Chương 1

  Vừa bước vào tháng 5, khí trời liền oi bức, ánh nắng chói trang nên mọi người đi đường đều thay quần áo mỏng, khoác lên mình trang phục mùa hè.

    Hôm nay là ngày lễ đầu tiên của ngày quốc tế lao động 1 tháng 5, các cơ sở kinh doanh khuyến mãi ở quảng trường trung tâm thương mại được xếp hàng một cách có trật tự, hầu hết là các giang hàng thực phẩm được khuyến mãi trong dịp lễ.

Khương Lam cõng ba lô trên vai, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, mỗi quầy hàng đều nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một quầy hàng bán móng giò heo nướng, ánh mắt bất động.

Quầy hàng này xung quanh vây rất nhiều người, khương Lam chỉ cần ngửi thấy mùi thơm kia liền biết mùi vị chắc chắn không tệ.

"Thơm quá đi." Vùi ở túi áo bên hông của Khướng Lam, Toan Nghê đang ló ra nữa cái đầu, hai con mắt tròn tròn như mắt mèo tràn đầy khát vọng nhìn về phía quầy hàng bán giò heo đang tỏa ra mùi thơm dụ người kia.

Khương Lam cúi đầu nhìn nó một cái, chỉ thấy tên nhãi con này trên mặt viết đầy hai chữ muốn ăn.

"Lương tháng này còn chưa có phát."

Khương Lam cũng muốn ăn, nhưng mà sinh hoạt phí tháng này của cậu chẳng còn dư bao nhiêu, tiền lương phải đợi thêm mười ngày nữa mới phát, bọn họ bây giờ không có dư tiền để mua đồ ăn vặt, đem túi áo bên hông kéo sang một chút, lấy tay ấn cái đầu nhỏ của đệ đệ xuống, Khương Lam dời ánh mắt khỏi quầy hàng bán giò heo về, không biết là đang an ủi đệ đệ, hay là an ủi chính mình mà nói, "Chờ đến nhà hàng chắc sẽ có đồ ăn ngon."

Toan Nghê ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, hai cái lỗ tai tròn tròn thất vọng rủ thẳng xuống, thật biết điều mà không lên tiếng nữa, dù sao ngũ ca mới từ trong nhà dọn ra, mỗi tháng lương cũng  không được bao nhiêu, tự nuôi sống chính mình đã khó khăn, mình không thể thêm gánh nặng cho ngũ ca nữa.

Hai huynh đệ đều ăn ý không nhắc đến móng giò nướng nữa, tiến vào trung tâm thương mại, bấm thang máy đi thẳng đển tầng năm

Khương Lam hôm nay đến đây, là hẹn người gặp mặt kết thân.

Đột nhiên hẹn kết thân, khương Lam kỳ thật không muốn, là một người mới từ trong nhà dọn ra, chưa có kinh tế đọc lập, một miệng ăn là cậu tự nuôi mình cũng chẳng xong.

Cậu là một con thượng cổ Yêu quái, nghĩ vậy cũng có hơi mất mặt, không cần nghĩ cũng tự biết nếu trong nhà nhiều thêm một người, thì sẽ nhiều thêm một miệng ăn, thật sự là không nuôi nổi.

Thế nhưng, sau khi mở một số cuộc hợp cấp cao, ban giám đốc kế hoạch hoá gia đình cho rằng có quá nhiều chủng tộc yêu quái đơn lẻ.

Cuối cùng đưa ra kết luận nếu cứ để như vậy sẽ không có lợi cho việc sinh sản của yêu tộc cũng như không có lợi cho xã hội và sự phát triển không hài hoà giữa hai chủng tộc.

Do đó, một quy tắc mới đã được đưa ra, làm khuấy động giới yêu tộc.

Yêu quái không được sống độc thân!.

Vì thế Hồ chủ nhiệm còn đặc biệt mời Nguyệt lão đến bàn về kế hoạch lần này, chọn ngày lành tháng tốt, trước nhất phải ưu tiên cho các lão yêu độc thân lâu năm tìm ra đối tượng để kết thân trước tiên.

Quy định khó hiểu này lúc mới ban hành ra, tất nhiên đều bị bọn lão yêu lâu năm phản đối.

Văn phòng kế hoạch hóa gia đình mới khởi đầu đã rất khó khăn.

Vì muốn có một khởi đầu tốt đẹp, cho nên Hồ chủ nhiệm đã tìm  đến Khương Lam.

Chủ nhiệm Hồ cảm thấy đây là một cơ hội chăm sóc cho đứa nhỏ háu ăn này.

Để thực hiện được quy định mới một cách suôn sẻ, Hồ chủ nhiệm của chúng ta đã thiết lập một khoảng trợ cấp sau khi kết thân thành công.

Trợ cấp chính là sau khi các yêu quái kết thân thành công có thể đến văn phòng kế hoạch hóa gia đình nhận khoản trợ cấp 10.000 nhân dân tệ.

Khương Lam là một con Yêu quái đã có từ thời cổ đại, chỉ cần người khởi đầu thành công làm gương cho các yêu tộc khác thấy, thì sẽ được thưởng 10 ngàn, nếu hẹn hò thành công còn có thể nhận thêm 10 ngàn.

Tất nhiên bỏ thêm số tiền 10 ngàn là do chủ nhiệm Hồ của chúng ta tự bỏ tiền túi ra.

Sau khi Khương Lam nghe xong thật sự rất động lòng.

Khương Lam hiện tại đang làm việc trong đội đặc nhiệm đặc biệt, những nhiệm vụ mà đội đặc nhiệm đảm nhận có phần thưởng rủi ro rất cao, cho dù là một con đại yêu quái ngàn năm có sở thích sống cuộc sống xa hoa mà nói cũng sẽ đủ sống cả đời.

Nhưng Khương Lam không phải là một con yêu quái bình thường, ngay từ khi mới sinh ra Thao Thiết đã có khả năng nuốt chửng vạn vật, khả năng này khiến cho cậu trở nên mạnh mẽ, nhưng nó cũng khiến cho cậu không bao giờ có cảm giác được ăn no.

Thế gian vạn vật, mọi thứ trên đời trong mắt của Thao Thiết, kẻ luôn ăn không biết no mà nói, tất cả đều được tính là đồ ăn.

Tại thời đại thượng cổ, Thao Thiết được liệt vào hàng hung thú cùng Cùng Kỳ, Hỗn độn, Đào Ngột, Thao Thiết được liệt vào danh xưng tứ đại hung thú là vì mỗi khi đói bụng sẽ không khống chế được mà ăn hết mọi thứ trên vạn vật.

Khương Lam làm long tử, (nghĩa là con của rồng) , trong mắt đám yêu tộc phổ thông vẫn rất có uy tín, hơn nửa chỉ có một số ít đại yêu mới biết, long tử Thao Thiết là vì một số nguyên nhân mới không thể không rời đi long cung, hiện tại đang sinh sống trong xã hội loài người.

Văn phòng kế hoạch hóa gia đình của Hồ chủ nhiệm và đội đặc nhiệm đặc biệt nơi Khương Lam làm việc đều thuộc thẩm quyền của Cục Quản Lý Giang Thành.

Là đồng nghiệp, Hồ chủ nhiệm đương nhiên biết tên tiểu tử tham ăn này bề ngoài thì sáng sủa, nhưng thật ra sau lưng thì rất nghèo thậm chí không có đủ tiền để ăn, mấy vị bên long cung kia cũng không yên lòng về vị huynh đệ này, thường lén lúc gọi đến đây nhờ y chăm nom nhiều hơn một chút.

Đương nhiên, thời thượng cổ thì quay lại với thời thượng cổ, hiện tại đã là xã hội chủ nghĩa, yêu quái bây giờ đều phải bắt buộc trải qua quá trình giáo dục chính năm và chịu ảnh hưởng từ xã hội chủ nghĩa.

Kể từ khi Khương Lam đến xã hội loài người, cậu luôn tuân thủ quy định của yêu tộc làm một con yêu quái tuân thủ luật pháp.

Vấn đề chính là cậu ăn quá nhiều, cho dù tiền thưởng cao ngất ngưởng của đội đặc nhiệm đặc biệt cũng không đủ, nhiệm vụ cấp cao không phải lúc nào cũng có, thường thì nữa năm không có một vụ, nhưng chỉ cần một vụ thì có thể ăn nữa năm.

Khương Lam chỉ có thể kiếm sống bằng những đồng lương cơ bản.

Trong mắt Khương Lam người gần đây chưa được giao cho một nhiệm vụ nào mà nói, số tiền Hồ chủ nhiệm hứa cho y quả thật là một con số rất cao!.

Chỉ cần đi đến buổi hẹn trước ăn một bữa cơm, gặp mặt thoáng qua, thì sẽ nhận được ngay mười ngàn! Quá lời rồi còn gì, có ngu mới không đi.

Chờ có tiền rồi, đệ đệ và cậu muốn ăn bao nhiêu móng giò heo nướng thì ăn bấy nhiêu!

Vì vậy Khương Lam đã cúi đầu trước đồng tiền nhân dân tệ, không quan trọng bạn có thoát ế hay không, đều quan trọng là.... Tiền.

Thang máy dừng lại ở tầng năm, Khương Lam đi thẳng đến nhà hàng đã được thỏa thuận trước.

Buổi hẹn kết thân vì đồng tiền này của Khương Lam là ở một nhà hàng có phong cách phương tây, môi trường của nhà hàng rất an tĩnh, nhân viên niềm nở và lịch sự.

Trước đây khi trong túi dư giả Khương Lam đã từng ghé qua nhà hàng này, hoàn cảnh và phục vụ đều đạc tiêu chuẩn 5 sao, tất nhiên giá cả thuận với tỷ lệ phục vụ, suy nghĩ một chút số dư trong thẻ tài khoản, trong lòng Khương Lam cảm thấy có chút áy náy với nó.

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Khương Lam nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đợi, đó hẳn là Ứng Kiệu người tới để kết thân với cậu.

Nghe Hồ chủ nhiệm nói, Ứng Kiệu là một đại lão do cô dùng rất nhiều tâm sức mới có thể mời tới được, vừa đẹp trai vừa giàu có, cho dù là cậu cũng tuyệt đối ăn hoài không hết, kêu cậu nhất định phải biết nắm chặt cơ hội tóm người tới tay.

Khương Lam lễ phép Chào hỏi đối phương:
"Xin chào, tôi là Khương Lam."

Ứng Kiệu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian không sớm không muộn, vừa vận mười một giờ, vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt hơi ít đi một chút, hơi gật đầu nói:
"Tôi là Ứng Kiệu, ngồi đi, tôi gọi món rồi."

Khương Lam "Ồ" một tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt không kiêng kị mà đánh giá đối phương.

Chủ nhiệm Hồ quả nhiên không nói dối cậu, Ứng Kiệu trông rất ổn, so với những người anh em nổi bật của cậu, ngoại hình của đối phương đã có thể xếp vào tốp ba, đôi mắt dài hơi híp lại, đôi môi mỏng mím lại nhìn như rất khó ở chung.

Bất quá tính tình Khương Lam từ trước tới giờ luôn dễ ở chung, với lại các đồng nghiệp ở sở mật vụ của cậu có rất nhiều người có tính tình kỳ quặc, vì vậy cậu cũng không để ý lắm với khuôn mặt lạnh của đối phương, đem tầm mắt thu về, cậu ngồi như một bé ngoan đợi đồ ăn được đưa lên.

Trong khi Khương Lam đang quan sát mình, Ứng Kiệu cũng không chút nao núng quan sát Khương Lam.

Anh hoàn toàn là do bị ép buộc mới đến buổi kết thân nhảm nhí này, anh nợ Hồ Cẩn một ân huệ, lần này Hồ Cẩn như con thiêu thân tới cầu xin anh làm kẻ dẫn đầu, bất đắc dĩ phải trả lại ân tình, không thể không đến đây một chuyến.

Tuy là như thế, nhưng anh không hề coi trọng cuộc hẹn nhảm nhí này, chỉ đến đây gặp mặt đối phương cho qua chuyện rồi thôi, thậm chí tư liệu về đối tượng kết thân mà Hồ Cẩn gửi tới anh cũng lười xem.

Nhìn Khương Lam đang ngồi đối diện một cách nghiêm túc, Ứng Kiệu ở trong lòng đem đối phương ra nhìn một lược từ đầu đến chân.

Kiểu tóc giống như khi ra khỏi cửa dùng tay tuỳ tiện vò loạn vài cái, cũng không hề tạo kiểu gì, chiếc áo len màu vàng phối với quần yếm màu đen thật sự rất hợp,là một sản phẩm cao cấp của một thương hiệu nào đó bị nhàu nát và thậm chí không được ủi phẳng, toàn thân toát ra khí chất non nớt.

Ứng Kiệu thờ ơ nghĩ, cậu ta chắc là một nhãi con mới bước vào xã hội không lâu, trong nhà có ít tiền nhưng không có phẩm vị gì, may mắn là dáng dấp không tệ mới không đem hàng hiệu mặc thành hàng vỉa hè.

Với đôi mắt to, hai mí và đôi môi có chút thịt, nhìn cậu ta trông rất giống một đứa trẻ ngoan ngoãn, rất dễ thương.

Người xoi mói như Ứng Kiệu khi đối mặt với khuôn mặt này, cũng không khỏi nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn.

Người phục vụ lần lượt đem món khai vị và món chính đến, Ứng Kiệu không thích nói chuyện, Khương Lam thì không biết phải nói cái gì cho lần hẹn mù mịt này, cả hai cứ thế im lặng mà ăn.

Các món ăn ở nhà hàng phương tây này đều rất ngon, Khương Lam ăn rất nghiêm túc, còn thừa dịp Ứng Kiệu không chú ý tới, lén đút một miếng nhỏ bít tết cho Toan Nghê ở trong túi áo của mình.

Toan Nghê trong nhà đứng hàng thứ tám tính ra nó nhỏ nhất ngoại trừ Tiêu Đồ, kể từ khi bị tìm trở về đã không thể hoá được hình người còn biến về thời kỳ ấu tể yếu ớt, phải cần người Chăm sóc.

Từ trước nó đã thích kề cận Khương Lam, khi Khương Lam rồi đi long cung nó cũng ầm ĩ náo loạn muốn đi theo.

Lúc Khương Lam dẫn nó đến cục quản lý yêu quái để đăng ký thông tin, nó còn cố ý lấy họ giống Khương Lam, tên là Khương Ni.

Miếng bít tết vừa mềm vừa ngọt, Khương Lam tự mình cắn một miếng rồi đưa cho Toan Nghê cắn một miếng, cậu cho rằng Ứng Kiệu không nhận ra động tác nhỏ của mình, vui sướng tới nỗi khóe miệng đều cong lên.

Mỗi cử động của Khương Lam, Ứng Kiệu đều nhìn ở trong mắt,
Anh tò mò liếc về hướng chiếc túi của đối phương, bên trong túi có chứa một ấu tể Sư tộc chỉ to bằng một nắm tay, da lông màu nâu vàng, lỗ tai có hình dáng của nửa vòng cung hơi tròn, con mắt như hạnh nhân, tròng mắt vàng óng ánh mở tròn xoe.

Nếu như nó mà có hình người, biểu tình ăn đồ ăn hiện tại sẽ cùng bộ dáng của Khương Lam đang lén lút cúi đầu đút đồ ăn giống nhau như đúc!.

Trong lòng Ứng Kiệu "Sách" một tiếng, không thể không đánh giá lại Khương Lam.

Anh vốn cho rằng buổi kết thân nhảm nhí mà Hồ Cẩn sắp xếp cũng không quá tệ, nhưng có vẻ hắn đã quá tự phụ cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Khương Lam rõ ràng chỉ là một con Yêu quái bình thường thuộc Sư tộc hoặc thậm chí chỉ là một con yêu quái nhỏ.

Thời điểm đi xem mắt còn không quên dẫn theo đệ đệ cọ cơm cọ uống, kinh tế chắc quẫn bách lắm.

Nhìn món đồ hiệu xa xỉ trên người đối phương, Ứng Kiệu hiếm khi tự cười bản thân cũng có lúc sẽ nhìn lầm, đây chắc là hàng giả đi, nhưng mà lại nói, chẳng lẽ Khương Lam đã phát triển tốt đến mức đưa hàng nhái ra đứng cùng hàng hiệu xa xỉ sao?

Không ngờ cuộc sống của yêu quái bình thường lại khó khăn như vậy, người có trái tim sắt đá như Ứng Kiệu cũng không khỏi sinh ra một tia thương cảm.

Anh giả vờ như không để ý, đợi bọn họ ăn hết một miếng bít tết, rồi kêu người phục vụ đem món tráng miệng lên mới hắng giọng một tiếng nói chuyện chính.

Kế hoạch ban đầu của anh là sẽ để lộ danh tính, để đối phương biết khó mà tự lui, nhưng bây giờ nhìn hai anh em khó khăn đến như vậy, hiếm thấy có chút mềm lòng.

Không đành lòng đánh nát lòng tự trọng của tiểu yêu quái, liền dùng một giọng điệu uyển chuyển thuyết phục.

"Ăn xong rồi, trước tiên nói về chuyện của nhau đi." Anh duỗi thẳng tay chân ngồi thẳng lưng, hai chân hơi trùng xuống, nghiêng người nhìn chằm chằm Khương Lam nói : "Tôi là cô nhi của tộc Rắn, làm việc trong một công ty tư nhân, không có nhà, không có xe, lương ba ngàn một tháng, không mua bảo hiểm vì quá đắt, còn cậu thì sao?"

Ứng Kiệu nhìn vẻ mặt sững sờ của Khương Lam, trong lòng hơi hài lòng, nói như vậy sẽ không kích thích lòng tự trọng của vật nhỏ này đi, đối phương sẽ tự động rút lui khỏi chuyện kết thân nhảm nhí này, mà anh cũng sẽ có câu trả lời thích đáng cho Hồ Cẩn, một mũi tên bắn trúng ba đích.

Khương Lam nhìn Ứng Kiệu bằng ánh mắt đầy khiếp sợ, trong lòng nghĩ Ứng Kiệu nghèo như vậy còn dám đến nhà hàng đắt như thế ăn cơm, tuyệt đối là một nam nhân bại gia, bọn họ không thể!

Cậu tự nuôi mình đã rất phí sức, Ứng Kiệu lương thấp như vậy còn dám tiêu sài phung phí, coi như có lãnh được hai mươi ngàn tiền trợ cấp cũng không thể nào bù đắp được khoảng cách giữa bọn họ!

Tâm niệm của Khương Lam vừa chuyển, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết, cậu không giỏi nói dối, liền rủ mắt xuống nửa thật nửa giả thuận theo lời của Ứng Kiệu nói: "Tôi đang làm việc ở văn phòng quận Hàm Dương, là công nhân tạm tuyển không biên chế, với mức lương một ngày 80 đồng, trong nhà có tám anh em trông cậy vào tôi nuôi."

Ứng Kiệu nhìn Khương Lam đầy phức tạp, Khương Lam có lẽ là con yêu quái đáng thương nhất mà anh từng gặp, lương một ngày 80 đồng có đủ cho hai anh em ăn không? Chẳng trách đi xem mắt mà còn phải dắt theo đệ đệ.

Nếu không phải lời đã nói ra, anh thực sự muốn kêu Khương Lam đến công ty của mình làm, dù chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường lương cũng sẽ cao hơn công nhân bình thường ở bên ngoài.

Nhưng mà lời đã ra khỏi miệng, anh cũng không thể tự tay tát vào mặt mình, nên cau mày làm ra vẻ xấu hổ: "Tôi muốn tìm người có công việc ổn định, cậu... Chúng ta sợ là không quá thích hợp."

Khương Lam thật không ngờ đối phương chỉ là dân văn phòng lương tháng ba ngàn vậy mà dám khinh thường cậu là công nhân tạm tuyển, nhưng đây là điều cậu muốn, hơi bĩu môi nói:"Quả thật là không quá thích hợp."

Hai người nhìn nhau, nhẹ nhõm nói : "Vậy thì quên đi?"

Sau khi thống nhất, cả hai chuẩn bị ai về nhà nấy, trước khi rời đi phải đi thanh toán, Ứng Kiệu bất ngờ chủ động và sảng khoái nhận thanh toán, còn yêu cầu phục vụ gói một phần tráng miệng cho Khương Lam mang về nhà.

Khương Lam nói tiếng cảm ơn đón lấy phần bánh tráng miệng, nhân tiện xem qua hoá đơn, hơi xấu hổ nói: "Thêm wechat đi tôi chuyển tiền qua cho anh."

Nói xong lời này trên mặt cậu nhẹ như mây gió, nhưng thật ra trong lòng đang nhỏ máu, bữa ăn này đã tiêu tốn hết của cậu mười ngày sinh hoạt phí còn lại.

Nhưng nghĩ đến mức lương chỉ có ba ngàn của Ứng Kiệu, cậu không thể không biết xấu hổ đến mức bắt đối phương một mình thanh toán được.

"Không cần ..." Trong tiềm thức của Ứng Kiệu đang muốn từ chối, lại đột nhiên nhớ tới mình mới gài bẫy một tiểu yêu đáng thương, liền đem lời nói nuốt trở về, trầm mặc thêm wechat với đối phương.

Sau khi thêm wechat đối phương Khương Lam lập tức chuyển tiền, rồi vẫy tay chào tạm biệt đi vào thang máy với chiếc ba lô đeo trên lưng.

Wechat của Ứng Kiệu vang lên, trên giao diện wechat Khương Lam đã chuyển khoản có một biểu tượng đầu mèo dễ thương đính kèm, ngón tay đang tính xoá kết bạn của Ứng Kiệu dừng lại, thay đổi ghi chú thêm dưới tên của Khương Lam, sau đó anh cất điện thoại vào túi, đi thang máy xuống bãi đậu xe từ phía bên kia.

Khi Khương Lam rời khỏi trung tâm thương mại đi tàu điện ngầm qua đường.

Đang đứng chờ đèn giao thông thì có một chiếc Aston Martin màu xám bạc chạy vút qua, người ngồi trên ghế lái trông rất giống Ứng Kiệu, cậu vô thức muốn nhìn thêm một cái, nhưng chiếc xe đã lái đi mất.

Cậu thu hồi tầm mắt, nghĩ chắc có lẽ mình bị qua mắt, Ứng Kiệu nghèo như vậy, làm sao có khả năng lái siêu xe chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top