37
Khúc Văn Tịnh đi làm, còn Chu Dã thì nằm ngang trên sofa phòng khách tầng dưới, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
Anh vẫn đang ngẫm nghĩ những lời bà vừa phê bình mình.
Đã lớn đến vậy, vốn dĩ anh đã chai sạn với rất nhiều lời nói, nhưng bố mẹ anh lại luôn có thể chính xác đến từng li từng tí chọc vào chỗ đau của anh.
Anh luôn biết mình có vấn đề trong các mối quan hệ thân mật.
Anh đã từng vì ghen tị với Hoàng Thâm Du, nên sau này khi phát hiện họ vẫn gặp mặt tiếp xúc, anh đã làm đau cô trên giường; vì Trình Viễn thích cô, nên anh đã cố ý để cô gọi điện cho anh khi đang bị làm.
Biết rõ những việc này đều không đúng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, anh lại chọn cách làm như vậy.
Chu Dã đã quen với lối tư duy của kẻ săn mồi, cũng quen với việc dùng tốc độ nhanh nhất để đột phá khó khăn và chướng ngại trên con đường tiến về phía trước.
Anh là kiểu người một khi đã nhắm chặt mục tiêu sẽ không dễ dàng buông lỏng.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên anh có mối quan hệ thân mật đến vậy với một cô gái.
Ban đầu anh tưởng rằng sự kính sợ mãnh liệt dành cho cô khi yêu thầm đã là bắt đầu học được cách suy nghĩ cho cô.
Nhưng trên thực tế, đến tận bây giờ anh vẫn thỉnh thoảng vô tình bỏ qua rằng cô là một con người sống động, chứ không phải một mục tiêu lạnh lùng, không cần phải suy xét đến những ý tưởng trong nội tâm.
Bản tính vô tình bộc lộ này luôn khiến Chu Dã cảm thấy lạnh toát mỗi khi nghĩ về nó.
Anh rất sợ cô sẽ vì tính cách cố chấp, dục vọng kiểm soát quá mạnh của anh, nên sau khi trưởng thành lý trí hơn, cô sẽ chọn chia tay anh, tìm một người đàn ông tính cách hiền hòa, ôn nhu hơn.
Không biết đây có tính là khuyết tật tính cách của anh không, nhưng ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn sẽ tự ti trước mặt cô.
Chu Dã đưa tay che mắt mình, cảm thấy Hạ Dao vẫn quá tốt với anh.
Nếu một ngày nào đó hai người thật sự chia tay, vấn đề chắc chắn đều là do anh, đó mới là điều khiến anh cảm thấy sợ hãi nhất.
Anh sợ mình làm không tốt, mà cô thì vẫn luôn chịu đựng không nói ra...
Ngay lúc anh đang bực bội lặp lại câu nói của Khúc Văn Tịnh, điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên.
Chu Dã lấy điện thoại ra, mở đôi mắt hơi mơ màng vì bị ép, cẩn thận đọc mấy dòng chữ trên màn hình.
– Chu Dã, lên đây ngủ cùng em đi... Dì Văn Tịnh không cho phép, anh có thể lén lút lên không?
Chu Dã sững sờ hai giây, sau đó lập tức xoay người đứng dậy và đi thẳng lên lầu.
Cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra. Hạ Dao lập tức phản ứng lại, nhưng ngay sau đó cô phát hiện Chu Dã sau khi vào vẫn luôn dựa vào cửa đứng, không nhúc nhích, như đang nghĩ đến điều gì.
Hạ Dao cũng không biết anh vừa rồi bị một câu nói của dì Văn Tịnh làm cho suy sụp. Cô nhìn anh trong chăn, cảm thấy anh hiện tại giống như một chú chó lớn đáng thương.
Cô cuộn tròn trong chăn của anh, tóc tai bù xù, thấy anh vẫn đứng bất động, liền mở miệng gọi anh một tiếng.
"Chu Dã, tối qua anh cũng không ngủ ngon phải không? Lại đây ngủ đi."
Anh nhìn cô một cái, cụp mắt xuống, đi đến bên cạnh cô.
Hạ Dao trực tiếp vươn tay kéo anh lên giường. Còn chưa kịp rụt người vào trong chăn, Chu Dã đã dùng sức đè cô xuống dưới thân.
Cô bị chàng thiếu niên trên người ghì chặt, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề của anh. Lúc này cô thực sự rất giống một con vật nhỏ không có cảm giác an toàn ven đường.
"Sao vậy? Anh trông như không vui."
Hạ Dao vươn tay sờ sờ cánh tay anh, như thể đang an ủi anh.
Trong phòng chắc vẫn luôn bật điều hòa, Hạ Dao vừa mới ở ngoài chăn một lát, cánh tay và đùi liền lập tức lạnh buốt.
Anh cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của cô, kéo chăn đắp lên hai người.
"Không có, em đừng nghĩ nhiều."
Hạ Dao được bao bọc bởi mùi hương yêu thích, và cũng rúc vào lòng Chu Dã.
Anh vươn tay ôm lấy cô.
Chu Dã quen với việc tự mình tiêu hóa cảm xúc, tâm tư của anh thực ra tinh tế hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa.
Sau khi thấy Hạ Dao hiện tại cần anh hơn, anh lại nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình.
Có thể được cô cần đến, đối với anh mà nói cũng là một sự thỏa mãn về mặt tình cảm.
Hạ Dao cảm nhận được hơi ấm cơ thể bạn trai, bên tai cũng nghe thấy từng nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô áp mặt vào ngực anh, tất cả sự phòng bị đều tạm thời được gỡ bỏ.
"Chu Dã, thật ra em không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ."
"Không sao, có anh ở đây."
"Bố em có thể sẽ tìm giáo viên để em chuyển trường."
"Không sao cả, chỉ cần em không muốn thì không thể chuyển được."
Những vấn đề khiến cô căng thẳng không thôi, đều có thể nhận được một câu trả lời khiến người ta an tâm từ anh. Hạ Dao im lặng một lát, chống tay trên giường anh, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn anh.
"... Vậy bố mẹ anh cũng sẽ giống người nhà em sao? Cảm thấy hiện tại yêu sớm quá, nên bắt chúng ta chia tay."
Anh đưa tay sờ sờ má cô, vén những sợi tóc đen lòa xòa bên tai cô ra sau tai.
"Không đâu, bố mẹ anh vẫn luôn rất tôn trọng quyết định của anh. Anh muốn làm chuyện gì, chỉ cần tự mình suy nghĩ kỹ, đều có thể làm."
"......"
"Anh không cần xin ý kiến của họ, anh chỉ cần nói cho họ một tiếng, để họ biết là được."
"Ừm."
Cô nghe vậy cụp mi mắt xuống, mặt vẫn được bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve. Một lát sau, cô lại chủ động cọ vào da anh, tựa như đang làm nũng.
"Vậy chúng ta còn có thể ở bên nhau bao lâu nữa?"
Cô lại hỏi câu đó.
Chu Dã nghe xong, bàn tay đang áp trên mặt cô nâng lên, đặt ra sau gáy cô, trực tiếp ôm chặt lấy cô.
"Bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm, nhưng anh đã hứa với em rồi, gặp vấn đề, anh nhất định sẽ đứng trước em, sẽ không để em một mình gánh vác."
Cô không nói gì, nhưng lại rất ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay cũng nắm chặt quần áo anh.
Bộ đồ ngủ của Chu Dã có vẻ hơi quá rộng so với cô. Tay anh ban đầu chỉ muốn vuốt ve sau gáy cô, nhưng không chú ý liền chạm phải bờ vai trần của cô.
Anh trực tiếp đặt cả hai tay xuống dưới, luồn vào bên trong quần áo cô, ôm lấy vòng eo nhỏ ấm áp của cô vào lòng.
"Trước đây anh rất thích kết bạn. Hồi học tiểu học năm 4, có một cậu bé rất thích chơi với anh. Cậu ấy luôn nói nhà cậu ấy cũng rất giàu, nhưng có một lần anh dẫn cậu ấy về nhà, cậu ấy đã trộm một món trang sức rất quý của mẹ anh. Nhưng mẹ anh không những không truy cứu, mà còn trực tiếp tặng món đồ đó cho cậu ấy."
Không biết sợi dây nào trong lòng bị chạm đến, Chu Dã đột nhiên bắt đầu kể cho cô nghe một chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn khiến anh khắc cốt ghi tâm.
"Lúc đó anh rất tức giận, cảm thấy cậu ấy đã lừa dối anh, khiến anh có một người bạn đáng xấu hổ như vậy. Thế là anh đã kể chuyện này ra. Một số người xung quanh vì muốn lấy lòng anh, đã cô lập và bắt nạt cậu ấy suốt một năm. Một buổi sáng nọ, cậu ấy đột nhiên bị giáo viên gọi đi, sau đó không bao giờ đến nữa."
Chu Dã nhìn sang một bên, vươn tay xoa eo mềm mại thon thả của cô, ánh mắt có chút mệt mỏi.
"Mãi sau này anh mới biết, cả gia đình cậu ấy vốn dĩ đều dồn hết mọi cách để nuôi dưỡng một mình cậu ấy, cho cậu ấy học trường tốt nhất, muốn cậu ấy có tiền đồ. Nhưng bố cậu ấy sáng hôm đó khi đang bảo trì trên cao đã bị ngã phải chữa bệnh, mẹ cậu ấy để tiết kiệm chi phí, liền đưa cậu ấy về quê học."
"Lúc đó anh không có cảm giác gì, nhưng sau này càng lớn, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó anh lại thấy khó chịu."
"Nếu anh là cậu ấy, anh chưa chắc đã làm tốt hơn. Rất nhiều mặt anh thực ra không bằng người bình thường, tất cả đều dựa vào tài nguyên mà ra."
Chu Dã nói một mạch hết nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng, yết hầu thậm chí có chút nghẹn ngào.
Gia đình anh có thể che mưa chắn gió cho anh, nhưng đồng thời cũng có thể khiến anh không thấy được ánh sáng.
Nếu anh không đủ nhạy cảm, mọi thứ đều tốt. Nhưng trớ trêu thay, anh lại chính là người tự ý thức được vấn đề đó.
Dù nỗ lực đến mấy, anh vẫn không nhịn được mà nghi ngờ bản thân, không thể khẳng định thành tích của mình. Anh không biết có phải vì tài nguyên của mình quá tốt, nên mới trông ưu tú hơn người khác một chút.
Anh sợ hãi rằng mình thực ra chẳng là gì cả. Điều này đối với một người có tính cách kiêu ngạo mà nói, đòn đánh tuyệt đối mang tính hủy diệt.
Hạ Dao là người anh từng gặp có mối quan hệ lạnh nhạt nhất với thế giới này. Cô tuyệt đối sẽ không vì gia đình anh mà quyết định đến gần anh. Thế giới bên ngoài vận hành thế nào cũng không liên quan đến cô, bản thân cô có một bộ logic rất rõ ràng.
Cho nên Chu Dã mới luôn rất để tâm đến suy nghĩ của cô về anh.
Cô giống như một tấm gương, có thể phản chiếu rõ ràng những khuyết điểm trên người anh.
Hạ Dao vươn tay xoa xoa tóc bạn trai, nghiêm túc đối diện với sự mơ hồ và bất an hiện tại của anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.
"Nhưng anh thật sự rất tốt. Khi anh còn chưa tỏ tình với em, em đã lén lút thích anh được một năm rồi."
Nghe câu nói này xong, Chu Dã trực tiếp ngây người. Anh ngước mắt nhìn cô, như thể vẫn chưa hiểu ý cô.
"Không phải mỗi nam sinh nhà có tiền đều nỗ lực như anh. Anh rõ ràng có rất nhiều thời gian có thể dùng để tiêu xài lãng phí, nhưng anh không những không có, thậm chí còn tận dụng hết tất cả, đến cả thời gian ăn cơm tử tế cũng không có, mà vẫn luôn cảm thấy mình không tốt."
Hạ Dao áp sát chóp mũi vào anh, hai tay đều ấn lên mặt anh xoa xoa.
"Phải nói là rất nhiều người có gia cảnh bình thường cũng không nỗ lực bằng anh. Anh thực ra có tất cả, nhưng anh còn muốn tích lũy sự chăm chỉ học tập, thậm chí còn muốn nói mình thực ra không bằng người khác. Anh muốn người khác phải nỗ lực đến mức nào mới được?"
Chu Dã rất yên tĩnh nhìn cô, cảm thấy cô giống như tiểu tiên nữ của anh, vẫy vẫy cây đũa thần về phía anh, liền rất nhẹ nhàng làm cho nỗi lo lắng không rõ nguồn gốc trong lòng anh đều biến mất.
Anh lật người, đè cô xuống giường, hôn lên cổ cô, sau đó mới trịnh trọng bắt đầu hôn môi cô.
Vị trí hạ thân cương cứng, vì hai cơ thể giao thoa vào nhau, nên thường xuyên chậm rãi cọ xát.
Giữa môi răng lưu luyến cọ xát đều như bốc hơi nóng, cả hai đều không ngừng thở dốc.
Khi Chu Dã hôn, tay anh luôn không thành thật, anh sẽ xoa ngực cô. Hạ Dao sau khi tắm xong không mặc nội y, trực tiếp bị anh da thịt chạm da thịt mà nắm lấy, đầu nhũ hoa đều bị anh lặp lại nhéo đau.
Cô từ trong chăn thò đầu ra, mặt đỏ ửng, tay chống lên phần ngực mình.
Trong chăn phát ra tiếng liếm mút ẩm ướt, anh liếm ngực một lúc cảm thấy chưa đủ, lại bắt đầu tỉ mỉ mút đầu nhũ hoa cô.
May mắn là anh cũng không làm chuyện gì quá đáng hơn. Xét thấy cô tối qua ngủ không đủ giấc, anh chỉ ngậm ngực cô một lát rồi chủ động dừng lại.
Chu Dã kéo bộ đồ ngủ bị đẩy lên trước ngực Hạ Dao xuống lại. Ngực cô ẩm ướt, bị gió điều hòa thổi qua, cả người không nhịn được mà rùng mình.
"Ngủ một giấc trước đi."
Thân mật một lúc với người mình yêu, tâm trạng anh cũng trở nên tốt hơn.
Chu Dã vươn tay vuốt ve đầu bạn gái, để cô gối đầu lên cánh tay mình.
"Có chuyện gì, đợi tỉnh ngủ rồi nói."
Chu Dã vẫn luôn dõi theo Hạ Dao. Anh nhìn cô nhắm mắt lại, hơi thở dần đều đặn rồi chìm vào giấc ngủ, trong khi đầu óc tỉnh táo của anh không một chút buồn ngủ.
Gần đây anh thường xuyên gặp những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, anh bị trục xuất đến những vùng hoang vu hẻo lánh, không tìm thấy người quan trọng nhất của mình.
Có lẽ vì sau kỳ nghỉ hè, mỗi ngày chỉ có thể ở bên cô vỏn vẹn một hai tiếng, nên nỗi buồn ly biệt trong lòng anh cũng nặng hơn thường ngày rất nhiều.
Mỗi lần Hạ Dao phải về nhà, Chu Dã đều có cảm giác như một nửa linh hồn bị cưỡng chế tách rời.
Người bình thường không thích bám dính lấy ai, có lẽ không phải vì họ thật sự không có nhu cầu đó, mà có thể là vì từ nhỏ họ đã không được thỏa mãn, nên lớn lên cũng học được cách che giấu nhu cầu của mình tận sâu trong lòng.
Bố mẹ Chu Dã đều là những người cực kỳ coi trọng gia đình, hơn nữa có tính cách đặc biệt độc lập tự chủ. Trong những lúc không cần thiết, họ sẽ cố gắng giảm thiểu các hoạt động xã giao và giao tiếp, mà trở về không gian riêng tư của gia đình, đó là cách tốt nhất để họ thư giãn.
Lớn lên trong môi trường như vậy, tính cách của Chu Dã từ nhỏ cũng đạm mạc giống bố mẹ.
Nhưng một người đạm mạc khi bắt đầu nghiêm túc trong tình cảm, đó chính là thật lòng yêu thích.
Bởi vì anh cũng thực sự từ nhỏ đã rất khát khao mình cũng có thể có được tình yêu hoạn nạn có nhau và tôn trọng lẫn nhau như bố mẹ anh.
Hạ Dao trong tương lai có thể sẽ cùng anh xây dựng một gia đình. Chu Dã đã cảm nhận được không khí gia đình từ cô trước, nên anh càng ngày càng không nỡ để cô rời xa mình. Sau này họ sẽ lập gia đình, đó mới là nhà của anh.
Chu Dã cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, cảm thấy cô đại khái là thật sự đã rất mệt, mặc kệ anh có áp sát hôn cô thế nào, cô đều không có bất cứ phản ứng nào.
Thế là Chu Dã cũng nhắm mắt lại, anh hít hà mùi hương trên làn da cô, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Anh mơ thấy tháng Ba mưa phùn triền miên năm ấy.
Thời tiết theo tần suất mưa xuống mà lúc lạnh lúc nóng. Cả trường học đều lan tràn hơi nước mờ mịt đặc trưng sau cơn mưa, trong cái ẩm ướt lại phảng phất làn gió xuân se lạnh.
Giờ tan học, anh theo thường lệ tham gia các môn thể thao do trường tổ chức. Điền kinh có một trận đấu với trường lân cận. Theo tiếng súng lệnh vang lên, các thí sinh vẫn giữ tư thế xuất phát đều như mũi tên rời dây cung lao ra đường đua.
Đường băng nhựa dính đầy nước sau cơn mưa, nhưng khả năng thoát nước cực mạnh khiến bề mặt đường băng vẫn giữ được lực ma sát. Khi thí sinh cuối cùng cũng chạy qua vạch đích, trận đấu cũng kết thúc.
Thầy giáo cầm chiếc đồng hồ bấm giây vừa ghi nhận kỷ lục mới đến tìm Chu Dã nói chuyện. Chu Dã thở hổn hển, vừa dùng cổ áo lau mồ hôi, vừa nghe thầy nói, thỉnh thoảng gật đầu, đáp lại thầy vài câu.
Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay cũng đã hoàn thành vượt mức. Chu Dã chuẩn bị đi tắm rửa và thay bộ đồ thể thao. Lúc này, một nam sinh quen biết trong trường, chơi ván trượt, đi đến bên cạnh anh.
"Mai là thứ bảy, buổi chiều cậu định đi ra ngoài luyện ván trượt không?"
Chu Dã cầm bình nước, buồn chán, thỉnh thoảng dùng ngón trỏ thon dài gõ gõ vào nắp bình. Giọng nói nghe có vẻ thờ ơ, như có chút thất thần.
"Ừm, lúc đó cậu gửi vị trí vào nhóm, tôi tan học xong sẽ mang ván đến."
"Được... Nhưng thứ bảy cậu còn phải học môn gì nữa sao?"
"Chuẩn bị thi SAT."
Nam sinh kia dừng lại một chút, nhìn về phía Chu Dã đang đi trước mặt mình, hỏi:
"Cậu tính đi du học à?"
"Không chắc, tôi đi trước đây."
Chu Dã thuận tay lắc lắc bình nước vài cái, coi như là chào tạm biệt, không có hứng thú tiếp tục trò chuyện nữa, bước nhanh hơn và đi thẳng về phía trước.
Gia đình không có yêu cầu bắt buộc anh phải học đại học nào. Ngay từ khi chọn trường cấp ba, cặp bố mẹ có kiến thức rộng rãi kia đã bày ra mọi lợi hại cùng những khó khăn cần đối mặt trước mặt anh.
Chu Dã lúc đó thật ra không quá để tâm đến chuyện này, chọn trường cấp ba hiện tại chỉ đơn thuần vì gần nhà, hơn nữa anh trước đây đã từng đến một lần thư viện của trường này, lúc đó cảm thấy món cơm chiên trứng cho bữa sáng ở đó đặc biệt ngon.
Dù là đi du học hay xin vào đại học nước ngoài, đối với anh đều chỉ là một sự lựa chọn. Nói thật, nhà anh có tất cả, anh dù có nỗ lực đến mấy, tương lai cũng rất khó vượt qua tài sản mà mấy thế hệ bố mẹ anh đã tích lũy được.
Có lẽ là vì anh không giống người khác có áp lực, cũng có thể là vì anh sớm đã quen với kiểu quản lý thời gian cường độ cao, cho nên trong việc học đại học này, anh cũng quen làm nhiều sự chuẩn bị.
Dù là đại học trong nước hay đại học nước ngoài, cả hai lựa chọn anh đều có khả năng thực hiện.
Tâm thái vĩnh viễn là yếu tố hàng đầu quyết định thành tựu của một người.
Mỗi khi anh cân nhắc từ bỏ người dễ dàng khiến tâm trạng anh mất kiểm soát đó, anh đều sẽ tỉnh dậy khi mất ngủ hoặc bồn chồn, đi ôn tập một số đề thi và tài liệu học tập mà giáo viên nước ngoài đã chuẩn bị cho anh.
Lúc đó anh thật sự muốn ra nước ngoài đi học, muốn cách cô thật xa, biết đâu cô thấy anh không ở đây, sau này nhớ lại còn sẽ để tâm đến anh.
Nhưng đây chỉ là một cách anh tự lừa dối mình. Nếu thật sự quyết định đi rồi, Chu Dã nghi ngờ chính anh có lẽ mới là người sẽ luôn nhớ nhung cô.
Sau khi anh đi rồi, cô có bạn trai không? Bạn trai cô có tốt với cô không? Trông thế nào? Có bằng anh không? Còn một điều quan trọng nhất, anh có được cô không?
Chỉ cần nghĩ đến cô gái mà anh ngay cả chạm vào cũng không dám chạm một chút, trong tương lai sẽ bị những người đàn ông điều kiện không bằng anh đưa đến khách sạn nhỏ tốn hơn trăm đồng thuê phòng để phá thân, anh liền hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
Muốn biết cô rốt cuộc nghĩ về anh thế nào, còn có một cách khác đơn giản và thực tế hơn, không cần tìm mọi cách để xin vào đại học nước ngoài, chỉ cần đi đến trước mặt cô, mở miệng trực tiếp hỏi cô một câu.
Em rốt cuộc có thích anh không?
Mặc dù Chu Dã tạm thời vẫn chưa nghĩ kỹ cách đối mặt với nguy cơ thất bại trắng tay, nhưng cô bị những người đàn ông lung tung khác làm , kết quả này hiển nhiên là điều anh càng không thể chấp nhận được.
Chu Dã dùng vòi hoa sen trong phòng tắm xả sạch mồ hôi trên người, hai tay vuốt tóc ra sau, nhìn dòng nước chảy xuống cống theo hình xoáy mà thất thần.
Em rốt cuộc có thích anh không?
Hỏi cô vấn đề này hình như anh hơi quá giới hạn. Ấn tượng của cô về anh có lẽ vẫn chỉ dừng lại ở chức lớp trưởng.
Đối với cô mà nói, chuyện này đại khái là lớp trưởng nam trong lớp một hôm đột nhiên chặn cô lại nói, em rốt cuộc có thích anh không? Ít nhiều gì cũng khiến anh trông giống một tên biến thái.
Hơn nữa, điều này còn có thể chứng minh anh đã ôm ấp sự bối rối này không phải ngày một ngày hai. Cô đến lúc đó chắc chắn sẽ nghĩ, làm thế nào mà anh lại có thể nảy sinh ảo giác "tôi thích anh ta" như vậy.
Nhưng thật ra đổi lại là trước đây, sự bối rối này căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu Chu Dã, bởi vì sự tự tin của anh tuyệt đối không thể bị một cô gái phá hủy.
Chu Dã có chút bực bội vươn tay cầm lấy dương vật dưới háng mình.
Hiện tại anh cũng chỉ còn chút tự tin này, bởi vì ít nhất kích cỡ có thể bày rõ trước mắt cô, hy vọng cô sau khi sử dụng qua cái này, liền không thể nào quên được anh nữa.
Nhưng cho dù dương vật anh có lớn đến mấy, ngày thường giấu dưới quần đồng phục, dù có lén lút cương cứng với cô, cô cũng không nhìn thấy.
Chu Dã sắp bị những dục tính mãnh liệt trong cơ thể hành hạ đến mức không còn kế sách nào, không biết có phải tất cả nam sinh cấp ba đều vô liêm sỉ như anh không.
Anh bất lực gục đầu xuống, tay cầm lấy dương vật của mình, xấu hổ mà di chuyển tới lui.
Lại bắt đầu nghĩ đến chuyện làm cái loại chuyện đó với cô.
Nghĩ đến việc ngủ dậy dương vật liền đỉnh vào huyệt ẩm ướt nóng bỏng của cô, sau đó ra vào làm cô.
... Nghĩ đến chuyện làm tình với cô mà muốn phát điên rồi.
Sau khi tắm xong, anh tùy tiện khoác lên mình bộ đồng phục học sinh, chuẩn bị vào lớp lấy cặp sách.
Chu Dã không phải ngày nào buổi chiều cũng để cặp sách ở lớp. Anh chỉ không mang về khi có hoạt động ngoại khóa, sau đó anh thỉnh thoảng sẽ lên lấy, nhưng phần lớn thời gian thì anh về thẳng nhà.
Cuộc sống vẫn luôn không có bất cứ sự thay đổi nào, cứ chậm rãi diễn ra theo lịch trình thường ngày. Nhưng lần này, anh lại bắt gặp Hạ Dao một mình gục trên bàn học mà ngủ.
Trong phòng học đã không còn ai khác, bảng đen vẫn còn nguyên những dòng chữ toán học mà giáo viên để lại, bốn phía một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Chu Dã đứng ngây người ở cửa lớp gần một phút, phát hiện cô hoàn toàn không nhúc nhích, mới xác định cô thật sự đã ngủ rất say.
Anh đưa tay xoa xoa mũi, đi qua, nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc trên bàn. Khi kéo ra một cuốn sách vật lý ở phía dưới, chồng sách phía trên đột nhiên mất thăng bằng.
Chu Dã phản ứng rất nhanh, kịp thời đỡ lấy cuốn sách đang muốn trượt xuống bàn, nhưng cái bàn bị chạm vào nên nghiêng đi, chân bàn và mặt đất phát ra một tiếng cọ xát chói tai.
Cả người anh tê dại, quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện cô quả nhiên vẫn bị anh đánh thức.
Có một khoảnh khắc như vậy, Chu Dã nghi ngờ mình có phải cố ý không, cơ thể bản năng muốn thu hút sự chú ý của cô, để cô có thể để ý đến mình nhiều hơn.
Nhưng việc chồng sách bị đổ xuống, quả thật cũng nằm ngoài dự đoán của anh.
Hạ Dao sau khi tỉnh dậy từ trạng thái mơ ngủ, đưa tay dụi mắt. Khi ngủ mắt bị áp vào, cô bây giờ có chút nhìn mờ, nhìn đâu cũng không rõ ràng.
"Xin lỗi, có phải làm ồn đến cậu không?" Có người nói với cô.
Cô xuyên qua thị lực không rõ ràng của mình, mơ hồ thấy được nơi mình thường chú ý nhất, đứng một nam sinh cao ráo.
Kết hợp với giọng trầm ấm không giống một nam sinh cấp ba nên có, nhịp tim cô gần như ngay lập tức bắt đầu đập nhanh hơn.
Cô lắc đầu.
"Không sao."
"Sao muộn vậy mà còn chưa về, trời sắp tối rồi," anh lại hỏi cô.
Hạ Dao nghe vậy, quay đầu liếc nhìn Chu Dã một cái, nhưng rất nhanh lại cụp mắt xuống.
Cô cuối cùng xác định, mình hiện tại hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ anh.
Nhìn chằm chằm anh quá lâu sẽ có vẻ rất kỳ lạ, cô chỉ có thể lấy cặp sách của mình, bắt đầu cho bài tập vào bên trong.
"Tan học xong tớ không cẩn thận ngủ quên... Không ai gọi tớ dậy."
Cô thu dọn xong xuôi, kéo khóa cặp sách lại.
Tiếng khóa kéo rầu rĩ đóng lại xong, Hạ Dao cầm đồ vật từ bàn học đứng dậy, quay người nói với anh: "Lớp trưởng, cảm ơn cậu."
Cô chỉ là đến đây thử vận may.
Hôm nay có một trận đấu điền kinh, Hạ Dao không biết Chu Dã có lên lấy cặp sách không. Nếu anh đến, cô có thể ở riêng với anh một lát.
Hạ Dao rất chú ý đến một số môn thể thao do trường tổ chức, bởi vì Chu Dã thường xuyên tham gia những hoạt động ngoại khóa này, bình thường rất năng động.
Đôi khi anh sẽ sau khi tham gia xong, trực tiếp vứt cặp sách ở đây rồi về nhà. Trong trường hợp này thường là bài tập của anh đã hoàn thành ngay sau giờ học.
Nhưng cũng có những lúc ngoại lệ, cô từng chú ý thấy anh hôm sau vội vàng đến làm bù bài tập, thần sắc nghiêm túc, lúc đó cây bút trên tay cũng di chuyển rất nhanh.
Hạ Dao rất ít khi thấy Chu Dã làm những chuyện mang hơi thở của một học sinh cấp ba như vậy, nói cách khác là bình dân. Cô luôn cảm thấy lớp trưởng dù ở bất cứ lúc nào cũng luôn ngăn nắp.
Cô luôn cảm thấy một nam sinh ưu tú như Chu Dã, sau này hẳn sẽ thích kiểu người có gia cảnh rất tốt, bằng cấp rất cao, hơn nữa đặc biệt có khí chất phụ nữ.
Khí chất của đối phương hẳn phải là cao quý, thanh nhã, cảm giác ít nhất phải là kiểu phụ nữ trưởng thành độc lập, mới có thể xứng đôi với anh.
Cho nên cô chỉ tìm kiếm những gì mình cần từ những góc nhỏ.
Trước đây có một lần, cô cũng ngồi trong phòng học muốn thử vận may, xem có thể gặp anh một mình quay lại lấy cặp sách không.
Nhưng lần đó anh cũng không quay lại, cô viết xong bài tập, ngủ mãi đến khi bầu trời treo trăng, mới vội vàng ôm cặp sách chạy ra khỏi cổng trường.
Tuy nhiên, hai chú bảo vệ rất tốt, không những không mắng cô, thậm chí còn gọi taxi đưa cô về, dặn cô sau này đừng như vậy nữa, một mình buổi tối về không an toàn.
Hạ Dao cảm thấy mình có chút rất có lỗi với hai chú bảo vệ ngày đó đã gọi xe đưa cô về, bởi vì cô hiện tại lại bắt đầu không nghe lời.
Chu Dã vẫn chưa phản ứng lại từ sự xúc động mãnh liệt khi đột nhiên thấy đối tượng thầm mến. Radar sinh học của anh đều đang vang lên dữ dội, xung quanh không có ai đến làm phiền, chỉ có cô và anh trong phòng học.
Cả người anh đều mềm nhũn, anh có thể chỉ cần hé miệng là muốn tỏ tình, nhưng tay chân không ngừng sai khiến, muốn động một chút cũng không làm được. Đây hoàn toàn là bản năng sinh lý của con người khi chịu kích thích mạnh.
Cho đến khi cô đeo cặp sách đi ngang qua anh, phòng học một lần nữa chìm vào yên tĩnh, anh mới dần dần tìm lại nhịp tim mình từ cái cảm giác bủn rủn khó tả đó.
Mạnh mẽ đến mức giống như vừa mới thực hiện hai trăm cái chống đẩy liên tục vậy.
Dù không tỏ tình, chỉ cần tùy tiện nói gì đó với cô, có lẽ cũng sẽ khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và cô không còn xa như vậy nữa.
Chu Dã lại nghĩ đến bóng dáng cô đơn của cô một mình nằm ngủ trong phòng học vừa rồi, ngón tay không khỏi siết chặt một chút, cảm thấy rất vi diệu.
Vẫn không thể mở miệng.
Chẳng mấy chốc, cửa sổ phòng học đã dán đầy những hạt mưa, bên ngoài đột nhiên lại một lần nữa đổ mưa.
Chu Dã đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy bóng dáng cô ở dưới lầu. Cô thiếu nữ đi trong làn mưa tí tách, như muốn hòa vào bóng tối của thời tiết mưa dầm buổi chiều tối. Anh bỗng nhiên cảm thấy cô thật cô độc.
Anh nhớ lại hồi nhỏ mình từng thấy cậu bạn học kia một mình ở trong phòng học, cũng không ai gọi cậu ấy. Lúc đó quần áo cậu ấy rách rưới, trông bẩn bẩn, rất cần sự giúp đỡ, nhưng anh lại không quay đầu lại mà đi luôn, không giúp cậu ấy, thậm chí không để ý đến cậu ấy.
Sau đó không lâu, cậu ấy liền chuyển trường.
Ngày hôm sau, vào tiết tự học buổi chiều, các nam sinh trong lớp đang trò chuyện, còn Chu Dã thì ngồi phía sau vẫn luôn nhìn bóng lưng Hạ Dao.
Nếu là người thường xuyên chú ý Chu Dã, sẽ nhận ra rằng ánh mắt anh bình thường khi nhìn một người chưa bao giờ trực tiếp đến vậy.
Một lát sau, các bạn học xung quanh vẫn đang nói chuyện thi đấu hóa học, nhưng anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Anh đột nhiên đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, đi đến trước mặt cô, mở miệng nói với cô một câu.
Đại khái là tùy tiện tìm một lý do gì đó, anh vừa nói ra liền lập tức không nhớ rõ, tiếp đó liền lập tức kéo cô rời khỏi phòng học.
Mãi cho đến khi đi đến gốc cây lớn khuất ở một bên khu dạy học, anh mới cuối cùng dừng bước.
Gió tháng Ba lạnh thấu xương, thổi vào cánh tay anh đang kéo ống tay áo đồng phục lên.
Anh chắc chắn đã nổi da gà, nhưng giờ khắc này, ngoài những lời sắp phải nói ra với cô, anh đã không còn bận tâm đến điều gì nữa.
"Xin lỗi, làm phiền cậu tự học, tớ chỉ là... để ý cậu rất lâu rồi... Muốn hỏi cậu có thể để ý đến tớ một chút không?"
Ngón tay anh rũ xuống đều không ngừng run rẩy, giọng nói cũng thay đổi. Anh lần đầu tiên chủ động, cũng là lần đầu tiên căng thẳng đến vậy.
Câu nói đã giấu kín trong lòng rất lâu mà chưa thể nói ra, anh cuối cùng cũng đã nói với cô.
"... Hạ Dao, tớ muốn làm bạn trai cậu."
****
Vừa qua buổi chiều một chút, ánh nắng ban trưa bị rèm cửa kín mít che khuất. Máy điều hòa trong phòng vẫn không ngừng hoạt động.
Chu Dã đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ, trái tim như vẫn còn trong trạng thái cuồng loạn cực độ, cảm giác rung động mãnh liệt khiến anh có chút khó thở.
Anh đưa tay dụi mắt, một tay khác định cử động thì đột nhiên phát hiện không rút ra được.
Nhận thấy điều gì đó, anh quay đầu nhìn một cái, phát hiện bên cạnh có một cô gái đang gối lên cánh tay anh ngủ say, và cánh tay anh kê dưới cổ cô đã tê cứng.
Mặc dù đã tê liệt, nhưng anh không bận tâm đến tay mình, mà trước tiên xoay người, ôm lấy người trong lòng.
Như để giải tỏa cảm giác chấn động còn sót lại trong lồng ngực, anh áp mặt vào tai cô, dùng sức cọ vào làn da và mái tóc cô.
Hạ Dao cảm giác mình bị thứ gì đó nóng hổi liên tục ép sát. Cô chưa từng có cảm giác tương tự khi không ngủ, lúc này rất không thích nghi.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt là chiếc áo phông màu trơn anh đang mặc. Làn da chàng thiếu niên sạch sẽ, đang vùi mặt vào tóc cô mà cọ, không biết đang làm gì.
Bạn trai thỉnh thoảng lại làm những chuyện cô không thể hiểu nổi. Cô vừa tỉnh ngủ, còn hơi ngốc, bị người dựa sát như vậy mà cọ xát, luôn cảm thấy trên người rất nóng, nhưng ngón tay lại không chút sức lực nào.
"Nóng quá."
Hạ Dao không đẩy anh ra, vì anh quá muốn tiếp xúc thân mật với người khác.
Đợi đến khi anh cuối cùng buông cô ra, cô mới nâng nửa thân trên lên, đưa tay gạt tóc mình ra khỏi chỗ anh, chỉnh lại sang một bên.
Chu Dã nhìn cô vén tóc lên để lộ chiếc cổ trắng nõn, thuận tiện không lộ vẻ gì mà thu cánh tay đã tê dại trở lại, chờ nó từ từ hồi phục.
Sau khi chỉnh sửa tóc xong, Hạ Dao lại nằm trở lại trong chăn. Cô chưa nằm một mình được bao lâu, bạn trai đã lại dịch lại gần. Anh không còn động tay động chân với cô nữa, chỉ đơn thuần nằm bên cạnh cô, áp sát vào cô, giống như một chú chó nhỏ dựa vào chủ nhân ngủ gật.
"Em có muốn tìm lại người bảo mẫu từng chăm sóc em năm đó không?" Chính anh không dám đi tìm cậu bạn học năm đó, nên liền hỏi cô về điều hối tiếc đã chôn giấu nhiều năm trong lòng.
"Em chỉ nhớ tên và địa chỉ quê của bà ấy, không biết lúc đó bà ấy được mời đến từ đâu, có tìm được không ạ?"
Hạ Dao nói câu này giọng rất nhỏ, nhưng Chu Dã lại rất nghiêm túc đối diện với sự mơ hồ và bất an của cô.
"Em cứ nói cho anh biết tất cả những gì em nhớ, anh sẽ cho người đi tìm."
Hạ Dao ngước mắt nhìn anh, cảm thấy khi làm việc gì đó, có bạn trai ở bên cạnh thì sẽ không cảm thấy bấp bênh như vậy.
"Ừm."
Cô vươn tay kéo lấy áo của Chu Dã, lại xích gần về phía anh, nói: "Hồi nhỏ em từng nghĩ đến việc đi tìm, nhưng không có lộ phí, hơn nữa em sợ gia đình sẽ tức giận vì chuyện này."
Cô đã từng vô số lần nghĩ đến việc muốn đi cùng bảo mẫu, nhưng cô cũng không biết bảo mẫu có muốn cô không. Sau này ở nhà bà nội, bà nội căn bản không cho phép cô một mình đi xa nhà.
Cô không biết người đó hiện tại sống thế nào, không biết cô ấy còn nhớ cô bé nhỏ năm đó mình từng chăm sóc không, càng sợ mình tìm được cô ấy, nhưng không khí sau khi gặp mặt lại rất ngại ngùng.
"Trước đây muốn gặp... Vậy bây giờ em còn muốn gặp bà ấy không?"
Anh lại hỏi một câu, Hạ Dao vội vàng gật đầu.
"Muốn, bà ấy trước đây khi để lại địa chỉ có viết, nói em nhớ bà ấy thì có thể đến tìm, nhưng em vẫn luôn chưa đi tìm, bà ấy có thể nghĩ em đã quên bà ấy rồi."
"Được, vậy anh sẽ đi cùng em, coi như là đi du lịch ngắn ngày."
"Nếu bố em đến tìm em thì sao?"
"Không sao, có anh ở đây."
Chu Dã chỉ tự ti trước mặt Hạ Dao, không có nghĩa là anh cũng sẽ tự ti trước mặt người khác. Anh biết mình có gì, cũng biết lợi thế của mình. Anh không thể nghĩ ra lý do gì để bố mẹ cô từ chối mình.
Anh nghiêm túc với cô, anh có thể cho cô mọi thứ, chỉ cần có thể cho cô quyền tự do lựa chọn cuộc đời mình là được.
Cánh tay đã bị gối tê dại của Chu Dã đã hồi phục lại, anh đứng dậy cầm điều khiển từ xa, giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút, sau đó đặt tay lên cổ cô nhẹ nhàng vuốt ve.
"Anh nhớ lại một số chuyện trước đây, em nói mình từng yêu thầm anh một năm, có phải lúc đó em hay ngủ quên trong phòng học, thực ra đều là đang đợi anh không?"
Chu Dã đột nhiên nói đến chủ đề này, điều này khiến Hạ Dao đang được anh vuốt ve cổ một cách dịu dàng trực tiếp rùng mình một cái.
Cô vùi mặt vào gối của anh, bị anh vuốt ve một lát, rồi lại lộ ra, mặt đỏ bừng.
Cô gật đầu, "Cũng không phải lần nào cũng đợi được."
Chu Dã cúi người xuống, cẩn thận nhìn cô, khẽ hỏi lại: "Thích anh sao còn không nói chuyện với anh?"
Hạ Dao có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào làn da mình, xúc giác trên mặt và cổ đều rất ấm áp. Cô đột nhiên cảm thấy trong nhà rất lạnh, mà người ấm áp nhất hiện tại đang ở bên cạnh cô.
Cô vươn tay nắm lấy áo anh, lại xích gần vào người anh hơn một chút.
"Em không giỏi trò chuyện."
Chu Dã trực tiếp đè xuống, cúi đầu hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, tay cũng đặt vào trong chăn, kéo tay cô đang đặt trên áo anh, nhét vào quần của mình.
Anh dùng ngón tay nửa giữ tay cô, hướng dẫn cô sờ lên dương vật của mình.
Anh dẫn dắt Hạ Dao vuốt ve vật cứng đó một lát, sau đó buông lỏng tay cô ra, cô không dừng lại, sẽ tự mình học cách giúp anh "làm".
Chu Dã vén những sợi tóc đen bên tai cô, ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.
Khi anh được làm đến chỗ thoải mái, anh sẽ trực tiếp thở dốc rất nhẹ gần lỗ tai cô. Hạ Dao nghe thấy những âm thanh đó của anh, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.
Mình lại đang làm chuyện rất dâm dục với anh ấy. Nhận thức này khiến cô tưởng tượng đến khi hai người vừa mới bắt đầu hẹn hò, giữa họ luôn có một khoảng cách an toàn không dài không ngắn, cô không nhịn được mà tê dại cả da đầu.
Lúc đó anh ấy cũng sẽ muốn làm loại chuyện này với cô sao?
Nếu không thì tại sao bây giờ lại luôn có ham muốn nặng nề như vậy?
Theo nhiệt độ điều hòa giảm xuống, không khí lạnh trong phòng ngủ càng lúc càng mạnh, xung quanh lạnh đến mức cô run rẩy.
Hạ Dao sợ lạnh, mà nơi đây hiện tại chỉ có thân thể bạn trai là nóng bỏng.
Cô không hề kháng cự việc anh áp sát, thậm chí còn cố ý muốn dựa vào anh. Trái tim như đang làm loạn trong ngực cô. Anh hôn tai cô một lúc sau, lại quay sang hôn môi cô.
Hạ Dao ngẩng đầu lên đón lấy môi lưỡi anh. Chỉ đơn giản hôn lên cánh môi cô hai cái, anh liền cạy mở kẽ răng cô, đưa đầu lưỡi vào bên trong, bắt đầu cọ xát và càn quét.
Hai người đang hôn nhau ướt át, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khó nén, cùng với cơ thể từng bước áp sát, tay anh cũng từ lưng cô di chuyển xuống, luồn vào quần lót cô.
Ngón trỏ và ngón giữa sạch sẽ thon dài khép lại thăm dò vào giữa đùi cô, cọ xát và xoa bóp trên hoa huyệt mềm mại của cô.
Bề mặt huyệt cô vẫn còn khô ráo, nhưng khi đầu ngón tay xuyên qua lông mu đi xuống thăm dò vào, lại có thể cảm nhận rõ ràng bên trong khe hở ấm áp và mềm mại đó rất ẩm ướt, có thể dễ dàng bắt đầu cọ xát và khuấy động nơi riêng tư của cô.
Người đàn ông toàn thân cứng nhắc kia bắt đầu mê mẩn sự mềm mại tột độ trên cơ thể bạn gái. Biểu hiện này thể hiện rõ trong nụ hôn của anh, đột nhiên trở nên xâm lấn và mạnh mẽ hơn đối với cô.
Chu Dã quay đầu dùng sức ghì chặt cô hôn, gân cốt trên cổ anh nổi rõ vì cúi xuống, đường nét xương hàm sắc bén.
Cơ thể chàng thiếu niên lúc này giống như một loài động vật hoang dã đang tiến hành bữa ăn đẫm máu trên con mồi, toàn thân toát ra một luồng dục vọng muốn đạt được sự thỏa mãn tột cùng trên người cô.
Hạ Dao chỉ cảm thấy ngực càng lúc càng nặng nề, rất khó chịu, cô sắp thở không nổi.
Vật cứng trong tay cô nắm chặt trở nên càng lúc càng thô, mà tiểu huyệt giữa hai chân cô cũng bị anh xâm phạm càng thêm không kiêng nể gì.
Ban đầu anh chỉ sờ soạng ở bên ngoài, nhưng bây giờ đã bắt đầu chen vào bên trong động thịt ẩm ướt đó, liên tục khuấy đảo.
Cô đã bị hôn mạnh đến mức gần như không thể phát ra âm thanh, chỉ có tiếng chăn cọ xát do tay cô đang giúp đối phương "làm" dưới chăn không ngừng vang lên.
Chìm đắm trong nụ hôn dường như muốn khiến người ta ngạt thở này, Hạ Dao cũng không chịu nổi. Cô buông ra vật cứng như thanh sắt của anh, cuối cùng mới đặt tay lên vai anh đẩy anh ra.
Vừa mới đẩy người trên ra, cô liền thở hổn hển, sự khao khát không khí quá mức thậm chí khiến cô không nhịn được ho khan vài tiếng.
Chu Dã vẫn giữ tư thế bị cô đẩy ra, cụp mắt nhìn cô. Ánh mắt anh trần trụi, tràn ngập dục vọng, như thể giây tiếp theo sẽ lại đè cô xuống để làm cô.
"Anh luôn muốn làm tình với em."
Anh vươn tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, ngón cái cọ qua khóe môi cô có nước bọt chảy ra chưa kịp nuốt, giọng nói dịu dàng.
"Nhưng lại cảm thấy em không muốn làm với anh cũng đúng, dù sao anh chính là rất thích em."
Nói rồi, anh lại nhẹ nhàng mút nhẹ đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của cô. Dưới ánh mắt của cô, anh banh chân cô ra, ngón tay rất kiêu ngạo luồn hai ngón vào cái lỗ nhỏ đã ướt đẫm, chậm rãi ra vào trong đường đi mềm mại của cô.
"Em có thích anh không?"
Hạ Dao không thể chống cự lại bầu không khí tình dục dày đặc đến mức vượt quá mức này, cảm giác hơi thở của cô cũng theo nhịp tim mà bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Năm trước anh rõ ràng vẫn chỉ là lớp trưởng giữ khoảng cách với cô, nhưng bây giờ lại là đối tượng cô có thể lập tức ôm vào lòng và làm tình trên giường.
Từ cái ngày mưa đó cùng anh đi khách sạn thuê phòng, sau đó mỗi lần ở bên anh, anh đều ôm cô làm một lần.
Hơn nữa dương vật của anh thật sự rất lớn, lại rất dài, khi cắm vào bên trong cô, giống như có thể chạm tới tận cùng.
Khi làm tình bị anh dùng sức đụng chạm, cô luôn cảm thấy anh thực ra đã cảm nhận được cổ tử cung của mình.
"Thích anh."
Hạ Dao khi nói thích anh vẫn sẽ đỏ mặt, nhưng Chu Dã hiện tại lại không có quá nhiều biểu cảm.
Anh chỉ là ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, nóng bỏng lại u ám, như có một hồ sâu không thấy đáy, bên trong chứa đầy dục vọng anh dành cho cô.
Bị ánh mắt đó thiêu đốt, cô ngay lập tức mềm nhũn chân, nhắm mắt lại nghiêng đầu, không dám tiếp tục đối diện với anh.
"Lúc chưa yêu đương, anh đã có một giấc mơ xuân, mơ thấy em ở trong phòng học, bò lên người anh, tự mình lấy dương vật của anh ra ngồi xuống, sau đó ôm lấy cổ anh, lên xuống trên người anh."
Chu Dã lại nắm tay cô trở lại, đặt lên vật cứng cương cứng của anh, "Lại giúp anh sờ sờ."
Gân xanh trên cái côn thịt đó đều đang nảy lên trong lòng bàn tay cô. Hạ Dao bị anh ghì chặt trên giường, không dám hé miệng thở dốc, chỉ có thể một lần nữa giúp anh tự an ủi.
"Sáng nay đi học, anh cũng không biết đối mặt với em thế nào, thấy em là cả người nóng ran... Em ở trên giường có dâm đãng như vậy không?"
Hạ Dao sắp bị anh hỏi đến mức hơi thở cũng phải ngừng lại. Cô thử khép chân lại, muốn gạt tay anh ra, nhưng đầu gối rất nhanh lại bị anh banh ra và ấn sang hai bên. Hai ngón tay kia lại cắm vào, ngón cái thậm chí còn xoa bóp âm vật cô.
Giữa hai chân cô run rẩy, tiểu huyệt hồng hào e thẹn đã sắp bị ngón tay anh thao cho mở ra, khe hở và xung quanh đều theo ngón tay ra vào mà rỉ ra dâm thủy.
Cô nắm chặt quần áo trên người Chu Dã, cuối cùng cũng phun ra hơi nóng, thở dốc rên rỉ.
"Không biết... Ngứa quá..."
Sự phù hợp về tinh thần quả thật vô cùng quan trọng trong tình yêu, nó trực tiếp liên quan đến cách hai người nên ở bên nhau và phát triển tiếp theo.
Nhưng sức hấp dẫn về thể xác giữa những người yêu nhau cũng quan trọng không kém.
Yêu đến một mức độ nhất định chắc chắn sẽ muốn ôm, hôn, làm tình, muốn thân thể quấn quýt bên nhau. Đó là một cách để thăng hoa tình cảm.
Và một tình yêu thiếu sức hấp dẫn thể xác là không trọn vẹn. Dù đời sống tinh thần đã hoàn hảo, nhưng chưa từng có trải nghiệm hòa quyện da thịt, thì chung quy vẫn có chút tiếc nuối.
Tình cảm của Chu Dã luôn tràn đầy tính thực tiễn, hơn nữa ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của anh là sự nhiệt huyết. Anh cho rằng tình dục và tình yêu đều quan trọng như nhau.
Anh không phải là sau khi quen Hạ Dao mới có ham muốn tình dục. Cái cảm giác bồn chồn đó đã xuất hiện trong người anh theo sự phát triển của tuổi dậy thì.
Nhưng trước khi gặp Hạ Dao, anh vẫn luôn chỉ coi đó là năng lượng dư thừa chưa được giải tỏa. Cho đến khoảnh khắc nhìn thấy cô vào ngày khai giảng, những năng lượng dư thừa đó cuối cùng mới được gán cho một ý nghĩa.
Đều là muốn phát sinh quan hệ tình dục với cô.
Tiếng bóc vỏ bao cao su vang lên, Hạ Dao ngắn ngủi khép chặt đùi, nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến việc anh ngẩng mắt lên khi đeo bao cao su, thưởng thức tác phẩm của mình.
Tiểu huyệt màu hồng thẫm đã bị kích thích đến mức rỉ ra dâm thủy trong suốt, treo lủng lẳng trên lông mu đen. Hai cánh hoa vì cô khép chân nên vẫn khép chặt, nhưng điều này lại khiến nơi riêng tư của cô càng giống một bông hoa đang chờ bung nở.
Chu Dã đeo bao cao su xong, một tay cởi quần áo trên người, cúi đầu hôn cô nồng nhiệt.
Anh vừa cùng cô quấn quýt môi lưỡi, vừa nắm tay cô đặt lên lưng mình để cô cũng ôm lấy anh. Giữa môi răng tràn ra những tiếng thở dốc ướt át, ám muội, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Chu Dã đè cô xuống dưới thân mình. Giữa hai người, hơi thở nóng bỏng quấn quýt, ẩm ướt, nhiệt độ cuồn cuộn dâng trào.
Ngón tay anh thâm nhập vào cơ thể mềm mại ướt át của cô, liên tục thăm dò và khuấy đảo, cho đến khi cái động thịt nhỏ đó tiết ra nhiều dâm dịch hơn.
Cô ôm chặt lấy cơ thể ấm áp trên người mình, cánh môi đôi khi sẽ vô tình cọ qua má anh khi cô quay đầu.
Đường nét cằm của bạn trai thon gọn, sạch sẽ. So với hơi nóng phát ra khi hai người thân mật, làn da anh lộ ra trong phòng yên tĩnh có chút lạnh.
Dương vật nóng bỏng cọ xát bên ngoài tiểu huyệt cô mấy chục cái, cuối cùng cái quy đầu to lớn đầy đặn ở phía trước cũng cứng rắn mà đỉnh vào cửa động của cô.
Tay Hạ Dao đặt trên lưng anh ngay lập tức dùng sức ấn chặt. Trên làn da sạch sẽ khỏe mạnh của chàng thiếu niên xuất hiện vài vệt đỏ nhạt do móng tay cô cào ra.
Nhưng anh hoàn toàn không dừng lại, sự khuếch trương diễn ra rất đúng chỗ. Cô đã ướt đẫm, cái dương vật lớn kia vẫn đang thâm nhập vào đường đi mềm mại của cô.
Mãi cho đến khi hông hai người hoàn toàn chạm vào nhau, nơi riêng tư hoàn toàn hợp thành một thể, anh mới cuối cùng dừng lại.
Rõ ràng nhiệt độ điều hòa rất thấp, nhưng trên trán anh vẫn có một giọt mồ hôi không rõ ràng chảy xuống từ tóc mai bên tai, chảy xuống đến xương hàm rõ nét, sau đó nhỏ li ti lên xương quai xanh trắng nõn rõ ràng của cô.
Chu Dã hai tay chống ở bên cạnh người cô, cụp mắt chăm chú nhìn cô. Khi mở miệng, giọng nói anh khó nén được sự khàn khàn.
"Cảm thấy thế nào?"
Hạ Dao khi bị cắm vào lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Khi anh cắm nguyên cây vào, có cảm giác như bụng bị lấp đầy, vừa tê vừa tức, dù đã làm với anh bao nhiêu lần, lối vào vẫn có cảm giác nóng rát, kéo căng.
Hai chân cô đều thẳng thắn mà banh ra đối diện với anh, ban đầu chỉ đặt một tay lên eo anh, bây giờ tay kia cũng đặt lên, hai tay ôm lấy vòng eo săn chắc đầy sức mạnh của anh.
"Ừm."
Hạ Dao gật đầu, cô đã có chút kinh nghiệm, biết rằng tình huống này chỉ xảy ra khi anh mới bắt đầu.
Chỉ cần bị anh cắm thêm một lát, chỗ bên cạnh sẽ không còn đau nữa.
"Anh tiếp tục đi."
Anh không nói nữa, cúi đầu hôn cô thêm một cái, sau đó liền cúi đầu rút ra ngoài nửa cây dương vật, tiếp theo lại nguyên cây đỉnh vào, cứ thế lặp lại ra vào trong tiểu huyệt cô.
Chu Dã không tăng tốc, anh giữ nguyên nhịp điệu nhẹ nhàng như khi dạo đầu.
Dù sao cô cũng là lần đầu tiên đến phòng anh, hiện tại lại đang ở trên giường anh mà phát sinh quan hệ, anh cũng muốn để lại cho cô một ký ức tốt đẹp hơn.
Lần trước khi làm ở phòng cô, cảm giác của anh phi thường tốt.
Sau đó khi về nhà, anh vẫn luôn lặp đi lặp lại nhớ về mùi hương thanh nhẹ của trái cây tràn ngập trong phòng cô, hồi tưởng lại cảm giác ra vào trong cơ thể ẩm ướt nóng bỏng của cô lúc đó.
Một chút không khí cũng rất quan trọng.
Chu Dã quả thật có nhu cầu tình dục rất mãnh liệt với cô, nhưng anh không chỉ đơn thuần muốn lên giường với cô.
Như chính anh đã nói, cô không muốn làm với anh cũng được. Nếu anh muốn làm, anh sẽ cố gắng học cách để cô cũng được hưởng thụ trên giường.
Rốt cuộc, tình dục vốn dĩ là chuyện có thể khiến cả hai người đều cảm thấy vui sướng. Nếu chỉ có anh sướng, mà cô lại cảm thấy chán ghét, thì hoặc là tình cảm của họ có vấn đề, hoặc là anh ở phương diện này làm chưa đủ tốt.
Theo những va chạm sâu nông khác nhau, Hạ Dao bị anh làm cho nóng rực như cháy, nơi riêng tư nóng đến lợi hại. Anh dán sát vào, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mắt mình.
Hai cơ thể trẻ tuổi nóng bỏng kề sát nặng nề lên nhau, cô trong sự thân mật dâng trào tình triều này không khỏi ý loạn tình mê, ôm chặt lấy người trên mình hơn, muốn đem tất cả hơi thở của anh thu nạp vào cơ thể mình.
Cả chiếc giường không ngừng phát ra tiếng "kẽo kẹt" rung lắc, làn da khi va chạm cũng luôn vang lên tiếng "bạch bạch bạch" không ngừng.
Dương vật to thô, gân guốc đó sau khi cắm trong tiểu huyệt ẩm ướt một lúc, như thể lại cương to thêm vài phần.
Theo độ phù hợp của hai người dần tăng lên, tốc độ ra vào của Chu Dã trong cơ thể cô cũng trở nên càng lúc càng nhanh. Tiểu huyệt bị thao cho mở rộng, bên trong âm đạo đã có thể hoàn toàn chứa đựng dương vật của anh nhanh chóng ra vào.
Anh dùng sức thở ra một hơi, vươn tay sờ lên ngực cô, sau đó cúi đầu vùi vào ngực cô, há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa màu hồng nhạt đó.
Chàng thiếu niên dùng đầu lưỡi liếm láp trên đó, sau đó không nặng không nhẹ mà mút vào.
Anh thỉnh thoảng phát ra âm thanh, như thể có thể hút ra sữa từ ngực cô vậy. Dương vật cương cứng giữa háng vẫn chậm rãi đẩy vào bên trong, mỗi nhịp đều có thể đỉnh đến nơi tê dại nhất bên trong cô.
Hạ Dao bị kích thích đến tai đều nóng ran, cả khuôn mặt như vừa mới được luộc trong nước sôi vậy.
Rõ ràng hạ thể rất mẫn cảm, bị đỉnh đến quá ngứa dễ dàng khiến cô e lệ, nhưng đến cuối cùng cô vẫn sẽ muốn anh làm nhiều thêm một chút, đâm cô mạnh hơn một chút, nhanh hơn một chút.
Cô chìm trong tấm ga trải giường lộn xộn, cúi đầu nhìn bạn trai đang cắn núm vú mình. Xuyên qua mái tóc hơi ướt mồ hôi của anh, cô còn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, như thể đang săn mồi.
Việc làm tình có thoải mái hay không đã có thể nói đến chuyện khác, Hạ Dao chỉ cảm thấy thật dâm đãng, việc cắn núm vú và kéo ngực cô lên thật sự quá dâm đãng. Chưa từng có ai làm cô như vậy.
Ngay cả khi đã mặc quần áo xuống giường, sau này vẫn sẽ có cảm giác như trần truồng trước mặt anh.
"Chu Dã... Anh nhẹ thôi..."
Hạ Dao nâng mu bàn tay che miệng mình, trước mắt một mảnh hơi nước mờ mịt, khóe mắt không biết từ khi nào đã đỏ hoe.
Chu Dã buông miệng ra, dùng ngón cái an ủi xoa bóp vài cái trên đầu núm vú cô, sau đó xòe năm ngón tay, miễn cưỡng nắm lấy bầu ngực trắng nõn đầy đặn của cô vào lòng bàn tay.
Anh lại ghé sát vào môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, lộ ra một sự nam tính quyến rũ.
"Anh làm em đau à?"
"Ừm." Cô gật đầu.
"Vậy anh cũng cho em cắn một miếng." Anh nắm lấy tay cô áp lên ngực mình, đối diện với cô để trưng cầu ý kiến.
Người thường xuyên vận động ít nhiều đều có cơ bắp. Vì đang dùng sức, cơ ngực anh căng lên, chạm vào rất cứng.
Hạ Dao không biết Chu Dã thực ra trong xương cốt đều toát ra dục vọng muốn được cô liếm, cô nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn từ cơ thể trẻ trung khỏe mạnh của anh, gật đầu đồng ý.
Anh cúi thấp trọng tâm cơ thể xuống một chút, giây tiếp theo liền cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt vi diệu.
Chu Dã không nhịn được hít sâu một hơi, tai đỏ bừng nhìn cô áp vào ngực anh, như một chú mèo nhỏ thè lưỡi ra, từng chút từng chút liếm núm vú anh.
Phần này trên cơ thể nam sinh cũng là vùng dễ mẫn cảm. Chưa liếm được mấy cái, anh liền bắt đầu tăng tốc độ đâm vào tiểu huyệt cô dưới háng, cắm vào khiến huyệt cô vốn đã tê dại càng thêm ướt át.
Hạ Dao cũng không cắn anh, nhưng cô đã bị làm đến mức không thể nghiêm túc liếm cho anh nữa, trong miệng cũng đứt quãng phát ra những tiếng rên rỉ khó nén.
Cô bị dương vật đóng đinh dưới thân anh, không thể không thừa nhận cảm giác tê dại khi quy đầu không ngừng chạm vào tử cung.
Vật đó của anh vừa dài vừa thô, rất dễ dàng khiến từng tấc thịt vách trong của cô siết chặt lấy anh. Dương vật ra vào bên trong, không bao lâu đã cọ đến điểm G mẫn cảm nhất.
Hạ Dao bị làm ra mồ hôi, bên tai toàn là tiếng thở dốc của chàng thiếu niên, lúc nhẹ lúc nặng. Anh hẳn là cũng bị cô kẹp chặt rất thoải mái, nhịp điệu ra vào càng thêm hỗn loạn.
Nhục huyệt đã bị làm đến mức bắt đầu hơi tê dại, cái cảm giác đau đớn vì anh quá thô đã qua đi, giờ đây tràn ngập là cảm giác sung mãn khi cơ thể bị anh chiếm hữu.
Dương vật luôn có thể ma sát diện rộng vào vách trong và tử cung cô, đây là khoái cảm mà kích cỡ nhỏ mãi mãi không thể mang lại.
Chất dịch trắng có bọt khí nhỏ li ti theo sự khuấy đảo lặp lại, từ trong huyệt cô bị kéo ra ngoài. Tiếng rên rỉ của Hạ Dao bắt đầu nhanh hơn, như sắp không chịu nổi nữa.
Chu Dã quan sát thấy sự thay đổi phản ứng của cô, ngón cái cũng ấn lên âm vật đã nổi lên của cô. Hạt đậu nhỏ màu hồng thẫm đó vừa mới bị cọ xát chưa được hai cái, đã khiến toàn bộ bụng dưới của chủ nhân nó nhô lên dưới tay anh.
"Ừm... Chu Dã..."
Giọng cô đã hoàn toàn biến thành cái kiểu vừa run vừa mềm trong cơn cực khoái, hơi thở dồn dập còn trộn lẫn những đợt cảm xúc mãnh liệt nhẹ nhàng sinh ra khi làm tình với anh.
Chu Dã không những không có chút thương tiếc nào, thậm chí còn đối với cô dị thường dã man, liều mạng làm mãnh liệt trong tiểu huyệt cô. Ngón tay anh thậm chí còn véo ra những vệt đỏ hằn trên phần đùi trong trắng nõn của cô.
Lực đạo này quá mạnh, khiến tiểu huyệt non nớt bên dưới cô như sắp bị cái côn thịt cực lớn này làm hỏng mất.
Trước mắt Hạ Dao trào lên nước mắt, càng gần đến đỉnh điểm, anh càng dùng sức đâm mạnh. Bên dưới cô càng ra nhiều nước, càng nhanh càng thô bạo, cô lại càng cảm thấy sướng.
Âm vật mẫn cảm bị lòng bàn tay anh không ngừng kích thích, điểm G bên trong âm đạo cũng bị dương vật liên tục ma sát nhanh và mạnh.
Bụng dưới cô tê dại như bị điện giật, cảm giác kích thích mãnh liệt từ âm vật truyền đến âm đạo, tê cứng phình to đến cực hạn, khiến toàn bộ cơ bắp cô cứng đờ rồi lại ngay lập tức thả lỏng.
Mạch máu và lỗ chân lông tất cả đều giãn nở, tiểu huyệt bên trong từng đợt co rút run rẩy. Ngay khoảnh khắc anh rút dương vật ra, phun ra một lượng lớn chất lỏng trong suốt.
Hạ Dao không có cách nào kiểm soát được việc hạ thể cô triều xuy. Chu Dã nhìn cô phun, lại bắt đầu dùng dương vật cọ xát tiểu huyệt cô đang ở trong trạng thái cực kỳ mẫn cảm.
Mỗi lần đều sẽ bị anh đỉnh đến vị trí âm vật, vừa kích thích chỗ đó Hạ Dao liền cảm thấy giống như bị kim đâm, huyệt lại liên tục phun nước ra ngoài.
Bụng dưới cô bị siết chặt trong khoái cảm, cảm giác như khi tắm vô tình móc phải rốn mình vậy, vừa mẫn cảm vừa tê dại, trực tiếp khiến người ta có cảm giác muốn đi tiểu.
Sau khi phun ướt đẫm một mảng lớn ga trải giường của anh, Chu Dã lại trực tiếp đỡ cái côn thịt đó cắm vào, như thể hận không thể làm chết cô dưới thân.
"Làm tình với anh có thoải mái không?"
Anh còn chưa xuất, thậm chí không cảm thấy muốn cao trào, có lẽ còn có thể trong trận tình ái này ôm cô thao thêm rất lâu.
Hạ Dao phối hợp gật đầu, cô không cần nói lời nào cũng có thể nhìn ra được cô rất thoải mái, cả người thậm chí còn mẫn cảm đến mức đáng sợ.
Chỉ cần hơi chút dùng sức cắm vào huyệt cô, lông mu ma sát đến âm vật cô, cô liền sẽ vừa hít không khí vừa bất an run rẩy.
Rốt cuộc cô hiện tại vẫn chỉ là cảm thấy sướng, lần cao trào đầu tiên vừa qua đi, vẫn chưa đến lúc bị cưỡng chế cao trào không ngừng mà khóc lóc cầu xin anh.
"... Anh đừng vào quá nhiều lần."
"Ừm, chỉ bắn một lần." Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt ướt át của cô, giọng nói trầm thấp lại lộ ra một sự dịu dàng không nói nên lời. "Làm xong anh sẽ cùng em đi ăn cơm."
"Được..."
Sau khi cô mơ hồ đồng ý, anh lại ôm lấy thân hình mềm mại ấm áp của cô mà bắt đầu thao.
Hạ Dao không biết sau này cô và Chu Dã sẽ phát triển thành dạng gì, nhưng cô biết ngay cả sau khi chia tay mình cũng chắc chắn không thể quên được Chu Dã.
Anh ấy trên giường thật sự quá khắc sâu vào trí nhớ. Dưới đó thật lớn, mỗi lần làm tình với anh đều cảm thấy thật thoải mái, có thể bị anh làm cho đạt cực khoái.
Quan trọng nhất chính là giọng nói của anh ấy. Khi anh ấy nói chuyện dịu dàng với cô trên giường, thật sự có thể lập tức khiến người ta mang thai lỗ tai.
Giống như lời thì thầm của Siren vậy, khiến người ta muốn đồng ý mọi điều anh ấy nói.
Khi xuống cầu thang, Hạ Dao cả người vẫn còn mềm nhũn.
Cô chỉ đến khi nhìn thấy bàn ăn đầy ắp thức ăn này, mới biết Chu Dã vì sao nhất định phải lôi cô ra khỏi giường, bắt cô xuống lầu ăn.
Anh quên dặn trước, mà đầu bếp trong nhà vì không biết khẩu vị của cô, nên bữa ăn này làm hơi nhiều món, nếu bưng hết vào phòng anh thì không đủ chỗ bày.
Hạ Dao sáng và trưa đều chưa ăn gì, lúc này quả thật rất đói bụng.
Khu vực bàn ăn có ánh sáng rất tốt, tất cả món ăn đều được phủ một lớp ánh sáng rạng rỡ, trông rất bắt mắt.
Chu Dã ngồi đối diện cô, tay phải cầm đũa, nhưng tay trái lại cầm điện thoại đang xem, không biết đang giải quyết chuyện gì.
Hạ Dao nhai cơm trong miệng, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Chu Dã gõ chữ, cũng không lên tiếng.
Anh gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại xuống, chú ý thấy bát cô đã sạch, chỉ còn cơm trong miệng, thế là anh lại gắp thức ăn cho cô ăn.
"Đầu bếp vì tìm khẩu vị của em, đã đặc biệt làm nhiều món như vậy cho em, em xem thích ăn gì thì ăn nhiều một chút."
"Ừm, Chu Dã... lát nữa anh có chuyện gì muốn giải quyết không? Hôm nay có phải đi học không?"
Hạ Dao nghĩ đến những lịch học của Chu Dã. Anh dành cả một ngày để đặc biệt ở bên cô, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch học tập của anh.
Ánh mắt Chu Dã vẫn dừng lại trên các món ăn trên bàn. Anh đang suy nghĩ mình nên gắp món gì cho cô để cô có thể ăn thêm vài miếng. Nghe cô hỏi, anh cũng ngước mắt nhìn cô, rất trực tiếp trả lời: "Hiện tại ưu tiên xử lý chuyện liên quan đến em trước."
"Ồ." Hạ Dao lại cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Chu Dã nghiêng đầu, nhìn kỹ nét mặt có vẻ
bất an của cô, ngữ khí cũng thả lỏng xuống.
"Bố em sáng nay có liên hệ bên câu lạc bộ, lúc đó em vẫn còn ngủ. Bố em rất bình tĩnh, chỉ nói đợi em tỉnh dậy thì bật điện thoại lên, gọi lại cho bố."
Chỗ rối bời nhất trong lòng Hạ Dao bị chạm trúng, cô cũng đặt đũa xuống.
"Em có phải vẫn nên về thì tốt hơn không?"
Chu Dã trực tiếp nhét một viên tôm vào miệng cô, "Đương nhiên có thể về, đến lúc đó anh đưa em đi."
Cô ẩn ẩn có chút lo lắng, ngậm miếng tôm, đôi mắt to trong trẻo sâu thẳm cứ thế nhìn anh.
Chu Dã bị cô nhìn vài giây, lại bổ sung một câu.
"Nếu em không tin lời anh nói, cũng có thể để bố mẹ anh đến thăm nhà em một lần. Tuy chưa đến tuổi kết hôn, nhưng chúng ta có thể nói chuyện về việc đính hôn."
Lông mày Hạ Dao nhíu lại, luôn cảm thấy anh đang nói bậy.
"Sao anh lại nghĩ đến chuyện kết hôn vậy?"
Cô nghe đến kết hôn chỉ cảm thấy rất không thật, cũng rất mơ hồ.
Từ nhỏ chưa từng nhìn thấy hôn nhân nên như thế nào từ bố mẹ, Hạ Dao hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cũng hoàn toàn không biết mình trở thành vợ sau sẽ cần làm gì.
Dù đã hẹn hò với Chu Dã, cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình có ngày sẽ cùng ai đó tạo dựng một gia đình mới. Trước khi chấp nhận hẹn hò với Chu Dã, cô vẫn luôn là một mình.
... Không phải không muốn sau này mãi mãi ở bên anh, mà là cảm thấy xa lạ với điều này, giống như đột nhiên biết được cuộc đời mình còn ẩn chứa một điều mới mẻ.
Hạ Dao mới phát hiện, cô dường như luôn nghĩ đến việc sau này mình sẽ chia tay Chu Dã.
Bởi vì trong ấn tượng của cô, chỉ khi một mình, cuộc sống mới thiên về bình thường hơn. Bà nội cô cũng vẫn luôn sống một mình.
Chu Dã vì câu nói đó của cô mà ngẩn người vài giây, như thể đã nhận ra sự kháng cự của cô, sau đó cúi đầu nói với cô: "Ừm... Có hơi sớm thật."
"Xin lỗi em." Anh lại bổ sung thêm một câu.
Cách bàn ăn cũng có thể cảm nhận được, không khí xung quanh hai người đã hoàn toàn chững lại.
Hạ Dao khi nói ra câu đó còn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ từ từ ngẫm lại, cô lại nhận ra sự xấu hổ của Chu Dã.
Cô không biết mình nên nói gì mới có thể khiến anh quên đi cảm giác này, nhưng trong lòng cô đã mơ hồ nảy sinh sự bất an rằng anh có thể sẽ rời bỏ cô vì giận.
"Em không biết kết hôn rồi sẽ... xảy ra chuyện gì."
Hạ Dao dừng lại một chút, sau đó mới có thể nói ra trọn vẹn những lời này.
"Em xin lỗi, em chưa từng thấy bố mẹ em ở bên nhau, em không biết đó là cuộc sống như thế nào."
"Em không phải vì không thích anh, nên mới nói những lời đó... Dù là yêu đương hay kết hôn, kết cục tệ nhất chính là lại trở thành một người."
"Trước đây em vẫn luôn một mình đợi, em cũng có thể tiếp tục như vậy. Nhưng bây giờ ở bên anh, em thật sự cảm thấy rất vui, em sợ sau khi làm những chuyện khác, mọi thứ sẽ trở nên không giống hiện tại nữa."
Người đối diện cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô.
Họ không đối diện trực tiếp, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự bất an sâu thẳm trong lòng cô.
Yết hầu Chu Dã trên cổ lên xuống một chút, anh cụp mắt, vươn tay về phía cô.
Hạ Dao ngẩn người, nhìn thấy những ngón tay thon dài sạch sẽ của bạn trai trước mắt, do dự vài giây, vẫn đưa tay cho anh.
Lòng bàn tay anh khô ráo và ấm áp. Khi cảm nhận được trọng lượng tay cô, anh nhẹ nhàng bao bọc lấy tay cô.
"Anh nghĩ hôn nhân giống như một lời hứa, không chỉ để đạt được niềm vui hay tình dục, mà là hai người dù sau này xảy ra chuyện gì, đều hứa hẹn sẽ ở bên nhau. Để có thể thực hiện lời hứa này, chúng ta cần phải rất nỗ lực học cách cộng sinh."
"Có thể sau này trong quá trình này sẽ gặp được người lý tưởng hơn, nhưng chỉ cần chúng ta vẫn yêu đối phương, vẫn hấp dẫn lẫn nhau, và mối quan hệ này vẫn ổn định, khỏe mạnh, thì nên tiếp tục ở lại chỗ đó, và chủ động từ chối mọi yếu tố bất an có thể ảnh hưởng đến gia đình."
"Trên đời còn có những điều quan trọng hơn tình yêu nồng cháy, đó chính là hôn nhân. Lời hứa không thể phản bội."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top