Chương 36

Trans: Neytil Jun

Trong mười tám năm qua tính kể từ khi Lâm Hề Trì quen Hứa Phóng, trạng thái này rất ít khi xuất hiện, nhất thời khiến cô suy nghĩ một hồi, cũng không đoán ra lý do vì sao Hứa Phóng lại có thể tỏ ra yếu kém trước mặt cô một cách trắng trợn như vậy.

Nếu đây đơn giản chỉ là đang miễn cưỡng, hình như trong kỳ nghỉ đông năm cấp 3 cũng từng có một lần.

Khi đó, cách thời điểm thi đại học chỉ còn chưa đầy nửa năm, nhà trường cho học sinh cấp 3 về quê ăn Tết một tuần. Trong kỳ nghỉ này, Lâm Hề Trì không lãng phí thời gian vào những việc khác, mỗi ngày sau bữa sáng, cô đều đạp xe đến nhà Hứa Phóng kéo anh cùng đi học.

Điểm 3 môn ngữ văn, toán và tiếng Anh của Hứa Phóng đều tốt, nhưng thành tích các môn khoa học tự nhiên (lý, hóa, sinh) lại không thể đột phá. Lâm Hề Trì sốt ruột gần chết, nhưng đương sự mỗi ngày vẫn bình đạm thong rong, hoàn toàn không để tâm đến vấn đề này.

Sau đó, cô thực sự cảm thấy bản thân bỏ công đạp xe cả nửa tiếng từ nhà ông nội đến nhà Hứa Phóng thật quá lãng phí thời gian, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô xin phép bố mẹ về nhà.

*

Trước năm 2006, nhà họ Hứa và nhà họ Lâm chưa chuyển đến khu biệt thự Lam Bắc, đang còn ở cùng một tiểu khu, cùng một tầng lầu.

Sau đó, cha Hứa rất thích một ngôi nhà ở khu biệt thự Lam Bắc, ông dành phần lớn số tiền tiết kiệm được để mua một căn. Sau ba tháng, chủ nhà đối diện họ Từ muốn định cư ở nước ngoài nên quyết định bán nhà. Sau khi cha Lâm nghe tin, ông đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng quyết định bán căn nhà đang ở, cộng số tiền bán nhà này với tiền gia đình tiết kiệm được để mua căn nhà đối diện với Hứa gia.

Lâm Hề Trì và Hứa Phóng lại trở thành hàng xóm của nhau.

Ngôi nhà của Lâm gia có hai tầng, tầng 2 có bốn phòng. Hai phòng trong số đó là phòng của Lâm Hề Trì và Lâm Hề Cảnh. Mẹ Lâm để lại một căn phòng trống, bà nói là để cho chị cả Lâm Đình.

Sau khi mua căn nhà này được một năm thì tìm thấy Lâm Đình.

Cha Lâm đặc biệt nhờ người trang trí lại căn phòng. Trong thời gian cải tạo, Lâm Đình và Lâm Hề Trì ở cùng một phòng, sau này thậm chí Lâm Hề Cảnh cũng tới ở chung.

Ba cô gái chen nhau nằm trên cùng một chiếc giường, co ro trong cùng một cái chăn, trò chuyện líu ra ríu rít.

Lâm Đinh ít nói, vì chuyện từng trải trước đó nên tính cô ta vừa trầm lặng lại cô độc, nhưng khi ở chung với bọn họ cô ta sẽ rất vui vẻ, nhướng mày nghe hai người họ gây nháo.

Vì sợ Lâm Đình cảm thấy khó khăn trong việc hòa nhập với gia đình, 4 thành viên khác đều ra sức đối xử tốt với cô ta, nhưng kết quả lại không được như mong đợi một chút nào, giống như khiến cô cảm thấy mình chỉ đơn thuần là một vị khách.

Thời gian trôi qua, thái độ Lâm Đình thậm chí còn không được tự nhiên bằng lúc mới đến, cô ta càng ngày càng run rẩy sợ hãi, chỉ cần ai đó nói chuyện to tiếng với cô ta một chút thôi, cô ta sẽ lập tức khóc lóc van xin đừng đuổi mình đi.

Cô ta nói cô ta sai rồi, cô ta sẽ nghe lời.

Đừng giao cô ta cho những kẻ buôn người.

Lâm Hề Trì cảm thấy quá khứ đã để lại một cái bóng tâm lý trong lòng Lâm Đình, nên Lâm Hề Trì đề nghị với cha mẹ đưa cô ta đến gặp bác sĩ tâm lý, hy vọng cô ta sẽ từ từ lãng quên và loại bỏ quá khứ, hy vọng cô ta có thể hiểu rằng cuộc sống đã trở lại quỹ đạo đúng đắn với cô ta.

Chỉ cần cô ta có thể nỗ lực, tương lai chắc chắn sẽ đầy hứa hẹn và tràn ngập những điều thú vị.

Bố Lâm và mẹ Lâm đều đồng ý, lúc hai người chuẩn bị liên hệ với chuyên gia tâm lý thì được một người bạn giới thiệu. Bà nội nghe được chuyện này qua lời kể của dì, đích thân đến nhà Lâm Hề Trì.

Mặc dù Lâm Hề Trì có vẻ thờ ơ với nhiều thứ, bản tính vô lo vô nghĩ, nhưng đối với những người cô coi trọng, cô sẽ luôn lo nghĩ rất nhiều cho người đó. Vậy nên từ nhỏ cô đã biết bà nội không thích mình.

Lâm Hề Trì cũng biết, bà nội không hề trọng nam kinh nữ, vì bà rất thích Lâm Hề Cảnh.

Cho dù Lâm Hề Cảnh có lỡ tay làm vỡ chiếc vòng tay trân quý của bà thì bà cũng chỉ mỉm cười, an ủi Lâm Hề Cảnh, nói không sao. Nhưng nếu Lâm Hề Trì chỉ vô tình đụng vào cơ thể bà, cô sẽ bị bà nói cạnh khóe.

Lâm Hề Trì không biết mình đã làm sao điều gì, cô đã rất cố gắng để xoay chuyển hình ảnh của mình trong lòng bà, nhưng sau nhiều lần thấy thất bại, cô chỉ đành ngậm ngùi bỏ cuộc.

Sau đó, lúc bà nội đến nhà, Lâm Hề Trì chào bà một tiếng rồi quay về phòng học bài.

Bà nội không thích cô, nên cũng vừa lòng để cô ít xuất hiện trước mặt bà.

Nhưng lần này, ngay khi bà nội vừa đến nhà, bà đã chỉ đích danh Lâm Đình và Lâm Hề Trì, bảo họ ở trong phòng khách, đuổi Lâm Hề Cảnh về phòng. Lúc này chỉ còn ba người họ trong phòng khách rộng rãi.

Ngày hôm đó, Lâm Hề Trì cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao bà nội luôn ghét cô.

Khi Lâm Đình được 7 tháng tuổi, mẹ Lâm đưa cô ta đi mua rau. Vì nhất thời sơ ý nên đã để lạc mất cô ta. Sau đó họ báo cảnh sát, đăng thông báo tìm người mất tích, nhưng kết quả đều vô ích.

Vì chuyện này mà mẹ Lâm ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, thần sắc càng ngày càng tiều tụy, ngày nào cũng ở trong nhà không đi đâu.

Cha Lâm rất buồn nhưng không biết phải làm sao, trong lúc tuyệt vọng, ông đã đưa ra một quyết định vô cùng tồi tệ.

Ông đến trại trẻ mồ côi nhận Lâm Hề Trì, lúc đó mới một tuổi. Cha Lâm muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của mẹ Lâm, nên giả vờ như đã tìm được Lâm Đình trở lại.

Vì vậy hôm nay Lâm Hề Trì mới có cơ hội đứng đây.

Ah, dễ hiểu làm sao.

Cô được nhận nuôi để thay thế Lâm Đình.

Kể ra bà nội thực sự là một người bà tốt, bà đối xử bình đẳng với tất cả đứa cháu, bà chỉ nhận người có cùng dòng máu, còn những người khác, hoàn toàn không nằm trong sự cân nhắc của bà.

Lâm Hề Trì cảm thấy cảm giác này thực sự rất đáng sợ.

Sự cô lập không nơi nương tựa vào lúc đó, cùng với cái đầu trống rỗng, và bầu không khí lạnh lẽo đến mức đóng băng.

Cô nhìn bà nội đang ôm Lâm Đinh, vừa chỉ ngón tay vào cô, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Cháu của bà, cho nên cháu đừng nghĩ mình là người dư thừa. Nếu không, thật không công bằng, cháu phải biết--"

"Người thật sự dư thừa ở đây, không biết đã sống cây ngay không sọ chết đứng bao nhiêu năm rồi."

Lâm Hề Trì cảm thấy có lẽ cả đời này bản thân cũng không bao giờ quên những lời này.

*

Sau đó, thái độ của Lâm Đình đối với Lâm Hề Trì hoàn toàn thay đổi, cô ta không những không tin tưởng vào lời nói của bà nội rằng phải tin tưởng vị trí của mình trong cái nhà này, mà ngược lại càng lúc càng nghi ngờ thêm.

Tình trạng tinh thần của Lâm Đình trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, cô ta trông vẫn còn rụt rè và kém cỏi khi đối diện với người khác, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Lâm Hề Trì, cô ta sẽ bắt đầu la hét điên cuồng hòng đuổi cô đi.

Phải vài tuần sau, cha Lâm và mẹ Lâm mới biết Lâm Hề Trì đã biết chuyện cô là con nuôi. Lúc đó, họ đã nghiêm túc nói chuyện với cô, liên tục nhấn mạnh rằng cô tuyệt đối không phải là người thay thế Lâm Đình.

Lâm gia có 3 cô con gái, họ cũng nói như vậy với mọi người.

Lâm Hề Trì biết rất rõ rằng họ yêu thương cô. Trước khi Lâm Đình trở lại, sự quan tâm và yêu thương của họ dành cho cô và Lâm Hề Cảnh là bình đẳng như nhau, họ không bao giờ đối xử khác biệt với cô chỉ vì cô là con nuôi.

Nhưng vì lỗi của họ mà Lâm Đình đã phải chịu đựng chuyện mà đáng lẽ ra cô ta không phải chịu. Họ muốn bù đắp lỗi lầm của mình nên muốn dồn hết tâm tư chăm sóc Lâm Đình.

Lâm Đình không muốn có sự hiện diện của Lâm Hề Trì trong cái nhà này, không muốn cô sống vui vẻ thoải mái như hiện tại, càng không muốn thấy cô xuất hiện trước mặt mình.

Cô ta hy vọng Lâm Hề Trì phải sống như chính mình, dày vò đau đớn đến không chịu nổi.

Mọi người chỉ có thể nhượng bộ.

Lâm Hề Trì liên tục tự nhủ với bản thân rằng không sao cả, lặp lại những lời cha mẹ cô từng nhấn mạnh với mình, nhưng cuối cùng vẫn vì lời nói trước đó của bà nội mà quyết định nhượng bộ.

*

Trong suốt một năm sống với ông ngoại, Lâm Hề Trì hiếm khi về nhà. Cho dù cô thường xuyên đến nhà Hứa Phóng chơi, đi ngang qua nhà, số lần cô đi vào có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Khi đó Lâm Hề Trì đang học lớp 12, cô rất ít khi đưa ra yêu cầu về nhà như vậy, nên cha Lâm và mẹ Lâm không nỡ từ chối.

Lâm Hề Trì cũng không muốn gặp Lâm Đình, vì vậy cô đề nghị ở trong phòng dành cho khách ở tầng một. Ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, hầu như toàn bộ thời gian đều ở nhà Hứa Phóng, nhưng cô cảm thấy vẫn rất ổn.

Cho đến khi, vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, lúc Lâm Hề Trì đang ở nhà Hứa Phóng, cô đột nhiên có kinh. Cô rất ngại nói điều này với Hứa Phóng, nên đã gửi một tin nhắn cho mẹ trước khi về nhà.

Lúc Lâm Hề Trì ra khỏi nhà vệ sinh, đang định quay lại tìm Hứa Phóng, bất ngờ thay, Lâm Đình từ trên cầu thang bước xuống, mắt đỏ hoe liên tục chặn mẹ cô lại.

Chân Lâm Đình có vấn đề, đi bị khập khiễng, lúc bước xuống cầu thang càng khó khăn hơn, rất lâu cũng chưa đến được chỗ Lâm Hề Trì. Cô ta trừng mắt, chỉ đứng trên cầu thang khóc lóc: "Tao biết mà! Tao biết chắc – Mày ... Mày vẫn còn ở đây!"

Lâm Hề Trì nín thở, cô không muốn nghe cô ta nói nên bước nhanh ra ngoài.

"Lâm Hề Trì!" Lâm Đình gào thét, giọng vừa khàn vừa đục: "Mày nhớ lấy cho tao, mày là người thừa, mày là con nuôi! Nếu không phải được cha mẹ của tao nhận nuôi, không biết giờ này mày đang ở cái xó xỉnh nào ——"

Những lời sau đó cô không còn nghe thấy nữa, Lâm Hề Trì đóng cửa nhà.

Cô đã nghe Lâm Đình nói những câu này không biết bao nhiêu lần, cho nên lúc này tâm trạng cô cũng không dao động quá nhiều, sau nửa phút đứng yên một chỗ, cô lại vào nhà Hứa Phóng.

Lâm Hề Trì quay về phòng Hứa Phóng, nhưng không nhìn thấy anh.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi vào bàn học, cầm bút tiếp tục làm bài tập.

Không lâu sau, Hứa Phóng quay lại. Vẻ mặt không được dễ nhìn cho lắm, cằm giọt nước, tóc trước trán cũng ướt như vừa mới rửa mặt.

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt hỏi: "Cậu buồn ngủ à?"

Hứa Phóng không đáp, ngồi xuống cạnh cô, rút ​​một ít khăn giấy lau nước trên mặt, sau đó lẳng lặng cầm bút lên tiếp tục làm bài kiểm tra.

Lâm Hề Trì quay đầu nhìn anh, thì thào nói: "Này, cậu buồn ngủ thì ngủ một lát đi. Tớ không tàn nhẫn đến mức không cho cậu ngủ trưa đâu ..."

Cô chưa kịp nói hết câu thì Hứa Phóng đã ngắt lời cô, nhẹ giọng nói: "Đánh cược đi."

"—Hả?"

"Cược sinh hoạt phí cả học kỳ sau."

Lâm Hề Trì ngẩn người: "Tiền cược lớn như vậy sao?"

"Ừ."

"Cược cái gì?"

"Sao cũng được, vật tay."

Lâm Hề Trì im lặng vài giây: "Cậu coi tớ là đồ ngốc à?"

Cuối cùng, Lâm Hề Trì cũng đành thỏa hiệp trước sự khăng khăng của anh, sau đó bất ngờ là, cô dễ dàng vật thắng anh chỉ bằng một tay. Cô rất kinh ngạc trước sự yếu đuối của Hứa Phóng, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, thật lâu cũng chưa hồi thần lại.

Cô không nhớ nổi mình đã không thắng Hứa Phóng bao lâu rồi.

Lâm Hề Trì buột miệng: "Oa, có phải cậu là rác rưởi không hả?"

"Ừ."

Lúc đó, cô tưởng Hứa Phóng sẽ mắng mình nhưng anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện, rồi tiếp tục cầm bút làm bài. Lâm Hề Trì cảm thấy kỳ quái nên lén lén lút lút nhích lại gần quan sát biểu hiện của anh.

Lâm Hề Trì chỉ để ý thấy Hứa Phóng mím môi, mắt đỏ như nhỏ máu. Cô bị anh dọa sợ, đột ngột nắm lấy tay anh nói: "Chúng ta chơi lại lần nữa đi? Tớ cảm thấy vừa rồi cậu chưa phát huy hết khả năng."

Anh không quay đầu lại, nhỏ giọng đáp: "Không cần."

Giọng vừa khàn vừa nhỏ, nghe có vẻ cực kỳ buồn bực.

Lâm Hề Trì không biết phải làm sao, đành thận trọng hỏi: "Cậu sao vậy..."

Cô vẫn nhớ những gì Hứa Phóng nói lúc đó.

"Không có gì." Âm cuối câu nói của Hứa Phóng chứa đựng sự run rẩy: "Cậu nói đúng, tớ thật sự là đồ rác rưởi."

*

Lúc đó, cô không hiểu tại sao Hứa Phóng lại có phản ứng như vậy, nhưng giờ nhớ lại Lâm Hề Trì đại khái đã hiểu phản ứng lúc đó của anh từ đâu mà đến rồi. Có lẽ anh đã nghe thấy những lời Lâm Đình nói, sau đó nhớ đến chuyện mình chiến tranh lạnh với cô vì cô chuyển ra khỏi nhà.

Lần đó là do hổ thẹn, vậy lần này là vì cái gì.

Từ lúc Lâm Hề Cảnh đến S đại thăm cô, Hứa Phóng đã duy trì trạng thái này liên tục cả tháng trời rồi.

Lâm Hề Trì cảm thấy anh quá kỳ lạ, không cần biết cô cố tình chọc tức anh như thế nào, anh chỉ im lặng một lúc rồi bắt đầu tỏ vẻ nhượng bộ cô, như thể đã làm gì có lỗi với cô vậy.

Mặc dù cảm giác này có chút sảng khoái, nhưng cũng giống như điềm báo cho một trận phong ba bão táp sắp tới.

Rất đáng sợ.

Thời gian như thoi đưa, bất tri bất giác đã đến ngày 24 tháng 10.

Sau khi về nhà, có lẽ vì Lâm Hề Cảnh đã nói với bố mẹ rằng tiền sinh hoạt của cô không đủ, nên mẹ Lâm đã đưa cho cô thêm 2 nghìn nhân dân tệ. Lâm Hề Trì lấy tiền này mua cho Hứa Phóng một đôi giày thể thao, vào đêm sinh nhật Hứa Phóng, cô định đích thân mang bánh gato và quà đến ký túc xá của anh.

Trước đó, Lâm Hề Trì đã xem qua lịch học của Hứa Phóng, nên biết chắc anh không có lớp vào thời gian này, cô cũng thử dò hỏi qua, xác nhận hôm đó anh sẽ ở trong ký túc xá.

Đại học S không hạn chế sinh viên vào ký túc xá của bạn khác giới, chỉ cần nói chuyện với dì quản túc ở tầng dưới và ký tên là được.

Lâm Hề Trì từng đến ký túc của Hứa Phóng khá nhiều lần, lúc này cũng không cần ký tên, chỉ nói với dì một tiếng rồi đi thẳng đến ký túc xá của Hứa Phóng. Lâm Hề Trì lên lầu ba, tới trước cửa phòng Hứa Phóng, gõ ba lần.

Không ai mở cửa.

Cô gõ thêm 3 lần nữa.

Vẫn không có ai.

Lâm Hề Trì nhận ra cánh cửa chưa được đóng chặt, chỉ khép hờ, vì vậy cô cẩn thận đẩy cửa vào.

Bên trong tối om, không bật đèn. Cô chán nản cau mày, thì thào: "Hứa Phóng."

Không ai đáp, như thể không có ai trong này.

"Tớ bật đèn..." Lâm Hề Trì do dự, nhấn công tắc bên cạnh cửa, ký túc xá liền bừng sáng trong nháy mắt.

Cô nhìn vào trong, thấy ký túc xá có bốn giường, chỉ có giường của Hứa Phóng là có người. Lúc này Hứa Phóng đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, sợi tóc rũ xuống mềm mại, có thể là do đèn đột ngột được bật lên, lông mày anh cau lại trông có vẻ không vui.

Lâm Hề Trì nhìn kỹ hơn, thực sự có vẻ như không có ai khác ngoại trừ Hứa Phóng.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt những thứ đang cầm lên bàn Hứa Phóng, ngồi xổm xuống nhìn anh.

*

Khoảnh khắc Lâm Hề Trì bật đèn lên, ý ​​thức của Hứa Phóng dần trở nên rõ ràng. Anh nghe thấy tiếng Lâm Hề Trì xếp đồ, sau đó là tiếng bước chân cô đi tới ngồi xổm trước mặt anh.

Khi Hứa Phóng định mở mắt ra, anh đột nhiên cảm thấy trên mặt mình cái gì lạnh lẽo và mềm mại. Dường như những ngón tay cô đang chạm vào mặt anh.

Xác nhận câu trả lời này, Hứa Phóng đột nhiên không muốn mở mắt. Anh có chút tò mò Lâm Hề Trì sẽ làm gì tiếp theo, liền lười biếng tiếp tục nhắm mắt, chờ đợi động tác tiếp theo của cô.

Sau nửa phút, Hứa Phóng cảm thấy Lâm Hề Trì đứng lên. Không biết cô định làm gì, Hứa Phóng bí mật mở mắt ra, thấy cô đi tới bàn của mình, rất nhanh liền đang quay lại, anh liền vội vàng nhắm mắt.

Một lúc sau, cô bước tới, ngồi xổm trước mặt anh hệt như vừa rồi. Sau đó, Hứa Phóng ngửi thấy mùi bút đánh dấu.

"..."

Tiếp đó là đến quá trình Lâm Hề Trì tô tô vẽ vẽ lên mặt anh.

Cảm giác lành lạnh ngưa ngứa trên mặt khiến tâm trạng của Hứa Phóng chuyển dần từ thất vọng sang tức giận. Anh kìm chế sự nóng nảy, trong lòng không ngừng tự nhủ: Anh thích cô, cô là người anh thích. Anh phải đối xử thật tốt với cô, phải nhẹ nhàng dịu dàng, nhẫn nhịn.

Chính vì câu vậy mà anh không mở mắt nổi giận với cô.

"Chết rồi, sao mình lại vẽ thế này." Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm mặt anh lẩm bẩm: "Tỉnh lại, kiểu gì cậu ấy cũng giết mình..."

Tiếp đến, đúng như Hứa Phóng dự đoán, anh nghe thấy tiếng bước chân Lâm Hề Trì bỏ chạy.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Phóng mới chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy soi gương, vô cảm đi đến bồn rửa mặt.

Rửa một phút, màu sắc không phai chút nào.

Hai phút, vẫn không trôi.

Ba phút sau, Hứa Phóng nhìn ba cái râu mèo rõ ràng ở hai bên má, ném khăn tắm trên tay xuống, hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh cảm xúc trong lòng ba giây, cơn giận lên đến đỉnh điểm.

Anh mở cửa phòng, bước ra ngoài với vẻ hằn học.

Mẹ nó!

Nếu hôm nay mà còn nhịn nữa chắc anh là thằng ngu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top