ là một Võ giả thôi.
Nhiếp Ly gào thét một tiếng, thân thể nhanh chóng bành trướng, hắn dung hợp Hổ Nha Gấu trúc Yêu Linh, hình thể cường tráng lập tức vượt qua Tiêu Lang.
"Ông t...r...ờ...i..., tiểu tử này dung hợp Yêu Linh!" Phía ngoài mấy người kia phát ra thanh âm kinh hô.
Thấy như vậy, nội tâm Tiêu Lang cũng cảm thấy kinh hoàng, thế nhưng cự chùy hắn chém ra, muốn thu hồi lại đã muộn.
Đối với Thiên Vận bộ lạc, số lượng Yêu Linh Sư đều cực kỳ nhỏ, chỉ rải rác mấy người mà thôi, trong chiến đấu căn bản chưa có tiếp xúc qua chiến kỹ, với Nhiếp Ly đám người kia cùng người nguyên thủy không có gì khác nhau.
Trọng lực khí tràng!
Nhìn Tiêu Lang đánh tới, Nhiếp Ly đột nhiên thi triển chiến kỹ.
Cự chùy trên tay Tiêu Lang đột nhiên nặng gấp bội, nguyên bản sức nặng cự chùy cũng đã rất kinh khủng, đột nhiên tăng gấp bội, Tiêu Lang cảm thấy sức nặng kinh khủng, cả khuôn mặt nổi gân xanh, miễn cưỡng mới có thể đem thiết chùy xách lên được.
Cái này là chiến kỹ của Yêu Linh Sư sao, quả nhiên rất mạnh, bất quá hắn sẽ không đơn giản mà nhận thua, thực lực Nhiếp Ly cường đại, ngược lại kích động máu huyết của Tiêu Lang, toàn thân Tiêu Lang nổi gân xanh, cầm búa lên hướng Nhiếp Ly đập xuống.
Chứng kiến thiết chùy cực lớn đang vun đến, Nhiếp Ly vẫn không có dấu hiệu lùi bước, cự chưởng vung lên hướng phía thiết chùy oanh tới.
Lôi đình trọng kích!
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, cự chưởng của Hổ Nha Gấu trúc nặng nề vỗ vào phía trên thiết chùy trong tay Tiêu Lang, thiết chùy bị nện bay ra ngoài hơn mười mét, rớt oanh một tiếng trên mặt đất tạo ra một cái hố sâu.
Tay phải Tiêu Lang run bật, toàn bộ gan bàn tay hắn đều bị rách tả tơi, máu tươi chảy ròng, hắn không nghĩ tới, Hổ Nha Gấu trúc lại có lực lượng kinh khủng như vậy, rõ ràng vượt qua một Võ giả Hoàng kim Ngũ tinh.
Mấy người chung quanh có chút giật mình, không nghĩ tới Nhiếp Ly còn trẻ như vậy, thực lực lại mạnh mẽ đến như vậy. Phải biết rằng thực lực Tiêu Lang trong bộ lạc là đứng bài danh thứ ba, bản thân lại dũng mãnh, sức lực vô cùng lớn, ngay cả Tộc trưởng cũng phải nhượng bộ ba phần.
Thế nhưng không nghĩ tới, vẻn vẹn chỉ một chiêu, thiết chùy trong tay đã bị Nhiếp Ly đánh bay rồi.
Mọi người nhìn nhau, đồng thời nhảy lên, hướng Nhiếp Ly phóng tới.
Nhiếp Ly ngắm nhìn bốn phía, tuy rằng đối mặt nhiều người như vậy vây công, nhưng hắn cũng không có chút nào bối rối, tấn cấp Hoàng kim Tam tinh, hắn đang muốn có người để thử năng lực mới này. Tuy rằng thân hình mập mạp của Hổ Nha Gấu trúc, có vẻ hơi khờ khạo, nhưng mà động tác thì ngược lại rất nhanh.
Cảm giác được một đạo chưởng kình đang tới, Nhiếp Ly nghiêng người c lui về phía sau, né công kích, tiện tay đánh ra một chưởng.
Bành!
Một thân ảnh bay ngược ra.
"Chớ chính diện tấn công hắn, công hạ bàn của hắn, cùng nhau tấn công hắn!" Tiêu Lang phẫn nộ quát to, vung cự chùy còn lại hướng Nhiếp Ly đập tới. Chính diện đối địch, lực lượng của Nhiếp Ly thật sự đáng sợ, cho nên Tiêu Lang nghĩ tới những cách tấn công bình thường như khi đi săn Ma thú.
Tên thủ hạ gầy nhom như khỉ ốm đánh về phía hạ bàn của Nhiếp Ly, Nhiếp Ly đột nhiên quỳ gối, đầu gối trực tiếp đánh vào gương mặt của hắn, bành một tiếng, tên khỉ ốm máu mũi chảy ròng ròng thân thể hắn bay ngược ra.
Động tác của Nhiếp Ly phi thường nhanh nhẹn, chỉ mấy chiêu quyền cước đã đem bảy người đánh bay ra ngoài.
"Đi chết đi!" thừa dịp Nhiếp Ly đang công kích những người khác, cả người nhảy lên, huy động cự chùy hướng phía Nhiếp Ly hung hăng đập tới.
Chứng kiến Tiêu Lang như dã thú thần sắc dữ tợn, trong đôi mắt Nhiếp Ly bỗng nhiên hiện lên một đạo hàn quang, Tiêu Lang bình thường đã làm vô số việc ác, hiện tại lại muốn giết người cướp của, chết chưa hết tội.
Nhiếp Ly gầm lên giận dữ, há mồm phun ra Quang Ám Nguyên Khí Bạo.
Một đen một trắng hai đạo quang cầu đinh ốc hướng phía Tiêu Lang bay tới.
Chứng kiến hai đạo quang cầu một đen một trắng hướng mình bay tới, mắt Tiêu Lang choáng váng, gần như vậy, hơn nữa lại đang bay trên không trung, hắn hoàn toàn không kịp né tránh, hơn nữa tay trái nắm cự chùy, làm hắn di chuyển cực kỳ khó khăn.
Oanh!
Quang Ám Nguyên Khí Bạo trước ngực Tiêu Lang nổ tung, lực kinh khủng trùng kích đem Tiêu Lang nhấc bay lên lên, ra ngoài hơn mười mét rồi nổ bành một tiếng thân hình đập vào một cây đại thụ, sau đó chậm rãi rơi xuống.
Oành!
Còn lại thiết chùy to lớn thì bay ra ngoài 5, 6 mét, rơi trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu.
Thấy như vậy, ánh mắt bảy người còn lại đều ngốc trệ, vừa rồi cái tuyệt kỹ kia bạo tạc nổ tung thật sự quá kinh khủng, tuy rằng đang nằm ở ngoài bảy tám mét hơn, nhưng bọn hắn vẫn cảm nhận được kích lực trùng kích đáng sợ kia. Rút cuộc là chiến kỹ gì, thật sự là đáng sợ!
Võ giả Hoàng kim như Tiêu Lanh, hơn nữa trời sinh Thần lực! Kết quả vừa mới đối đầu thì thiết chùy bị đánh bay, liền sau đó cả thân mình cũng bị đánh bay, chịu một chiu công kích này, Tiêu Lang lão đại liệu có còn sống không.
"Chỉ có năng lực như vậy, cũng dám cường đạo cướp bóc?" Nhiếp Ly nhún vai, hắn xem ra, Tiêu Lang mặc dù là một Võ giả Hoàng kim Ngũ tinh, nhưng so với một người nguyên thủy không có khác gì nhau, Nhiếp Ly hoàn toàn không có thi triển ra toàn lực.
Hai lần đối mặt là đã giải quyết hết một tên Hoàng kim Ngũ tinh cường giả, chỗ đáng sợ của Yêu Linh Sư là như vậy sao?
Bảy người còn lại cảm giác chân mình đều nhanh mềm nhũn, bọn hắn giờ mới hiểu được mình đã trêu chọc vào người không nên chọc!
Bảy người này lập tức đều muốn quay người chạy trốn, tuy rằng trước cùng Nhiếp Ly giao thủ chịu một ít tổn thương, nhưng mà thời điểm này, không tranh thủ thời gian trốn chạy để khỏi chết? Đâu còn lo lắng thương thế trên người?
Trong lúc bất chợt, bọn hắn cảm giác thân thể của mình nặng gấp mấy lần, một cỗ sát cơ lan tràn đến trên người bọn họ, bọn hắn sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Các ngươi muốn chạy có thể thử xem, xem thử còn mấy người con sống."
Nhiếp Ly thanh âm bình tĩnh, khi bọn hắn nghe tới thanh âm tựa như đến từ Sâm La Địa Ngục.
Bảy người kia tranh thủ thời gian quay lại, nhìn Nhiếp Ly quỳ xuống.
"Anh hùng tha mạng!"
"Yêu Linh Sư đại nhân tha mạng!"
"Chúng ta không phải cố ý muốn trêu chọc đại nhân, đều là Tiêu Lang, là Tiêu Lang sai khiến chúng ta, chúng ta không muốn làm vậy a! Là hắn cưỡng bức chúng ta, chúng ta mới không thể không làm như vậy!" Bảy người này lập tức khóc bù lu bù loa, chút nước mắt một chút nước mũi, muốn bao nhiêu thê thảm có bao nhiêu thê thảm.
Nếu Tiêu Lang còn sống, bọn hắn khẳng định không dám nói như vậy, nhưng hiện tại Tiêu Lang chết chắc rồi, bọn hắn đương nhiên nhất trí đem nước bẩn giội lên người Tiêu Lang.
Nhiếp Ly hừ lạnh một tiếng, hắn không tin tưởng những tên này thể nhưng bảy người này giữ lại còn có ích, dù sao bảy cái tên này cũng làm nhiều việc ác, chết không có gì đáng tiếc. Nhiếp Ly nói: "Các ngươi đứng lên đi, hôm nay ta tha các ngươi một mạng, nhưng mà các ngươi phải ở cùng một chỗ với ta."
Nghe được Nhiếp Ly nói, bảy người như nhặt được đại xá, tranh thủ thời gian khấu tạ.
"Cảm ơn anh hùng!" "Cảm ơn Yêu Linh Sư đại nhân!"” Cám ơn Lão Bảo”
"Không biết đại nhân muốn chúng ta đi đâu?"
Nhiếp Ly nhàn nhạt mà liếc qua, cười lạnh một tiếng nói: "Hắc Tuyền!"
Nghe được Nhiếp Ly nói, bảy người lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Nhiếp Ly lại muốn đi đến chỗ nguy hiểm như vậy.
"Đại nhân, cái chỗ kia tuyệt đối không thể đi a!"
"Chỗ đó quá nguy hiểm, đi đến nơi đó khẳng định chỉ còn đường chết a!"
Nhiếp Ly bình tĩnh nói: "Đây là quyết định của ta, các ngươi không có sự lựa chọn!"
"Ta không đi, cái chỗ kia ta không đi!" tên khỉ ốm nổi điên lên, hướng ra bên ngoài chạy đi.
Nhiếp Ly hừ lạnh một tiếng, thi triển trọng lực khí tràng, làm tốc độ khỉ ốm trì trệ, hắn nhanh chóng lướt đến bên người khỉ ốm, sau đó phẫn nộ quát to một tiếng, một chiêu Lôi Đình Trọng Kích phát ra.
Khỉ ốm bay lên hơn mười mét, nặng nề ngã trên mặt đất, không hề động đậy.
"Các ngươi thì sao?" Nhiếp Ly lạnh lùng đảo qua sáu người còn lại.
Sáu người kia cảm giác được sát khí đáng sợ từ Nhiếp Ly, rùng mình một cái, ý của Nhiếp Ly đã rất rõ ràng rồi, không đi Hắc Tuyền bọn hắn chỉ có một con đường là chết. Đi Hắc Tuyền còn có thể chết trễ hơn một tí, không đi thì phải chết.
Tuy rằng nghĩ đến Hắc Tuyền, toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà hiện tại, không có lựa chọn nào khác.
"Đại nhân, chúng ta đi!" vẻ mặt sáu người buồn rười rượi, bọn hắn đã sớm hối hận rồi, sớm biết như vậy liền không đến giết người cướp của, kết quả ăn trộm gà không được ngược lại còn mất nắm thóc, rõ ràng còn muốn đi tới địa phương đáng sợ Hắc Tuyền, bọn hắn nhất định phải chết rồi.
Sáu người kia ở phía trước dẫn đường, Nhiếp Ly ở phía sau đi tới. Đi tới một giao lộ, sáu người kia liền hướng bên trái ngoặt đi.
"Hướng bên phải, các ngươi đang cố ý đi lầm đường phải không, nếu như muốn chết liền trực tiếp nói ra ta sẽ đáp ứng!" thanh âm Nhiếp Ly lạnh lùng từ phía sau truyền đến, một cỗ sát khí bao phủ bọn hắn.
"Chúng ta sai rồi!"
"Thỉnh đại nhân tha thứ chúng ta!"
Sáu người kia tranh thủ thời gian rẽ trở về, Nhiếp Ly làm sao biết đường đi đến Hắc Tuyền như thế nào?
Một người trong đó vẻ mặt đưa đám nói: "Đại nhân nếu như biết Hắc Tuyền ở địa phương nào, vì cái gì còn muốn cho chúng ta dẫn đường?"
"Cho các ngươi dẫn đường các ngươi dẫn là được, hỏi nhiều làm gì!" Nhiếp Ly hừ lạnh một tiếng, đối với những người này, Nhiếp Ly tự nhiên sẽ không khách khí.
Sáu người hai chân như nhũn ra, trong mắt bọn hắn, Nhiếp Ly tựa như tử thần tới từ địa ngục, làm bọn họ sợ tới mức ruột gan đều như muốn nhảy ra ngoài.
Đoàn người tiếp tục đi tiến nhập vào trong rừng tĩnh mịch.
Một lúc sau, tại địa phương Nhiếp Ly cùng đám người Tiêu Lang đánh nhau đã đến một đám người, đầu lĩnh chính là một vị Trưởng lão râu tóc bạc trắng, nhưng mà thể trạng cường tráng, tinh thần quắc thước. Tiêu Cuồng còn có mấy người khác đi theo sau lão đầu này.
Mọi người dừng bước, quan sát bốn phía, trên mặt đất chỉ có hai cỗ thi thể còn có một chút dấu vết đánh nhau.
Thấy một màn như vậy, Trưởng lão nhíu mày một cái.
"Nơi đây đã xảy ra đánh nhau." Tiêu Cuồng đi đến phía trước một cỗ thi thể trong đó, trong lòng nghiêm nghị cả kinh nói, "Phụ thân, là Tiêu Lang!"
Tiêu Lang chính là một phương bá chủ tại Thiên Vận bộ lạc, thực lực đã đạt đến cảnh giới Hoàng Kim Ngũ tinh, ngay cả phụ thân Tiêu Cuồng - Tiêu Võ cũng không làm gì được. Tiêu Lang người này, trời sinh Thần lực, phi thường dũng mãnh, giết người cướp của đã làm không ít, quả thực là tiếng xấu vô cùng.
Nhưng mà không nghĩ tới, Tiêu Lang lại bị giết chết tại đây.
Quan sát tình huống chung quanh một phát, trong đôi mắt Tiêu Võ toát ra vẻ khiếp sợ, nói: "Tiêu Lang bước chân tương đối nặng nề, từ nơi này đến nơi đây, đều là phải dùng trạng thái toàn lực công kích, sau đó xông tới đến nơi này, nơi đây không có dấu chân đối thủ, như vậy đối phương hẳn là đứng ở trên trên khối đá này. Đến nơi này, dấu chân Tiêu Lang đột nhiên trầm nặng hơn nhiều, hẳn là bộc phát đến cực hạn lực lượng, nhưng mà đằng sau vẫn không có dấu chân, có thể thấy được là đối phương thả người lướt đi, ở các vị trí khác tuy rằng cũng có dấu chân, nhưng mà không có nhiều dấu hiệu đánh nhau, có thể thấy được Tiêu Lang là bị một chiêu hoặc là hai chiêu đánh bại!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top