CHƯƠNG 106: DIỆP TU

- Lục Phiêu a...
Lục Ninh nội tâm chợt nghĩ một cái, vẻ mặt ôn hoà, khép nép nói:
- Ngươi ở trong nhà quấy rối cũng nói đi, thế nhưng ngươi lại chạy đến Tiêu gia nhìn lén khuê nữ Tiêu gia tắm rửa, chuyện này nếu truyền ra, mặt mũi Lục gia ta đều bị ngươi bôi lọ hết rồi!
Lục Phiêu trên mặt hơi đỏ, lúng túng, nói:
- Cha, ta biết sai rồi!
- Biết sai là tốt rồi!
Lục Ninh vuốt râu gật đầu nói:
- Biết sai mà sửa thì có thể tha thứ!
- Lần sau nếu ta có nhìn lén, tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng phát hiện...
Lục Phiêu nắm chặt lại nắm đấm, trịnh trọng nói nói.
Nghe được Lục Phiêu nói, Lục Ninh khóe miệng nhếch lên một cái, mồ hôi đầm đìa, đây là con hắn sinh ra sao...Trong đầu Hắn lúc này quả thực đã nghĩ đến việc đánh cho Lục Phiê lên bờ xuống ruộng! Tuy rằng phiền muộn, nhưng hắn cũng không dám động thủ, hiện tại Lục Phiêu là bảo bối của Lục gia, ai dám động đến?
- Chuyện này, Tiêu gia đã phái người tới!
Lục Ninh nói ra.
- Thật ah… thật sự đến sao? Bọn hắn nói như thế nào?
Lục Phiêu nghe xong, lập tức hưng phấn lên:
- Lão phụ ngươi có nói với bọn hắn người sẽ cầu hôn nữ nhi của họ không?
Nghe được Lục Phiêu nói, Lục Ninh ngẩn người, lập tức hiểu rõ:
- Nguyên lai tiểu tử này đã thương thầm Tiêu gia khuê nữ... ngươi muốn lão phụ ta đi cầu hôn Tiêu gia khuê nữ? Hừ hừ, đâu có dễ dàng như vậy!
Nếu là một năm trước, Lục Ninh tuyệt đối không dám nói như vậy, khi đó Lục Phiêu là một đứa con khiến hắn rất thất vọng, muốn kết hôn với Tiêu Tuyết, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng, nhưng mà hiện tại, tình huống nay đã khác, ngẫm lại Lục Phiêu cũng môn đăng hổ đối, Lục Ninh cũng cảm thấy hài lòng.
Nghe được Lục Ninh nói, Lục Phiêu tràn đầy thất vọng. Tuy rằng vẻ bề ngoài của hắn không bắt mắt lắm, nhưng tính tình cũng khá tốt, đối với Tiêu Tuyết của Tiêu gia hắn rất là thích. Hắn và Tiêu Tuyết từ nhỏ là thanh mai trúc mã, ăn ở đều cùng một chỗ, theo thời gian cả hai chậm rãi lớn lên, tựa hồ đã có cảm tình, gia chủ hai nhà vì thế mà hạn chế cho cả hai tiếp xúc nhau.
Chứng kiến bộ dáng Lục Phiêu rủ rượi, Lục Ninh vui vẻ, hắn không có hạ mình đi Tiêu gia cầu hôn, ngược lại là Tiêu gia phải đến để xin cưới, đây thật là cột đi tìm trâu ah!Đúng lúc này, một người làm vội vàng chạy tới.
- Bẩm báo lão gia, Tiêu gia tiểu thư đến rồi!
Người hầu lời còn chưa nói hết, đã nghe bên ngoài truyền đến một giọng nữ thanh thúy.
- Lục Phiêu, ngươi đi ra cho ta!
đúng là Tiêu Tuyết, nàng mặc một bộ váy màu đỏ, dáng người có lồi có lõm, một mái tóc đuôi ngựa phía sau, lộ ra dáng vẻ thanh tú động lòng, hai tay chống nạnh, có vài phần đanh đá.
Thấy Tiêu Tuyết, Lục Phiêu đầu co lại, muốn chạy trốn.
- Lục Phiêu, ngươi dám chạy, thì đừng tới gặp ta!
Tiêu Tuyết thấy Lục Phiêu, lập tức quát.
Lục Phiêu lập tức ngoan ngoãn đứng lại.
ngón tay Tiêu Tuyết, nhéo vào cái tai của Lục Phiêu, hầm hừ mà nói:
- Lục Phiêu, ngày hôm qua ngươi nhìn lén ta tắm?
- Không có!
đầu Lục Phiêu lập tức dao động lúc lắc giống như một cái lò xo.
- Không có? Còn dám nói không có?
Tiêu Tuyết trừng mắt.
- Có.
Lục Phiêu kêu khổ:
- Nhẹ một chút, nhẹ một chút, Tiểu Tuyết, ta sai rồi!
- Ngươi đã nhìn lén mấy lần?
- Một... Một lần, a, không không không, không chỉ một lần...
- Đến cùng mấy lần?
- Ta cũng nhớ không rõ.
Lục Phiêu khuôn mặt khổ não.
- nhìn thấy chỗ nào? Nói mau!
Tiêu Tuyết trừng mắt nhìn Lục Phiêu.
- Chỉ nhìn... A, không, đều thấy hết...
Lục Phiêu khuôn mặt như quả cà chua.
- Nhìn đã con mắt chưa!
Tiêu Tuyết véo cái tai Lục Phiêu, tăng lên vài phần sức lực.
- Ân, rất đã mắt.
Lục Phiêu trong đầu nổi lên mấy hình ảnh, lập tức nhẹ gật đầu.
- Ngươi còn dám nói!
Tiêu Tuyết dậm chân.
Lục Phiêu tranh thủ thời gian lắc đầu:
- Không không đã mắt….!
- dám nói nhìn không đã mắt!
Tiêu Tuyết lần nữa phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Phiêu, tay phải vặn một vòng.
Lục Phiêu trong nội tâm kêu khổ hắn đến cùng phải nói như thế nào đây.
Thấy như vậy, Lục Ninh cũng rụt đầu, Tiêu Tuyết quả thực không thua gì mẹ của Lục Phiêu, hắn rón ra rón rén mà đi, vèo một cái tiến hậu viện.
Lục Phiêu quay đầu muốn tìm lão phụ cầu cứu, đã thấy lão phụ chạy nhanh như chớp, trong nội tâm phiền muộn, ngươi là cha ta hay sao? không có nghĩa khí gì cả!
Phủ thành chủ.
Thành chủ Diệp Tông còn có vài Yêu Linh Sư cái Hắc kim đang ở cùng một chỗ, tụ họp một chỗ thảo luận một việc gì đó."Thành chủ đại nhân, Diệp Mặc đại nhân từ nơi đó truyền tin tức đến, Yêu thú phụ cận Quang Huy Chi Thành tốc độ sinh sôi nảy nở so với những năm qua nhanh hơn rất nhiều, chúng ta phải động viên một số người tiến vào liệp sát những Yêu thú này, bảo trì số lượng Yêu thú phụ cận Quang Huy Chi Thành, nếu không những Yêu thú này lớn lên, sẽ tạo thành uy hiếp thật lớn cho Quang Huy Chi Thành của chúng ta." Một Yêu Linh Sư Hắc kim nói, hắn là nhân vật đứng vị trí thứ ba, gọi Diệp Tu, tu vi gần với Diệp Mặc cùng Diệp Tông.
Diệp Tông trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Ân, chúng ta động viên một bộ phận Yêu Linh Sư tiến vào săn giết Yêu thú, may mắn có đan dược của hiệp hội Luyện Đan Sư, làm cho thực lực của chúng ta tăng cường không ít, lại có Cửu Chuyển Đan, có thể giảm cực đại về phương diện thương vong.
Diệp Tông trong đầu hiện ra một thân ảnh, hắn không phải không thừa nhận, công lao của Nhiếp Ly rất lớn, nhưng mà nghĩ đến Nhiếp Ly dám đùa giỡn nữ nhi của hắn, trong tâm Diệp Tông quả thực muốn đem Nhiếp Ly xé nát.
- Bất quá phải coi chừng người của Hắc Ám Công Hội!
Diệp Tông bổ sung, một khi phái Yêu Linh Sư ra khỏi thành, khó đảm bảo Hắc Ám Công Hội sẽ không làm gì mờ ám.
- Trừ cái đó ra, Diệp Mặc đại nhân còn để cho ta mang về một kiện đồ vật, thỉnh Thành chủ đại nhân xem qua!
Diệp Tu từ trong giới chỉ lấy ra một quyển sách:
- Diệp Mặc đại nhân là ở trong một huyệt động cổ xưa phát hiện ra thứ này, không biết là cấu thành từ vật liệu gì, cũng không biết sử dụng loại văn tự gì.
Diệp Tu nói sơ qua, mở ra bên trong chỉ thấy một vài bức đồ án đập vào mắt, hiện đầy các loại phù chú kỳ lạ, còn vẽ các loại Yêu Linh đồ án.
Một cỗ lực lượng thần bí đập vào mặt.
Cỗ lực lượng này cực kỳ tinh khiết, Diệp Tông cũng chưa từng cảm nhận được lực lượng tinh khiết như thế từ bất cứ chỗ nào.
- quyển sách này là lấy được từ chỗ nào?
trong nội tâm Diệp Tông có chút rùng mình, cầm quyển sách, cẩn thận mà nhìn một chút, văn tự phía trên cực kỳ phiền phức, hắn không cách nào hiểu.
- Lúc Diệp Mặc đại nhân xâm nhập vào một huyệt động Yêu thú, từ trong thi thể một vị cường giả phát hiện thấy, căn cứ phỏng đoán, vị cường giả kia khi còn sống, đã đạt đến Truyền kỳ đỉnh phong.
Diệp Tu nói, Diệp Mặc thường xuyên du lịch bốn phía, xâm nhập một ít khu vực vô cùng nguy hiểm, điều tra nguy hiểm tiềm ẩn bên ngoài Quang Huy Chi Thành:
- Cái huyệt động kia quá mức hung hiểm, Diệp Mặc đại nhân cũng không dám ở lâu, bắt được quyển sách này liền đi ra.
Diệp Tông cẩn thận mà lật quyển sách, phát hiện bên trong ghi chép bằng một loại ngôn ngữ mà hắn hoàn toàn không hiểu.
Tuy rằng biết rõ quyển sách này là một kiện bảo vật, nhưng lại không biết nên sử dụng như thế nào, tự nhiên cũng phiền muộn.
- Diệp Tông đại nhân, ta nghe nói gần đây Quang Huy Chi Thành xuất hiện một vị kỳ tài thiếu niên, có thể xem hiểu một ít sách tịch cổ xưa, kể cả Lôi Hỏa Thánh Điển..., chúng ta hẳn là mời vị thiếu niên kia kỳ tài kia để cho hắn xen qua?
Diệp Tu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thoáng có chút hưng phấn nói ra.
Nghe được Diệp Tu nói, Diệp Tông mặt lập tức trở nên xanh mét:
- Không được nhắc tới hắn!
Diệp Tu có chút kinh ngạc hỏi:
- Vì cái gì?
Diệp Tông cực kỳ căm tức, hắn vì bảo hộ thiên tài nên, đem Nhiếp Ly an bài tại bên trong Phủ thành chủ, nhưng ai có thể tưởng tượng, lại là dẫn Sói vào nhà, Nhiếp Ly rõ ràng đùa giỡn Vân nhi, bởi vì một ít cố kỵ, hắn thật phải nhẫn nhịn, không tìm Nhiếp Ly tính sổ, hiện giờ lại muốn đi thỉnh cầu hắn?
Làm sao hắn có thể hạ mình như thế?
Chứng kiến thái độ của Diệp Tông, Diệp Tu đã hiểu ra, tiểu tử kia sợ là đã chọc giận Diệp Tông, bất quá chuyện này trọng đại, Diệp Tu có chút khom người nói:
- Thành chủ đại nhân, vật ấy chính là từ Diệp Mặc đại nhân lao vào nguy hiểm không màn sống chết đạt được, tuyệt đối không phải vật Phàm, nếu như có thể phá giải huyền bí bên trong, đối với chúng ta hay toàn bộ Quang Huy Chi Thành đều vô cùng có lợi, kính xin Thành chủ đại nhân tạm thời hạ xuống ân oán cá nhân!
Diệp Tông trong nội tâm tức giận khoát tay áo nói:
- Ngươi tự đi mời hắn, chuyện này ta không ra mặt!
- Vâng, Thành chủ đại nhân!
Diệp Tu gật đầu nói, cúi đầu lui xuống.
Nhiếp Ly biệt viện.
Diệp Tu đi vào, nhìn quanh bốn phía, điều kiện nơi này cũng không tệ lắm, Diệp Tông cũng không quá khắt khe với Nhiếp Ly.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương thanh tú sáu bảy tuổi đang ngồi ngay ngắn tu luyện, từng cỗ khí tức Linh hồn quanh quẩn bốn phía xung quanh nàng.
Thấy như vậy, Diệp Tu nội tâm có chút rùng mình, với ánh mắt của hắn, liếc một cái là nhận ra cỗ khí tức Linh hồn này đã là Thanh đồng Tam tinh trở lên.
Chỉ là một tiểu cô nương sáu bảy tuổi a!
thiên tài Bực này, nếu là bị ngoại nhân biết, tuyệt đối sẽ làm cả Quang Huy Chi Thành khiếp sợ! Diệp Tu hít sâu một hơi, thiên tài khá tốt như vậy đang ở trong phủ thành chủ, nếu bị Hắc Ám Công Hội biết, nhất định sẽ liều lĩnh đem giết bỏ!
Diệp Tu chuẩn bị đi đến bên trong, thì một thiếu niên từ bên trong đi ra, thiếu niên này là Nhiếp Ly. Nhiếp Ly ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, tuy rằng cảm nhận được khí tức cường giả trên người Diệp Tu, nhưng mà Nhiếp Ly cũng không một chút khẩn trương, chẳng qua là đánh giá thoáng một cái, liền nói:
- Phủ thành chủ tu vị gần với Diệp Mặc cùng Diệp Tông đại nhân đứng vị trí thứ ba, Diệp Tu tiền bối. Không biết tiền bối đến chỗ của ta có chuyện gì?
Nghe được Nhiếp Ly nói, Diệp Tu có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới Nhiếp Ly chỉ liếc nhìn liền nhận ra hắn, theo lý thuyết hắn thường xuyên đi theo Diệp Mặc du lịch bốn phía, rất ít khi ở trong Quang Huy Chi Thành, hài tử mới lớn như Nhiếp Ly như vậy, hẳn là không biết hắn mới đúng.
Nén lại khiếp sợ trong lòng, Diệp Tu khẽ mỉm cười nói: "Đúng vậy, là ta."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top